Thần Điêu quần phương phổ
Rời khỏi phủ công chúa
Dương Quá không có trả lời câu hỏi của Hoàng Dung, hắn ngưng thần cảm thụ bên trong đan điền của mình, chỉ thấy dòng suối đan điền kia hiện tại xoay tròn với tốc độ so với trước kia nhanh hơn rất nhiều, bên trong không chỉ là cửu âm nội lực chính mình tu luyện, tựa hồ còn tồn tại một cổ nội lực khác đang không ngừng lưu động.
Dương Quá trong lòng vừa động, biết rõ đây là bạch đà sơn nội lực mà Âu Dương Vân Thanh kham khổ tu luyện hơn hai mươi năm, chỉ là bây giờ bị dòng suối đan điền trong thể nội mình hút lấy, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu!
Hoa Lan Phất Huyệt Thủnội lực này cùng cửu âm nội lực không phải rất tương dung, nhưng lại có thể bị chính mình tự do khống chế, Dương Quá hít sâu một hơi, vận chuyển cổ nội lực này, một chưởng đánh ra, phía trước một cây đại thụ bị hăn đánh phải có chút lay động.
Lúc này Hoàng Dung lo lắng hỏi: “Dương Quá, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?!” Dương Quá quay đầu nhìn lại, phát hiện Hoàng Dung vẻ mặt lo lắng, hắn mỉm cười, kéo nhẹ bàn tay nàng dịu dàng nói: “Không có gì, chỉ là vừa rồi nội lực đột nhiên tràn ra.” Hắn không có đem tình trạng hiện tại của mình nói cho nàng, miễn cho nàng lo lắng.
Hoàng Dung mỉm cười nói: “Ngươi vừa rồi lại hù dọa ta, ta còn tưởng tên Âu Dương Vân Thanh kia dùng thủ đoạn hèn hạ gì chứ.” Dương Quá dịu dàng cười nói: “Dung nhi, Âu Dương Vân Thanh thế nào rồi?”
Hoàng Dung đá đá thân thể Âu Dương Vân Thanh, hừ hừ nói:” Đã chết!” Nàng vừa rồi nhìn thấy sắc mặt Dương Quá không đúng, tưởng là do bị Âu Dương Vân Thanh ám toán, nên toàn lực ra tay, một chưởng kích sát Âu Dương Vân Thanh.
Dương Quá thở dài, hắn vốn xem trọng mặt mũi Âu Dương Phong tính lưu lại cho hắn một cái mạng nhỏ, ai ngờ Âu Dương Vân Thanh vận khí bất hảo, bị Hoàng Dung đương tràng giết chết. Bất quá chết là hết, hôm nay là do hắn trước đến gây chuyện trên đầu ta , hừ, Dương Quá ta lại sợ người sinh sự ư!
Dương Quá nói: “Dung nhi, chúng ta giết chết Âu Dương Vân Thanh, Bạch Đà sơn trang khẳng định sẽ đến điều tra, để tránh phiền phức, ta nghĩ chúng ta hiện tại rời khỏi phủ công chúa điện hạ, huống hồ thân thể nàng hiện tại tựa hồ cũng đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hoàng Dung hì hì cười, le lưỡi, nói: “Thân thể ta quả thật đã hoàn toàn khỏi bệnh , bất quá ta nghĩ cùng ở lại với Nguyệt Nha Nhi muội muội khoảng thời gian này thật vui vẻ nên không có nói cho ngươi biết.” Hoàng Dung quả thật không muốn phản hồi Trung Nguyên, bất quá hôm nay có chút bất đồng, nàng tựa hồ trong long đã có quyết định nào đó.
Lập tức Dương Quá đào một cái hố sâu, sau đó đem thi thể Âu Dương Vân Thanh ném vào bên trong, sau đó ánh mắt hắn lại chuyển tới bốn gã nữ đệ tử đang ngất xỉu nằm đó, suy nghĩ một chút, ánh mắt từ từ chuyển lạnh, hung ác đem bốn người toàn bộ giết chết, sau đó đồng thời ném vào trong hố, xóa đi tất cả dấu vết.
Hoàng Dung ở một bên lẳng lặng nhìn Dương Quá, chứng kiến Dương Quá đem bốn người toàn bộ giết chết, Hoàng Dung trên mặt có vẻ không nỡ, nhưng nàng cũng không có đi ngăn cản, trong lòng biết cách làm của Dương Quá quả thật không sai.
Dương Quá sau khi chôn xong thi thể đám người Âu Dương Vân Thanh, hướng Hoàng Dung mỉm cười nói:” Chúng ta vào trong phòng Âu Dương Vân Thanh dạo một chút.”
Dương Quá không biết Hoàng Dung ý tứ ra sao, bất quá nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Dung vui vẻ, Dương Quá gật đầu, kéo tay Hoàng Dung, hai người nắm tay nhau hướng về phía phòng của Âu Dương Vân Thanh.
Hai người bọn hắn ở tại phủ của công chúa Nguyệt Nha Nhi ngây người mấy ngày, đối với chỗ ở của Âu Dương Vân Thanh cũng sớm rõ ràng, lúc này hai người triển khai khinh công, chỉ mất một lúc sau đã đi tới phòng của Âu Dương Vân Thanh.
trong phòng Âu Dương Vân Thanh một mảnh đen nhánh, Dương Quá Hoàng Dung ngưng thần lắng nghe, phát hiện trong phòng dĩ nhiên còn có tiếng hít thở. Hoàng Dung nhẹ” Hư” một chút, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một cây que nhó, nhẹ nhàng nhảy đến trên cửa sổ, dùng que nhỏ chậm rãi khiêu mở cửa sổ, ngoài gian không phát ra bất cứ tiếng động gì cả.
Dương Quá không nghĩ đến nàng còn có bản lãnh này, hướng về phía nàng giơ ngón tay cái lên, Hoàng Dung kiều mỵ cười, sau đó ngoắc ngoắc Dương Quá cùng vào. Lập tức hai người không một tiếng động nhẹ nhàng thông qua cúa sổ tiến vào phòng Âu Dương Vân Thanh.
Hai người đi tới trong phòng, nghe được phương hướng tiếng hít thở truyền đến, phát hiện thì ra là đang ở trên giường. Hoàng Dung nhẹ nhàng đi qua, phát hiện trVân Thanhtối có vài người đang nằm, lập tức tay phải nhẹ phẩy, hướng huyệt đạo của mấy người này toàn bộ phong bế. Thủ pháp Hoa Lan Phất Huyệt Thủ gia truyền của nàng vô thanh vô tức, quả thật rất thích hợp cho việc bí mật phong ấn huyệt đạo người khác.
Dương Quá đốt lên một ngọn đèn, nhìn thấy được trước mặt, nguyên lai nằm trên giường đúng là vài nữ tử toàn thân xích lỏa đang hít thở đều đều. Các nàng có người nửa thân trên chỉ mặt vẻn vẹn một chiếc yếm đỏ, hai hạt nhũ đào thoắc ẩn thoắc hiện đầy dụ hoặc, có người ở phía dưới theo bàn chân dài trắng muốt miên man là một dải cỏ tươi thần bí mập mờ trong ánh đèn mờ ảo, Dương Quá nghĩ thầm đây nhất định là những nữ đệ tử còn lại của Âu Dương Vân Thanh.
Nhìn cảnh xuân phơi phới trước mặt, Dương Quá không tự chủ miệng lưỡi khô khốc nhìn nhiều thêm vài lần, bất chợt đột nhiên một cảm giác đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, chỉ thấy Hoàng Dung hai mắt như nổi lửa bàn tay như cua kẹp đang bấm hắn không rời, thấp giọng nói nhỏ: “Không cho xem.” Sau đó dùng chăn đem những người này hoàn toàn che lại, Dương Quá cười khổ lắc đầu.
Lập tức sau đó Hoàng Dung từ trong phòng lục lọi một trận, tìm được vài phong thư, từ ánh đèn nhìn thấy lạc khoản đúng là Âu Dương Vân Thanh, Hoàng Dung nói: “Nhìn xem có bút mực không?” Dương Quá từ trong phòng loay hoay chốc lát, tìm được giấy và bút mực.
Hoàng Dung để cho Dương Quá nghiên mực, nàng cầm lấy bút tung hoành trên mặt giấy, chữ viết ra dĩ nhiên cùng Âu Dương Vân Thanh giống nhau như đúc, qua một lúc sau, Hoàng Dung thu bút, Dương Quá lúc này mới bắt đầu chăm chú đánh giá nội dung nàng ghi.
Chỉ thấy chỉ trong giấy viết:” Nguyệt Nha Nhi sư muội, ta vừa mới biết được tin tức thúc công Âu Dương Phong, mừng rỡ mang theo người trước đi Trung Nguyên, không kịp hướng ngươi cáo biệt, vẫn mong Kim Luân Pháp Vương” Lạc khoản đúng là Âu Dương Vân Thanh.
Hoàng Dung nhìn Dương Quá cười nói:” Như thế nào?” Dương Quá gật đầu, nói:” Tốt lắm, Dung nhi của ta thật sự là thông minh tuyệt đỉnh!” nụ cười trên mặt Hoàng Dung càng thêm kiều mỵ, lập tức nàng lại dùng Hoa Lan Phất Huyệt Thủ giải khai huyệt đạo của những nữ đệ tử khi nãy, sau đó cùng Dương Quá đồng thời từ trên của sổ nhảy ra biến mất.
Sáng sớm ngày thứ hai, những nữ đệ tử kia tỉnh lại, chứng kiến bức thư mà Hoàng Dung lưu lại, nhìn thấy ba chữ ” Âu Dương Phong”, trong lòng các nàng vô cùng khiếp sợ, các nàng thân là Âu Dương Vân Thanh đệ tử, đương nhiên rõ ràng tầm quan trọng của Âu Dương Phong, trong lòng cũng lý giải được sự lo lắng dẫn đến hành động không cáo mà từ của Âu Dương Vân Thanh.
Những nữ đệ tử này sao đó lại giao bức thư này cho Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi có chút buồn bực không vui, nàng không nghĩ đến sư huynh vừa tới vài ngày lại phải rời đi. Nguyệt Nha Nhi có ý muốn giữ lại những nữ đệ tử này, nhưng các nàng kiên quyết chối từ, nhất quyết phải đi theo Âu Dương Vân Thanh, Nguyệt Nha Nhi không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là để cho hạ nhân đưa các nàng rời đi.
Những người này vừa mới vừa đi, Dương Quá Hoàng Dung theo sau cũng tìm đến Nguyệt Nha Nhi. Nguyệt Nha Nhi nừa nhìn thấy Dương Quá, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng tươi cười, nàng quấn quit lấy Dương quá đòi hắn hắn kể chuyện xưa cho mình nghe tiếp.
Dương Quá vẻ mặt bất đắc dĩ, Hoàng Dung hé miệng cười, qua một lúc huyên náo, Hoàng Dung nhẹ nhàng nói:” Nguyệt Nha Nhi, Dương đại ca của người không thể kể chuyện xưa cho ngươi nghe được nữa, chúng ta đến đây là muốn cáo từ nàng.”
Nguyệt Nha Nhi kinh hô một tiếng yêu kiều: “Cái gì, các ngươi phải đi rồi sao? Các ngươi không đợi thêm vài ngày rồi hẵn đi?” Nàng trong lòng cảm giác Dương Quá Hoàng Dung đều là người tốt, nhất là Dương đại ca, mỗi ngày đều kể cho nàng nghe những câu chuyện xưa rất đặc sắc, Nguyệt Nha Nhi trong lòng không nỡ rời xa hai người.
Dương Quá Hoàng Dung đối với Tiểu muội muội này trong lòng cũng là yêu thích không thôi, nàng ngây thơ lạn mạn, tâm tư thuần khiết, Dương Quá vỗ vỗ nhẹ đầu của nàng nói:” Chúng ta còn có chuyện trọng yếu, không thể không đi , sau này có cơ hội chúng ta nhất định quay lại chơi với ngươi.”
Nguyệt Nha Nhi khổ khổ năn nỉ hai người lưu lại, Dương Quá Hoàng Dung cười cười chối từ, cuối cùng Dương Quá phấn khởi nói:” Nguyệt Nha Nhi, ngươi còn không biết tên của chúng ta, ta gọi là Dương Quá, Hoàng tỷ tỷ của ngươi tên thật có them một chữ Dung.”
Hoàng Dung danh chấn đại giang nam bắc, nhưng Nguyệt Nha Nhi là một tiểu cô nương vô ưu vô sầu, chưa bao giờ nghe qua danh tính của nàng, chỉ là vững vàng ghi tạc 2 chữ Dương Quá Hoàng Dung vào sâu trong lòng.
Dương Quá Hoàng Dung cáo từ, hai người nắm tay nhau hướng về phía nam Trung Nguyên.
Bangày sau, một lão nhân râu tóc bạc trắng kích động tiến tới phía trước biệt phủ của Nguyệt Nha Nhi, hắn tìm đông tìm tây, đi tới cả gian phòng của Âu Dương Vân Thanh.
Lão đầu tóc bạc từ trong lòng lấy ra một con rắn nhỏ màu xanh biếc, đặt nó trên mặt đất. Con rắn nhỏ trên mặt đất ngửi ngửi một trận, thoát cái chạy khỏi phòng của Âu Dương Vân Thanh.
Lão đầu tóc bạc gắt gao theo sát con rắn nhỏ, con rắn nhỏ đầu tiên là đi tới ngoài cửa phòng Dương Quá Hoàng Dung, sau đó hướng về phía hoa viên của phủ công chúa phóng đi như bay.
Con rắn nhỏ dừng ở cái hố mà Dương Quá Hoàng Dung ba ngày trước đào ra để phi tang xác chết, sau đó xoay vòng xung quanh khu vực này không tiếp tục di động. Lão đầu tóc bạc sắc mặt căng thẳng, chiết lấy một cây lớn xới tung lớp đất, không bao lâu sau, thi thể Âu Dương Vân Thanh cùng bốn nữ đệ tử liền hiện ra.
Cây lớn trong tay lão đầu nặng nề rơi trên mặt đất, hắn đứng sững người như không còn chút tri giác nào. Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Âu Dương Vân Thanh, trong mắt lão lệ nóng khẽ đảo, qua một hồi lâu, lão đầu trong miệng phát ra một tiếng gầm rống:” Thiếu chủ, rốt cuộc là ai hại ngươi?”
Lão đầu khóc rống một trận, sau đó dĩ nhiên đứng dậy đi tìm Nguyệt Nha Nhi, hắn đối với phủ công chúa thập phần hiểu rõ, không có bao lâu liền đi tới phòng Nguyệt Nha Nhi, thủ hạ của Nguyệt Nha Nhi tựa hồ cũng đều nhận thức được hắn, đưa hắn dẫn tới trước phòng Nguyệt Nha Nhi. Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy lão đầu này, vô cùng kinh ngạc hô to:” Trung sư thúc, ngươi như thế nào lại tới nơi này , sư huynh chỉ vừa li khai cách đây 3 ngày.”
Nguyệt Nha Nhi nhắc tới Âu Dương Vân Thanh, khuôn mặt lão đầu lại càng bi phẫn, Nguyệt Nha Nhi phát giác ra điểm kỳ quái quan tâm hỏi thăm lão đầu:” Trung sư thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lão đầu trầm giọng nói:” Công chúa, ngươi theo ta đi!” Nguyệt Nha Nhi có chút nghi hoặc, theo hắn đồng thời đi tới phía sau hoa viên.
Đợi tới lúc nhìn thấy thi thể Âu Dương Vân Thanh, Nguyệt Nha Nhi sắc mặt xanh mét kinh hô thành tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng thê lương hô lên, giọn nói đứt quãng:” Vậy…… Vậy…… Sư huynh sao…… Sao biến thành như vậy!” Những năm gần đây Âu Dương Vân Thanh tuy là cố ý tiếp cận Nguyệt Nha Nhi, nhưng Nguyệt Nha Nhi tâm tư thuần khiết, đối với hắn quả thật sinh ra một phần cảm tình.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng do ta cẩn thận, nếu không chuyện Thiếu chủ bị người ta giết sẽ mãi mãi bị chốn giấu nơi đây!” Bên cạnh Nguyệt Nha Nhi không để ý tới lời hắn nói, chỉ là không ngừng khóc rống.
Lão nhân lại nói:” Công chúa, trước đó trong phủ có xuất hiện võ lâm nhân sĩ nào không?” Hắn quyết định trước tiên từ công chúa phủ tra hỏi, sau đó tiếp tục tìm kiếm tin tức từ bên ngoài.
Nguyệt Nha Nhi hức hức lấy tay quệt nước mắt khẽ nói:” Không có a, gần đây nhất chỉ có Dương đại ca cùng Hoàng tỷ tỷ ở chỗ này làm khách.” Lão nhân nhíu nhíu mày hỏi:” Bọn họ là ai, tên gọi là gì?”
Nguyệt Nha Nhi nói:” Bọn họ là khách nhân mà ta từ thảo nguyên mời tới, rất là tốt bụng. Dương đại ca gọi là Dương Quá, Hoàng tỷ tỷ gọi là Hoàng Dung.” Trước khi ly biệt hai người Dương Quá đã đem danh tính nói hết cho Nguyệt Nha Nhi, chỉ nghĩ là lưu lại kỉ niệm, nào ngờ vô tình rước đến một thiên đại phiền phức. Bọn họ tuyệt sẽ không nghĩ đến thi thể Âu Dương Vân Thanh nhanh như vậy liền bị người ta tra ra manh mối.
Lão nhân nghe được” Dương Quá” chỉ hơi nhíu mày, nghe được hai chữ “Hoàng Dung” bỗng dưng nhảy dựng lên, thất thanh nói: “Cái gì, Hoàng Dung?!” Vẻ mặt hắn không thể tin được.
Dương Quá Hoàng Dung mặc dù bị Kim Luân Pháp Vương bắt cưỡiột số ít người biết đến tin tức này, Bạch Đà sơn trang tạm thời còn không rõ ràng chuyện này.
Lão nhân vừa cẩn thận hỏi thăm sự tình, sau đó hướng Nguyệt Nha Nhi chắp tay, ôm lấy thi thể Âu Dương Vân Thanh, nhanh chóng rời đi, Nguyệt Nha Nhi dự định giữ lại, thân ảnh lão nhân đã biến mất không thấy hình dáng.
Nguyệt Nha Nhi vừa khóc một trận, nhìn thấy trong hầm còn có thi thể bốn nữ đệ tử, liền kêu mấy người hạ nhân an táng cho các nàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!