Thần Điêu Đại Hiệp - Chương 89: Chấn Đảo Quân Thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thần Điêu Đại Hiệp


Chương 89: Chấn Đảo Quân Thù



Sử Bá Uy hét lên một tiếng khiến bầy thú rống lên hồng hộc, bọn Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ người người đều rõ thế trận, cho nên gặp tình cảnh này, chưa đánh đã rúng động sợ hãi.

Tiếng dã thú rống lên không dứt, và chúng phóng đến trươc mặt bọn Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ mà cấu xé.

Quách Tường kêu lên một tiếng “a” hãi hùng, mặt mày biến sắc. Sử Thúc Cương đã tỉnh lại, vội đưa tay ngoắc con mãnh hổ đang tiến về phía Quách Tường. Chàng vội gỡ chiếc mũ đang đội phóng nhanh qua đầu Quách Tường, dính chặt vào mái tóc của nàng.

Bầy thú đuợc huấn luyện rất lâu, vừa ngó thấy Quách Tường có đội chiếc mũ da, chúng vội vàng rút lui, và đổ xô vào thập quỷ công kích dữ dội, nào làm nh hổ, sư tử, sài lang, kim tiền báo, gấu đen và dã nhân, đủ loại hương vào Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, hoặc nanh hoặc vuốt đưa ra xâu xé.

Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ đã vận dụng toàn lực giết đến bảy tám con thú dữ, tuy vậy cũng chẳng thấm vào đâu, vì một là anh em họ Sử tìm đủ thế để áp đảo, hai là vì bầy thú quá nhiều, nên trong khoảnh khắc, Tây Sơn thập quỷ mỗi người đều bị nanh vuốt của ác thú cấu xé, quần áo tả tơi, máu đỏ hoen ố. Trươc mắt chúng là cái chết gần kề, không còn một lối thoát nào khỏi tay mãnh thú.

Quách Tường liếc thấy ba con sư tử thật lớn đang bao vây Đại Đầu Quỷ, và cây thiết chùy tám góc của lão đã rơi xuống đất, cánh tay hữu bị một con sư tử ngoạm chặt không nhả, cánh tay tả Đại Đầu Quỷ vận cường lực bủa vào hai con sư tử đang xáp lại gần. Nàng tưởng lại mọi việc đến đây đều do tay Đại Đầu Quỷ, nay thấy lão ta khốn đốn như vậy, lòng nàng bất nhẫn, không kịp suy tính thiệt hơn, vội gỡ chiếc mũ da đang đội trên đầu do Sử Thúc Cương vừa chụp vào lúc nãy thẳ ng tay ném mạnh vào Đại Đầu Quỷ.

Chiếc mũ nhỏ xíu chụp vào cái đầu thật lớn, hình dáng trông rất tức cười. Chiếc mũ dính không chặt mà lắc lư chực rớt.

Nguyên anh em họ Sử lúc luyện tập bầy thú thường đội chiếc mũ da mỏng, loài vật thấy đó phân biệt ai là bạn, ai là thù.

Bấy giờ Đại Đầu Quỷ đội chiếc mũ da, ác thú lùi ra, không còn cấu xé nữa.

Quách Tường không còn cái mũ hộ thân, bốn con beo gấm thật to thấy vậy đổ xô vào hương nàng, nhe nanh máu vuốt chực cấu xé.

Sử Thúc Cương không có mũ cũng bị tấn công, nhưng nhờ chàng đoạt được cây thiết trượng của Trường Tu Quỷ nên đánh đuổi ác thú được.

Bỗng nghe tiếng rú thất thanh của Quách Tường, chàng quay đầu lại nhìn, vô cùng kinh sợ, song chàng đứng cách xa cô gái không nhảy tới giải cứu kịp.

Nhưng chàng rất đỗi ngạc nhiên vì bốn con beo gấm này chẳng dám vồ hay cấu xé Quách Tường mà chỉ chạy loanh quanh khì khì, khịt khịt mà không có vẻ gì hung ác.

Quách Tường ngây người ra, thấy bốn con thú này tỏ vẻ trìu mến, làm nàng sực nhớ lại lời mẫu thân kể “Lúc nàng còn nhỏ, ở nhà có nuôi một con beo cái, sữa rất nhiều, mỗi ngày được uống sữa beo, do đó cơ thể của nàng có mùi lạ. Thú dữ nhận ra người này có mùi như mình nên không cắn”

Quách Tường nửa mừng nửa sợ, đưa hai tay ra bá cổ con beo gấm lớn, còn hai con nhỏ cũng nhào vào lòng nàng đùa giỡn.

Quách Tường nghe một tiếng cười khúc khích lẫn tiếng kinh ngạc của anh em họ Sử, vì từ lúc họ bắt đầu tập thú đến giờ, chưa gặp cảnh nào hi hữu như vậy.

Đại Đầu Quỷ nhờ chiếc mũ da mà thoát chết, nhưng thấ cả chín anh em đang thọ khốn giữa bầy thú, không thể sống sót được người nào.

Đại Đầu Quỷ là một trong thập quỷ, tuy không phải là người quân tử chân chính, nhưng cư xử rất nghĩa khí trung hậu.

Nếu người nào ông đã quen biết lâu, dù thân hay lạ ông cũng hết lòng tương trợ. Cho nên khi thấy tình trạng của Thập quỷ đang lúc Thập tử nhất sinh, ông vội vàng giở chiếc mũ da ra, ném mạnh vào Tiếu Quỷ, tức là lão phụ nhân áo đỏ quần hồng mà nói :

– Cửu muội ! Ngươi hãy lo lánh nạn trươc đi !

Tiếu quỷ lại cầm chiếc mũ da ném về hương Trường Tu Quỷ và nói :

– Đại ca ! Đại ca hãy về đi ! Tìm phương kế mà báo thù!

Trường Tu Quỷ lại ném sang Tiếu hiểm quỷ và nói :

– Thập đệ ! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Đại ca đã luống tuổi rồi, chẳng đợi được lâu ! Thập đệ hãy chạy đi!

Tất cả1 0 người không ai chịu lấy nón hộ thân cứu mạng cả.

Bỗng từ xa vang lại một tiếng hú dài, tiép theo là một giọng trong như chuông ngân:

– Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ chẳng giữ lời hứa hẹn, hại ta chờ đến nửa đêm để bay đùa cợt với bầy dã thú ! Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, các ngươi nghe rõ chưa ?

Quách Tường nghe tiếng hú cả mừng vì nàng nghĩ thầm chắc là Thần Điêu Đại hiệp đã đến.

Nàng ngươc mặt nhìn lên phía trươc, thấy có một người ngồi vắt chân trên cây đại thọ, đứng bên cạnh có một con chim Điêu cực lớn.

Ngừoi này mặc áo bào nhuộm đầy tuyết giá, tay áo phía hữu nhét vào trong lưng. Quả nhiên người này chỉ có một cánh tay, nhìn qua diện mạo, như người vừa đánh nhau trên tuyết lạnh, da vàng mặt cháy, nhợt nhạt như lá úa, không ai có thể bảo là gương mặt của người sống, mà chính là gương mặt của một thây ma.

Bọn quỷ Tây Sơn, tuy người nào cũng xấu xa hung ác, song ai nấy đều đủ vẻ hùng tráng hoặc da mặt cũng tràn trề sinh khí chứ đâu có gương mặt người chết thế này ?

Quách Tường chưa gặp Thần Điêu Đại hiệp bao giờ, nên lòng cô gái tưởng tượng đại hiệp phải là một trang nho nhã phong lưu, mắt tròn hàm én, dáng vẻ anh hùng. Bây giờ nhìn thấy tường tận, lòng nàng cực kỳ thất vọng và thầm nghĩ :

– Trên đời này thật không ai có tương mạo kỳ quái như vậy cả! Nàng chẳ ng muốn nhìn nữa mà chỉ liếc chừng hành động của Thần Điêu Đại hiệp. Gã đảo đôi tròng mắt xanh biếc nhìn khắp bốn phương. Đôi mắt như điện quét nhìn chung quanh, và tới chỗ nàng đứng dừng lại nhìn trân trối, ánh mắt tỏa ra các tia sáng quái dị.

Quách Tường nóng ran cả châu thân, phải cúi đầu để tránh cái nhìn quái ác, và trong bụng nàng nghĩ ngợi đủ điều, không hiểu Thần Điêu Đại hiệp nhìn mình với ý nghĩa gì.

Người ngồi trươc mặt Quách Tường chính là Dương- Qua. Trong khi ươc hẹn 1 6 năm với Tiểu Long nữ chưa đến, Dương- Qua mới tung bươc giang hồ đi khắp bốn phương, vì nghĩa cứu đời. Chỉ có người bạn lữ thứ là Thần Điêu, Dương- Qua ra sức hành hiệp, nên được gọi là Thần Điêu Đại hiệp.

Lúc thiếu thời, Dương- Qua là một thanh niên hào hoa phong nhã . Công Tôn Lục Ngạc vì chàng mà phải thọ tử, Trình Anh và Lục Vô Song vì chàng mà uất ức trọn đời. Nếu dung mạo xấu xa, thì đâu có tạo nhiều tội lỗi, nhân đó chàng coi thường mọi sự, học theo cách Hoàng Dược Sư chế thuốc để nhuộm da mặt, không dám để lộ gương mặt thật ra nữa. Đêm nay có hẹn với Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ giao đấu tại Mã Bình, đối phuơng quá giờ không đến nên chàng phải cất bươc đi tìm.

Lúc bấy giờ Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ sự sống chết chỉ còn trong giây phút. Bầy thú dữ đang tấn công tới tấp cấu xét đến tận cùng. Lại nghe có tiếng Thần Điêu Đại hiệp vang lên, như vậy là thêm một cường địch vô cùng lợi hại nữa.

Các quỷ đau xót vô cùng than thầm :

– Thôi rồi ! Thôi rồi ! Hết hy vọng đào sanh, dù trong làn tơ kẽ tóc.. mạng chúng ta đến đây là hết rồi !

Lại nghe Dương- Qua cất tiếng sang sảng nói :

– Quý vị ở Vạn Thú Sơn Trang có phải là Sử gia Ngũ hùng không ? Xin quý vị dừng tay cho tôi nói đôi lời…

Sử Bá Uy nói :

– Chúng tôi đúng là họ Sử, còn các hạlà ai ? Phải chăng là Thần Điêu Đại hiệp ?

Dương- Qua nói :

– Không sai, chính là tại hạ. Nếu quý vị mải hò hét, xua cọp, beo, sư tử và lang sói tấn công, thì chỉ trong phút chốc bầy quỷ sẽ thành ma mất.

Sử Bá Uy nói :

– Đợi quỷ biến thành ma, chúng tôi sẽ hầu tiếp các hạ!

Dương- Qua nhăm mặt nói :

– Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ có hẹn trươc với tại hạ, người bảo ác thú xé chúng chết rồi thì ta sẽ nói chuyện với ai đây ?

Sử Bá Uy nghe lời nói của Thần Điêu Đại hiệp dần dần vô lễ, nên cười hăng hắc, xua bầy ác thú tấn công trươc.

Dương- Qua cả giận hét to :

– Ngươi đã biết ta là Thần Điêu Đại hiệp, tại sao đối với lời nói của ta không lý gì đến cả?

Sử Bá Uy cả cười nói :

– Thần Điêu Đại hiệp đâu có phải tự chuyên như vậy ? Ngươi có việc của ngươi thì ngươi cứ hành sự, ta đâu thể gọi quần thú về đựoc ?

Dương- Qua thét to :

– Được lắm ! Điêu huynh ! Chúng ta hãy xuống!

Tay hữu chàng phất ra một cái, một người một điêu từ tên cây đại thọ từ từ tung xuống mặt đất.

Bầy thú dữ không đợi người và điêu xuống tới đất, mà đã bu quanh kêu rống dữ dội ở phía dươi, đợi người và chim rớt xuống là cấu xé.

Thần Điêu giương đôi cánh đập mạnh, phát ra một luồng gió mạnh vôcùng. Sài lang, dã cẩu cùng các lòai thú nhỏ bị luồng gió mạnh té lăn ra mấy trượng, không thể đứng lên nổi, nên cất tiếng kêu, hình như chân cẳng bị gãy liệt

Một con sư tử và một mãnh hổ rống lên dữ dội, nhảy bổ đến chụp vào Thần Điêu. Đôi cánh Thần Điêu quạt mạnh, luồng gió có sức mạnh ngàn cân, hai con mãnh thú bị văng ra thực xa, dội vào gốc cây, kêu lên một tiếng. Thần Điêu lại chuyển cặp cánh đập mạnh vào đầu con “kim tiền báo”, chiếc đầu con beo này lập tức bể tung, óc lòi ra, giẫy giẫy vài cái rồi chết.

Bầy thú thấy Thần Điêu hùng mạnh quá, không dám đến trươc mà lùi ra sau, nằ m phục xuống đất cất tiếng kêu rống vang dậy.

Sử Bá Uy cả giận, tung mình đến bên Dương- Qua vươn mười ngón tay như hổ trảo, chụp mạnh vào bụng chàng.

Dương- Qua nghiêng người qua bên hữu, vươn cánh tay phát mạnh vào tay Sử Bá Uy.

Sử Bá Uy nghe đau nhức vô cùng, như đao kiếm chặt vào, nhịn không nổi kêu lên một tiếng “ái da” đau đớn.

Sử Thúc Cương cả giận bươc lên hai bươc đối mặt, song chưởng vung ra “bình bình”, bổ mạnh vào Dương- Qua. Chàng thấy vậy mỉm cười nói :

– Công phu giỏi thực !

Và vươn tay ra đỡ, nhưng chỉ dùng có ba thành chưởng lực. Nguyên chàng ở bờ biển rèn nội công, trong luồng sóng bạc của thuỷ triều, nếu chàng dùng đủ mười thành thì thân thể con người nát ra như cám, kể cả cây to vách đá. Còn như Sử Thúc Cương đã được dị nhân truyền thụ bí pháp nên công lực khác hẳn người phàm tục.

Dương- Qua thấy ngọn kình phong của mình sắp đập vào người Sử Thúc Cương, nên bảo to :

– Hãy coi chừng !

Sử Thúc Cương thấy tối tăm mặt mày, biết rằng mạng mình xong rồi, nên đứng như ngây như dại.

Bỗng có tiếng Dương- Qua kêu hoảng hốt nói :

– úy ! Thân thể ngươi đang có trọng bệnh !

Sử Thúc Cương thấy ngọn kình phong như tát biển phá rừng đến bên mình, đột nhiên tan biến. Sử Bá Uy, Sử Trọng Mãnh, Sử Quý Cường và Sử mạnh Kiện đứng nhìn chăm chú, ngờ là Sử Thúc Cương bị trọng thương, nên cả giận nhảy ra can thiệp. Bốn người một lượt xông ra đả kích Dương- Qua. Lại thâý Dương- Qua nghiêng mình sang một bên vì con m nh hổ cực to nhảy bổ vào chụp phủ đầu chàng.

Dương- Qua vươn tay ra vừa kịp lúc mãnh hổ đến ngang mình, chàng kẹp mạnh đầu con hổ mà không cần khí giới gì cả.

Sử Trọng Mãnh cầm Ngân quản, Sử Quý Cường cầm gậy đồng, cả hai thấy vậy đều thu hồi khí giới lui ra một bên. Dương- Qua đã vung con mãnh hổ bắn vào người Sử Bá Uy và Sử mạnh Kiện.

Những người này đâu biết Dương- Qua mười năm trươc đã sử dụng Huyền thiết trọng kiếm nặng bảy mươi cân dư , thân hình mãnh hổ tuy lớn nhưng không nặng đến một trăm cân mà Dương- Qua ném ra như người thường ném viên đá nhỏ.

Con mãnh hổ bị chụp nhanh, liệng mạnh, đau đớn lẫn sợ hãi, không còn nhớ đến chủ nhân nữa, nhe nanh múa vuốt lăn xảvào Sử Bá Uy và Sử mạnh Kiện mà cấu xé.

Sử Bá Uy, Sử mạnh Kiện hai người tuy luyện tập bầy thú có hàng ngũ và quen thuộc từ lâu, nhưng bây giờ chân tay luống cuống, chống trả với chúng.

Quách Tường đứng bên ngoài thấy vậy hô to :

– Thần Điêu Đại hiệp công phu cực giỏi, anh em nhà họ Sử phục lắm rồi. !

Dương- Qua liếc nhìn về phía Quách Tường và thầm nghĩ :

– Quái lạ cho cô gái này, không hiểu đứng về phe nào mà dám nô đùa làm bạn với beo gấm! Lạ thực, tại sao nàng dám cười anh em họ Sử mà hoan hô ta kìa ?

Sử Thúc Cương mửa ra một chất nhờn độc ,điều hòa lại chân khí, thì biết rằ ng chàng không bị thương là nhờ sự dung tình của Thần Điêu Đại hiệp. Nghĩ cho kỹ lại thì đại hiệp đã tha mạng cho mình, nên chàng suy ngẫm :

– Với võ công siêu tuyệt này, nếu sử dụng đúng mức thìanh em ta không thể chống lại nổi.

Mắt chàng lại nhìn thấy Nhị ca và Tứ ca đang múa binh khí tấn công vào Thần Điêu, chàng hỏang hốt hét to :

– Huynh trưởng, đệ đệ, hãy dừng tay, ta nghĩ chẳng nên lầm lẫn nữa.

Sử Trọng Mãnh nghe lời em liền lập tức thu binh khí và dừng lại. Còn Đại lực Thần Sử quý Cường là tên dõng phu thô lỗ, nên chẳng nghe lời anh mà còn nghĩ rằng :

– Cái gì mà không nên lầm lẫn nữa ? Sợ hắn hay sao ? Ta đánh vài cái vòi voi rồi sẽ nói chuyện sau.

Đôi tay hắn nắm chặt chiếc gậy đồng, kêu to một tiếng, giơ thẳng lên cao, dùng hết thần lực bổ xuống đầu Dương- Qua.

Chiêu thế này gọi là Cự tượng khai sơn, chàng học theo con voi lấy vòi dài đánh vào các vật khác. Chàng múa cây gậy đồng tương tự như cái vòi voi, trươc nhỏ sau to, gậy đồng uốn khúc. Trong chất dương cương có sức âm nhu , chuởng này bủa xuống có sức nặng cả ngàn cân.

Dương- Qua không né tránh gì cả, bàn tay vừa liệng xong con mãnh hổ, lại thấy cái vòi voi đang cuốn lấy đầu, liền nói thầm :

– Chẳng chịu lượng sức mình, mà dám dùng đại lực để công người ! Sử Thúc Cương thấy Sử Quý Cuờng dùng hết sức giáng xuống, cái vòi voi nhắm ngay đỉnh đầu Dương- Qua, không có cách gì ngừng lại được.

Sử Thúc Cương hoảng hốt gọi to :

– Bớ tam đệ ! Chớ nên vôlễ !

Sử Quý Cuờng đã xuống tay quá nhanh, không thể thu hồi lại kịp, thì đã bị bàn tay của Dương- Qua đưa lên chộp mạnh vào cây gậy đồng thực chặt.

Sử Quý Cuờng cố gắng giật ra đôi ba lần nhưng không thoát được khỏi tay của Dương- Qua.

Dương- Qua có cảm giác đã dùng hết sức lực để đoạt lại khí giới, nên nghĩ thầm :

– Nếu ta không hiểu thần thông, thì sẽ bị gậy của tên lỗ mãng này đập nát xương.

Đột nhiên chàng đưa tay ra phía trươc dùng một trò ảo, sức ảo diệu này chuyển vào cây gậy đồng cùng với kình phong dịch khí của chàng, nên Sử Quý Cuờng rút tay về chẳng đuợc.

Hai bàn tay của gã nh bị cầm tù tại cây gậy của gã , gã lại vận thêm sức vào đôi tay để chống lại Dương- Qua, làm cho cây gậy đồng cong vòng như cái vòi voi uốn lại.

Dương- Qua cất tiếng bảo :

– Tốt ! Và chàng hạ thấp bàn tay xuống, cây gậy đồng kêu lên một tiếng gãy làm hai đoạn.

Sử Quý Cuờng ê ẩm cả đôi tay, hổ khẩu bị tét hai, máu tuôn ra dầm dề. Dương- Qua cất tiếng cười ha hả, sẵn tay còn cầm khúc gậy gãy ném mạnh ra phía trươc kêu vo vo mà không thấy hình bóng gì cả.

Lúc đầu thì ai cũng thấy khúc gậy gãy này văng xuống đất mà DươngQua cúi nhặt một khúc chẳng ai nhìn thấy cả, vì thủ pháp quá lẹ làng.

Dươi đất còn một khúc gãy nữa cắm sâu chừng hai tấc, Dương- Qua với tay cầm khúc gậy đồng ấn mạnh lút sâu khỏi mặt tuyết hơn ba thươc. Mọi người thấy vậy đều khiếp sợ thần lực kinh người của chàng.

Dương- Qua đưa mắt nhìn bốn phía thấy Sử Thúc Cương và Sử mạnh Kiện đang hò hét xua đuổi mãnh thú. Vì lòai ác thú thấy máu người hăng say, thú tánh nổi dậy, chạy lan tràn, gặp ai cấu xé nấy, chẳ ng còn nhớ chủ nhân, hay ai là bạn, ai là thù nữa.

Dương- Qua hương vào Quách Tường ra hiệu bảo nàng lấy hai bàn tay bịt chặt lỗ tai lại.

Quách Tường chẳng rõ ý gì nhưng cũng nghe lời bịt chặt hai lỗ tai. Dương- Qua há miệng hú lên liên hồi. Tiếng hú tựa như rồng kêu chạy dài đến chân trời góc biển.

Tuy Quách Tường đã bịt chặt hai lỗ tai, mà còn nghe tâm thần rúng động, như say như mê, đôi chân xửng vửng muốn ngã .

Cũng nhờ lúc nhỏ nàng được phụ thân truyền thụ cho môn nội công chánh tông, võ thuật của nàng cũng vào loại khá, nội công lại có căn cơ vững chắc, cũng có thể thắng một tay hảo thủ trong giới võ lâm. Vậy mà nàng chịu không nổi tiếng hú kinh hồn của Dương- Qua.

Tiếng hú dài bất tuyệt, âm thanh như phá núi xé rừng. Mọi người đều biến sắc, bầy thú nghiêng ngả la liệt.

Tây Sơn thập quỷ và anh em họ Sử té ngồi xuống đất, ngã tới ngã lui như điên dại. Chỉ có bón con voi to, Sử Thúc Cương và Quách Tường là còn đứng vững thôi.

Thần Điêu vẫn cất cao đầu lên như khoan khoái, lại có vẻ tự đắc nữa. Dương- Qua nhìn Sử Thúc Cương nghĩ thầm :

– Chàng bệnh hoạn này nội công quá giỏi, ta muốn hú thêm vài hiệp nữa, nhưng sợ chứng bệnh nội thương bức gã đau đớn mà chết.

Bởi nghĩ vậy nên Dương- Qua phất tay áo một cái và ngưng hẳ n. Độ vài phút sau, người và thú mới đứng dậy được. Mấy con thú nhỏ như sài lang, sơn cẩu, bị tiếng hú còn đang nằm bất tỉnh. Trên mặt tuyết có hàng ngàn con thú dữ, bầy thú không đợi anh em họ Sử hò hét, mãnh hổ, sư

tử, beo, dã nhân, tất cả đều cong đuôi chạy vào rừng không dám quay đầu trở lại. Sử gia ngũ hùng và Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ từ thủa cha sanh mẹ đẻ đến giờ chưa gặp cái uy thế dũng mãnh như vậy, nên đứng ngây ngây ngất ngất không rõ tiếng hú quái dị đó là công phu gì.

Dương- Qua nói :

– Sử gia ngũ hùng ! Tôi xin lỗi đã làm náo động nơi đây ! Vì tôi có hẹn với Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ, thì vừa gặp hai đàng đang động thủ. Xin qúy vị Sử huynh đệ đợi tại hạnói chuyện xong rồi hai đàng sẽ tái đấu, tại hạ chẳng bênh ai cảmà chỉ khoanh tay xem thôi…

Dương- Qua liền quay mặt sang Cấp Thần Quỷ hỏi :

– Ngươi nói sao ? Ngươi bảo dàn trận Xa luân để đấu với ta ? Đâu ? Mười người Tây Sơn hãy ra tay ! Ta sẵn sàng hầu tiếp !

Cấp thần quỷ nghe tiếng hú long trời lở đất vừa qua, làm chấn động cả tâm hồn, tuy nhiên cũng gắng gượng bươc lên, mà tân thần chưa tỉnh, nên không nói được tiếng nào.

Trường Tu Quỷ tuy khiếp sợ, ngồi xuống đất, nhưng thấy Cấp Thần Quỷ run sợ như vậy, ông tỏ ra cung kính nói :

– Thần Điêu Đại hiệp lão nhân ! Võ công của người nghiêng trời lệch đất, Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ làm sao dám giao đấu với lão gia ! Tính mạng của anh em tôi còn sống đây là do lão gia cứu, không bao giờ dám đổi dạ thay lòng. Tôi nghĩ nươc là do nươc sanh, lửa là do lửa nhóm, không sai bao giờ ! Lão nhân gia bảo chúng tôi đến Sơn Tây thì chúng tôi sẽ đi ngay, chẳng dám dừng lại trong khoảnh khắc.

Dương Qua nghe lão già này nói, lấy làm lạvà suy nghĩ một lúc đã nhớ lại việc cũ nên cười to nói :

– Tôn giá có phải họ Phàn không ? Và đại hiệu là Phàn Nhất Ông chăng ?

Nguyên Trường Tu Quỷ là cao đồ của Công Tôn Chỉ, chủ nhân Tuyệt Tình Cốc, tên là Phàn Nhất Ông. Lão từ lúc được Dương Qua tha mạng, đi tìm chỗ ẩn cư , lánh mặt. Mười năm sau mới xuất hiện lại trên giang hồ, vì võ công lão rất trác tuyệt, nên được bọn Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ tôn lên làm đầu lĩnh. Lão đã cách xa Dương Qua nhiều năm, từ lúc chàng chưa bị mất cánh tay, dung mạo vô cùng tuấn nhã . Hiện giờ mặt Dương Qua xấu xí, cơ thể tàn tật nên lão chẳng nhận ra.

Phàn Nhất Ông cung kính đáp :

– Đúng vậy ! Tiểu nhân chính là Phàn Nhất Ông, xin nghe lời chỉ dạy của lão gia !

Dương Qua mỉm cười và đưa tay ra nói :

– Chẳng cần nữa ! Các vị đã chịu nghe lời nói của ta, thì chẳng cần đi đến đất Sơn Tây làm gì. Cấp Thần Quỷ, ngươi đã thả bốn cô tỳ thiếp về chưa ?

Cấp Thần Quỷ nói :

– Rồi ạ!

Đoạn hắn ngừng lại giây phút rồi nói tiếp :

– Bốn cô tỳ thiếp này quá đe âhèn, chúng không chịu trở về, tôi tức giận phải dùng roi đánh chúng mới đi …

Dương Qua ngẫm nghĩ :

– Lúc ấy năm cô thiếu nữ quỳ trươc chân chàng cầu tình, mà thần sắc của các cô này có vẻ chân thật với Cấp Thần Quỷ lắm, thì lý nào g lại thả một lượt bốn cô?

Lại sợ vì chàng mà gã phải ân hận, cho nên chàng mỉm cười nói :

– Thực vô dụng ! Mấy co âtỳ thiếp này muốn bỏ ngươi, hay ngươi không cần chúng nữa ? Nếu quả nhiên ngươi không ưa chúng thì chẳng có biện pháp nào hơn ! Ngươi nói ngươi đã đuổi bốn cô tỳ thiếp, có thật chăng ?

Cấp Thần Quỷ nói :

– Cũng vì cô vợ nhỏ của tôi, mà làm nhọc lòng Thần Điêu Đại hiệp, lại sanh ra sự khó khăn nguy hại cho anh em, suýt táng mạng/ Tiểu nhân không còn gan ruột nào nghĩ gì nữa, vì đại hiệp chẳng bao giờ tha tội cho tiểu nhân.

Gã nói với giọng thảm não như muốn khóc. Mọi người nghe thế đều cười rộ lên.

Dương Qua liền nói :

– Xong rồi ! Công việc hôm nay kể như kết thúc. Ngươi hãy lui ra để hai bên động thủ.

Thần Điêu Đại hiệp hươhg vào đôi bên nói như thế để đợi Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ và anh em họ Sử tái đấu.

Phàn Nhất Ông vòng tay hương vào Sử bá Uy nói :

– Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ đã lạc vào bửu trang, mỗi người đều mang vết tích. Hôm nay tạm gác lại, để cáo từ. Chẳng biết bửu trang tính an nghiệp tại Sơn Tây hay dời về Lương Châu ? Một ngày gần đây chúng tôi sẽ đến bái phỏng ?

Sử bá Uy nghe lời nói của lão hàm chứa một sự báo cừu rửa hận, nên ngang nhiên đáp:

– Sử thị huynh đệ sẽ ở lại Lương Châu mà đón hầu đại giá. Nếu tam đệ không lành, không… thể chữa trị được, thì đại giá khỏi nhọc lòng đến Lương Châu, bốn anh em tôi sẽ ở lại đây hầu tiếp !

Phàn Nhất Ông suy nghĩ trong giây lát, đoạn nói :

– Sử tam ca mang trọng bệnh, mà việc chúng tôi tìm đến bái phỏng đâu có can hệ gì đến Tam ca ? Tôi xin chỉ giáo lời này !

Sử bá Uy nộ khí xung thiên, mặt bạc hóa hồng, cất tiếng bảo :

– Tam đệ của ta…

Sử Thúc Cương than dài, cắt ngang :

– Đại ca ! Câu chuyện này không nên đề cập đến nữa. Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ vì vô ý lỗi lầm, cũng tại số mạng của tiểu đệ như vậy, chẳng nên kết chuyện oán thù làm chi.

Đoạn Sử Thúc Cương quay đầu sang Phàn Nhất Ông nói :

– Non xanh chẳng đổi, nươc biếc chẳng dời, chúng ta còn ngày gặp gỡ nhau.

Ngưng chốc lát Sử Thúc Cương hướng vào Dương Qua nói :

– Thần Điêu Đại hiệp ! Từ lúc anh em tôi thấy người xử sự, bái phục vô cùng, dù cho anh em tôi có luyện võ công hai mươi năm nưa chưa chắc dám đối thủ cùng người. Từ nay Sử thị huynh đệ sẽ nhường bươc cho người trên giang hồ.

Dương Qua cười nhẹ :

– Sử đại ca quá lời rồi !

Sử bá Uy nói :

– Chúng ta hãy về !

Liền đi đến đỡ Sử Thúc Cương chuyển mình về trang trại. Phàn Nhất Ông nghe lời gã nói hàm chứa nhiều thắc mắc nặng nề, nên ông gọi to lại:

– Sử đại ca ! Hãy dừng chân đôi phút cho tôi nói vài lời : Sử tam ca bảo chúng tôi vô ý lỗi lầm, anh em chúng tôi chỉ ở ngoài rừng đâu có xâm nhập vào trong trang, chúng tôi nghĩ chẳng biết đã làm điều gì mạo phạm ? Quý vị hãy nói rõ sự thật, nếu chúng tôi có lầm lỗi thìTây Sơn Nhất Khuất Quỷ có bị chặt đầu cũng không sợ, há lại sợ cúi đầu xin lỗi Sử gia ngũ hùng sao ?

Sử bá Uy đã thấy khi Thập quỷ giao đấu với bầy ác thú, chiếc mũ da người này nhường cho người nọ, tỏ ra mấy g này coi cái chết như không nên thẳng thắn trả lời :

– Tại các ngươi làm kinh động để sẩy mất con Cửu Vĩ Linh Hồ, cho nên tam đệ của ta chứng nội thương hết thuốc chữa trị. Các ngươi có xá một ngàn cái, xin lỗi muôn ngàn lần cũng chẳng làm gì đựoc !

Phàn Nhất Ông cả kinh, đâu dè Sử thị huynh đệ xua bầy thú đi bắt con hồ ly, mà họ tưởng là uy hiếp họ mới gây ra cớ sự

Cấp Thần Quỷ lại nói :

– Con tiểu hồ ly có công dụng vào chuyện gì? Sử tam ca quý thể rất quan trọng, anh em tiểu đệ sẽ hợp lực tìm kiếm và đuổi bắt con tiểu hồ ly, như vậy được chăng ?

Sử Quý Cường nói :

– Nếu ngươi bắt được con Cửu Vĩ Linh Hồ thì anh em ta sẽ lạy ngươi trăm lạy, cúi đầu ngàn lần. Ngươi chịu tình nguyện không ? Ta sẽ cam tâm giữ lời nguyện ươc.

Phàn Nhất Ông nghĩ thầm :

– Sử thị huynh đệ chuyên nghề bắt thú, trên đời này ít có ai bì kịp. Nay y đã nói thế, thìviệc tìm con hồ ly khó khăn ghê lắm, người đời đừng ảo vọng.

Suy nghĩ đến đây, chẳng tìm ra lối thoát, chỉ biết đưa mắt nhìn Dương Qua nh ngầm hỏi ý kiến.

Quách Tường nhịn không được, trề môi nói :

– Mấy ông cứ nói tới nói lui, sao đên cầu Thần Điêu Đại hiệp ?

Quảng kiến Tử Sử Trọng Mãnh nghe nàng nói nghĩ thầm :

– Thần Điêu Đại hiệp võ công thâm hậu khôn lường, hãy kiếm lời nói khích may ra có phương kế hay ?

Sử Trọng Mãnh liền nói :

– Tiểu cô nương đâu rõ chuyện này ? Trừ phi có Đại la Kim Tiên hạ phàm, ngoài ra không còn ai biết đuờng săn đuổi Cửu Vĩ Linh Hồ cho được.

Dương Qua mỉm cười, biết là gã này dùng kế khích mình, nên làm thinh chẳng nói gì cả.

Quách Tường lại nói :

– Cửu Vĩ Linh Hồ đã đi đâu ? Và tìm nó để làm gì mà cực khổ lắm vậy ?

Sử Trọng Mãnh thở dài tiếp lời :

– Cuối năm trươc, tam đệ ta ở Lương Châu, trong cơn nóng giận bất bình đã giao đấu với một người. Khổ nỗi đối phương lại dùng ngụy kế, mà tam đệ không cẩn thận, mang thương tích nặng…

Quách Tường nói :

– Sử tam thúc võ công rất cao thì có ai lợi hại mà đả thương cho được ?

Sử Thúc Cương nói :

– Cô nương mãi tán tụng võ công của ta ! Võ công ta như ánh đom đóm, nào có gì? Tiểu cô nương nói năng như vậy, mà không sợ Thần Điêu Đại hiệp cười cho…

Quách Tường ngó ngay Dương Qua và nói :

– Thần Điêu Đại hiệp tự nhiên là bất đồng. Tôi nói là đối với người lạ kia.

Sử Trọng Mãnh nói :

– Người đả thương tam đệ là một vị vương gia, hoàng tử của nươc Mông Cổ tên gọi Toa Đô, học trò của Hộ quốc pháp sư Mông Cổ là Kim Luân Pháp Vương.

Dương Qua mỉm cười suy nghĩ :

– Quảnhiên là nó ! Chỉ có nó mới có võ công quái dị.

Quách Tường quay sang Dương Qua nói :

– Thần Điêu Đại hiệp ! Thỉnh đại hiệp ra tay đánh hoàng tử Mông Cổ này một trận để báo thù cho Sử tam thúc.

Sử Trọng Mãnh nói :

– Việc này chúng tôi chẳng dám làm kinh động đến Thần Điêu Đại hiệp, mà chỉ muốn cho tam đệ khỏi bệnh. Đi tìm gã hoàng tử báo thù, thì tam đệ tôi cũng không lành được vết thương. Anh em chúng tôi luyện nội công và võ thuật thành một phái riêng biệt, khi đả bị nội thương là không có thuốc gì chữa được ngoài cách uống huyết của Cửu Vĩ Linh Hồ.

Quách Tường ngó vào Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ nói :

– A ! Có nguyên nhân như vậy!

Sử Trọng Mãnh nói :

– Cửu Vĩ Linh Hồ là con vật khó kiếm nhất trong muông thú. Nó là loài vật cực linh và quái dị nhất. Anh em chúng tôi đã lùng kiếm trong rừng suốt một năm, thì gặp dấu tích của nó tại Trấn Nam, chỗ ẩn tích của nó thật là vô cùng hiểm trở ! Cách Tây Bắc trấn nam trên ba mươi dặm đường có một cái đầm thật to và đầy sình lầy…

Cấp Thần Quỷ nói :

– Cái đầm sình lầy ư ? Có phải là Hắc Long đầm chăng ?

Sử Trọng Mãnh nói :

– Chính thế ! Các vị ở lâu tại Trấn Nam tất nhiêu hiểu rõ, Hắc Long đầm chu vi mấy dặm, toàn là bùn sình. Người và thú không có chỗ dung thân. Chúng tôi đã tìm đủ cách mà vẫn không đi được đến chòm cây giữa đầm, mà con Cửu Vĩ Linh Hồ ở tại đấy.

Cấp Thần Quỷ nghe lời này, bỗng gật gù như hiểu biết, liền nói :

– A ! Hèn gì Sử gia ngũ hùng không vào được giữa đầm, thì làm sao vào đến chòm cây mà bắt hồ ly cho được ?

Sử Trọng Mãnh nói :

– Đúng vậy ! Anh em chúng tôi là khách, khi đến Trấn Nam đâu dám vô lễ. Nếu chúng tôi chiếm đuợc Trấn Nam, thì mới bắt được nó. Quý vị vừa trông thấy Cửu Vĩ Linh Hồ, nó chạy nhảy lẹ dường nào. Chúng tôi xuất lãnh bầy thú bao vây khắp cánh rừng, một làn gió cũng không lọt, vừa thấy đuợc Cửu Vĩ Linh Hồ thì quý vị bất ngờ phóng hỏa đốt rừng, làm cho dã thú chạy tứ tán, Cửu Vĩ Linh Hồ nhờ đó mà thoát thân!

Âu cũng là duyên số ! Chúng tôi dùng hết toàn lực mà chung quy vẫn không bắt được hồ ly ! Cửu Vĩ Linh Hồ chạy thoát sẽ về hang của nó. Chúng tôi mà tìm về Trấn Nam thì là một việc thiên nan vạn nan, mà vết thương của Tam đệ mỗi ngày một nặng, không thể diên trì nên chúng tôi lòng nóng như lửa đốt.

Sử Trọng Mãnh nói rất bi thiết và nhìn về phía Dương Qua như cầu khẩn van lơn.

Phàn Nhất Ông nói :

– Nếu vậy thì Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ chúng tôi vô tội, và không rõ Sử thị huynh đệ đã dùng phương pháp gì dẫn dụ đuợc Linh hồ về đây ? Bây giờ chúng ta lại làm lại phương pháp ấy thử xem ?

Sử Trọng Mãnh đáp :

– Hồ ly này tính đa nghi, khó mà kêu nó ra ngoài đuợc ! Nó chỉ thích ăn ngon ! Muốn dẫn dụ nó chỉ có cách phải tốn cả ngàn con gà trống lớn, nương cho vàng, mùi thơm của con gà bay vào Hắc Long đầm, Linh hồ mới chịu rời sào huyệt ra ngoài. Mỗi ngày để cho nó ăn một con, liên tiếp trong hai tháng thì Linh hồ sẽ bớt nhút nhát và lần lần dẫn dụ nó đi sâu vào trong rừng. Nhưng bây giờ nó vừa chết hụt, lòng nó kinh sợ, đến cả trăm năm sau cũng chẳng tìm đến đây nữa.

Phàn Nhất Ông gật đầu nói :

– Cớ sự xảy ra như vậy thì chỉ còn cách đi vào Hắc Long đầm để tróc nã nó, chứ biết làm sao ?

Sử Trọng Mãnh nói :

– Hắc Long đầm chu vi mấy dặm, xung quanh bao bọc hơn mười trượng sâu sình lầy, chỉ có người khinh công vào bậc thượng thừa mới lươt đi trên mặt bùn được. Còn ghe thuyền, bè cây, đều không thể lươt trên mặt sình. Cửu Vĩ Linh Hồ thân nhẹ chạy mau, cuồn cuộn như gió nên lươt nhanh được trên mặt sình.

Quách Tường sực nhớ ở nhà có cặp chim điêu mà nàng và tỉ tỉ hay cưỡi trên lưng bay khắp đó đây. Con Thần Điêu này lại lớn hơn song điêu nữa, có thể chở được hai người.

Nghĩ như vậy nàng nói :

– Thần Điêu Đại hiệp ! Chỉ mong đại hiệp giúp đỡ một tay, ắt có phương pháp hay.

Thần Điêu Đại hiệp mỉm cười nói :

– Sử gia ngũ hùng gồm đủ phép chế cọp phục sư , toàn là tay siêu phàm, nếu nguyện hết sức mình thì cũng có thể làm được đấy !

Sử Trọng Mãnh nghe giọng nói của Thần Điêu Đại hiệp thì biết gã đ có ý bằng lòng giúp đỡ rồi, vì tình anh em ruột thịt, mà Sử Trọng Mãnh phải hạ mình cầu khẩn.

Nghĩ vậy chàng quỳ xuống đất, hương vào Dương Qua vừa lạy vừa nói:

– Thần Điêu Đại hiệp ! Xá đệ mạng sống chỉ còn trong sớm tối, mong đại hiệp mở lòng cứu giúp !

Dương Qua ngạc nhiên, đôi mắt nhìn vào Quách Tường nói :

– Ngươi noiù ta có phương pháp hay, vậy ta xin hỏi tiểu cô nương có cao kiến gì?

Quách Tường đáp nhanh :

– Có gìđâu ! đại hiệp cưỡi con Thần Điêu bay vào Hắc Long đầm là xong việc.

Dương Qua bật cười ha hả:

– Điêu huynh của ta không giống các loài chim chóc khác. Thân hình của Điêu huynh nặng lắm chẳng bay được. Đôi cánh quạt ra có thể giết cọp, beo, chứ đôi cánh trụi này làm sao bay nổi.

Năm anh em họ Sử, trừ Sử Thúc Cương còn bốn người đều quỳ cả xuống đất! Dương Qua lật đật đến đỡ từng người dậy, và cất tiếng nghiêm trang nói :

– Chẳng dám hứa chắc ! Tiểu đệ sẽ gắng sức làm thử, nếu công việc bất thành, chư vị xin đừng cười nhé !

Anh em họ Sử cả mừng, vì một khi Thần Điêu Đại hiệp đã hứa, đáng giá ngàn vàng. Nếu như đại hiệp mà không thành công thì đó là số mạng rồi.

Sử bá Uy lại lạy tạ ba lạy nói :

– Như vậy là xong ! Tại hạ xin thỉnh đại hiệp và Tây Sơn quý vị đến tệ trang nghỉ ngơi rồi bàn tính sau.

Phàn Nhất Ông nói :

– Chuyện này là họa phúc của huynh đệ, chúng tôi chẳng dám lạm bàn.

Sử bá Uy nói :

– Chẳng phải vậy đâu ! Chúng ta có dịp đánh nhau này mới được quen biết. Nếu quý vị chẳng che âbỏ, thì chúng ta hãy kết tình bè bạn với nhau.

Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ và Sử thị huynh đệ đã giao đấu với nhau, cả hai bên đều biết qua chiêu thế và tính tình của nhau rồi. Hai bên vốn không thù oán, chẳng qua bất bình trong lời qua tiếng lại mà thôi. Bây giờ mỗi người đều nói với nhau vài câu khách sáo, và giao hòa với nhau.

Dương Qua thấy vậy cũng vui lây, liền nói :

– Bây giờ anh em đợi tôi ở đây, nhân tiện tôi đi thẳng đến Hắc Long đầm, bất luận thành hay bại tôi cũng trở về quý trang bái hầu.

Tây Sơn Nhất Khuất Quỷ và anh em họ Sử không nghe Dương Qua bảo đi theo, họ đã biết tính Thần Điêu Đại hiệp muốn đi một mình, việc gì cũng tự mình làm mà không cần ai giúp đỡ cả.

Tuy tin vào sự hết lòng, nhưng nhữ ng người khác vẫn nghe nao nao trong dạ.

Dương Qua hương vào mọi người, khoát tay áo chào và đi thẳng về hương Bắc.

Quách Tường nghĩ thầm :

– Ta muốn đến đây để gặp mặt Thần Điêu Đại hiệp, thì đã thấy rồi ! Con người này mặt mày tuy xấu xí nhưng võ lực thật kinh người, giúp người lúc nguy cấp, cứu người trong khốn khó, dìu người lúc hoạn nạn, thật xứng đáng hai chữ Ûđại hiệpÕ. Đúng là danh bất hư truyền.

Lại chẳ ng rõ Thần Điêu Đại hiệp đi đâu để bắt Cửu Vĩ Linh Hồ, nàng là cô gái nhỏ tâm tánh hiếu kỳ, thích chuyện mới lạnên không cần suy nghĩ gì nữa, cất bươc chạy đến sau lưng Dương Qua.

Đại Đầu Quỷ thấy hành động của nàng như thế, nghĩ thầm :

– Cô gái này mong muốn gặp Thần Điêu Đại hiệp, ắt là cần nói câu chuyện riêng tư gì đây !

Anh em họ Sử lại không biết lai lịch của Quách Tường, nên chẳng biết nói sao.

Quách Tường chạy theo Dương Qua, chỉ còn cách 1 0 trượng là đến trươc mặt chàng.

Quách Tường đinh ninh là thế nào cũng được xem Thần Điêu Đại hiệp ra tay bắt Cửu Vĩ Linh Hồ.

Lại thấy Dương Qua đi chầm chậm lại, Thần Điêu và chàng sánh vai cất bươc đi nhanh như ngựa chạy.

Chẳng bao lâu Quách Tường rớt lại phía sau trên 20 trượng. Quách Tường chỉ còn thấy đôi tay áo phất phơ theo tuyết lộng, chứng tỏ Dương Qua chạy trên mặt tuyết lẹ hơn gió. Quách Tường càng đuổi theo càng xa dần.

Quách Tường nổi giận, trổ tài khinh công đuổi theo, nàng dùng hết tuyệt kỹ công phu chạy nhanh, độ chừng hâm nóng chén trà, thì hình bóng của Dương Qua và Thần Điêu chỉ còn là hai chấm đen rất nhỏ.

Quách Tường sợ lạc nên đuổi theo càng gấp rút, và cất tiếng kêu to :

– Hãy đợi tôi theo với !

Nàng cố vận hơi gào to, nên chân khí đ giảm mất ! Đôi chân lảo đảo và ngã quỵ xuống tuyết. Trong lúc gấp rút chẳng làm gì cho kịp, Quách Tường hoảng kinh ôm mặt khóc hu hu.

Bỗng nàng nghe một giọng nói êm dịu bên tai :

– Chuyện gì phải khóc ? Ai đã khuấy phá chi ngươi ?

Quách Tường cả kinh ngươc mặt lên thì thấy rõ là Dương Qua đang đứng sừng sững trươc mặt. Không rõ chàng đã trở lại lúc nào mà nhanh đến thế ?

Quách Tường nửa mừng nửa sợ ! Bây giờ nàng lại thẹn thùng nên cúi đầu xuống để tìm chiếc khăn tay lau đôi dòng lệ. Nào ngờ trong lúc chạy gấp đuổi theo Dương Qua, chiếc khăn tay đã rơi mất nơi nào rồi.

Dương Qua luồn vào tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, lấy hai ngón tay kẹp lại để thòng trươc mặt Quách Tường và nói :

– Ngươi biết cái gì đây không ?

Quách Tường nhìn lên, thì rõ ràng là chiếc khăn tay của nàng, có thêu một đóa hoa nhỏ.

Nàng cất tiếng nói :

– Đúng rồi ! Chính đại hiệp đã khuấy phá tôi !

Dương Qua ngạc nhiên hỏi :

– Ngươi nói chính ta đã khuấy phá à ?

Quách Tường nói :

– Đại hiệp lấy chiếc khăn tay của tôi, như vậy chẳng khuấy phá tôi ư ?

Dương Qua bật cười :

– Tại ngươi làm rớt mất, ta hảo tâm nhặt tra ûlại giùm, mà ngươi dám vong ân và nói ta chọc phá ngươi và lấy đồ của ngươi à ?

Quách Tường nói :

– Tôi chạy sau lưng đại hiệp, thì làm thế nào đại hiệp lượm được chiếc khăn, có phải là đại hiệp lấy của tôi chăng ?

Dương Qua ngẩn người ra không biết trảlời thế nào. Sự thật lúc Quách Tường đuổi theo Dương Qua, thì chàng đã biết rõ cô gái theo sau lưng mình, nên cố ý chạy thực nhanh để thử tài cô gái này khinh công có giỏi chăng. Khi thấy rõ ràng tuổi nàng còn thơ dại, mà lãnh hội được ngón khinh công cực giỏi, phải là con nhà võ học chân truyền. Lại nghe sau lưng có tiếng lảo đảo ngã của nàng, thì chàng lại sợ Quách Tường bị thương, nên chàng lật đật quay trở lại, thì thấy cách sau lưng mấy trượng nàng đã làm rớt chiếc khăn tay, chàng liền nhặt lên giao trả.

Hành động của Dương Qua nhanh như chớp mắt, không thể có người nào bì kịp. Tuy nhiên trươc mắt Quách Tường mà giao trả chiếc khăn, thì tình lý có thành thật cũng chẳng đúng lẽ.

Dương Qua mỉm cười nói :

– Ngươi tên gì? Họ gì? Tôn sư là ai ? Vì sao mà đeo đuổi ta ?

Quách Tường đáp không nghĩ ngợi :

– Đại hiệp cao danh là chi ? Quý tánh là chi ? Đại hiệp nói trươc đi ! Tôi sẽ nói cho đại hiệp nghe sau.

Dương Qua nhăn mặt. Trong 1 0 năm nay chàng không bao giờ giáp mặt với ai chuyện trò, và chẳng ai dám hỏi lại chàng. Thế mà bây giờ một cô gái nhỏ tí ti lại dám cả gan hỏi tên họ của chàng, nên chàng nói :

– Ngươi là một cô gái nhỏ kỳ khôi nhất ! Ngươi chẳng nói thì thôi. Ta trả lại chiếc khăn cho ngươi.

Nói xong tung chiếc khăn lên không trung, chiếc khăn căng thẳng bốn góc bay phấp phới và rơi trươc mặt Quách Tường.

Cô gái vui lên khoái chí, giơ tay ra bắt, đoạn nói :

– Thần Điêu Đại hiệp ! Trò chơi cũng giỏi, cái gì cũng hay. Đại hiệp dạy lại cho tôi được không ?

Dương Qua ngẫm nghĩ, cho rằng dù cô gái này gan dạ, coi trời bằng vung, đối với chàng là người hung bạo nhất, diện mạo xấu xa nhất, mà chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi hay kiêng dè. Chàng thầm nghĩ :

– Để ta thử dọa côbé này một lần xem sao.

Dương Qua làm ra mặt hung dữ, cất tiếng nói rổn rảng bảo :

– Cô gái nhỏ kia ! Ngươi thật là to gan lớn mật ! Tại sao ngươi chẳng sợ ta ? Ta sẽ giết hại ngươi ngay bây giờ !

Nói xong Dương Qua chạy đến trươc mặt nàng, vươn tay ra như muốn đưa ra một chưởng.

Quách Tường cả kinh, nhưng nàng vẫn gượng cười nói :

– Tôi chẳng sợ đâu ! Nếu đại hiệp thật tâm muốn hại tôi, thì chính đại hiệp sẽ bị người đời hàm tiếu. Thần Điêu Đại hiệp, nghĩa bạc vân thiên, đang tâm sát hại một đứa bé gái không đủ sức tự vệ !

Dương Qua ngẩn người suy nghĩ… Dù cho người thanh cao bỏ ấn từ quan, hay kẻ ẩn sĩ nơi sơn lâm cùng cốc, nếu được người đời tán dương ca tụng, cũng thấy vui vẻ và khoan khoái.

Dương Qua tuy không thích người tán tụng cá nhân mình, nhưng nghe Quách Tường lời nói thành thật, tính tình ngây thơ, khéo ca tụng mình, làm cho Dương Qua mỉm cười nói :

– Ngươi không rõ ta nhiều, sao biết ta không hại ngươi ?

Quách Tường nói :

– Tiểu muội tuy không rõ đại hiệp thực, nhưng đêm hôm nọ tai bến đò Phong Lăng nghe rất nhiều người truyền tụng sự tích của đại hiệp. Cũng bởi nghe có một vị anh hùng xuất thế, tiểu muội muốn diện kiến cho thỏa lòng nên đi theo Đại Đầu Quỷ mà tìm đến đây.

Dương Qua lắc đầu nói :

– Ngươi tính làm sao mà gọi là anh hùng ? Ngươi đã gặp mặt rồi, có phải ngươi thấy muốn gặp mặt hơn là nghe tên không ?

Quách Tường nói :

– Không, người cũng xứng đáng gọi là anh hùng. Nhưng cũng còn nhiều người anh hùng khác nữa …

Sở dĩ Quách Tường nói lời này là muốn đề cao cha mẹ của nàng, mà lại sợ Dương Qua hờn dỗi, cho nên nàng nói tiếp :

– Đại hiệp đương nhiên là anh hùng, nhưng ngoài đại hiệp ra, trên đời này còn nhiều vị anh hùng hào kiệt, chứ không phải đại hiệp là người duy nhất đâu.

Dương Qua nghĩ thầm :

– Cô bé này khéo nói quá, mới mười mấy tuổi đầu, làm sao biết được những nhân vât đương thời hào kiệt ?

Chàng mỉm cười và bảo rằng :

– Đâu ? Muội muội nói cho ta nghe một vài vị đại anh hùng đại hào kiệt ?

Sở dĩ Quách Tường dùng lời nói này là có một ý nghĩ đặc biệt. Nghe Dương Qua hỏi, nàng mừng thầm nói :

– Nếu những lời tiểu muội nói ra đúng sự thật, thì đại hiệp có bằng lòng đưa tiểu muội đi theo để bắt Linh hồ chăng ?

Dương Qua nói :

– Tốt lắm ! Vậy ngươi hãy kể cho ta nghe thử ?

Quách Tường nói :

– Này nhé ! Có một vị anh hùng trấn thủ Tương Dương thành, dùng hết sức mình trấn thủ thành trì, chống lại quân Mông Cổ, giữ được bờ cõi để quốc an dân lạc. Như vậy đáng gọi là anh hùng chăng ?

Dương Qua đã hiều nàng muốn nói ai rồi, nên gật đầu trả lời :

– Đúng ! Quách Tỉnh, Quách đại hiệp đáng gọi là anh hùng !

Quách Tường nói :

– Còn một vị nữ anh hùng nữa, đã giúp phu quân, chống giữ thành Tương Dương, liệu định như thần, mưu kế vô song, như vậy có đáng gọi là nữ anh hùng chăng ?

Dương Qua nói :

– Phải ngươi nói Quách phu nhân Hoàng Dung chăng ? Đúng, có thể gọi là anh hùng!

Quách Tường liền nói :

– Còn một vị lão anh hùng, văn tài võ học, kỹ thuật ngũ hành kỳ môn, quỷ thần không thể lường được.

Dương Qua nói :

– Có phải là Đào hoa đảo chủ Hoàng dược Sư chăng ? Đấy là một vị anh hùng, võ lâm tiền bối, ta hết sức ngưỡng mộ.

Quách Tường liền nói :

– Lại còn một vị nữa, thống suất Cái Bang, trừ gian diệt địch, vì nươc vì dân, tân khổ lao lực, như thế đáng gọi là anh hùng chăng ?

Dương Qua nói :

– Người này là Lỗ Hữu Cươc bang chủ Khất Cái Bang, đáng kính trọng ! Nhưng võ công chẳng biết ra sao. Lời nói và việc làm song hành, hãy nhìn tám chữ Ûtrừ gian diệt địch, vì nươc vì dânÕ, thực là một vị anh hùng.

Quách Tường nói :

– Nói đến nhữ ng người này, theo mắt tôi nhìn thì họ ở về một thế giới cao siêu, mà không ai bì kịp. Tôi muốn nói đến những người nhỏ, chỉ sợ nói không đúng thôi ! Chứ những người từ cha tôi, mẹ tôi, ngoại tôi và Lỗ lão bá thì sự hiểu biết của tôi chẳng có gì là lạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN