Thần Hy Khúc - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Thần Hy Khúc


Chương 43



✻ Chương 43 ✻

Đến gần nửa đêm, Vưu Thần mới rời khỏi Camouf trong tình trạng nửa say nửa tỉnh.

Vưu Kiện từ trong phòng đi ra cùng với y, vẻ mặt không khỏi căng thẳng.

“Anh cả, anh tỉnh thật đấy chứ?”

Nghe thấy giọng nói của hắn vọng đến từ phía sau, Vưu Thần thoáng dừng bước chân, hơi nghiêng mặt nhìn một cái sắc lạnh.

“Không làm bậy được đâu.”

“…”

Vưu Kiện ở phía sau khẽ ho một tiếng, sau đó quay đầu nói nhỏ gì đó với một cậu nhân viên của mình. Chốc lát, hắn liền đuổi theo Vưu Thần.

Vưu Thần rời khỏi khu lầu dành cho khách VIP, bước xuống tầng trệt.

Hiện tại đã gần nửa đêm nhưng có vẻ không khí trong quán bar này vẫn sôi nổi không ngừng.

Vưu Thần lãnh đạm quét mắt nhìn quanh quầy bar ở khu bên trái một lượt, sau đó chậm rãi bước về phía trước, hoàn toàn đem đám đông kia như bọt biển dưới làn nước, nhẹ nhàng mà lướt ngang qua.

Trong lúc đó, có những cô gái khác đang ngồi tụ lại một chỗ đã không ngừng liếc mắt nhìn Vưu Thần. Bọn họ nghiêng đầu nói nhỏ với nhau, cười lên vài tiếng rồi tiếp tục bàn tán về y.

Chẳng qua từ khi nãy các cô nàng đã bị gương mặt điển trai đấy hút hồn rồi, chỉ là không nghĩ khi người kia uống một chút rượu vào lại càng trở nên quyến rũ hơn một bậc như vậy.

Trong đám đông lúc này có một cô gái vẻ mặt cá tính lanh lợi huých vào tay một cô bạn bên cạnh mình, cao giọng nói:

“Kiều Ly, đó có phải là người mà cậu chú ý nãy giờ không?”

Cô gái tên Kiều Ly lúc này ngẩng đầu nhìn về phía cổng chính, nhận ra hình dáng xa cách lãnh đạm của Vưu Thần, đôi mắt chợt mở to lên.

“Này, nếu thích thì đến làm quen đi. Ngại gì chứ? Cậu xinh thế này cơ mà?”

Ngay khi lời thách thức kia vừa dứt, những cô gái ngồi xung quanh chốc chốc vỗ tay ủng hộ nhiệt tình.

“Phải đấy, mau đuổi theo xem nào. Ở đây ai cũng chú ý đến anh ta từ nãy đến giờ đó.”

“Kiều Ly à, lẹ chân chắc còn kịp đó.”

Kiều Ly nghe những lời cổ vũ từ đám bạn của mình, có chút ngập ngừng ngước mắt nhìn về phía Vưu Thần. Khi cảm thấy thân ảnh của y đang dần hòa vào đám đông, đôi chân của cô không tự chủ mà tiến lên thật.

Những người ở sau lưng cô lúc này khẽ nhếch môi cười một cách mỉa mai.

“Con nhỏ đấy đúng là ngốc thật.”

“Để xem, nó làm ra trò ngốc gì.”

Kiều Ly thật sự đã chen qua đám đông để đuổi theo bóng dáng của Vưu Thần. Ánh mắt liên tục dõi theo từng bước chân của y, cơ thể lại không ngừng tránh bên này lại né bên nọ, cuối cùng cũng có thể bắt được một vạt áo của Vưu Thần.

Vưu Thần vốn dĩ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh cho lắm. Y cứ mải đi về phía trước, đến khi cảm nhận được vạt áo của mình bị một lực rất nhẹ kéo lại, y mới bất đắc dĩ dừng chân, hơi nghiêng người nhìn ra phía sau lưng.

Vừa vặn lúc đó, có một viễn cảnh khác rất gai mắt thu vào tầm mắt của y.

Kiều Ly sau khi bắt được vạt áo của Vưu Thần thì bị một gã đàn ông khác ở bên cạnh sổ sàng lao tới, ôm cứng lấy bên hông của cô.

Hành động lỗ mãng đó khiến Kiều Ly không khỏi hoảng hốt. Cô bối rối cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm của gã đàn ông đó. Nhưng đáng tiếc là sức lực của cô không bằng một góc của kẻ đã say khướt.

Kẻ càng say, lực lại càng mạnh hơn nhiều phần.

“Buông tôi ra, ông điên rồi à?”

“Này, lại đây chơi với anh một chút. Em xinh thế này cơ mà!”

Kiều Ly cơ thể run lên vì những động chạm từ gã đàn ông kia liên tục áp sát người cô. Hai cánh tay gầy guộc vì dùng sức mà nổi lên cả gân xanh. Bộ dạng thảm hại như vậy mà xung quanh không có bao nhiêu người bước ra ngăn cản nó.

Gã đàn ông kia thật sự đã say đến mất hết lý trí, kiên quyết ôm lấy Kiều Ly, “Em thật sự rất xinh đẹp. Ngủ với anh một đêm, một đêm thôi có đáng gì…”

“Khốn khiếp…” Kiều Ly trong phút chốc gần như bật khóc, nhưng ngay sau đó liền phát hiện ánh mắt của Vưu Thần đang chăm chú nhìn về phía của mình.

Chỉ là trong một khắc đó, Kiều Ly không hề nghĩ ngợi đến những gì diễn ra sau đó, bằng hết sức mình đẩy gã say kia ra khỏi người rồi loạng choạng lao đến nơi Vưu Thần đang đứng.

Đứng nấp sau bóng lưng cao lớn của y, Kiều Ly nét mặt run rẩy hoảng loạn, không ngừng lặp lại câu nói của mình, “Ông đến đây xem? Anh ấy sẽ đánh chết ông!”

Ngay sau đó, mọi ánh mắt của những người có mặt trong Camouf đều đổ dồn về Vưu Thần cùng Kiều Ly đang sợ hãi đứng nấp sau lưng.

Tựa hồ cảm nhận được sự việc vừa đi sai hướng, Vưu Thần ánh mắt lập tức trở nên vô cùng xa cách. Đến mức chỉ cần nhìn qua cũng ngửi thấy ám khí đầy mình.

Kiều Ly vẫn đứng phía sau lưng y, cơ thể nhỏ bé run sợ như một chú cún con, “Thật xin lỗi, xin hãy giúp tôi…”

Vưu Thần không đáp lại lời cô, chỉ lãnh đạm ngước mắt nhìn gã say kia vẫn còn điên cuồng muốn lao đến chỗ của mình.

“Thằng đấy có thể làm gì được nào? Đánh tao à? Ghê gớm thật nhỉ?” Gã say loạn tính cao giọng khích tướng, sau đó bước đến trước mặt Vưu Thần, ngông nghênh trỏ ngón tay vào chính giữa ngực y.

“Mày là thằng nào? Có biết tao là ai không? Khôn hồn thì mau cút ra chỗ khác.”

Vưu Thần tay chân đến giờ vẫn không động. Tầm mắt hạ xuống đầu ngón tay đang liên tục ấn vào ngực mình, khóe môi không kìm được mà rướn lên một chút.

“Sao? Mày bị câ—á, á”

Lời còn chưa ra đến cửa miệng liền bị biến thành những âm sắc thật chói tai.

Vưu Thần giơ cao bàn tay bắt lấy ngón tay thối của gã, thản nhiên bẻ ngược ra phía sau. Một đòn dứt khoát, không nhân nhượng, không chậm trễ.

Bẻ, chính là bẻ. Âm thanh của chiếc xương bên trong vang lên rất đỗi chân thật.

Gã say khom người ôm lấy ngón tay bị gãy thảm thương của mình, miệng không ngừng chửi chó mắng mèo, tục tĩu không chịu được.

Đương lúc quán bar trở nên hỗn loạn, Vưu Kiện từ xa chạy lại, ngỡ ngàng nhìn ông khách quen của mình liên tục mắng chửi Vưu Thần mà không hiểu mô tê gì.

Ngước mắt nhìn y, Vưu Kiện định hỏi thì bị y ngăn lại.

Vưu Thần quay người, chiếc áo choàng khẽ bung ra, “Tha hắn ra ngoài.”

Một lệnh này thẳng thừng gieo xuống. Vưu Kiện nhíu chặt mày nhìn theo bóng dáng tức giận của Vưu Thần, lúc này mới để ý đến cô gái Kiều Ly ở bên cạnh gương mặt đã trắng như mất máu.

Chuyện gì vậy chứ?

Sau khi kêu hai tên nhân viên trong quán lôi gã say đến một con hẻm vắng người, Vưu Kiện mới có cơ hội mà hỏi chuyện.

“Sao vậy anh? Khi không lại…có chuyện gì thế này!”

Vưu Thần từ nãy đến giờ đều không nói thêm bất kì một câu nào. Nghe thấy giọng nói của Vưu Kiện, y mới chậm rãi xoay lưng lại, ánh mắt khinh thường nhìn gã say đang bị trói chặt hai tay ở phía sau.

“Mày muốn làm gì? Làm gì tao? Tao sẽ tống mày vào tù nếu mày dám làm gì tao!” Gã tuy bị trói nhưng vẫn lớn họng nói không ngừng.

Dưới ánh trăng mờ nhạt của một đêm mưa, đường phố trơn trượt, ẩm ướt, lạnh lẽo.

Sương xuống bám trên vai áo choàng của Vưu Thần, tạo thành những hạt trong suốt nhỏ li ti, lạnh đến thấu xương.

Vưu Thần đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống gã say rượu loạn tính, nụ cười trên môi càng lúc càng âm trầm khó tả.

Hai bàn tay lạnh như băng đặt trên đầu của gã.

Giọng điệu của y dưới màn đêm đặc biệt tịch mịch.

“Ông, đúng là lắm mồm.”

Rắc.

Chỉ trong tích tắc, gã say rượu đã được đưa xuống âm tào địa phủ.

Vưu Thần hơi xoay người lại, xoa đôi bàn tay dính máu của gã, thấp giọng hạ lệnh, “Thiêu hắn.”

Vưu Kiện ở bên cạnh nhìn một cảnh chân thật như vậy, cổ họng có chút khô khốc. Hắn trong lòng thầm thở dài một tiếng, đưa việc thiêu cái xác kia cho nhân viên trong quán bar.

Còn hắn thì quay đầu đuổi theo Vưu Thần.

“Mùi máu của hắn cũng thơm lắm, anh không thử một miếng à?”

Vưu Thần đi trước đã dãn đôi lông mày của mình, “Vẫn còn một người nữa.”

Vưu Kiện nghe một lời này, hoàn toàn mù mịt không hiểu. Mải đến khi trở vào quán bar, nhìn thấy Vưu Thần lãnh đạm bước tới bên cạnh một cô gái, hắn mới sực nhớ đó là cô gái khi nãy đứng nấp sau lưng y.

Cô gái kia là ai? Sao anh cả lại…

Trong đầu còn đang phán đoán Vưu Thần lẽ nào vì một phút buồn chán mà đi tán tỉnh một người khác thì phía bên kia, giọng nói của y đã vang lên.

“Lần này xem như tôi không nhìn thấy hành động hồ đồ của cô. Nhớ kỹ, sự giúp đỡ của tôi phải trả giá rất đắt.”

Vưu Thần nói thẳng thừng một câu rồi lạnh nhạt xoay lưng, muốn mau chóng trở về Vưu gia.

Kiều Ly sau một hồi định thần liền ngẩng đầu nhìn Vưu Thần, cả người đứng thẳng dậy, giọng nói vội vã truyền tới:

“Em sẽ làm mọi thứ để trả ơn anh…”

Vưu Thần cười lạnh, “Mọi thứ? Kể cả thân xác của cô sao?”

Kiều Ly nghe hai tiếng “thân xác”, trong lòng khẽ run lên vì nghĩ rằng điều y vừa nói là liên quan đến chuyện kia. Vẻ mặt ngập ngừng đôi chút, hồi lâu cô bảo, “Nếu anh thật sự muốn thì…”

Nghe thấy giọng nói run rẩy của một chú chó con, Vưu Thần không khỏi cười lên một tiếng, trầm thấp lại gợi cảm mê người.

Y hơi quay người lại, dùng ánh mắt đầy mỉa mai nhìn Kiều Ly, “Thân xác mà tôi nói tới, kì thực chỉ là một cỗ tử thi còn lưu hơi ấm của huyết nóng mà thôi.”

Dừng lại, y mỉm cười hỏi thêm một câu, “Cô xác định muốn trở thành như vậy chứ?”

Kiều Ly không thể trả lời.

Đến khi bóng dáng của Vưu Thần đi mất, cô vẫn không thể hiểu thấu hết được những lời vừa nãy có ý như thế nào.

Chỉ biết rằng, hình dáng của Vưu Thần cứ mãi ghim sâu vào tâm trí của cô.

Khi Vưu Thần trở về nhà thì cũng đã gần một giờ sáng.

Con xe chậm rãi đi vào bãi đỗ, Vưu Thần một thân hòa lẫn giữa mùi rượu cùng mùi máu của gã đàn ông khi nãy trực tiếp đi thẳng ra ngoài khu vườn phía sau.

Mặc kệ quần áo bị vấy bẩn bởi nhiều thứ mùi khác nhau, Vưu Thần vẫn điềm tĩnh đi về phía nơi có chiếc xích đu màu trắng.

Đứng tại nơi quen thuộc của mình, Vưu Thần quay đầu lại, vừa vặn đối diện một khung cửa sổ màu trắng.

Bên trong cửa sổ là một màn tối như mực, chỉ còn có thể nhìn thấy những ánh đèn nhỏ màu vàng lấp lánh như những ngôi sao.

Hai tay cắm vào túi quần, Vưu Thần trầm mặc nhìn mãi vào một điểm trên cửa sổ. Trong lòng y lúc này bỗng nổi lên một cảm xúc muốn bước vào căn phòng đó một lần nữa, để được nhìn thấy người nào đó khi nãy đã làm cho y thật đau lòng.

Khí trời càng lúc càng lạnh hơn.

Vưu Thần đứng thêm một hồi nữa thì quay người, toan rời đi. Nhưng ngay lúc đó, bên tai y truyền đến một loạt âm thanh rất kì lạ. Giống như có kẻ đang ẩn mình trong bụi cỏ vậy.

Quay đầu lại nhìn một cái, lập tức phát hiện một vật màu nâu đang lăn trong bụi cỏ ở đối diện.

Khóe môi Vưu Thần khẽ rướn lên, lộ ra nụ cười đắc ý. Bước chân nhấc lên thật nhẹ nhàng, tựa hồ như một người vô hình vậy.

Đến bên cạnh bụi cỏ, Vưu Thần khom người xuống, nhắm chuẩn xác túm lấy một bộ phận mềm mềm của vật màu nâu kia. Giơ lên giữa không trung, y nhận ra đó là một con sóc nâu nghịch ngợm.

Hóa ra là có thứ dễ thương thật.

Vưu Thần nhìn con sóc nâu này, không khỏi nhớ lại buổi chiều có người đã mặc kệ cơn mưa mà chạy ra ngoài này để tìm kiếm.

Hóa ra là mày.

Vưu Thần lần nữa mỉm cười, giữ chặt con sóc nâu kia trong tay mình, một khắc cũng không để nó thoát.

Con sóc nâu đôi mắt to tròn nhìn Vưu Thần, giống như có rất nhiều điều muốn nói nhưng tiếng người và tiếng thú căn bản không có một điểm chung nào. Cái đuôi nó quẩy tới quẩy lui, thân mình lắc lư không ngừng, cốt chỉ muốn vùng khỏi bàn tay của “ác nhân”.

Đáng tiếc, Vưu Thần đã tóm được, thật sự không dễ dàng gì để thoát ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN