Thần Hy Khúc - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Thần Hy Khúc


Chương 19



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 19 ✻

“Không phải đêm hôm qua chúng ta đã rất vui vẻ hay sao?”

Cảm nhận được nhiệt độ ở đầu ngón tay Vưu Thần truyền đến môi mình, Vưu Chiếu Hy theo phản xạ mím nhẹ môi lại. Đồng thời, câu nói của y không ngừng lặp lại trong đầu của cậu.

Đêm hôm qua, là đêm hôm qua đó sao?

Anh ấy nói như vậy tức là đêm hôm qua anh ấy đều nhớ hết tất cả mọi chuyện?

Nhưng mà…chẳng phải anh ấy đã say đến mức ngủ gục trên người mình hay sao?

Người say như vậy, chắc chắn ngày hôm sau sẽ chẳng nhớ một chút gì cả đâu.

Vưu Chiếu Hy nhíu nhíu chân mày, khuôn mặt hơi tránh né đi ngón tay của người kia, rất thẳng thắn mà hỏi lại:

“Như vậy là hôm qua anh đã giả vờ say sao?”

Vưu Thần vẫn an tĩnh nhìn Vưu Chiếu Hy sau câu nói của bản thân, nụ cười bên khóe môi thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho tâm tình của tiểu ma cà rồng đối diện không hề yên ổn một giây phút nào hết.

“Bảo tôi giả vờ thì hơi nặng nề rồi. Chỉ là giữa cuộc vui, tôi bỗng dưng lại tỉnh táo hơn thôi.”

“Nhưng sau đó anh đã ngủ gục trên người em, như vậy mà là tỉnh táo à?”

Vưu Thần híp mắt lại, im lặng lắng nghe người kia dùng lời để bắt bẻ mình. Một hồi sau, y miết nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, xúc cảm ở đầu ngón tay cứ như ngày hôm qua, vẫn thú vị đến si mê.

“Sau một hồi tỉnh táo, tôi lại cảm thấy rất buồn ngủ.”

“…”

Vưu Chiếu Hy lần đầu tiên trừng mắt nhìn người mà cậu luôn đem lòng ngưỡng mộ, chỉ vì thái độ của y quá mức bỡn cợt khiến cho cậu không thể chịu được.

Ngặt nỗi, nét mặt giận dữ của Vưu Chiếu Hy khi thu vào tầm mắt của Vưu Thần ngược lại chỉ làm cho y càng thêm thích thú muốn trêu đùa thêm mà thôi.

Bất ngờ cầm lấy bàn tay của cậu nâng lên, Vưu Thần dời ánh mắt nhìn qua, không lâu sau lại gieo xuống một chiếc hôn thật dịu dàng.

“Nếu giận dữ như vậy, hẳn là em vẫn còn nhớ rõ cảm xúc của đêm hôm qua như thế nào.”

Dừng một chút, Vưu Thần ngước mắt nhìn cậu, đôi chân mày khẽ nhướng lên, “Thế thì, hãy giúp tôi nhớ rõ lại một lần nữa được không? Tôi…lỡ quên mất rồi.”

“Sao cơ?”

Vưu Thần, rốt cuộc là anh muốn cái gì vậy chứ?

Em…là em trai của anh đó!

Vưu Chiếu Hy trong lòng không ngừng trấn tĩnh mình bằng những câu nói như thế, nhưng thật lòng mà nói thì, đêm hôm qua cậu còn hy vọng “Tiểu Hy” kia chính là mình cơ mà?

Cuối cùng thì những suy nghĩ sai trái này tại sao lại nảy sinh vậy chứ…

Lắc nhẹ đầu một cái, Vưu Chiếu Hy giằng ra khỏi cái nắm tay của Vưu Thần, nghiêm túc chấn chỉnh lại suy nghĩ của cả hai:

“Anh đừng có đùa như vậy nữa! Em không biết là anh đang thích thầm ai có tên là Tiểu Hy, nhưng mà…anh đừng có lấy em ra làm trò tiêu khiển cho mình. Sao anh không đi nói thẳng với người ta ấy?”

“Nói với ai cơ?” Vưu Thần có chút khó hiểu, lập tức hỏi lại.

Nhưng với biểu tình của anh, Vưu Chiếu Hy lại càng lầm tưởng là anh vẫn chưa thôi trò đùa của bản thân. Một mặt nghiêm túc lạ thường, cậu lạnh giọng mà nói:

“Là cái người tên Tiểu Hy mà anh đã gọi liên tục vào đêm qua ấy. Em cũng là “Hy”, nhưng em là em trai của anh. Anh đừng có giỡn như vậy nữa. Em không thích.”

Em không thích.

Thật ư?

Mình, không thích?

Vưu Chiếu Hy nói đến đó cũng đột nhiên dừng hẳn lại, tâm trí lăn tăn mãi những câu tự vấn bản thân, nhưng đến cùng thì cậu chẳng tìm được câu trả lời cho bất kì câu hỏi nào cả.

“Ý của em là tôi đang thích một người tên Tiểu Hy và…tôi đã đem em ra làm trò đùa thay vì nói thẳng với người đó sao?”

Vưu Chiếu Hy quay lại nhìn người kia, gật một cái đầy khẳng khái.

Tuy rằng bản thân của cậu có cố gắng không nghĩ theo chiều hướng tiêu cực đó đi nữa thì…chắc gì Vưu Thần đã giống cậu đâu chứ?

Vưu Chiếu Hy cậu cho dù thích nụ hôn của người kia như thế nào đi nữa, thì Vưu Thần chắc chắn sẽ không cùng nghĩ như vậy.

Vì mình chính là em trai của người kia.

Nhìn cái gật đầu của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần giống như vừa nhìn thấy một việc hài hước nên đã bật cười một tiếng. Điệu cười y thật trầm, nhưng đầy ý vị bên trong đó.

Soạt một tiếng, Vưu Thần bất ngờ đứng thẳng dậy, khiến cho kẻ đối diện y một trận giật mình. Hai chân thoáng chốc lùi vội về sau, suýt thì đã ngã mất rồi.

Ngẩng đầu lên, Vưu Chiếu Hy cố tình theo dõi biểu cảm trên gương mặt của Vưu Thần, nhưng chẳng thể tìm ra được một chút sơ hở nào.

Khuôn mặt đó vẫn thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

“Xem ra tôi đã…”

Vưu Thần vừa xoay lưng lại với Vưu Chiếu Hy, vừa âm trầm nở một nụ cười đầy khó hiểu mà nói tiếp, “…bị bắt bài rồi.”

Vưu Chiếu Hy lúc này nhìn bóng lưng cao lớn của y mà cảm giác như trái tim của mình vừa bị đấm một cú quá đỗi mạnh bạo.

Tay chân đều lóng ngóng không biết nên làm gì sau câu nói của người kia, Vưu Chiếu Hy trước mặt nhìn Vưu Thần vẫn bình thản hướng lưng về phía mình, cố gắng lắm mới có thể bật cười một tiếng đầy gượng gạo.

“Anh cả, trò đùa này thật sự không vui chút nào đâu.”

Nghe Vưu Chiếu Hy lên tiếng, Vưu Thần quay đầu lại nhìn, chỉ khá bất ngờ với một ánh mắt vừa sắc bén vừa giận dữ của người kia.

“Thế sao?”

Vưu Chiếu Hy lần này nhìn thẳng trực diện vào đôi mắt màu hổ phách nóng rực kia, lạnh nhạt đáp:

“Vâng. Anh làm như vậy chính là lấy đi nụ hôn đầu của em mất rồi. Nhưng mà hiện tại, em lại đang muốn tặng nó cho một người khác cơ.”

Không để Vưu Thần được tiếp lời, Vưu Chiếu Hy khẽ thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã:

“Anh làm sao có thể đền cho em đây? À không…”

Dừng lại, Vưu Chiếu Hy bỗng nhếch nhẹ khóe môi, sửa lại lời nói của mìnnh:

“…đúng hơn thì làm sao anh có thể đền cho người em thích đây?”

Vưu Thần bị chặn nói đến hai lần, ánh mắt của y có chút biến hóa khôn lường. Nhìn thật lâu vào đôi mắt màu biếc của Vưu Chiếu Hy, y kì thực không tìm ra được nửa điểm nào là nói dối, thay vào đó còn nhìn ra được một chút đau lòng kì lạ.

“Tôi phải đền cho người em thích à?” Vưu Thần nói thật chậm rãi, giống như đang gằng từng chữ qua kẻ răng của mình.

Mà Vưu Chiếu Hy ở đối diện cũng không chịu thua y, vẫn mỉm cười nhàn nhạt đáp:

“Nhưng em biết tính của anh cả chưa bao giờ biết hạ mình trước ai, cho nên việc đền lại một thứ gì đó cho người khác chắc hẳn rất khó khăn.”

“Em hiểu mà.” Vưu Chiếu Hy khẽ nhún vai, “Dù sao người đó cũng rất thích em, hẳn là sẽ không để tâm lắm đâu.”

“Em nghĩ vậy sao?”

Vưu Thần hỏi, bước chân toan tiến gần về phía của Vưu Chiếu Hy. Mỗi bước là một câu nói.

“Đúng thật là tôi sẽ không đền cho bất kì ai một thứ gì.”

Lại thêm một bước.

“Cho dù tôi có lỡ tay cuỗm mất nó…”

Khoảng cách càng lúc lại càng gần hơn.

“Thì…tôi cũng sẽ không quan tâm người khác ra sao khi mất nó.”

Dừng lại, Vưu Chiếu Hy lúc này nhận ra mình đã sớm bị người kia làm cho mê hoặc bằng kiểu gì đó thật khó hiểu, cuối cùng cả người đều bị khóa lại bởi hai cánh tay của người kia.

Vưu Thần cúi thấp mặt, đôi mắt lần nữa híp lại, biểu tình trên mặt có chút bộc lộ ra mộ vẻ tức giận.

“Quan trọng, nếu như người đó đã lỡ chọc giận tôi, thì tôi sẽ lấy hết tất cả những thứ còn lại của hắn ta.”

Lời vừa dứt, trong tầm mắt của Vưu Chiếu Hy bỗng dưng tối sầm lại. Mà trên môi lại cảm nhận được một luồng khí ấm nóng đang lướt qua, một lúc sau lại tràn vào bên trong, khiến cho nơi đó được lấp đầy không có một khe hở nào để thoát ra.

Cả người Vưu Chiếu Hy đều căng cứng, tay chân lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu. Mà người đối diện cậu giống như bị mình chọc cho điên lên, hoàn toàn đem hai cánh môi của cậu dày vò đến đau đớn.

Khi ánh sáng dần trở lại trong đáy mắt, Vưu Chiếu Hy liền lùi về phía sau dựa hẳn lưng vào mảng tường lạnh. Đầu lưỡi liếm nhẹ qua môi, ngửi được một mùi vị rất đỗi quen thuộc.

Một mùi thơm ngon nhưng tanh tanh, vô cùng kích thích.

Hai cánh môi khẽ run rẩy, Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt nhìn Vưu Thần, lại chỉ thấy được ánh mắt của người kia âm lãnh đến không ngờ.

“Sao anh dám…” Vưu Chiếu Hy nghiến chặt răng mình, ngăn đi cảm xúc khiếp sợ trong lòng.

Ngược lại vẻ mặt trắng bệch của cậu, Vưu Thần chỉ liếm nhẹ qua môi mình – nơi đã vươn lại một vài giọt máu của người kia.

“Không phản kháng nữa sao?”

Vưu Thần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó liền nhếch khóe môi cười một cái đầy hờ hững, “Thế thì đừng bao giờ giở trò phản kháng với tôi thêm một lần nào nữa. Vì em sẽ không bao giờ thắng được tôi đâu.”

Nói rồi, Vưu Thần xoay người đi đến cửa phòng, trước khi thật sự rời đi, y còn thả lại một câu:

“Còn người mà em nói đến, có thật sự tồn tại không?”

Cánh cửa toan mở ra rồi khép lại thật nhanh chóng.

Vưu Chiếu Hy lặng cả người nhìn bóng lưng kia dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng vẫn còn khiếp sợ chưa nguôi.

Chạm đầu ngón tay lên môi mình, xúc cảm mãnh liệt khi nãy nhất thời khiến cho đầu óc của cậu quay cuồng.

Một nụ hôn như vậy, là đang cảnh cáo mình ư?

Vưu Chiếu Hy khẽ cười một tiếng đầy chua chát, trong lòng lại thầm nói, Vưu Thần, câu hỏi cuối cùng của anh thật sự đánh giá thấp em quá rồi đấy!

#

Vưu Thần cất bước rảo trên hành lang phía Nam, đường đi hướng thẳng đến thư phòng riêng của y.

Trên đoạn đường đi, chân mày của y chưa phút giây nào được thả lõng. Người hầu ở xung quanh có vô tình nhìn thấy y cũng sẽ biết chuyện mà tránh xa một chút.

Về đến thư phòng, Vưu Thần đẩy mạnh cánh cửa một phát, lập tức dội ra một tràng âm thanh chói tai.

Ngồi xuống chiếc ghế xoay, Vưu Thần lúc này mới thả lõng được cảm xúc trên gương mặt của mình. Ngón tay di đến con chuột của máy tính, muốn tìm một thứ gì đó trên mạng nhưng rồi lại chẳng thể nghĩ ra được cái gì hay ho.

Sau đó, Vưu Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh khung cửa sổ nhiều cánh, giương mắt nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời về chiều thật sự quang đãng, ánh nắng càng ngày càng nhạt dần, chỉ còn sót lại một bầu trời với sắc vàng cam ngọt dịu.

Cầm một chiếc bật lửa trên tay, Vưu Thần liên tục bật lên rồi đóng xuống, tạo ra một loạt thanh âm khe khẽ đều đều lặp đi lặp lại.

Vưu Thần tựa người vào tấm kính trong suốt, tâm trí bất chợt nhớ lại khoảnh khắc khi hôn Vưu Chiếu Hy. Nhìn vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ của cậu, trong lòng y lại càng cảm thấy thống khoái đến lạ.

Hương vị thanh thanh ở đầu lưỡi của người kia tựa hồ lưu luyến chưa phai, khiến cho y vừa được nếm lại muốn nếm thêm một lần nữa.

Nhưng mà…

Vưu Thần lúc này khẽ nhíu chân mày, bỗng dưng nhớ đến một người vô tình được nhắc tới trong cuộc trò chuyện của cả hai.

Người mà Vưu Chiếu Hy thích.

Nghĩ đến đó, y khẽ cười, không bao giờ có người như thế, ngoại trừ một người là—

Cốc, cốc.

Dòng suy nghĩ của Vưu Thần nhất thời bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa phát ra ở bên ngoài. Y bình thản xoay người nhìn về phía đó, nói:

“Vào.”

Bên ngoài là một người gác cổng vẫn còn trẻ. Anh bận trên người một bộ y phục màu xanh lục hơi sẫm, nhìn qua có chút sờn cũ. Hai tay thẳng tắp ép sát hai bên, anh cúi đầu báo cáo:

“Cậu Cả, bên ngoài có một thiếu niên muốn tìm gặp cậu Út.”

“Thiếu niên?” Vưu Thần nhướng cao chân mày.

Người gác cổng gật đầu, “Vâng, là một thiếu niên trạc tuổi của cậu Út. Bảo là đến thăm bệnh.”

“Thăm bệnh à?” Vưu Thần thầm nói, sau đó liền buông bỏ chiếc bật lửa xuống bàn làm việc rồi mau chóng đi về phía cánh cửa.

Lướt ngang qua người gác cổng, Vưu Thần nói:

“Đi thôi.”

Sau lưng y, cánh cửa dần được khép lại.

Bước chân của y có phần bình thản hơn thường ngày, mặc dù rằng trong lòng khá hiếu kỳ về đối tượng muốn tìm gặp Vưu Chiếu Hy.

VưuChiếu Hy, em thật sự đã khiến một kẻ ngoại tộc dám đặt chân đến đây sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN