Thần Điêu Đại Hiệp - Chương 76: Năm Cỗ Quan Tài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Thần Điêu Đại Hiệp


Chương 76: Năm Cỗ Quan Tài



Đoàn người cứ ngày đi đêm nghỉ. Một ngày kia đã tới Chung nam sơn, Hoàng Dung, Võ Tam Thông hướng dẫn mọi người vào Trùng Dương cung, viếng thăm mấy trưởng phái cùng tất cả đồ đệ của Toàn Chân. Lý Mạc Thu đứng ngoài xa nói:

– Tôi đứng đây được rồi.

Hoàng Dung biết bà ta có thù với Toàn Chân giáo, nên cũng chẳng ép buộc. Bọn Khưu Xứ Cơ được báo, vội ra ngoài cung nghinh đón, rước vào

nội điện. Mọi người vừa chuyện trò được mấy câu, thì nghe có tiếng quát tháo ở sau điện. Hoàng Dung lắng tai nghe kỹ, mừng rỡ nói:

– Lão Ngoan Đồng, có biết ai đến đây không?

Mấy ngày nay, Châu Bá Thông mải bận nghiên cứu cách sai khiến Ngọc Phong, lão vốn thông minh và kiên trì, dù thất bại cũng chẳng nản lòng, nên đã thu được chút ít kết quả, hôm nay đang đùa với bầy ong đến mức hứng thú. Bỗng nghe có tiếng gọi mình, nghe ra lại là giọng của Hoàng Dung. Lão cười ha hả bước vào:

– A ha? Tưởng ai, té ra bà vợ quý báu của thằng em trai tôi già lắm!

Gia Luật Tề bước tới làm lễ, nói:

– Sư phụ, đệ tử khấu đầu, kính chúc sư phụ “vạn phúc kim lan”.

Châu Bá Thông vui vẻ:

– Miễn lễ bình thân! Tao cũng chúc “tiểu Tề” được “kim ơn vạn phúc”.

Ai nấy nghe thấy đều lấy làm lạ, không ngờ Gia Luật Tề lại là học trò của Châu Bá Thông. Bọn Khưu Xứ Cơ thấy sư thúc đã có người nối dõi tông môn, đều cao hứng, lần lượt lại chúc mừng lão. Quách Phù bấy giờ mới tỉnh ngộ, té ra ngày ấy mẹ mình cùng Gia Luật Tê cứ nhìn nhau cười

dài chính vì bà đã đoán biết sư phụ của y là Lão Ngoan Đồng. Quang cảnh nội điện đang lúc ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên dưới núi có tiếng còi “te, te” vang lên, đệ tử vào phi báo có địch quân rầm rộ kéo đến tấn công. Khưu Xứ Cơ biến sắc, biết là vì Toàn Chân giáo đã cự tuyệt sắc phong của vua Mông Cổ, lại còn giết mất nhiều người, nên quân Mông Cổ tức giận mang đại đội quân mã đến trả thù.

Ngày ấy, sau khi bọn Kim Luân Pháp Vương đi mọi người biết việc này còn nhiều rắc rối. Tuy Toàn Chân giáo ai cũng là kẻ võ dũng, song không đối địch với đại quân Mông Cổ, nên đã sắp sẵn kế hoạch rút lui về phía Tây. Khưu Xứ Cơ quay qua Hoàng Dung nói:

– Quách phu nhân tha lỗi! Vì hoàn cảnh bất tiện, khiến bần đạo không thể nào làm tròn bổn phận…

Hoàng Dung cười, ngắt ngang:

– ồ! Không sao, xin lão đừng bận tâm.

Tiếng ngựa hí, tiếng quân reo từ dưới núi vọng lên càng lúc càng to, tiếng trống trận “thùng, thùng” vang rền như tiếng sét. Té ra bọn Hoàng Dung từ phía Nam lên núi, còn quân Mông Cổ thì từ phía Bắc xông vào, nên chỉ trước sau có nửa giờ.

Châu Bá Thông cười khoái trá:

– Quân địch tới rồi! ấy thật sướng vô cùng. Nào! Chúng ta xuống núi quét bọn chúng một mẻ cho đỡ ngứa tay.

Rồi lão vỗ vai Gia Luật Tề cười hà hà:

– Tề nhi! Con hãy trổ mớ tài nghệ của thầy dạy cho mấy thằng sư huynh lác mắt chơi.

