Thần Điêu quần phương phổ - Bắc cái Hồng Thất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
318


Thần Điêu quần phương phổ


Bắc cái Hồng Thất



Dương Quá nghe thấy tiếng kêu của lão cái, thân thể lập tức nghiêng sang bên phải, lúc này có một cỗ kình phong hướng mình ập đến, lập tức Triển khai Cửu Cung Bát Quái Bộ gấp né sang phải, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy lóe lên, một chiếc Lê Hoa Đinh màu u lam vèo một tiếng cắm phập vô vai bên trái của Dương Quá, thân thể Dương Quá lắc lư một cái, suýt tí nữa ngã mẹ xuống. Lúc đó nghe lão cái rống lên một tiếng tức giận, hướng phía sau Dương Quá đạp ra một cước cực mạnh.

Thì ra vừa rồi Dương Quá đánh ngã toàn bộ 4 xấu còn lại, nhưng đại xấu lại không hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, hắn mặc dù bị trọng thương, nhưng trên người vẫn dấu ám khí tái độc, nhìn thằng Dương Quá xoau người lại, vì vậy hắn rón rén nhẹ nhàng không một tiếng động phi ra Lê Hoa Đinh kịch độc.

Dương Quá cách hắn lại quá gần, căn bản không có thời gian để kịp phản ứng, mà đại xấu cũng ngoẻo dưới một cước bán mạng của lão cái.

Lão cái trên mỗi người đều tặng thêm một cước, xác định 5 người hoàn toàn đã die, hắn mới nhanh chóng chạy đến bên cạnh Dương Quá, vội vàng hỏi:

– Thiếu hiệp, ngươi cảm thấy thế nào?

Dương Quá người nghiêng một cái, thò tay rút Lê Hoa Đinh ra, đối với lão cái mỉm cười một cái, thò tay điểm vài cái ở vai trái, phong mấy huyệt đạo ở vai trái lại, tránh cho kịch độc tràn lan.

Hắn vừa muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cứ như vậy hôn mê đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Quá mới tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn một chút choáng chấm info, cảm thấy toàn thân vô lực, hơi rên rỉ một tiếng. Đang mơ mơ hồ hồ thì có một bóng người chạy đến, trên mặt tươi cười hỏi:

– Thiếu hiệp, tỉnh rồi hả?

Dương Quá cảm thấy đầu vừa đau vừa choáng, ngây người một lúc, mới nhận ra đó là lão cái khi nãy, do vậy cố dặn ra nụ cười nói:

– Đa tạ tiền bối cứu ta một mạng.

Nói xong, Dương Quá cảm thấy giọng của mình dị thường khàn khàn, giống như nhiều ngày không có uống một giọt nước.

Lão cái cười nói:

– Thiếu hiệp, ta nên đa tạ ngươi đã cứu ta mới phải, nếu không phải ngươi ra tay, chỉ e ta đã mất mạng dưới ta năm xấu rồi.

Nói xong, lão cái lại tiếp:

– Thiếu hiệp, lát nữa ta giới thệu một người cho ngươi, hôm nay là hắn cức ngươi, ta thì không có cách khu trừ cái thiềm độc kia.

Dương Quá lúc này mới biết trên Lê Hoa Đinh chứa thiềm độc, chỉ là không ngờ kính nhiên kịch liệt như vậy, hắn vừa mới bị bắn trúng đã hôn mê.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười sang sảng:

– Không cần giới thiệu nữa, lão khiếu hóa ta tự đến rồi.

Thanh âm hoành lượng, tràn đầy hào khí, Dương Quá thầm nghĩ không biết đây là nhân vật gì.

Hắn bây giờ vẫn còn đang ở trong ngôi miếu cổ, mấy thi thể trong miếu đã biến mất tăm, chắc người trong cái bang rời đi rồi, Dương Quá nhìn chăm chú vào cửa, thấy một lão cái râu tóc bạc phơ đi vào, lão cái này so với lão cái trước tinh thần hơn rất nhiều, thoạt nhìn hồng quang đầy mặt, thần thái sáng láng, vừa nhìn biết ngay là tiền bối trong võ lâm.

Dương Quá trong lòng nổi lên sự kính ngưỡng, muốn dậy bái kiến, chỉ thấy lão cái bước nhanh lên trước, cư nhiên vượt qua khoảng mười mét, đến bên cạnh người hắn, đem hắn ấn xuống, nói:

– Độc trên người ngươi chưa hết hẳn, vẫn là nằm trên giường tốt nhất. Tiểu Oa Oa, võ công của ngươi cũng không tệ, kính nhiên có thể đánh bại tàng bên năm xấu, nhưng mà còn thiếu chút kinh nghiệm giang hồ.

Giờ lão cái lúc trước giới thiệu nói:

– Vị này là tiền nhiệm bang chủ cái bang của chúng tôi, người giang hồ gọi là Bắc Cái Hồng Thất Công.

Vẻ mặt lão cái đó rất kính ngưỡng, sau đó lại nói:

– Lão thân gọi là Lỗ Hữu Cước, là một vị trưởng lão trong cái bang.

Sau khi Dương Quá nghe xong lời Lỗ Hữu Cước, ngây tại đương trường, hắn thật không ngờ hai người này là Lỗ Hữu Cước và Hồng Thất Công. Hai người này một là danh trấn thiên hạ bắc cái, một là bâu giờ đang cầm quyền trong cái bang, nhớ lại trong sách nói không lâu sau Lỗ Hữu Cước sẽ trỏ thành tân bang chủ cái bang, Dương Quá thật không ngờ ở đay lại gặp hai vị này.

Thì ra sau khi cửu chỉ thần cái Hồng Thất Công đem chức bang chủ truyền lại cho Hoàng Dung, liền một mình 4 nơi phiêu đãng, bình sanh hắn rất thích ăn uống, vì vậy liền khắp nơi tìm dị vị mỹ thực. Năm đó đến Quảng Đông, nơi này thời tiết ấm áp, mỹ thực rất nhiều, có nhìu loại cách ăn kỳ dị, Hồng Thất Công sau khi đến đó liền ở đó thưởng thức, hơn mười năm không về trung nguyên.

Hắn gặp chuyện bất bình, liền ra tay giúp đỡ, với bản lĩnh của hắn, tự nhiên không một ai biết tung tích của hắn. Có lúc nghe đệ tử cái bang nói chuyện, biết được cái bang dưới chủ trì của Hoàng Dung, Lỗ Hữu Cước thái bình vô sự, vì vậy không phải lo lắng cái, mỗi ngày chỉ ăn lo lại nằm, tự đắc kỳ lạc.

Vô một năm, nhị xấu của tàng bên năm xấu ở Quảng Đông lạm sát kẻ vô tội, hại chết không biết bao nhiêu là lương thiện nhân sĩ, Hồng Thất Công ghét ác như cừu, muốn tiện tay đem hắn trừ đi, nhưng nghĩ lại giết hắn thì dễ, muốn tìm được 4 xấu còn lại thì khó. Do vậy âm thầm theo dõi, chuẩn bị đợi cho năm xấu hội tụ, rồi ra tay giết luôn thể. Thật không ngờ năm xấu này giảo hoạt dị thường, biết được Hồng Thất Công đang theo dõi, liền trốn lên phía bắc, Hồng Thất Công cũng theo lên đến Hoa Sơn.

Mà bọn Lỗ Hữu Cước cũng vì tàng bên năm xấu làm ác đa đoan, chuẩn bị đem năm người này chế phục, vì vậy cũng đến Hoa Sơn. Sau khi Dương Quá hôn mê, Hồng Thất Công cũng vừa khéo đuổi tới, giúp hắn tống độc trong người ra.

Chỉ nghe Hồng Thất Công nói:

– Tiểu oa oa này võ công khá lắm, kính nhiên có thể đem tàng bên năm xấu đánh ngã, so với đồ tử đồ tôn của ta mạnh hơn nhiều rồi.

Lỗ Hữu Cước bên cạnh sau khi nghe xong lời của Hồng Thất Công, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng mà hắn đối với võ công của Dương Quá cũng rất bội phục, đối với lời của lão bang chủ cũng không nói gì.

Dương Quá mỉm cười, dùng giọng khàn khàn như vịt đực của mình nói:

– Lão tiền bối quá khen rồi, vãn bối mặc dù ít ra giang hồ, nhưng cũng biết được uy danh của tiền bối, huống chi Hoàng bang chủ của cái bang, Quách Tĩnh Quách đại hiệp ddeuf là nhân vật uy trấn đương thế, vãn bối đối với cái bang càng thêm bội phụ.

Hồng Thất Công ha ha cười lên nói:

– Thằng ngốc Quách Tĩnh, lúc hắn trẻ tuổi làm gì có võ công mạnh như ngươi. À, khi nãy ta vận công bức độc giúp ngươi, phát hiện nội công của ngươi rất giống Cửu Âm Chân Kinh, hay ngươi từng luyện qua Cửu Âm Chân Kinh bất thành?

Năm đó Hồng Thất Công trúng sà độc của Âu Dương Phong võ công mất hết, sau đó trị thương từng nghe Hoàng Dung nói một phần của Cửu Âm Chân Kinh, dù chỉ một cút của Cửu Âm Chân Kinh, nhưng hắn là võ học tông sư đương thời, chỉ cảm nhận qua là biết nội lực của Dương Quá là luyện Cửu Âm Chân Kinh, chỉ là không xác định cho lắm.

Dương Quá đối với thằng già này càng thêm bội phục, lập tức nói:

– Chuẩn, ta đang tu luyện là nội lực của Cửu Âm Chân Kinh, nhãn lực của lão tiền bối quả rất lợi hại.

Nghe xong lời của Dương Quá, Lỗ Hữu Cước ngây tại đương trường, hắn thiệt không ngờ Dương Quá luyện là võ lâm tuyệt học Cửu Âm Chân Kinh, chẳng trách lợi và hại như vậy, chỉ là không biết hắn từ đâu mà có được Cửu Âm Chân Kinh? Hồng Thất Công cũng kỳ quái, hắn trước giờ làm việc đều rất thẳng thắn, vì vậy hỏi:

– Cửu Âm Chân Kinh này ngươi từ đâu mà có, theo ta được biết, đương thế cũng chỉ hai đứa đồ nhi của ta mới biết được mà. Phải rồi, tiểu oa oa, ta còn chưa hỏi lai lịch của ngươi à nghe.

Dương Quá trong lòng nghĩ bây giờ mày mới nghĩ đến vấn đề này à, mỉm cười nói:

– Vãn bối gọi là Dương Quá, đến từ Chung Nam Sơn, bộ Cửu Âm Chân Kinh này do Toàn Chân Giáo chủ Vương Trùng Dương truyền lại.

Nghe đến đây, Hồng Thất Công cũng cảm thấy hứng thú, hắn hỏi:

– Ngươi đến từ Chung Nam Sơn, chẳng lẽ ngươi là đệ tử phái Toàn Chân, thiệt không ngờ Toàn Chân Giáo có một tiểu oa oa lợi hại như ngươi. Năm đó Vương Trùng Dương không phải không để cho đệ tử luyện Cửu Âm Chân Kinh sao, hơn nữa Trùng Dương Cung cũng không lưu lại Cửu Âm Chân Kinh, ngươi từ đâu mà học được?

Lỗ Hữu Cước bên cạnh cũng ngưng thần lắng nghe, hắn đối với cái này cũng rất hứng thú.

Lập tức Dương Quá hơi lắc lắc đầu, nói:

– Ta không phải Toàn Chân Giáo đệ tử, thật không dám giấu giếm, ta là chưởng môn của phái Cổ Mộ Chung Nam Sơn.

nghe xong lời của Dương Quá, Lỗ Hữu Cước a kêu lên một tiếng, mặt đầy kinh sắc nói:

– Ngươi là chưởng môn phái Cổ Mộ? Lý Mạc Sầu là gì của ngươi?

Thì ra những năm gần đây Lý Mạc Sầu trên giang hồ đã tạo ra uy danh khá lớn, ai ai cũng biết nàng là truyền nhân phái Cổ Mộ, đồng thời những năm trước đây sự việc Hoắc Đô vương tử nước Mông Cổ xông vô Chung Nam Sơn tìm Tiểu Long Nữ đã lan truyền rộng rãi, do vậy Lỗ Hữu Cước cũng biết được sự tình phái Cổ Mộ.

Hồng Thất Công nói:

– Chung Nam Sơn phái Cổ Mộ, chẳng lẽ là cái mộ lớn đó? Ngươi là truyền nhân của Lâm Triều Anh?

Hồng Thất Công là tiền bối nhân vật, hắn từng nghe qua việc cũ của Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh, biết được Cổ Mộ bị Lâm Triều Anh chiếm mất, Lỗ Hữu Cước cugc không biết Lâm Triều Anh là nhân vật như nào, kì quái nhìn Hồng Thất Công.

Dương Quá gật gật đầu nói:

– Lâm Triều Anh là sư tổ của ta, vừa rồi Lý Mạc Sầu mà Lỗ trưởng lão nói là sư tỷ của ta, phái Cổ Mộ hiện tại do ta chấp chưởng.

Dù sao đệ tử phái Cổ Mộ đời này cũng là hắn và Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ ba người, hiện tại Lý Mạc Sầu cùng Tiểu Long Nữ đều là vợ hắn, hắn nói mình là chưởng môn phái Cổ Mộ, hai người này cũng sẽ không phản đối, vì vậy liền hoành hoành tráng tráng nói với Hồng Thất Công và Lỗ Hữu Cước mình là chưởng môn.

Lỗ Hữu Cước nói:

– Thật không ngờ tiểu huynh đệ còn có thân phận này, Lý Mạc Sầu trên giang hồ làm ác nhìu, ngươi là chưởng môn cũng nên quản một chút à nghe.

Dương Quá mỉm cười gật đầu, nói:

– Mấy ngày trước Lý sư tỷ đã đáp ứng ta sẽ không hành sự như vậy nữa.

Lỗ Hữu Cước có chút hoài nghi nhìn Dương Quá, không tin Lý Mạc Sầu sẽ nghe lời của một thiếu niên, Dương Quá cũng không giải thích nhiều.

Lúc này lại nghe Hồng Thất Công nói:

– Nói như vậy, Vương Trùng Dương lưu lại Cửu Âm Chân Kinh ở trong ngôi mộ đóa?

Dương Quá gật gật đầu, bày tỏ khẳng định.

Hồng Thất Công lại nói:

– Vương Trùng Dương không đem Cửu Âm Chân Kinh lưu lại cho đệ tử mình, ngược lại hắn đem tặng cho truyền nhân của Lâm Triều Anh, hắn thật dại gái.

Hồng Thất Công còn tưởng Vương Trùng Dương là vì đệ tử phái Cổ Mộ, cũng không biết Vương Trùng Dương làm vậy là htoanf muốn tranh thắng với Lâm Triều Anh.

lập tức Hồng Thất Công lại nói:

– Tiểu oa oa ngươi kung fu luyện cũng không tệ, hơn nữa ta phát hiện nội lực ngươi cũng có thành tựu, so với Quách Tĩnh Hoàng Dung năm đó còn mạnh hơn, thật không biết ngươi luyện như nào.

Việc giường hàn ngọc Hồng Thất Công cắc chắn không biết rồi, Hồng Thất Công tiếp tục nói:

– Tiểu oa oa võ công tuy cao, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn non và xanh lắm, nếu lần này không phải lão khiếu hóa ta đến kịp, cái mạng cỏn con của ngươi đã ô hô ai tai rồi.

Dương Quá hơi xấu hổ, hắn biết đây là lần đầu tiên mình xông pha giang hồ, tuy nhiên tiền thế hắn xem qua không ít võ hiệp tiểu thuyết , nhưng đó toàn nói trên sách, khi dùng trên giang hồ hoàn toàn không có tác dụng.

Chỉ nghe Hồng Thất Công lại nói:

– Tiểu oa oa, ngươi đối với cái bang ta có ơn, cái bang ta không thể nhận trắng tình của ngươi, ngươi có việc gì khoa làm cứ nói ra, nếu như ta có thể làm, ta sẽ thay ngươi làm nó!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN