Thần Hy Khúc
Chương 87
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 87 ✻
Nhiều năm về trước, khu vườn hoa màu đỏ bí ẩn là nơi lưu lại nhiều kỷ niệm nhất của hai người.
Vưu Chiếu Hy lúc đó chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ cũng rất vụng về đơn giản.
Cậu ở ngoài vườn hoa màu đỏ, đứng nhìn ngắm rất lâu.
Loài hoa này đã có ở đây từ rất lâu rồi, cậu cũng không nhớ rõ là từ lúc nào nữa. Chỉ biết rằng khi cậu được sinh ra và lớn lên thì đã nhìn thấy loài hoa này.
Đây là một vườn hoa bí ẩn, vì rất hiếm người lui tới đây để chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm của nó.
Cánh hoa đỏ nhuận rực rỡ, từng cánh dài lại thưa thớt.
Vưu Chiếu Hy hồi trước là người từng rất thích được chạy đến đây để vui chơi. Cậu thường sẽ ngồi xuống bên cạnh vườn hoa, trong tay là cây sáo bất li thân của mình, vừa ngắm hoa vừa thổi nên nhiều khúc nhạc vui tươi.
Hôm đó, cậu cũng ra ngoài này nhưng không phải để thổi sáo như mọi ngày.
Vưu Chiếu Hy đưa bàn tay nhỏ bé của mình nâng niu cánh hoa màu đỏ, xúc giác truyền đến một cảm giác mềm mại thích thú.
Sau một hồi nhìn ngắm, cậu bỗng dùng một lực bứt đóa hoa trên cành.
Động tác mang theo vài phần dứt khoát, khiến cho đóa hoa chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cậu.
Cũng cùng lúc đó, người vú em được thuê để trông nom cậu bất ngờ chạy đến gần, liếc nhìn đóa hoa trong tay cậu lại khẽ thở dài.
Cô đè nén giọng nói của mình để nghe cho thật bình thường, “Hy thiếu, loài hoa này không được tùy tiện hái như thế đâu ạ.”
Vưu Chiếu Hy nghe cô nói, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn xuống đóa hoa trong lòng bàn tay, vẫn không hiểu lắm.
Hoa này rất đẹp, cậu muốn hái nó xuống để tặng cho anh Cả.
Như vậy cũng không được sao?
“Em định hái tặng cho một người.”
Vú em nghe thế, tâm tình lại càng hồi hộp bất ổn, hơi cúi người xoa đầu cậu, “Được rồi, chỉ lần này thôi nhé. Hoa này cậu Cả rất thích, không ai có thể tùy tiện hái xuống như thế hết.”
Vưu Chiếu Hy nghe đến “cậu Cả”, đôi mắt sáng rực lên, càng xinh đẹp ma mị.
Hóa ra là anh ấy thích hoa này. Mình hái xuống đem tặng không phải là quá được rồi sao?
Vưu Chiếu Hy khóe môi cong lên cười một tiếng, lòng bàn tay cẩn thận nâng niu đóa hoa.
Người vú em nhìn cậu vui vẻ cũng không nỡ nói thêm câu gì, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh giám sát, tránh cho cậu lại tùy hứng hái thêm một hoa nữa.
Vừa vặn lúc đó, Vưu Thần từ đằng xa đi lại gần, cũng vì nhìn thấy được hình dáng nhỏ bé của Vưu Chiếu Hy.
Khi y tới gần thì nghe thấy người vú em dặn dò cậu không được tùy tiện hái hoa, ánh mắt của y liền dừng lại trên đôi tay nhỏ bé của cậu.
Sau một hồi, Vưu Thần mới trầm ngâm lên tiếng, “Có chuyện gì vậy?”
Vú em nghe thấy giọng nói của y, khẽ giật mình một cái. Quay người lại, cô hơi cúi thấp đầu nói, “Dạ chỉ là Hy thiếu hơi nghịch thôi ạ.”
Vưu Chiếu Hy không để ý đến lời của cô nói, vừa nhìn thấy Vưu Thần đã lập tức ngã vào lòng của y. Hai cánh tay dang rộng muốn ôm choàng qua người của y, đầu nhỏ ngước lên, chớp chớp mắt.
“Anh Cả, anh đến rồi.”
Vưu Thần nhìn thiên thần ở trước mặt mình, không kìm được lại khom người bồng cậu trên tay mình. Ánh mắt hơi liếc qua bàn tay nắm chặt của cậu, y giả vờ như không biết mà hỏi:
“Trong bàn tay của em có gì thế?”
Vưu Chiếu Hy định làm cho y bất ngờ, không nghĩ ra y lại hỏi trước như vậy. Cậu hơi bĩu môi một chút nhưng rất nhanh liền hào hứng trở lại, thần thần bí bí chìa bàn tay đang nắm ra.
“Anh Cả đoán đi.”
Vưu Thần hạ tầm mắt, im lặng một hồi thì bảo, “Cát?”
Vưu Chiếu Hy phồng má, “Tiểu Hy không chơi dơ…”
Vưu Thần nghe vậy, trầm ngâm cười một tiếng.
Nụ cười này bất giác khiến cho người vú em đứng bên cạnh một giây kinh ngạc. Cô làm trong nhà họ Vưu không quá lâu năm, nhưng cũng hiểu rõ được những người trong gia đình này là như thế nào.
Đặc biệt là người cậu Cả này.
Mọi người đều truyền tai nhau rằng, cậu Cả không bao giờ mỉm cười, tính tình lãnh khốc lạnh lùng, rất hiếm có ai có đủ dũng khí để làm khó được y.
Thế mà hôm nay cô lại nhìn thấy y mỉm cười, còn cười với một đứa trẻ ở trong vòng tay.
Nụ cười đó nhìn qua lập tức cảm nhận được sự nuông chiều sủng nịnh.
Đoạn, Vưu Thần nâng mắt nhìn cô, “Cô đi làm công việc của mình đi.”
Cô nghe thấy vậy, không thắc mắc nửa chữ liền làm theo lời của y, rời đi nhanh chóng.
Trong khu vườn lúc này chỉ còn mỗi Vưu Thần và thiên thần nhỏ trong lòng y.
Vưu Chiếu Hy ngồi trên đùi Vưu Thần, sau một hồi người kia đoán sai, cậu đành phải mở lòng bàn tay ra.
“Anh Cả, Tiểu Hy tặng anh!”
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn đóa hoa đỏ nhuận trong tay cậu, chân mày bất giác nhíu lại.
Đây là loài hoa y yêu thích nhất, giống như lời của người vú em đã nói. Vì vậy mà y không hoan nghênh bất kỳ ai dám cả gan hái nó xuống như thế này.
Nhưng vì người hái hoa lại là Vưu Chiếu Hy, cho nên chuyện tội lỗi đều phút chốc trở thành một loại chuyện tốt đẹp.
Vưu Thần nắm lấy bàn tay của cậu, “Tại sao lại tặng cho anh?”
Vưu Chiếu Hy lúc này mỉm cười, cẩn thận đem đóa hoa cài trên túi áo trước ngực của y, “Để làm anh vui~.”
Dường như nhận ra được người kia không hiểu, cậu lại chớp chớp mắt, thấp giọng thì thầm, “Hôm qua em nhìn thấy anh cùng anh Hai uống rượu. Mà chị Ba bảo, những người uống rượu là đang có chuyện buồn. Tiểu Hy…không muốn anh buồn…”
Lời tâm tình của trẻ con thế mà lại khiến cho trái tim lãnh khốc của một thanh niên phải chấn động.
Vưu Thần nhìn chăm chú vào thiên thần nhỏ, rất lâu sau mới có thể lên tiếng, “Thật sự không muốn anh buồn sao?”
Vưu Chiếu Hy nghe xong liền gật gù đầu nhỏ, bàn tay bé xíu đưa lên chạm vào gò má của y, “Anh Cả buồn, Tiểu Hy cũng sẽ buồn.”
“Vì Tiểu Hy rất thích anh Cả!”
…
“Vì Tiểu Hy rất thích anh Cả!”
Ký ức năm đó bỗng nhiên trôi nổi trong tâm trí của Vưu Thần. Từng hình ảnh đều hiện lên rõ nét, không khác gì những mũi dao nhỏ bé nhọn hoắc ghim sâu vào từng nơi trong cơ thể.
Cùng với hình ảnh Vưu Chiếu Hy ngã xuống ngay trước mặt mình càng khiến cho tâm can của y một lúc rơi vào một hố sâu tăm tối.
Kỳ Họa Niên ở phía sau nhìn thấy người mình thích bị thương, tinh thần phút chốc cũng hoảng loạn không kém.
Cậu khản giọng kêu lên hai tiếng “Tiểu Hy”, ngay sau đó lại cảm nhận được một bàn tay của một đứa trẻ ra sức kéo mình đi ra khỏi phòng thực nghiệm.
Bóng dáng đứa trẻ mơ hồ, cũng bởi vì Kỳ Họa Niên chỉ quay đầu chăm chú nhìn Vưu Chiếu Hy nằm trên mặt đất với ngụm máu bên khóe miệng.
Cánh cửa phòng thực nghiệm mở ra rồi đóng lại một tiếng.
Vưu Thần vẫn thất thần nhìn người trong lòng đau đớn ngất lịm đi, đôi bàn tay đột nhiên trở nên cứng đờ.
“Tiểu Hy, Tiểu Hy…”
Giọng nói mơ hồ hoang mang cất lên.
Vưu Thần nhíu chân mày, bước nhanh đến nơi Vưu Chiếu Hy đang nằm, cả người cúi thấp ôm lấy cậu trong vòng tay. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu đang giảm mạnh, tâm trí của y cũng trở nên túng quẫn điên loạn.
“Tiểu Hy, em điên sao? Em đã làm cái gì vậy? Tại sao chứ?”
Vưu Thần đưa tay chạm lên gò má của cậu, ngón tay trượt qua vết máu nơi khóe miệng.
Sức đả thương khi nãy khiến cho bên trong cơ thể của Vưu Chiếu Hy phần nào bị tàn phá. Tay chân của cậu đều lạnh như băng. Cậu hiện tại đã hoàn toàn bất tỉnh, cho nên những lời kêu gào của Vưu Thần, cậu căn bản đều không thể nghe thấy.
Cậu cũng không thể nhìn thấy được khoảnh khắc một người lãnh đạm như y lại trở nên quẫn trí đến như thế.
Vưu Thần ra sức lay mạnh người cậu, một hồi sau tức giận gào khản một câu, “Vưu Chiếu Hy!”
Từ Thiếu Hàn nhìn thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, ông nhanh chóng bước tới, muốn cất lời để trấn áp tinh thần của Vưu Thần trước, cùng lúc sẽ cấp cứu cho người kia.
Nhưng trước khi ông kịp lên tiếng thì Vưu Thần đã đứng dậy, mang theo Vưu Chiếu Hy trong tay, đôi mắt hoang mang nhìn Từ Thiếu Hàn.
“Mau cứu em ấy, phải cứu được em ấy… Mau lên, mau lên!”
Vưu Thần bực tức quát một tiếng rồi đem Vưu Chiếu Hy đặt lên chiếc giường sắt khi nãy.
Từ Thiếu Hàn từng là một bác sĩ giỏi của khoa ngoại. Phòng thực nghiệm này cũng gần giống như một phòng giải phẫu, vì vậy mà dụng cụ đồ nghề cũng vừa vặn đầy đủ.
“Để tôi làm trước. Cậu hãy bình tĩnh lại đi đã.”
Từ Thiếu Hàn nói, sau đó nhanh chóng kiểm tra nhịp tim của Vưu Chiếu Hy.
Nhịp đập rất yếu. Một phần thể trạng của Vưu Chiếu Hy trước đó cũng đã không được khỏe, bị thương lần này lại càng khiến cho tình hình tồi tệ thêm.
Từ Thiếu Hàn tiêm vào người cậu một loại thuốc gì đó trong suốt. Sau đó tiếp tục kiểm tra những nơi khác trên cơ thể của cậu.
Vưu Thần đứng trầm mặc ở bên cạnh, dường như y vẫn vì chuyện phát sinh khi nãy mà thất thần. Ký ức năm xưa ùa về càng làm cho trái tim của y thắt lại, đau đớn tận xương tủy.
Đưa mắt quan sát Từ Thiếu Hàn từng bước cấp cứu cho Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần sau một lúc cũng đã định thần lại được.
Hai bàn tay chống xuống cạnh giường, y cúi thấp đầu, tựa hồ đang nghĩ đến một việc gì đó rất nghiêm túc.
Từ Thiếu Hàn sau khi kiểm tra liền nói, “Cậu ấy rất yếu! Vưu Thần, chúng ta nên làm gì bây giờ? Lực đả thương của cậu thật sự không thể đùa!”
Hai bàn tay siết chặt ở trên mặt giường, gân xanh đều nổi lên dưới lớp da thịt. Vưu Thần nhắm chặt mắt lại, cố gắng gạt hết mọi thứ sang một bên để nghĩ ra một cách khác cứu sống cậu.
Tinh thần quẫn bách cùng áp lực về sự sống của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần mím chặt môi thành một đường thẳng, trầm mặc không nói một lời nào.
Đồng hồ cứ như vậy hờ hững kêu lên tích tắc, tích tắc.
Phòng thực nghiệm lặng như tờ, áp lực của mỗi người cũng một tăng lên.
Từ Thiếu Hàn quan sát nhịp tim của cậu trên thiết bị, chân mày không khỏi nhíu lại.
Vào giây phút tưởng chừng như mọi thứ đã trở nên vô vọng, Vưu Thần bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt hằn lên từng tia máu ẩn ẩn đỏ khiến người khác nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
“Thiếu Hàn, chúng ta phải dùng Suscivam.”
Từ Thiếu Hàn nghe thấy cũng ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt trừng lớn, “Suscivam? Cậu không đùa chứ? Loại thuốc đó chúng ta còn chưa thử nghiệm cho ma cà rồng nào!”
Suscivam là loại thuốc dùng đặc trưng cho ma cà rồng, được tạo ra từ lúc Từ Thiếu Hàn còn ở trong Vưu gia. Tính đến nay thì cũng qua một thời gian rồi, nhưng Vưu Thần cũng chưa thử nghiệm xem loại thuốc phản ứng ra sao.
Cụ thể thì Suscivam khi tiêm vào một cơ thể của ma cà rồng bất kỳ sẽ có thể kích thích các cơ quan trong cơ thể, có khả năng khiến cho huyết ma đã chết sẽ có thể sống lại.
Dùng đặc trưng cho ma cà rồng bởi vì con người sẽ không cách nào chịu đựng được phản ứng của thuốc. Loại thuốc cực mạnh sẽ ăn vào trong máu và từng tế bào một rồi vực dậy các cơ quan nội tạng trong cơ thể. Lúc đó sẽ kích thích được trái tim cùng não bộ, khiến cho người khác khỏe mạnh như bình thường.
Trước khi đưa ra quyết định này, Vưu Thần đã suy nghĩ rất nhiều về những phản ứng và tác dụng phụ có thể xảy ra đối với Vưu Chiếu Hy. Y chưa thử nghiệm nên không lường trước được chúng, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp như vậy, không dùng không được.
Lần này Vưu Thần đem mọi thứ đánh cược để giành lấy sự sống cho Vưu Chiếu Hy.
Y hoàn toàn tin tưởng cơ thể của cậu sẽ chịu đựng được loại thuốc này.
“Mau đem thuốc đến đây. Tôi sẽ trực tiếp tiêm cho em ấy.”
Từ Thiếu Hàn thật lòng không muốn liều mình làm loại việc này, vì ông không chắc chắn kết quả đạt được. Nhưng nếu không làm thì sẽ hoàn toàn không có một tia hy vọng nào.
Vì vậy, Từ Thiếu Hàn thở dài một hơi rồi nhanh chóng quay người, lục tìm Suscivam.
Suscivam được bơm vào một kim tiêm, màu sắc là xanh lá cây nhạt, giống như màu của chồi non.
Vưu Thần đứng một bên trầm mặc bơm thuốc vào kim tiêm, sau đó kiểm tra mạch đập của Vưu Chiếu Hy.
Ánh mắt của y lúc này mười phần là căng thẳng.
Phòng thực nghiệm chỉ còn sót lại những tiếng thở dài nặng nhọc và hồi hộp.
Khi mũi kim đã xuyên qua lớp da của Vưu Chiếu Hy, Từ Thiếu Hàn đột nhiên cũng không muốn nhìn nữa.
Thuốc bắt đầu được tiêm vào trong mạch máu của cậu. Khi tiêm xong, Vưu Thần cẩn thận rút kim tiêm ra, đặt sang một bên.
Suscivam có tác dụng rất nhanh. Chất lỏng tràn vào mạch máu, trôi nổi rồi lan ra khắp từng tế bào một. Các cơ quan nội tạng nhanh chóng tiếp nhận thuốc, qua một vài giây bắt đầu chuyển biến kỳ lạ.
Vưu Chiếu Hy vẫn nằm yên trên giường, nhưng mạch đập ở cổ tay lại có phần nhanh và mạnh hơn rất nhiều. Ngay cả động mạch ở cổ cũng đập mãnh liệt như vậy.
Vưu Thần siết chặt một tay, ánh mắt chăm chú quan sát từng động tĩnh của Vưu Chiếu Hy.
Thuốc đã lan ra khắp ra cơ thể, các cơ quan nội tạng như vừa tiếp nhận một nguồn năng lượng cực mạnh, khiến cho mọi thứ đều hoạt động bất quy tắc.
Nhịp tim đột nhiên nhanh đến chóng mặt.
Từ Thiếu Hàn quan sát máy đo nhịp tim, chân mày khẽ nhíu lại.
“Có vẻ nó đã tác dụng rồi, nhịp tim của cậu ấy tăng nhanh quá…”
Vưu Thần im lặng lắng nghe, cũng không muốn nói thêm một lời nào. Hai ngón tay đặt trên cổ tay của cậu, cực kỳ tập trung theo dõi mạch đập của cậu.
Thuốc bắt đầu lan đến não bộ, khiến cho từng sợi dây thần kinh bị kích thích.
Cơ thể Vưu Chiếu Hy bất ngờ giật mạnh một cái làm cho giường sắt cũng bị một phần chấn động.
Vưu Thần liếc mắt nhìn sắc mặt của cậu đang dần có sự thay đổi rõ rệt. Nhiệt độ cơ thể cũng đã tăng lên một chút.
“Gần được rồi…” Từ Thiếu Hàn bước đến gần, đem theo một đèn rọi nhỏ, kiểm tra độ nhạy của con ngươi.
Vưu Thần vẫn không nói gì, chỉ nhất nhất mím chặt môi mình lại.
Tiểu Hy, làm ơn… Tôi xin em…
Máy đo nhịp tim khi nãy vì sự thay đổi đột ngột mà kêu lên liên tục, sau một quãng thời gian ngắn thì đã trở lại bình thường.
Chỉ số bình thường.
Nhiệt độ cơ thể bình thường.
Ngón tay của cậu cũng bất ngờ động một cái.
Vưu Thần lúc này mới hạ tầm mắt nhìn xuống, ngay khi nhìn thấy động tĩnh của người kia, tinh thần của y mới được thả lõng.
Từ Thiếu Hàn sau khi kiểm tra liền thở nhẹ một hơi, “Vưu Thần, cậu đã làm được rồi.”
Nắm lấy bàn tay của cậu, Vưu Thần nhẹ nhàng áp nó lên gò má của mình, từ sâu trong tâm can của y mà thốt ra một câu rất nhỏ, “Cảm ơn em…”
…
Vưu Chiếu Hy lưu lại phòng thực nghiệm một ngày trời để dưỡng thương.
Trong một ngày hôm đó, cậu vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Vưu Thần cách một tiếng đều bước vào phòng nghỉ ngơi của y để kiểm tra tình hình của người kia.
Nhịp tim vẫn bình ổn, chỉ có điều là cậu vẫn chưa tỉnh dậy khiến cho sự lo lắng trong lòng y chưa thể nguôi xuống.
Ngồi ở bên mép giường, Vưu Thần kiểm tra thân nhiệt của cậu, sau đó tiêm vào người cậu một loại thuốc bổ.
Trong lúc tiêm thuốc, y có nhìn qua lòng bàn tay đầy những vết thương bị gây ra bởi sợi dây trói trong phòng thực nghiệm.
Đặt kim tiêm sang một bên, Vưu Thần trầm mặc nâng lòng bàn tay của cậu lên, chân mày không khỏi nhíu lại.
Trong lòng lạnh như băng, không khỏi tự nói một câu, em thật sự biết cách làm tôi lo lắng.
Vưu Chiếu Hy vẫn chìm trong giấc ngủ miên man của mình. Mải đến khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, ngón tay của cậu mới khẽ động một chút.
Xúc giác nhạy bén truyền đến da thịt ở đầu ngón tay một cảm giác mềm mại. Khứu giác cũng hoạt động tích cực, nhanh chóng ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ nhàng, lại quen thuộc.
Gian phòng chìm trong một sắc tối êm đềm.
Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng tỉnh dậy sau nhiều giờ hôn mê bất tỉnh.
Ở trên giường, cậu có chút hoang mang không rõ mình đang ở đâu, hiện tại là buổi sáng hay buổi tối.
Cửa sổ đều bị kéo rèm kín bưng, một chút ánh sáng cũng không thể lọt vào.
Các đầu ngón tay khẽ động đậy, hồi sau cậu cố gắng gượng người muốn ngồi lên. Thể trạng lúc này vẫn còn chưa bình phục hoàn toàn, đôi tay run rẩy đặt trên giường, cố gắng dùng sức mà chống đỡ cơ thể của cậu.
Cậu khát nước. Cổ họng đều đã khô khốc hết rồi.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Vưu Chiếu Hy gượng mình ngồi dậy, muốn duỗi tay với lấy một chiếc ly đặt ở trên bàn. Cánh tay cố chấp vươn dài ra, cơ thể cũng theo đó mà nhướn về phía trước một chút.
Nhưng thật không may là cậu bị trượt tay, khiến cho ly thủy tinh trên bàn bị đẩy sang chỗ khác, chất lỏng bên trong đổ tràn ra, rơi xuống sàn nhà.
Ngay lúc đó, từ cửa phòng cũng truyền tới một giọng nói trầm thấp lại thất kinh, “Cẩn thận!”
Vưu Chiếu Hy ngã về trước, nhưng rất nhanh liền được một đôi tay khác đỡ lấy, đưa trở về chỗ cũ.
Cậu nằm yên trên giường như khi nãy, tầm mắt kiên trì hạ xuống nhìn chăm chú vào lớp chăn bông màu trắng.
Vưu Thần bước vào định kiểm tra tình hình của cậu thì phát hiện người kia đã tỉnh dậy, còn không biết lượng sức mình mà muốn với lấy ly thủy tinh trên bàn.
Bây giờ thì hay rồi, mọi thứ đều rối tung bừa bộn cả lên.
Vưu Thần cẩn thận lau sạch chất lỏng dính trên bàn với dưới sàn nhà, sau đó quay đầu nhìn cậu.
Nhận ra người kia từ nãy đến giờ cũng không ngẩng đầu lên nhìn mình, Vưu Thần đột nhiên có chút mất mát.
“Em tỉnh dậy khi nào?” Vưu Thần ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay có ý muốn kiểm tra lại mạch đập của cậu.
Không nghĩ tới người kia vừa thấy động chạm ngay lập tức thu tay về chỗ cũ.
Không trả lời câu hỏi của y, Vưu Chiếu Hy hỏi sang một câu khác, “Họa Niên, cậu ấy đâu rồi?”
Vưu Thần lãnh đạm nhìn bàn tay của mình lơ lửng giữa không trung, sau đó nâng mắt nhìn cậu.
Một bên sườn mặt của người kia hơi hóp lại, có vẻ đã bị mất sức quá nhiều.
“Để tôi kiểm tra thể trạng của em một chút.”
Vưu Thần cũng cường ngạnh, không trả lời câu hỏi kia mà chỉ vươn tay giữ lấy cổ tay của cậu.
Lần này Vưu Chiếu Hy không bướng nữa, trầm mặc yên lặng để cho y kiểm tra.
Xong xuôi, cậu ngẩng mặt nhìn y, ánh mắt vừa lo sợ vừa bất an, “Anh không làm gì cậu ấy đúng chứ?”
Vưu Thần lúc này đứng dậy, định đem ly thủy tinh rỗng kia ra ngoài rót đầy một ly máu cho cậu.
“Nếu có làm thì hiện tại cũng không thể cứu vãn được nữa rồi.”
“Như vậy anh đã làm gì thật sao?” Vưu Chiếu Hy níu tay y, tâm tình không ổn định khiến cho hơi thở cũng khó khăn, “Em không phải đã cầu xin anh sao? Em cầu xin đến như vậy anh cũng không màng đến sao? Vưu Thần! Anh!”
Vưu Chiếu Hy nói đến đây, đột nhiên bật khóc rất ủy khuất.
Bàn tay đang níu lấy ống tay áo của y cũng buông xuống, cả người vô lực thả lõng, đầu cúi thấp, khóc đến nức nở.
Vì cậu đột nhiên lại bật khóc khiến cho Vưu Thần cũng sửng sốt đến mấy giây. Chân mày hơi nhíu lại, y định duỗi tay kéo cậu ôm vào lòng thì nghĩ đến cảnh mình bị từ chối, cho nên không làm nữa.
“Tiểu Uyển…” Vưu Thần động tác cứng nhắc, lời lẽ cũng rất lạnh nhạt, “Tiểu Uyển mang cậu ta đi rồi.”
Vưu Chiếu Hy nghe đến đây thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vưu Thần. Đôi mắt trong vắt lúc này chìm ngập trong nước, giống hệt như mặt hồ mùa xuân, khiến cho y nhìn vào cũng phải đau lòng không dứt.
Tuy khi nãy y đã tự nói mình sẽ không làm gì khác, nhưng hiện tại chính tâm can cũng không kìm được mà duỗi ngón tay lau đi nước mắt của cậu.
Vưu Chiếu Hy không để ý đến động tác của y, chỉ hoang mang hỏi lại, “Mang đi? Tiểu Uyển mang đi sao? Như vậy, Tiểu Uyển đâu rồi? Không phải anh cũng làm hại nó chứ? Nó chỉ là một con sóc thôi…”
Chính vì những lời này đã khiến cho động tác ôn nhu của Vưu Thần chợt dừng lại.
Dưới đáy mắt của y như hiện lên một nỗi đau không thể nói.
Vưu Thần nhìn Vưu Chiếu Hy rất lâu, những lời cậu nói sau đó y cũng nghe rất rõ ràng.
Qua một lúc lâu, y lại cúi thấp đầu, đối diện với khuôn mặt lo lắng ủy khuất kia mà hỏi một câu thật chua chát:
“Có phải trong mắt em bây giờ, tôi rất giống một loại cầm thú hay không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!