Khưu Xứ Cơ vội ngăn:

– Sư thúc, môn phái mình đã hao tốn mười mấy năm mới gây dựng nên. Tâm huyết của tiên sư không thể vì một phút hứng thú mà vứt đi được. Thôi hôm nay chúng ta tạm rút lui một cách êm thấm, như thế thì thượng sách hơn.

Nói xong bèn truyền lệnh:

– Ai nấy mang theo vật dụng, theo thứ tự lần lượt theo đường lối đã định sẵn rút dần xuống núi.

Chúng đệ tử “vâng” một tiếng, lo mang bao bị, chia thành từng đội ngũ lũ lượt kéo nhau xuống núi.

Mấy hôm trước, khi Châu Bá Thông còn ngồi bên chiếc chuông đùa với bầy Ngọc Phong thì Toàn Chân ngũ tử đã xếp đặt xong xuôi mọi việc, người nào cản hậu, kẻ nào xung phong, tụ họp tại đâu, liên lạc ra sao, đều đã tập dượt mấy lần. Do đó đến khi có biến ai nấy lo việc mình, thứ tự qui củ không hỗn loạn chút nào.

Hoàng Dung nói:

– Khưu đạo trưởng, quý phái an bài rất qui củ đủ thấy ngài ngoài có đại tài, bây giờ có chút trở ngại chẳng lấy gì làm lo lắm. Ngày sau mưu đồ việc lớn ắt sẽ hưng vượng hơn. Bây giờ chúng tôi có việc tìm gặp Dương Qua, xin tạm biệt vậy.

Khưu Xứ Cơ hơi tần ngần nói:

– Dương Qua? Biết y còn ở trong vùng này không?

Hoàng Dung mỉm cười:

– Có một người cùng đi, biết chỗ ở của y.

Đến đây tiếng hò reo của quân địch dưới núi vọng tới càng lúc càng gần.

Hoàng Dung tự nghĩ:

– Mục đích của mình lên đây để tìm Dương Qua, đón con gái, vậy đừng để lỡ việc.

Bà bèn bảo những người cùng đi, hãy nhanh chân chạy tới chỗ kín đáo hẻo lánh ở sau cùng Trùng Dương cung ẩn nấp, rồi quay sang Lý Mạc Thu:

– Chị Lý, xin phiền chị dẫn vào mộ.

Lý Mạc Thu hỏi:

– Có chắc Dương Qua ở trong Cổ Mộ không?

Hoàng Dung mỉm cười nói:

– Nếu không có Dương Qua trong mộ, thì có Ngọc nữ tâm kinh mà.

Lý Mạc Thu trong lòng khiêp phục, nghĩ thầm:

– Quách phu nhân là nhân vật lợi hại, sao bà ta lại có thể soi thấu tâm can mình?

Lý Mạc Thu theo mọi người từ Tương Dương thẳng đến Chung nam, ngoài Hoàng Dung ra chẳng ai ngó ngàng hay hỏi bà lấy một câu. Đã thế cha con họ Võ cứ hậm hực những muốn động thủ để tiêu diệt kẻ thù trước mắt, như thế dù có thương yêu Tường nhi đến mức nào, bà cũng không dại gì mạo hiểm. Hoàng Dung suy đi nghĩ lại một hồi lâu, liền nhớ lại việc Dương Qua và Tiểu Long Nữ đã có lần sử dụng kiếm pháp trong “Ngọc nữ tâm kinh” đánh bại Kim Luân Pháp Vương. Còn khi bà giao chiến với Lý Mạc Thu đến lúc nguy khốn mà chẳng thấy họ Lý sử dụng kiếm pháp đó. Cộng cả hai điều suy nghĩ thì Hoàng Dung đã đoán được lòng dạ Lý Mạc Thu.

Lý Mạc Thu nghĩ bà ta đã biết ẩn ý của mình rồi, chẳng cần phải giấu giếm nữa, bèn nói:

– Tôi giúp bà đoạt con gái về, thì bà phải giúp tôi lấy lại “Ngọc nữ tâm kinh” đó là việc thường. Bà là bang chủ Cái bang, danh vang lừng lẫy một lời đã nói ra thì không được nuốt lại nhé!

Hoàng Dung nói:

– Dương Qua là người bạn năm xưa của chúng tôi, vì có sự hiểu lầm với con gái tôi, thấy mặt sẽ hòa lại ngay. Nếu Tường nhi có trong tay y thì y sẽ giao trả lại, chuyện chi phải “đoạt”.

Lý Mạc Thu trầm ngâm nói:

– Nếu vậy chúng ta ai đi đường nấy!

Nói rồi quay lưng toan đi. Hoàng Dung nháy mắt ra hiệu cho Võ Tu Văn, chỉ nghe một tiếng “soạt”, Võ Tu Văn đã rút phăng trường kiếm ra, quát to:

– Lý Mạc Thu, mi đừng hòng toàn mạng mà thoát khỏi chỗ này.

Lý Mạc Thu dừng lại suy nghĩ:

– Chỉ một mình Hoàng Dung, mình đã đánh không lại. Nay cộng thêm ba cha con họ Võ và anh em Gia Luật, thì đâu còn hy vọng gì chạy thoát.

Lý Mạc Thu vốn là một kẻ lắm gian mưu, nhưng gặp phải Hoàng Dung một kẻ quá tinh khôn nên đành thúc thủ chịu trận, những xảo trá chẳng kịp giở ra. Bà không rút phất trần ra, chỉ điềm đạm đáp:

– Quách phu nhân đã biết Dương Qua ở trong khu núi này, thì còn ngại gì tìm chả được, cần tôi làm gì?

Hoàng Dung biết Lý Mạc Thu tìm cách làm cao, nên nói:

– Lối vào Cổ Mộ thì tôi chả rõ mấy. Nhưng theo tôi nghĩ Dương Qua và Tiểu Long Nữ tuy ẩn cư trong mộ, song ít ra cũng phải ra ngoài mua kiếm củi. Chúng tôi bảy tám người chia ra chờ đợi ắt có ngày sẽ gặp thấy y.

Những lời của Hoàng Dung có ý muốn nói, nếu Lý Mạc Thu không chịu dẫn đường thì họ sẽ giết bà ngay, bất quá họ chỉ trễ vài ngày thôi, cũng không sao cả. Lý Mạc Thu nhận thấy tình hình rất nguy, trên đất này một mình làm sao chống cự lại một bọn cao thủ khá đông, thôi! chi bằng dẫn họ vào Thạch thất, tiện đường sá hẹp, họ không thể cùng lúc tấn công, hơn nữa mình được lợi địa thế, thông thuộc đường lối. Như vậy thanh toán từng người một có dễ hơn.

Nghĩ xong liền nói:

– Hôm nay các người ỷ chúng hiếp cô, tôi không biết nói gì hơn. Tôi cũng cần gặp Dương Qua nói vài lời, vậy các người hãy theo tôi!

Lý Mạc Thu nói rồi bèn rẽ rừng vạch cỏ tiến bước, bọn Hoàng Dung liền theo sát gót e bà ta nửa đường tẩu thoát. Lý Mạc Thu quanh qua quẹo lại trong sơn thạch, cây rậm, nhiều nơi vốn không có đường, nhưng bà quẹo qua, lách lại thì có lối đi. Rảo bước một hồi lâu, mọi người đi đến bên một khe nước, bà ta dừng lại nói:

– Cửa chính Cổ Mộ đã đóng rồi, nếu muốn mở ra phải tốn rất nhiều thì giờ và công phu. Còn cửa sau thì lặn vào khe suối này, ai sẽ cùng đi với tôi?

Quách Phù và anh em họ Võ từ nhỏ đã sống và lớn lên trên đảo Đào Hoa. Mỗi mùa hè đến, ngày nào cũng nô đùa trong lớp sóng bạc đầu của biển cả, do đó họ đều bơi lội như rái. Ba người đồng thanh nói:

– Tôi đi!

Võ Tam Thông cũng biết lội, tuy không được giỏi song cũng chẳng ngán gì dòng khe nhỏ này. Lão nói:

– Tôi cũng đi!

Hoàng Dung thầm nghĩ:

– Lý Mạc Thu là người hiểm độc, nếu ở trong Cổ Mộ có thêm những tên độc thủ nữa, thì bọn Võ Tam Thông không chống lại nổi nếu mình không theo bước để giúp sức. Nhưng mình vừa sinh dậy mới đầy tháng, mà lặn nước trong khe nầy sợ hại đến cơ thể.

Hoàng Dung đang lưỡng lự, Gia Luật Tề nói:

– Xin Quách bá mẫu đứng ở đây canh chừng, để cháu cùng Võ bá phụ đi được rồi.

Hoàng Dung hỏi:

– Cậu có biết bơi không?

Gia Luật Tề nói:

– Dạ bơi không thạo mấy, nhưng đi dưới nước thì miễn cưỡng được.

Hoàng Dung e ngại hỏi:

– Có phải cậu đã từng luyện công dưới tầng băng tuyết không?

Gia Luật Tề đáp:

– Dạ phải.

Bà hỏi tiếp:

– Luyện ở nơi nào?

– Dạ lúc nhỏ cháu theo cha cháu, sống bên vùng giá tuyết Cán Nam được mấy năm.

Hoàng Dung hỏi:

– Vậy cậu xưng hô với Gia Luật Sở Tài tiên sinh bằng gì?

– Dạ người ấy là gia phụ của cháu.

Hoàng Dung thấy mấy người toan lội xuống nước nên không hỏi thêm nữa, liền bước tới bên Võ Tam Thông dặn dò:

– Lòng người rất sâu hiểm, khó dò, phải cẩn thận nhé!

Đối với con gái, bà không căn dặn gì, vì biết con gái bà tính nông nổi, có dặn dò cũng vô ích nên để cho nàng gặp thêm vài lần cay đắng nữa, cho biết ăn năn.

Hai cô gái Gia Luật Yên và Hoàng Nhan Bình không biết lội, nên ở lại trên bờ với Hoàng Dung.

Lý Mạc Thu đi trước dẫn đường, cứ lặn vào khe nước tiến tới, Gia Luật Tề tung mình một cái, nhẹ nhàng như một con cá lội sát theo Lý Mạc Thu. Té ra xứ Mông Cổ là nơi giá buốt, như ở sông Cán Nam trong một năm đã có hai trăm ngày bị băng tuyết phong tỏa. Thành thử võ sĩ Mông Cổ đều có thể phách mạch mẽ hơn người xứ khác.

Hoàng Dung thấy tài bắn tên của Gia Luật Tề rất xuất sắc, lại nghe hắn lặn hay hơn bơi lội, nên đoán biết chắc có liên can với người Mông Cổ Lòng bà thầm nhớ lại:

– à! Gia Luật Sở Tài là thừa tướng của Mông Cổ năm xưa Thành Cát Tư Hãn rất tin cậy lão. Nhưng trong chiến dịch chinh Tây mình có gặp Gia Luật Sở Tài mấy lần, quả thật lão rất nhiều mưu lược về chiến trận. Còn lúc này Mông Cổ nam tiến xâm chiếm đất Tống. Thế này Mông Cổ và người Tống đã thành kẻ thù nhau rồi? Nhưng sao Gia Luật Tề lại giúp Cho người Tống?

Bọn Gia Luật Tề theo Lý Mạc Thu lặn trong lòng khe, ai nấy đều cẩn thận tiến tới. Cuối cùng họ tới lối vào Cổ Mộ. Lý Mạc Thu gỡ nham thạch ra, chui mình vào, ai nấy đều tiến sát theo. Bấy giờ lối đi tuy không có nước, nhưng vẫn tối tăm, nên ai nấy tay nắm tay để khỏi lạc nhau. Cùng nhau quanh quanh, quẹo quẹo mà tiến đi nhưng không nhận được phương hướng. Đi được một hồi lâu địa thế cao dần, đất dưới chân cũng thấy dần dần khô ráo. Bỗng nghe “soàn soạt” mấy tiếng vang lên, Lý Mạc Thu đẩy cánh cửa đá ra. Mọi người bén gót theo vào. Chỉ nghe Lý Mạc Thu nói:

– Đây là trung tâm của Cổ Mộ, chúng ta nghỉ sức chốc lát rồi đi tìm Dương Qua.

Vào Cổ Mộ, Võ Tam Thông và Gia Luật Tề không dám rời Lý Mạc Thu nửa bước. Vì họ sợ bà ta gài bẫy, song trong Cổ Mộ chỉ một màu đen như mực, phải dùng tai thay mắt, nên họ phải giữ im lặng để nghe ngóng. Quách Phù và anh em họ Võ xưa nay vẫn tự phụ là gan dạ, nhưng bây giờ trong lòng đất, thì mắt họ như người mù, nên bất giác ớn sợ. Trong màn đen tối thâm u, ai nấy đều không dám thở mạnh. Bỗng nhiên Lý Mạc Thu nói:

– Trong đôi tay ta đều có một nắm “Băng phách ngân châm”, ba thằng họ Võ đâu? Hãy ra đây để nếm thử mùi vị nào!

Võ Tam Thông và mấy người đều giật mình kinh hãi tuy sớm biết bà ta điêu ngoa, nhưng không ngờ quanh cảnh quái lạ thế nầy. Cha con họ Võ đều nếm qua mùi “độc châm” của bà ta, nên không dám sơ ý nữa, ai nấy cũng giơ cao binh khí, đợi có tiếng xé gió của “ngân châm” sẽ tránh đỡ ngay. Gia Luật Tề thấy tình thế quá nguy, liền tính kế:

Nếu mình đứng yên để bà ta ném ám khí, thì trong số năm người mình ắt có tử thương, chỉ còn cách phải mạo hiểm tiến sát đánh xáp lá cà, làm cho bà ta hết đường ném ám khí, như vậy may ra có thể bảo đảm tính mạng.

Nào ngờ Quách Phù lúc ấy cũng nghĩ trùng kế với Gia Luật Tề. Gia Luật Tề và Quách Phù không hẹn nhau mà cùng nhảy chồm tới chỗ tiếng nói của Lý Mạc Thu. Sự thật câu nói vừa dứt, mọi người đều lo phòng bị, thì Lý Mạc Thu đã thừa dịp ấy, âm thầm lui vào bên ngạch cửa trong. Trong tức khắc, Gia Luật Tề và Quách Phù đã tung mình nhảy tới, đều dùng thủ pháp cận thân “Tiểu cầm nã”, móc cườm tay, thộp vào cổ, để Lý Mạc Thu không phương ném được ám khí. Không ngờ bốn tay của hai người vừa giao nhau, thì Quách Phù liền kêu lên:

– “ý”! Võ công của Gia Luật Tề hơn hẳn tôi.

Đôi tay của Gia Luật Tề vừa kéo qua trở lại, đã chớp được hai cườm tay Quách Phù bất giác cảm thấy một làn da mịn màng. Kế đó tỏa lên mũi chàng mùi thơm dịu dàng. Bỗng nghe tiếng Quách Phù chàng giựt mình sực tỉnh. Liền nghe “sầm” một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại. Gia Luật Tề và bọn Võ Tam Thông đều kêu lên:

– Nguy rồi!

Gia Luật Tề vội nhảy tới bên cửa nghe tiếng gió “vèo vèo”, hai mũi “ngân châm” bay vút tới. Chàng liền nghiêng mình né qua, đưa tay đẩy cánh cửa, thì đã đóng chặt rồi. Lấy tay rờ mãi thấy cánh cửa không có khoan, mà cũng chẳng có nơi kéo, chàng liền mò theo tường đi quanh phòng một vòng, đoán căn thạch thất này rộng chừng hai trượng vuông, bốn bên đều xây bằng những tảng đá to dày. Gia Luật Tề rút trường kiếm ra, dùng cán gõ vào cửa đá mấy cái thì thấy quá kiên cố. Quách Phù bối rối nói:

– Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chịu chết ngộp trong này sao?

Gia Luật Tề nghe giọng nói nàng như muốn khóc, liền an ủi:

– Có Quách phu nhân ở ngoài tiếp ứng, bà rất túc kế đa mưu, chắc có phương cứu viện.

Chàng vừa nói, vừa rờ tứ phía để tìm lối ra. Lý Mạc Thu nhốt được bọn Tam Thông vào phòng đá rồi, lòng mừng rỡ thầm nghĩ:

– Giờ đây đã bớt mấy tay cường địch, mình lén vào đột kích thình lình, chỉ cần hạ sát Long sư muội là được, chứ còn Dương Qua đã mất một cánh tay thì khỏi sợ gì nữa.

Bà ta không biết Dương Qua tuy lúc nầy mất cánh tay, mà võ công lại hơn hẳn khi xưa. Đôi tay Lý Mạc Thu đều thủ một lố “Băng phách ngân châm”, cố ý lẻn vào phòng Dương Qua và Tiểu Long Nữ, cố không gây một tiếng động nào, để dành bất thần mới hạ được Tiểu Long. Vì bà ta không dám giao đấu đường đột với Tiểu Long Nữ.

Mấy ngày nay, Tiểu Long Nữ chỉ ngồi trên giường Hàn ngọc theo phép “Nghịch thông kinh mạch” của Dương Qua đã dạy đánh từng cái một, cho thông hết ba mươi sáu huyệt lớn trên mình. Bây giờ hai người đang vận công lực trên toàn thân, dùng khí để xông huyệt “Đản trung” trên “Nhâm mạch” cua Tiểu Long Nữ. Đây là một huyệt lớn, trọng yếu vô cùng, hai người để cả tâm thần vào việc tập luyện ấy, không dám lơ đễnh một tí nào. Tiểu Long Nữ hiểu rõ, chỉ cần một luồng khí chạy qua huyệt “Đản trung”, thì “Nhâm mạch” không bị trở ngại, trọng thương trên mình nàng mười phần sẽ bớt được tám phần. Nhưng vì thời gian chưa tới, dù muốn mau cũng không được. Tiểu Long Nữ vốn có tính kiên nhẫn, lại thấy ngày tháng trong Cổ Mộ còn dài, hôm nay chưa thông thì đợi mai, mốt… đâu có hại gì. Thế nên nàng vận lực đưa ra liên miên, không có vẻ lo lắng gấp rút.

Dương Qua lại là người nóng tính, nên chỉ mong Tiểu Long Nữ được sớm bình phục, mới yên lòng. Nhưng chàng vẫn biết làm việc này, nếu nóng lòng thì khó đạt được. Hơn nữa đây là phương pháp “Nghịch thông mạch” lại càng khó hơn nữa.

Trong cảnh im lặng ấy, bỗng nhiên nghe “tạch” một tiếng nho nhỏ từ xa vang lại. Qua một hồi sau lại nghe tiếp một tiếng “tạch” nữa, bây giờ tiếng động lại gần hơn. Dương Qua biết có việc xảy ra, vì trong Cổ Mộ này ngoài hơi của hai người và bé Quách Tường ra, nếu có tiếng động gì khác phát ra, thì phải có việc gì lạ xâm nhập đến. Nhưng chàng cứ giả vờ như không hay biết gì cả, để khỏi hại đến tâm thần của Tiểu Long Nữ. Không bao lâu, lại vang tiếp “tạch” một tiếng, cách xa chàng năm thước. Bấy giờ Dương Qua định chắc có người lạ xâm nhập vào Cổ Mộ. Lại “tạch” một tiếng nữa, người ấy tiến thêm một bước. Dương Qua lúc nầy khó giữ vững tinh thần, cảm thấy lòng bàn tay rung động, một luồng hơi nóng dội trở lại. Té ra Tiểu Long Nữ cũng nghe được tiếng động đó. Dương Qua vội đề khí đẩy luồng hơi nóng ấy trở về huyệt đạo Tiểu Long Nữ, và thầm thì vào tai nàng:

– Long Nhi! Em phải giữ tâm thần cho bình thản đến mức không nghe không thấy việc bên ngoài mới được.

Tiểu Long Nữ nghe chàng căn dặn cố giữ cho tâm thần yên ổn trở lại. Nhưng Dương Qua thì phân tán tinh thần, vừa lo cho vết thương nàng vừa đề phòng địch tấn công. Lúc ấy ngoài Cổ Mộ trời vừa đúng ngọ. Tuy vào mùa đông, mà ánh nắng vẫn gay gắt, nhưng trong Cổ Mộ lại tối mịt mù. Dương Qua nghe tiếng chân địch bước gần dần, lòng thầm nghĩ:

– Lối vào Cổ Mộ đã bít đi, nhưng trên đời này chỉ có Lý Mạc Thu và Hồng Lăng Ba mới biết lối sau từ dưới nước mà vào thôi. Như vậy người vào đây không ai ngoài thầy trò Lý Mạc Thu. Nhưng giờ đây mình vô phương chống đỡ rồi!

Kể về võ công của Dương Qua, dù cho hai thầy trò Lý Mạc Thu tới một lượt, cũng không thể đánh được chàng. Nhưng khổ thay họ đến đúng vào lúc Dương Qua và Tiểu long Nữ đang tĩnh tâm để chữa bệnh. Nếu gặp đến việc xáo động ắt phải nguy hại đến tánh mạng.

Kẻ địch càng chầm chậm tiến tới gần, thì Dương Qua càng thấy sốt ruột, bối rối cả tâm thần. Trán chàng đẫm mồ hôi, chàng thầm nghĩ:

– Hôm ấy Quách Phù chặt mất tay mình, dù đau đớn ê chề, nhưng lại không bằng sự đe dọa của kẻ thù xông đến lúc này!

Qua một hồi sau, Tiểu Long Nữ cũng nghe thấy tiếng chân bước của địch nhân. Nàng nhận định rõ không phải cảnh hư ảo tự trong lòng, mà chắc chắn đại nạn sắp đến. Nàng cố thêm sức để xông khí qua huyệt “Đản trung” . Nhưng trong lúc tâm thần hai người đều bấn loạn, hơi chạy

Hỗn loạn lúc xuôi lúc ngược, suýt làm cho thần kinh thác loạn…

Cũng trong lúc ấy, tiếng chân người đã tiến tới ngạch cửa phòng. Nghe “vèo vèo” mấy tiếng, bốn mũi “Băng phách ngân châm” bay thẳng tới giường Hàn ngọc! Lúc này Dương Qua và Tiểu Long Nữ đều khác gì người không biết võ. Nhưng may cho hai người đã có đề phòng trước, nên vừa thấy “ngân châm” bay tới liền nằm phục xuống thì bốn mũi độc châm đều bay xẹt qua mang tai. Nhãn lực của Lý Mạc Thu nhìn vật trong bóng tối không bì kịp với Dương Qua và Tiểu Long Nữ. Bà chỉ mơ hồ nhìn thấy hai người kề vai ngồi trên giường Hàn ngọc, liền cho một đòn mà không trúng đích, lại thấy đối phương không đứng dậy trả đòn lại càng kinh sợ hơn nữa. Bà cứ ngờ Tiểu Long Nữ dùng kế, liền bước tréo ra bên cửa, tay cầm phất trần, lạnh lùng nói:

– Hai ngươi vẫn mạnh chứ?

Dương Qua hỏi:

– Bà muốn gì?

Lý Mạc Thu nói:

– Ta muốn gì? Không lẽ ngươi chưa biết?

Dương Qua đáp:

– Bà muốn lấy “Ngọc nữ tâm kinh”? Thôi được, chúng tôi chỉ ẩn cư trong Cổ Mộ này, không còn tranh đua với ai ngoài đời, bà cứ lấy đi.

Lý Mạc Thu bán tín bán nghi:

– Đem ra đây!

Nhưng quyển “Ngọc nữ tâm kinh” để trong chiếc túi của Tiểu Long Nữ, mà lúc nầy không thể bỏ tay ra được. Dương Qua nói:

– Trong chiếc túi để dưới bàn đó, bà cứ tự tiện vào lấy!

Lý Mạc Thu lại càng nghi ngờ thêm:

– Sao hai đứa nầy hôm nay trở nên hiền hòa vậy? Chắc chiếc túi ấy chúng nó đã gài bẫy gì? Bà ta tự biết không thể địch nổi với Tiểu Long Nữ ở trong Cổ Mộ. Nhưng thấy Tiểu Long Nữ vẫn nhắm mắt như nhập định, mà không nói một lời nào, Lý Mạc Thu thầm nghĩ:

– Không lẽ con nhỏ này muốn dụ mình tới gần, rồi thình lình chận lối thoát?

Bà cố mở to đôi mắt, quan sát rất tỉ mỉ, thấy nét mặt của Tiểu Long Nữ hơi xanh, một tay đưa ra, đặt khít lên bàn tay của Dương Qua. Bà ta sực tỉnh ngộ:

– ồ! Dương Qua bị trọng thương một cánh tay rồi, còn con tiện tỳ này dùng nội lực bản thân để giúp cho Dương Qua mau bình phục. Bây giờ nội lực của con nầy đã đến mức khẩn yếu rồi, mình hạ phứt chúng cho xong, chứ ngày sau đâu có thể tìm được cơ hội ngàn vàng?

Bà ta nghĩ đến đây, liền tung mình nhảy tới, giơ phất trần lên giáng mạnh xuống đầu Tiểu Long Nữ.

Nếu Tiểu Long Nữ đưa tay lên gạt, thì làm chấn động cả nội tạng, sẽ bị ói máu ra chết! Còn nằm yên để phất trần giáng xuống thì xương đầu cũng nát bấy ra…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN