Thần Hy Khúc - Chương 95
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Thần Hy Khúc


Chương 95



Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 95 ✻

Không khí như lắng đọng lại sau câu nói cuối cùng của Vưu Chiếu Hy.

Khi nói ra những lời như khi nãy, kì thực tâm tình của cậu một chút cũng không thoải mái.

Cảm giác dùng cụm từ “con trai của ông” để ám chỉ Vưu Thần thật tồi tệ. Giống như đem đoạn tình cảm sâu nặng thâm tình của y lạnh lùng vứt vào một góc cùng với xem nhẹ đi những việc mà y đã làm cho mình.

Vưu Chiếu Hy nói xong thì mím chặt môi mình thành một đường thẳng, tầm mắt dời đi chỗ khác, không muốn phải nhìn Vưu Quán Thanh thêm chút nào nữa.

Cho nên khi ấy cậu đã không thể nhìn thấy nụ cười giảo hoạt âm hiểm bên khóe môi của ông ta.

Vưu Quán Thanh lúc này đặt ánh mắt lên một người đứng phía sau lưng Vưu Chiếu Hy, cất lên một giọng thống khoái hả dạ lại giễu cợt:

“Vưu Thần, con đã nghe rõ rồi chứ? Loài hồ ly thì chỉ có thể nói được như vậy thôi. Tình cảm là cái gì trong tim chúng chứ?”

Dường như đối với việc con trai mình âm thầm đứng phía sau lắng nghe toàn bộ cách đáp trả của Vưu Chiếu Hy, Vưu Quán Thanh rất hài lòng, cực kỳ hài lòng. Hay nói đúng hơn thì ông cảm thấy vô cùng hả dạ.

Đoạn, ông không muốn nán lại nơi này chỉ vì không muốn phải nhìn thấy mặt Vưu Chiếu Hy thêm một phút giây nào nữa, vì vậy mà lạnh nhạt quay người, rời đi cùng với hai tên vệ sĩ bên cạnh.

Giữa hàng lang tịch mịch chỉ còn sót lại Vưu Chiếu Hy cùng Vưu Thần vẫn đứng Im phía sau lưng cậu.

Cậu không rõ người kia đã đứng sau lưng mình từ bao giờ, nhưng cậu dám chắc là y đã nghe được những lời mà mình nói.

Môi lần nữa bị cắn xuống thật sâu, sống mũi ngược lại càng cay cay khó chịu.

Nếu như bây giờ quay lưng lại đối mặt với anh ấy, mình nên nói câu gì cho thật ổn đây?

Chiếu Hy, mày nên quay lưng lại nhìn anh ấy đi chứ?

Đừng hèn nhát bỉ ổi như vậy! Dám nói ra những lời kia thì mày còn nghĩ mày đáng thương nữa hay sao?

Vưu Chiếu Hy tựa hồ cười lạnh trong lòng, sau đó cậu cũng chậm rãi quay lưng lại, muốn nhìn cho thật rõ biểu cảm trên mặt Vưu Thần ngay lúc này.

Y sẽ nhíu mày tức giận hay là đau lòng bi phẫn?

Cậu thật sự không đoán được biểu tình của người kia sẽ như thế nào, đến khi cả người đều quay lại thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của người đó đang dần đi khỏi hành lang.

Đây có lẽ là biểu tình mà Vưu Chiếu Hy không ngờ đến nhất.

Vưu Thần vậy mà chỉ im lặng bỏ đi?

Ngay lúc này, cậu bỗng nhớ đến câu nói trước kia của Từ Lương: Nếu như thói quen tính cách của một người bỗng dưng thay đổi, thì điềm xấu nhiều hơn điềm lành.

Vì giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu thật sự khiến tính cách của một người thay đổi thì chỉ có thể là quá tức giận phẫn nộ mà không nói ra được.

Thoáng một cái, trái tim Vưu Chiếu Hy trở nên run rẩy lo sợ. Hai bàn tay dường như vô lực không thể siết chặt thêm nữa.

Cậu nương theo bóng lưng cô quạnh cao ngạo của y, nhìn đến khi y trở về thư phòng của mình.

Tiếng cửa đóng lại cũng thô bạo hơn bình thường rất nhiều.

Tên của Vưu Thần vẫn còn vướng lại nơi cổ họng. Vưu Chiếu Hy im lặng nhìn chăm chú vào cánh cửa của thư phòng, một hồi lâu vẫn không tiến thêm một bước nào.

Cậu không nghĩ hiện tại nếu mình bước vào căn phòng đó làm hòa với y là một điều đúng đắn.

Nghĩ vậy, Vưu Chiếu Hy hạ mi mắt, chậm rãi quay người đi xuống dưới tầng trệt.

Dưới nắng chiều nhàn nhạt, cậu một mình ngồi thẫn người ở trong vườn hoa màu đỏ.

Đến tận bây giờ, cậu cũng không biết tên của loài hoa này. Vưu Thần ngày trước từng nói với cậu, đó là một loài hoa đẹp nhưng vô cùng bi thương. Vẻ đẹp của nó là nỗi lòng của những người yêu nhau.

Không rõ có phải vì hiện tại giữa hai người đang giận nhau mà cậu nhìn thấy hoa này buồn đến vậy hay không?

Hơi rướn người về phía trước, Vưu Chiếu Hy một tay vươn dài tùy hứng hái xuống một đóa hoa đỏ thẫm. Từng cánh hoa cong dài tách rời nhau. Màu đỏ như nhuộm đầy đáy mắt của cậu.

Đem hoa đến gần bên mình, Vưu Chiếu Hy không khỏi nhớ lại hình ảnh của quá khứ tươi đẹp.

Những thứ tươi đẹp đôi khi thật sự chỉ có trong giấc mơ, hoặc là khi chúng ta còn nhỏ.

Bởi vì lúc trưởng thành sẽ có biết bao nhiêu là áp lực cùng cạm bẫy vây quanh chúng ta, chờ đợi chúng ta một giây phút nào đó niềm tin suy suyển sẽ lập tức rơi vào tròng.

Cúi thấp đầu xuống, ngửi qua mùi hương nhàn nhạt của đóa hoa trong tay, cậu vô thức mỉm cười một cái.

Ngày trước chính cậu từng đem đóa hoa này cài vào túi áo trước ngực của Vưu Thần để giúp cho y cảm thấy vui vẻ.

Hiện tại, liệu nó có còn hiệu quả nữa hay không?

Vưu Thần, em đúng là tệ đúng không?

Để đả kích một người, em lại tàn nhẫn lôi một người khác vào trong câu nói của mình.

Vưu Thần, em thật sự rất tệ…

“Tiểu Hy?”

Trong lúc thả trôi tâm trí của mình, bên tai cậu bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc mà ấm áp.

Hình ảnh trước kia thoáng cái đều tan thành những vần mây.

Vưu Chiếu Hy ngây người ngước mắt lên nhìn, không ngờ lại bị ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào mắt khiến cậu hơi nheo lại.

Ngay sau đó, một bóng dáng bước lên hai bước, vừa vặn che đi ánh nắng phía trên giúp cậu.

Thiếu niên đeo kính cận mở to mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, tựa như đã rất lâu rồi mới nhìn thấy người bạn thân của mình vậy.

“Tiểu Hy, sao cậu lại ngẩn người ra vậy? Khi nãy còn cười cười nữa, quái dị lắm luôn á…”

Vưu Chiếu Hy nhận ra Từ Lương đang đứng trước mặt, còn bị cậu ta trêu chọc, hơi xấu hổ mà đỏ mặt.

Mỗi lần nhớ về quá khứ cùng Vưu Thần làm nhiều thứ tốt đẹp vui vẻ, cậu đều sẽ không kìm được mà cười ngây ngốc như thế.

Thu lại vẻ ngốc nghếch của mình, Vưu Chiếu Hy chậm rãi trả lời, “Chỉ nghĩ linh tinh thôi. Cậu, hôm nay cậu mới mò đến thăm tớ sao?”

Trong khi chúng ta còn ở chung một nhà cơ đấy!

Từ Lương nghe thế liền chun chun mũi, ngồi xuống bên cạnh Vưu Chiếu Hy, giải thích rõ ràng:

“Không phải đâu. Vì ba tớ bảo tạm thời cậu cần thời gian để an tĩnh tâm hồn, cho nên tớ không được quấy rầy cậu.”

Vưu Chiếu Hy khẽ cười, xoay xoay đóa hoa trong tay, “Cậu nghĩ tâm hồn của tớ mỏng manh đến vậy à? Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, chỉ còn cách đối mặt và chấp nhận thôi.”

“Thế, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?” Từ Lương vẫn nhớ như in không khí căng thẳng của buổi tối hôm đó, liếm liếm môi tò mò.

Ánh nhìn của Vưu Chiếu Hy vẫn rơi xuống từng cánh hoa đỏ thẫm. Không rõ vì sao khi nhắc đến chuyện này, cậu vẫn cảm giác chua chát như vậy, dù rằng bản thân đã tự nhủ phải chấp nhận và đối mặt với nó.

Nhưng có lẽ do Từ Lương gợi lại khoảnh khắc Vưu Thần đã hy sinh cả bản thân y để bảo vệ cho cậu, nên tim cậu mới thắt lại như vậy.

Trong giây phút khó khăn nhất, người đó cũng không rời bỏ cậu.

Vưu Chiếu Hy thầm hít vào một hơi, lời lẽ cất lên ngược lại thư thái bình tĩnh, “Nói cho gọn thì tớ bây giờ rất giống với cậu ngày trước.”

Từ Lương quay đầu nhìn, có chút không hiểu.

“Bây giờ tớ là trẻ mồ côi rồi. Mẹ của tớ đã mất ngay khi sinh tớ ra, còn ba thì tớ không biết chính xác là người thế nào, ra sao, tên gì. Mọi thứ phút chốc trở nên lạc lõng xa lạ vô cùng…”

Từ Lương dường như đã hiểu ra, cùng với quá khứ đáng thương của mình mà đồng cảm hơn nhiều lần.

“Tiểu Hy, cậu đừng nói như vậy mà. Không phải còn có cậu Vưu rất yêu thương cậu sao?”

Lại nhắc đến tên người đó, Vưu Chiếu Hy cảm giác như tim mình sắp không chịu được nữa rồi.

Tội lỗi cùng áy náy cứ thế tăng dần lên.

Đóa hoa trong tay cũng bị cậu miết chặt lấy, màu đỏ như thấm dần vào da thịt.

“Phải, anh ấy vẫn yêu thương tớ như từ trước đến giờ.”

Từ Lương cảm thấy giọng điệu cùng biểu tình của Vưu Chiếu Hy có chút không đúng. Ngày trước mỗi khi nhắc đến Vưu Thần, dù là loại chuyện gì thì trong mắt cậu ấy đều hằn lên những cảm xúc hân hoan vui sướng.

Nhưng hôm nay lại không phải như vậy.

Từ Lương hạ mi mắt, bỗng nhớ đến lời kể của cha mình hồi trước về Huyết tộc.

Huyết tộc cùng với Thú tộc có mối hận thù rất sâu, kéo dài đến tận bây giờ. Trong đó, hai bên tộc nghiêm cấm nảy sinh tình cảm với nhau, đặc biệt là hồ ly.

Vưu Chiếu Hy thấy Từ Lương im lặng bèn quay đầu qua nhìn một cái, không rõ tâm tư của cậu bạn như thế nào nên thấp giọng hỏi:

“Sao bây giờ đến cậu ngẩn người rồi?”

Từ Lương ngẩng đầu, thở dài nói, “Tiểu Hy, có phải cậu lo về mối quan hệ của cả hai hay không?”

“Sao?” Cậu cố tình giả ngốc, tựa như bản thân không hề lo lắng về nó.

“Đừng giấu tớ. Nhìn nét mặt của cậu lúc này không vui vẻ gì cả. Tuy bây giờ hai người không còn vướng vào tình cảm anh em ruột thịt nữa nhưng lại rơi vào tình cảm cấm kỵ của hai tộc…”

Lúc này, Vưu Chiếu Hy khẽ cười một tiếng, “Cấm kỵ thì sao? Tớ vẫn yêu anh ấy, vẫn muốn bên cạnh anh ấy. Cậu biết tính của tớ mà đúng không? Mọi người càng phản đối, tớ càng muốn khiến họ tức chết.”

“Với lại, Vưu Thần cũng rất yêu tớ, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.”

“Nếu như vào thời khắc gay gắt nhất, cậu vẫn sẽ không buông tay sao?”

Trong mắt Vưu Chiếu Hy lúc này ngập tràn một sự u mê thâm tình, đáp chắc nịch, “Sẽ không.”

Dừng lại, cậu bỗng nhiên nhớ đến một chuyện liền hỏi Từ Lương, “Căn nhà cũ của cậu có bán cho ai chưa?”

Chủ đề bị chuyển một cách đột ngột làm cho Từ Lương ngây cả người. Sau đó mới nhớ đến ngôi nhà cũ của hai cha con họ, bèn hạ mi mắt thở dài.

“Không bán. Ba tớ nói đó là kỷ niệm của hai cha con cho nên quyết định không bán.”

Vưu Chiếu Hy nghe vậy có hơi kinh ngạc, “Như vậy cũng thật uổng phí. Sao ba cậu không đem nhà cho thuê, mỗi tháng đều có thêm được một khoản tiền chi tiêu rồi?”

Từ Lương đôi mắt trừng lớn, thật sự không nghĩ đến chuyện làm ăn như thế này. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, cậu cười cười ngây ngốc:

“Không hổ danh là cáo a…” Nói đến đây, đột nhiên Từ Lương im bặt.

Câu này nghe kiểu gì cũng rất nhạy cảm đi? Ài, mình thật sự chỉ muốn khen cậu ấy có đầu óc kinh doanh thôi…

Vưu Chiếu Hy lãnh mắt nhìn Từ Lương, tuy hiểu được suy nghĩ của cậu nhưng cũng không thể vui vẻ trong lòng được.

Vì hồ ly mang theo rất nhiều tai tiếng. Nói một câu tích cực thì cũng sẽ bị hiểu theo nghĩa tiêu cực.

Giống như: Hồ ly rất xinh đẹp sắc sảo.

Chắc chắn ý nghĩ mọi người nghĩ đến sẽ là: Dụ dỗ người, phá hoại gia can…

“Cậu hỏi đến ngôi nhà cũ đó để làm gì?”

Vưu Chiếu Hy im lặng một chút rồi thấp giọng bảo, “Tớ định sẽ chuyển đi.”

“Chuyển đi?” Từ Lương kinh ngạc thốt lên, sau đó mới giảm dần âm lượng, “Cậu không thể làm vậy được đâu. Cậu Vưu sẽ không cho phép…”

Vưu Chiếu Hy hơi híp mắt lại nhìn về phía vách tường màu kem đã chuyển màu, không rõ ý tứ của cậu là gì, chỉ thấy giọng điệu rất quả quyết khí thế:

“Anh ấy chắc chắn sẽ phản đối, nhưng quyết định chuyển hay không vẫn là của tớ.”

Bốn phía tựa hồ rơi vào trầm mặc.

Từ Lương không rõ lời nói này của Vưu Chiếu Hy có đúng đắn hay không. Cậu chỉ thầm hy vọng hai người họ sẽ không vì chuyện này mà lại cãi nhau.

Mỗi lần cãi nhau đều không có gì tốt đẹp nhẹ nhàng cả.

Cặp đôi khác cãi nhau quá lắm sẽ nói qua nói lại đôi ba câu, giận dỗi khóc lóc gì đó. Nhưng Vưu Thần với Vưu Chiếu Hy hễ mà giận nhau đều sẽ không bao giờ yên bình như vậy.

Không khiến nhau đau tâm thì cũng đau thân thể thôi…

Trời đã sẫm tối từ lúc nào không hay. Gió thổi đến khiến Vưu Chiếu Hy nổi lên một tầng lạnh lẽo.

Cậu quay đầu nhìn Từ Lương, “Thôi chúng ta lên phòng đi.”

Lúc hai người rời đi, Vưu Chiếu Hy thuận tay hái thêm một đóa hoa giấu trong lòng bàn tay.

Đến khúc rẽ, Từ Lương nói với cậu, “Tớ về phòng phụ ba làm cho xong cái kia. Cậu cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tớ qua giải bài tập với cậu.”

Vưu Chiếu Hy cũng không nhiều lời, gật đầu một cái, “Ừm.”

Hai người tạm thời chia tay nhau tại khúc rẽ. Từ Lương trở về phòng của mình, còn Vưu Chiếu Hy ngược lại một đường đi thẳng đến thư phòng của người kia.

Bên trong lặng như tờ.

Cậu cố gắng lắng nghe thử rồi nhưng cũng không phát hiện ra một âm thanh nào cả, thậm chí là tiếng gõ xuống bàn phím.

Vưu Chiếu Hy thầm hít vào một hơi, hy vọng người kia vẫn còn bên trong.

Cũng có thể là anh ấy đã ngủ rồi.

Lần này cậu không đưa tay gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào trong.

Bóng đêm an tĩnh tịch mịch. Cửa sổ như được tô điểm bởi một nền trời xanh thẫm. Bức màn lụa màu trắng kem bị gió cuộn lên giữa không trung rồi nhẹ nhàng thả xuống.

Vưu Chiếu Hy cảm giác không khí trong phòng có phần lạnh hơn bình thường. Ánh sáng rõ ràng không có lấy nửa điểm.

Đôi mắt xanh biếc tựa như sáng hơn trong bóng đêm, soi rõ từng vị trí ở trong phòng. Rất nhanh, Vưu Chiếu Hy nhìn thấy Vưu Thần đang nửa nằm nửa ngồi tại chiếc giường Âu rộng lớn. Tấm drap giường là màu đỏ đô, giống như màu của rượu vang.

Quần áo trên người của y lúc này không quá thoải mái. Chiếc áo sơmi mở rộng, để lộ phần ngực màu mật ong nam tính. Cà vạt bị tháo xuống đặt bên cạnh chỗ nằm.

Vưu Thần duy trì tư thế cúi thấp đầu, tỉ mỉ ngẫm nghĩ về việc gì đó. Sắc mặt u ám lãnh đạm này bất giác khiến cho cậu vừa lo lắng vừa thấp thỏm.

Đóa hoa trong tay chốc chốc cũng bị nắm chặt hơn. Nhưng sự mềm mại của cánh hoa ma sát với lòng bàn tay phần nào giúp cậu bình tĩnh một chút.

“Thần…”

Âm tiết bị đánh rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Vưu Thần nghe thấy tiếng gọi, không vội vàng ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ vươn tay nhấc ly huyết tửu bên cạnh. Ly thủy tinh kề sát bờ môi, y chậm rãi lại tao nhã nhấp vào một ngụm.

“Lại gần đây.” Thanh âm trầm thấp như đánh vào lồng ngực của cậu.

Chân mày Vưu Chiếu Hy hơi nhíu lại, bước chân theo từng chút khẩn trương mà đi đến gần giường nằm của y.

Thân thể cao lớn rắn rỏi của Vưu Thần dần thu vào tầm mắt của cậu. Nhìn đường cong của vòm ngực ẩn ẩn hiện ra dưới lớp áo sơmi, hơi thở của cậu dường như cũng nặng nề hơn trước.

“Thần?”

Vưu Thần nghiêng người đặt ly rượu của mình trở về chỗ cũ. Ngay sau đó liền nhấc lên một ly rượu khác còn nguyên, đưa đến cho Vưu Chiếu Hy.

Vưu Chiếu Hy hạ mi mắt nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm sóng sánh trong ly, khẽ hít vào một làn khí lạnh.

Vưu Thần không nhiều lời, “Uống.”

Ngay lập tức, Vưu Chiếu Hy đón lấy ly rượu, ánh mắt chú tâm nhìn chất lỏng chậm rãi di chuyển vào cửa miệng, đến khi đã uống quá nửa ly, cậu đột nhiên dừng lại.

Nhưng Vưu Thần lại rướn người dậy, thẳng tay đẩy tay cậu một cái, “Uống hết.”

Phần rượu còn lại trong ly bất ngờ đổ vào miệng, suýt chút nữa đã khiến Vưu Chiếu Hy sặc đến tái mặt. Cậu khó khăn nuốt xuống những ngụm huyết tửu cay nồng, mặt cũng bất giác đỏ cả lên.

Dòng rượu nóng chảy vào cơ thể, từng chút một thấm vào các tế bào, sau đó xộc nhanh lên đại não.

Tác dụng của rượu hôm nay bỗng dưng mạnh hơn bình thường.

Vưu Chiếu Hy thấy đầu óc mình xay xẩm, cơ thể lại nóng lên rất kỳ lạ. Mỗi nơi trên cơ thể đều ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến vây quanh, ngón tay của cậu siết chặt vào nhau, muốn đè xuống sự khó chịu trong lòng mình.

“Anh đã cho em uống cái gì?”

Vưu Chiếu Hy không kiêng dè hỏi thẳng một câu.

Lúc này mới nghe thấy tiếng cười âm trầm vang lên bên tai.

Vưu Thần rướn người về phía của cậu, không đứng dậy mà chỉ tùy tiện trỏ ngón tay chạm lên ngực cậu. Một đường thẳng đi xuống tới rốn, sau đó dừng lại.

“Lẽ nào em còn chưa nhận ra sao?”

Vưu Chiếu Hy mím chặt môi mình, trong lòng thật sự không rõ vì sao Vưu Thần lại bắt mình uống loại thuốc đó.

Làn da trắng nõn ngày thường dần hồng lên, lộ rõ một mảng xuân sắc trước mặt Vưu Thần.

Vưu Thần vẫn ngồi trên giường, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, nhàn nhã rít vào một hơi.

Khi làn khói trắng phả ra thì giọng nói của y cũng theo đó mà cuộn lấy tâm trí của cậu.

Từng chữ thật rõ ràng lạnh lẽo vây lấy dục vọng sắp sửa bùng nổ của cậu.

“Đầu tiên, tự tay em đem toàn bộ y phục cởi ra.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN