Thần Hy Khúc - Chương 104
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thần Hy Khúc


Chương 104



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 104 ✻

Đông qua, Xuân đến, muôn hoa đua nở lan tỏa ngát hương.

Khí trời đã trở về sự ấm áp vốn có của nó. Mây trong nước biếc, khiến cho lòng người cũng êm đềm thoải mái hơn rất nhiều.

Ngoài cửa sổ, gió mơn man đùa nghịch cùng với những sợi dây rêu mềm mại thả mình xuống giữa không trung.

Bên trong thư viện lặng như tờ.

Ngay cả một tiếng động lật sách khe khẽ cũng truyền đến tai người khác một cách rõ ràng. Giữa hàng trăm học sinh trong thư viện, Vưu Chiếu Hy chọn cho mình một góc ngồi khuất nhất để có thể an tĩnh mà nghiền ngẫm loại sách về thế giới tự nhiên.

Từ lúc chuông reo báo giờ ra chơi, cậu đã nhanh chóng chuồn ra khỏi lớp, một mình đi lên thư viện để tìm sách đọc.

Vào mùa đông năm trước, cách đây chỉ vỏn vẹn mới mấy tháng thôi, sự việc của Mã Mộ đã đến tai của thầy hiệu trưởng và các thầy cô khác trong trường.

Đạo đức nghề nghiệp của Mã Mộ bị đánh giá là tồi tệ sau khi Vưu Kiện trình bày sự việc của Tạ Miên cho ban giám hiệu nghe.

Vài tuần sau, Mã Mộ chính thức bị đuổi việc, trong hồ sơ cũng bị phê những điều không sạch sẽ tốt đẹp. Sự nghiệp của hắn ta đến đó xem như là chấm dứt. Con đường giảng dạy sẽ không bao giờ trở lại lần thứ hai, còn bản chất ghê tởm bệnh hoạn của hắn có sửa đổi được hay không còn phải tùy thuộc rất nhiều thứ khác.

Nhưng hiện tại, Mã Mộ đã rời khỏi trường, tinh thần của Tạ Miên cũng phần nào thả lõng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mà những nam sinh khác cũng may mắn kịp thời thoát khỏi móng vuốt bệnh hoạn của hắn.

Sau sự việc này, Tạ Miên dường như trở nên cởi mở hơn. Cậu bắt đầu nói chuyện với những người bạn cùng lớp, chủ động đưa ra ý kiến của mình và tham gia một số hoạt động của lớp. Điều này thành công được cũng một phần nhờ vào sự động viên của Từ Lương dành cho Tạ Miên.

Nếu như trước kia Từ Lương luôn ái mộ Lý Thiệu Lâm và muốn hướng đến hình mẫu hoàn hảo đó. Thì với Tạ Miên, Từ Lương cũng giống như Lý Thiệu Lâm vậy.

Cậu cũng muốn hướng đến hình mẫu học sinh ngoan ngoãn đầu óc linh hoạt còn biết quan tâm mọi người như Từ Lương.

Vì lẽ đó, tình bạn giữa Từ Lương và Tạ Miên đã có phần khắng khít hơn bình thường.

Trong lúc Vưu Chiếu Hy ghé qua thư viện tìm hiểu một số thứ thì Từ Lương cùng với Tạ Miên xuống dưới căng tin mua một ít đồ ăn vặt.

Vưu Chiếu Hy đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho việc tìm hiểu tất cả mọi thứ về loài hồ ly. Tất cả mọi thứ, cậu không hề bỏ sót một thứ gì. Đã một tuần trôi qua, cậu cứ đọc hết cuốn sách này lại nghiền ngẫm đến cuốn sách khác, đến mức gần như cậu đã thuộc lòng những điều được in trong sách.

Nhưng thứ cậu cần tìm lại không có. Hay nói cách khác, những gì được in trong sách dường như vẫn còn có khá nhiều thiếu sót về loài hồ ly của Thú tộc.

Đóng gập cuốn sách lại, Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nén được tiếng thở dài của mình.

Vốn dĩ cậu muốn tự bản thân đi tìm hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tìm ra những điểm đặc biệt quan trọng hơn.

Ngay từ ban đầu đã không muốn phiền đến Lý Thiệu Lâm, nhưng hiện tại xem ra phải ghé thăm lớp người đó một chuyến rồi.

Vưu Chiếu Hy mím môi nghĩ ngợi, ngay sau đó liền đem theo cuốn sách kia, rời khỏi thư viện.

Lúc cậu trở về lớp thì nhìn thấy Từ Lương đang ngồi cùng Tạ Miên, hai người vừa ôn bài vừa ăn bánh snack, trông vô cùng vui vẻ.

Tạ Miên dạo này cười nhiều hơn rồi, tinh thần cũng thoải mái hẳn ra.

Vưu Chiếu Hy bước vào trong lớp, đi đến chỗ của hai người họ, thuận tay với lấy một miếng bánh snack cho vào miệng. Vị bánh mặn mặn tan dần trong miệng, cậu nhanh chóng nuốt xuống.

“Hai người ăn một mình mà coi được à?”

Từ Lương ngẩng đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, “Rõ ràng bọn này ăn hai mình lận mà, đúng không Miên Miên?”

Tạ Miên cầm một miếng bánh cho vào miệng, hai má phúng phính khẽ động đậy, gật gật.

Vưu Chiếu Hy lườm nhẹ Tạ Miên một cái, sau đó hướng tới Từ Lương nói, “Dạo này hai người tâm đầu ý hợp quá rồi đó. Liệu có phải tớ sắp bị đá ra ngoài rìa rồi không đây?”

“Cậu dạo này có Thiệu Lâm rồi mà.”

Vưu Chiếu Hy dựa người vào cạnh bàn, không khỏi cảm thán, “Cuộc đời tớ sao cứ dính liền với những mỹ nam thế nhỉ? Đi đâu cũng không thoát được. Cái này cũng không phải sung sướng gì cho cam đâu.”

Nghe giọng điệu kia, Từ Lương không khỏi chán ghét.

“Được rồi, cậu có định ngồi xuống ôn bài cùng không? Ở đấy mà nói ba hoa khoác lác.”

Vưu Chiếu Hy lắc lắc đầu, chỉ vào cuốn sách trước ngực mình, “Không. Bây giờ tớ qua chỗ Thiệu Lâm luôn đây. Hai người ở lại tâm tình đi nha.”

Tạ Miên nuốt xuống miếng bánh mà cảm giác cổ họng khô khốc, gương mặt cũng thoáng đỏ.

Từ Lương nâng mắt lén lút nhìn Tạ Miên, sau đó quay sang lườm Vưu Chiếu Hy một cái, “Tớ đã nói tớ không đi đường cong, cậu khỏi phí lời vô ích. Việc gán ghép này chẳng khác nào chuyện của cậu cùng Họa Niên cả.”

Tạ Miên ngồi giữa thật sự không rõ ý tứ mà hai người đang nói là gì, nhưng linh cảm mách bảo là có chút liên quan đến mình.

Vưu Chiếu Hy nghe đến Kỳ Họa Niên, trong lòng không khỏi thở dài. Huých khuỷu tay vào người Từ Lương một cái, cậu gằng giọng:

“Làm sao có thể so sánh như vậy được?”

“Sao lại không thể chứ? Hai người rõ ràng sẽ không có kết quả. Nhưng mà, cậu ấy hình như còn vương vấn dữ lắm.”

Vưu Chiếu Hy hơi khom người, ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn những con số nhảy ra từ ngòi bút của Từ Lương.

“Cậu an tâm đi. Thường những người đơn phương sâu đậm như vậy thì tâm tình cũng rất dễ động lòng nếu như gặp trúng ánh mặt trời trong cuộc đời họ.”

“Ánh mặt trời?” Từ Lương nheo mắt lại.

Ví von kiểu gì thế này?

Vưu Chiếu Hy cười cười lém lỉnh, “Họa Niên sẽ nhìn thấy ánh mặt trời của mình không lâu nữa đâu. Tình cảm thiếu niên rất dễ rung động mà.”

“Khi nào thì ánh mặt trời xuất hiện?”

Bị hỏi khó, Vưu Chiếu Hy hơi cau mày.

Lâu lâu cậu nổi hứng phun ra những lời hoa mỹ để hưởng ứng cuộc sống nhàm chán này thôi, không nghĩ Từ Lương lại hỏi đến cùng như vậy làm cho cậu hừ khẽ bằng mũi.

Ôm lấy sách trước ngực, Vưu Chiếu Hy tùy tiện đáp một câu rồi ngoảnh mông đi mất.

“Muốn nhìn thấy mặt trời thì đợi mùa Hạ đi!”

Sau khi rời khỏi lớp, Vưu Chiếu Hy đi thẳng một đường qua lớp học của Lý Thiệu Lâm. Khi bóng dáng của cậu lấp ló bên ngoài cửa lớp, mấy nữ sinh bên trong đã không kìm được mà bàn tán với nhau.

Lý Thiệu Lâm vốn đang ôn bài lại bị những âm thanh đó dời sự chú ý. Cậu ta lãnh đạm ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa lớp, không nghĩ Vưu Chiếu Hy đứng ngay đó nhìn chăm chăm vào mình, đôi mắt còn chớp chớp liên tục.

Cái con cáo này…

Lý Thiệu Lâm không tỏ ra thái độ, ngón tay ở trên mặt bàn hơi cong vào, chỉ thẳng vào ngực. Ý nói, tìm tôi à?

Vưu Chiếu Hy đứng ngoài cửa khẽ gật đầu.

Nữ sinh nhìn thấy Lý Thiệu Lâm đột nhiên đứng dậy càng lấy làm kinh ngạc và tò mò. Ánh mắt của bọn họ không rời khỏi bóng lưng của cậu cho đến khi hai người họ đi mất.

Đi cạnh Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Lâm thái độ vẫn lạnh nhạt không hơn không kém.

“Sao vậy?”

Vưu Chiếu Hy hơi dừng bước, quay lại thở dài, “Này, tôi có vài thứ muốn hỏi cậu.”

Dừng một chút, cậu quan sát biểu tình của Lý Thiệu Lâm, khóe môi hơi cong lên, “Là về Thú tộc.”

Thú tộc?

Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, trầm mặc suy nghĩ.

Cũng đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi, nhưng đến hôm nay Vưu Chiếu Hy kia mới tìm đến cậu mà hỏi về những chuyện liên quan đến Thú tộc. Mặc dù Lý Thiệu Lâm thừa biết rằng, sớm hay muộn thì người kia cũng sẽ đến tìm mình mà giải đáp thắc mắc thôi.

Ngặt nỗi, chính cậu hiện tại cũng vẫn còn xoay vòng trong những câu hỏi của bản thân nữa cơ mà?

Sau một hồi trầm mặc, Lý Thiệu Lâm nhìn Vưu Chiếu Hy cũng đang im lặng mong đợi, chậm rãi đồng ý.

Hai người ngồi xuống ở một dãy ghế dài gần đó.

Vưu Chiếu Hy đặt cuốn sách mình tìm trong thư viện lên bàn, ánh mắt có chút chán nản nói, “Tôi đã tìm đọc rất nhiều cuốn sách nói về hồ ly rồi, nhưng hầu như đều chỉ là những nội dung cơ bản của tự nhiên thôi. Cho nên hôm nay tôi mới muốn đến tìm cậu…để hỏi một chút.”

Lý Thiệu Lâm ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận lời cậu nói, “Ừm, bây giờ muốn biết gì đây?”

“Những điều liên quan đến Thú tộc các cậu.”

Lý Thiệu Lâm khẽ nhíu mày, dường như đang cố gắng sắp xếp câu từ cho thật chu toàn cẩn thận trước khi nói ra. Vì cậu cũng sợ bản thân mình trong lúc không kiểm soát được lời nói sẽ gây ra nhiều hậu quả tệ hại không ngờ đến

“Trong tộc của chúng ta thì loài Hổ sẽ là người luôn đứng đầu và trấn giữ tộc. Hồ Ly là cánh tay phải của họ, cũng như Báo Đen sẽ là cánh tay trái. Nói đến đây thì cậu đã hiểu vì sao loài Rắn lại không được trọng dụng rồi đúng không?”

Vưu Chiếu Hy im lặng nhìn nét mặt khi nói của Lý Thiệu Lâm. Tuy rằng cậu vừa kể về một việc có chút đau lòng về chính bản thân của mình, nhưng đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh đó đã khéo léo che đậy đi tất cả tâm tư của cậu ấy.

“Ừm, nhưng không phải cậu là nhị thiếu trong tộc sao?” Vưu Chiếu Hy bỗng dưng nhớ đến việc này liền lôi ra hỏi, “Ngày trước khi tôi đến tìm cậu, mấy người kia đã gọi cậu là nhị thiếu đấy. Như vậy… Thiệu Quân là đại thiếu à? Hm, mà anh ấy còn thuộc loài hổ nữa.”

Lý Thiệu Lâm nghe những lời nói mơ hồ không liền mạch của Vưu Chiếu Hy, bất giác cười một tiếng.

“Phải, chúng tôi là đại thiếu và nhị thiếu của Thú tộc. Sau này Thiệu Quân anh ấy sẽ thay cha tôi trấn giữ tộc đấy.”

Khi nghe đến lời này, Vưu Chiếu Hy có chút bồn chồn khó tả. Cậu miết nhẹ mép sách, ánh mắt mang theo hồi hộp nhìn Lý Thiệu Lâm, câu từ tuôn ra cũng chậm rãi cẩn trọng.

“Cậu bảo cha của cậu hiện tại đang trấn giữ tộc đúng không?”

Lý Thiệu Lâm mơ hồ phán đoán được người kia định hỏi gì, lãnh đạm gật đầu một cái.

Các ngón tay của Vưu Chiếu Hy hơi nắm lại, cậu thầm hít vào một hơi, trong đầu bỗng nghĩ đến một sự việc rất trùng hợp lại còn có chút khó chấp nhận.

“Vậy, ba của cậu tên là gì?”

Lý Thiệu Lâm nâng mắt nhìn Vưu Chiếu Hy thật lâu.

Khoảng thời gian tích tắc trôi qua, Vưu Chiếu Hy bỗng dưng cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nảy sinh loại ảo giác không thể ngồi yên được nữa.

Trước sự im lặng kỳ lạ của Lý Thiệu Lâm, cậu càng hồi hộp căng thẳng hơn.

“Này, đừng im lặng như vậy chứ!” Vưu Chiếu Hy giục.

Lý Thiệu Lâm thu lại ánh mắt khó hiểu của mình, nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Lý Luân.”

Lý Luân? Tại sao lại là Lý Luân?

Vưu Chiếu Hy vẻ mặt trở nên khó coi, dường như kết quả này không phải là thứ mà cậu đang mong đợi. Chân mày thoáng nhíu lại, cậu thầm lắc đầu, nói:

“Không phải. Vưu Thần nói rằng, người hiện tại đang giữ tộc chính là Lý Dư Trạch cơ mà?”

Lý Thiệu Lâm bỗng bật cười, “Vậy cậu tin lời anh ấy hơn tôi? Trong khi tôi là người trong Thú tộc?”

Vưu Chiếu Hy mơ hồ nhìn Lý Thiệu Lâm, lại bị giọng điệu chắc nịch của cậu làm cho hoang mang trong lòng.

“Nhưng…anh ấy sẽ không nói dối tôi đâu.”

“Đúng là có Lý Dư Trạch.” Lý Thiệu Lâm dựa lưng ra phía sau tường, nói tiếp, “Nhưng ông ấy đã xuống chức rồi. Hiện tại ba của tôi, Lý Luân là người nắm giữ mọi quyền hạn của tộc.”

“Ý của cậu là…Lý Dư Trạch không còn là người đứng đầu tộc nữa? Nhưng, nếu như vậy tức là ông ấy vừa mới nhượng lại mọi quyền hạn cho ba cậu là Lý Luân? Không lẽ Lý Luân là…con trai của Lý Dư Trạch?”

Vưu Chiếu Hy cảm giác mình càng nói càng đi vào ngõ cụt. Mọi sự việc ở trong đầu cậu bị sắp xếp hỗn loạn cả lên. Những cái tên cứ xô đẩy lẫn nhau khiến cậu muốn điên đầu.

Nếu như mình là con trai của Lý Dư Trạch, như vậy tức mình là chú của Thiệu Lâm?

Không, không thể được!

Nếu như vậy thì thời gian có chút không hợp lý…

Lý Thiệu Lâm nhìn biểu tình hoang mang hỗn loạn của Vưu Chiếu Hy, tâm cũng khẽ động. Nhưng vẻ ngoài của cậu vẫn nguyên vẹn một mặt lạnh lùng không cảm xúc.

“Tại sao cậu lại biết Lý Dư Trạch?”

Vưu Chiếu Hy thu lại suy nghĩ của mình, nghe đến tên người kia liền cảm thấy bất mãn khó chịu.

“Vưu Thần bảo ông ấy có khả năng là ba của tôi.”

“Có khả năng?”

Vưu Chiếu Hy khẽ cười lạnh một tiếng, “Phải. Ông ấy không thừa nhận tôi là con trai của mình, nghi ngờ mẹ tôi cùng người khác nảy sinh tình cảm cấm kỵ rồi mang thai tôi. Sau đó, ông ấy còn đuổi mẹ tôi ra khỏi tộc. Loại người đó, nếu như thật sự là ba của tôi, tôi cũng không muốn nhìn mặt một lần.”

Đoạn nói xong, Vưu Chiếu Hy lại quay về mối quan hệ giữa Lý Dư Trạch với Lý Luân.

“Nhưng mà, Lý Luân là con trai của Lý Dư Trạch thật sao? Như vậy có nghĩa là…chúng ta có quan hệ họ hàng đúng không? Tôi sẽ là chú của cậu?”

Lý Thiệu Lâm nhíu mày, không nhịn được duỗi ngón tay khóa miệng Vưu Chiếu Hy lại. Vì những lời cậu đang nói chỉ làm cho cuộc trò chuyện này càng thêm rối loạn.

“Lý Dư Trạch cùng Lý Luân ba tôi không có can hệ gì cả. Họ không phải cha con cũng không phải anh em. Lý Dư Trạch tuổi đã lớn, lại đánh giá cao khả năng điều khiển mọi việc của ba tôi cho nên mới nhượng quyền cho ông ấy. Nói đơn giản hơn thì chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Nói ra câu cuối cùng, đột nhiên trong lòng Lý Thiệu Lâm cũng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nói xong, Lý Thiệu Lâm trầm mặc nhìn Vưu Chiếu Hy.

Chúng ta không có quan hệ gì cả.

Vưu Chiếu Hy sau khi nghe rõ những lời giải thích từ Lý Thiệu Lâm, tâm tình thoáng chốc nhẹ bẫng. Mọi điều mà cậu suy luận, mong đợi đều không phải là sự thật.

Dù chỉ một chút cũng không dính dáng đến nhau.

Tại sao?

Vưu Chiếu Hy mơ hồ nhìn xuống đôi bàn tay, cảm giác như bản thân vừa để vụt mất thứ gì đó khỏi tầm tay mình.

Khi nghe đến Lý Dư Trạch và Lý Luân, cậu đã không ngừng ôm hy vọng mình sẽ có một chút quan hệ với Lý Thiệu Lâm.

Không rõ vì nguyên nhân gì đã khiến cho cậu ôm lấy suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà, không phải có một người thân ruột thịt thật sự thì cảm giác sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều sao?

Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt, tiếp tục rơi vào những trầm ngâm của bản thân.

Suy xét đến cùng, thật ra thì cậu vẫn chưa thể khẳng định được mình có phải là con ruột của Lý Dư Trạch hay không.

Nhưng lời khẳng định của mẹ cậu, cậu không thể không tin.

Nếu như cậu không tin thì chẳng khác nào cậu đã giống với suy nghĩ độc đoán cạn tình của Lý Dư Trạch, chẳng khác nào cậu tin vào lời đồn thổi vô căn cứ kia.

Chẳng khác nào cậu góp một tay vào tiếng đồn bôi nhọ thanh danh của mẹ cậu cả.

Như vậy, mình cùng Thiệu Lâm chẳng có quan hệ gì khác ngoài việc cả hai cùng một tộc.

Vưu Chiếu Hy nhắm mắt lại, dường như đã lắng xuống được những suy nghĩ mong ước khi nãy, cậu thở nhẹ ra một tiếng.

“Cảm ơn cậu.”

Lý Thiệu Lâm nghe thấy giọng nói, bất giác nhìn qua bên cạnh.

Vưu Chiếu Hy đứng dậy, mang theo cuốn sách kia trong người, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Lý Thiệu Lâm lần cuối trước khi về lớp.

“Ít ra thì hôm nay tôi đã xác nhận lại được mối quan hệ của chúng ta rồi. Cứ nghĩ…sẽ trở thành anh em của nhau chứ. Như vậy không phải rất vui sao?”

Lý Thiệu Lâm ngẩng mặt, hơi mỉm cười, “Nếu muốn, tôi vẫn có thể làm anh trai của cậu.”

Vưu Chiếu Hy thu lại nụ cười gượng gạo của mình, lãnh đạm đáp, “Không cần đâu. Ngoại trừ cậu thật sự là anh trai tôi, thì không có lý do gì cậu được thăng cấp như vậy cả. Tôi về lớp trước đây, cảm ơn nhé.”

Lúc Vưu Chiếu Hy xoay người toan rời đi thì bị Lý Thiệu Lâm gọi lại.

Bóng lưng cứng nhắc nghiêng qua một bên.

“Còn một chuyện nữa liên quan đến loài Hồ Ly của cậu đấy. Không biết là cậu đã nghe qua chưa.”

Vưu Chiếu Hy nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Lâm, trong đầu không khỏi gợi lại những lời mà Vưu Thần từng nói với mình.

Lý Thiệu Lâm đứng dậy, chân mày hơi nhướn lên, chậm rãi hỏi, “Cậu có nghe qua lời nguyền Trăng Máu chưa?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN