Thần Hy Khúc
Chương 22
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 22 ✻
Từ Lương hôm nay đột nhiên lại đi học muộn hơn mọi ngày. Điểm này khiến cho một đứa chuyên môn đến lớp trễ như Vưu Chiếu Hy lấy làm ngạc nhiên.
Sáng sớm hôm nay khi Vưu Chiếu Hy chạy hụt cả hơi để vào lớp trước khi cô giáo bước vào, thì ngay ở bàn ngồi của mình, cậu đã không nhìn thấy Từ Lương ở đâu rồi.
Trong bụng ôm lấy một thắc mắc thật lớn ngồi xuống ghế, Vưu Chiếu Hy ngó nghiêng hộc bàn của người kia, hoàn toàn không nhìn thấy một dấu vết nào của Từ Lương để lại.
Hôm nay cậu ấy nghỉ học à? Không phải chứ? Từ Lương chưa bao giờ nghỉ học cả mà.
Vưu Chiếu Hy nhăn mặt nghĩ nghĩ một hồi, chẳng bao lâu liền nghe thấy tiếng cánh cửa bị kéo ra. Cô giáo ở ngay ngạch cửa nhìn xuống phía lớp, mỉm cười tươi tắn.
“Cả lớp, đứng!” Âm thanh của nữ lớp trưởng vang lên, cả lớp đồng loạt đứng dậy, nghiêm trang như ở trong các nghi lễ vậy.
“Chào các em.” Cô giáo hơi gật đầu chào học sinh trong lớp một cái rồi mau chóng trở về chỗ ngồi của mình.
Vưu Chiếu Hy vẻ mặt rầu rĩ ngồi xuống, lâu lâu lại liếc nhìn sang phía bên cạnh, không thấy Từ Lương liền cảm thấy trống rỗng đến mức không còn hứng thú để học môn Ngữ Văn nữa.
Khi đến giờ điểm danh, cô giáo bỗng gọi Vưu Chiếu Hy.
“Chiếu Hy, em có biết vì sao Từ Lương vắng mặt không?”
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi liền đứng dậy, vẻ mặt ấp úng một hồi lâu lại lắc lắc đầu, “Dạ, em không rõ nữa ạ.”
“À, được rồi. Chắc là em ấy có xin phép bên dưới văn phòng rồi.” Cô giáo cười đáp, sau đó tiếp tục đọc lên những cái tên khác trong lớp.
Vưu Chiếu Hy ngồi xuống, ánh mắt vẫn liếc nhìn qua chỗ ngồi ở bên cạnh, trong lòng thì thầm tự nói, lẽ nào đã bị mình hôm bữa trực tiếp lây bệnh cảm sao?
Haiz, không phải chứ? Nếu như vậy thì phải đến nhà người kia thăm một chuyến rồi.
Giờ Ngữ Văn hôm nay có một tiết kiểm tra mười lăm phút.
Vưu Chiếu Hy im lặng chuẩn bị giấy cùng với bút viết, vừa nghe đọc đề liền hý hoáy viết lên mặt giấy. Cả lớp đồng loạt giữ im lặng, không một ai ngó nghiêng sang bất kì bên nào, tập trung viết viết rồi lại gạch gạch. Chẳng mấy chốc, trong lớp chỉ nghe được mỗi âm thanh của bút cạ với mặt giấy.
Qua mười lăm phút, Lý Thiệu Lâm với lớp trưởng là người đi thu bài của mọi người. Khi cậu ta đến bên bàn của Vưu Chiếu Hy vô tình nhìn thấy vẻ mặt người kia có phần ủ rũ lạ thường.
Bỗng nhiên lại nổi hứng muốn làm người tốt, vì vậy đã mở lời hỏi thăm một câu.
“Từ Lương không đi học nên cậu trông buồn bã như thế à?”
Nghe thấy giọng nói từ đâu đó vọng đến, Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen láy sâu hút của Lý Thiệu Lâm. Ngay sau đó, Vưu Chiếu Hy nhíu nhíu chân mày, bày ra một vẻ khinh khỉnh, định bụng sẽ không thèm đáp lại cơ.
Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, cậu cuối cùng cũng trả lời:
“Không liên quan đến mặt liệt nhà cậu.”
Lý Thiệu Lâm lần thứ n bị gọi là “mặt liệt”, tâm tình vừa mới tốt một chút liền bị người nọ đá rơi xuống dưới đáy. Cậu ta hừ rõ một tiếng chán ghét, sau đó liền quay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng kiêu ngạo cho Vưu Chiếu Hy.
Sau khi Lý Thiệu Lâm hậm hực bỏ đi, Vưu Chiếu Hy mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, lén lút bĩu môi.
Tự dưng hôm nay lại tốt bụng đến hỏi han mình như vậy, chẳng nhìn thấy một chút thật tâm nào, chỉ toàn cảm giác không an toàn thôi!
Cầm bút lên vẽ bậy bạ xuống giấy nháp, Vưu Chiếu Hy trong lòng vẫn chưa thôi nghi hoặc lòng tốt đột xuất của Lý Thiệu Lâm.
Chẳng biết lại muốn thăm dò cái gì ở mình nữa đây. Chỉ trách cho Tiểu Lương suốt ngày cứ một mặt bênh vực cho tên đấy.
Vưu Chiếu Hy chán ghét bĩu môi, không ngờ Lý Thiệu Lâm khi đó đã nhìn thấy thái độ khinh thường của cậu, ngay lập tức nhíu chặt mày, khó chịu.
Mà Vưu Chiếu Hy cũng thật mặt dày mày dạn, bị người ta phát hiện bản thân vừa tỏ thái độ khinh khỉnh mà cũng không xấu hổ một chút nào. Thản nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm những con chim sẻ nhỏ nhảy nhót trên cành cây phượng vĩ.
Lý Thiệu Lâm đi lướt ngang qua bàn của Vưu Chiếu Hy, cố gắng đè xuống tâm tình khó chịu của mình, không muốn cùng người kia đôi co hay là động tay động chân dưới bất kì hình thức nào.
Đặt mông ngồi xuống chỗ cũ, Lý Thiệu Lam cầm bút bi lên xoay vài vòng, xoay đến mức thằng bạn kế bên phải huých vào tay cậu ta một cái.
“Đừng xoay nữa, tao nhìn muốn chóng mặt.”
Lý Thiệu Lâm nghe phàn nàn cũng không phản kháng gì, cứ tiếp xúc xoay xoay chiếc bút bi trong tay, mắt lại đăm đăm nhìn về hướng của Vưu Chiếu Hy. Quan sát bóng lưng gầy nhỏ của cậu đang hạ xuống, khuôn mặt vùi sâu trên mặt bàn, bỗng nhiên lại có chút quan tâm kì lạ.
À không, đúng hơn thì…
Lý Thiệu Lâm lần nữa nhíu mày, không tìm ra được từ ngữ thích hợp để lý giải cảm xúc của mình cho nên đã buông chiếc bút bi xuống bàn, bất giác lại làm theo động tác gục đầu y hệt Vưu Chiếu Hy.
Không khí của cả lớp sau bài kiểm tra ngắn ngủi ấy vẫn sôi động đến náo nhiệt. Bọn bàn trên quay xuống bàn dưới, tích cực dò xét kết quả của nhau. Có một số nhóm chung kết quả liền tâm đắc mình qua rồi. Còn một số ít khác thấy đáp án của bản thân lệch khỏi quỹ đạo liền mất hứng, một chút cũng không thể cười nổi.
Giáo viên chủ nhiệm sau khi kiểm tra xong số lượng bài làm của học sinh liền hắng giọng một tiếng để lớp trở về trật tự.
“Cô có nhìn sơ qua bài làm của mấy đứa, nhìn chung thì có vẻ đều thuộc bài cả. Hy vọng hôm sau cô phát bài ra, điểm của mấy đứa sẽ không khiến cô phải giận dữ.”
Bên dưới có mấy đứa học sinh cá biệt hơi ngóng cổ lên cười cười vô sỉ, “Cô an tâm, chắc chắn cô sẽ không tức giận đâu. Vì còn có chúng em mua vui cho cô còn gì!”
Nghe thấy mấy giọng nói đan xen vào nhau, cô khẽ liếc mắt qua chỗ đó, răn dạy chúng một chút rồi mới đứng dậy.
“Được rồi, các em nghỉ giải lao đi. Nửa tiếng sau chúng ta sẽ tiếp tục bài học hôm nay.”
Nói rồi cô vui vẻ rời đi, trong tay là một xấp bài kiểm tra của các lớp khác nhau.
Cánh cửa màu lam nhạt vừa mới khép lại, cả bọn đều đã như ong vỡ tổ, nháo nhào đến náo loạn.
Tiếng ồn lúc này vọng vào bên tai, khiến cho Vưu Chiếu Hy không thể nào chợp mắt được nửa. Cậu nhíu nhíu chân mày, không muốn khuất phục mà ngồi dậy cho nên cứ lì lợm dán chặt xuống mặt bàn.
Vưu Chiếu Hy luôn có một thói quen, chính là ngủ ban ngày sẽ nhiều hơn ban đêm. Nhưng ngặt nỗi, nếp sống của cậu hoàn toàn phụ thuộc vào chính sách hòa nhập với con người của Vưu gia, vì thế thói quen có chút đảo loạn.
Những ngày đến trường học, Vưu Chiếu Hy đều cố gắng trở nên tỉnh táo một chút, nhưng cứ đến giờ giải lao cậu sẽ cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Mọi hôm Từ Lương ở bên cạnh sẽ tích cực làm mọi cách để cậu tỉnh táo, nhưng hôm nay người kia lại không đi học, cho nên Vưu Chiếu Hy không cách nào thoát khỏi cơn buồn ngủ của mình.
Phía cuối lớp, Lý Thiệu Lâm kì thực không phải do buồn ngủ mà gục mặt xuống bàn. Nghe tiếng ồn cứ văng vẳng bên tai, cậu ta lập tức mở mắt, ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh lớp.
Lúc này phía ngoài hành lang đã tập trung từng nhóm học sinh khác nhau đang trò chuyện cùng đùa giỡn. Mà ở trong lớp cũng chẳng còn mấy ai nữa, ngoại trừ một người cứ mải mê nằm ngủ.
Lý Thiệu Lâm hơi tựa lưng ra phía sau ghế, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía Vưu Chiếu Hy, chăm chú quan sát đến một lúc lâu. Ánh nắng ở bệ cửa sổ như nhẹ nhàng phủ lên bả vai nhỏ nhắn của Vưu Chiếu Hy, tạo thành một đường xiên chiếu thẳng xuống mặt đất.
Trong lớp thật sự không còn đến mười người, không gian có chút tĩnh lặng khác thường.
Lý Thiệu Lâm hôm nay không có hứng thú ra ngoài chơi đùa, nhưng lại bị một đám bạn từ bên ngoài bất ngờ xông vào lớp, vô ý vô tứ chạy đến bàn của cậu ở cuối lớp học.
Khi chạy ngang qua bàn của Vưu Chiếu Hy, bọn họ vô tình đánh thức giấc ngủ của cậu bằng một cú va chạm mạnh mẽ.
Cả chiếc bàn dường như bị lệch sang một bên, khiến cho Vưu Chiếu Hy từ trong mơ tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nhìn xung quanh.
“Ách, xin lỗi cậu nhé, bọn này không cố ý.” Một nam sinh trong đám loi nhoi ấy thật tâm xin lỗi.
Vưu Chiếu Hy lúc này mới ngẩng đầu lên liếc qua người kia, ánh mắt đương nhiên không hề có cảm tình gì mấy đối với người vừa mới xin lỗi cậu.
Đám con trai phá giấc ngủ của Vưu Chiếu Hy, trừ cậu bạn mở lời xin lỗi thì những đứa còn lại đều không mấy quan tâm, vẫn chạy đến chỗ của Lý Thiệu Lâm mà rủ rê cậu ta đi đánh bóng rổ.
“Này.”
Vưu Chiếu Hy đột nhiên đứng dậy, quay người lại nhìn cái bọn láo nháo vô ý thức kia, lớn tiếng gọi.
Một tiếng gọi của cậu lại khiến cho nam sinh ở bên cạnh nhất thời kinh ngạc, đâu đó còn có chút giật mình. Mà bọn bạn của nam sinh ấy cũng đồng loạt quay đầu lại, nhíu mày lưu manh nhìn Vưu Chiếu Hy.
“Nói tôi nghe, đây là số mấy?” Vưu Chiếu giờ một ngón tay lên, hỏi.
Cả bọn lần nữa liếc mắt nhìn nhau, vì bị hỏi bất ngờ nên không hề để ý đến ngón tay mà Vưu Chiếu Hy giơ lên.
“Số một chứ số mấy!”
Vưu Chiếu Hy cười lạnh, “Thế à? Ra là vẫn biết nói tiếng người. Khi nãy các người phá giấc ngủ của tôi, lại chỉ có một người biết điều mà xin lỗi, tôi còn nghĩ cậu ta dẫn một đám chó con đi dạo nữa cơ đấy.”
“Mày nói ai là đám chó con hả?” Một số nam sinh lưu manh ưỡn ngực, muốn công kích.
Ngược lại với vẻ mặt hiếu thắng của bọn nó, Vưu Chiếu Hy chỉ lạnh lùng mỉm cười, thu về ngón giữa của mình, nhún nhún vai nói:
“Ai biết nói xin lỗi, tức không phải là chó rồi.”
Dứt lời, Vưu Chiếu Hy liền quay người, thản nhiên vươn vai một cái cho dãn gân cốt. Bước chân hướng về phía cửa lớp, trong miệng không ngừng lầm bầm mắng chửi.
Cái bọn dở hơi chết tiệt. Quả nhiên là bạn của Lý Mặt Liệt, đều dở hơi hổ báo cáo chồn như nhau!
Đến khi bóng dáng của Vưu Chiếu Hy khuất khỏi tầm mắt, nam sinh khi nãy vừa nói xin lỗi cậu bỗng có chút ngẩng người. Ánh mắt chăm chú theo dõi bóng lưng của cậu, mải đến khi chỉ còn lại ánh nắng ở cánh cửa, nam sinh kia mới khẽ mỉm cười.
Lý Thiệu Lâm ở phía bàn cuối lúc này cũng như bị mê hoặc, ánh mắt cũng không muốn rời khỏi cánh cửa lớp học một giây nào.
Một màn đấu khẩu của Vưu Chiếu Hy khi nãy làm cho cậu ta trong lòng có chút thay đổi mạnh mẽ.
“Mẹ nó chứ, thằng đó là ai vậy? Tuổi gì lại bảo đám bọn mình là chó chứ?”
Cả bọn cứ nhìn chằm chằm vào Lý Thiệu Lâm, muốn hỏi cho ra danh tính của Vưu Chiếu Hy.
Chỉ tiếc một điều, Lý Thiệu Lâm không hề muốn nói danh tính của người kia ra.
Nam sinh tách biệt với đám lưu manh kia lúc này mới bước gần lại chỗ của Lý Thiệu Lâm, bình tĩnh hỏi:
“Cậu có quen với người đó không? Đều là bạn cùng lớp mà nhỉ?”
Lý Thiệu Lâm nghe hỏi, cũng thật nhanh gọn đáp hai từ, “Không quen.”
Nam sinh khẽ nhíu mày, có chút tiếc nuối, “Tiếc nhỉ.”
Lý Thiệu Lâm không để ý đến cảm xúc của bạn mình, lập tức đứng dậy, có chút chán chường đẩy bọn kia ra một bên.
“Hôm nay không có hứng chơi bóng, các cậu đi đi.”
Dứt lời liền kéo cửa lớp, đi khỏi.
Cả bọn đứng chôn chân một chỗ, mắt liếc nhau, chẳng biết là đang trao nhau loại ánh mắt gì nữa.
Hồi lâu, cả bọn lại quay sang phía của nam sinh với khuôn mặt điềm đạm, hiền lành kia mà nói:
“Tiểu Niên, khi nãy sao mày thấy bọn tao bị khi dễ lại đứng yên không nói gì hả?”
Người gọi “Tiểu Niên” lúc này khẽ cười, một chút cũng không cảm thấy mình là người có lỗi trong chuyện này.
“Ai bảo các cậu lưu manh. Lưu manh gặp lưu manh hơn là điều đương nhiên.”
Lưu manh hơn, ba từ này nếu để cho Vưu Chiếu Hy nghe được, chắc chắn kết quả của nam sinh nọ sẽ thật thảm!
#
Vưu Chiếu Hy sau khi rời khỏi lớp liền đi tìm giáo viên chủ nhiệm của mình.
Cậu sực nhớ đến Từ Lương, lại ôm một bụng thắc mắc đến phòng nghỉ ngơi của các giáo viên.
Đưa mắt từ bên ngoài nhìn vào trong, nhón chân lên ngó nghiêng một hồi lâu, cậu dường như vẫn không tìm ra được hình bóng của cô giáo Tố.
Thở dài một cái, Vưu Chiếu Hy định bụng sẽ đi loanh quanh tìm thử thì bất ngờ, cánh cửa được kéo ra, ở đó có một nam sinh cao hơn cậu một chút vừa nhìn thấy cậu liền mỉm cười.
Một nụ cười vô cùng thân thiện và gần gũi.
“Tiểu Phiến, em làm gì ở đây thế? Em muốn tìm ai à?”
Vưu Chiếu Hy nghe người nọ gọi tên mình một cách thân thiết, cậu ngây ngốc nuốt một ngụm nước bọt rồi mới nói:
“À…tiền bối An, hì hì, đúng là em muốn tìm một người. Cô giáo Tố ạ.”
“Cô Tố Dương sao?” An Thạc Ngạn ôn nhu hỏi, trong tay anh còn đang ôm lấy một đống sách rất dày.
Vưu Chiếu Hy liếc liếc mắt nhìn qua, bỗng dưng lại muốn đi đến giúp đỡ anh một chút. Nhưng một hồi nghĩ ngợi, cậu quyết định không đưa tay ra ôm phụ anh.
“Vâng, em muốn tìm cô hỏi chút bài tập ạ.”
An Thạc Ngạn lúc này hơi im lặng suy nghĩ, sau đó hướng mắt ra phía hành lang bên trái nói:
“Khi nãy cô Tố có ở trong này, sau đó nếu anh không nhầm thì cô đi về hướng bên kia. Em qua bên đó tìm thử xem.”
Vưu Chiếu Hy phồng má nhìn qua hành lang bên trái, đầu gật gù, “Cảm ơn tiền bối An. Em đi nhé.”
Vừa bước được hai bước, cậu lại dừng chân, quay đầu nhìn An Thạc Ngạn. An Thạc Ngạn cũng vừa định cất bước thì bắt gặp ánh mắt của người kia.
Anh có hơi khó hiểu cười hỏi, “Làm sao đấy?”
Vưu Chiếu Hy vò vò tai, “À…thật ra thì, sau này anh có thể không cần gọi em là Tiểu Phiến nữa.”
An Thạc Ngạn chớp chớp mắt.
“Tiểu Phiến chỉ là biệt danh của em thôi, một biệt danh linh tinh ấy mà.”
Vưu Chiếu Hy cười, sau đó nghiêm túc nói, “Em tên Vưu Chiếu Hy, rất vui được làm quen với anh, tiền bối An.”
Chưa kịp để cho An Thạc Ngạn trả lời, cậu đã quay người, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Bóng dáng nhỏ nhắn kia chớp mắt đã chạy xa, An Thạc Ngạn lúc này mới khẽ thở dài.
Không ngờ mình đã lớn thế này, là một tiền bối cuối cấp rồi còn bị một tên nhóc con lừa bịp.
An Thạc Ngạn đau lòng nghĩ, sau đó lại không thể trách cứ Vưu Chiếu Hy, vì với anh, cậu là một cậu bé cực kỳ đáng yêu, cực kỳ ngoan ngoãn.
Đứng nghĩ ngợi một lúc lâu, anh quay người định bước đi thì phát hiện chồng sách trong tay mình đã vơi đi một nửa. Ngẩn người, An Thạc Ngạc nhìn lên, phát hiện cậu bạn thân duy nhất của mình, lập tức mỉm cười ôn nhu.
“Đừng đem khuôn mặt lạnh như băng của cậu dọa tớ như vậy chứ.”
“Cậu mới là người dọa tôi. Đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì?” Người kia mặt lạnh đáp, trong tay sớm ôm chồng sách còn lại của An Thạc Ngạn.
An Thạc Ngạn lúc này cười cười ngây ngốc, không hề có nửa điểm gian dối mà nói:
“Khi nãy gặp lại cậu bé Tiểu Phiến, bạn cùng lớp với Tiểu Thiệu ấy, nên có đứng trò chuyện một lúc.”
“Tiểu Phiến, thằng nhóc hôm nọ à?”
“Ừm.” An Thạc Ngạn vui vẻ bước đi bên cạnh Lý Thiệu Quân, “Hôm nay tớ vừa phát hiện một điều mới của cậu bé ấy. Cậu có muốn nghe không?”
Lý Thiệu Quân vốn dĩ tính tình thẳng thắn, đôi chút khó chiều, hoàn toàn không muốn nghe đến người không liên quan đến mình.
Vì vậy mà thẳng thừng nói, “Không.”
An Thạc Ngạn không phải lần đầu bị người kia phũ phàng, anh cũng mặt dày tiếp tục nói:
“Tiểu Phiến chỉ là biệt danh thôi. Cậu xem, thật ra tên của nhóc ấy rất đẹp, lại còn ý nghĩa.”
Lý Thiệu Quân đã đáp “không”, tức là không muốn nói, cũng không muốn nghe đến. Nhưng y cũng không phải là người muốn chặt đứt câu nói của người kia, vì vậy mà im lặng không nói gì.
“Tên của cậu nhóc là Vưu Chiếu Hy. Hy vọng được chiếu rọi, thật sự rất ý nghĩa.”
Lúc nói ra tên thật của Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Quân đột nhiên dừng bước. Động tác của y khiến cho An Thạc Ngạn cũng khó hiểu nhìn qua.
“Họ Vưu à?” Lý Thiệu Quân hỏi thật ngắn gọn.
An Thạc Ngạn gật gật đầu, “Họ này xét ra rất hiếm thấy, đúng không?”
Lý Thiệu Quân hỏi xong lại toan tiếp tục bước đi, ánh mắt vẫn nghiêm nghị như vậy nhìn về phía trước.
“Phải, rất hiếm, dường như chỉ có một dòng tộc là họ như vậy thôi.”
“Dòng tộc gì thế?” An Thạc Ngạn hiếu kỳ hỏi, nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng có thể gây ức chết một người của Lý Thiệu Quân.
“Được rồi, cậu không muốn nói, tớ cũng không muốn ép!” An Thạc Ngạn hậm hực nói, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn không hề ép buộc người kia nói ra đáp án.
Trên hành lang khi ấy, có hai tiền bối cuối cấp thong thả rảo bước về phía trước, băng qua những sợi nắng rải đầy khắp mặt đất.
Chỉ duy nhất có một vị trí mà ánh nắng bị một chiếc bóng che khuất đi, tạo thành một lớp nền màu xám tro, kéo dài sọc ra như hình chữ nhật bị ép xuống.
Chiếc bóng ấy lẳng lặng ở phía sau lưng hai người kia, lẳng lặng dõi theo hình ảnh sóng vai êm đềm hài hòa của bọn họ, lẳng lặng nâng khóe môi lên mỉm cười, rồi lại lẳng lặng quay đầu đi về hướng ngược lại.
Lẳng lặng, biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!