Thần Điêu quần phương phổ
Quỷ Dị Quách Phù
Trong Trùng Dương Cung ở Chung Nam Sơn, thân thể Doãn Chí Bình gần đây phát sinh một số dị biến, bắt đầu từ mười ngày trước Doãn Chí Bình phát hiện râu của mình có hiện tượng rụng dần, lúc đó hắn cũng không để ý lắm. Nhưng càng về sau, râu càng rụng càng nhiều, hắn cảm thấy không được đúng lắm. Trong lòng hắn sợ hãi, không muốn cho người khác biết việc này, do vậy dùng keo con voi đem từng cọng từng cọng râu dính lại.
Dần dần việc không hay lại xảy ra, Doãn Chí Bình từ nhỏ gia nhập Toàn Chân Giáo, đến giờ vẫn là thân đồng tử, hắn mặc dù có lòng tư luyến Tiểu Long Nữ, nhưng chỉ suy nghĩ trong lòng thôi. Bởi vì nội công thâm hậu, mà máu dâm còn đó, vì vậy mỗi sáng thức dậy con cặc của Doãn Chí Bình đều cửng lên chào cờ, nhưng từ mười ngày trước bắt đầu, sự chào cờ buổi sáng đã phát sinh biến hóa, cho đến ngày hôm nay, con cặc không biết chào cờ nữa. Doãn Chí Bình trong lòng cảm thấy không ổn, hắn thậm chí dùng tay sóc lọ, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Hai ngày trước có một sư đệ hỏi Doãn Chí Bình:
– Sư huynh, có phải cơ thể huynh không được thoải mái, sao giọng nói biến thành choe chóe vậy?
Doãn Chí Bình lúc này mới phát hiện giọng nói mình phát sinh biến hóa.
Càng không hay ở chỗ tư luyến của mình dành cho Tiểu Long Nữ dần dần biến mất, mới đầu hắn còn cảm thấy may mắn, trong lòng nghĩ mình cuối cùng có thể một lòng hướng đạo rồi, nhưng không lâu sau phát hiện mình đối với sư huynh đệ trong Trùng Dương Cung có một loại cảm giác dị dạng, có lúc nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn của sư huynh đệ, mặt trở nên đỏ phừng phừng, bây giờ Doãn Chí Bình tự cảm thấy mình thật ghê tởm, nhưng không cách gì kiềm chế được.
Zô một ngày, Doãn Chí Bình bị Hữu Xử Cơ gọi vô trong phòng, sau khi Doãn Chí Bình đến phát hiện sư thúc Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị, sư huynh Triệu Chí Kính mọi người đều ở trong phòng, haws không biết xảy ra chuyên gì, lập tức đứng ở vị trí hạ thủ.
Mấy tháng trước, Triệu Chí Kính lấy việc Tiểu Long Nữ bức bách Doãn Chí Bình, Doãn Chí Bình đối với hắn rất tức, nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Chí Kính, haws không biết tại sao Triệu Chí Kính rất là chững chạc, được coi là một thằng đàn ông không tồi, với cơ thể kiện tráng của hắn, lập tức Doãn Chí Bình biết chứng bệnh của mình lại phát tác, vội vàng ngăn ý nghĩ mình lại, trong lòng thầm chửi mình.
Hữu Xử Cơ nói:
– Tau vừ nhận được một bức thư của Hoàng bang chủ, cái bang chuẩn bị cử hành anh hùng đại hội ở phụ cận Đại Thắng Quan Lục Gia Trang, và cùng võ lâm nhân sĩ bàn bạc nên chống lại quân Mông Cổ nam xâm như nào. Toàn Chân Giáo của chúng ta thiên hạ đệ nhất giáo, việc này phải làm ra biểu xuất! Nhưng, mấy ngày nay, Mã sư huynh cơ thể không được tốt lắm, ta cùng Lưu sư đệ, Vương sư đệ ở lại giúp Mã sư huynh chữa trị, do vậy lần này không thể đi. Xích sư đệ, Tôn sư muội, lần này phiền hai đứa nghe. Ngoài ra, Chí Bình, ngươi là đệ tử thủ tọa trong đám đệ tử đời thứ ba, lần này ngươi và Chí Kính cùng hai vị sư thúc cùng đi xem náo nhiệt, cũng để cho người trong giang hồ nhận biết đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân Giáo.
Xích Đại Thông, Tôn Bất Nhị, Triệu Chí Kính mọi người đều gật đầu, Doãn Chí Bình có chút ngẩn người, Thì ra phát hiện sư phụ tuổi tác mặc dù không còn nhỏ, nhưng tiêu sái phong lưu, đúng là nhân vật nhất lưu trong Toàn Chân Giáo, không khỏi nổi lên tà tâm.
Hữu Xử Cơ thấy Doãn Chí Bình đần thổi đứng ngây ra đó, do vậy nhìn ra hướng hắn, giờ mới phát hiện ánh mắt của hắn khiến cho người khác không được thoải mái, do vậy lớn tiếng è hèm một tiếng, Doãn Chí Bình lúc này mới giật mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Hữu Xử Cơ phất phất tay, Xích Đại Thông mọi người đều rời khỏi phòng, Doãn Chí Bình cũng lẽo đẽo đi theo ra.
Doãn Chí Bình tại sao biến thành như vậy, thực ra do lần trước Dương Quá đã hạ cấm dương thủ trên người hắn, cấm dương thủ bây giờ hoàn toàn phát huy được tác dụng, Doãn Chí Bình hạ thể mặc dù biểu diện không có biến hóa gì, nhưng cấu tạo nội bộ hoàn toàn bị phá hư rồi, hắn giờ cùng với một thái giám tịnh thân không khác biệt là mấy.
Sự biến hóa của sinh lý dẫn đến biến hóa của tâm lý, do vậy Doãn Chí Bình dần không còn si luyến Tiểu Long Nữ nữa, ngược lại còn có tà niệm đối với đám đàn ông trong Trùng Dương Cung.
Đám người Doãn Chí Bình không lâu sau liền rời Chung Nam Sơn đi đến Đại Thắng Quan, mà Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ cùng Gia Luật huynh muội cũng xuống Đại Thắng Quan, Dương Quá Âu Dương Phong gặp Quách Phù, đại tiểu Võ, Hồng Lăng Ba, lập tức mấy người cùng đi.
Sau khi Âu Dương Phong nghe Cửu Âm Chân Kinh, mặc dù bệnh có giảm đi một ít, nhưng đại bộ phận thời gian vẫn là điên điên khùng khùng, mấy người cũng rất hiếu kỳ thân phận Âu Dương Phong, Dương Quá vẫn không nhắc đến vấn đề này, Âu Dương Phong căn bản không nhớ rõ họ tên mình, do vậy bọn họ cũng không hỏi ra shit gì.
Dương Quá chỉ nói cho Hồng Lăng Ba biết quái nhân này là hộ pháp trưởng lão của phái Cổ Mộ, bối phận trên cả Tiểu Long Nữ và Lý Mạc Sầu, Hồng Lăng Ba trong lòng buồn bực, phái Cổ Mộ khi nào xuất hiện một trưởng lão như vậy? Nhưng Dương Quá là nam nhân của sư phụ mình, sư phụ đối với hắn phục phục thiếp thiếp, Hồng Lăng Ba liền việc gì cũng nghe theo, không giám hỏi nhiều.
Mấy người cùng đi được nửa ngày, Quách Phù đối với Dương Quá mười phần hiếu kì, Dương Quá này tướng mạo anh tuấn, hơn hẳn Võ thị huynh đệ, Quách Phù trong lòng đối với Dương Quá có một cảm giác dị dạng.
Hơn nữa Dương Quá trên đường đối với Quách Phù rất lạnh lùng, không thèm để ý nàng. Quách Phù thường ngày kiêu ngạo quen rồi, hơn nữa những người xung quanh đối với nàng hoặc yêu mến hoặc cung kính, đây là lần đầu tiên gặp người con trai đối với nàng lạnh lùng như vậy, Quách Phù đối với Dương Quá càng cảm thấy hứng thú. Dương Quá làm như vậy thời đó còn chưa có từ gì để hình dung, nếu ở xã hội hiện đại, đó là một chữ “Khốc”.
Quách Phù trong lòng thầm thề, mình phải phá vỡ biểu tình lạnh lẽo của Dương Quá, do vậy trong bụng nảy ra một chủ ý.
Hồng Lăng Ba vẫn chú ý đến Quách Phù, lúc này nàng biết Quách Phù là đại hiệp Quách Tĩnh cùng cái bang Hoàng bang chủ con gái, đối với tính cách kiều túng của nàng cũng hiểu một ít, nghĩ cha mẹ nàng chắc rất chiều chuộng, nàng mới kiều túng như vậy. Hồng Lăng Ba không hiểu Dương Quá tại sao có quan hệ với nhà Quách Tĩnh, hắn không phải đệ tử phái Cổ Mộ hay sao.
Trời dần dần tối, mấy người ở ven đường mướn một viện tử, chuẩn bị hôm nay ở đây nghỉ ngơi. Trên đường Dương Quá bị Quách Phù dây dưa thật khó chịu, hơn nữa trong lòng hắn chưa từng thích qua một đại tiểu thư phẩm hạnh ác liệt như vậy, hắn chuẩn bị nhân cơ hội đêm tối cùng Âu Dương Phong, Hồng Lăng Ba chạy người.
Hắn cùng Âu Dương Phong ở cùng một gian phòng, đại tiểu Võ một gian, Hồng Lăng Ba và Quách Phù mỗi người một gian, Dương Quá đang chuẩn bị gọi Hồng Lăng Ba chạy người, lúc này có người gõ cửa phòng hắn.
Âu Dương Phong khoanh chân ngồi trên giường, đối với tiếng gõ cửa coi như không nghe không thấy, Dương Quá chạy ra mở cửa.
Người gõ cửa chánh là Quách Phù, do Dương Quá trên đường đối với nàng lạnh nhạt, càng như vậy Quách Phù càng muốn tiếp cận Dương Quá, vì vậy đêm khuya chạy đến gõ cửa phòng Dương Quá.
Dương Quá thấy là Quách Phù liền hỏi:
– Phù muội, muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì sao?
Trên mặt Dương Quá có chút không chịu được, hắn đối với Quách Phù này rất là đau đầu, vị nữ hài này đúng là đại tiểu thư tiêu chuẩn, mình không muốn gây chuyện với nàng.
Quách Phù ngó vào, thấy Âu Dương Phong cũng ở trong, liền cùng Dương Quá nói:
– Dương đại ca, chúng mình xa nhau cũng được sáu bảy năm rồi, trong lòng ta cũng rất nhớ ngươi. Trong phòng ta có chuẩn bị một bầu rượu ngon, đặc biệt đến mời ngươi làm chén, ngươi cùng ta đi nha!
Dương Quá trên mặt có chút khó chịu, lạnh lùng nói:
– Tau còn muốn ngồi tĩnh tọa luyện công, không có time.
Nói xong muốn đóng cửa phòng lại, Quách Phù vẫn quấn lấy hắn không chịu buông, cùng hắn lôi kéo không ngừng, tiếng càng ngày càng lớn, Dương Quá sợ Võ thị huynh đệ sau khi nghe thấy gây ra phiền phức gì, vì vậy đành theo Quách Phù đi vào phòng của nàng.
Quách Phù vừa vô đến phòng liền hét lên:
– Nóng quá, thời tiết nóng quá đi à.
Lúc đó là đầu xuân, thời tiết còn có chút lạnh, Quách Phù lại nói là nóng, Dương Quá không thèm để ý nàng, một mình ngồi vô bàn cầm chén rượu ra chuẩn bị rót rượu.
Trải qua sự việc của Lý Mạc Sầu, tàng nên năm xấu, Dương Quá hành sự trở nên cẩn thận rất nhiều, sau khi rót xong rượu hắn cũng không uống, sợ bị trúng độc, hắn từ sách của Ku Dung biết được tính khí của đại tiểu thư Quách Phù này, mặc dù sẽ không hại hắn, nhưng những trò đùa ác sẽ không thiếu.
Quách Phù thấy Dương Quá vẫn không để ý đến nàng, trong lòng tức giận, con ngươi của nàng đảo một vòng nói:
– Dương đại ca, đúng là nóng quá nhen, muội muốn đem lớp áo ngoài cổi ra.
Sau khi nói xong, nàng ở trước mặt Dương Quá đem từng chiếc từng chiếc ngoại y thoát ra, bên trong thừa lại mỗi chiếc áo lót.
Dương Quá mắt chữ A mồm chữ O, Quách Phù này hành sự ra ngoài dự liệu rồi, nàng gio biết mình đang tuổi trai tráng bẻ gãy sừng trâu hay sao.
Quách Phù vốn rất xinh đẹp, giờ mặc mỗi đơn y khiến cho những nét đẹp hiện ra, chỉ thấy nàng mày liễu cong cong, mũi ngọc đĩnh tú, da dẻ trên người trắng trẻo, trên cổ nàng còn treo một vòng trân châu, dưới ánh đèn nhìn càng thêm hấp dẫn người.
Quách Phù bây giờ mặc mỗi đơn y, cổ áo rất thấp, cơ hồ đem toàn bộ bầu vú lộ ra. Dương Quá nuốt nước dãi ực cái, hắn nghĩ: “Nha đầu này tuổi chưa lớn lắm, ngực vú mông miếc phất triển không tệ, nhưng tính tình tệ vãi, không thì thu nàng về làm vợ lẽ cũng không tệ.” nghĩ đến “thu nàng”, Dương Quá lập tức con cặc phía dưới cửng tếu lên, hắn lập tức làm ngụm rượu, lúc uống còn bị sặc mới khốn nạn, làm hắn ho sặc sụa.
Quách Phù thấy cuối cùng dẫn đến sự chú ý của Dương Quá, trong lòng rất vui, nàng nhè nhẹ đi đến phía sau Dương Quá, nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, muốn cho hắn dễ chịu tý. Dương Quá cảm thấy sau lưng bị núi đôi trịn vào, trong lòng kích động ho càng lớn hơn.
Quách Phù ở bên tai Dương Quá thổi một hơi rồi nói:
– Dương đại ca, mấy năm qua anh sống như nào, nếu ở Trùng Dương Cung không được thoải mái, em bảo cha đón anh về đảo đào hoa.
Quách Phù không biết Dương Quá đã phản bội Toàn Chân Giáo.
Dương Quá căn bản không có trả lời nàng, vì lúc này Quách Phù đã ở rất sát sàn sạt Dương Quá, Dương Quá cảm thấy máu dê đã nổi lên, bụng biết không hay, không thể tiếp tục chần chờ nữa, không thì phải vật nàng xuống địt ngay.
Quách Phù lúc này có chút ý loạn tình mê, nàng muốn Dương Quá không còn đối vớ nàng lạnh lùng như vậy nữa, vì vậy mới dùng ra chiêu này, ai ngờ khi cơ thể đụng vô người Dương Quá, ngửi thấy mùi đàn ông trên người Dương Quá, con tim trong ngực không ngừng đập mạnh. Quách Phù cảm thấy như vậy có chút không ổn, nhưng đối với cảm giác này mười phần lưu luyến, không muốn rời đi.
Dương Quá biết nếu còn không đi thì sẽ phạm tội mất, do vậy nhè nhẹ giãy giụa, đem Quách Phù trượt qua một bên, rượu cũng uống rồi, liền vội vàng rời khỏi phòng của Quách Phù.
Quách Phù nhìn theo bóng lưng của Dương Quá, tâm loạn tùng bèo, trên người nàng lúc này mặc mỗi đơn y, đôi mắt sắp sửa rơi ra nước, thoạt nhìn dị thường quyến tờ rũ. Hung hăng giậm chân một cái, Quách Phù biết Dương Quá cứ như vậy đi, nàng thầm thề sẽ dùng thủ đoạn mớ để câu dẫn sự chú ý của Dương Quá.
Quách Phù có câu dẫn được Dương Quá không, mà thủ đoạn mới của nàng là gì? Các bạn đọc chương sau sẽ rõ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!