Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt - Chương 24: Ngôn chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt


Chương 24: Ngôn chiến


(Chap này không phân thành 2 part)

*Vài lời trước khi đọc*

Thật xin lỗi các mem đã đợi lâu, lần này ad lại đăng muộn nữa rồi, haizzz:”( Hôm nay ad cố gắng viết và sửa cho kịp vì dịp lễ này. Tầm ngày này một năm trước là lúc con mèo béo ú này lò dò đọc Hoa Thiên Cốt nguyên tác và từ đó bắt đầu gắn mình vào nguyên tác cũng như fanfic. Chap này đánh dấu kỉ niệm một năm đáng nhớ ấy. Và đây cũng là món quà Giáng sinh mà hai admin đáng yêu của Hội quán gửi đến mọi người.

Merry Christmas and Happy New Year!!!

———————–

“Chẳng hay Hoành Đao đại nhân gọi tiểu nữ có việc gì, tại sao lại gặp ngay tại hậu viên mà không phải trong chính điện?!!” – Bạch Nghi Song lạnh lùng chất vấn.

Một giọng cười khanh khách vang lên, nghe như cợt nhả:

“Hoa tiểu thư quá đa nghi rồi, tại hạ thật không dám nhận hai chữ “đại nhân” mà tiểu thư vừa gọi. Nghe rằng Thần tôn rất quý mến tiểu thư, là kẻ đưa người đến, tại hạ cũng cảm thấy mát lòng mát dạ…”

Nghi Song thoáng rùng mình. Chẳng lẽ Huyết Thần phái gã này đến thăm dò nàng?! Rõ là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa mà!!!

Nhíu mày dò xét gã thuộc hạ tin cẩn nhất của Huyết Thần, nàng sao có thể quên được cái ngày xông vào Vân Cung, tình cờ gặp hắn đến yết kiến Yêu Thần. Nếu không nhờ hắn, có lẽ Bạch Đại tiểu thư không còn một chút hi vọng gì tiếp cận mẫu thân đại nhân nữa. Nhưng trong tất cả những người bên phe Huyết Thần nàng gặp trước giờ, đây là kẻ khó lường nhất. Huyết Thần vô tình tàn nhẫn nhưng tính nóng nảy, nếu có nghi ngờ thì dễ dàng quy thành lời nói và sự uy hiếp ngay lập tức. Còn nhìn vào vẻ mặt của Hoành Đao, thật không thể đoán được hắn đang có tâm cơ gì ẩn sau điệu cười cáo già giả tạo ấy.

Bạch Nghi Song trong lòng dao động, trên mặt lại trưng ra một nụ cười khiêm nhu, hai tay chắp bên hông làm một động tác phúc thân:

“Hoành đại nhân quá lời. Tiểu nữ chỉ là tì nữ, ngài lại là Đệ nhất quân sư bên cạnh Huyết Thiên Đế. Hai chữ “tiểu thư” của Hoành đại nhân tiểu nữ thật sự nhận không nổi. Nhưng với thân phận cao quý như vậy, hẳn không thể nào có chuyện ngài hạ cố đến đây chỉ vì thăm hỏi một tiểu tiên tỳ…?!”

Trước những lời nói nhẹ nhàng mà không khỏi toát ra ngạo khí của Trường Lưu Bạch Đại tiểu thư, Hoành Đao chẳng những không thu lại ánh mắt hấp háy trêu ngươi quét khắp người nàng mà còn cười cười bỡn cợt sự nghiêm nghị của Nghi Song. Hắn thong thả dựa người vào một gốc Sa La tiên thụ, mờ mờ ám ám đáp lại:

“Hoa tiểu thư nói sai rồi. Luận xuất thân, tại hạ chỉ là đứa con rơi của một nữ yêu bị Yêu giới ruồng bỏ, ngay cả thân phụ là ai cũng không biết. Còn Hoa tiểu thư…” – hắn nói đến đây liền ngừng lại trong chốc lát, mắt cáo già sắc bén quét qua gương mặt nàng tìm kiếm một tia lo sợ rồi tiếp lời – “… đường đường là nhi nữ của Thượng tiên cao cao tại thượng, từ nhỏ đã là tài nữ vang danh thiên hạ, người người ngưỡng mộ. Là tại hạ không dám nhận lễ của tiểu thư mới phải.”

Hai chữ “Thượng tiên”, nhấn vô cùng mạnh.

Tim Bạch Nghi Song khẽ thót một cái. Hắn rõ ràng đã nghi ngờ thân phận của nàng. Thượng tiên? Nàng lấy danh nghĩa nữ nhi của Huyễn Thương Tướng quân, giờ là Huyễn Thương Đế quân vừa được Ngọc Hoàng của Tiên giới tấn phong, ban cho cai quản một vùng rộng lớn phía Tây. Nhưng cho dù là Tướng quân hay Đế quân, cũng còn cách xa bậc Thượng tiên đến ngàn dặm. Trong khi đó, Ngũ thượng tiên trên Tiên giới, đã có gia đình, có nữ nhi, chỉ có một người.

Bạch Tử Hoạ, Trường Lưu thượng tiên, thân phụ của nàng.

Bạch Nghi Song đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại cực kì trấn định uyển chuyển đáp:

“Có lẽ Hoành đại nhân nhầm chăng?! Đã đầu quân cho nhị vị thần tôn, Song Nhi giờ là một tiểu tiên tỳ bên Yêu Thần bệ hạ, đại nhân là quân sư đắc lực của Huyết Thiên Đế bệ hạ, thân phận khi xưa đều không còn quan trọng nữa. Song Nhi giờ đây chỉ một lòng một dạ tận trung với Yêu Thần Thần tôn, cái danh nữ nhi của Huyễn Thương Quân phụ ngày xưa liệu có giúp ích gì ư?!”

Hoành Đao âm thầm cười lạnh. Phải, nàng một lòng một dạ tận trung với Yêu Thần, vì đó là mẫu thân sinh ra nàng cùng Bạch Phong Uyển. Còn cái gì Huyễn Thương, cái gì Hoa Thiên Nhã căn bản đều là trợn mắt nói dối. Nhưng hắn vẫn không thể không khâm phục phong thái của nàng. Ngay trong tình thế như vậy, lại vẫn bình tĩnh đáp trả lại hắn, còn khéo léo nhắc nhở nàng đang mang thân phận nhi nữ của Huyễn Thương Đế quân Tiên giới.

Bạch Đại tiểu thư, nàng đúng là vô cùng thú vị…

Hoành Đao cười khẽ một tiếng, lại nói một câu làm tim Bạch Nghi Song lần nữa trầm xuống:

“Ai nha, tại hạ quên mất, Hoa tiểu thư đến Vân Cung lại lấy thân phận nữ nhi của Huyễn Thương đế quân. Thật ngại quá! Tại hạ ở đây tạ lỗi với nàng. Là tại hạ trí nhớ kém cỏi, lại nhầm tiểu thư với nữ nhi của Trường Lưu thượng tiên, đúng là không thể tha thứ. Tuy nhiên Trường Lưu Bạch Đại tiểu thư là tuyệt đại mỹ nhân nổi danh Lục giới, tại hạ nhầm lẫn Hoa tiểu thư với nàng ấy, chẳng qua là vì cảm thấy dung mạo cả hai đều kinh diễm như nhau, Hoa tiểu thư chắc sẽ không để bụng chuyện này nhỉ?!”

Bạch Nghi Song trầm mặc. Tạ lỗi? Hắn mà thật sự có ý tạ lỗi, vậy chữ Bạch trong tên nàng chắc chắn sẽ viết ngược… Câu nói của hắn từng lời từng chữ đều ẩn chứa thâm ý, ngay cả người ngu muội cũng có thể nhận ra.

Chỉ e, thân phận thật của nàng hắn đã sớm biết. Vậy nàng cũng không cần tốn công diễn kịch nữa.

Bạch Nghi Song cười lạnh lẽo:

“Được rồi, Hoành đại nhân tâm tư tinh tế, miệng lưỡi khéo léo, tiểu nữ muốn để bụng cũng không nỡ. Có điều, rốt cuộc ngài tìm tiểu nữ có mục đích gì? Vòng vo mãi, đều tốn thời gian hai bên, e rằng nhị vị thần tôn tìm không thấy người sẽ sinh nghi. Mời đại nhân một lời nói rõ đi.”

Hoành Đao cúi đầu cười khẽ, trong mắt hiện lên một chút nhu hòa, nhưng khi ngẩng lên nhìn nàng lại hoàn toàn mang ý bỡn cợt:

“Nếu tại hạ nói rằng tại hạ đối với Hoa tiểu thư nhất kiến chung tình, vậy thì nàng có tin hay không?!”

Nói đến đây, hắn còn bổ sung một nụ cười vô cùng mị hoặc để tăng tính chân thành.

Bạch Nghi Song sắc mặt khó coi:

“Hôm nay thời tiết thật sự không tốt, lại có thể bức Hoành đại nhân đến mức thần trí bất minh, quả thật nên ở trong nhà kẻo bị gió độc làm hại cơ thể. Đại nhân vẫn nên về nghỉ ngơi, hoặc xin chút thần dược ở chỗ Huyết Thiên Đế bệ hạ để phòng ngừa di chứng… Ta cáo từ trước!”

Bạch Nghi Song dứt khoát xoay người, nhưng chân còn chưa nhấc lên hết đã bị hắn kéo ngược trở lại. Hoành Đao mắt phượng âm u, trên tay dùng đến bảy phần lực đạo, khiến lưng nàng hoàn toàn va vào ngực hắn. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, lại nghe thấy giọng nói đầy ý cười kia vang lên bên tai:

“Bạch Nghi Song, Bạch Đại tiểu thư, Bạch sư muội, chẳng phải ta từng nói rằng muội dạo gần đây tính tình ngày càng ôn hoà hay sao?! Lẽ nào mới qua một tháng không gặp đã lạnh lùng như xưa rồi? Mao Sơn không cảm hoá muội nổi nữa, lại chạy đến đây muốn cảm hoá mẫu thân muội sao?”

Bạch Nghi Song tuy đã đoán trước, nhưng bị hắn vạch trần thẳng thừng trong tình huống như thế vẫn cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, nhất thời cứng người không biết phản ứng ra sao. Hắn đã biết nàng là ai, vậy thì thôi đi, nhưng nghe hắn nói, dường như là đã biết nàng từ lúc còn ở Mao Sơn. Ngoài ra, hắn nói “hắn” từng khen nàng được Mao Sơn cảm hoá, tính tình ngày càng ôn hoà…

Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại, trong đầu nàng nổ “ầm” một tiếng. Lúc tìm được Lạc Thập Nhất sau núi, sư huynh rõ ràng không biết tại sao nàng lại có mặt ở Mao Sơn, nhưng hắn hoàn toàn không hề mất trí nhớ, mọi thứ từ trước đến nay đều nói được rất rành mạch. Tuy hắn nói là bị người ta đánh ngất, không thể ước chừng được đã hôn mê mất bao lâu, nhưng bây giờ chân tướng đã rõ. Nếu không phải hắn mất trí, vậy thì chắc chắn là thật sự không biết. Mà “Lạc Thập Nhất” đã trò chuyện với nàng suốt thời gian đó, lại là tên Hoành Đao trước mặt nàng đây. Nếu như vậy, tất cả những ám hiệu mật đàm giữa nàng và người của Trường Lưu hắn đều rõ như lòng bàn tay, tại sao vẫn để cho nàng tự do hành động đến bây giờ?

Bạch Nghi Song nghĩ một hồi vẫn không hiểu, dù thế nhanh chóng khoanh tay lạnh lùng cao ngạo, trên mặt không một chút biểu cảm chột dạ hay lo lắng của mật thám bị vạch trần nhìn hắn, mạnh mẽ cất lời:

“Lạc sư huynh thì ra là bị ngươi giả dạng. Chỉ có điều, nếu đã biết bản tiểu thư là Bạch Nghi Song của Trường Lưu, lại đến đây để tìm cách phá hoại mưu kế của Huyết Thần, tại sao vẫn đưa ta vào gặp mẫu thân, lại không tố cáo những lần ta trao đổi thư từ với nội gián?”

Hoành Đao mặt không đổi sắc:

“Bạch Đại tiểu thư quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra. Còn về vấn đề thứ hai, chẳng qua là do nghiệp lớn của Nhị vị Thần tôn diễn biến thuận lợi, vạn sự đều như ý, vậy nên tại hạ ăn no nhàn rỗi, muốn xem xem Bạch tiểu thư tiếp tục chơi ván cờ định mệnh này như thế nào thôi.”

Bạch Nghi Song nhìn gương mặt tươi cười giả tạo của hắn, kiềm chế ý muốn thẳng tay cho một quyền. Nàng luôn dặn mình phải kiềm chế, tận lực kiềm chế. Nếu hắn trở mặt, vậy thì nàng không xong rồi.

Chỉ có điều, tâm tư biến thái đến như vậy, đừng nói là thông minh, cho dù nàng thần cơ diệu toán hơn nữa cũng đoán không ra động cơ của con cáo già này.

Trong lòng Bạch Nghi Song bừng bừng nộ hỏa xen lẫn khinh bỉ tột cùng, không giữ chút ý tứ nào cất lời ngạo nghễ:

“Hoành đại nhân ngươi có sở thích kì quái như vậy, vẫn nên coi chừng Huyết Thần biết được, chẳng những ta mất mạng mà ngay cả ngươi cũng giữ không nổi chút hồn phách bé nhỏ đâu.”

Chẳng lo sợ những lời đe dọa khi cá chết lưới rách của Bạch Nghi Song, tên quân sư thâm hiểm của Huyết Thần tiếp tục ra vẻ cợt nhả:

“Vậy thì phải xem Bạch tiểu thư có đồng ý hợp tác không đã. Tại hạ giúp nàng không công bấy lâu nay thật sự là lỗ nặng, e rằng từ giờ trở đi phải đòi công che giấu rồi.”

Nhướng mày lên, khuôn mặt lạnh như băng sương vạn năm của Nghi Song tỏa ra một tia uy áp, giả như kẻ nào khác có mặt tại đó cũng cảm thấy rét lạnh:

“Nói đi, ngươi muốn gì?”

Hắn vuốt cằm suy tư, chẳng mấy chốc lại lộ ra nụ cười hồ ly:

“Cũng không cần kì trân dị bảo gì, chẳng qua là muốn xin một ít tin tức từ chỗ nàng. Hoặc về lực lượng của Tiên giới, hoặc về Bạch Tử Hoạ, hoặc về tình trạng của Yêu Thần hiện tại. Còn cho ta tin tức gì đành phải phụ thuộc nàng quyết định. Ta tin Bạch tiểu thư đặt chữ tín hàng đầu, tuyệt đối không dùng tin tức giả lừa gạt kẻ ngu muội như ta.”

Bạch Nghi Song cắn môi. Tính ra điều kiện này cũng đã nể mặt nàng lắm rồi. Nếu hắn đòi vàng ngọc hay thần khí gì đó, nàng thật sự là không biết làm thế nào. Tuy nhiên mớ tin tức nàng có được đều là tuyệt mật, nếu tuỳ tiện nói cho hắn biết e rằng càng không ổn. Chuyện về Tiên giới, nếu hắn biết chỉ sợ Huyết Thần cũng biết, vậy kế hoạch phản công của bọn họ sẽ có khả năng bị bóp nghẹt từ trong trứng nước. Chuyện của mẫu thân càng không thể tiết lộ, vậy thì đành nói chuyện của phụ thân. Tuy rằng Đông Phương thúc chỉ nói vội cho nàng biết phụ thân hiện đang nằm trong tay Mẫn Tích Đế cơ, vị trí cụ thể vẫn đang đợi tin mật báo. Hiện tại vẫn chưa có biến động gì lớn, Nghi Song tin chắc phụ thân dù sa cơ nhưng vẫn bảo đảm được an toàn, Hoành Đao có biết cũng không thể làm gì được.

Nàng hạ quyết tâm, thoải mái trả lời:

“Phụ thân ta Bạch Tử Hoạ hiện đang ở thần cung của Mẫn Tích Đế cơ. Còn về vị trí chính xác phiền Hoành đại nhân tự mình tìm hiểu. Còn nữa, nếu muốn động tay với người, nhớ cẩn thận Đế cơ trở mặt vô tình.”

Hoành Đao thật không ngờ Bạch Đại tiểu thư lại dễ dàng nói ra những lời này, thâm tâm hắn cứ chắc mẩm người con gái trước mặt sẽ lựa chọn úp mở một ít thông tin về Tiên giới. Theo lẽ thường, không nữ nhi nhà nào lại đủ kiên quyết để đem tin tức về phụ mẫu để trao đổi với ngoại nhân, nhưng Bạch Nghi Song chẳng những dám nói, lại còn nói rất kiên định, rất dõng dạc.

Hắn cười khổ. Tính cách nàng như thế này, lại kèm theo dung mạo khuynh đảo chúng sinh, đúng là một loại phong tình vạn chủng khiến người ta không thể nào dời mắt. Gần như lúc nào những hành động suy nghĩ lời nói của nàng cũng đặc biệt đến mức hắn không thể đoán trước được. Bạch Nghi Song, nàng được lắm!!!

Tuy nhiên, Hoành Đao hắn cũng đâu phải là kẻ ngu muội gì cho cam?! Hắn là ai?! Là quân sư của Huyết Thiên Đế, Mẫn Tích Đế cơ lại là muội muội của Thần tôn, dù nàng ta không nói thì hắn cũng dò la được nội tình, sớm biết được Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa hiện đang bị giam lỏng tại thần cung của Mẫn Tích. Những lời hắn nói vừa nãy chỉ là thăm dò khả năng điều tra của Tiên giới cũng như tin tức trong tay Bạch Nghi Song mà thôi.

“Ha ha, tốt, tốt lắm. Bạch Đại tiểu thư, xem ra tại hạ đã quá xem thường mạng lưới tình báo của Tiên môn các người!!! Bổn đại nhân có lời khen cho sự tự tin của cô nương. Chút thử thách này đủ để bổn tọa xét thử một thỏa thuận giữa chúng ta. À quên, dù nàng có muốn hay không cũng chẳng còn lựa chọn nào khác đâu. Chỉ cần nàng không hợp tác thì…”

Nói rồi, hắn liền đưa bàn tay phải lên ngang cổ lướt nhanh từ trái sang phải. Chẳng cần nói thêm, đến kẻ ngu ngốc cũng biết hành động đó ám chỉ cái gì.

Bạch Nghi Song khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo nhất từ trước đến giờ. Hắn nói đúng, bây giờ nàng còn đường lui nữa không chứ?

“Hoành đại nhân, thật không ngờ ta đã coi nhẹ thâm mưu của ngài rồi. Leo lên đến vị trí quân sư của Huyết Thần, quả nhiên không phải người thường. Thỏa thuận ngươi đưa ra, bản tiểu thư còn cách nào từ chối được chăng?”

Hảo, hảo cho lời “xem nhẹ” của người con gái trước mặt, Hoành Đao thầm chấn động trong lòng. Đối mặt trước cái chết cận kề, nàng vẫn bình tĩnh ăn miếng trả miếng với hắn. Khí phách này, còn ai sánh được với nàng?

“Vậy ta đây cũng không khách khí nữa. Hẳn nàng đã từng nghe đến cái tên Trúc Nhiễm, đại đệ tử từng bị trục xuất của Ma Nghiêm Thế Tôn. Hắn chính là ca ca của ta. Năm xưa, trước khi bị sư phụ mình trục xuất, ca ca đã tự tay mở một con đường ngầm thông từ Trường Lưu ra ngoài, sau này được Sát Thiên Mạch tìm cách mở rộng để lẻn vào thăm mẫu thân nàng lúc còn là Hoa Thiên Cốt. Thiết nghĩ về những chuyện xưa nàng cũng không biết nhiều, tuy nhiên Đông Phương thúc thúc của nàng lại không gì không biết. À, đương nhiên nàng có thể tìm hiểu từ người của Trường Lưu, chỉ có điều con đường đó là một tồn tại bí mật, trừ ca ca ta là người tạo ra thì chỉ có Sát Thiên Mạch và mẫu thân nàng biết, chậc… hoặc là phụ thân của nàng nữa chăng? Ta muốn nàng nói cho ta vị trí chính xác của đường hầm đó, nó dẫn tới nơi nào của Trường Lưu, bắt đầu từ nơi nào bên ngoài Trường Lưu Sơn, và ngoài ra, phiền nàng giữ bí mật về nó. Bạch Đại tiểu thư có chấp nhận thoả thuận này không?”

“Lời đề nghị như thế khác nào khiến ta thành kẻ phản bội Trường Lưu, phản bội Tiên giới đây? Hoành Đao, ngươi bức người cũng vừa phải thôi chứ? Dù ta có bị hồn phi phách tán cũng không để cho ngươi được như ý đâu!!!”

“Hà hà, tại hạ quên mất. Ta cam đoan sẽ không dùng con đường ngầm này để mưu toan việc lén lút xâm nhập các bí mật của Tiên môn, càng không đặt một bước chân lên Trường Lưu Sơn. Thế nào?”

Nghi Song liếc mắt nhìn, vẻ mặt nàng thể hiện rành rành suy nghĩ “liệu ta dễ tin vào lời đường mật của ngươi đến vậy sao”.

“Trước quyền lực chí tôn vô thượng của Huyết Thiên Đế và Yêu Thần Thần tôn, Hoành Đao ta xin thề sẽ không lợi dụng con đường ngầm mà Trúc Nhiễm ca ca tạo ra để lén lút đột nhập vào Trường Lưu cũng như các bí mật của Tiên giới. Nếu làm trái lời thề này, ta chịu kết cục hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Nghi Song không ngờ tên cáo già này lại sẵn sàng thề độc đến thế, trong lòng cũng tạm yên tâm vài phần. Chỉ có điều, nàng sống từ nhỏ đến lớn trên Tuyệt Tình điện vẫn chưa từng nghe mẫu thân nhắc đến đường hầm này, một chút thông tin về nó cũng không biết. E rằng việc hỏi mẫu thân là bất khả thi, hỏi người của Trường Lưu… khác gì đem bí mật này nói ra cho cả môn phái? Nhưng Đông Phương Úc Khanh thúc thúc lại là kẻ tính toán thiệt hơn, không đời nào giúp đỡ miễn phí cho bất kì ai. Vậy cái giá nàng phải trả cho vấn đề này là gì đây?

Bạch Nghi Song đắn đo một hồi, tâm không cam tình không nguyện gật đầu:

“Được, trước đại hôn nhất định có đáp án cho ngươi.”

Hoành Đao hài lòng cười:

“Một lời đã định. Hi vọng Bạch Đại tiểu thư không thất hứa. Nếu nàng thất hứa, đương nhiên ta cũng không thể xông vào Vân Cung đòi công đạo với nàng, e rằng mẫu thân nàng sẽ đánh văng ba hồn bảy phách của ta, lúc đó ta cũng thật uỷ khuất, không chiếm được lợi lại không nỡ vạch trần nàng với Thần tôn bệ hạ. Haizz, thật là khó xử…”

Nói đoạn còn lắc đầu, vẻ mặt viết rõ hai chữ “đáng thương”, người không biết còn tưởng nàng là kẻ phụ tình bạc nghĩa, còn hắn lại là một nam nhân si tình ngu ngốc bị nàng lừa gạt.

Bạch Nghi Song trán nổi gân xanh, mới vừa nãy hắn còn buông lời đe dọa vạch trần nàng đấy!

“Bản tiểu thư nhất ngôn cửu đỉnh, về việc đó Hoành đại nhân không cần phải lo lắng.”

“Được, ta tin lời nàng. Bất quá… ta nghĩ… nàng có tính kế đến đâu… cũng vậy thôi. Cáo từ.” – Lướt qua người Nghi Song, Hoành Đao chợt nhả ra một câu khiến nàng lạnh người. Thong thả rảo bước, tiếng cười ma mãnh vang vọng khắp nơi đến khi thân ảnh nho nhã dần khuất sau màn mưa hoa đào ngập trời Vân Cung.

Bạch Nghi Song vội vàng quay đi, không nhận ra bước chân của mình có phần gấp gáp. Đợi đến khi ngự phong rời khỏi phạm vi ngự viên, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, đưa tay quệt mồ hôi lạnh trên trán. Ngôn chiến với hắn đúng là quá mệt mỏi, khiến nàng lúc nào cũng phải dồn hết tâm trí để nghĩ cách đáp trả khéo léo nhất, lại không làm cách nào hiểu nổi tâm tư người này.

Chưa đến một chung trà, đã thấy bóng nàng đứng trước cửa phòng mình. Nét mặt vô cùng ngạc nhiên.

Mẫu thân tại sao lại ở trong phòng nàng?

———————————————————————–

P/s: Một năm sắp sửa qua đi, năm mới cũng sắp đến rồi. Chúc mọi người một mùa Giáng sinh an lành và Năm mới ngập tràn hạnh phúc.

Mãi yêu.

#Yêu_Cốt.

#Miuheo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN