Thần Điêu quần phương phổ
Đoạn đường bắc thượng
Lại qua một ngày, hoắc đô cũng từ hôn mê tỉnh lại, hắn thân thể không có cái gì đáng ngại, chỉ là do mất máu quá nhiều. Hoắc đô trợn mắt nhìn thấy dương quá, đầu tiên là cả kinh, sau lại phát hiện sư phụ kim luân pháp vương cũng bên người, trong mắt không khỏi lộ ra sát ý, lập tức tính chuẩn bị tìm dương quá báo thù.
Dương quá chỉ là hướng về phía hắn mỉm cười, không chút nào quan tâm. Hắn trong lòng biết kim luân pháp vương đem chính mình thu lại, không có khả năng là vì để cho hoắc đô đích thân báo thù, kim luân pháp vương còn không có nhàm chán như vậy.
Quả nhiên, kim luân pháp vương dụng mông ngữ nói với hoắc đô vài câu, hoắc đô vẻ mặt rất bất mãn, sau hắn lại ráng nhịn xuống, chỉ là ánh mắt ẩn dấu hung quang vẫn nhìn chằm chằm dương quá. Hoắc đô từ lúc đoạn chi, tính tình cũng xảy ra biến đổi rất lớn, bây giờ cả người vô cùng âm trầm, tựa như một khối hàn băng, làm cho người ta tránh xa.
Dương quá hoàng dung đương nhiên không đem hắn để vào mắt, hai người chỉ là khổ khổ suy nghĩ kế sách chạy trốn, hoàng dung bây giờ cũng đã bình tĩnh lại được, chỉ là ngẫu ngươi lại lộ ra vẻ bi thương.
Hoàng dung đối với dương quá cũng không còn nữa điểm cừu hận, nàng vừa mới xảy thai, đúng là lúc thân thể cùng tinh thần mềm yếu nhất, bây giờ lòng đề phòng của nàng đang ở mức thấp nhất. Mà lúc này cũng chỉ có dương quá một bên quan tâm chăm sóc tận tình cho nàng, lòng của nàng hiện tại đương nhiên là cảm động dị thường.
Hoàng dung nghĩ thầm chính mình trước kia đối với dương quá có phải hay không hơi quá đáng, nàng thở dài, quyết định không thể giống như trước đối đãi với dương quá như vậy. Lúc này dương quá vừa lúc đưa cho nàng một chén nước, hoàng dung tiếp nhận sau mỉm cười với hắn.
Hoàng dung vốn là mỹ nữ thiên hạ hiếm có, giờ phút này thân thể suy yếu, kết hợp với vẻ xinh đẹp yếu nhược của một nữ tử càng làm cho người ta có cảm giác muốn được quan tâm che chở cho nàng. Ngày thường nàng đối với dương quá chỉ là hư tình giả ý, mà bây giờ vẻ tươi cười lại hoàn toàn phát ra từ nội tâm.
Dương quá ngẩn ngơ, cảm giác hoàng dung bây thật sự quá xinh đẹp. Sau một lúc lâu, dương quá mới phản ứng lại, hắn thầm mắng chính mình hồ đồ, suýt nữa quên mất hoàng dung trước kia đối với chính mình ác độc thế nào, hắn trong lòng âm thầm nghĩ:” Ngàn vạn lần không thể trúng mỹ nhân kế của nàng ta được……”
Xe ngựa đoạn đường bắc thượng, kim luân pháp vương làm việc cực kỳ cẩn thận, cứ cách mỗi canh giờ hắn sẽ lại phong ấn huyệt đạo của dương quá hoàng dung. Dương quá hoàng dung tu tập đều là thiên hạ nhất đẳng nhất thần công, hết thẩy cao thâm võ học bình thường đều sẽ nhắc tới công phu giải huyệt, cho nên kim luân pháp vương không thể không phòng.
Dương quá hoàng dung tạm thời đều nghĩ không ra biện pháp chạy trốn, hoàng dung mặc dù cơ trí hơn người, nhưng là bây giờ cũng không có chủ ý. Nàng trước kia từng rơi vào trong tay tây độc Âu Dương phong, lúc ấy Âu Dương phong hướng nàng ép hỏi cửu âm chân kinh khẩu quyết, nàng dựa vào tài trí của mình, cuối cùng chẳng những thoát ly khỏi tay địch, hơn nữa còn khiến cho Âu Dương phong điên điên khùng khùng.
Nhưng mà kim luân pháp vương cũng không giống như Âu Dương phong, kim luân pháp vương dọc theo đường đi cơ bản không nói lời nào, chỉ cần hai người không chạy trốn là được. Vì tình trạng này, hoàng dung căn bản tìm không ra nhược điểm của kim luân pháp vương, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp chạy trốn.
Kim luân pháp vương bắt dương quá là vì ép hỏi võ học, nhưng hắn bây giờ đối với dương quá cũng như không nghe không thấy, lão định bụng trên đường đi đến Mông Cổ sẽ chậm rãi ép hỏi dương quá, nên cũng chả có gì cần phải gấp gáp. Cho nên dương quá hoàng dung hai người lâm vào trạng thái buồn bực vô cùng, hắn hoàn toàn không rõ ràng lắm kim luân pháp vương bắt hắn để làm gì.
Hoàng dung cùng dương quá quan hệ cũng càng ngày càng thân mật, dương quá đối với hoàng dung nổi lên tình cảm thương tiếc, cho nên thỉnh thoảng lại nói vài câu chuyện cười chọc cho nàng vui vẻ, hắn đến từ xã hội hiện đại, trong bụng là một rừng các câu chuyện bát quái đủ loại trên đời, hoàng dung thường bị hắn chọc cho cười đến cả người run lên.
Hoàng dung dần dần cũng lấy lại tinh thần rất nhiều, đem chuyện hài tử dần dần cũng để về phía, chuyện đã không thể thay đổi, có thương tâm cũng không có tác dụng gì. Bất quá hài tử là bởi vì do kim luân pháp vương mà mất, cho nên hoàng dung đối với kim luân pháp vương tâm sanh cừu hận!
Hoàng dung có khi cũng nghĩ đến trượng phu quách tĩnh cua mình, vũ thị huynh đệ nhất định đã đem tin tức mình bị bắt truyền về cho quách tĩnh, mà quách tĩnh có lẽ sẽ lo lắng có lẽ sẽ bi thương cho mình, nhưng hắn tuyệt sẽ không buông tha việc quốc gia đại sự mà tới cứu mình!
Hoàng dung trong lòng bỗn cảm thấy chua xót, có trượng phu như vậy làm cho người ta sùng kính, làm cho người ta bội phục, nhưng bản thân làm đàn bà của hắn cũng là một loại bi ai!
Vũ đôn nho cùng vũ tu văn quả thật đem tin tức hoàng dung bị bắt nhanh chóng truyền về tương dương, đám người quách tĩnh lỗ hữu cước là nhóm biết chuyện này trước tiên.
Quách tĩnh trên mặt có một tia bi thống, nhưng không có hạ mệnh lệnh gì. Lỗ hữu cước nói:” Quách đại hiệp, chúng ta bây giờ phải đi giải cứu hoàng bang chủ, nếu không hoàng bang chủ lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……” Lỗ hữu cước không có nói thêm nữa, nhìn quách tĩnh, chờ hắn quyết định.
Quách tĩnh lắc đầu, khẽ thở dài, hắn trong lòng kỳ thật dị thường lo lắng, lúc này trong tay cái chén đã bị hắn bóp nát thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng hắn lại không hề phát giác.
Chỉ nghe quách tĩnh trầm giọng nói:” Bây giờ người Mông Cổ đang sắp xâm lược xuống phía nam, Mông Cổ đại quân đều nam hạ, thành tương dương đang đứng trước nguy cơ thất thủ! Ta thân là thiên hạ võ lâm minh chủ, có nhiệm vụ phải xuất lĩnh mọi người ngăn cản Mông Cổ thát tử, lúc này như thế nào lại có thể rời đi! Đợi khi người Mông Cổ lui binh, thì ta sẽ đi Mông Cổ cứu Dung nhi!”
Lỗ hữu cước vẫn tiếp tục khuyên giải, chỉ là lúc này quách tĩnh đã xoay người rời đi, hắn một thân một mình đứng trên tường thành thành tương dương, yên lặng nhìn về phương bắc, trời chiều nắng hạ đem thân thể hắn tạo ra một cái bóng thật dài nằm ểu oải trên tường thành, thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Lý mạc sầu đám người không thấy dương quá quay lại, trong lòng có chút bối rối, da luật tề nói:” Dương huynh võ nghệ cao cường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta hãy đợi hắn thêm một lúc nữa!” Nhưng là mấy người này đợi đến buổi trưa ngày thứ 2, dương quá vẫn không quay về, lập tức cả đám ý thức được dương quá đã xảy ra chuyện. Lập tức mọi người lần tìm bốn phía quanh trấn nhỏ, nhưng vẫn không phát hiện được chút nào tung tích của dương quá.
Lý mạc sầu thậm chí phỏng đoán liệu dương quá có hay không đã bị kim luân pháp vương giết chết, vừa nghĩ đến điểm ấy, trong lòng càng trở nên hoảng loạn vô cùng. Mấy người tìm vài ngày, chậm rãi phát hiện chung quanh càng ngày càng xuất hiện nhiều khất cái.
Da luật tề sau khi nghe ngóng, mới biết được dương quá cùng hoàng dung đã bị kim luân pháp vương bắt đi, lý mạc sầu biết được dương quá không có nguy hiểm đến tánh mạng, trong lòng căng thẳng lúc này mới nhẹ nhõm hẳn đi.
Lý mạc sầu tiểu long nữ lập tức chuẩn bị bắc thượng Mông Cổ, da luật tề cũng nói:” Các ngươi biết kim luân pháp vương đi nơi nào sao? Mông Cổ quốc lớn như vậy, các ngươi như thế nào tìm kiếm?”
Lý mạc sầu cùng tiểu long nữ căn bản không nghĩ tới vấn đề này, các nàng chỉ muốn lập tức giải cứu dương quá, căn bản không lo lắng gì khác ngoài hắn, nên có chút hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe da luật tề nói xong, lý mạc sầu tiểu long nữ cả 2 đều ngây dại, lúc này da luật tề lại nói:” phụ thân ta tại Mông Cổ làm quan, ta lập tức báo ông ấy chú ý một chút hành tung của kim luân pháp vương, chúng ta sẽ đón đầu bọn họ.”
Da luật tề phụ thân da luật sở tài là Mông Cổ Thừa tướng, mặc dù lúc này đã cáo lão về quê, nhưng hắn dù sao cũng làm quan nhiều năm, cố nhân môn nhân cũng không thiếu, để cho hắn chú ý hành tung của kim luân pháp vương không phải là chuyện gì quá khó.
Lý mạc sầu tiểu long nữ không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là theo da luật tề huynh muội tới chỗ da luật sở tài tại Hà Nam, chuyện này tạm thời không đề cập tới.
Hoàng dung thân thể dần dần bình phục, mấy ngày nay nhờ có dương quá tỉ mỉ chiếu cố, nàng bây giờ càng ngày càng cười nhiều hơn đối với dương quá.
Hoàng dung mặc dù năm nay đã quá ba mươi, nhưng nàng chuyên tu nội lực, bề ngoài xem ra không khác gì một thiếu nữ hai mươi. Hoàng dung kiến thức uyên bác, bây giờ buông xuống thành kiến đối với dương quá, mỗi ngày đều cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, dương quá thầm cảm thấy nàng như gió xuân phơi phới.
Hai người đều là tù nhân của kim luân pháp vương, đồng bệnh tương liên, tự nhiên đối với nhau đều có cảm giác thân thiết. Dương quá lại đối với hoàng dung nhất nhất quan tâm lúc nào cũng chiều theo ý nàng, cho nên hoàng dung dần dần đối với hắn nổi lên cảm giác ỷ lại.
Nàng đối với quách tĩnh càng ngày càng thất vọng, trong lòng rõ ràng quách tĩnh sẽ không vì chính mình mà buông tha cho quốc sự, dần dần cũng không còn muốn nhớ đến quách tĩnh nữa, có đôi khi thậm chí còn đem quách tĩnh cùng dương quá ra so sánh, thầm cảm thấy quách tĩnh không thể nào sánh được với dương quá (Và ngọn lửa ấy đã nhen nhóm =)) ).
Kim luân pháp vương chứng kiến thân thể hoàng dung dần dần bình phục, trong lòng cũng thầm cảm thấy cao hứng, bất quá hắn vẫn không nói câu nào. Về phần hoắc đô, vẫn luôn dùng ánh mắt âm trầm như rắn độc xăm soi dương quá, làm cho trong lòng người ta thật không thoải mái.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, hôm nay kim luân pháp vương đưa cho dương quá hoàng dung 2 bộ Mông Cổ trang phục, để cho hai người thay, hai người liếc nhau, rõ ràng bây giờ đã đến địa bàn của người Mông Cổ rồi.
Quả nhiên dọc theo đường đi cũng hiếm khi gặp mặt người hán, bất quá phong cảnh địa lý, hình thức phòng ốc đều giống như phong cách của người hán. Lúc ấy người Mông Cổ chiếm lĩnh được đại bộ phần phía bắc của Trung Quốc, cho nên nơi này dân chúng kỳ thật đại bộ phận vẫn còn người hán, chỉ là người thống trị đã được thay đổi.
Kim luân pháp vương cùng hoắc đô đến nơi này trong lòng đều buông lỏng, hai người không hề lo lắng sẽ bị Trung Nguyên võ lâm nhân sĩ đuổi theo. Kỳ thật mấy ngày nay, người Mông Cổ vây quanh tương dương thành, đại bộ phận người trung nghĩa đều theo sự dẫn dắt của võ lâm minh chủ quách tĩnh trấn thủ tương dương, chỉ có một số Cái Bang đệ tử được lỗ hữu cước chủ ý phân công đi tìm hoàng dung, kim luân pháp vương dọc theo đường đi căn bản không gặp phải chút gì ngăn cản.
Dương quá cùng hoàng dung mặc vào Mông Cổ phục trang, sau đó đều tự đánh giá diện mạo lẫn nhau, dương quá càng thêm vẻ anh tuấn tiêu sái, hoàng dung cũng là ra dáng nữ hiệp mang theo một cổ anh khí bừng bừng, hai người liếc nhau, nhìn nhau cười.
Xe ngựa trước sau lại đi thêm chừng mười ngày, hôm nay rốt cuộc ngừng lại, dương quá hoàng dung đi theo kim luân pháp vương xuống xe ngựa, xa phu đem đến một cây quải trượng, hoắc đô tiếp nhận, hướng ba người phía trước chạy theo.
Dương quá cùng hoàng dung cũng không biết nơi này là địa phương nào, trong lòng kỳ quái, hai người đều cẩn thận gấp bội, nhất là dương quá. Hoàng dung bị kim luân pháp vương bắt là dùng để uy hiếp quách tĩnh , cho nên tạm thời hẳn là không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng dương quá lại hoàn toàn không biết kim luân pháp vương sẽ đối đãi với mình như thế nào.
Lại đi thêm một lúc, chỉ thấy phía trước cờ bay phấp phới, dĩ nhiên xuất hiện một đại doanh trướng, kim luân pháp vương nhanh chóng bước vào, hoắc đô âm trầm trên mặt cũng xuất hiện một vẻ tươi cười, đi theo tiến vào bên trong doanh trướng.
Dương quá hoàng dung biết rõ phía trước là hổ huyệt lang oa (để nguyên gốc nghe nó hay =)) ), nhưng là bây giờ thân bất do kỷ, đành phải đi theo đồng thời bước vào bên trong doanh trướng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!