Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 17: Tiên tì mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 17: Tiên tì mới


Nàng trợn mắt nhìn một Huyết thần dường như vô cùng xa lạ trước mắt. Một nam thần hùng bá tứ bải bát hoang lại ở đây thề hẹn cả đời này trừ nàng ra, không có một nữ nhân nào khác.

Huyết thần nhìn gương mặt nửa ngẩn người nửa nghi kị của nàng, trong lòng khẽ thở dài. Tình cảm đó hắn chôn giấu trong lòng mấy ngàn năm, đến cuối cùng cũng có thể nói ra. Tuy rằng không ngọt ngào cũng không có những lời hoa mĩ, lại có chỉ số khả năng thất bại khá cao, nhưng dù gì cũng khiến hắn thoải mái hơn không ít.

Hắn nhẹ nhàng phá tan bầu không khí im lặng dị thường kia: “Nàng có thể từ từ suy nghĩ. Ta không ép nàng, nhưng nàng hãy cân nhắc những gì ta nói…”

Nàng khẽ nói: “Đừng giết Dung Liên, đuổi con bé đi đã đủ lắm rồi. Là ta hỏi nó trước…”

Hắn ngẩn người trong chớp mắt, rồi khẽ gật đầu. Hắn đáp ứng nàng, hắn không muốn hình tượng hắn trong mắt nàng mãi mãi là kẻ tàn nhẫn vô tình. Dù gì đã cầu hôn nàng rồi, cũng phải bắt đầu tạo ấn tượng tốt đẹp với mỹ nhân.

_ Ngươi về đi, ta sẽ trả lời sau. – nàng đưa tay chống cằm, đôi mắt tím ma mị hút hồn nhắm lại ra ý tiễn khách.

Đến khi đã nghe tiếng đóng cửa vang lên, cảm nhận được sát khí từ người kia biến mất, nàng mở bừng mắt nhìn lên trần nhà, dùng một giọng nói hơi run run chính nàng cũng không nhận ra mà tự hỏi: “Rốt cuộc ta và Trường Lưu đó có quan hệ gì? Tại sao hắn phải dùng cả thủ đoạn để che giấu?”

——————————

_ Ca, Bạch Phong Uyển lại mang trong mình sức mạnh của Yêu thần. Ả làm muội suýt chút đã bị trọng thương đó – Mẫn Tích đế cơ mặt mày cau có đứng trước mặt Huyết thần, ra vẻ vô cùng bi phẫn.

Hắn đứng chống một tay lên chiếc bàn đá vạn năm, tay kia xoa xoa cằm: “Nếu đã không xử lí được nàng ta, vậy tạm thay đổi kế hoạch đi. Dồn nàng ta vào đường cùng sẽ dễ đánh thức sức mạnh Yêu thần, nhiều lần khi nàng ta điều khiển được yêu lực sẽ bất lợi cho chúng ta.”

_ Ca, chàng ấy còn một đứa con gái lớn. Theo nguyên tắc thì nếu muội muội đã thừa hưởng Yêu thần chi lực tỷ tỷ sẽ không có. Hay là chúng ta xử lí ả?

_ Ở Mao Sơn?

_ Theo như Hoành Đao nói thì đúng là ả đang ở Mao Sơn. Mao Sơn tuy rằng khó làm việc hơn dưới Nhân gian nhưng cũng chẳng đáng gì với muội. Quyết định thế nhé?”

_ Muội biết nàng ta trông thế nào không?

Mẫn Tích nhún vai: “Có lẽ là giống chàng vài phần, còn sợ muội không nhận ra sao?”

Huyết thần liếc nàng ta, lạnh lùng hỏi: “Muội một hai khẳng định hắn là người muội tìm kiếm, nếu sau này có được hắn rồi lại nhận ra không phải thì thế nào?”

Trong mắt Mẫn Tích loé lên tia đau lòng. Nàng có linh tính từ lúc Thần giới vẫn còn, là viên Huyết linh thạch ca ca luôn mang theo bên người, gặp Yêu thần thường xuyên, cũng gặp người ấy thường xuyên. Chàng là thần, nàng lại chỉ là một viên đá chưa thành hình người, nhưng lại đem lòng thầm thương trộm nhớ dung mạo tuyệt đẹp đó, khí chất bức người đó, rồi từng cử chỉ giọng nói đó đều khiến nàng ngày đêm khắc cốt ghi tâm. “Đừng nói là kiếp này dung mạo khí chất lẫn giọng nói của chàng đều không thay đổi, cho dù chàng có chuyển thế thành ngọn cỏ muội vẫn nhận ra, làm sao mà nhầm được?” – nàng dứt khoát khẳng định.

_ Kể cả khi hắn đã có thê tử và hai đứa con gái, muội vẫn thích hắn?” – Huyết thần cau mày. Là nàng thật sự yêu người đó hay là do chấp niệm quá sâu?

Mẫn Tích vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn hắn: “Kể cả khi Yêu thần đã có phu quân và hai đứa con gái, huynh vẫn muốn lấy nàng?”

Huyết thần cười khổ. Muội muội này của hắn quả nhiên bướng bỉnh, bản lĩnh ăn nói cũng thật sắc bén, khiến hắn vừa sủng ái vừa đau đầu. Hắn bèn thở dài: “Tuỳ muội vậy, dù gì ước nguyện của muội cũng sắp thành rồi, thích làm sao thì làm. Ta đã hứa với muội không giết hắn, nhưng muội phải tuyệt đối cách li hắn với người khác. Nếu Tiên giới liên lạc được với hắn thì phiền phức lắm.”

Mẫn Tích đánh bại được vị ca ca mặt lạnh của mình, cười hả hê gật đầu. Yên tâm, nàng sợ mất chàng như vậy, ca ca còn lo nàng để xổng tình địch của huynh ấy sao?

_ Ngày mai, muội dẫn vài thuộc hạ đến Trường Lưu đi. Nếu ta đoán không sai, hắn sẽ tự lết xác tới. Mặc y phục màu đỏ, lấy sa mỏng che mặt lại, trước khi thời khác đến cố gắng đừng để hắn nhìn thấy dung mạo của muội.

Nàng nhíu mày: “Chẳng phải bình thường muội đèu mặc y phục đỏ sao? Huynh cần gì dặn việc đó?”

_ Bình thường muội mặc màu gì ca ca không quan tâm, chỉ sợ ngày mai muội nổi hứng chuyển sang y phục màu khác – hắn phất tay – về đi, sửa soạn gì đó tuỳ muội.

Mẫn Tích đầu đầy nghi vấn quay đi. Khoé môi Huyết thần khẽ nhếch, nhủ thầm: “Lần trước nàng nghe ta mặc y phục đỏ, lần này ắt hẳn hắn ta sẽ không thể nghi ngờ…”

——————————

“Thiên không lãnh, ảm nguyệt quang

Dạ tịch cô liêu tử phong hàn.

Mộng viễn phương, chúc ảnh trường

Tự cổ vĩnh lưu tâm tại thương” – giọng nữ nhân trong trẻo lạnh như sương nhàn nhạt vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Hắn thấy được người con gái đó đang ngồi trên mép vực sâu vạn trượng, dải lụa màu đỏ theo gió đêm bay bay trong màn sương mờ ảo…

Hắn vô thức nhấc chân bước về hướng nàng. Tiếng bước chân đạp trên mặt lá soàn soạt, tiếng hát đột ngột im bặt, nhưng nữ nhân đó không quay đầu lại.

Một bước…hai bước…ba bước…

Sáu bước…bảy bước…

Đột nhiên, gió thổi qua đánh tan màn sương dày đặc. Hắn còn đang nheo mắt để nhìn cho rõ tướng mạo của nàng, người con gái hồng y đó bất ngờ tung mình nhảy xuống vực.

Hắn trợn trừng mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi.

Huyết nguyệt đỏ rực treo giữa không trung, phủ một lớp ánh sáng mỏng manh màu hồng nhạt lên bạch y trên người hắn.

Đứng trước mặt hắn là hai nữ nhân. Đứng rất gần, nhưng dường như không nhận ra sự có mặt của hắn. Đến chính bản thân hắn cũng cảm thấy cơ thể mình đang trôi nổi, hai chân lơ lửng giữa không trung, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể im lặng quan sát những gì đang diễn ra.

Hắn không nhìn rõ diện mạo hai người bọn họ, dường như có một lớp sương ma thuật khiến gương mặt họ không ngừng biến chuyển, nhưng hắn có thể thấy rõ phong thái và khí chất của cả hai đều không tầm thường, toát ra quý khí, lãnh khí cùng thần khí bức người.

Họ đang cầm kiếm đối mặt nhau. Mũi kiếm trong tay người con gái đứng bên phải ánh lên hàn quang màu tím nhạt đầy yêu khí, mái tóc đen dùng một nhành hoa vấn lên, như dòng thác ma mị xoã dài trên nền y phục tím sẫm. Tim hắn bỗng nảy lên một nhịp khi nhìn thấy nàng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó miêu tả.

Đối diện với nàng, mỹ nhân trong bộ y phục đỏ như máu tay cầm kiếm, không kiêng dè hướng mũi kiếm bén ngót vào đối phương.

Hai người một tím một đỏ, sát khí tràn ngập lan toả khắp không trung.

Hắn nhìn thấy họ tung mình lao vào nhau, trái tim không hiểu vì sao đột nhiên thắt lại vì lo sợ. Hắn nghe loáng thoáng họ nhắc về một ai đó(*), cái gì duyên nợ, tiền kiếp, thần giới,…có chút gì đó quen thuộc nhưng lại khiến hắn cảm thấy lạnh toát từ trong tâm.

(* vì truyện lấy bối cảnh Trung Hoa, trong tiếng Hoa chữ “ta” chỉ chung 1 đối tượng thứ ba, nên ở đây ad dùng “ai đó” thay cho “chàng” Biểu tượng cảm xúc colonthree tiếng Trung nó không rắc rối như mình đâu)

Đột nhiên cả hai dừng lại, người con gái áo tím bỗng quay về phía hắn, miệng mấy máy gọi hai chữ. Lãnh thiên? Hắn mang máng hiểu nàng nói gì, cơ thể không tự chủ được mà ngẩn ngơ, nhưng qua tầm mắt mờ nhạt lại nhìn thấy nữ nhân áo đỏ thừa lúc nàng sơ suất, một kiếm xuất ra, tàn nhẫn vô tình đâm thẳng vào tim nàng…

——————

_ A Nguyệt!!!!!!! – hắn hét lên, bật dậy khỏi giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng có chút âm ấm.

Sát Thiên Mạch đang ở bên ngoài chăm chỉ hiếm hoi nghiên cứu trận pháp, nghe tiếng hét đầy đau đớn, giật mình đánh rơi quyển bí tịch đang cầm trên tay, hớt hải tông cửa xông vào: “Chuyện gì?”

Đại mỹ nhân Ma quân vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn, há hốc mồm kinh ngạc: “Lão Bạch, ngươi khóc à?”

Hắn nắm chặt đôi tay đang run rẩy, nuốt xuống ngụm chất lỏng tanh ngọt trong cổ họng, lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Không có gì, ác mộng thôi.”

Sát Thiên Mạch liếc nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn, lắc đầu thở dài: “Ngươi như thế này còn đòi đi tìm nàng? Hôm qua ngươi đột ngột nổi điên, đòi xông tới Thần cung tìm nhóc con nói chuyện, nếu không phải Ma Nghiêm dứt khoát ra tay đánh ngất ngươi, e rằng giờ ngươi thành công đạt danh hiệu “kẻ ngu ngốc nhất Lục giới rồi”. Tự mà dưỡng sức đi…”

Hắn bất giác đưa tay chạm vào sau cổ, vẫn còn ê ẩm. Sư huynh ra tay lần này quả là mạnh bạo, lẽ nào nhất quyết không cho hắn đi sao?

Hắn bật dậy khỏi giường, bước ra sảnh điện. Hành lang vắng ngắt trải dài heo hút, ánh nắng nhè nhẹ toả ra từ những đám tường vân ngũ sắc xung quanh, đẹp mà cô độc. Từ lúc vắng nữ chủ nhân, Tuyệt Tình điện cũng dường như mất đi sức sống…

Hắn đau xót khẽ nhắm mắt. Tiểu Cốt, sư phụ nhớ nàng. Giờ này nàng đang làm gì???

Từ sau lưng hắn, một luồng ánh sáng nhỏ bay đến, Sát Thiên Mạch phía sau nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy, nhìn Bạch Tử Hoạ vừa quay đầu lại, nhàn nhạt thông báo: “Là tin khẩn…từ Sênh Tiêu Mặc”

Mặt Bạch Tử Hoạ đổi sắc, linh cảm không lành bên trong tự nhiên dâng lên, nhưng hắn vẫn cố gắng ôm chút hi vọng cho đến khi đọc được lá thư chỉ vẻn vẹn vài dòng:

“Huyết thần phái binh đến trước đại môn Trường Lưu

Là Yêu thần.”

Là Yêu thần…

——————-

Trong thần cung, không khí lạnh lẽo, một mảnh tối đen như mực bao trùm…

Nàng lặng lẽ nằm nghiêng trên giường huyền băng, cả người chìm sâu trong bóng tối. Tĩnh mịch như thế, âm u như thế, nàng lại cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cái cảm giác cả thế gian này giờ chỉ còn một mình, tự do suy nghĩ, tuỳ ý nhớ nhung thật sự rất thoải mái.

Nhưng, trên con đường dằng dặc chỉ đơn thân bước đi, vẫn không tránh khỏi cô độc…

“Xoẹt” một tiếng, trong căn phòng rộng tối đen cháy lên một ngọn lửa.

Nàng giật mình, đôi mắt tím đầy kinh ngạc xen chút lửa giận mở bừng, ánh tím sáng rực loé lên trong bóng đêm, giọng nói lạnh lẽo đầy đe doạ vang lên: “Ai??”

Người kia im lặng không trả lời. Nàng nhíu mày, một cái búng tay khiến không gian sáng bừng.

Đứng trong phòng, trên tay còn cầm ngọn nến, là một thiếu nữ mặc bạch y trắng muốt, mái tóc đen như mực dùng một cây trâm phỉ thuý vấn lên, đôi mắt phượng màu nâu xám hữu thần nhìn nàng, ánh mắt không hề tỏ ra e dè, những đường nét trên gương mặt không hiểu sao khiến nàng cảm thấy quen thuộc.

Đây là lần đầu tiên có người dám can thiệp vào không gian riêng tư của nàng, nhưng nhìn mặt người con gái này, lửa giận vừa bùng lên lại như bị dội một gáo nước lạnh, vô thanh vô tức mà biến mất.

Nàng dùng giọng nói dịu dàng đến chính mình cũng không nhận ra hỏi: “Ngươi…là ai?”

Cô gái đó vẫn nhìn nàng bằng đôi mắt hút hồn, lẳng lặng trả lời: “Tiểu nữ là tiên tì mới của người. Người cứ gọi tiểu nữ là…Song Nhi.”

———end part 1———

Lần này nhanh hơn mấy đợt trước phải không các mem:3

Xin lỗi vì ad đăng hơi trễ:”( do ad bận quá tối mới về nhà a~~~

000000000000000000000000000OOOOOOooo0000

Part 2: MỘNG TAM SINH

Yêu thần nheo mắt đánh giá người con gái trước mặt, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nhan sắc này có lẽ ngay cả Thất tiên nữ của Tiên giới cũng kém xa vạn dặm. Trong vẻ đẹp khuynh thành có nét mị hoặc, trong khí chất băng lãnh có sự sắc sảo trưởng thành…dung nhan đó khiến Yêu thần nhan sắc vô song trong Lục giới như nàng cũng phải bất ngờ, thậm chí còn tuyệt mĩ hơn nhiều nữ thần thượng cổ. Theo như nàng biết, chỉ có thần kết hợp với thần mới sinh ra được thế hệ sau có dung mạo thiên hạ vô song, đó là chưa kể đến bản chất dung mạo của phụ mẫu. Tiên giới đương thời sao có thể sinh ra một tiên nữ đẹp đến nhường này? Dung Liên tuy rằng cũng rất xinh đẹp, nhưng e rằng ngay cả tư cách để so sánh với cô gái Song Nhi này cũng không có.

Cảm nhận được đôi mắt sắc tím lạnh lùng đang quét khắp người mình, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, từ đáy lòng Bạch Nghi Song dâng lên một cỗ cảm xúc chua chát. Thì ra cảm giác bị chính mẫu thân nhìn với ánh mắt đánh giá người xa lạ lại khó chịu đến thế. Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn không nén được bi thương.

Khá lâu sau đó, nàng mới nghe một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ngươi là con nhà ai?”

Nàng cắn răng, thầm hạ quyết tâm đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng không nói ra xuất thân thật sự của mình, dùng giọng nói thản nhiên đáp: “Tiểu nữ Hoa Song Nhi, là điệt nữ của Vương Mẫu nương nương Tiên giới.” Nàng không dám dùng họ Bạch của phụ thân, sợ bị Huyết thần nghi ngờ, nhưng lại nói ra họ Hoa của người. Mẫu thân của nàng vẫn luôn rất tự hào về cái tên Hoa Thiên Cốt, người có nhớ không?

_ Ngươi dung mạo xuất chúng, thân thế hơn người, tại sao phải đến đây làm tiên tì? – nàng nhíu mày. Không lẽ Tử Phong kia thật sự khiến Tiên giới suy sụp đến mức đó? Ngay cả các tiên nữ có địa vị cao cũng phải thành tì nữ rồi?

Bạch Nghi Song khẽ nhíu mày. Tại sao ư? Lí do thật sự khiến nàng đến đây thì làm sao mà nói ra được? Suy nghĩ lướt qua thật nhanh trong đầu, nhưng nàng còn chưa kịp viện ra một lí do, vị nữ thần kiêm mẫu thân có bề ngoài độc nhất vô nhị trong Lục giới ấy đã khẽ phất tay thở dài, nói: “Thôi ta hiểu rồi, kẻ đó đúng là đáng sợ thật.”

Bạch Nghi Song thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn không kiềm được vui mừng, nhẹ nhõm vì thoát được một kiếp.

Yêu thần mặt tỏ vẻ cảm thông, giọng nói tuy vẫn luôn lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa chút dịu dàng hiếm thấy: “Hầu hạ ta thật ra rất dễ chịu. Những việc như thay y phục, chải tóc ta thích tự làm, ngươi chỉ cần quan tâm đến mấy chuyện bên ngoài. Ngươi đã gặp Hoành Đao chưa?”

_ Bẩm, tiểu nữ đã gặp Hoành đại nhân rồi ạ. – nàng cúi đầu cung kính đáp. Nếu không gặp hắn, giờ nàng đâu thể đứng đây…

—————————————————————————————–

Ngay sau khi nghe tin mẫu thân của mình đột ngột hóa Yêu thần, nàng vừa đau lòng vừa kinh khiếp, những muốn chạy như bay về Trường Lưu. Không biết phụ thân đại nhân ngày thường vốn cao cao tại thượng của nàng sau khi biết tin sẽ thành ra thế nào đây?

Nàng vận hết công lực ngự phong bay về Trường Lưu, lại nghe tin hắn đang bế quan. Tim đau như cắt nhìn Tuyệt Tình điện trống rỗng lạnh lẽo, sự sợ hãi lại ùa đến khi nhìn thấy vết máu lau chưa sạch hẳn trên chiếc áo ngoài màu trắng hắn cố ý giấu trong góc giường…

Lần đầu tiên trong đời, nàng không chờ đợi sự chấp thuận của bất kì ai, dốc hết can đảm tìm đến nơi mẫu thân nàng đang ở. Dù cả tứ hải bát hoang đều cho rằng hai thần cung chỉ có đường vào, không thể toàn mạng trở ra, nhưng linh tính của nàng lại mách bảo: ít nhất mẫu thân sẽ không hại nàng.

Tình cảm, tình yêu, nỗi đau, quá khứ…nếu thật sự có thể dễ dàng quên lãng như thế, thì trái tim cũng chẳng được gọi là tim nữa rồi. Không có trái tim, không còn nước mắt, xem thường thế sự, tàn nhẫn vô tình,…tất cả những gì người ta tỏ ra bên ngoài, cũng chỉ là cố tình muốn che giấu sự yếu đuối trong tiềm thức.

Nàng tin, mẫu thân nàng chỉ là nhất thời bị cái gì đó che phủ đi kí ức. 30 năm, suốt 30 năm sống không bằng chết, chỉ với một phách le lói, Sát Thiên Mạch và phụ thân nàng vẫn có thể biến mẫu thân trở thành một mỹ nhân khỏe mạnh hoạt bát, vui vui vẻ vẻ sinh ra tỷ muội nàng. Ngay cả chuyện động trời như thế cũng xảy ra rồi, nàng không tin những thứ che phủ đi kí ức của người không thể xóa bỏ.

Phụ thân của nàng đã đau quá nhiều rồi. Nàng không muốn vô dụng đứng nhìn bi kịch nữa…

————————————————————

Ngay giây phút bước chân sắp đặt xuống, trong lòng lai dâng lên một cảm giác bất an. Nàng vội vàng nhảy bật về phía sau, sử dụng khinh công xuất thần liên tiếp nhảy lùi vài trượng trong chớp mắt, nhưng trên bả vai vẫn bị một thứ gì đó xẹt qua, đau đến thấu tim.

Định thần nhìn lại, là một lưỡi đao phong sắc lẻm, tỏa ra thứ hàn quang tím sẫm dọa người. nó vô thanh vô tức xuất hiện, khiến người ta không thể nào đề phòng trước, giết người cực kì tàn độc. Vầng đao phong đó bổ thẳng xuống chỗ nàng vừa đứng khi nãy, biến mặt đất thành một cái hố sâu hoắm, khói bốc lên kêu xèo xèo.

Sống lưng nàng lạnh toát, hai hàm răng vì hoảng sợ mà run run, mặt xanh mét. Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, thứ ám khí chết người đó không giết được mục tiêu, trước con mắt kinh hoàng của nàng phân ra hai nhánh, cùng lúc bổ nhào về phía nàng.

Cái bẫy đáng sợ này vốn là do Yêu thần tạo ra, nhằm ngăn cản thói quen vào nhà không gõ cửa của tên Huyết thần vô lại nào đó. Thật ra nó đương nhiên chẳng làm tổn thương được sợi lông nào của hắn, hoặc giả có thành công làm hắn bị thương đi chăng nữa, thần mệnh của hắn sẽ làm da thịt lành lại như chưa từng có gì xảy ra ngay sau đó. Nói cho cùng, ngăn cũng không ngăn được hắn, nhưng ít nhất cũng xả giận được cho nàng. Muốn xông qua đó, dù gì hắn vẫn phải động tay động chân, vận dụng pháp lực. Còn nếu kẻ xông vào không phải hắn, pháp lực cao cường sẽ bị chặn lại, năng lực yếu ớt tự nhiên vượt qua dễ dàng. Nàng vốn chỉ nghĩ tới kẻ có khả năng bị chặn lại chỉ có Hoành Đao, mà đối với hắn vượt qua kết giới này cũng chỉ mất vài thành công lực là cùng, dù gì nàng cũng không quan tâm. Nhưng nàng tính kiểu nào cũng không tính ra được, Bạch đại tiểu thư của Trường Lưu – đứa con gái nàng yêu quý hơn sinh mạng – lại tự mình tìm đến đây.

Ngay giây phút hai vầng sáng đoạt mệnh đó cách gương mặt của nàng chưa đầy hai phân, đột ngột dừng lại. Chúng chớp tắt giữa không trung, xong lại biến mất. Trừ cái lỗ đen trên mặt đất và vết thương còn đang rớm máu trên vai, nàng cũng không tìm được chút dấu vết nào sót lại.

Còn chưa hiểu chuyện gì, từ sau lưng lại vang lên một giọng nói: “Ngươi là ai?”

Nàng quay đầu lại. Người đó…dáng vẻ rất thư sinh, đôi mắt phượng sắc sảo nheo nheo nhìn nàng. Gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, nhưng tự đáy lòng nàng lại nảy lên một cảm giác thân quen.

_ Còn ngươi…là ai?

Hoành Đao khẽ cười thầm. Tự tiện xông vào thần cung đã đủ ngốc nghếch rồi, bị phát hiện lại dám hỏi vặn hắn là ai? Cô con gái này của Bạch Tử Họa quả nhiên khiến người ta phải hứng thú. Nhưng hắn cũng không vạch trần nàng, vô cùng nho nhã chắp tay: “Tại hạ Hoành Đao, là chưởng sự kiêm quân sư ở thần cung.”

Hai người bọn họ, trông chẳng chút gì khiến người ta lien tưởng được tình cảnh kẻ đột nhập bị chủ nhà phát hiện, nhưng lại hệt như một đôi nam thanh nữ tú tình cờ gặp gỡ đêm Thất tịch, lễ độ mà đầy ý vị, mở đầu cho một mối lương duyên sau này…

_ Tại hạ mạn phép xin cô nương cho biết quý danh? Chốn này nguy hiểm, cô nương đến đây là vô tình hay hữu ý? – hắn nhướng mày nhìn nàng, mong chờ một câu trả lời thỏa đáng.

Bạch Nghi Song, Bạch “sư muội”, chúng ta lại gặp nhau. Để ta xem xem, nàng đủ can đảm tìm đến đây, nhưng có đủ thông minh đưa cho ta một lí do thích hợp để ta tha mạng cho nàng hay không?

Trong lòng nàng khẽ hốt hoảng, nhưng lại dùng ngữ điệu bình thản mà trả lời: “Tiểu nữ Hoa Song Nhi, là người của Tiên giới đến đây, xin làm tiên tì phục vụ cho Yêu thần bệ hạ.”

Hắn nhếch môi. Được lắm, quả không phụ kì vọng của hắn. Huyết thần bệ hạ sắp xưng Thiên đế, Lục giới rối ren. Tiên môn nhiều nơi lo sợ liên lụy đã gửi thân nhân đến làm thủ vệ tiên tì ở hai thần cung nhằm thể hiện ý nguyện thần phục. Trường hợp người mới đến không qua được kết giới xảy ra thường xuyên, cũng không có gì lạ. Về cái bẫy mới này lại là Yêu thần vừa đặt, bản thân hắn chưa từng trải nghiệm, lại không ngờ Bạch Nghi Song “khai màn” đầu tiên. Lí do này của nàng hoàn toàn thuyết phục được hắn, chỉ là nếu hắn không biết thân phận thật của nàng.

Đích nữ của chưởng môn Trường Lưu, đại tiểu thư của đệ nhất Tiên phái, sinh ra đã mang dòng máu cao quý, tiên tư hơn người, là bảo bối trong tay Tam tôn Trường Lưu. Dù rằng đã cố ý dịch dung che đi dung mạo vốn có, tiên khí bức người vẫn không thể che giấu…nếu ngay cả Bạch đại tiểu thư đây còn phải đi làm tiên tì thật, thì e rằng Vương Mẫu nương nương của Tiên giới chính là thị nữ hầu hạ Thần tôn thay y phục rồi.

Lần này xem như hắn làm người tốt, không vạch trần nàng. Để xem khi nàng gặp vị mẫu thân thiên hạ vô song của mình thì sẽ làm thế nào?

Hắn khẽ gật đầu, thi triển pháp thuật truyền âm cầu kiến Yêu thần. Vào nhà có gõ cửa, nàng cũng lười từ chối, bèn nhấc tay mở kết giới cho hắn vào, đương nhiên có dẫn theo cả Bạch Nghi Song.

Hoành Đao khi nãy thấy rõ ràng lưỡi đao của Yêu thần ngay khi dính máu con gái nàng liền lập tức dừng lại, trong lòng còn đang suy tính, liếc mắt lên lại trông thấy “tiểu sư muội” xinh đẹp tuyệt thế dùng thuật dịch dung che đi dung mạo kinh diễm vốn có. Hắn nhìn kiểu nào cũng thấy chướng mắt, không hề ngần ngại đưa tay lột bỏ lớp nguỵ trang kia. Gương mặt tuyệt sắc của nàng thoáng nét kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lạnh nhạt: “Cần gì phải nguỵ trang? Qua mắt được thần tôn sao?”

—————-

Có sự chỉ dẫn của Hoành Đao, giờ Bạch Nghi Song đang đứng hầu bên cạnh Yêu thần, tuy từ đầu đến cuối vẫn nhìn xuống mặt đất, ra dáng vẻ ngoan ngoãn yên phận, nhưng thực chất lại luôn để tâm lắng nghe những lời Hoành Đao nói với mẫu thân của nàng. Hai người kia cũng hoàn toàn không có ý đuổi nàng ra ngoài, vô cùng dễ chịu. Hoành Đao biết rõ thân phận nàng, đương nhiên là muốn xem trò vui, bản thân Yêu thần lại vừa nhìn tiểu cô nương này đã yêu thích, càng không lo ngại.

Bẩm báo chút việc lặt vặt của Ngũ giới cho nàng nghe, vốn dĩ không có thông tin gì cơ mật, trước khi rời đi, hắn như vô ý nhìn lướt qua Bạch Nghi Song, khoé môi cười nham hiểm hỏi: “Huyết thần bệ hạ gửi lời, chỉ cần Thần tôn đồng ý lời cầu hôn của người, vài ngày nữa khi bệ hạ xưng Thiên đế, người sẽ bố cáo thiên hạ phong người làm Thiên hậu đồng trị vì Lục giới…Kính mong người mau chóng cho bệ hạ câu trả lời.”

Đây mới là mục đích chính khiến vị quân sư như hắn phải tự lặn lội tới đây. Vốn dĩ Huyết thần chỉ thúc giục nàng trả lời, mấy chi tiết kia là hắn cố ý nói cho Bạch Nghi Song nghe…

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, thân hình nàng khẽ nhoáng lên, hai nắm tay gắt gao run rẩy giấu dưới ống tay áo rộng trắng tuyền.

Hắn nhìn lướt qua biểu hiện của nàng, trong lòng thầm thán phục khả năng kiểm soát bản thân của một đại tiểu thư 17 tuổi. Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, nàng tuy tuổi còn trẻ mà đã biết khống chế hành động, không nông nổi ngu ngốc tỏ ra nóng lòng với mớ tin tức động trời kia, thật khiến hắn ngày càng hứng thú…

——————–

Ngay khoảnh khắc hắn xông ra khỏi Tuyệt Tình điện, một bóng người lao đến chắn ngay trước mặt hắn.

Tử Huân Thiển Hạ đau đớn nhìn hắn, cương quyết phun ra 4 chữ: “Chàng không được đi.”

Bạch Tử Hoạ đờ đẫn nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt. Trong đầu hắn giờ đây chỉ nghĩ về Tiểu Cốt, nào có tâm trí nghe nàng khuyên bảo gì gì đó, dứt khoát đưa tay đẩy nhẹ nàng qua một bên.

Tử Huân cổ họng đắng chát, ngón tay bắt quyết lẩm nhẩm tâm pháp. Một làn hương thơm màu hồng nhạt lan toả từ những ngón tay ngọc ngà, lan ra xung quanh, vấn vít lấy Bạch Tử Hoạ. Hương thơm này nàng khó khăn lắm mới bào chế được, tên rất đơn giản: Mộng tam sinh. Công dụng của nó vô cùng thực tế, căn bản chính là an thần, gây mê. Màu sắc của làn hương càng đậm, người hít phải ngủ càng lâu. Lần này thi pháp, chính là muốn Bạch Tử Hoạ ngủ say 1 năm, để bọn họ còn giúp kẻ không chịu yên phận như hắn trị thương, khôi phục pháp lực vốn có. Đã mất đi lợi thế bất thương bất diệt, hắn ra mặt khác nào đi tìm chết?

Bạch Tử Hoạ trúng phải mê hương, thần trí ngay lập tức như có ngàn vạn con kiến bò loạn, từng tấc da thịt đều cảm thấy mềm nhũn, đầu tê dại, cả người chỉ muốn gục xuống ngủ một giấc thật sâu, thật dài…

Giống như lúc xưa, Tiểu Cốt nằm bên cạnh hắn, mỗi khi hắn mệt mỏi đều dịu dàng chăm sóc hắn, còn hắn cứ thế ôm nàng mà ngủ say, quên hết những phiền muộn bất an…

Còn giờ đây… nàng lại sắp trở thành Thiên Hậu của Huyết thần…Khi hắn nhận được hạc khẩn của Song Nhi, hắn chỉ cảm thấy dường như cả thế giới này đều đang cầm dao đâm vào tim hắn…

Tiểu Cốt của hắn…

Hình ảnh người thê tử mình yêu bằng cả sinh mạng hiện lên trong đầu hắn, hắn mở bừng mắt. Tử Huân vừa đưa tay đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của hắn nhất thời kinh ngạc. Chưa bao giờ có ai chống lại được Mộng tam sinh, kể cả có là chính bản thân nàng cũng phải vô cùng cẩn thận mỗi khi sử dụng, nếu không may hít phải cho dù có giải dược cũng không kịp, huống chi nàng vốn dĩ không bào chế giải dược.

Tử Huân Thiển Hạ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhân khoảng cách gần đưa tay điểm huyệt nàng, rồi quay đầu ngự phong bay vút về phía chân trời. Nàng gào lên trong cơn hoảng loạn cực độ: “Tử Hoạ, quay lại đi! Đừng ngốc nữa! Huyết thần là kẻ tàn nhẫn, hắn không tha cho chàng đâu!!! Đừng đi, thiếp xin chàng…” – nước mắt lăn dài trên má nàng. Nàng sao có thể trơ mắt nhìn người mình yêu lao đầu vào chỗ chết? Rõ ràng hắn biết đó là bẫy, sao vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào?!

Bóng Bạch Tử Hoạ khựng lại trong giây lát, một giọng nói dịu dàng pha lẫn đau thương và áy náy vang lên trong Tuyệt Tình điện lạnh lẽo: “Tử Huân, là ta luôn nợ nàng. Nhưng đời này, ta chỉ sống vì Tiểu Cốt. Sát Thiên Mạch, Tử Huân,…Trường Lưu nhờ mọi người.”

Tình yêu, vốn là thứ cạm bẫy không lối thoát. Nó đem đến cho người hạnh phúc, cho người ý nghĩa của cuộc đời…nhưng cũng chính là thứ kiếp nạn khiến ngươi vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể quay đầu…

Sát Thiên Mạch vẫn luôn đứng bên ngoài xem trò vui thở dài, đến gần giải huyệt cho Tử Huân. Hắn có thể khinh thường hầu hết những kẻ trên Tiên giới, trừ mấy người hắn quen biết ra, Tử Huân tiên tử này là người đầu tiên khiến hắn vừa xót thương vừa cảm phục, từ lúc nàng nhập ma trú thân ở Ma giới hắn vẫn luôn coi trọng nàng. Hắn khẽ lắc đầu thầm mắng nàng ngốc, nhưng lại vỗ lên đôi vai run rẩy của nàng: “Bản tính cố chấp của hắn ta đâu phải ngươi không biết? Đừng nói chỉ là mê hương, cho dù hôm nay ngươi phế hết kinh mạch của hắn, e rằng hắn cũng liều chết bò ra đối mặt với nhóc con…”

Ma quân bệ hạ lần đầu cảm thấy, tất cả những kẻ dám yêu trong thiên hạ đều ngu ngốc. Bạch Tử Hoạ, nhóc con, Đông Phương Úc Khanh, Tử Huân Thiển Hạ, và cả hắn…tất cả đều ngu ngốc, đều cố chấp, đến cả bản thân cũng có thể hi sinh vì một người.

Nhóc con, dù có thế nào, tỷ tỷ vẫn tin muội chưa mất hết kí ức. Kỉ niệm có thể quên, nhưng tình cảm đã khắc sâu trong tim thì làm sao dễ dàng gạt bỏ cơ chứ? Lần này, tỷ tỷ hi vọng, có muội bảo vệ lão Bạch, đưa tên ngốc vì yêu muội mà sẵn sàng từ bỏ tất cả trở về bình an…

Tử Huân Thiển Hạ mặt tái xanh. Hắn đã trúng phải Mộng Tam Sinh, cho dù ngay lúc này không bộc phát, lỡ như đến khi hắn xông ra đó lại phát tác…nàng thật sự không dám nghĩ đến.

Lần này, tất cả đành trông chờ tạo hoá của hắn và Thiên Cốt thôi…

Suy nghĩ vừa dứt, cửa lớn Tuyệt Tình điện đã bị đá bay. Ma Nghiêm mặt mày xanh mét lao vào, trên trán còn loé ấn kí chưởng môn đỏ rực.

Hắn nhìn hai người Tử Huân thần sắc âm u, không cần suy nghĩ đã đoán được mọi chuyện. Hắn đang trên đường tìm Sênh Tiêu Mặc, ai ngờ cả người đột nhiên khựng lại, một luồng chân khí và sức mạnh chảy tràn khắp gân cốt. Trong lòng thầm kêu không ổn, trên trán đã nóng dần lên, ấn kí Trường Lưu chưởng môn sáng rực rỡ xuất hiện, sắc đỏ chói loà.

Hắn như người điên chạy đến đây, nhưng ngay cả đưa tiễn cũng không kịp.

————————-

Chỉ cách một lớp sa mỏng, nhưng tưởng chừng ngăn trở nghìn trùng…

Hắn nhìn người con gái xa xa ngồi trong kiệu vàng, lớp rèm màu đỏ nhạt che phủ. Hắn chỉ thấy loáng thoáng đuôi váy đỏ rực của nàng, cùng hương hoa mê người nhàn nhạt lan toả trong không trung.

Mẫn Tích nhìn hắn, ánh mắt si mê. Loại lụa này từ bên trong nhìn ra vô cùng rõ ràng, nhưng kẻ đứng ngoài mắt có tốt đến đâu cũng chỉ thấy bóng hình mờ nhạt. Nàng theo ý tên Hoành Đao gì đó mà chọn loại rèm này, không ngờ đến lúc dùng lại tốt như vậy.

Bàn tay ngọc ngà như búp sen khẽ vén rèm, vẫy nhẹ. Hoành Đao đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, dùng nội lực truyền âm, từng chữ từng câu rõ ràng vang vọng.

“Hân hạnh diện kiến Trường Lưu Thượng tiên. Lần này đến đây, vốn dĩ không có ý động đao kiếm với bản môn, chỉ là Thần tôn chúng ta phái nương nương đến, tỏ rõ hảo ý mời Thượng tiên ngài di giá đến thăm Thần cung, thương lượng đại sự. Bệ hạ chúng ta sẽ rất phiền muộn nếu ngài không nể mặt bệ hạ mà từ chối lời mời đấy ạ.”

Nhấn mạnh hai chữ “nương nương”, vừa thành tâm kính mời mà lại không hề che giấu ý đe doạ, châm biếm, mặt Bạch Tử Hoạ trong nháy mắt đen kịt, sát khí mãnh liệt bộc phát.

Hoành Đao nhìn hắn, ánh mắt thể hiện vẻ hứng thú rất rõ ràng, bồi thêm một câu như tạt dầu vào lửa: “Nếu Thượng tiên ngài gần đây bận rộn, hữu tâm vô lực không thể đến bàn chuyện với thần tôn, Thần tôn đặc biệt gửi thêm lời mời ngài đến tham dự đại hôn và lễ đăng cơ của người và Yêu thần nương nương, nhất định dành cho ngài vị trí khách quý trong khắp thiên hạ này.” – nói đoạn phất tay, tiểu tiên tì đứng phía sau hắn bèn tiến thẳng đến trước Bạch Tử Hoạ, cung kính dâng lên một tấm thiếp mời bằng vàng ròng khảm Đông Hải thần châu. Bảy chữ “Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Hoạ” khắc thành đường nét rồng bay phượng múa, đâm nhức nhối hai mắt hắn. Máu nóng xộc lên đỉnh đầu, mắt hắn mờ đi, bàn tay nắm chặt lại, tấm thiếp giá trị liên thành biến thành bụi vụn, lả tả rơi xuống, theo gió bay tản đi.

Bọn thuộc hạ bên phe Huyết thần kinh ngạc, toàn quân Tiên giới có mặt đều ngẩn người, ngay sau đó liền hoảng sợ cực độ.

Thế này…thế này…chẳng phải chính là công khai khiêu chiến sao?!?

Hoành Đao trưng ra vẻ mặt kinh ngạc giả tạo, trong lòng lại cười lạnh khi thấy mọi việc đều diễn ra đúng như mình dự liệu, dùng giọng nói nghe qua cực kì giả dối phán một câu: “Chết thật…ngài làm thế này chúng tôi biết bẩm báo thế nào với bệ hạ đây? Ngài khi dễ thành ý của bệ hạ như vậy, chẳng phải là làm nhục người đấy sao? Trường Lưu thượng tiên, xin ngài cho ta lí do chính đáng một chút, kẻo thần tôn nổi giận diệt môn Trường Lưu thì ta cũng khó mà ngăn cản.”

Chân khí của Bạch Tử Hoạ bùng lên, ánh sáng màu bạc mang theo pháp lực cực mạnh bao phủ toàn bộ Trường Lưu và đám người Tiên giới. Hắn ngạo nghễ đứng giữa hai chiến tuyến tuyên bố: “Tiên giới không có tội, Trường Lưu cũng không gây sự với Huyết thần. Muốn tính sổ cứ tìm Bạch Tử Hoạ ta mà tính.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN