Thần Điêu quần phương phổ - Âu Dương vân thanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Thần Điêu quần phương phổ


Âu Dương vân thanh



tên nam tử này vận một thân bạch y trang phục, cầm trong tay một cây chỉ phiến, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, nhất cử nhất động đều có vẻ vô cùng nho nhã phong lưu.

Dương quá hoàng dung khiếp sợ chính là dung mạo của hắn, dương quá xem ra, nam tử này dĩ nhiên lớn lên cùng nghĩa phụ Âu Dương phong của mình có vài phần đem tự, nhất là gương mặt.

Hoàng dung trong lòng so với hắn càng thêm khiếp sợ, nam tử này thoạt nhìn cực kì giống Âu Dương khắc, tựu ngay cả thần thái cử động, trong tay cũng cầm một cây chỉ phiến.

Người khác có lẽ sẽ cảm giác được người này anh tuấn tiêu sái, hoàng dung thì lại vô cùng chán ghét, nàng lại ngưng thần nhìn kĩ một hồi, lúc này mới phát hiện hắn cùng Âu Dương khắc vẫn còn có chỗ khác biệt, hắn tựa hồ so với Âu Dương khắc lớn lên càng thêm một phần ” Thanh tú”.

nam tử nhìn thấy hoàng dung ngưng thần quan sát mình, trong lòng liền đắc ý, đến khi chứng kiến hoàng dung cùng dương quá tay trong tay, trên mặt xuất hiện một cổ lãnh ý.

Hắn bước nhanh tới mấy người trước mặt, nói với Nguyệt Nha Nhi:” Sư muội, ngươi còn không giới thiệu cho ta một chút hai vị khách quý này!” Dương quá hoàng dung thế mới biết người này dĩ nhiên là sư huynh Nguyệt Nha Nhi, trong lòng càng kinh ngạc.

Nguyệt Nha Nhi lập tức cười nói:” đây một vị là Dương đại ca, còn một vị là hoàng tỷ tỷ.” Nàng ngây thơ lạn mạn, từ đầu đến giờ chỉ xưng hô hai người là ” Đại ca ca”,” Tỷ tỷ”, cũng không có hỏi cụ thể tính danh của cả hai.

Sau đó Nguyệt Nha Nhi lại giới thiệu vị nam tử kia, Nguyệt Nha Nhi nói:” Đây là sư huynh của ta Âu Dương vân thanh, hắn chính là Tây Vực đỉnh đỉnh đại danh ‘ bạch đà công tử’.” Nguyệt Nha Nhi nói xong, Âu Dương vân thanh cười cười, vẻ tươi cười khó dấu được nét đắc ý.

Dương quá hoàng dung cũng sợ ngây người, người này chẳng những tướng mạo, tựu ngay cả tính danh cũng là” Âu Dương”, hơn nữa” Bạch đà công tử”! Chẳng lẻ hắn cùng Âu Dương phong, Âu Dương khắc đám người có quan hệ thân mật không nói được được? Dương quá hoàng dung cũng không nhớ ra được Âu Dương phong Bạch Đà sơn trang, dương quá trong lòng biết Âu Dương phong còn có huynh đệ nữa, ít nhất Âu Dương phong còn có một người đại ca, Âu Dương khắc chính là sản phẩm do Âu Dương phong cùng đại tẩu tử của hắn loạn luân mà ra, chẳng lẻ tên đại ca của hắn còn có một đứa con riêng nữa?

Dương quá cũng không có chút gì lo lắng, hắn chỉ cảm thấy thế sự kỳ diệu, bây giờ dĩ nhiên ở chỗ này lại gặp một tên ” Âu Dương vân thanh”!

Nhìn Dương quá hoàng dung khiếp sợ, Âu Dương vân thanh lại càng phát ra một cỗ ngạo khí phảng phất, hắn tưởng rằng danh khí chính mình đã không người nào không biết không người nào không hiểu, trên mặt liền kiêu ngạo vô cùng.

Dương quá hoàng dung đều là nhân vật bất phàm đương thời, chỉ là có chút ngẩn ngơ, trong chốc lát thần thái lại khôi phục như cũ, Nguyệt Nha Nhi mang theo hai người đồng thời đi tới trong đình tử, sau đó giới thiệu đám bạch y nữ tử, nguyên lai đám bạch y nữ tử này đều là nữ đệ tử của Bạch đà sơn trang, theo Âu Dương vân thanh đồng thời đến đây.

Hoàng dung trong lòng đối với tên Âu Dương vân thanh càng thêm ác ý nồng đậm, năm đó Âu Dương khắc cũng thích thu lưu nữ đệ tử, những nữ đệ tử này trên thực tế đều là các tiểu thiếp đã qua tay Âu Dương Khắc, xem ra hai tên này đều là cá mè một lứa!

Âu Dương vân thanh hướng hoàng dung chắp tay nói:” Hoàng cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh của ngươi? mấy cô nữ đệ tử quả thật đều là cơ thiếp của Âu Dương vân thanh, hắn cùng Âu Dương giống nhau, cũng đều là loại háo sắc trời sanh, những năm gần đây dựa vào thế lực Bạch Đà sơn trang , tại Tây Vực hoành hành, thường xuyên phái người tới các nơi lục soát tìm kiếm mỹ nữ, lúc bình thường thì chỉ giáo các nàng chút võ nghệ, cho nên trên danh nghĩa đều là nữ đệ tử của hắn.

Âu Dương vân thanh tự phụ những nữ đệ tử bên mình đều là thiên hạ giai lệ, thậm chí có thể đại tống hoàng đế hậu cung cũng vị tất có thể so sánh được cùng, nhưng giờ phút này gặp hoàng dung, hắn phát hiện hoàng dung sóng mắt lưu chuyển, thân hình tiếu lệ, đem so với các cơ thiếp của mình quả thực một trời một vực, lập tức cảm thấy thần hồn phiêu đãng.

Hoàng dung năm nay đã quá ba mươi, nhưng nhờ nội lực tinh thâm có công hiệu dưỡng nhan, xem ra chỉ giống một thiếu nữ hai mươi phơi phới. Năm đó Âu Dương khắc đối nàng vô cùng si luyến, bây giờ tên Âu Dương vân thanh này dĩ nhiên cũng là bộ dáng này, thật là buồn cười!

Giờ phút này Âu Dương vân thanh hỏi phương danh của hoàng dung, hoàng dung làm thế nào có thể nói cho hắn biết, hơn nữa trong lòng đối với 2 chữ ” Âu Dương” thập phần ác ý, lập tức liền nhẹ nhàng nói vào bên tai dương quá:” Dương quá, ngươi tới ứng phó hắn.”

Dương quá nghe được lời của người ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy đôi ngọc thủ nhỏ nhắn của nàng, hắn lập tức nói:” Nguyệt Nha Nhi, hoàng tỷ tỷ ngươi thân thể có chút không thoải mái, chúng ta trước hết cáo từ vậy.” Đúng là cả 2 đều không chút nào để ý tới Âu Dương vân thanh.

Âu Dương vân thanh nhìn thấy dương quá hoàng dung thân mật như thế, trong mắt phún hỏa, giờ phút này nghe được dương quá nói, lập tức đoạt lời nói:” Hoàng cô nương nơi nào không khỏe, tại hạ cũng từng học quá vài năm y thuật, Hay hãy để cho tại hạ xem bệnh giúp cô nương!”

Nguyệt Nha Nhi cũng nói:” Đúng nha, sư huynh ta y thuật tại Tây Vực rất nổi danh, tỷ tỷ có thể cho hắn xem giúp ngươi một chút nga.” Nguyệt Nha Nhi ngây thơ đan thuần, hoàn toàn không có nhìn ra tâm tư đen tối của Âu Dương vân thanh.

Dương quá lạnh lùng nói:” Không cần đâu!” Nói xong liền gật đầu với Nguyệt Nha Nhi, sau đó mang theo hoàng dung đồng thời rời đi, hoàng dung trước khi rời đi mỉm cười nhẹ nhàng với Nguyệt Nha Nhi, càng phát ra vẻ kiều mỵ vô song.

Dương quá cùng hoàng dung đồng thời rời khỏi tiểu đình, dương quá trước khi đi còn dùng ánh mắt khiêu khích hung lãnh nhìn về Âu Dương vân thanh, sau đó liền nắm tay hoàng dung rời đi, hoàng dung đối với Âu Dương vân thanh căn bản thể hiện sự khinh thường thật rõ ràng.

Âu Dương vân thanh tức giận đến toàn thân phát run, hắn là Tây Vực đỉnh đỉnh đại danh ” Bạch đà công tử”, tại Tây Vực coi trời bằng vung, hôm nay dĩ nhiên gặp được dương quá hoàng dung cứ như vậy không thèm đặt mình vào mắt!

Lúc này Nguyệt Nha Nhi kéo nhẹ tay áo của Âu Dương vân thanh, Âu Dương vân thanh lúc này mới trấn định được xuống, có chút xấu hổ cười cười với Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi cũng kỳ quái nói:” Sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Âu Dương vân thanh cường cười nói:” Không có việc gì, không có việc gì……”

Hai người đi tới phòng của dương quá, hoàng dung trên mặt lộ ra vẻ mặt suy tư, trong ánh mắt lưu chuyển một tia thần thái tiếu lệ, dương quá ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, cảm giác đây cũng là một loại xinh đẹp khác của nàng.

Qua một lúc, hoàng dung ngẩng đầu, phát hiện dương quá cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi đỏ mặt lên. Dương quá hỏi:” Nhớ ra được chuyện gì sao?”

Hoàng dung gật đầu, nói:” Kỳ thật cũng không có cái gì, chính là thân phận của tên Âu Dương vân thanh kia. Dương quá, ngươi có nghe nói qua‘ tây độc’ Âu Dương phong chưa?”

Dương quá trong lòng cười thầm, hắn đương nhiên nghe qua tên Âu Dương phong, hơn nữa Âu Dương phong còn là nghĩa phụ của hắn, đó là hắn còn chưa định nói cho hoàng dung, sợ hoàng dung không tiếp nhận được sự thật này.

Kỳ thật hoàng dung cùng Âu Dương phong cũng không có cừu oán gì sâu đậm, nếu suy cho cùng, cũng là do hoàng dung đã bao phen chơi kế với phụ tử Âu Dương Phong, Âu Dương phong cũng không có làm chuyện gì quá đáng đối với hoàng dung. Cùng Âu Dương phong có cừu oán chân chính là quách tĩnh, Âu Dương phong giết chết mấy người sư phụ của quách tĩnh, quả thật là đại cừu nhân của quách tĩnh.

Dương quá lập tức nói:” Ta đương nhiên nghe nói qua, đông tà tây độc nam đế bắc cái đều là thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ, mọi người đều nói rằng mấy người này võ công đã đạt đến mức thông thiên triệt địa, trong đó đông tà hoàng dược sư chính là phụ thân của ngươi!” Hoàng dung mỉm cười gật đầu, sau đó nói:” Cha ta cha được xưng đông tà, bởi vì hắn ở lại tại Đông hải đào hoa đảo, mà Âu Dương phong sở dĩ được xưng tây độc, chính là bởi vì hắn đến từ Tây Vực Bạch Đà sơn trang.”

Dương quá ra vẻ kinh ngạc nói:” Ngươi định nói hôm nay cái tên‘ bạch đà công tử’ Âu Dương vân thanh kia cũng là người của Bạch Đà sơn trang?” sắc mặt của Hắn có chút khoa trương, hoàng dung nhìn hắn liền bật cười.

Hoàng dung cười khẽ một tiếng, sau đó mới nói:” Ngươi không cần kinh ngạc như vậy , tây độc Âu Dương phong có thể cũng không ở tại Bạch Đà sơn trang, hắn đã sớm điên điên khùng khùng, hành tung bất định.” Nói xong, có thể lại nhớ ra đó chính là kiệt tác của mình, trên mặt hoàng dung lại lộ ra vẻ mỉm cười.

Dương quá hoàng dung cũng không biết, bây giờ Âu Dương phong đang trên đường tiến về phía bắc của Mông Cổ, chính là vì để giải cứu nghĩa tử dương quá của chính mình, hắn thần trí bây giờ so với trước kia thì thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Dương quá nhìn hoàng dung cười nói nhẹ nhàng, trong lòng chỉ lo thưởng thức sắc đẹp của hoàng dung , đối với tên Âu Dương vân thanh kia căn bản không chút nào để ý, hai người còn nói thêm vài câu, liền sau đó không hề đàm luận về tên Âu Dương vân thanh kia nữa, chuyện này tạm không đề cập tới.

Âu Dương vân thanh cư nhiên ở tại trong phủ đệ của Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi có chút kỳ quái, nói:” Sư huynh, ngươi không phải phải về Bạch Đà sơn trang sao?”

Âu Dương vân thanh liền cười ha ha nói:” Ta cùng sư muội nhiều ngày không gặp, có chút tưởng niệm, cho nên muốn ở thêm mấy ngày.” Nguyệt Nha Nhi ngây thơ lạn mạn, trong lòng cũng không có nghĩ đến chuyện gì khác, ngược lại vỗ tay tán thưởng.

Những năm gần đây Bạch Đà sơn trang không có Âu Dương phong chủ trì, ngược lại phát triển càng ngày càng lớn mạnh, nguyên nhân rất đơn giản, người Bạch Đà sơn trang đầu phục người Mông Cổ, có người Mông Cổ làm hậu thuẫn, đương nhiên có thể ở tại Tây Vực hoành hành vô kỵ.

Không ít Mông Cổ quý tộc cũng đầu nhập làm môn hạ của Bạch Đà sơn trang, tiểu cô nương nha nhi này cũng là một dạng như vậy. Nàng là sự muội của Âu Dương vân thanh, Âu Dương vân thanh trong lòng cũng đánh chủ ý tới nàng, chỉ là Nguyệt Nha Nhi thân phận thập phần tôn quý, không thể sử dụng thủ đoạn bắt buộc. Hơn nữa Nguyệt Nha Nhi tuổi còn nhỏ, Âu Dương vân thanh quyết định chậm rãi từ từ bồi dưỡng tình cảm với nàng.

Những ngày sau đó Âu Dương vân thanh điều tra ra được phòng của hoàng dung, sau đó mỗi ngày đều tìm kiếm hoàng dung, nhưng là hoàng dung đối với hắn không có chút nào để ý tới, đại bộ phận thời gian hoàng dung đều ở tại trong phòng dương quá, hoặc là cùng dương quá đồng thời đi dạo ở xung quanh, điều này làm cho Âu Dương vân thanh vừa tức lại vừa đố kỵ.

Hắn tự nhận nho nhã phong lưu, khuôn mặt, văn vẽ, võ công không một món nào không phải tuyệt giai, nhưng như vậy cũng không thể khiến cho hoàng dung chú ý chút nào! Mà từ lúc thấy hoàng dung, Âu Dương vân thanh cảm giác đám nữ đệ tử của chính mình cũng không có chút nào hấp dẫn nữa!

Dương quá hoàng dung thấy hắn đều là vẻ mặt lãnh ý, hoàng dung trong lòng thì phi thường chán ghét cái tên Âu Dương vân thanh này, nhưng mà hai người cũng không muốn sanh sự, nên tạm thời không có tìm hắn gây phiền toái.

Hoàng dung độc thương thật sự đã hoàn toàn được trị khỏi, nhưng nàng trong lòng mâu thuẫn, cũng không nguyện trở lại Trung Nguyên đối mặt với quách tĩnh, cũng không dám cùng dương quá tiến từng bước phát triển, cho nên làm bộ thân thể còn chưa có phục hồi như cũ, hảo hảo nhiều ngày qua cùng dương quá ngây ngốc ở một chỗ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN