Thần Hy Khúc - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Thần Hy Khúc


Chương 8



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 08 ✻

Nghe thấy từ phía sau lưng khẽ vọng tới một giọng nói, động tác của Vưu Thần thoáng chốc dừng lại. Tuy vậy, y vẫn như cũ không xoay lưng lại đối mặt với người kia.

Mà người kia lúc này vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt nhập nhoèn khẽ chớp chớp hai cái, mi tâm hơi nhíu lại bày ra một vẻ đề phòng cùng tò mò về thân ảnh nọ.

Nhờ vào ánh sáng le lói ở bên ngoài cửa sổ cùng với một mùi hương quen thuộc, Vưu Chiếu Hy lúc này mới thêm phần chắc chắn cho suy nghĩ của mình. Cậu bước xuống giường, động thái thật tĩnh mà từng chút đi tới sau lưng Vưu Thần.

” Có phải là anh không?” Cậu nuốt một ngụm nước bọt, lại nghi hoặc mà hỏi.

Vưu Thần kỳ thực không hề muốn tình huống này xảy ra một chút nào. Y buông bàn tay khỏi vặn cửa, không hề nói trước liền xoay lưng lại khiến cho tiểu ma cà rồng nọ giật cả mình.

Vưu Chiếu Hy nhẹ cắn môi, hai chân bất giác lùi ra phía sau, không nhanh không chậm mà hít vào rồi thở ra, nói:

” Hóa ra là anh thật. Hại em sợ đến hồn bay phách lạc.”

Bốn chữ hồn bay phách lạc kia quả thực qua miệng Vưu Chiếu Hy lại càng thêm khoa trương. Đối với một ma cà rồng như cậu thì còn thứ gì trên đời này khiến cậu sợ được cơ chứ?

Nghe cậu nói vậy, cùng với vẻ mặt cắn môi trách cứ kia khiến Vưu Thần không tự chủ mà nhíu chặt mi tâm.

Gương mặt của người đó dưới luồng ánh sáng huyền dịu kia càng trở nên ma mị khác thường. Một bên sườn mặt của cậu đẹp đến hoàn hảo, phần đuôi mắt hơi cong lên, hàng lông mi chen chúc nhau dưới lớp mí mắt càng làm lòng người dễ lay động.

Trông thấy Vưu Thần đứng bất động nhìn mình đầy kỳ quặc như thế, Vưu Chiếu Hy mới hắng giọng, làm y sực tỉnh.

” Anh cả, sao anh lại ở đây lúc này? Không lẽ qua ngắm em ngủ sao?”

Đây chắc chắn là kết quả của sự nuông chiều không giới hạn từ lúc nhỏ của Vưu Thần rồi.

Tiểu ma cà rồng mặt dày không biết ngượng mà mỉm cười lém lỉnh, song cậu lại ngửi được trong làn không khí có mùi thơm của máu. Mùi thơm này thật sự khác xa với những mùi mà cậu từng nếm qua trước đó.

Một mùi không hòa lẫn với bất kỳ của ai được.

Mau lẹ ngó xuống phía dưới, nơi bàn tay của Vưu Thần đang chảy máu, Vưu Chiếu Hy thoáng giật mình mà bắt lấy tay y.

” Tay của anh sao lại…”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Vưu Thần đã lạnh nhạt thu tay về, bộ dạng muốn rời khỏi phòng ngay lập tức khiến cho tiểu ma cà rồng một trận hụt hẫng cùng lo lắng.

” Chỉ chảy máu một chút thôi. Ngủ đi.”

Vưu Thần nói xong thì người nọ cũng không phải liền để y đi dễ dàng như vậy. Từ nhỏ Vưu Chiếu Hy vốn đã có tính bám người, đặc biệt là anh cả. Cho nên tình cảm của cậu dành cho y đương nhiên nhiều hơn những người khác một bậc.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Vưu Chiếu Hy lẽ nào không lo lắng, hiếu kỳ được sao?

Một mặt kiên định đến lì lợm mà giữ chặt lấy cổ tay của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy kéo y đến bên giường, đem hết sự nuông chiều trước giờ của y mà bắt y phải ngồi im. Còn bản thân mình thì loay hoay tìm trong bóng tối cái hộp sơ cứu.

Qua khóe mắt, Vưu Thần chỉ lãnh đạm nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia đang khom xuống lục tìm cả hộc tủ. Sau đó lại liếc nhìn bàn tay của mình, máu kỳ thực cũng đã sớm khô lại thành mảng màu sẫm.

Trong lòng Vưu Thần lúc này có rất nhiều cảm xúc đan xen nhau, song y vẫn không thể một lần nữa đứng dậy mà dứt khoát rời khỏi phòng. Vì trước mặt y hiện tại đang có một tiểu ma cà rồng mặt mũi nhăn nhó nhìn mình đầy lo lắng.

Ngồi xuống bên giường, Vưu Chiếu Hy mau chóng lấy ra băng bông, thuốc đỏ, băng cá nhân rồi bắt đầu quá trình sơ cứu vết thương của mình. Khóa học này cậu cũng từng được dạy qua rồi, cho nên rất thuần thục mà sơ cứu cho y.

Nương theo ánh sáng bên ngoài, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy được dấu vết của móng vuốt vừa cắm đến rách da thịt của anh cả, không hiểu vì sao lồng ngực nhói lên như vừa có ai dùng kim đâm vào vậy.

” Sao lại có dấu của móng vuốt vậy anh?” Vưu Chiếu Hy vừa băng vết thương vừa ngẩng đầu hỏi.

Vưu Thần từ lúc Vưu Chiếu Hy tìm thấy hộp sơ cứu đến khi cậu đã băng xong vết thương cho mình đều không hề mở miệng nói một câu nào. Ánh mắt của y cũng thực thờ ơ khi chỉ nhìn lướt qua những miếng vải màu trắng kia.

Nghe hỏi, Vưu Thần đảo nhẹ tròng mắt màu hổ phách sáng như mắt mèo, trầm ngâm một lúc mới đáp:

” Lỡ tay cắm sâu quá.”

Lỡ tay?

Vưu Chiếu Hy nhất thời nhíu mày, không nghĩ giọng điệu của y lại bình tĩnh đến lạnh nhạt như vậy. Nâng bàn tay bị thương của y trong tay mình, cậu chần chừ giây lát mới hỏi tiếp:

” Vậy khi nãy anh cùng anh hai đã đi đâu thế? Có phải là có chuyện gì không tốt đúng không?”

Nhìn thấy những miếng vải kia đã thẳng nếp, Vưu Thần cũng không chờ đợi gì liền rút tay về, cổ tay được xoa nhẹ một chút. Vẻ mặt tĩnh lặng như cũ, y nhàn nhạt nói:

” Chỉ là chút chuyện vặt, đều xử lý xong xuôi cả rồi.”

Dừng một chút, Vưu Thần ghé mắt nhìn một bên sườn mặt góc cạnh hoàn hảo của Vưu Chiếu Hy, khóe môi tựa như vừa nhếch nhẹ lên một cái, thờ ơ nói:

” Kỳ thực, chuyện này cũng không cần khiến em phải để tâm như vậy. Cứ ngoan ngoãn, nghe lời như mọi ngày là được.”

Nói rồi, Vưu Thần định đứng dậy, trả lại gian phòng an tĩnh cho Vưu Chiếu Hy thì cậu đột nhiên không an phận mà nhướn cả người về phía y, ánh mắt có chút giận dữ nhìn trực diện vào màu hổ phách khí chất kia.

Toàn bộ hình ảnh của Vưu Chiếu Hy lúc này đều được thu vào trong đôi mắt của Vưu Thần khiến động thái của y nhất thời bất động.

” Anh, em rất lo lắng cho anh, anh có biết không?”

Vưu Chiếu Hy nói, đôi môi bị cắn một chút, tựa như rất uất ức từ nãy đến giờ. Tuy rằng cậu không khóc, nhưng đôi mắt lại ươn ướt như có một lớp sương mỏng bủa vây trong đó, khiến lòng người không yên lại dậy sóng.

Nhìn thấy Vưu Thần vẫn không hồi đáp, Vưu Chiếu Hy càng lúc càng cảm thấy phẫn nộ, cả người lại thêm một nấc nhướn cao lên, khuôn mặt gần như vùi vào hõm cổ của y.

Vị trí động mạch đang có sức sống mãnh liệt nhất thời thu hút tầm nhìn của tiểu ma cà rồng. Vưu Thần ngược lại cũng không hề tỏ ra bất ngờ hay tránh né, chỉ âm trầm liếc nhìn một bên mặt của Vưu Chiếu Hy, vô tình ngửi được mùi hương nhẹ nhàng từ cậu.

Mi tâm y nhất thời nhíu lại, vừa muốn lùi về sau mà đứng dậy thì Vưu Chiếu Hy lại lên tiếng:

” Anh làm em giận thật rồi đấy!”

Vưu Thần lúc này nhướng cao chân mày, bày ra một vẻ mặt khinh thường đối thủ. Trong lòng y bỗng nghĩ, rốt cuộc lại muốn bày trò gì nữa đây?

Từ nhỏ đến lớn, Vưu Chiếu Hy kỳ thực luôn có rất nhiều chiêu trò để làm nũng và nghịch ngợm, khiến Vưu Thần luôn không thể nỡ xử phạt cậu.

Đương nhiên là y cũng chưa quên được bất kỳ trò nghịch ngợm dụ dỗ nào của người kia. Bây giờ càng lớn càng trưởng thành rồi, để xem em còn trò gì có thể khiến tôi thần trí hỗn loạn?

Ghé sát tai Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần rốt cuộc cũng đã mở lời. Hơi thở nóng hực lùa qua vành tai khiến cả thân thể của cậu trong chớp mắt tê rần như vừa bị chích điện.

” Thế thì em sẽ làm sao?”

Vưu Chiếu Hy nhất thời nuốt xuống sự bối rối kỳ quái của mình, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào nơi động mạch cổ xinh đẹp kia, khóe môi hơi cong lên.

Cúi mặt xuống, cậu vô ý lại hữu ý đề cánh mũi khẽ phập phồng nơi làn da màu mật ong đó, ngập ngừng giây lát lại nói:

” Em thực sự rất muốn nếm thử máu của anh. Nó…hẳn sẽ rất thơm.”

Nói xong, Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt hổ phách kia, cậu mơ hồ chớp nhẹ hàng mi, môi dưới vô thức bị hai chiếc răng cửa ấn nhẹ xuống, tạo ra một thần thái câu dẫn chết người.

” Nó rất thơm, nhỉ?” Vưu Chiếu Hy lặp lại câu nói của mình, khóe môi nhẹ cong lên.

Thần thái lúc này của Vưu Chiếu Hy thực sự khiến cho Vưu Thần phải động tâm mãnh liệt. Chân mày của y khẽ nhướn lên, đôi môi mỏng mím nhẹ càng khiến khuôn mặt của y thập phần nghiêm túc và lạnh lùng.

Qua một lúc lâu nhìn nhau, Vưu Thần đưa tay nắm chặt chiếc cằm của Vưu Chiếu Hy, dùng lực mà kéo sát khuôn mặt của cậu lại gần.

Nhìn xuống đôi môi hồng nhuận đang hé mở kia, y không hề vội vàng làm ra loại chuyện hồ đồ, chỉ thực nhẹ nhàng miết lấy sườn mặt của cậu, đôi mắt màu hổ phách như muốn hút sạch phần hồn của cậu, thu về một chỗ, làm của riêng cho bản thân.

” Đến bây giờ, anh cũng chưa nhìn thấy một ma cà rồng nào lại lắm chiêu trò như em cả.”

Y cười lạnh, tiếp tục, ” Nhưng để anh nói cho em biết một điều. Nếu ai lỡ hút máu của ma cà rồng thuần chủng, thì phần đời còn lại đều phải nghe theo lời của họ.”

Dứt lời, Vưu Thần buông Vưu Chiếu Hy ra, để lại cho người kia một mảng hụt hẫng rất sâu. Không chần chờ thêm giây phút nào nữa, y lập tức mở cửa phòng cậu, rời khỏi ngay sau đó.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Vưu Chiếu Hy đang ngẩn ra vì những lời mà anh cả vừa nói.

Thật sự là như anh ấy nói sao? Về việc hút máu của ma cà rồng thuần chủng? Là thật sao?

Vưu Chiếu Hy ngây người đăm chiêu suy nghĩ, qua một lúc lâu, cậu mất hứng nằm phịch xuống giường, hai chân hai tay dang rộng hai bên.

Môi dưới lần nữa bị cắn chặt, Vưu Chiếu Hy tỏ ra có chút thất vọng về chiêu trò mới của mình.

Mình làm đến như vậy mà anh ấy cũng không hề dao động một chút? Nếu đổi lại là Vưu Kiện hay Vưu Hạ, quả thực sẽ có hiệu quả hơn rồi. Hai người họ chắc chắn sẽ đứng hình, sau đó mơ màng, tiếp đến sẽ…

Hm, mặc kệ, dù sao cũng chỉ vì tức giận chuyện Vưu Thần giấu diếm mình nên cậu mới giở trò trêu y một chút. Không nghĩ đến kết quả thất bại như vậy.

Vưu Chiếu Hy lại lăn người trong chăn, trong một khắc, cậu đột nhiên bật dậy, đôi mắt sáng quắc lên đầy khó hiểu.

Nhưng khoan đã, khi nãy trên người của anh cả…hình như có một mùi hương gì đó rất…kỳ lạ! Mùi hương ấy rõ ràng không phải của bản thân anh ấy, càng không phải của mình, vậy nó là của ai?

Mùi hương nữ tính như vậy… Không lẽ là của một nữ nhân nào đó?

Không được, chuyện này mình phải tìm hiểu rõ!

Nhưng mà, mình tìm hiểu làm gì? Tại sao mình phải tìm hiểu? Kỳ thực nó cũng không liên quan đến mình.

Đúng, nó không liên quan đến mình.

Nhưng mà! Anh cả đã đi đâu lại có mùi hương như vậy bám vào? Con người anh ấy lạnh lùng như thế cơ mà…

Vưu Chiếu Hy càng nghĩ càng cảm thấy mình điên rồi, phẫn nộ lại thêm phẫn nộ, cuối cùng ném hết tất cả ra phía sau mà kéo chăn ngủ tiếp.

#

Sáng hôm sau, mặt trời gieo nắng xuống mặt đất, ấm áp cả một khu vườn.

Vưu Chiếu Hy sau nhiều năm không bao giờ thức dậy muộn thì cuối cùng cũng đã trót để lại một vết tích xấu xí trong trang nhật ký đời mình.

Khi đồng hồ reo đến inh ỏi cả gian phòng, Vưu Chiếu Hy vẫn còn mơ màng trong chăn. Tâm trí hiện tại còn vẽ ra những cảnh tượng bản thân cùng Vưu Thần vào đêm hôm qua, hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày đi học.

Mất một lúc lâu, khi mà chiếc đồng hồ đáng thương bị cậu ném xuống nền nhà thì giấc mơ mới chợt tan biến. Vưu Chiếu Hy ngồi bật dậy, đầu tóc rối bù, thần thái hoảng hốt trượt nhanh xuống giường, dùng tốc độ vốn có của một ma cà rồng mà đánh răng, rửa mặt.

Lúc bước ra khỏi phòng, Vưu Chiếu Hy liền chạm mặt với Vưu Hạ cũng đang đi về hướng này.

Nhìn anh tư đang tập trung suy nghĩ cái gì đó đến mức không nhìn thấy mình, Vưu Chiếu Hy liền đi tới, mở lời:

” Anh tư, buổi sáng vui vẻ.”

Vưu Hạ đúng thật đang nghĩ ngợi nên hoàn toàn không nhìn thấy Vưu Chiếu Hy. Ngay khi nhìn thấy cậu, vẻ mặt của hắn đột nhiên lại khó xử như thế nào đấy. Ánh mắt đầy sự lảng tránh cùng với cái quay lưng đầy lạnh nhạt khiến Vưu Chiếu Hy đứng sững một chỗ.

Nhìn thấy bóng lưng kia hướng về mình, Vưu Chiếu Hy nhất thời nhíu mày, cảm hứng khi nãy đều bị Vưu Hạ đánh tan thành không khí.

Anh tư…bị làm sao vậy nhỉ?

Vưu Chiếu Hy cúi đầu nghĩ ngợi, chẳng bao lâu lại cảm giác được một cái vỗ vai nhẹ nhàng rơi trên bả vai của mình. Ngẩng đầu, cậu nhìn thấy chị ba Vưu San đang mỉm cười nhìn mình.

” Tiểu Hy, em đứng ngốc ở đây làm gì vậy?”

Hỏi xong, Vưu San mới giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ, khó hiểu nói:

” Không phải bây giờ em đã trễ giờ học rồi sao?”

Khi được nhắc nhở, Vưu Chiếu Hy mới giật mình nhớ ra hôm nay mình đã đi muộn hơn bình thường rất nhiều. Cậu vỗ vỗ trán mình, lại gấp gáp nói tạm biệt Vưu San rồi toang chạy xuống lầu.

Lúc đó, Vưu San níu tay cậu lại, cười cười trấn an:

” Dù sao cũng đã muộn, anh hai chắc cũng không chờ em nữa. Vậy đi cùng xe với chị đi. Chị lấy xe, em đợi chị trước cổng, ok?”

Nghe vậy, Vưu Chiếu Hy mới gỡ được một chút áp lực trong lòng mình. Cậu mơ màng gật đầu, sau đó lững thững đi xuống dưới nhà.

Vưu San đi vòng ra phía sau lấy xe, còn Vưu Chiếu Hy thì hướng về cổng trước mà đi tới. Lúc đi ngang gốc cây anh đào đã cằn cỗi trong vườn, Vưu Chiếu Hy bất chợt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Người kia bận một chiếc áo sơmi màu xanh dương đậm, phía trên cởi tự do hai khuy, để lộ ra một bờ ngực màu mật ong rắn chắc. Cánh tay săn chắc của người đó đang giữ chặt một khẩu súng ngắn màu đen, một đường thẳng hướng đến mục tiêu.

Pằng!

Mục tiêu vừa bị hạ gục.

Vưu Chiếu Hy bị tiếng súng thức tỉnh, đôi mắt vội chớp lấy hai cái. Hình ảnh Vưu Thần khí chất bình thản cầm khẩu súng kia mà luyện tập khiến trái tim trong lồng ngực cậu vẫn chưa thôi nhảy cẩng lên.

Đưa tay lên ngực ghì lại, Vưu Chiếu Hy nhẹ thở ra một hơi.

Thật là, chỉ đơn giản là bắn vào tấm bia kia thôi, mà mình cứ ngỡ bắn luôn vào tim mình rồi!

Trong lúc Vưu Chiếu Hy còn đang mê mẩn nhìn Vưu Thần một mình luyện súng thì Vưu San ở ngoài cổng cảm thấy mất kiên nhẫn với tên nhóc con này.

Cô tựa tay lên thành cửa sổ, kính râm hơi trễ xuống sống mũi, Vưu San bất giác nén tiếng thở dài, trong lòng không ngừng kêu năm chữ, Vưu Chiếu Hy mau lên!

Giống như có thần giao cách cảm giữa Vưu San cùng Vưu Chiếu Hy, sau khi Vưu Thần hạ súng xuống, cậu cũng liền sực nhớ đến chị ba đáng thương đang kiên nhẫn chờ đợi ngoài cổng.

Ngay lập tức, Vưu Chiếu Hy liền quay người, nhanh chóng rời khỏi gốc cây anh đào đó, chỉ kịp để lại một bóng lưng nhạt nhòa trong khóe mắt của người nọ.

Vưu Thần thả lõng cánh tay, đôi mắt như vô tình mà liếc nhìn về phía của gốc cây anh đào, không hiểu vì sao lại có cảm giác như vừa có người đứng đó quan sát mình thực lâu vậy.

Đang mơ hồ nghĩ ngợi, bên tai Vưu Thần bỗng xuất hiện một giọng nói trầm ấm khác xen vào, cẩn trọng gọi y bằng hai tiếng “anh cả”.

Vưu Thần bình tĩnh xoay người lại nhìn qua, trông thấy Vưu Hạ vẻ mặt nghiêm túc đứng cách y một khoảng nhất định.

Khẽ nhướn mày, Vưu Thần hỏi:

” Có chuyện gì sao?”

Vưu Hạ đôi môi mím chặt, càng lộ ra vẻ nghiêm túc cùng một chút không kiên nhẫn của hắn.

” Chúng ta nói chuyện một chút, được không?”

Nói chuyện à?

Vưu Thần đảo nhẹ ánh mắt, liếc qua khoảng sân trống đằng xa, rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Cả hai sóng vai nhau đi đến ngồi dưới một cây dù màu trắng, tránh đi ánh nắng ở phía trên đang gắt gao rọi xuống.

Đặt khẩu súng sang bên cạnh, Vưu Thần xoa nhẹ cổ tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Vưu Hạ ngồi kế bên mình.

” Chuyện gì khiến vẻ mặt của em lại nghiêm trọng như vậy?”

Vưu Hạ nghe hỏi đến, mi tâm của hắn nhất thời nhíu lại. Từ trong người, Vưu Hạ lấy ra một thứ rồi đặt lên bàn.

Vưu Thần lúc này ghé mắt nhìn xuống, nhận ra được thứ kia, y thoạt đầu có chút kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh, quay đầu đi mà không nói gì đến nó.

Nhìn thái độ thờ ơ của anh trai, Vưu Hạ rốt cuộc không nhịn được mà đi thẳng vào vấn đề chính.

” Anh cả, vì sao trong gia phả của chúng ta lại không có tên của Tiểu Hy?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN