Thần Hy Khúc - Chương 82
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thần Hy Khúc


Chương 82



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 82 ✻

Chẳng còn bao nhiêu ngày nữa sẽ bước vào kỳ thi giữa học kỳ thứ nhất.

Ngoài những giờ học chính, thầy cô còn luân phiên tạo cho học sinh thêm giờ tự học. Trong giờ tự học, tất cả học sinh đều phải hoặc làm bài tập hoặc là đọc sách, tuyệt nhiên không được phép làm việc riêng.

Buổi trưa, Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương ở trong lớp ngồi đọc sách. Mỗi người đọc một quyển khác nhau, về chủ đề và nội dung hoàn toàn khác nhau.

Vưu Chiếu Hy tuy rằng lười đến thư viện tìm mò sách đọc như Từ Lương, nhưng nếu cuốn sách đó có chủ đề thu hút thì cậu sẽ không ngần ngại bỏ ra hàng giờ để ngồi mài đáy quần mà đọc ngấu nghiến.

Hiện tại đang là buổi trưa, khí trời lại âm u khó hiểu. Những ngọn gió bên ngoài treo lơ lửng giữa không trung, đôi khi móc lên những tán lá khiến cho nó rung rinh không ngừng.

Từ Lương đọc được một nửa cuốn sách tiếng Anh nọ, quay sang nhìn bạn mình, “Tớ đói bụng quá.”

Trong phòng học lặng như tờ, đến cả tiếng muỗi vo ve vẫn có thể nghe thấy. Vì vậy mà Từ Lương đành phải hạ thấp âm lượng của mình xuống mức kinh khủng nhất.

Đó gọi là tiếng gió.

Vưu Chiếu Hy mơ hồ nghe thấy, đành dời mắt ra khỏi trang sách một chút rồi nói khẽ, “Ừ, đợi thêm nửa tiếng nữa đi. Kì thực tớ cũng rất đói…”

Nói xong, cậu lại liếc nhìn phần ăn sáng mà Kỳ Họa Niên sáng nay đã làm cho mình vẫn còn hơn một nửa mà khẽ thở dài.

Từ Lương nhìn nét mặt bạn của mình cũng hiểu được phần nào, vì vậy mà vỗ nhẹ lên vai.

“Cậu không cần gượng ép như vậy đâu.”

“Từ Lương, Chiếu Hy, tập trung đọc sách đi.”

Ở trên bục giảng bỗng vọng xuống giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng của thầy Trương.

Hai thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, lát sau quyết định truyền giấy.

Vưu Chiếu Hy đặt cuốn sách đứng lên, vừa vặn che đi tầm quan sát của thầy Trương. Sau mặt sách, cậu cúi thấp đầu ghi vào một mảnh giấy nhỏ.

Đưa qua cho Từ Lương.

Từ Lương liếc nhìn hàng chữ có hơi xiên vẹo trên mặt giấy ghi chú.

“Tớ cũng rất muốn một đòn dứt khoát, nhưng cậu ấy rất chân thành. Là loại chân thành không thể phá vỡ được.”

Từ Lương mím nhẹ môi, khi viết xuống những dòng chữ trả lời, cậu đã vô tình nhớ đến Vưu Thần.

Tuy Từ Lương là người ngoài cuộc, nhưng những gì cậu chứng kiến về tình cảm cũng như mối quan hệ của Vưu Thần và Vưu Chiếu Hy đã khiến cho cậu nhiều lần suy nghĩ.

Suy nghĩ một cách nghiêm túc nhất.

Nếu hai người bọn họ đã quyết định vứt đi mối quan hệ thật sự để đến với nhau, tức khẳng định được tình cảm kia không phải là nhất thời hay đùa giỡn.

Nhìn cách quan tâm của Vưu Thần dành cho Vưu Chiếu Hy, tuy có phần độc đoán khắc nghiệt, chiếm hữu mãnh liệt nhưng không thể phủ nhận được tình cảm đó có bao nhiêu là sâu đậm.

Ánh mắt của Vưu Thần là thứ giết chết người khác. Chết tâm.

Một ánh mắt sâu đậm thâm tình như vậy, làm sao có thể tùy tiện nói rằng y chỉ nhất thời xúc động?

Vưu Chiếu Hy thì Từ Lương không rõ lắm, nhưng qua cách hành xử cùng lời nói thì có thể thấy cậu đối với người kia cũng là chân tâm không hề thay đổi.

Ngoài mặt cứng đầu, nhưng trong tâm lại hết mực yêu thương người kia.

Từ Lương ngẫm nghĩ, người bạn kia cho dù cố gắng đến đâu cũng không thể thắng được Vưu Thần.

Khoảng cách đã không bằng, ngay cả tốc độ cũng chậm hơn Vưu Thần rất nhiều rồi.

Vưu Chiếu Hy nhận lại giấy ghi chú.

“Chuyện gì giải quyết càng sớm thì càng tốt. Dây dưa là thứ nguy hiểm nhất đấy. Cậu biết nếu chuyện này lộ ra thì ai là người khổ nhất chứ?”

Vưu Chiếu Hy vò tờ giấy trong lòng bàn tay, nhất thời đau lòng.

Cậu hiểu những lời khuyên của Từ Lương, cũng hiểu được sự nguy hiểm đang cận kề Kỳ Họa Niên.

Nghe có vẻ khoa trương nhưng Vưu Thần vốn cũng không phải là một người bình thường. Y là kẻ có tất cả trong tay, muốn thứ gì sẽ liền có thứ đó, ghét thứ gì sẽ lập tức diệt sạch sẽ.

Kỳ Họa Niên nói đến cùng cũng như một hạt cát bám vào vạt áo của Vưu Thần mà thôi.

Nhưng Vưu Thần là kẻ sạch sẽ, một hạt cát dính vào cũng sẽ phải phủi xuống cho bằng được.

Giờ tự học kết thúc, tất cả học sinh nối đuôi nhau rời khỏi lớp.

Vưu Chiếu Hy xoa xoa bụng, “Chúng ta lên sân thượng đi. Tớ không thể uống cái kia dưới căng tin được.”

Từ Lương đồng ý, đứng dậy đi trước.

Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên cũng từ dưới bước lên, bàn tay vươn đến vịn lên vai Vưu Chiếu Hy. Động tác của cậu ấy nhẹ nhàng lại có chút ngập ngừng.

Vưu Chiếu Hy dừng bước xoay người nhìn qua, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu tựa hồ đang mỉm cười với mình.

“Có chuyện gì sao?”

Kỳ Họa Niên có lẽ đã được cậu vô tình tiếp cho sức mạnh, vì vậy mà lời lẽ cũng dứt khoát trôi chảy hơn, “Tiểu Hy đi ăn cùng mình nhé?”

Đi ăn sao…

Vưu Chiếu Hy nháy mắt thở dài.

“Xin lỗi Họa Niên, tớ đã hẹn trước với Tiểu Lương rồi.”

Kỳ Họa Niên lúc này nhìn sang phía của Từ Lương, nhận ra mình hơi thất lễ nên đành chữa lại câu nói:

“À mình vô ý quá. Từ Lương, mình có thể đi chung với hai người không?”

Từ Lương ánh mắt bình thản nhìn Kỳ Họa Niên, dường như phát hiện Vưu Chiếu Hy không đủ dũng khí từ chối, cậu bèn nuốt nước bọt, hạ quyết tâm lắc đầu.

“Tiểu Niên, thật xin lỗi. Hôm nay tớ có chuyện riêng muốn nói với Tiểu Hy, cho nên mới…”

Kỳ Họa Niên nghe đến đây, tựa hồ hiểu ra được mình không thể đi chung với hai người họ. Nụ cười gượng gạo trên môi cậu ấy làm cho Vưu Chiếu Hy phần nào khổ sở.

“Ngày mai chúng ta sẽ ăn chung.” Vưu Chiếu Hy mỉm cười nói, sau đó tiếp lời, “Hôm nay bọn tớ có chuyện riêng thật.”

Từ Lương ở bên cạnh cũng chân thành gật đầu, “Ừm, ngày mai nhé Tiểu Niên.”

Kỳ Họa Niên vốn bản tính ôn hòa điềm đạm, một chút chuyện nhỏ này không lấy làm buồn bã sầu não, cũng không khó chịu. Cậu nhìn hai người trước mặt một lúc rồi mỉm cười đáp:

“Được rồi, ngày mai gặp hai người.”

Trong lớp lúc sau chỉ còn được vài người, trong đó có Kỳ Họa Niên vẫn còn đứng ngốc tại nơi bàn học của Vưu Chiếu Hy.

Ngay lúc đó, Lý Thiệu Lâm từ phía sau đi lên, vừa vặn chứng kiến hết khung cảnh đau lòng khi nãy.

Ở bên cạnh, Lý Thiệu Lâm thình lình nói, “Đau lòng đủ chưa? Bạn của cậu sắp chết đói rồi.”

Kỳ Họa Niên bây giờ mới phát hiện Lý Thiệu Lâm ở bên cạnh, vẻ mặt đúng là sắp chết đói, “Ừm, đi thôi. Tôi cũng đói lắm rồi.”

Kỳ Họa Niên đi trước, Lý Thiệu Lâm ở phía sau không khỏi thở dài một tiếng.

Họa Niên a Họa Niên, cậu vì sao lại rơi vào cái lưới tình ngu muội giống như tôi vậy chứ?

Ở sân thượng, gió trời lồng lộng.

Từ Lương chọn một địa điểm khuất tầm nhìn rồi ngồi xuống. Vưu Chiếu Hy theo cậu ngồi ở bên cạnh.

Mỗi người trong tay là một phần ăn khác nhau.

Từ Lương chậm rãi mở hộp cơm trưa của mình ra, nhìn phần ăn bắt mắt mà Vưu San đã làm cho mình, tâm tình chốc chốc vui vẻ.

“Quên mất, đồ ăn của Họa Niên vẫn còn trong hộc bàn.”

Vưu Chiếu Hy mới mở nắp bình ra liền nhớ đến phần cơm buổi sáng, chân mày nhíu lại.

“Tớ đã bảo để tớ ăn dùm cho, cậu lại không chịu.” Từ Lương ăn muỗng cơm thứ nhất, từ tốn nhai nuốt rồi nói tiếp, “Hồi sáng cậu đã cố gắng ăn sao?”

Vưu Chiếu Hy nhìn Từ Lương, khổ tâm gật đầu.

Cậu không rõ vì sao những món ăn bình thường thế này, khi ăn vào lại lạt miệng như vậy. Ngoại trừ máu, cậu không quên được món gà rán mà mình từng lén lút thử tại phòng ngủ.

Nó thật sự không dở tệ như vị của món cơm mà Kỳ Họa Niên làm.

Từ Lương cũng đã ăn thử qua phần cơm đó và nhận xét là rất vừa miệng.

Kỳ Họa Niên quả thực khéo tay và đảm đang.

Nhưng Vưu Chiếu Hy dù cố gắng mấy cũng chỉ nuốt được vài muỗng, báo hại khi bước vào phòng vệ sinh cũng đã nôn khan mấy lần.

Ngửa cổ uống lấy mấy ngụm huyết đặc, Vưu Chiếu Hy nuốt xuống chậm rãi, từng chút cảm nhận vị máu tươi thơm ngọt thấm vào đầu lưỡi.

Từ Lương vốn sống cùng Từ Thiếu Hàn đã lâu, cũng biết được thân phận thật sự của ông nên không còn ám ảnh cái cảnh người ăn cơm, người uống máu nữa.

Cả hai ăn uống no nên xong thì ngồi nghỉ ngơi một chút.

Từ Lương có vẻ mệt nên nhắm mắt lại.

Làn gió bị những bức tường che chắn, rốt cuộc yếu dần tạo thành những ngọn gió miên man hiu hiu khiến giấc ngủ càng đến nhanh hơn.

Vưu Chiếu Hy cũng dựa lưng vào tường, nhắm hờ mắt suy nghĩ.

Cậu đang suy nghĩ về Kiều Ly, Ngải Tư cũng như là Kỳ Họa Niên.

Mọi thứ cậu đang làm đều có mục đích riêng của nó. Nhưng chỉ có Kỳ Họa Niên là đối tượng nhảy ra đâm ngang vào kế hoạch của cậu, khiến cho kế hoạc phần nào rối tung lên.

Vưu Chiếu Hy đăm chiêu chìm trong suy nghĩ của bản thân, tựa hồ muốn tìm ra một lối đi để có thể cùng một lúc cắt đứt với cả ba người.

Dòng suy nghĩ cứ liên tục chảy xuôi rồi lại chảy ngược, chẳng bao lâu thì bị đứt gãy bởi chuông reo vào giờ học buổi chiều.

Từ Lương có giấc ngủ không sâu, chỉ cần một tiếng động cũng đủ thức dậy. Cậu nhập nhòe đôi mắt, tâm tình muốn đình công không muốn vào tiết.

“Tiểu Hy?” Từ Lương mơ hồ gọi.

Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh cũng nhanh chóng mở mắt, ngay lập tức hứng lấy một nguồn ánh sáng trên bầu trời.

Tầng trời vần vũ những cuộn mây như lớp vảy cá.

Xám xịt một khoảng trời.

“Ừm, chúng ta xuống dưới thôi.”

Sau một khoảng thời gian nghỉ trưa, Vưu Chiếu Hy dường như đã nghĩ ra cách đối với Kỳ Họa Niên.

Hai người đứng dậy, duỗi người một cái rồi toan rời khỏi sân thượng.

Lúc Vưu Chiếu Hy vừa khép kín cánh cửa màu nâu của sân thượng lại thì vô tình nghe thấy những bước chân từ đầu ngõ truyền đến.

Từ Lương cũng nghe thấy, bèn nâng mắt quan sát.

Ở nơi đầu ngõ có luồng ánh sáng hiu hắt, soi vào một bóng dáng nhỏ nhắn đang ra sức chạy đến đây.

Vưu Chiếu Hy đôi mắt tinh tường ngay lập tức nhận ra đó là người nào. Ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng, tuy vậy khóe môi lại ẩn ẩn cong lên, giảo hoạt hết sức.

“Kiều Ly.” Vưu Chiếu Hy trầm thấp nói.

Từ Lương quay đầu nhìn cậu, mang theo khó hiểu hỏi, “Sao cậu biết?”

Ngay khi Từ Lương hỏi xong thì nữ sinh kia cũng đã chạy đến trước mặt hai người họ. Dường như sự xuất hiện của hai người kia ở đây làm cho Kiều Ly bất ngờ, cô mặc kệ mặt mũi đỏ gay của mình mà nhìn hai người họ không chớp mắt.

Trên khuôn mặt xinh đẹp kia còn vương lại hàng nước mắt.

Vưu Chiếu Hy nhìn Kiều Ly, nhận ra được lồng ngực của cô đang đập mạnh mẽ, nhất thời lên tiếng:

“Tiểu Lương, cậu vào lớp trước đi. Thầy hỏi thì bảo tớ ở phòng y tế, bị nhức đầu.”

Từ Lương lần này nghiêm túc nhìn Vưu Chiếu Hy.

Từ Lương trong lòng thật sự quý mến Kiều Ly, vì thế cũng không muốn cô dính dáng đến Vưu Thần hay Vưu Chiếu Hy quá nhiều. Nhưng dạo này bạn của cậu lại tỏ ra quan tâm Kiều Ly một cách đặc biệt khiến cho dự cảm không lành xoay tròn.

“Hai người…” Từ Lương muốn nói, lại bị người kia dập tắt.

“Tớ ở đây với Kiều Ly một chút.” Vưu Chiếu Hy đương nhiên không ngại ngùng gì mà không dám thừa nhận.

Cậu cũng biết rõ Từ Lương quan tâm Kiều Ly, nhưng chuyện của cậu vẫn là chuyện của cậu. Từ Lương có muốn quan tâm thì cũng nên đợi hết phim thì hẵng can thiệp.

Kiều Ly ở một bên thút thít đến tội nghiệp, lại không hiểu vì sao Vưu Chiếu Hy nói như vậy. Nhưng trong lòng đã sớm rung động bởi ánh mắt và lời cậu nói.

Từ Lương trầm mặc rất lâu, rốt cuộc cũng chỉ có thể quay về lớp học và báo cáo lại như người kia đã dặn.

Sau khi Từ Lương rời đi, Vưu Chiếu Hy mới nhìn đến Kiều Ly. Vẻ mặt thảm thương của cô khiến cho tâm tình của cậu phần nào khá thoải mái.

Tuy vậy, ngoài mặt vẫn lạnh như băng.

“Làm sao vậy?”

Giọng nói trầm thấp của Vưu Chiếu Hy phần nào trấn áp đi nỗi hoang mang bức bối của Kiều Ly.

Nguyên nhân khiến cô phải chạy đến nơi này với khuôn mặt ướt đẫm thất thần như vậy là vì cô vừa mới bị một đám nữ sinh ức hiếp.

Đó là những người mà Vưu Chiếu Hy đã gặp tại căng tin vào nhiều ngày hôm trước.

Bọn họ không ưa Kiều Ly, luôn cảm thấy cô chướng mắt và những người mà họ thích đều đem lòng yêu mến Kiều Ly.

Tâm tính Kiều Ly không ai hiểu rõ, chỉ biết rằng cô luôn có một bộ dạng đáng thương và cần được che chở. Vì vậy mà những chàng trai xung quanh cô đều luôn muốn làm điều tương tự như vậy.

Kiều Ly nhìn Vưu Chiếu Hy, bỗng dưng muốn được cậu vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Hay đơn giản là vỗ nhẹ lên vai cô để an ủi mà thôi.

Nén đi những tâm tình khó chịu của mình, Kiều Ly mím nhẹ môi, “Cũng không có gì nghiêm trọng… chỉ là bị một đám người vây quanh… giội nước…”

Nghe những câu từ đứt quãng, Vưu Chiếu Hy cũng đủ hiểu ra được chuyện gì vừa mới diễn ra với Kiều Ly. Ánh mắt dừng lại trên phần áo bị ướt một mảng của cô, chân mày cậu hơi nhíu lại.

Kiều Ly kể xong cũng im lặng không nói thêm gì nữa. Hai cánh tay vô thức ôm sát lấy cơ thể, muốn xoa dịu đi những nỗi đau mà mình vừa mới gánh chịu.

Vưu Chiếu Hy nâng tầm mắt nhìn cô một lúc thật lâu, đến khi Kiều Ly tủi thân muốn khóc thêm một lần nữa thì cậu bất ngờ duỗi tay chạm lên gò má nóng hực của cô.

Đầu ngón tay đặt dưới viền mắt, cẩn thận lại ôn nhu vuốt nhẹ một đường, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Kiều Ly cảm nhận được nhiệt độ ngón tay của Vưu Chiếu Hy, tâm tình hồi hộp lại rung động. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, dường như không thể kìm được mà bật khóc.

“Có tôi ở đây rồi, chị còn khóc nữa sao?”

Vưu Chiếu Hy vừa nói vừa bước lại gần, đầu hạ thấp xuống chăm chú nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước kia. Một tay đỡ lấy gò má của Kiều Ly, một tay vén phần tóc mái lòa xòa trước trán.

“Đừng khóc, tôi sẽ không vui đâu.”

Cả người Kiều Ly tựa hồ run lên.

“Chiếu Hy.” Cô không biết nói gì ngoài gọi tên cậu, trái tim như bị đánh thật mạnh bởi ánh mắt lẫn lời nói của cậu.

Đã rất lâu rồi, Kiều Ly mới cảm nhận được một sự quan tâm lãnh đạm lại chân thành như vậy. Hay nói cách khác, đã rất lâu rồi cô mới rung động trước sự quan tâm của một người.

Trước kia rung động sùng bái Vưu Thần một cách vô ý thức, Kiều Ly cũng không nghĩ đến việc mình sẽ lại rơi vào lưới tình của em trai người đó.

Mà Vưu Chiếu Hy rõ ràng đối với cô thật tốt.

Vưu Chiếu Hy tỉ mỉ quan sát biểu tình của Kiều Ly, hồi sau lại nâng cằm của cô lên, trực tiếp hỏi, “Có thích tôi quan tâm chị như vậy không?”

Kiều Ly mím nhẹ môi, thật lâu sau mới đủ dũng khí gật đầu.

“Chiếu Hy, nếu như chị bảo chị thích em thì sao?”

“Không phải chị thích anh trai tôi sao?”

Kiều Ly bất giác đau lòng.

“Thật xin lỗi, chị đúng là không ra gì…”

Vưu Chiếu Hy nghe một câu này, khóe môi cong lên thật mảnh.

“Đến cùng anh ấy cũng sẽ không thích chị.”

Vưu Chiếu Hy thấp giọng nói bên tai của cô, sau đó liền bồi thêm, “Nếu vậy, hay là tôi thay anh ấy bồi đắp cho chị, được không?”

Kiều Ly hơi rụt người lại, không ngờ được ngay sau đó Vưu Chiếu Hy lại khom người, tỏ ý muốn ôm lấy cô.

“Chiếu Hy, chị thật lòng thích em…”

Trong hành lang khuất ánh sáng, Vưu Chiếu Hy dang cánh tay bao bọc lấy một nữ sinh. Nụ cười cùng ánh mắt của cậu đều đối diện với vách tường trở nên lạnh lẽo khắc nghiệt.

“Được rồi, tôi đã hiểu tâm tư của chị. Kiều Ly, tin tôi.”

Thời tiết mấy ngày hôm nay lúc nào cũng âm u xám xịt, nhưng tiết thể dục thì vẫn không được bỏ qua.

Vưu Kiện xem ra có vẻ nhiệt huyết với nghề nhà giáo này rồi.

“Mọi người xếp thành hàng cho thầy.”

Vưu Kiện đứng ở một bên huýt còi một tiếng, tất cả học sinh của một lớp đều nhanh chóng đi vào hàng ngũ ngay ngắn.

Hôm nay là tiết học của lớp Vưu Chiếu Hy.

Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương đứng ở hàng thứ hai, vừa vặn nằm ngay tầm nhìn quan sát cực rõ của Vưu Kiện.

Sau khi mọi người đã xếp hàng xong, hắn mới đem một quả bóng chuyền nâng bổng trên tay.

“Hôm nay chúng ta sẽ học cách đánh bóng chuyền.”

Vưu Kiện nói, sau đó tùy tiện gọi một nam sinh bước lên để cùng hắn làm mẫu cho mọi người xem.

Nam sinh đứng đối diện Vưu Kiện, cùng hắn đánh bóng qua lại.

Sau khi đánh xong, Vưu Kiện giơ cánh tay lên, hướng mặt trong về phía của học sinh rồi nói:

“Cách nảy bóng là như vậy. Khi nào các em thấy phần cánh tay của mình đỏ lên như thế này chính là đánh đúng cách. Còn đỏ với đau ở cổ tay thì là đánh sai.”

Dừng một chút, hắn huýt còi, “Được rồi, tất cả đứng dậy khởi động rồi bắt đầu vào tập bóng.”

Đoàn người khởi động bằng cách duỗi tay duỗi chân, một hồi sau thì nối đuôi nhau chạy theo khoảng sân rộng lớn.

Vưu Chiếu Hy trong hai năm học ở trường thì không yêu thích môn gì bằng môn Thể Dục. Từ Lương ngược lại rất ngán ngẩm với môn học này.

Từ Lương chạy rề rà sau lưng Vưu Chiếu Hy, “Ui, sao cứ phải chạy nhỉ? Tớ không thích môn này chút nào.”

Vưu Chiếu Hy hăng hái chạy, không quên trả lời, “Tớ lại cực kì thích môn này.”

“Tại sao?”

“Vì không cần động não.”

Đoàn người chạy đúng hai vòng sân lớn thì dừng lại. Mỗi người đừng khom lưng thở hồng hộc, mồ hôi chưa gì đã ướt đẫm trên trán.

Vưu Chiếu Hy đứng thẳng lưng, đưa tay định lau mồ hôi thì Kỳ Họa Niên không biết từ đâu chạy đến, chủ động đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cậu.

“Muốn uống chút nước không?” Kỳ Họa Niên ân cần hỏi.

Vưu Chiếu Hy bị sự quan tâm của Kỳ Họa Niên làm cho bật cười, “Cậu có sẵn sao?”

“Ừm, có.” Nói rồi cậu ấy liền đem ra một chai nước suối, đưa cho Vưu Chiếu Hy.

Hai ngày hôm nay mối quan hệ của hai người họ trở nên thân thiết hơn trước rất nhiều.

Từ Lương tuy rằng hoài nghi nhưng cũng không muốn can thiệp vào quá sâu, chỉ lâu lâu nhắc nhở rằng Vưu Chiếu Hy đã có người trong lòng rồi, đừng khiến nhiều người khổ tâm.

Vưu Chiếu Hy mỗi lần nghe vậy thì chỉ mỉm cười nhàn nhạt, thật sự khó hiểu vô cùng.

Vưu Chiếu Hy uống xong lại đưa chai nước cho Kỳ Họa Niên, “Cậu không được uống nhé.”

Kỳ Họa Niên ngây người.

Vưu Chiếu Hy nhìn vậy lại cười một tiếng trêu ghẹo, “Uống như vậy tức hai tụi mình vừa hôn nhau đấy.”

Nói xong thì bình thản chạy đến chỗ Từ Lương, cùng cậu đánh bóng.

Chỉ có Kỳ Họa Niên đứng tại chỗ, ngây ra vì câu nói trêu ghẹo của Vưu Chiếu Hy.

Tiết thể dục trôi qua khá êm đẹp, nếu như không phải khi Vưu Kiện vừa nói giải tán thì một cơn mưa đổ xuống bất ngờ.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, chạy tán loạn như đàn kiến dính nước.

Vưu Chiếu Hy cũng đứng dậy, đang định chạy theo Từ Lương vào trong thì lại phát hiện trên đầu mình đã sớm có một vật cản nước mưa.

Kỳ Họa Niên đem áo khoác của mình quàng phía trên người Vưu Chiếu Hy, hoàn toàn không để một giọt mưa dính vào người cậu. Còn bản thân mình thì Kỳ Họa Niên lại không thèm để ý dù chỉ một chút.

Đối với hành động này, Vưu Chiếu Hy kinh ngạc không kể xiết.

“Nhìn gì mà nhìn?” Kỳ Họa Niên cười, “Vào trong thôi. Chạy theo tôi.”

Từ Lương đã sớm chạy vào hành lang tầng trệt, vô tình nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng không khỏi thở dài.

Kỳ Họa Niên người này thật sự rất vững tâm đấy!

Nhưng mà Tiểu Hy, cậu rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?

Hình ảnh một thiếu niên che mưa cho một thiếu niên rồi cả hai cùng nhau chạy vào trong hành lang không chỉ khiến cho những người bên dưới một trận mở mang tầm mắt mà còn khiến cho một người đứng cạnh cửa sổ phải suy ngẫm rất nhiều.

Trong một văn phòng, có một người đàn ông đang an tĩnh tựa vào bệ cửa sổ, tầm mắt phóng ra bên ngoài màn mưa mùa thu xối xả giội xuống.

Người này có mặt ở đây đã rất lâu, đương nhiên cũng đã chứng kiến được toàn bộ tiết học Thể Dục của lớp học kia.

Đến khi trời mưa đổ xuống, người này lại vô tình nhìn thấy một màn “tình bạn” thâm tình như thế kia.

Ánh mắt thâm thúy đăm chiêu nhìn vào hai thiếu niên nọ, rất lâu sau cũng chưa dời mắt đi chỗ khác.

Mải đến lúc cửa phòng bật mở, Vưu Kiện mang một thân ướt nước mưa đi vào, nhìn thấy người đứng bên cửa sổ mới không khỏi kinh ngạc.

“Anh Cả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN