Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 19: Nghi ngờ...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 19: Nghi ngờ...


Còn hai tuần nữa là tới đại hôn.

Bạch Nghi Song dù luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đã tới lúc này, từ sâu trong lòng cũng bắt đầu sinh cảm giác lo sợ, thầm hạ quyết tâm phải gấp rút hành động. Thế nhưng…

Một trong những điều Bạch Nghi Song đại tiểu thư của chúng ta chán nản nhất chính là nấu nướng. Ai mà ngờ, Trường Lưu đại tiểu thư tiên khí và pháp lực siêu phàm người người đều hâm mộ lại rất vụng về chuyện bếp núc, thật ngượng chết đi được. Mẫu thân kiếp trước lúc trạc tuổi nàng đã luyện Thực phổ của Thất Tuyệt Phổ đến mức tay nghề của người khó có ai trên thế gian này sánh kịp. Còn phụ thân thì miễn bàn cãi, ngay cả chuyện vào bếp người cũng coi như chuyện nhỏ, đứng bếp mà không ám chút mùi khói nào, thử hỏi còn cái gì mà người không biết làm không?

Nghi Song và Phong Uyển được thừa hưởng hầu như tất cả những tinh hoa của song thân, chỉ riêng điều này thì hai nàng không thể làm được, vốn dĩ ở nhà có bao giờ vào bếp thực hành đâu. Đến khi đi Mao Sơn biết được tay nghề của mình kém cỏi hết chỗ nói, Nghi Song cố gắng luyện tập, xem như không khiến người khác nhăn mặt là tốt lắm rồi. Nghĩ đến khoản này, nàng chợt thấy tủi thân. Cứ như nàng với căn bếp vốn không sinh ra để dành cho nhau vậy.

Nhưng bây giờ, theo kế hoạch của Song Nhi, bước tiếp theo chính là vị giác của mẫu thân, phải tìm một món nào đó có kỉ niệm đẹp để thúc đẩy kí ức của người. Tất nhiên, không lăn vào bếp thì sao ra món ăn chứ, thức ăn chứ có phải là không khí đâu, vả lại nàng đâu phải là thần mà biến ra thức ăn từ không khí như mẫu thân! Nhưng mà tay nghề nấu nướng của nàng kém cỏi thế này, sợ mẫu thân chưa kịp nhớ ra ấy, lỡ đâu còn khiến toàn bộ kế sách của nàng tan thành mây khói mất thôi. Thật là khó nghĩ! Giá mà có U Nhược sư tỷ ở đây, có gì tỷ ấy sẽ giúp nàng nấu món đó, dẫu sao mẫu thân cũng dạy tỷ mà. Chắc phải gửi thư cho tỷ ấy hỏi thăm công thức mới được.

Cũng như lá thư lần trước gửi cho Tử Huân tiên tử, Nghi Song sử dụng chút tiên pháp để che mắt bất cứ kẻ nào tò mò, lại không tiết lộ ra bất kì điều gì về kế hoạch của mình. Thậm chí cả mục đích hỏi cũng được giữ rất khéo, phải là người biết rõ câu chuyện năm xưa mới có thể hiểu được, như vậy cho dù có là Huyết Thần hay Hoành Đao cũng không thể đoán được ý tứ của nàng. Thế nhưng, khi lá thư trở thành cánh hạc giấy bay vút lên trong gió, Nghi Song lại có dự cảm không lành…

————————————————————————

Lần thứ hai gửi hạc giấy về Trường Lưu, lại gặp trúng người không nên gặp nhất.

Con hạc giấy mang thông điệp cầu cứu công thức gửi đến chỗ U Nhược, rất không may lại bị Huyết Thần nhìn thấy.

Thật ra chuyện tiên tỳ gửi thư về nhà cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nếu là thư từ nhớ nhung sướt mướt hắn tuyệt không rảnh quan tâm, chỉ có điều… Đạo hạnh của chủ nhân con hạc không tầm thường. Tiên nhân dưới một nghìn tuổi trên toàn Lục giới sao có thể tu được tiên khí và pháp lực tinh thâm đến mức đó. Mà nếu đã tu tiên từng ấy năm, tại sao lại mang thân phận tiên tỳ mà xuất hiện ở cung của Yêu Thần? Trừ phi kẻ đó đang mưu tính một chuyện gì nằm ngoài dự liệu của Huyết Thần.

Hắn đứng từ xa phóng mắt nhìn về hướng con hạc vừa bay ra. Chỉ tiếc là kẻ đó quá nhanh nhẹn, vừa thả hạc bay đi liền lập tức quay đầu chạy vào trong tẩm cung, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng bạch y thấp thoáng và mái tóc dài… Ở Vân Cung, thủ vệ chỉ canh gác vòng ngoài, Huyết Thần đã vào đến chính điện, hẳn kẻ kia là tiên tì, mà còn nằm trong số những tiên tì thân cận của Yêu Thần. Những suy nghĩ lướt qua thật nhanh trong đầu, khoé môi vừa nhếch, tay đã đưa ra bắt lấy con hạc giấy yểu mệnh đang lơ lửng giữa không trung.

Pháp lực của Bạch Nghi Song làm sao chống lại nổi một cái búng tay của Huyết Thần, con hạc ngay lập tức mất đi tiên khí, bị tóm gọn trong tay vị Thần tôn tàn nhẫn. Thoáng nhướng mày, Huyết Thần chẳng cần mất tí công sức nào đã đọc được nội dung bên trong. Công thức nấu ăn? U Nhược? Nếu hắn không nhớ lầm, ái nữ của Hiên Võ Thánh Đế trên Tiên giới tên là U Nhược. Có phải trùng tên hay không hắn chẳng quan tâm, cái công thức cần hỏi trong thư là thứ gì hắn cũng lười chú ý, nhưng rõ ràng đạo hạnh tu vi của người này không kém, trong pháp lực lại mang nét trầm ổn băng lãnh, mềm mại cẩn trọng của Thuỷ hệ. Thứ cảm giác này khiến hắn vừa quen thuộc, vừa vô cùng khó chịu. Thủy hệ… Lãnh Thiên, tên khốn kiếp đó…

Tay khẽ dùng lực, con hạc giấy đáng thương đã bẹp dúm. Huyết Thần tàn nhẫn vứt nó xuống đất, xoay người đi thẳng vào tẩm thất của Vân Cung. Phải mau chóng đưa y phục cho nàng thử và xem thử kẻ nào dám to gan đến nhường ấy mới được. Quá nôn nóng với những dự liệu của mình, Huyết Thần không để ý con hạc bị hắn bóp bẹp đã từ từ khôi phục lại hình dáng và tiên khí, xiêu vẹo bay đi, trực chỉ phương đông mà tiến…

——————————————————————-

Tuyệt Tình điện…

U Nhược chán sự đời lắm rồi. Tại sao ông trời, í quên gia gia, lại thích làm mọi chuyện nháo nhào lên thế chứ? Thấy thế gian sóng yên biển lặng được năm mươi năm tẻ nhạt lắm hay sao mà lại xuất hiện một gã Huyết Thần ngông cuồng đòi xưng bá Lục giới, để thiên hạ biến thành mớ bòng bong. Chưa hết, tại sao sư phụ Cốt Đầu lại trở về làm Yêu Thần, lại còn quên hết sạch kí ức Hoa Thiên Cốt nữa?

Cứ mỗi lần nhớ lại lần hóa Yêu Thần trước của sư phụ, người con bé cứ run bần bật. Lúc ấy sư phụ quá đáng sợ, tuyệt vọng khôn cùng đến mức lạnh lùng tàn nhẫn, tưởng như cả thế gian đóng băng mỗi khi ánh mắt người lướt lên vạn vật, lại cuộn trào bao nỗi bi thương tủi hờn. Nhưng ít ra lần đó sư phụ vẫn còn mang bản tính Hoa Thiên Cốt nên còn chút gì đó thân quen, còn dễ thương thảo. Còn bây giờ, ngay cả Tôn thượng mà người còn không nhận ra nữa thì đúng là hết cách rồi, con bé mất sư phụ thật rồi!

U Nhược hận chính mình, thân là đồ đệ của sư phụ Cốt Đầu, ái nữ của Hiên Võ Thánh Đế, lại từng là Trường Lưu chưởng môn, thế mà không có chút năng lực nào để xoay ngược thời gian, biến tất cả những chuyện này coi như chưa từng tồn tại. Giờ còn bị chôn chân ở Tuyệt Tình điện bảo vệ sư môn, Tiểu Nguyệt lo chạy xuống nhân gian cứu độ chúng sinh, Đường Bảo quay về Dị Hủ Các hỗ trợ Đông Phương Úc Khanh, tỷ muội Song Uyển đi Mao Sơn chưa về, thật chán chết mà. Ài, sư phụ ơi là sư phụ, tại sao cứ liên quan đến người là mọi chuyện lại rối như tơ vò lên thế?

Đang ngồi vò đầu bứt tai nghĩ cách trốn khỏi Trường Lưu tìm sư phụ Cốt Đầu, U Nhược nhận được một cánh hạc giấy màu đỏ bay từ phương nam tới. Trên thân hạc nhàu nhĩ cứ như bị ai đó lỡ tay bóp nát vậy. Con bé thử truyền pháp lực vào, bỗng thấy sống lưng lạnh buốt, lạc cả hồn phách. Kẻ vò nát con hạc này có yêu lực quá khủng khiếp, sánh ngang với sư phụ khi người hóa Yêu Thần. Trên thế gian này chỉ có Huyết Thần mới có thể có sức mạnh cường đại như thế, càng khiến U Nhược tin chắc rằng lá thư này vô cùng quan trọng, người viết nó cũng phải có tiên lực cao cường mới giữ được con hạc nhàu nát này bay đến tay con bé.

Mở thư ra, U Nhược mừng rỡ. Quả nhiên là Tiểu Song, con bé này gửi thư đúng lúc thật. Không biết con bé ở Mao Sơn có ổn không, có bị kẻ nào bắt nạt không để bản sư tỷ bay đến dạy cho hắn một bài học nhỉ? U Nhược cứ tưởng bở như thế cho đến khi đọc địa điểm gửi: Vân Cung.

Cái gì, ở Vân Cung, sao Tiểu Song lại chạy đến Vân Cung, có biết chỗ đấy nguy hiểm trùng trùng chứ? Người con bé toát mồ hôi lạnh, càng đọc càng hoảng sợ, muốn chạy đến nơi đáng sợ đó kéo Nghi Song về. Không ngờ con bé Tiểu Song này gan lớn tày trời, dám chạy đến chỗ chết tìm cách khôi phục kí ức cho mẫu thân, còn nhờ bản sư tỷ này cố gắng bảo vệ Trường Lưu thay nó, đừng chạy đến Vân Cung làm loạn. Ối gia gia ơi, U Nhược muốn đi, muốn đến Vân Cung tìm sư phụ, tại sao người không cho con đi?

Đã thế trong thư, Tiểu Song còn nhờ nó chép giùm cách nấu một món ăn, thật hết cách. Con bé biết rõ Tiểu Song làm gì đều có mục đích của nó, nhưng tại sao lại là món đó mà không phải là một món thần vật? Đã vậy, U Nhược chưa bao giờ thấy Tiểu Song vào bếp, liệu con bé có nấu được không hay phải đổ bỏ? Thôi, bây giờ chỉ có Nghi Song là cứu tinh duy nhất, hiện thời đành nghe theo kế hoạch của con bé vậy.

U Nhược vắt hết óc, cố nhớ lại từng lời, từng lời sư phụ Cốt Đầu chỉ dẫn cho con bé khi người cải trang thành Tiểu Thất dạy nó nấu ăn, đoạn chép lại vào lá thư. Viết xong, con bé còn cẩn thận làm phép che mắt với thủ ấn cao hơn Nghi Song một bậc rồi gấp lại thành hạc. Nhìn cánh hạc đỏ lao như tên bắn về phương nam, con bé ra quyết định. Chắc chắn Tiểu Uyển chưa biết chuyện gì, phải khẩn trương tìm nó thôi.

—————————————–

Yêu Thần nằm nghiêng trên ghế, lười nhác nhìn mớ lễ phục mà Huyết Thần mang tới, che miệng ngáp dài. Rồi nàng nhướng đôi hàng mi dài thướt tha với ánh mắt sắc lạnh pha lẫn sự khinh thường ngạo nghễ, lên tiếng:

“Lễ phục tầng tầng lớp lớp như thế… ta không có hứng thú.”

Cái gì mà mũ bách phụng đính Đông Hải thần châu và một trăm viên ngọc rồng ngàn năm, đai lưng bằng ngọc thạch khảm Bách Linh Thiên Dạ Huyết Long Châu? Rồi cả giá y dài năm thước thêu long phụng bằng chỉ gân rồng? Nghe nhức cả đầu… Nàng chỉ biết là với chiều dài y phục như thế, muốn không vấp ngã chắc chỉ có nước cưỡi gió mà bay. Vả lại mặc mớ châu với long ấy lên người, khéo nàng nhấc chân bước đi còn không được, nói gì đến cử hành đại lễ? Một lũ vô dụng, chỉ biết ăn no rửng mỡ đòi quấn quanh người ta một mớ hỗn độn thế này mà chẳng quan tâm đến sự thoải mái của người khác. Nàng nghiến răng, thầm thề sẽ dẹp hết mấy thứ nghi lễ rườm rà này một khi đã yên vị sau cái hôn lễ chết tiệt!!!

Huyết Thần nghe xong, tỏ vẻ vô cùng đáng thương vỗ vỗ lên lớp áo choàng đỏ rực ánh vàng lấp lánh:

“Bộ lễ phục này dành riêng cho nàng, nàng sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ nó chứ? Hơn một vạn nhân công làm suốt bảy ngày mới hoàn thành đấy…”

Nàng liếc hắn sắc lẹm:

“Cần gì phải cầu kì? Ngươi không biết tính bản tôn thích đơn giản sao?”

Huyết Thần cười mỉm, khẽ chạm vào chiếc mũ phượng độc nhất vô nhị, nghe tiếng ngọc quý va vào nhau lách cách:

“Đây là hôn nhân đại sự của Yêu Thần bệ hạ vang danh Lục giới, sao ta có thể làm sơ sài? Vả lại ta đã muốn cho nàng một vị trí độc tôn trong thiên hạ, đại hôn càng long trọng rực rỡ càng xứng với tâm ý ta dành cho nàng, không phải sao? Lẽ nào nàng nỡ từ chối ta?”

“Từ chối thì không phải, nhưng ta ghét y phục quá rườm rà. Thà là bảo ta vác đá xây cung điện còn hơn mặc mười mấy lớp vàng ngọc lên người…”

Nàng khó chịu chau mày, nghĩ tới cảnh tượng phải vận mớ y phục này bước lên một trăm linh tám bậc thang để bố cáo thiên hạ, lại còn phải cúi đầu hành tam bái…

Chỉ tưởng tượng đã đổ mồ hôi lạnh rồi!!

Yêu Thần vô cùng bất mãn rời khỏi trường kỉ, lớp váy mỏng màu tím sẫm quyến rũ quét dài trên sàn nhà lạnh như băng, nhẹ nhàng bước đến chỗ hắn, đôi mắt tím ma mị nhìn thẳng vào mắt như muốn hút hồn vị Huyết Thần vốn nổi tiếng vô tình. Đúng vào giây phút hắn ngẩn người khi nghĩ rằng nàng đã mở lòng, bàn tay tuyệt mĩ như búp sen của nàng lại đưa ra lật tung từng lớp y phục, mặt không đổi sắc nói:

“Bỏ qua mấy lớp này cho ta, cả mớ chuỗi ngọc trang trí trên đai lưng ngay – lập – tức. Cái nào cần thiết ta mới mặc, đừng hòng ta chịu đựng hết chỗ y phục này…”

Nàng nhíu mày vỗ vỗ vào bộ giá y đỏ rực, nói xong liền lạnh lùng nhìn hắn:

“Đã rõ chưa?”

Trông cảnh tượng Huyết Thần bệ hạ bị thê tử sắp cưới ra lệnh, thật giống hệt cảnh tượng Hoàng Hậu nương nương dặn dò mấy tên tổng quản phủ nội vụ dưới Nhân giới, vậy mà hắn chẳng những không khó chịu, lại còn cười tươi rói gật đầu:

“Được được, ý nương tử là ý trời, bản phu quân sao có thể từ chối? Ngay lập tức bỏ bớt bảy lớp y phục không cần thiết, nhưng nhân lúc ta có ở đây nàng mau thử lễ phục luôn đi.”

Nàng cảm thấy khó chịu với cách xưng hô này của hắn, lườm một cái sắc lẹm, phun ra ba chữ:

“Ra ngoài ngay!”

Rồi nàng còn bực dọc đế thêm:

“Nếu không đừng trách ta tuyệt tình!!!”

Liếc nhìn bóng lưng hắn ngoan ngoãn bị đuổi ra khách sảnh, Yêu Thần đè nén cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng mỗi khi nghĩ đến đại hôn sắp tới, liếc mắt nhìn bộ giá y rực rỡ chói loá bên cạnh, thở dài truyền âm gọi Hoa Song Nhi đến.

Bạch Nghi Song gửi xong hạc giấy đi, chợt phát hiện có điều gì đó bất thường, linh lực trên cánh hạc bỗng nhiên tan biến không rõ nguyên nhân. Vừa kịp thời ngưng thần khôi phục lá thư thì nghe tiếng Mẫu thân đại nhân truyền gọi, nàng đành ngự phong bay từ hậu viên sang tẩm điện. Nhưng ngay khi bước qua cửa điện, lại gặp ngay người nàng không bao giờ muốn gặp nhất.

Huyết Thần, đang nhàn nhã ngồi ở khách sảnh, đôi mắt đỏ rực dò xét nhìn nàng. Khoé môi hắn nhếch lên, nhấp một ngụm trà.

Quả là mỹ nhân trong tất cả mỹ nhân.. Nhưng một đại mỹ nhân đến mức này lại xuất hiện ở đây, hình như không thích hợp cho lắm.

Nàng chỉ cúi người hành lễ rồi vội vàng lướt qua, khiến hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua dung mạo tuyệt mĩ kia, dõi theo bóng lưng nàng chạy vào điện, ánh mắt loé lên một tia kì quái.

Là tiên tỳ mới đến của nàng ấy?

——————————————————————–

Lúc Bạch Nghi Song đè nén hoảng sợ mở cửa tẩm điện của Yêu thần, đã thấy nàng đang mặc trên người bộ giá y loá mắt kia.

Nàng vừa nhìn đã hiểu rõ chuyện gì, cổ họng đắng nghét. Nếu phụ thân mà ở đây, hẳn người sẽ vô cùng tức giận, hóa cả Vân Cung thành băng động cho xem, chưa kể dù mẫu thân có là Yêu Thần cũng sẽ bị cấm túc hơn mấy năm trời nữa!!! Tên Huyết Thần thật vô liêm sỉ, thê tử của người khác mà dám cướp đi, không xứng đáng là một trang nam tử chút nào!!

Bên này, Yêu Thần cũng vô cùng tức giận, khoác lễ phục lên người mà cứ như đeo gông đeo xiềng không bằng. Cả hai chán nản nhìn nhau, chẳng mấy chốc đã tìm thấy sự đồng cảm.

“Song Nhi, ngươi có nghĩ mớ y phục này quá quắt hay không?! Bản tôn thật không hiểu nổi tại sao đã là hôn lễ thì phải mặc đủ loại phục sức thế này…”

Nghi Song không vội đáp lại, đôi mắt nhìn trân trối vào vị mẫu thân quyền khuynh Lục giới đang khổ sở với lễ phục mà chua xót. Nàng muốn rút Kính Hoa kiếm ra, thay phụ thân hỏi tội tên Huyết Thần đang ngồi nhởn nhơ ngoài kia. Chỉ hận năng lực có hạn, không đủ sức chạm đến một cọng tóc chứ đừng nói chi kề kiếm vào cổ hắn mà đe dọa!!

“Bản tôn thấy đẹp đấy chứ!! Thế mới xứng là Thiên hậu của Lục giới này, đệ nhất mẫu nghi thiên hạ. Nàng còn chưa hài lòng sao?!”

Yêu Thần vốn đã bực bội vì bộ lễ phục vướng víu trên người, giờ lại thấy tên Huyết Thần mặt dày từ tốn bước vào ra mặt nịnh nọt, sự khó chịu trong lòng nàng tăng lên.

“Đừng lắm lời!! Đêm ba mươi chưa phải là Tết, đừng quên bản tôn có thể đổi ý bất cứ lúc nào. Hay ngươi muốn ta bố cáo toàn thiên hạ rằng hôn lễ bị hủy ngay lập tức?!”

“Nàng nóng giận làm gì, ta chỉ nhất thời nhỡ miệng thôi!! Hơn nữa, hôn sự đã chuẩn bị xong đâu đấy rồi, chỉ cần đợi hai tuần trăng nữa là chúng ta chính thức thành thân. Giờ nàng muốn hủy thì tội cho công sức của chúng ta quá!!!”

Đột nhiên, Huyết Thần cảm thấy có một luồng hàn khí bất thường sau lưng. Tuy rằng nó nhanh chóng tản đi mất nhưng không khó xác định kẻ nào đã gây ra. Đôi mắt đỏ rực như lửa của hắn tập trung vào tiểu tiên tỳ mà Yêu Thần vừa mới truyền triệu tới.

Bạch Nghi Song cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đó đang dò xét khắp người, mồ hôi lạnh vô thức túa ra ướt đẫm bạch y trên người. Vốn dĩ định thừa lúc Huyết Thần tập trung vào mẫu thân mà trốn đi, không ngờ lại bị hắn phát hiện.

Hắn nhướng mày, lạnh lùng nhìn tiểu tiên tì đang cúi gằm mặt kia hỏi một câu: “Tên ngươi là gì?”

“Bẩm, tiểu nữ tên Hoa Song Nhi.”

“Xuất thân?” – Một câu hỏi ngắn gọn, giọng điệu tuy nghe rất lơ đãng nhưng không che giấu được sự lạnh lẽo.

“Bẩm, phụ thân tiểu nữ là Huyễn Thương tướng quân, là điệt nữ ngoại thích của Vương Mẫu nương nương.”

Huyễn Thương? Một trong tứ đại thượng tướng của Tiên giới, biểu đệ của Vương Mẫu…Nếu vậy xuất thân của tiểu tiên tỳ này quả không tầm thường. Lẽ nào Huyễn Thương nhanh như vậy đã về có ý quy phục bản tôn?

“Tại sao ngươi lại họ Hoa? Nếu thuộc hạ của bản tôn không vô dụng đến mức điều tra lí lịch phụ thân ngươi cũng thiếu, thì hắn đâu có họ? Lẽ nào hắn thích tuỳ ý chọn đại một cái họ cho nữ nhi sao?” (Vấn đề có tên không họ trên tiên giới rất phổ biến, ví dụ như Ma Nghiêm, U Nhược, Đấu Lan Can, Huyễn Tịch Nhan,…)

“Bẩm thần tôn, mẫu thân của tiểu nữ tên Hoa Thiên Nhã, phụ thân do một lần say rượu ở ngoài mà có tiểu nữ, từ nhỏ tiểu nữ sống với mẫu thân, nên cũng theo họ ngoại. Đến năm mười bảy tuổi mới được nhận tổ quy tông…” – Bạch Đại tiểu thư vì cái mạng nhỏ này, đành cắn răng bịa ra một câu chuyện xấu của Huyễn Thương tướng quân vậy… Ông ta và phụ thân giao tình không tệ, nếu biết chắc cũng không nổi giận đập chết nàng đâu… Mà mẫu thân nghe cái tên này, có nhớ đến ai không?

Hắn nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh: “Ngước mặt lên!” – Rõ ràng khi nhìn lướt qua, nàng ta vừa xinh đẹp tuyệt thế, lại vừa rất quen…

Đây… đây mới thật sự là điều đáng sợ nhất. Dung mạo nàng giống phụ thân bảy tám phần, chỉ sợ nếu Huyết Thần nhìn kĩ một lúc sẽ lộ tẩy mất…

Bạch Nghi Song đổ mồ hôi vì lo sợ, cơ thể khẽ run lên từng đợt. Gương mặt từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm trắng bệch, hoàn toàn không ngước lên một chút nào.

Huyết thần cau mày ra vẻ mất kiên nhẫn, nhắc lại:

“Ngẩng đầu lên!!” – Giọng điệu lần này cho thấy, kiếp nạn này nàng nhất định không thoát được.

Yêu Thần đứng bên cạnh nhìn biểu hiện của tiểu tiên tỳ thân cận của mình, ánh mắt loé lên một tia kì quái. Từ trong lòng lại trào lên một thứ cảm giác kì lạ, đến khi sực tỉnh đã sớm đưa tay chặn giữa Huyết Thần và Hoa Song Nhi rồi.

Đáy mắt nàng tràn đầy cảm giác hỗn loạn, nhưng ngoài mặt lại cười lạnh hỏi hắn:

“Thế nào? Đại hôn còn chưa cử hành, ngươi đã muốn nạp phi?”

Huyết Thần quả thật không ngờ nàng lại hỏi một câu như thế, nhất thời kinh ngạc quên bẵng tiểu tiên tì này, cười cười hỏi thê tử sắp cưới bằng giọng điệu vô cùng ôn nhu:

“Nàng ghen?”

Yêu Thần hừ lạnh phất tay quay người đi:

“Ghen? Bản tôn không thích có thêm muội muội. Quản lí hậu cung không nằm trong danh sách chấp nhận của bản tôn, đừng quên lời hứa của ngươi…”

“Được, ý nàng muốn là ý Trời muốn. Vả lại đây chỉ là một ả tiện tỳ, đáng để bản tôn quan tâm sao?! Hay để ta kiếm cho nàng một tiên tỳ khác nhé?!”

“Chuyện tiên tỳ trong Vân Cung cũng thuộc quyền quản lí của ngươi sao, Huyết Thần bệ hạ?! Cám ơn, bản tôn không cần. Người của ta, ta tự có cách giải quyết, không cần ngươi nhúng tay vào đâu!!!”

Nói rồi, Yêu Thần phất tay áo bỏ đi, không quên gọi Hoa Song Nhi. Trước lúc đi khuất, nàng còn lên giọng:

“Không tiễn!!”

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Huyết Thần cất tiếng cười ngạo nghễ vang vọng Vân Cung. Rồi hắn thong thả ngự phong quay về thần điện. –Part 2: VÀO BẾP…

Khi Huyết Thần đã rời khỏi Vân Cung, Nghi Song cố kìm lại hơi thở phào nhẹ nhõm. Yêu khí của hắn quá mạnh, ngay cả nàng cũng không chịu được, mới quét mắt một cái tưởng như giông tố cuồng phong nổi lên vậy. Đã thế, đôi mắt hắn khi nói chuyện với Yêu Thần cứ chằm chằm hướng vào con nhỏ tiên tỳ là nàng đây, trong ánh mắt như tóe ra tam muội chân hỏa tính thiêu đốt nàng đời đời kiếp kiếp.

Nghi Song cố giữ nét mặt bình thản và cung kính, vừa tập trung quan vi tìm bức thư được gửi đi, thầm hiểu chắc chắn kẻ đã vò nát bức thư chính là kẻ đang đứng trước mặt nàng. Hóa ra dự cảm không lành mà Song Nhi cảm thấy lại là việc này, kế sách của nàng có nguy cơ bại lộ mất! May mà ông trời không tuyệt lòng người, Huyết Thần không tìm ra chứng cứ về mục đích của Nghi Song, đành phải ra về, nàng cũng thoát được một kiếp.

Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền tưởng sắp ứa máu, Bạch Nghi Song khẽ run rẩy, nửa sợ hãi, nửa tức giận nhưng chủ yếu là lo lắng. Suốt mấy tháng nay, nàng mải mê tìm cách khôi phục kí ức cho mẫu thân mà quên mất lời “cảnh báo” của gã quân sư Hoành Đao. Không ngờ tên Huyết Thần này lại sốt sắng cho hôn lễ đến vậy, thời gian của nàng không còn nhiều, phải đẩy nhanh tiến độ khôi phục kí ức mới được.

Rảo chân về phòng, thấy cánh hạc đỏ đang phất phới ngoài hiên, Nghi Song vội đưa tay ra đỡ lấy, chăm chú đọc kĩ công thức mà U Nhược sư tỷ đã chép lại cẩn thận. Rồi nàng nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên giấu kín bức thư vào khư đỉnh và ghé vào ngự viên ngập tràn hoa đào nở rộ quanh năm trước khi đặt chân vào phòng bếp vốn ít người lai vãng…

——————————————-

Vân Cung, giờ Mão (5 – 7 giờ sáng).

Yêu Thần bừng tỉnh, hai mắt mở to, nét mặt thảng thốt, chăm chăm nhìn vào khoảng không vô tận. Ánh nắng sớm mai rất đẹp nhưng vốn dĩ chưa bao giờ lọt vào mắt nàng, hôm nay lại càng không. Lòng nàng dậy sóng.

Nàng mơ một giấc mộng kì lạ. Hay đúng hơn, đó là ác mộng.

Từ khi quay trở về làm Yêu Thần, chưa bao giờ nàng mơ thấy ác mộng. Nàng hầu như không mộng mị gì, ngay cả một chút tơ tưởng cũng không có. Nhưng cơn ác mộng này rất kì quái, trông rất thực như chính Yêu Thần đã sống trong thế giới đó, lại vô cùng vi diệu tựa như một giấc mơ trong giấc mơ của nàng. Tiếp sau đó là một hình bóng mờ ảo dưới làn nước xanh thẳm, một nam nhân, một thanh kiếm, một chuỗi cung linh, mười ba kẻ đội lọng dữ tợn cầm vũ khí truy sát. Rồi tất cả lại tối đen như mực, không trời, không đất, không trăng, không sao, chỉ có một mình Yêu Thần đứng đấy, mãi mãi.

Tỉnh dậy từ sau cơn ác mộng, nàng tin chắc nó liên quan đến một điều gì đó trong quá khứ của nàng. Và kẻ có thể giải đáp cho nàng chỉ có một – tiểu tiên tỳ Hoa Song Nhi.

Thường thường, khi Yêu Thần thức dậy, con bé đã túc trực sẵn sau bức mành trúc với bộ tử y mà nàng thích, dù cho lúc nàng thức giấc là canh ba hay gần tới chính ngọ. Nhưng hôm nay không hiểu sao Song Nhi lại không đến hầu như mọi lần. Nàng ngáp dài, mơ màng sửa soạn cho mình rồi rời khỏi phòng, tiện tay kéo một tiên tỳ gần đó.

“Ngươi có thấy tiểu tiên tỳ hầu y phục cho ta đang ở đâu không?”

“Bẩm Thần tôn, Hoa Song Nhi hiện đang ở dưới bếp, người cần gặp cô ấy có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là ta có chuyện muốn gặp, ngươi lui ra đi.”

Chưa nói xong, vị nữ thần đang mơ mơ màng màng đã rảo bước thật nhanh đến phòng bếp, để lại nàng tiên tỳ ngơ ngác bên hành lang cửu khúc. Trong các tiên tỳ tại Vân Cung, mọi người đều biết Hoa Song Nhi là tiên tỳ mới nhưng ít ai biết nàng là Trường Lưu đại tiểu thư, cũng chính là đứa con gái yêu quý của Thần tôn. Thế nên ai cũng thắc mắc không biết tại sao Thần tôn lại chú ý đến nàng ta như vậy. Chuyện này sẽ là tin tức nóng hổi nhất trong thời giờ buôn dưa lê của các nàng cho xem.

Còn Yêu Thần Hoa Thiên Cốt, hiện tại trong lòng nàng đang rối bời bởi quá nhiều thứ. Chuyện cung linh, túi hương, bây giờ còn có thêm giấc mộng mới nãy, tất cả cứ quay mòng mòng trong đầu nàng. Chân vừa bước, tâm trí vừa miên man, chẳng mấy chốc đã đến phòng bếp ít người lui tới.

Vốn dĩ người sống ở Vân Cung đều là tiên, bán tiên, hoặc chí ít cũng có tiên thân nên không cần ăn uống. Vì vậy, ít ai tới phòng bếp để nấu nướng, cũng chẳng có việc gì phải tới đây cả. Yêu Thần càng không bao giờ ghé qua, bởi lẽ muốn thứ gì nàng chỉ cần khẽ nhấc một ngón tay là xong. Bây giờ, bước đến phòng bếp, tự nhiên Yêu Thần thấy nao nao lạ lẫm.

“Choang! Rầm!”

Đột nhiên trong bếp vang lên tiếng bát đĩa rơi, tiếng thứ gì đó đổ ập xuống, bên khe cửa chẳng biết tại sao lại bốc khói mù mịt. Tất cả đánh động vào tâm trí Yêu Thần, chặn lại mọi luồng suy nghĩ của nàng. Không lẽ cháy bếp?

Khẽ phất tay, cửa phòng bếp mở toang, khói bay mịt mù từ trong ra ngoài. Yêu Thần bước vào, thấy khắp phòng là một đống hỗn độn, chén một nơi đĩa một ngả, dưới sàn là đống mảnh vỡ của một chiếc đĩa sứ rất đẹp. Trên tường đen kịt màu than, còn lỗ chỗ mấy vệt màu nâu nâu khó nhìn rõ. Mấy cái chảo trên bếp, chẳng cái nào là nguyên vẹn cả, không méo mó thì cũng thủng một lỗ rõ to. Thật chẳng khác gì Thiên Lôi vừa mới giáng sét xuống chỗ này.

Nhưng buồn cười nhất chính là khi Yêu Thần thấy “thủ phạm” Hoa Song Nhi đang quỳ gối trên sàn, khắp người lấm lem tro khói, tay cầm một cái bát nhỏ, mặt mày luống cuống vì bị bắt quả tang. Nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt của con bé như lúc này. Song Nhi mà nàng thường thấy là một tiểu tiên tỳ có dung mạo ăn đứt những người khác, khí chất lãnh đạm cao quý, ít nói mà rất thông minh, lại biết rõ về quá khứ của nàng. Thế nhưng bây giờ, trước mặt nàng đây là một đứa trẻ ngốc nghếch, vụng về lỡ tay làm vỡ một cái đĩa, đang lúng túng niệm phép gắn lại. Nhìn sơ qua, nàng biết chắc tài nấu nướng của con bé “giỏi” đến mức nào. Haizz, đúng là “nhân vô thập toàn” mà!!!!

Khẽ thở dài, đoạn Yêu Thần phất tay áo, mọi thứ tự quay về vị trí cũ, căn bếp lại gọn gàng như trước. Rồi nàng nhẹ nhàng mở lời:

“Ngươi đang làm gì thế? Mới canh năm mà trốn vào bếp làm gì?”

Thôi xong, những tưởng sẽ nấu dễ dàng theo như hướng dẫn của U Nhược tỷ tỷ, đằng này lại bày ra một bãi chiến trường, còn để mẫu thân bắt gặp ngay lúc thảm hại nhất nữa chứ!! Đầu Nghi Song chảy đầy vạch dài đen sì, luống cuống không biết trả lời ra sao, hai ngón trỏ đan vào nhau chọc chọc…

“Tiểu nữ… tiểu nữ… chỉ là… là học nấu… nấu một món mà… mà ngày xưa mẫu thân thường nấu, bây giờ… bây giờ muốn nấu lại mà khó, không ngờ bản thân lại vụng về… làm phiền Thần tôn dọn dẹp giúp…”

“Không sao, ta tình cờ có chuyện muốn gặp ngươi nên mới xuống đây. Chuyện đấy để sau hẵng nói. Ngươi muốn gì, cứ nói với ta là được, cần gì phải bày biện đến thế?”

“Vâng, tiểu nữ biết lỗi, vốn dĩ… vốn dĩ muốn nấu một bát canh hoa đào cho thỏa lòng nhớ, tiện thể… ngoài ra còn muốn dâng lên cho Thần tôn thưởng thức. Hiềm nỗi tay chân vụng về, nên chỉ làm được đến thế này thôi.”

Nói rồi, nàng rụt rè dâng lên bát canh nhỏ đang cầm trên tay, trống ngực đập thình thịch. Cố gắng suốt mấy ngày nay, trên bàn tay vốn trắng trẻo, ôn nhuần như ngọc của Song Nhi giờ chằng chịt vết băng bó do bất cẩn khi nấu. Đổi lại, kinh nghiệm nấu nướng của nàng đã nâng cao được một chút, món canh này của nàng xem như tạm ổn, không quá bất thường (tất nhiên với Song Nhi, còn với người khác thì không biết). Tuy nhiên, nếu so với bát canh hoa đào của phụ thân và mẫu thân trong kí ức tuổi thơ, nhiêu đây còn chưa vươn đến được gót chân người, nói chi đến khả năng mẫu thân nhớ ra được chút gì đó. Dù vậy, Nghi Song vẫn ôm một tia hy vọng cho ván cược mong manh này.

Nhìn bát canh hoa đào nghi ngút khói trên tay Song Nhi, mi tâm Yêu Thần chau lại. Trông cũng khá đẹp đấy chứ, cả bát canh là một màu hồng phấn nhẹ nhàng, điểm xuyết một ít cánh hoa đào đẹp như làn môi quyến rũ của người con gái trên khuôn mặt rạng rỡ nét xuân. Mặc dù nàng vốn không cần ăn uống gì, trong tình huống này lại càng không thiết đến nhưng thấy Song Nhi có lòng, lại vì bát canh nhìn rất đẹp nên nàng không nỡ từ chối, bèn múc một muỗng nhỏ lên nếm thử.

Một giây, hai giây, ba giây,…

Trải qua hàng vạn năm có mặt trên Lục giới với tư cách Yêu Thần, lần đầu tiên nàng mới hiểu thế nào là “tiền hậu bất nhất”!!! Nàng vốn chưa bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng hôm nay phải hối hận rồi! Ai mà ngờ món canh lại… như thế, vẻ ngoài đẹp đẽ lại ẩn chứa một sự thật kinh khủng, mới nếm thử đã khiến người khác dựng tóc gáy. Đầu lưỡi Yêu Thần tê dại, muốn rút lại mà không được, lại còn như muốn bốc hỏa. Ai đời canh hoa đào lại cay xé lưỡi thế, may mà nàng là vô lệ chi nhân chứ không là căn bếp này ngập lụt mất thôi!!

Tạm phong bế lại vị cay muốn phì ra lửa kia, Yêu Thần còn phát hiện ra nhiều điều đáng sợ hơn nữa. Không chỉ cay thôi nhé, nước biển mặn chát đến đâu vẫn chưa bằng một giọt nước canh trong bát này, thuốc sắc đắng nghét cũng còn dễ uống chán so với một muỗng canh này. Có thể do Yêu Thần lâu lắm rồi không ăn uống nên vị giác thoái hóa, nhưng thật sự món canh này nói khó nuốt vẫn còn nhân từ, đúng ra phải đóng dấu là không thể chấp nhận được, vũ khí tra tấn miệng lưỡi con người thì hợp lẽ hơn.

Mặt Yêu Thần đanh lại, phải cố gắng dồn hết công lực mới nuốt trôi muỗng canh đáng sợ, nhìn bát canh mà nàng muốn vứt vào tít sâu tận cùng thế gian cho khuất mắt. Nhưng trông dáng vẻ đáng thương của Song Nhi, nàng không nỡ dội một gáo nước lạnh lên công sức của con bé. Dẫu sao con bé cũng cố hết sức để nấu rồi.

“Nói sao nhỉ, món canh này hình như không hợp khẩu vị với ta, vậy chắc cũng không giống với món canh trong kí ức của ngươi. Thôi để ta hóa ra một bát canh khác.”

Nói rồi, Yêu Thần lật bàn tay lên, trên tay Nghi Song xuất hiện một bát canh hoa đào nóng hổi khác thay cho bát canh vừa nãy.

Đôi mắt phượng nâu xám của Song Nhi liếc nhìn bát canh trên tay mình rồi hướng sang khuôn mặt thoáng đanh lại vì khó nuốt của mẫu thân, trong lòng dồn lên một luồng khí nóng đến nghẹt thở. Nàng thất bại rồi, nhìn mặt người cũng đủ biết món canh của nàng kinh khủng ra sao, thật uổng công U Nhược sư tỷ đã dặn dò cẩn thận. Cụp mắt xuống bát canh, nành càng thấy hổ thẹn cho mình. Cũng là màu hồng phấn, cũng có những cánh hoa lửng lơ trong làn nước hơi đục màu sữa, khác một điều là món canh này ngon hơn, không cay đến xé lưỡi hay mặn chát đến rụng rời. Có điều…

Cho dù có là Thần, sáng tạo vạn vật, lật tay trời nắng, ngửa tay mưa sa nhưng nếu không dồn tình cảm, tâm huyết vào việc mình đang làm thì dẫu có nguy nga tráng lệ đến mấy cũng chỉ là cái vỏ rỗng. Bát canh trên tay Nghi Song cũng vậy, không cần thử cũng biết hương vị ra sao.

“Đa tạ Thần tôn ban ơn, nhưng tiểu nữ thiết nghĩ phàm những việc gì tự tay ta làm thì mới cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái khi thưởng thức thành quả.”

“Ý ngươi là sao?” – Đôi mắt tím của Yêu Thần đương thất thần lạc cả hồn phách vì muỗng canh lúc nãy bỗng chăm chú hướng về tiểu tiên tỳ đối diện.

“Xin Thần tôn thứ tội, tiểu nữ cảm thấy món canh này dẫu rất ngon nhưng nó thiếu đi tình cảm của người nấu, hương vị cũng chỉ còn lại một nửa, khác hoàn toàn với bát canh trong kí ức của tiểu nữ. Tấm lòng của Thần tôn, Song Nhi rất cảm kích nhưng thật sự không dám nhận, thôi thì tiểu nữ sẽ cố gắng nấu lại, đợi khi giống với kí ức sẽ dâng lên người.”

Thoáng sững người, không ngờ Song Nhi lại từ chối thành ý của mình, nhất thời Yêu Thần có chút ngỡ ngàng. Nàng cũng nhận ra con bé nói có lý, những thứ xung quanh nàng, do chính nàng tạo ra đều chẳng khác gì vật vô tri vô giác. Hóa ra mấu chốt giữa hữu thần và vô thần lại nằm ở thứ tình cảm hèn mọn chốn nhân gian, thứ mà trước giờ Yêu Thần thường không đoái hoài tới.

“Vậy à, ngươi nói cũng có lý, có lẽ ta sống đã quá lâu rồi mà vẫn không bằng một tiểu tiên tỳ như ngươi. Ngươi có thể cùng ta nấu món này chứ, ta muốn kiểm chứng xem điều ngươi nói là thật hay không.”

“Tiểu nữ xin vâng mệnh.” – Cung kính cúi đầu mà lồng ngực Nghi Song căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi chuyện đã đi quá xa so với dự liệu của nàng mất rồi!!!

Cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, Song Nhi rút bức thư của U Nhược từ trong khư đỉnh, chậm rãi đọc lại công thức cho mẫu thân. Rồi nàng xoay người bước đến những cành hoa đào mới hái ở hậu viên, chợt nhận ra người mới nãy vẫn còn đứng im như phỗng đã tiến đến trước mặt nàng.

Khuôn mặt Yêu Thần trở nên rất lạ, đôi mắt tím mơ màng chẳng hiểu sao lại rất chăm chú, môi mím chặt, tập trung cao độ vào công thức. Rồi như có một sức mạnh gì đó thúc đẩy, nàng nhận ra mình đã nấu canh hoa đào rất nhiều lần. Thấy Song Nhi chuẩn bị bắt tay vào làm, lòng nàng cuộn sóng, liền không bỏ lỡ cơ hội. Thoắt cái, bóng ảnh tím đã nhanh nhẹn nhóm bếp, nhặt cánh hoa đào, thoăn thoắt gánh nước trước sự ngạc nhiên của tiểu tiên tỳ trước mặt.

Mà chính Yêu Thần cũng ngạc nhiên lắm chứ!! Bản thân nàng cũng không ngờ mình có thể làm được, cứ như công thức nấu canh hoa đào đã in sâu vào tiềm thức của nàng. Hơn thế, mặc dù chỉ cần phẩy tay một cái là có lửa, có nước nhưng không hiểu tại sao nàng lại làm như thể mình chỉ là một phàm nhân, không có phép thuật. Đã vậy, trong lúc nấu, lòng nàng lại nhớ đến một nam nhân. Đó là người xuất hiện trong hồi ức về chuỗi cung linh, cũng là người mà Tử Huân Thiển Hạ đã nhắc đến khi nàng nhận ra Ám Ảnh Lưu Quang.

Lúc này đây, Yêu Thần đã vô thức trở về làm một Tiểu Cốt tinh nghịch hồn nhiên, đôi mắt mơ màng ban đầu dần ánh lên nét đáng yêu mà vô cùng kiên định. Trong mắt nàng bây giờ là hình bóng nam nhân ấy, dáng vẻ băng lãnh ngàn năm nhưng vẫn toát ra sự dịu dàng ân cần. Và người ấy khẽ nở một nụ cười, dầu chỉ thoáng qua như cánh ruồi lướt nhẹ cũng khiến trái tim nàng xao xuyến, như thể nàng đã đợi nụ cười ấy suốt cả trăm năm vạn năm. Yêu Thần chợt nhận ra món canh hoa đào này mình nấu cho người ấy và chỉ vì người ấy mà thôi, trí óc thoáng kích động. Lẽ nào người và ta có mối nhân duyên?

Hoa Thiên Cốt cứ mải mê chìm trong những suy tư của mình, tự để bản thân hành động theo cảm tính, chẳng mấy chốc đã làm xong bát canh hoa đào nghi ngút khói. Và nếu Song Nhi không lên tiếng thì chắc nàng cũng quên mất chính mình đang làm gì.

“Thần tôn, Thần tôn, người sao vậy, tại sao người lại như người mất hồn thế?” – Giọng Song Nhi đượm đầy sự hoảng hốt, lo lắng.

Nhưng Yêu Thần cũng không vội trả lời, đôi mắt vẫn si mê hướng về phía Song Nhi mà không có hình bóng của người đối diện. Trái tim nàng khẽ nhói lên, đó chính là tình cảm sao? Cánh tay nàng buông thõng xuống…

“Xoẹt! Cạch!”

Con dao trên tay Yêu Thần rơi xuống nền đất lạnh, vô ý cắt phải động mạch ở cổ tay nàng. Dòng máu đỏ tươi ứa ra, mang theo một mùi thơm kì lạ, mấy cánh hoa đào gần đấy lỡ vương vài giọt máu đều úa tàn hết thảy. Phải, đó chính là máu thần, là thần mệnh của Hoa Thiên Cốt, căn cứ cho thân phận Thần tộc và cũng là thứ đã đẩy nàng vào bể trầm luân suốt từ kiếp trước đến tận kiếp này. Bây giờ, những giọt máu ấy lại một lần nữa rơi vào bát canh hoa đào, một màu đỏ thẫm dần loang ra, bao phủ toàn bộ bát canh.

Không chú ý tới gương mặt tái mét của Nghi Song đang nhìn chằm chằm, Yêu Thần Hoa Thiên Cốt nâng cánh tay lên, tò mò nhìn vào vết thương từ từ khép miệng lại nhờ thần mệnh và yêu lực. Từ ngày quay trở lại làm Yêu Thần, nàng còn chưa xước đến một chút da, nói chi chảy máu. Thế nên, lần này bị thương khiến nàng có chút tò mò.

Cơn đau ở cổ tay nhói lên trong chốc lát rồi dứt hẳn, nhưng lại có những cơn đau khác không biết từ đâu lại ập tới, hòa với trái tim đang thổn thức của Yêu Thần khiến nàng run rẩy. Chẳng rõ tại sao như có ngàn vạn lưỡi dao cứa vào tay nàng, nối tiếp nhát này đến nhát khác, cảm giác như máu nàng đang dần cạn đi mặc dù vết thương lúc này đã lành miệng. Hình bóng nam nhân lúc nãy lại hiện lên trong đầu, nhưng không còn khí chất băng sương phong lãnh mà nàng thấy. Thay vào đó là dáng người tiều tụy đau đớn như tờ giấy Tuyên Thành khẽ chọc là rách toang, hai mắt thâm quầng, khóe miệng còn vương vài vệt máu. Trái tim Yêu Thần Hoa Thiên Cốt như bị dằn xé, đau đớn khôn cùng. Nàng khuỵu xuống, thổn thức trong vô thức:

“Sư phụ, xin người đừng rời bỏ Tiểu Cốt. Nếu người thật sự có chuyện thì Tiểu Cốt biết phải làm sao đây? Con xin người, máu của Tiểu Cốt cũng không phải báu vật gì, mất một ít con cũng không chết…”

Nghi Song điếng hồn, không biết phải làm sao trước tình cảnh như thế. Từ lúc đọc công thức nấu canh hoa đào cho mẫu thân, người hành xử vô cùng kì lạ. Tự tay nấu canh hoa đào như biết bao nhiêu lần nàng thấy người loay hoay trong bếp ở Trường Lưu, ánh mắt mơ màng hồi tưởng về quá khứ. Nhưng nàng không ngờ những cảm xúc của mẫu thân với món canh hoa đào vương những giọt máu của người lại tác động mạnh như thế. Lúc con dao cứa vào tay mẫu thân, nhìn vẻ mặt của người biến chuyển, Song Nhi hoảng sợ. Mẫu thân không bao giờ kể cho nàng nghe khoảng thời gian phụ thân bị trúng độc vạc Thần Nông nên nàng cũng không thể dự liệu mọi chuyện sẽ đến nước này. Nàng ra sức lay mẫu thân, gọi người đến khan cả họng.

Mãi đến lần thứ một nghìn hai trăm năm mươi tám, hồn phách Yêu Thần Hoa Thiên Cốt mới chịu rời khỏi Tuyệt Tình điện trong quá khứ để trở về Vân Cung ở hiện tại. Từ từ khôi phục lại linh thức, nàng thẫn thờ nhìn Hoa Song Nhi bị nàng dọa đến bay mất hồn, lay lay cánh tay nàng đến mức cổ họng khản đặc. Thấy nàng trở lại bình thường, con bé thở phào nhẹ nhõm, vươn tay đón lấy bát canh trên tay nàng.

Nhìn bát canh hoa đào vương máu mình hóa thành màu đỏ tươi mê hoặc, lòng Yêu Thần nao nao. Nàng múc một muỗng canh đưa vào miệng mình, lại ra hiệu cho Song Nhi nếm thử.

Vẫn là vị ngọt thanh mát như nước cam lộ nhẹ nhàng rót vào đầu lưỡi rồi chảy sâu vào cuống họng, vẫn là dư vị bùi bùi thơm nồng còn đọng lại bên hầu, lại thêm chút mềm mềm giòn tan của những cánh hoa đào lửng lơ trên mặt nước. Giờ đây, hòa lẫn với vị tanh nhưng thơm đến diệu kì từ máu của Yêu Thần, bát canh này còn quỷ dị hơn bất cứ kỳ trân dị bảo trên thế gian, vượt xa món canh trong kí ức của Nghi Song. Nàng như chết lặng, cố gắng phong bế mọi giác quan để lấy lại tỉnh táo. Đôi mắt phượng nâu xám hướng sang mẫu thân cũng đang lạc hết hồn phách, Song Nhi bất giác nở ra một nụ cười khổ, dù chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Tâm trí Yêu Thần Hoa Thiên Cốt giờ đây ngập tràn hương vị món canh hoa đào do chính tay nàng nấu. Một luồng sóng ập thẳng vào đầu, hiện trước mắt nàng là ngôi nhà trúc trên đỉnh núi cao quanh năm mây phủ, khung cảnh đơn sơ mà rất hữu tình. Ở đấy có con thú Hanh Tức vốn là yêu thú có từ thời thượng cổ Thần giới, không hiểu sao lại hóa thành hình dáng heo con với bốn cái chân ngắn tũn. Còn một tiểu cô nương nữa, tầm mười hai mười ba tuổi, rất giống tiểu cô nương trong kí ức về Ám Ảnh Lưu Quang. Cô bé ấy đang cầm thanh mộc kiếm, quơ tay múa một bộ kiếm pháp nhưng không hoàn chỉnh mấy, lại quay đầu cười ngượng với nam nhân đang bưng một bát canh đứng gần đó. Hình bóng ấy sao Hoa Thiên Cốt quên được cơ chứ?!

Vẫn phong thái băng lãnh ngàn năm, vẫn dáng vẻ tiêu dao thoát tục, vẫn đôi mắt lạnh lùng hờ hững như nước hồ mùa thu không chút gợn sóng nhưng ánh lên sự quan tâm dịu dàng. Cho dù gương mặt người khi mờ khi ảo như sương như khói, nàng vẫn không thể nào quên được. Vừa mới nãy trái tim nàng còn đau đớn đến quặn thắt, luôn miệng gọi người là sư phụ, dễ gì trôi nhanh đến thế?!

Nàng lại đau đáu nhìn vào khoảng không vô tận, trong mắt nàng, tiểu cô nương ngốc nghếch kia đang vui vẻ thưởng thức canh hoa đào, còn vị sư phụ khẽ lim dim mắt ngắm nhìn đồ đệ, ánh mắt toát lên sự bao dung hiếm thấy. Bỗng chốc nàng như cảm nhận được từng muỗng canh hoa đào mà cô bé ấy đưa vào miệng, nó cũng ấm áp như muỗng canh trong miệng nàng đây, lại dồn nén thêm bao nỗi niềm khó nói nên lời. Người ta thường nói món ăn phản ánh tâm trạng người nấu, đến bây giờ Yêu Thần mới thấu hiểu được.

Một luồng khí nóng xông lên, như ánh chớp lóe sáng trong đầu, nàng nhận ra đây chính là ký ức của nàng. Tiểu cô nương vui vẻ điều hương, cô nhóc đang múa kiếm cùng với vị nữ thần lạnh lùng tàn nhẫn làm chủ Vân Cung này đây chính là một. Còn nam nhân băng lãnh khi gần khi xa kia là sư phụ nàng, cũng là người nàng đã yêu sâu đậm. Sư thật này khiến Yêu Thần có chút đả kích.

Rốt cuộc suốt vạn năm trôi qua đã xảy ra chuyện gì? Quá khứ của nàng là đây sao? Nếu đây là ký ức của nàng vậy thì tại sao nàng lại không nhớ chút gì hết? Lẽ nào tất cả đều là ngẫu nhiên, cung linh, túi hương, ác mộng, canh hoa đào?

Cố gắng hít một hơi thật sâu, điều hòa chân khí, Yêu Thần nhìn thẳng vào mắt tiểu tiên tỳ đối diện. Nàng không biết ai đã xóa đi những ký ức của nàng, nhưng nàng tin chắc Song Nhi chính là chìa khóa để nàng lấy lại ký ức. Cô gái này thật không đơn giản chút nào, lạnh lùng nghiêm túc mà hiểu rõ quá khứ của nàng, lại mang nét gì đó giống vị sư phụ trong ký ức… Nàng mừng thầm, quả nhiên đã không nhìn nhầm người.

“Hoa Song Nhi, chẳng lẽ ta và ngươi có một mối quan hệ nào đó sao? Tại sao ngươi lại hiểu rõ về quá khứ của ta thế?”

Thoáng sững người, không ngờ mẫu thân đã bình tĩnh trở lại, còn nghi ngờ về thân phận của mình, nét mặt Song Nhi ngầm lộ sự kích động. Nàng không muốn giấu mẫu thân chuyện gì nữa khi người đã khôi phục ký ức đến mức này nhưng còn đại cục thì sao? Thời gian còn lại chưa đến hai tuần mà mọi chuyện chưa ra đâu vào đâu, hai món kỷ vật còn chưa tìm ra, ký ức vẫn chưa hoàn chỉnh, nàng vẫn chưa thể để lộ thêm bất kỳ thứ gì. Chưa kể bây giờ Huyết Thần đã nghi ngờ mục đích thật sự của nàng, chắc chắn sẽ cho người theo dõi nhất cử nhất động. Tình thế hiện tại quá nguy hiểm, sai một khắc thôi là mất tất cả, tính mạng của nàng chưa chắc vẫn còn. Mẫu thân, tha thứ cho nghịch nữ bất hiếu, con vẫn chưa thể nói ra cho người bất cứ điều gì…

“Thần tôn, tiểu nữ không thể tùy tiện nói ngay lúc này. Mong người thứ tội.”

“Thôi được, ta không thể ép ngươi làm điều gì. Nhưng ta thật sự muốn biết rốt cuộc ta là ai, tại sao ta lại mất đi một khoảng ký ức, vì sao chuỗi cung linh, túi hương ngươi đưa ta đến món canh hoa đào này lại khiến ta bận tâm quá nhiều thế chứ? Ngươi biết rõ mà, đúng không?”

Song Nhi không trả lời vội, đôi mắt phượng nâu xám của nàng xoáy sây vào đôi mắt tím thường rất mơ màng nhưng nghiêm túc của Yêu Thần. Bên tai Yêu Thần bỗng vang lên tiếng nói của tiểu tiên tỳ trước mặt mà không thấy đôi môi kia mấp máy:

“Mong Thần tôn hãy giữ kín bí mật này, tiểu nữ sẽ nói cho người biết một phần. Tên của người là Hoa Thiên Cốt, có mối quan hệ rất gần gũi với tiểu nữ. Cái tên Hoa Song Nhi này đây, dù là tên giả nhưng mang một ý nghĩa rất sâu sắc với tiểu tiên tỳ này. Chuyện này chỉ có hai chúng ta mới biết, nếu để lộ với người ngoài sẽ không tốt một chút nào.”

Yêu Thần không ngờ được, tiểu tiên tỳ vẻ ngoài mới 17 tuổi này lại có thể thi pháp truyền âm nhập mật để nói với nàng. Hơn nữa, cái tên Hoa Thiên Cốt mà con bé nói, mới nghe qua nàng đã thấy nó giống như một phần cơ thể của mình. Thì ra tên nàng là Hoa Thiên Cốt, Tiểu Cốt chính là nàng.

Trên khóe mắt nàng đọng lại hai hạt nước long lanh, từ từ rơi xuống. Trời bên ngoài đổ cơn mưa nhỏ hòa theo giọt nước mắt của Thần nhưng nàng cũng không để tâm mấy. Chợt nhớ ra lời khẩn cầu của Song Nhi, nàng khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng bếp, không quên lau vội hàng nước mắt và làm vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

Song Nhi còn lại một mình trong bếp, nhìn xuống hai bàn tay đang run rẩy mà lòng cũng run theo. Sự việc lần này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, may mắn là ký ức của mẫu thân vẫn hồi phục và còn hơn thế nữa. Nhưng thử thách thật sự của nàng giờ mới bắt đầu. Thời gian còn lại không nhiều nữa, kỷ vật thứ tư – thị giác – là món gì, làm thế nào mới có được là những khó khăn mà Bạch Nghi Song phải đối mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN