Thần Hy Khúc
Chương 110
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN Ý.
✻ Chương 110 ✻
Những ngày cuối cùng của tháng sáu đã sắp qua đi, ánh nắng oi bức có chút vương vấn níu kéo trên tán lá phượng vĩ. Hoa phượng đỏ rực đã sớm rơi rụng trên mặt đất.
Vưu Kiện ngồi ở chiếc ghế tựa lưng thấp, trên đùi là cuốn sổ ghi điểm quen thuộc của mình. Tay cầm bút xoay vài vòng nhàn nhã, ánh mắt lại tập trung hướng về phía một nam sinh đang kiểm tra ném bóng rổ.
Sau ba lần lọt rổ thành công, Vưu Kiện nhếch môi nói vọng đến, “Ném tốt lắm, Thiệu Lâm.”
Đoạn, hắn dừng lại quay đầu nhìn vào đám học sinh bên cạnh đang nhốn nháo, “Bạn tiếp theo, Kiều Ninh.”
Lý Thiệu Lâm từ trước đến giờ vẫn giỏi nhất là môn bóng rổ, cho nên chuyện kiểm tra này thật sự dễ như ăn cháo thôi. Cậu ta trở về chỗ của mình ngồi xuống. Lúc mở nắp chai nước uống một hớp thì vô tình nhìn thấy bóng dáng của Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương đang đi trên hành lang.
Trong lòng nảy sinh cảm giác muốn đi lại đó bắt chuyện, nhưng hiện tại đang là tiết thể dục cho nên cậu cũng không còn cách nào khác.
Những ngày gần đây, tình anh em của hai người họ dần tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, mối quan hệ ruột thịt này vẫn chưa đến tai của Lý Dư Trạch, thậm chí là cả Lý Thiệu Quân anh cả của hai người.
Ban đầu Lý Thiệu Lâm cứ lo lắng rằng Vưu Chiếu Hy kia tính tình ngỗ nghịch ngang bướng, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu việc nói dối về cha ruột. Nhưng sau một lần giải thích rõ ràng thì Vưu Chiếu Hy đã thấu hiểu và chấp nhận mối quan hệ của bọn họ.
Điều này bất giác khiến cho Lý Thiệu Lâm vừa vui mừng mà cũng rất đau lòng, vì sâu trong tâm can của Vưu Chiếu Hy thật sự mong muốn có một người thân ruột thịt bên cạnh.
Tiết kiểm tra diễn ra và kết thúc khá nhanh chóng. Vưu Kiện cũng không phải là loại giáo viên khó tính, thích thách thức học sinh của mình. Vì vốn dĩ môn học này cũng không cần phải áp đặt những căng thẳng lên học sinh, nếu ổn thì tự động cho qua thôi là được rồi.
Đóng cuốn sổ điểm lại, Vưu Kiện đứng thẳng người, hô lớn, “Cả lớp giải tán!”
Cả lớp đồng loạt chào hắn một tiếng rồi tản ra như ong vỡ tổ. Đồng phục xanh lam – trắng mau chóng lấp đầy cả sân thể dục.
Lý Thiệu Lâm đi đến đeo cặp lên vai, định trở về lớp thì Vưu Kiện ở phía sau bỗng gọi cậu lại. Quay đầu nhìn hắn, Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu mày vì không hiểu vì sao người kia lại gọi mình.
Vưu Kiện bước tới một cách khoan thai, vỗ lên vai cậu nói, “Đi theo thầy một chút.”
Lý Thiệu Lâm khó hiểu nhìn Vưu Kiện, “Có chuyện gì sao thầy?”
“Chút chuyện vặt ấy mà. Đi thôi.”
Vưu Kiện cười nói rất bình tĩnh, tiện tay cầm theo ly cà phê đã sớm nguội của mình, cất bước đi trước. Lý Thiệu Lâm ở sau lưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng rất nhanh đã đuổi kịp theo bước chân của người kia.
Cả hai băng qua dãy hành lang tầng trệt, đến cuối con đường thì dừng lại. Lý Thiệu Lâm ngẩng đầu nhìn qua một cái, nhận ra đây là phòng nghỉ riêng của Vưu Kiện.
Vưu Kiện vẫn bình tĩnh mở cửa phòng. Cánh cửa vừa hé mở chưa đến một nửa, Lý Thiệu Lâm đã nhanh mắt nhìn thấy một bóng lưng cao lớn vững vàng như bức tường đứng gần bệ cửa sổ. Hình ảnh ban đầu mờ nhạt mờ hồ, vài giây sau đã rõ ràng như ban ngày.
“Vào đi, có người cần tìm em đấy.” Vưu Kiện đứng ở cửa không vào, cằm hơi hất vào phía trong.
Lý Thiệu Lâm liếc nhìn Vưu Kiện, rồi nhìn đến bóng lưng đang ở bên trong, vẻ mặt vẫn bình bình đạm đạm như thường ngày. Tựa hồ cậu cũng đoán được vì sao người kia muốn tìm gặp mình rồi.
Cửa khép lại, bóng lưng bên bệ cửa sổ cũng chậm rãi xoay người, đầu thuốc lá đã cháy hơn quá nửa. Vưu Thần lãnh đạm nâng mi nhìn Lý Thiệu Lâm, ánh mắt lần này không quá lạnh lùng nghiêm khắc mà nhìn cậu.
“Ngồi đi.” Vưu Thần tiến lên một bước, đem điếu thuốc di vào gạt tàn thủy tinh, “Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn trò chuyện với cậu một chút thôi.”
Lý Thiệu Lâm ngoài mặt tuy rằng bình tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi một chút hồi hộp và áp lực khi đứng trước Vưu Thần – người từng khiến cho Lý Thiệu Quân phải chùn bước nhún nhường một lần.
Ngồi xuống ghế, Lý Thiệu Lâm nhìn tách trà nguội được đẩy đến trước mặt, khẽ thở ra một tiếng.
Vưu Thần thu tay về, ngồi tựa người vào lưng ghế, nhàn nhạt lên tiếng, “Nghe nói cậu cùng Tiểu Hy đã thừa nhận mối quan hệ ruột thịt với nhau.”
Lý Thiệu Lâm nâng mắt nhìn trực diện vào người kia, “Đúng là vậy.”
“Cảm giác của cậu thế nào?”
Nghe hỏi, Lý Thiệu Lâm có phần chưa theo kịp, hơi ngước mắt quan sát biểu tình của Vưu Thần. Ý của anh ta là cảm giác về mối quan hệ này sao? Nếu như nói thật thì liệu có chuyện gì xảy ra không nhỉ?
Vì trước kia cũng từng nghe qua tính tình Vưu Thần lãnh khốc độc đoán và chiếm hữu cao, trong mắt của người đàn ông này ngoài Vưu Chiếu Hy tuyệt nhiên không có một người nào khác nữa. Cho nên, đối với tất cả những người gần gũi với Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần luôn có một cái nhìn đầy đề phòng và ác cảm.
Sau một hồi trầm mặc, Lý Thiệu Lâm ho nhẹ một tiếng, vẫn là không bình tĩnh hoàn toàn dưới cái nhìn áp lực của người đối diện.
“Vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Dù sao thì hiện tại tôi cũng đã có một người em trai để có thể trò chuyện tâm sự, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất hoan hỉ.”
Vưu Thần hơi rướn khóe môi lên, cười nhạt một cái, “Xem ra cậu rất quan tâm Tiểu Hy. Tôi không có ý tạo áp lực gì cho cậu cả, vì mối quan hệ này cũng khiến cho Tiểu Hy rất vui vẻ. Tinh thần của em ấy vực dậy hẳn sau khi biết rằng mình vẫn còn người thân ruột thịt bên cạnh. Tôi hoàn toàn tôn trọng mối quan hệ của hai người…”
Đến đây thì y dừng lại, ánh mắt hòa nhã ban nãy chốc chốc thay bằng vài tia sắc lạnh, “Nhưng mà, tôi cũng cần cậu hiểu một điều. Nếu như Tiểu Hy có xảy ra chuyện gì vì những người phía bên Thú tộc thì mối quan hệ anh em này sẽ phải chấm dứt ngay lập tức. Đã rõ rồi chứ?”
Lý Thiệu Lâm hơi nhíu mày, vì lời lẽ của Vưu Thần mang theo quá nhiều sự dứt khoát và độc đoán. Dường như cuộc đời của Vưu Chiếu Hy đã nằm gọn trong bàn tay của y, tùy ý y xoay chuyển theo tâm tình của mình. Việc này làm cho Lý Thiệu Lâm cảm thấy có chút không khuất phục, nhưng người kia cũng đã một tay nuôi dưỡng Vưu Chiếu Hy từ lúc còn nhỏ, cho nên…
Lý Thiệu Lâm dời tầm mắt nhìn xuống tách trà trên bàn, âm trầm hít vào một làn khí mát lạnh.
“Tôi hiểu những lời của anh. An tâm, tôi sẽ không để Chiếu Hy phải bị tổn thương bởi những chuyện của bên Thú tộc. Nhân tiện đây, tôi có một thỉnh cầu muốn nói với anh.”
Vưu Thần chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Cuối tuần này, tôi muốn đưa Chiếu Hy đến Lý gia một chuyến.”
Lời vừa dứt, chân mày của Vưu Thần đã thoáng nhíu chặt lại. Điều này đủ chứng tỏ cho câu trả lời sắp sửa nói ra của y là như thế nào rồi. Nhưng Lý Thiệu Lâm cũng chưa vội buông bỏ ý định này, bình tĩnh giải thích:
“Chỉ một lần này thôi. Vì tôi vẫn còn lưu giữ rất nhiều kỷ vật của mẹ, cho nên tôi muốn Chiếu Hy tự mình nhìn thấy những thứ đó. Bên cạnh, tôi cũng hy vọng Chiếu Hy sẽ được biết đến tộc của mình. Tôi tuyệt đối sẽ không để mối quan hệ này đến tai của cha tôi hay anh trai của tôi.”
Những chuyện của Thú tộc, Vưu Thần vốn cũng không tìm hiểu quá kỹ lưỡng. Nhưng y thừa biết rằng, nếu như việc Vưu Chiếu Hy – đứa con trai mà Đồng Xuyến Yên đã sinh ra sau khi bị trục xuất khỏi tộc vẫn còn tồn tại đến thời điểm này truyền tới tai Lý Dư Trạch thì…chắc chắn ông ta sẽ vô cùng khó chịu. Nếu tệ hại hơn còn có thể làm ra nhiều loại chuyện xấu xa đối với Vưu Chiếu Hy. Vì trong thâm tâm của ông ta, sự tin tưởng đối với Đồng Xuyến Yên đã không còn, ác cảm theo đó cũng áp lên đứa con trai mà ông ta nghi ngờ kia.
Vưu Thần trầm mặc suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng hạ xuống một câu, “Cậu lấy gì đảm bảo cho việc này?”
Lý Thiệu Lâm nhìn y, không ngần ngại đáp lại, “Mạng sống của tôi. Chiếu Hy từ nhỏ đã sống rời xa gia đình, hiện tại chỉ thừa nhận tôi là anh trai của em ấy. Cho nên tôi sẽ bảo vệ em ấy bằng cả mạng sống của mình.”
Mạng sống của cậu ư?
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn vô định vào một điểm, ánh mắt ẩn chứa vài tia u tối lạnh lẽo, không thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của y.
“Được, nói thì giữ lấy lời. Tôi sẽ nói lại chuyện này với Tiểu Hy, nhưng không đảm bảo là em ấy sẽ đồng ý.”
Dừng lại, y nâng mắt, nụ cười khó hiểu vương trên môi, “Cậu biết đấy, Tiểu Hy vốn không có cảm tình với Thú tộc cho lắm.”
Lý Thiệu Lâm thật sự bị câu nói này làm cho chấn động. Cậu hờ hững nhìn Vưu Thần một cái, không rõ ý tứ trong lời nói kia là gì, nhưng cậu nhìn ra được vài điểm không thiện cảm mà Vưu Thần dành cho mình.
“Cảm ơn anh.” Lý Thiệu Lâm đến cùng vẫn giữ thái độ hòa nhã nhất đối với y.
Vưu Thần toan gật đầu, sau đó nhàn hạ ngả người ra sau, tùy ý nói, “Cậu về lớp đi.”
Lý Thiệu Lâm nghe câu này, trong lòng ngay lập tức gỡ xuống áp lực từ nãy đến giờ. Cậu đứng dậy, bình tĩnh quay người rời khỏi phòng. Khi cửa phòng vừa đóng lại, Vưu Thần sờ tay vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc, nhanh nhẹn châm lửa.
Làn khói vần quanh trong không khí, để lại một mùi như mùi gỗ rừng.
Vưu Thần hơi híp mắt lại, trong làn khói, y tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt kiên định của Lý Thiệu Lâm khi nói rằng, đem cả mạng sống của cậu để đảm bảo.
Một tiếng cười lạnh nhạt khinh thường cất lên như cứa vào không khí.
Mạng sống của cậu, làm sao có thể bằng những gì mà tôi đã từ bỏ và hy sinh vì em ấy?
…
Tiểu Uyển dạo này ăn rất nhiều, lại còn rất quậy phá nghịch ngợm, khiến cho Vưu Chiếu Hy điên người không ít lần.
Ở trong phòng ngủ, Tiểu Uyển dường như tới tuổi “dậy thì”, ngông nghênh phá phách không chịu nghe lời, đem hạt dẻ đã nướng rơi vãi đầy trên giường ngủ của Vưu Chiếu Hy.
Lúc cậu bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không nhịn được mắng lớn, “Tiểu Uyển, mau ra đây!”
Tiểu Uyển từ dưới gầm giường chui ra, ngước mắt nhìn Vưu Chiếu Hy với vẻ mặt vô tội.
Bước lại gần, Vưu Chiếu Hy túm lấy phần da mềm mại của nó, nhấc lên khỏi mặt đất.
“Này, sao mày lại phá như vậy hả? Giường ngủ của tao thành chỗ trưng bày cho mày à?”
Tiểu Uyển vẫn nhất nhất trưng ra đôi mắt to tròn vô tội của mình, đôi tai nhỏ trước ngực khép lại. Vưu Chiếu Hy nhìn nó một lúc lâu, rốt cuộc như đàn gảy tai trâu, cuối cùng đành buông nó xuống, dọn dẹp lại giường ngủ.
Số hạt dẻ nướng trên giường bị cất vào trong một chiếc hộp, đặt trên bàn học. Tiểu Uyển liếm liếm môi, nhanh chân trèo lên bàn học của cậu, ngắm nghía hạt dẻ nướng.
Vưu Chiếu Hy vừa dọn giường vừa luôn miệng càu nhàu, “Ngắm nghía cái gì nữa? Không cho mày ăn nữa đâu. Ăn riết béo mũm mĩm xong còn quậy phá.”
Tiểu Uyển vẫn im lặng nhìn ngắm hạt dẻ nướng trong hộp thủy tinh, không thèm liếc nhìn cậu chủ của mình.
Sau khi Vưu Chiếu Hy dọn xong giường ngủ thì cửa phòng cũng thình lình mở ra. Cậu hơi quay người nhìn lại, không nhịn được lại mỉm cười theo phản xạ.
“Anh xuất viện từ bao giờ thế?” Vưu Chiếu Hy kinh ngạc bước tới, vòng tay ôm lấy Vưu Thần, đầu tựa trước ngực của y, mũi thính hít lấy một mùi hương quen thuộc.
Vưu Thần cũng vòng tay ôm ngược lại, từ trên đỉnh đầu của cậu nói vọng xuống, “Vừa xuất viện sáng nay. Em đang càu nhàu cái gì đấy?”
Vưu Chiếu Hy ngước mắt, hơi nhíu mày, “Tiểu Uyển nghịch ngợm nên em vừa mắng một trận. Mà, anh xuất viện rồi, thật tốt quá.”
Xoa đầu cậu một cái, y hơi cười, “Vui lắm à?”
“Ừm~ Nhìn thấy anh đứng trước mặt như vậy, cảm giác rất tuyệt. Còn được ôm anh nữa.”
“Được rồi, không phải là em vừa làm lỗi gì với tôi đấy chứ? Những lời ngọt ngào này thật hiếm khi nghe được.”
Vưu Chiếu Hy nhìn vào đôi mắt đang lăn tăn vài tia nghi hoặc cùng hoan hỉ của y, không nhịn được nhíu mày, cánh tay lại càng siết chặt thêm một chút.
“Đều là những lời thật lòng của em đấy. Em không phải làm lỗi với anh nên mới nịnh hót ngọt ngào như vậy đâu. Em cảm thấy, mỗi ngày được ôm người mình yêu thì rất tuyệt… Vì đôi khi chúng ta không biết trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì—ách”
Đang nói dở lại bị Vưu Thần véo mũi, lạnh nhạt lườm một cái, “Bậy bạ! Cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ bên cạnh em ngay lúc đấy.”
Vưu Chiếu Hy dường như muốn thử lòng Vưu Thần, bèn to gan nói, “Nếu em không còn trên cõi đời này thì sao?”
“Vậy thì lúc đấy em cứ nhìn ra phía sau, sẽ ngay lập tức nhìn thấy tôi.”
Vưu Chiếu Hy cảm động, không nói thêm gì chỉ mỉm cười ngọt ngào với y. Những lời này đối với người khác, có lẽ người ta sẽ không tin. Nhưng còn cậu, thì tuyệt đối tin tưởng Vưu Thần.
“Được rồi, tôi có chuyện muốn nói với em đây.”
Vưu Thần tách khỏi cậu, ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Cả người mệt mỏi tựa ra phía sau, y đưa tay cởi đi hai khuy áo trên cùng. Vưu Chiếu Hy ngồi xuống giường ở phía đối diện, ánh mắt mang theo sự tò mò hiếu kỳ nhìn y.
“Sao thế?”
Vưu Thần đặt hai tay trên tay vịn, nhàn nhạt nói vào chuyện chính, “Cuối tuần này, em có muốn đến Lý gia một chuyến không?”
Bỗng dưng Vưu Thần lại chủ động đề cập đến việc này, còn là việc của Lý gia khiến cho Vưu Chiếu Hy không khỏi kinh ngạc. Cậu thoáng chau mày, nhắc đến họ Lý cậu đã cảm thấy không thoải mái trong lòng rồi, huống gì nói đến chuyện cậu sẽ ghé qua nhà của bọn họ cơ chứ?
“Có chuyện gì mà anh lại nói như vậy?”
Vưu Thần cũng không che giấu, trực tiếp nói ra việc sáng nay Lý Thiệu Lâm thỉnh cầu mình.
“…sao tự dưng anh ấy lại muốn vậy?”
Vưu Thần nâng mắt nhìn cậu, “Thiệu Lâm bảo rằng có một số kỷ vậy của mẹ muốn em nhìn qua một lần. Với cả, cậu ta cũng muốn em một lần đặt chân vào Lý gia – nơi vốn dĩ em nên thuộc về.”
Vì nghe thấy đây là thỉnh cầu của Lý Thiệu Lâm, trong lòng Vưu Chiếu Hy cũng có chút dao động. Những ngày qua, quan hệ của hai người thật sự tốt như chưa từng xảy ra hiềm khích hiểu lầm nào. Lý Thiệu Lâm cũng chân thành quan tâm cậu như cách mà một người anh trai nên làm. Và điều này cũng khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ cảm động không ít.
Nếu bây giờ cậu từ chối lời mời này, xem ra cũng khá thất lễ và khiến cho Lý Thiệu Lâm hụt hẫng. Bên cạnh đó, nếu nói cậu không tò mò về người họ Lý thì chính là lời nói dối trắng trợn.
Vưu Thần nhìn thấy cậu trầm mặc suy tư, khóe môi lạnh nhạt cong lên, bồi thêm, “Em đang lo lắng liệu Dư Trạch có chạm mặt với em không?”
Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn Vưu Thần, thoáng kinh ngạc. Sau đó, cậu im lặng gật đầu một cái.
Lần này Vưu Thần lại đoán trúng suy nghĩ của cậu, tiếng cười lạnh nhạt vang lên, “Đừng lo lắng. Thiệu Lâm đã đem cả mạng sống của cậu ta để đảm bảo rằng em sẽ an toàn trở về.”
Vưu Chiếu Hy tiếp tục bị y làm cho thất kinh, ánh mắt tỏ ra khó xử, “Anh ấy nói như vậy thật sao? Không nghiêm trọng đến vậy đi?”
“Sao có thể nghiêm trọng được nhỉ?” Vưu Thần nhướn người về phía trước, một tia lạnh lẽo lướt qua ánh mắt, “Mạng sống của em có thể không quan trọng được sao? Có thể không quan trọng với em, nhưng với tôi thì có!”
Bị Vưu Thần nhìn chăm chú, Vưu Chiếu Hy bỗng dưng chột dạ, dời tầm mắt sang nơi khác. Lời lẽ lại bá đạo khốc suất khiến cho cậu vừa cảm động cũng vừa run sợ.
Sau vài giây im lặng, Vưu Chiếu Hy bất ngờ đứng dậy, bước tới trước mặt Vưu Thần, đổ bóng người xuống một chút, vừa vặn cách bờ môi của y một khoảng ngắn.
Hai cánh tay vững vàng chống hai bên, Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn sâu vào ánh mắt thâm sâu của y, nói:
“Em xin lỗi. Ý của em khi nãy không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là em không nghĩ Lý Dư Trạch có thể ra tay dứt khoát tàn nhẫn với em như vậy đâu. Còn nữa, Vưu Thần, nếu như anh cứ mãi ôm lấy suy nghĩ thâm tình đó, lỡ như thật sự em có chuyện thì phải làm sao đây?”
Vưu Thần cũng nâng mắt nhìn cậu, trả lời rất bình tĩnh, “Nếu thật sự em có chuyện thì trước tiên tôi sẽ tìm Thiệu Lâm tính một chút đã. Sau đó, tôi sẽ đi tìm em, ở dưới.”
Vưu Chiếu Hy khẽ cười, “Sao không phải là ở trên chứ? Thiên đường tốt hơn đấy.”
“Cả hai chúng ta đôi tay đã nhuốm máu, chỉ có thể bị đày xuống dưới địa ngục mà thôi. Nhưng dù ở đâu đi nữa thì em vẫn luôn có tôi ở bên cạnh.”
Câu nói của y một lần nữa khiến cho đáy mắt của cậu dâng lên một sự cảm động không thể diễn tả được. Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt nhìn xuống bờ ngực ẩn hiện sau lớp áo sơmi xanh sẫm của y, khóe môi cong lên, nói:
“Vậy thì em cũng sẽ tự bảo vệ chính mình, vì em cũng không muốn phải khiến người em yêu khổ sở như vậy. Từ trước đến giờ, anh đã vì em mà hy sinh rất nhiều rồi.”
Vưu Thần bất ngờ giữ lấy khuôn cằm tinh tế của cậu, kéo sát lại một chút nữa, hơi thở lành lạnh phả lên da thịt.
“Những lời nói này, đáng lý em nên nói từ rất lâu rồi mới phải. Nếu không, tôi đã không phải khó chịu như vậy suốt mấy ngày qua.”
Vưu Chiếu Hy nghe đến đây, thoáng chốc sững lại. Trong lòng mách bảo vài dự cảm liên quan đến Lý Thiệu Lâm, cậu hơi nhíu mày, ngập ngừng hỏi:
“Đừng nói với em…là anh khó chịu vì Thiệu Lâm đấy nhé?”
Vưu Thần hơi nhướn mày, không đáp.
Nhìn biểu tình này, Vưu Chiếu Hy càng chắc chắn dự cảm của mình là đúng, cho nên không khỏi cười một tiếng.
Ôm lấy gò má lành lạnh của Vưu Thần, cậu cúi thấp đầu hôn lên môi y đầy ngọt ngào.
“Thần, anh ghen với cả anh trai của em sao?”
Vưu Thần đáp lại chiếc hôn của cậu có phần mạnh mẽ và nhiệt tình, “Không được sao?”
Vưu Chiếu Hy tách ra một khoảng, nén xuống tiếng cười trong lòng, “Thần, Thiệu Lâm là anh trai ruột của em.”
“Nhưng em đối với cậu ta còn vui vẻ hơn là ở bên cạnh tôi.”
Lần này cậu cảm giác mình bị bại trận trước sự ghen tuông của Vưu Thần. Bỗng nhiên lại thấy người trước mặt có phần đáng yêu đến kỳ lạ.
Lại nhớ tới lời Từ Lương nói, “cậu yêu phải hàng độc lạ rồi!”.
Ừ, thì cậu yêu phải hàng độc lạ thật rồi. Mà chính cậu cũng rất kì quặc, vì cảm thấy người kia quá đáng yêu.
Vưu Chiếu Hy lại hôn lên môi y đầy dụ hoặc, “Anh có biết vì sao ở bên cạnh anh, em không vui vẻ bằng không?”
Vưu Thần nhíu mày, không đáp.
Nụ cười ranh mãnh xuất hiện, Vưu Chiếu Hy vòng tay qua cổ của y, không rõ từ bao giờ chiếc đuôi cao đã lộ ra, quấn lấy cánh tay rắn chắc của y.
“Bởi vì, ở cùng anh, em chỉ muốn “được mỏi mệt” mà thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!