Thần Hy Khúc - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Thần Hy Khúc


Chương 25



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 25 ✻

Từ sau khi Vưu Hạ chuyển ra ngoài sống cùng với bạn học, căn biệt thư của Vưu gia càng trở nên hiu quạnh hơn.

Ngày trước khi còn đầy đủ các thành viên trong gia đình, sáng mọi người sẽ cùng nhau rời khỏi nhà để làm công việc của mình, tối lại trở về quây quần bên nhau, thật sự có hương vị của một gia đình như những người khác.

Hiện tại, Vưu Hạ không còn sống ở đây, Vưu Quán Thanh cùng Vưu Thần lại bận rộn với công việc ở bên nước ngoài. Ngôi nhà thoáng chốc cô tịch hơn rất nhiều. Âm thanh trò chuyện ngày trước đã được thay thế bởi những thanh âm khe khẽ phát ra từ truyền hình, hoặc là những tiếng kêu não lòng ở phía sau khu vườn của một bầy ve khi vào hạ.

Vưu San trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, cô cởi giày đặt ngay ngắn lên kệ. Sau đó thì nâng mắt nhìn quanh phòng khách một lượt.

Chẳng nghe thấy một âm thanh nào khác ngoài tiếng mưa rơi tí tách ở bên ngoài, Vưu San khẽ thở dài, trong lòng có chút trống vắng.

Vưu phu nhân mới hôm trước đã đi du lịch cùng với hội bạn của mình, vì thế mà Vưu gia chốc chốc lại chỉ còn đúng ba con người.

Vưu Kiện hết tiết ở trường cũng rất hiếm khi về nhà sớm. Hắn thích lưu lại ở những nơi ồn ào và tràn ngập tiếng cười nói, điển hình là ở một quán bar nổi tiếng của Bắc Kinh – Camouf.

Quán bar Camouf này thực chất là một phần làm ăn nho nhỏ của Vưu Kiện hùng hạp với một người bạn thân, thường gọi Evan. Ngay những ngày đầu dự định mở Camouf, Vưu Kiện đã bị Vưu Quán Thanh dạy dỗ một trận ra trò.

Vì không có vị thầy giáo nào lại đi mở một quán bar tràn ngập mùi vị mờ ám không hay ho như vậy.

Nhưng vì đây là tính cách cũng như sở thích của Vưu Kiện, cho nên hắn đã liều mình không nghe lời của Vưu Quán Thanh, vẫn tiếp tục hùng hạp với Evan để mở ra Camouf.

Tính đến nay, Camouf này đã thu về một lượng khách hàng thân thiết đáng kể, vừa đủ để khi nhắc đến cái tên Camouf, ai ai trong giới thượng lưu cũng đều biết tới.

Vưu San đi lên phòng của mình, tùy tiện ném chiếc túi xách lên giường, sau đó mau chóng đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm để rũ sạch những căng thẳng trong hôm nay.

Đến khi cô choàng tỉnh trong bồn tắm thì cũng đã qua hơn nửa giờ đồng hồ.

Vưu San mơ màng ngồi dậy, trong phòng tắm hơi nóng tỏa lan ra đến cửa kính trong suốt, tựa như một màn sương mù dày đặc ngụy trang. Mùi hương ngọt ngào của hoa sơn chi khiến cho cánh mũi của Vưu San khẽ phập phồng.

Cô rời khỏi phòng tắm, vẻ mặt đã tươi tắn hơn một chút, đi đến bên bàn làm việc ngồi xuống. Mở màn hình laptop của mình lên, cô định bụng sẽ tìm một bản nhạc gì đó giai điệu êm dịu để nghe, không ngờ liếc mắt qua phía kệ sách lại sực nhớ một việc.

Cuốn sách hôm nọ Vưu San mượn từ phòng Vưu Chiếu Hy đến giờ còn chưa trả lại, nghĩ vậy, cô liền cầm cuốn sách ấy đi qua bên phòng của cậu.

Gõ lên cửa hai tiếng, Vưu San ở bên ngoài nói vọng vào:

“Tiểu Hy, chị vào được không? Chị trả sách cho em này.”

Giọng nói của Vưu San kì thật không quá lớn, nhưng vì gian nhà của người họ Vưu quá rộng rãi, lại không bị lẫn một tạp âm nào nên giọng nói của cô có phần vang vọng qua từng ngách tường.

Vưu San không nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong, lòng thầm nghĩ Vưu Chiếu Hy kia vì học mệt mà ngủ quên, cuối cùng lại chậm rãi vặn thử nắm cửa.

Nắm cửa không khóa, nhẹ nhàng hé mở.

Vưu San đưa mắt nhìn thoáng qua, phát hiện không có Vưu Chiếu Hy ở trong phòng, chân mày chốc chốc nhíu chặt lại.

Quái lạ, giờ này đáng lý Tiểu Hy phải ở nhà rồi chứ? Nhóc con ấy cũng không phải là đứa trẻ thích ra ngoài chơi, cớ gì lại không ở trong phòng vào giờ này?

Vưu San một bụng thắc mắc cùng lo lắng, đi hẳn vào bên trong. Sau khi đặt cuốn sách kia lên kệ ngay ngắn rồi, cô mới toang nhìn bao quát phòng ngủ của cậu một lượt.

Lúc này mới nhận ra không hề có chiếc cặp học nào ở trong phòng, Vưu San mới ngờ vực người kia chính là đã đi chơi đến giờ chưa trở về.

Mà Vưu Chiếu Hy cũng chưa có điện thoại di động để liên lạc, Vưu San khá giận, nhưng cũng không biết phải làm gì bây giờ.

Ngồi ở giường cậu một hồi, Vưu San mới lấy di động của mình ra, gọi vào số của Vưu Kiện.

Chuông đổ đến hơn bốn lần, vậy mà người ở bên kia không nhấc máy chính là không nhấc máy, hoàn toàn đem chiếc di động của mình ném vào một xó rồi.

Vưu San mím chặt môi, lòng thầm mắng, hẳn là lại đến Camouf chơi bời nữa rồi!

Sau khi rời khỏi phòng Vưu Chiếu Hy, Vưu San đi xuống gian phòng khách. Lúc này cô nhìn thấy dì Ngân vừa từ ngoài sân đi vào, toan hỏi:

“Dì Ngân, từ chiều đến giờ dì có nhìn thấy Tiểu Hy không ạ?”

Dì Ngân trong tay xách thật nhiều túi ni lông, mỗi túi đựng một loại đồ khác nhau. Nghe hỏi, dì chậm rãi nâng mắt nhìn cô, một hồi sau lại lắc đầu:

“Tôi không thấy, thưa cô Ba.”

Vưu San nhận được câu trả lời này, trong lòng hoàn toàn không vui vẻ gì. Cô bước lại ghế sô pha dài hình chữ L, ngồi xuống, tùy tiện bật truyền hình lên xem để giết thời gian.

Chủ yếu, cô ngồi dưới này để chờ tiểu ma cà rồng kia về, sẽ nhanh chóng bắt ngay tại trận.

Nhưng đồng hồ cứ như vậy trôi qua mấy tiếng, ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, mà Vưu Chiếu Hy vẫn chưa thấy hình dáng đâu.

Vưu San lúc này nghiêm túc tắt truyền hình, đứng lên đi ra ngoài phía cửa phòng khách. Nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt sân, tạo thành một loạt chuỗi bong bóng trong suốt, vừa chạm đất liền vỡ tung tóe, cô thầm thở dài.

Đúng lúc này, ngoài cổng nhà, âm thanh đinh đinh khe khẽ vang lên, thu hút ánh nhìn của Vưu San. Liếc mắt phát hiện con xe mô tô màu đen của Vưu Kiện vừa chạy qua cổng, cô lập tức nhẹ nhõm.

Vưu Kiện mang một thân ướt nhem bước vào nhà, lại nhìn thấy Vưu San đã đứng ở đối diện chờ đợi từ bao giờ.

Nhíu mày nghi hoặc, hắn hỏi, “Em đứng đây làm gì? Định dọa chết anh đấy à?”

Vưu San không dư thời gian để đùa giỡn với hắn, trực tiếp nói vào vấn đề chính:

“Tiểu Hy không có ở nhà. Em gọi anh từ lúc bảy giờ tối, bây giờ đã hơn mười giờ đêm rồi.”

“Gọi anh làm gì?” Vưu Kiện vì có uống qua một chút rượu, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không tỉnh táo.

Vưu San nhìn người ở trước mặt lơ đễnh không nghe rõ những gì mình vừa nói, một khắc liền bực bội, nghiêm túc nói lớn:

“Tiểu Hy hiện tại còn chưa về nhà! Anh có nghe rõ chưa vậy?”

Tiểu Hy, ừ, chưa về nhà, ừ…ừm…sao?

Vưu Kiện đến lúc này mới thật sự tỉnh táo mà tiếp nhận thông tin kia từ Vưu San. Hắn trừng lớn mắt nhìn cô, hồi lâu vẫn không biết nói cái gì cho phải.

Vưu San ở đối diện vẫn liên tục lặp lại nỗi lo lắng của mình.

“Tiểu Hy chưa bao giờ đi đêm như vậy. Hồi chiều anh có nhìn thấy em ấy không? Sao hai người không cùng về nhà?”

Vưu Kiện một bên ôm trán, một bên tựa vào bức tường ở bên cạnh, ợ lên một tiếng, vẫn còn thoang thoảng mùi nồng của Vodka.

“Hồi chiều anh có hẹn, không đưa nó cùng về. Với lại, bình thường nó cũng hay về với bạn, có gì lạ đâu. Sao hôm nay lại…”

“Chúng ta đi tìm Tiểu Hy đi, chứ cứ ở nhà như thế này không phải là cách. Em ấy cũng không có di động để tự chủ liên lạc nữa…”

Vưu Kiện vẫn còn nhăn mày, cố gắng nhớ lại những gì diễn ra trong buổi chiều hôm nay. Nhưng kì thực, hắn chẳng nhớ nổi ra cái gì đặc biệt cả.

“Hay chúng ta báo cho anh cả, được không?”

Nghe đến Vưu Thần, Vưu Kiện ngẩng đầu nhìn Vưu San một cái đầy bất đắc dĩ. Im lặng suy nghĩ một hồi, hắn lắc đầu, phản đối ý kiến của cô.

“Đừng gọi. Công việc của anh ấy còn rất nhiều, hiện tại không nên nói gì.”

Dừng một chút, Vưu Kiện quyết định:

“Được rồi, bây giờ anh lại chạy lên trường, em đừng lo. Chắc nó chỉ lãng vãng ở đâu đó gần trường thôi. Thằng nhóc này, anh bắt được sẽ nhừ cho một trận.”

Dứt lời, Vưu Kiện liền rời khỏi nhà, một lần nữa leo lên con mô tô màu đen của mình mà phóng đi dưới mưa.

Vưu San lưu lại phòng khách, kiên nhẫn cầm chặt di động trong lòng bàn tay của mình, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Vưu Kiện.

#

Sau khi nhận được câu trả lời từ một vị y tá lớn tuổi, Vưu Chiếu Hy lững thững quay về phòng bệnh của Từ Lương.

Trên đường trở về, cậu cứ nghĩ ngợi mãi về “người nhà” kì lạ của Từ Thiếu Hàn.

Bản thân cậu cũng chưa thật sự nắm bắt rõ gia cảnh của Từ Lương, cho nên cũng không biết được Từ Thiếu Hàn có còn người nhà nào khác hay không.

Nhưng nếu đã là người nhà của ông ấy, tức Từ Lương cũng sẽ liên quan đến họ vậy? Cớ gì lại chỉ đem mỗi Từ Thiếu Hàn trở về nhà?

Quan trọng, hôm nay khi cậu đến nhà Từ Lương còn chẳng có nổi một người ở trong nhà nữa. Lẽ nào họ mang ông ấy đến một nơi khác để dưỡng bệnh à?

Càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, Vưu Chiếu lắc mạnh đầu, cố gắng bình tĩnh để không khiến cho Từ Lương nghi ngờ mình.

Mở cửa phòng bước vào, Vưu Chiếu Hy nhận ra Từ Lương đã sớm ngủ thật say. Gương mặt ban nãy còn tái nhợt kia, hiện tại đã phủ lên một lớp hồng nhuận nhẹ nhàng rồi.

Cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, Vưu Chiếu Hy chỉnh lại tấm chăn đắp trên người Từ Lương. Ngồi nhìn ngắm cậu bạn thân của mình hồi lâu, Vưu Chiếu Hy lúc này mới phát hiện ngoài trời mưa rất nặng hạt.

Thanh âm mạnh mẽ va vào cửa sổ làm cho đáy lòng của Vưu Chiếu Hy cũng không hề yên ổn.

Từ Thiếu Hàn, rốt cuộc ông đã đi cùng ai vậy chứ?

Vì mải chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vưu Chiếu Hy không nhận ra Từ Lương ở bên cạnh đã sớm tỉnh dậy.

Nhìn thấy Vưu Chiếu Hy đang trầm mặc suy nghĩ gì đó, Từ Lương nghĩ không tiện kêu cậu nên cứ như vậy mà im lặng theo.

Một hồi sau, Vưu Chiếu Hy cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình, mới phát hiện Từ Lương đã mở to mắt, rất tỉnh táo.

Điểm này làm cậu buồn cười.

“Cậu thức dậy sao không nói gì?”

“Vì thấy cậu đang suy nghĩ gì đó, nên không tiện kêu.” Từ Lương chậm rãi nói, sau đó chống tay tự mình ngồi dậy.

“Thế nào rồi?” Từ Lương tròn mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, mong mỏi nghe một đáp án từ cậu.

Ba từ “thế nào rồi” nghe thì nhẹ nhàng thật đấy, nhưng Vưu Chiếu Hy cứ cảm giác như nó vừa đánh vào người cậu ba cái thật đau, thật khó xử, thật bối rối.

Đảo mắt một cái, Vưu Chiếu Hy cố gắng nén xuống tâm tư nhảy loạn của mình, liều một phen nói dối:

“Ba cậu bị nặng hơn cậu, cho nên vẫn còn trong phòng hồi sức. Tớ đã đóng luôn phần của chú ấy rồi, cậu đừng lo lắng nữa.”

“Thật chứ?” Từ Lương thận trọng hỏi lại, dưới đáy mắt là một sự nhẹ nhõm.

Vưu Chiếu Hy nhìn cậu, mỉm cười như thể mình vừa nói một điều rất thật.

“Ừm, đừng lo nữa. Có thể ngày mốt, cậu sẽ nhìn thấy ba cậu khỏe lại rồi.”

Từ Lương cúi đầu, cười thật nhạt, “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi…”

“Tiểu Lương.”

Vưu Chiếu Hy quan sát vẻ mặt vui mừng của Từ Lương, nhịn không được bèn kêu một tiếng.

Thấy người nọ đã ngẩng đầu nhìn mình, Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi, hỏi:

“Ba của cậu khiến cho cậu bị như vậy, cậu không có chút oán trách nào sao? Tớ cảm giác cậu rất yêu ba của mình, yêu đến mức không chấp nhặt những tội lỗi của chú ấy…”

Vưu Chiếu Hy dù biết hỏi điều này nghe vô cùng chướng tai, cũng rất thất lễ, nhưng cậu căn bản là không thể hiểu được vì sao Từ Lương luôn lo lắng cho Từ Thiếu Hàn đến thế.

Mặc cho Từ Thiếu Hàn đánh bài đánh bạc, nợ nần chống chất, bọn gán nợ liên tục tìm hai cha con họ đánh đập đòi tiền, nhưng Từ Lương vẫn luôn cố gắng bảo vệ ba của mình khỏi bọn côn đồ đó.

Dù bị đánh đến trọng thương, cũng không một lời oán trách, ngược lại còn rất lo lắng cho ông ấy.

Thật sự chỉ là vì ba tiếng “tình phụ tử” hay sao?

Từ Lương nghe Vưu Chiếu Hy hỏi mình như thế, kì thật cậu không hề cảm thấy khó chịu hay tức giận gì. Vì điều người kia vừa hỏi cũng là câu mà nhiều người khác từng hỏi cậu rồi.

Tầm mắt thoáng nhìn ra ngoài phía cửa sổ, Từ Lương nhận ra ngoài trời đang mưa rả rích, lại bất giác nhớ đến ngày mưa hôm ấy.

Một ngày mưa tưởng chừng lạnh lẽo nhưng lại ấm áp đến không ngờ.

Là ngày mà một cậu bé mồ côi luôn ẩn mình ở đầu đường xó chợ có một cái tên chính thức.

“Ngày trước, tớ từng là một đứa trẻ mồ côi.”

Câu mở đầu câu chuyện của Từ Lương khiến cho Vưu Chiếu Hy vô cùng sững sờ. Cậu ngước mắt nhìn bạn mình, thật lâu, rốt cuộc lại chỉ có thể im lặng không nói gì.

Từ Lương vẫn bình tĩnh như cũ, giọng điệu khi kể lại quá khứ không nhanh không chậm, không đau buồn cũng không vui mừng, tựa như đang kể một mẩu chuyện đời thường bình dị.

“Tớ không rõ ba mẹ ruột của mình là ai, chỉ biết rằng khi đó, tớ được mọi người xung quanh giúp đỡ. Tuyệt nhiên không ai chính thức nhận nuôi tớ. Họ chỉ là mỗi ngày gieo rắc một chút tình người, để cho tớ đủ sống sót mà lớn lên thôi…”

“Tớ cũng chẳng có tên. Mọi người xung quanh chỉ gọi tớ là thằng bé mồ côi.”

Từ Lương lúc này có chút nhíu mày, đôi môi run rẫy nhưng cố gắng kìm lại, “Rồi đến một ngày ông ấy xuất hiện. Đó là một ngày mưa rất to, các con phố đều bị ngập nước. Tớ thì chịu gồng mình dưới một mái hiên vì không còn biết phải trú ở đâu nữa. Vẫn trong cơn mưa tối hôm ấy, tớ gặp được Từ Thiếu Hàn.”

Nói đến đây, Từ Lương thoáng dừng lại, tựa như đang cố nhớ lại hình dáng của Từ Thiếu Hàn vào ngày hôm ấy.

“Ông ấy khi đó nhìn rất mệt mỏi. Ngồi gục bên cạnh tớ, ông luôn miệng bảo đói. Tớ thấy vậy liền đưa ra một mẩu bánh mì nhỏ, không nghĩ gì nhiều lắm. Rồi ông bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn tớ, nhìn thật lâu, rồi lại không nói gì. Mà mẩu bánh mì kia, ông ấy cũng không ăn.”

“Thấy như vậy, tớ cũng không ép buộc ông ấy làm gì. Một mình ăn nốt mẩu bánh mì đó xong, tớ tiếp tục ngồi co gối đợi cơn mưa tạnh hẳn rồi mới chạy về căn ổ của mình. Ngay khi tớ định đứng dậy rời đi thì người kia bất ngờ bắt lấy tay tớ.”

“Tay ông ấy…lạnh buốt.”

Từ Lương kể lại đến đây, đôi vai gầy yếu có chút run rẫy, tựa như vẫn còn nhớ rõ đến cái lạnh từ đôi tay của Từ Thiếu Hàn.

“Cháu ở đâu?”

“Ngoài đường…”

“Cháu không có nhà à?”

“Ừm.”

“Cháu tên gì?”

“…không có tên.”

“Rồi ông ấy mỉm cười, nụ cười không phải đẹp đẽ gì, nhưng nhìn vô lại cảm thấy rất ấm áp. Kể từ ngày hôm ấy, tớ đã chính thức có một cái tên, là Từ Lương.”

Vưu Chiếu Hy sau khi nghe xong câu chuyện của Từ Lương, tuy đôi chỗ cậu cảm giác không được liền mạch, nhưng dần hiểu ra vì sao Từ Lương một mực muốn bảo vệ cho Từ Thiếu Hàn như vậy, mặc cho ông ấy luôn khiến cậu phải gặp rắc rối.

“Tớ đã hiểu cả rồi.” Vưu Chiếu Hy dù muốn cười lên một cách tự nhiên, nhưng lại không cách nào cong khóe môi lên được.

“Nếu như…một ngày nào đó, ba của cậu…” Vưu Chiếu Hy muốn hỏi thử điều này lại cảm thấy nó quá đả kích Từ Lương, cho nên cứ chần chừ mãi.

Từ Lương im lặng nhìn Vưu Chiếu Hy một mặt khó xử, cậu cũng không hối thúc người kia phải nói, nhưng cũng không khuyến khích cậu nói ra.

Vì Từ Lương dường như cảm nhận được tình hình của Từ Thiếu Hàn có vẻ không được suôn sẻ lắm.

“Nếu như ba của cậu không còn ở bên cạnh cậu nữa, cậu sẽ như thế nào?”

Rốt cuộc cũng đã nên lời.

Vưu Chiếu Hy hồi hộp nhìn Từ Lương, mà Từ Lương lại chỉ đơn thuần cúi mặt, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Có lẽ…tớ sẽ thấy rất trống trải, rất…đau lòng.”

Vưu Chiếu Hy không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng đứng dậy, nói với Từ Lương một câu, “Tớ ra ngoài một chút.”. Sau đó cậu để lại một bóng lưng vội vã cho Từ Lương.

Ở trong phòng bệnh, tiếng mưa vẫn tí tách không ngừng, Từ Lương lúc này mới có thể thả lõng nắm tay của mình, nhưng đôi bờ vai đã run rẫy đến mức không thể kìm lại được.

Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống tấm chăn màu trắng thuần khiết, mau chóng tạo thành một vết tròn màu xám, ươn ướt, nóng rực.

Má Vi: Ngày hôm qua bị ốm, không thể ngồi dậy nên đã lỡ mất hai chương. Hi hi hôm nay má lại ngoi lên rồi đây ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN