Thần Hy Khúc - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Thần Hy Khúc


Chương 55



✻ Chương 55 ✻

An Thạc Ngạn từ phía căng tin bước ra cùng với Lý Thiệu Quân, vô tình nhìn thấy Lý Thiệu Lâm đang đứng giữa sân trường ngẩn ngơ nên lấy làm khó hiểu.

Khều nhẹ tay Lý Thiệu Quân một cái, anh nói, “Nè, Tiểu Thiệu đang đứng ở kia đúng không?”

Lý Thiệu Quân nhìn theo hướng chỉ của An Thạc Ngạn, chân mày tức khắc nhíu lại một chút.

Hình ảnh Lý Thiệu Lâm đứng ngơ ngẩn giữa sân trường được thu vào tầm mắt, y thấp giọng lên tiếng, “Nó đứng ở đấy làm gì vậy chứ?”

An Thạc Ngạn ở bên cạnh khẽ cười, thuận tay kéo người kia đi về hướng đó. Vừa đi, anh vừa bảo, “Chắc là bị nữ sinh nào hút hồn rồi chăng?”

Lý Thiệu Quân không nói gì, chỉ lườm anh một cái rồi mặc kệ anh giữ tay mình kéo đi như một con diều.

Ngay khi Lý Thiệu Lâm định cất bước thì đằng xa bỗng có âm thanh truyền đến bên tai. Cậu ta dừng bước quay mặt nhìn một cái, nhận ra hai người nọ là anh trai và bạn thân của anh trai, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

“Hai người gọi em à?” Lý Thiệu Lâm khó hiểu nhìn họ.

An Thạc Ngạn đã dừng bước nhưng cũng quên mất phải bỏ tay Lý Thiệu Quân ra. Mà y cũng không nói gì, cũng không có ý định thu tay lại, ánh mắt chỉ quét đến bên người của Lý Thiệu Lâm.

“Em đứng giữa sân trường làm gì vậy?” Lý Thiệu Quân hỏi.

“…” Lý Thiệu Lâm lúc này mới nhận ra bản thân đã đứng ngốc một chỗ như pho tượng, tuy bị nhiều người nhìn nhưng cậu cũng không quan tâm cho lắm.

Giờ mới có chút cảm giác ngượng ngùng xấu hổ. Ánh mắt của cậu đảo loạn, vô tình nhìn đến cái nắm tay thân mật giữa hai người ở đối diện, đột nhiên tâm tình lại chùng xuống một cách khó hiểu.

Lý Thiệu Quân thấy em trai không trả lời, tính tình nghiêm khắc sắp sửa nổi lên, định giáo huấn vài câu thì đã sớm bị An Thạc Ngạn chặn lại.

An Thạc Ngạn dường như nắm được suy nghĩ của người bạn thân trong lòng bàn tay, anh mau chóng nâng mắt ra hiệu một cái rồi nói với Lý Thiệu Lâm.

“Em đứng đây nhìn ai à? Đâu nào, có cô nữ sinh nào xinh xắn lắm sao?”

Bị An Thạc Ngạn trêu, Lý Thiệu Lâm không khỏi xấu hổ, quay đầu đi phản kháng, “Không phải. Em chỉ…đứng suy nghĩ một chút thôi.”

Dừng lại, dường như nhớ đến lời nhắn nhủ của Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Lâm mới ngước nhìn anh trai tính tình lãnh khốc khó chiều của mình, mím nhẹ môi nửa muốn hỏi nửa lại thôi.

Lý Thiệu Quân ở đối diện như nhận ra được sự phân vân của Lý Thiệu Lâm, lập tức mở lời, “Có chuyện muốn nói à?”

Cậu hít vào một luồng khí của buổi sáng, im lặng thêm một lúc rồi mới hạ quyết tâm hỏi, “Ngày hôm đó, anh với Chiếu Hy đã nói gì vậy?”

Lý Thiệu Quân nghe đến người tên Chiếu Hy, tựa hồ không nhớ rõ người đó là ai, vì vậy mà im lặng không đáp.

Lý Thiệu Lâm trong lòng lại cực kỳ tò mò cũng khó chịu, cho nên mới thúc giục y, “Hai người đã cãi nhau hay làm cái gì sao?”

“Chiếu Hy là ai?” Lý Thiệu Quân lãnh đạm hỏi, sau đó lảng mắt sang chỗ khác, “Đừng mất thời gian đứng ở đây nữa, chẳng khác gì bọn ngốc cả.”

Dứt lời, Lý Thiệu Quân liền quay lưng đi về phía cầu thang khu C. An Thạc Ngạn liếc nhìn bóng lưng người nọ, sau đó quay sang nhìn Lý Thiệu Lâm, thấp giọng trấn an:

“Tiểu Thiệu không cần quá lo lắng đâu. Anh trai em cùng Chiếu Hy không xảy ra xích mích gì lớn cho lắm.”

“Thật chứ?” Lý Thiệu Lâm không tin, vì lời nói của Vưu Chiếu Hy nghe rất cay nghiệt anh trai của cậu.

Còn về vụ cây sáo kia nữa, cậu tuy là người trong cuộc nhưng lại không rõ mọi chuyện cho nên càng cảm thấy khó chịu.

An Thạc Ngạn nghe hỏi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Ừ, về lớp đi. Chuông reo rồi.”

Nói xong anh cũng mau chóng xoay người chạy đến chỗ của Lý Thiệu Quân. Từ xa, Lý Thiệu Quân đứng thẳng như một thân cây bách tùng sừng sững vững vàng, hai cánh tay chắp ở sau lưng, bộ dáng cao cao tại thượng kiêu ngạo khiến người ta nhìn vào vừa xa cách vừa chán ghét.

Chỉ có An Thạc Ngạn giống như đã quen rồi, khuôn mặt không để lộ một biểu hiện nào khó chịu, chạy đến chỗ của y liền theo thói quen bắt lấy bàn tay thon gầy kia, kéo đi.

Lý Thiệu Lâm vẫn đứng ngốc ở chỗ cũ, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía của hai tiền bối Lý An, mi mắt chậm rãi hạ xuống, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì.

Sau khi bước vào lớp, Lý Thiệu Lâm đã không ngăn được ánh mắt của mình hướng đến tấm lưng nhỏ nhắn của Vưu Chiếu Hy.

Vưu Chiếu Hy lúc này đang gục mặt trên bàn mà ngủ thêm một chút, cho nên không hề hay biết có một người vẫn luôn theo thói quen mà nhìn cậu từ phía sau.

Lý Thiệu Lâm đăm chiêu suy nghĩ, chiếc bút bi trong tay không ngừng xoay thành nhiều vòng liên tục. Nam sinh cùng bàn với cậu thấy vậy liền huých tay một cái, nghiêng đầu hỏi:

“Này, mày sao cứ nhìn Chiếu Hy thế?”

Lý Thiệu Lâm ngừng xoay bút, vẻ mặt có chút cứng nhắc nhìn nam sinh ở bên cạnh, hồi lâu mới cáu kỉnh quay mặt đi, phủ nhận, “Mắt cậu bị lệch à? Tôi nhìn cái bảng cơ mà.”

Nam sinh kia vẫn không từ bỏ suy nghĩ của mình, chỉ ra một đường từ mắt của Lý Thiệu Lâm đến lưng của Vưu Chiếu Hy.

“Đây, hướng mày nhìn là đây này. Rõ ràng là nhìn Chiếu Hy chứ còn gì nữa? Đừng bảo là gu của mày…” Giọng của nam sinh này đặc biệt lớn, tựa hồ không hề che giấu điều gì, ngược lại càng muốn chứng tỏ cho nên đã không giảm âm lượng của mình.

Hai tiếng “Chiếu Hy” truyền thẳng đến tai của người nào đó, tấm lưng khẽ rục rịch. Vài giây sau, Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, mơ màng quay lại nhìn về phía của nam sinh vừa mới nói.

Cả lớp cũng hơi khó hiểu nhìn hai người họ.

Bị nhìn đến ngượng, Lý Thiệu Lâm mới quát nam sinh kia một tiếng, “Đừng có linh tinh đi.”

Nam sinh cười khịch một tiếng, “Tao đùa mà, không phải thì thôi.”

Vưu Chiếu Hy tuy rằng vừa ngủ dậy nhưng câu nói khi nãy cậu đều nhớ được hơn mười từ. Ánh mắt chiếu thẳng đến Lý Thiệu Lâm, nhìn đến mức khiến cho cậu ta phải nhíu mày, cúi gằm mặt xuống bàn.

Khóe môi khẽ cong lên, Vưu Chiếu Hy quay đầu lại nhìn lên bảng, ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt bàn.

Rắn con kia lẽ nào lại thích mình sao? Ài, nếu thật sự như vậy thì không phải là có chuyện vui rồi à?

Rắn con à rắn con, cẩn thận không cậu sẽ bị mất máu đấy.

Vưu Chiếu Hy tự nghĩ lại tự cười khẽ một tiếng lém lỉnh.

Mải đến khi giáo viên vào lớp, mọi người mới ổn định chỗ ngồi của mình.

Hơn một tuần qua Vưu Chiếu Hy đã vắng mặt không đi học, cho nên đã bỏ lỡ không ít bài kiểm tra.

Cô giáo ngồi ở bàn giáo viên, gọi Vưu Chiếu Hy lên nói chuyện một chút. Cậu đứng ở bên một, bộ mặt ngoan ngoãn lắng nghe cô nói.

“Tuần này có ba bài kiểm tra của ba môn. Khi nãy em vừa làm bài của môn cô rồi. Một lát ra chơi, em đến phòng giáo viên để làm bài môn Toán nhé. Thầy Hòa đợi em ở bên đấy đấy.”

Vưu Chiếu Hy nghe đến môn Toán, mặt mũi trắng bệch, “Ơ nhưng mà…kiểm gấp như vậy em chưa chuẩn bị gì hết.”

Cô nhìn cậu, cười khẽ một cái, “Toán là môn đã ở sẵn trong trí não của em mà.”

Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi.

Cô à, trí não của em bây giờ thật sự bị đầy mất rồi và hoàn toàn không tồn tại môn gọi là Toán tí nào…

Tuy nghĩ vậy nhưng cậu vẫn gật đầu nói, “Dạ em biết rồi. Một lát em ghé qua phòng giáo viên ạ.”

Trong lúc hai người họ ở trên bục giảng trò chuyện thì bên dưới, Lý Thiệu Lâm vẫn như bị người kia hút lấy toàn bộ tâm trí.

Tất nhiên những điều khẳng định của thằng bạn bên cạnh cậu ta đều sai bét cả.

Lý Thiệu Lâm không chú ý đến Vưu Chiếu Hy vì lý do tình cảm linh tinh gì đấy. Chỉ đơn giản là cậu ta chưa rõ được mọi chuyện giữa Vưu Chiếu Hy và anh trai của mình, cho nên mới lưu tâm như vậy mà thôi.

Lý Thiệu Lâm lúc này nghĩ đến việc mình có tình cảm với Vưu Chiếu Hy, trong lòng có chút lạnh lẽo kì lạ.

Con người như Chiếu Hy kia, tốt nhất là không dính vào. Nếu không chắc chắn bị lời nói giết chết. Nếu có ai lỡ yêu phải cậu ấy, máu không dồn lên não thì cũng sẽ nghẹn mà tức chết.

Nói cho cùng, Lý Thiệu Lâm cũng không phải là không có khả năng nảy sinh tình cảm với người kia, chỉ có điều, trái tim này vừa vặn hiện hữu một người khác mất rồi.

Nghĩ đến việc trái tim mình chỉ có mỗi người kia, Lý Thiệu Lâm đột nhiên siết chặt chiếc bút trong tay mình, sau đó mau chóng xua tan đi ý niệm đó.

Giờ ra chơi.

Vưu Chiếu Hy theo thói quen quay mặt qua bên cạnh định nói chuyện với Từ Lương thì mới sực nhớ là cậu bạn của mình hôm nay nghỉ học.

Nhìn qua chỗ trống bên trái, Vưu Chiếu Hy không khỏi buồn chán thở dài một cái. Sau đó thì ôm lấy hộp bút cùng chiếc máy tính của mình đứng dậy, chuẩn bị bước sang phòng giáo viên để kiểm tra môn Toán.

Hành lang trong giờ ra chơi có thể nói là cực kì đông. Dường như học sinh của ngôi trường này rất năng động, họ sẽ không bao giờ ngồi một chỗ ở trong lớp nếu như không phải là bị ốm hay ôn bài gì đấy.

Đám nam sinh mặc kệ những người xung quanh, cứ lao vào nhau như một những con thiêu thân. Những nữ sinh khác thì đứng sát vào bên vách tường, trò chuyện hoặc là cùng hướng mắt vào một chiếc điện thoại rồi cười khúc khích.

Vưu Chiếu Hy thừa biết nếu bản thân đi giữa hành lang thì thể nào cũng sẽ bị va phải. Vì vậy mà cậu đi sát vào một bên, rất nhanh liền đến trước phòng giáo viên.

Đẩy cửa ra đưa mắt nhìn một chút, sau khi đã nhìn thấy thầy Hòa rồi, cậu lập tức thở dài một cái.

Liệu mình có ổn không đây? Công thức với chẳng công thức, tụi bây phiêu diêu ở đâu mất rồi?

Vưu Chiếu Hy cẩn thận kéo cửa phòng lại rồi bước đến bên cạnh chỗ thầy Hòa đang ngồi.

“Em chào thầy.”

Nghe thấy giọng của một học sinh, thầy Hòa chậm rãi dời mắt khỏi màn hình máy tính, ngước nhìn Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh.

“Ô, Chiếu Hy đấy hử? Em vắng mặt lâu quá nhé.”

Vưu Chiếu Hy cười gượng gạo, “Dạ…vì gia đình em đi du lịch cho nên…”

Thầy Hòa nhìn cậu ngại ngùng liền cười cười, vốn tính tình của thầy cũng không phải dạng khó khăn nghiêm khắc gì lắm nên nhiều học sinh rất yêu thích thầy.

Thầy Hòa lấy trong cặp ra một đề kiểm tra, chỉ toàn là trắc nghiệm thôi rồi đưa cho Vưu Chiếu Hy.

“Em ngồi ở phía bên bàn kia, chỗ chậu cây màu trắng đấy. Thời gian là sáu mươi phút, làm xong nộp thầy rồi về lớp.”

Vưu Chiếu Hy đón lấy đề kiểm tra, liếc mắt nhìn sơ qua một cái rồi gật gù đáp, “Dạ, vậy em đi làm đây.”

Đem đề thi đi đến chỗ có chậu cây màu trắng, Vưu Chiếu Hy ánh mắt không hề chú ý đến một người đang ở bên cạnh mình, cứ như vậy mà ngồi phịch xuống ghế, lấy bút viết ra bắt đầu làm bài.

Trong suốt quá trình đánh dấu câu trả lời, Vưu Chiếu Hy dùng máy tính không quá bốn lần. Toàn bộ cậu đều tính nhẩm trong đầu cả. Việc này khiến cho người bên cạnh không khỏi chú ý một chút.

Vưu Chiếu Hy ngược lại đến giờ vẫn chưa nhìn đến người bên cạnh mình một cái, thậm chí còn không biết bên cạnh có người nữa là. Cậu cắn đầu bút bi, vẻ mặt khó chịu nhưng nhìn qua lại vô cùng đáng yêu khiến cho người nọ càng nhìn càng không muốn rời mắt.

Môi mím nhẹ lại, Vưu Chiếu Hy nhìn chăm chú vào câu hỏi thứ hai mươi, trong lòng bắt đầu cuộn trào lo lắng.

Công thức này sao quen thế nhỉ? Cơ mà mình không nhớ nó là…như thế nào.

Viết thế này á? Hay là như thế này?

Vưu Chiếu Hy cứng đầu viết một đống kiểu công thức trên trời xuống giấy nháp, rốt cuộc đến khi cậu định sẽ đánh lụi câu đó thì ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tờ giấy nhỏ.

Liếc mắt nhìn qua, cậu giật khẽ mình, nhận ra kia chính là công thức mà mình muốn tìm.

Lúc này, Vưu Chiếu Hy mới chịu ngẩng đầu nhìn qua phía bên cạnh mình, phát hiện có một nam sinh đang nhìn mình cười đến ôn nhu.

Chiếc bút bi bị bàn tay siết lại một chút, Vưu Chiếu Hy nghi hoặc nhìn người nọ hồi lâu, sau đó thầm đánh giá.

Nam sinh kia trong mắt cậu là một người có gương mặt thư sinh, nhìn qua liền biết là một người hiền lành, ôn nhu, thân thiện rồi. Đặc biệt kiến thức xem ra cũng vững vàng không kém.

Nam sinh bị cậu nhìn đến ngượng ngùng, bèn quay mặt nhìn xuống tờ giấy trên bàn của mình, thấp giọng nói:

“Công thức cậu đang tìm đấy. Thế số vào đi.”

Vưu Chiếu Hy hơi nhổm đầu quan sát thầy Hòa đang làm gì, sau đó mới an tâm kéo tờ giấy kia đặt dưới tờ giấy nháp, cong miệng cười một cái như lời cảm ơn.

“Cảm ơn cậu nhé.” Vưu Chiếu Hy thì thầm, sau đó đã tìm ra được đáp án cần đánh dấu.

Nam sinh kia nghe một câu cảm ơn, tâm tình chốc chốc rộn ràng như mở lễ hội. Kì thực ấn tượng của nam sinh này về Vưu Chiếu Hy rất tốt, tốt đến mức cảm giác như không thể nào quên được khuôn mặt của cậu.

Vưu Chiếu Hy qua được vài câu khó nhằn liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chiến tiếp những câu còn lại. Nhưng làm được khoảng hai, ba câu nữa, cậu bỗng nhiên thấy chán cho nên không suy nghĩ mà cứ đánh lụi hết tất cả.

Sau khi làm hoàn chỉnh bài kiểm tra, Vưu Chiếu Hy chống cằm nhìn sang nam sinh ở bên cạnh, khẽ cất tiếng, “Cậu tên gì?”

Nam sinh nghe hỏi, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười nhẹ nhàng, “Kỳ Họa Niên.”

Sau khi nghe tên của người kia, Vưu Chiếu Hy đặc biệt ấn tượng tốt với cậu ấy.

Cái tên đọc lên nghe vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, giống hệt như những gì đang có trên con người của Kỳ Họa Niên vậy.

“Tên của cậu nghe rất hay.” Vưu Chiếu Hy không nhịn được buông lời khen, sau đó cười cười gần gũi, “Tớ là Vưu Chiếu Hy.”

Kỳ Họa Niên được Vưu Chiếu Hy chủ động bắt chuyện, trong lòng càng lúc càng vui vẻ. Ánh mắt của Kỳ Họa Niên khi nhìn người kia đặc biệt ấm áp đến mức khiến cho người ngoài phải ghen tị. Ngay cả cách nói chuyện cùng những hành động khác đối với cậu cũng dịu dàng động lòng người nữa.

“Ừm, sau này tôi có thể gọi cậu là Tiểu Hy không?”

Vưu Chiếu Hy trong lòng thầm nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu.

Kỳ Họa Niên dường như không nhịn được gọi một tiếng, “Tiểu Hy.”

Vưu Chiếu Hy đột nhiên lại bị hai tiếng “Tiểu Hy” trong giọng nói ôn nhu của Kỳ Họa Niên làm cho chấn động một chút, ngay sau đấy liền khôi phục tinh thần, khóe môi cong lên cười một tiếng nhàn nhạt.

Giữa khung cảnh đáng yêu nhẹ nhàng của hai con người vừa kết bạn với nhau lại vang lên một tiếp cốp khe khẽ.

Vưu Chiếu Hy lập tức ôm đỉnh đầu, mặt mếu máo, “Đau…”

Thầy Hòa ở sau lưng không biết từ bao giờ lại xuất hiện, vừa vặn trông thấy hai nam sinh này nói chuyện cùng nhau, trong lòng nghi hoặc Kỳ Họa Niên chỉ bài cho Vưu Chiếu Hy.

“Em gan lắm đấy nhé, dám hỏi bài bạn à?”

Vưu Chiếu Hy mặt mũi vô tội đến nghẹn, “Thầy, em không có hỏi.”

Thầy Hòa nhướng mày, “Còn cãi? Rõ ràng thấy hai đứa nói chuyện, em đang làm kiểm tra còn có thể không hỏi sao?”

Vưu Chiếu Hy đương nhiên không chịu thua, ánh mắt dấy lên nỗi ức nghẹn, lạnh giọng nói, “Đương nhiên là không thể rồi ạ. Vì em đã làm xong từ sớm rồi.”

Nói xong cậu đứng dậy khỏi ghế, đem bài kiểm tra đặt vào bàn tay của thầy Hòa, cười nhẹ một cách gian xảo:

“Thầy à, đừng đánh giá thấp chất xám của em như vậy chứ? Thầy ở lại chấm bài cho em vui vẻ nha. Em đi đây.”

Thầy Hòa còn đang ngẩn người nhìn vào bài kiểm tra của cậu, mắt liếc sơ đoán được tầm vài câu đúng, còn lại chưa biết.

Vưu Chiếu Hy nhanh tay cầm hộp bút lên rồi xoay người toan rời khỏi phòng nhưng lại sực nhớ đến Kỳ Họa Niên ở phía sau, cho nên đã quay đầu lại nhìn người kia một cái.

Kỳ Họa Niên bị hình ảnh phản kháng mạnh mẽ của cậu làm cho choáng váng ngây người.

“Bye!” Vưu Chiếu Hy tạo khẩu hình miệng nói với Kỳ Họa Niên, sau đó thì dứt khoát thoát khỏi phòng giáo viên.

Cánh cửa màu nâu sẫm dần khép lại, Vưu Chiếu Hy giống như vừa gỡ xuống chiếc mặt nạ thân thiện của mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về hướng của ánh nắng, trong lòng bỗng chốc thở dài một tiếng.

Tốt nhất là không nên để cái tên Kỳ Họa Niên này lọt đến tai của anh cả được. Nếu không, mình không đảm bảo sẽ có thể giữ lấy mạng cho cậu ta được đâu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN