Thần Hy Khúc
Chương 97
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 97 ✻
Khí trời khi sắp vào đông càng trở nên khắc nghiệt hơn. Những tán lá trên cây cũng đã chuyển sang màu vàng, sau đó thì vùi lấp dưới mặt đất.
Tuy đêm qua nhiệt tình cùng người kia đến hơn nửa đêm như vậy, nhưng ngày hôm sau Vưu Thần vẫn là người rời giường sớm nhất.
Tựa như giờ giấc sinh học của y là thứ không bao giờ bị phá vỡ được.
Sau khi chỉnh lại chăn bông cho cậu, Vưu Thần lẳng lặng rời khỏi phòng ngủ, trở về thư phòng của mình để thay quần áo. Vài phút sau, Vưu Thần rời khỏi nhà với áo sơmi sẫm màu cùng quần Âu lịch lãm lạnh lùng.
Y ngồi vào xe riêng, tự mình lái đến bệnh viện tư nhân của Vưu gia. Nơi này cũng chính là chỗ điều trị vết thương cho Lang Khiết Liên.
Tính từ ngày hôm xảy ra chuyện cho đến nay thì tình hình sức khỏe của Lang Khiết Liên không mấy khả quan.
Vết thương mà Vưu Chiếu Hy tặng cho cô ta quá nghiêm trọng, máu cũng mất rất nhiều. Khi đưa đến bệnh viện thì hơi thở cũng gần như là yếu dần đi rồi.
Nhưng toàn bộ bác sĩ ở đây đã dốc hết sức lực của mình để níu lại một hơi thở yếu ớt cho cô.
Vưu Thần đến hôm nay mới ghé sang bệnh viện để xem thử tình hình của Lang Khiết Liên như thế nào. Trong đầu vốn đã vạch ra những việc mình sẽ làm đối với cô.
Cũng chính vì sự ấu trĩ của cô đã làm cho Vưu Chiếu Hy nhất thời không nhịn được mà biến thân để tự vệ. Bên cạnh đó, chính cô cũng gây ra những tổn thương bên trong cơ thể của cậu. Thật may là Vưu Chiếu Hy sức bền mới có thể chịu đựng được đến lúc biến thân.
Vưu Thần chú tâm nhìn về phía trước, dòng xe cộ bên ngoài cửa sổ chạy ngược chạy xuôi.
Buổi sáng, mọi người dường như bận rộn hơn rất nhiều.
Băng qua nhiều con đường lớn, rốt cuộc con xe cũng dừng lại trước một bệnh viện tư nhân cao cấp. Cơ sở vật chất ở đây thì không cần phải nói đến, chỉ cần có đủ tiền thì mọi nhu cầu bạn đều sẽ được cung cấp một cách đầy đủ và tận tình.
Vưu Thần đỗ xe vào bãi, sau đó nhanh chóng đi vào sảnh chính của bệnh viện.
Vì là bệnh viện tư nhân cho nên số lượng bệnh nhân đến đây khám tương đối ít. Nhưng những bệnh nhân đã bước vào đây thì đều không phải là hạng người bình dân chút nào.
Một vài cô y tá đang cúi đầu nói chuyện với nhau, khi ngẩng lên thì nhìn thấy Vưu Thần, mọi hoạt động đều ngay lập tức dừng lại.
Vưu Thần rất hiếm khi đến bệnh viện này, vì công việc của y hầu như đều tập trung ở bên phòng thực nghiệm.
Khi mọi người nhìn thấy y, có người bước lại chào hỏi, có người cũng chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa rồi xuýt xoa lên vài câu khen ngợi trầm trồ.
Vưu Thần không lưu tâm đến họ, trực tiếp đi thẳng đến một phòng khám.
Trước cửa phòng có để tên của vị bác sĩ bên trong: Nhiếp Tĩnh Du.
Vưu Thần không gõ cửa, bình thản đẩy cửa bước vào trong. Phòng khám luôn có một đặc trưng chính là đèn cùng với màu sắc đều đồng nhất với nhau đến chói cả mắt.
Ánh sáng nhiều như vậy khiến Vưu Thần có chút khó chịu. Vốn dĩ ma cà rồng cũng không quá ưa thích những thứ thế này.
Nhiếp Tĩnh Du nghe thấy tiếng động, từ trong cánh cửa tủ hồ sơ nhích đầu ra, nhìn thấy Vưu Thần thì khẽ cười.
Có thể mọi người trong bệnh viện này ai cũng cảm thấy Vưu Thần nồng mùi đáng sợ và âm hiểm, chắc chắn sẽ là loại chỉ nên nhìn, không nên chạm.
Riêng với Nhiếp Tĩnh Du thì Vưu Thần cũng giống như một người bạn của anh vậy. Làm việc với nhau cũng khá lâu rồi cho nên tính tình đương nhiên hiểu được một chút.
Lấy trong tủ ra một túi hồ sơ, Nhiếp Tĩnh Du thong thả ngồi xuống ghế, “Hôm nay ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
Vưu Thần liếc nhìn Nhiếp Tĩnh Du an nhàn uống vào một ngụm máu đặt trên bàn, không nhiều lời nói, “Lang Khiết Liên nằm ở đâu?”
Bỗng nhiên nhắc đến Lang Khiết Liên, Nhiếp Tĩnh Du hơi đảo mắt nhìn Vưu Thần, không nén được sự kinh ngạc.
Từ trước đến giờ chỉ có phụ nữ đề cập đến Vưu Thần mà thôi. Hôm nay cư nhiên Vưu Thần lại chủ động hỏi đến một người phụ nữ, chuyện này đúng là không bình thường.
Nhiếp Tĩnh Du nghe xong thì hơi cúi đầu, thong thả vừa lật hồ sơ ra xem vừa nói, “Trên lầu hai, phòng 201.”
Vưu Thần không nói gì thêm, nhanh chóng quay người đi lên lầu hai. Trước khi y rời khỏi đó thì nghe Nhiếp Tĩnh Du nói với theo một câu.
“Tình hình của cô ta không khả quan lắm, sáng hôm nay còn phải kích tim vì tim đột ngột dừng.”
Vưu Thần hạ mi mắt, nghĩ ngợi một chút. Sau đó không trả lời mà chỉ mở cửa đi khỏi phòng.
Lúc này Nhiếp Tĩnh Du mới thôi lật hồ sơ, tầm mắt hướng về cánh cửa, nhìn chăm chú một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu.
Theo như lời của Nhiếp Tĩnh Du, Vưu Thần đi lên lầu hai rồi dừng lại trước căn phòng 201. Bên trong tĩnh lặng như tờ, chỉ còn có thể nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim đều đặn phát ra.
Đẩy cửa bước vào trong, ngay lập tức nhìn thấy một người hôn mê nằm trên giường. Xung quanh người của cô là dây nhợ chằng chịt. Khuôn mặt vẫn nhợt nhạt không có lấy một chút sức sống.
Phần cổ bị tổn thương nghiêm trọng, hiện tại quá trình chữa trị đã hơn phân nửa, nhưng kết quả thì không mấy khả thi.
Lang Khiết Liên sẽ không thể nói chuyện được nữa.
Còn về việc cô có tỉnh dậy hay không thì thật sự không thể nói trước.
Vưu Thần trầm mặc nhìn Lang Khiết Liên một hồi lâu, sau đó từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc màu xanh lá cây nhạt, cùng với một ống kim tiêm.
Cửa phòng đã được khóa lại cẩn thận.
Bên trong chỉ có mỗi Lang Khiết Liên không có ý thức cùng với Vưu Thần.
Tiếng của máy móc càng làm cho bầu không khí trở nên quỷ dị hơn.
Vưu Thần chú tâm bơm thuốc vào kim tiêm, sau đó cẩn thận nâng cao cổ tay của Lang Khiết Liên lên. Mũi kim chuẩn xác ghim qua lớp da thịt nhợt nhạt lạnh lẽo của cô, thuốc được truyền vào mạch máu.
Giống như lần cấp cứu Vưu Chiếu Hy, tác dụng của thuốc vẫn mạnh như vậy.
Chẳng bao lâu, cơ thể của Lang Khiết Liên tiếp nhận được thuốc, bắt đầu có phản ứng mãnh liệt. Tay chân của cô co giật lên vài hồi, nhịp tim cũng bất ngờ tăng mạnh.
Vưu Thần bình tĩnh kiểm tra mạch đập ở cổ tay, cảm thấy thuốc đang dần có hiệu quả, khóe môi y nhếch nhẹ lên.
Quá trình thuốc ăn vào máu và kích thích toàn bộ cơ quan trong cơ thể Lang Khiết Liên kéo dài năm phút.
Ngay khi kết thúc, cơ thể Lang Khiết Liên co giật thêm một lần nữa.
Vưu Thần hạ tầm mắt quan sát một cách tỉ mỉ.
Đồng hồ trôi qua thêm vài giây, đầu ngón tay của Lang Khiết Liên đã cử động.
Tuy rất nhẹ nhưng vẫn có dấu hiệu của sự sống.
Vưu Thần hài lòng nhàn nhạt mỉm cười, cơ thể hơi cúi thấp xuống để nhìn cho thật rõ khuôn mặt của Lang Khiết Liên.
Y híp mắt lại, trong đáy mắt hoàn toàn không có nửa điểm tha thiết vui mừng khi cô đã có thể sống lại.
Ngược lại chỉ toàn là căm phẫn điên cuồng.
Khiết Liên, cô sẽ không thể chết dễ dàng như vậy. Từ bây giờ, cô sẽ là con rối của tôi, tùy tôi sử dụng.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh 201, Vưu Thần nhanh chóng trở lại phòng khám của Nhiếp Tĩnh Du.
Khi mở cửa phòng ra, y bất ngờ nghe thấy những âm thanh kì quặc ở bên trong, chân mày không khỏi nhíu lại.
Mà Nhiếp Tĩnh Du cũng thật bình thản, giống như anh chỉ đang ăn uống mà thôi.
“Sao vậy?” Nhiếp Tĩnh Du không rời mắt khỏi màn hình máy tính, thờ ơ hỏi.
Vưu Thần đè xuống tiếng thở dài khó chịu, nói, “Chuyển cô ta đến phòng thực nghiệm, để trong căn phòng thứ hai.”
Nói xong, y đặt một chiếc chìa khóa xuống bàn làm việc của Nhiếp Tĩnh Du.
“Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Chuyển xong trong ngày hôm nay, ngày mai tôi sẽ qua kiểm tra.”
Nhiếp Tĩnh Du bấm dừng đoạn phim, mắt liếc nhìn chìa khóa, không khỏi nhíu mày.
Phòng thực nghiệm… Tại sao phải chuyển một bệnh nhân đang yếu ớt qua phòng thực nghiệm?
Chậc, lần này mình lại nghe mùi thí nghiệm cơ thể đâu đây rồi.
Nhiếp Tĩnh Du nghĩ nghĩ, sau liền gật đầu, “Được rồi. Chiều nay tôi sẽ trực tiếp chuyển cô ta đến đó. Anh an tâm.”
Vưu Thần nhìn anh một cái, thấy được ánh mắt có thể tin tưởng giao phó kia mới chịu rời đi.
…
Lúc trở về nhà thì Vưu Chiếu Hy đã thức dậy.
Vưu Thần bước vào phòng không nhìn thấy cậu trên giường, lại nghe thấy tiếng nước chảy bên trong phòng tắm.
Trầm mặc ngồi xuống chiếc ghế tựa gần đó, Vưu Thần kiên nhẫn chờ đợi.
Qua vài phút sau, Vưu Chiếu Hy đã thay đồ tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, đẩy cửa đi ra liền bị thân ảnh lạnh lùng cao ngạo kia dọa một phát.
Cậu nhíu nhíu chân mày, tùy ý ném vào người y tấm khăn lông thơm mùi sữa tắm.
“Anh có thể đừng dọa người ta như vậy không?”
Vưu Thần đón lấy khăn tắm của cậu, kề mũi nhàn nhạt hít qua một chút. Mùi thơm làm cánh mũi của y phập phồng, trong đầu không ngừng nghĩ đến mùi hương này bám trụ trên cơ thể của cậu thì sẽ hấp dẫn thêm bao nhiêu lần.
Tầm mắt dời từ chiếc khăn tắm sang người Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần đặt khăn tắm sang một bên, ánh mắt trở về nghiêm túc.
“Ngồi xuống đi.”
Vưu Chiếu Hy cơ thể hơi đau nhức, khẽ khàng ngồi xuống giường, đối diện với người kia.
Nhận ra ánh mắt thập phần nghiêm túc của Vưu Thần làm cho tâm tình của cậu cũng căng thẳng không thôi.
Chắc chắn là sắp nói về chuyện mình chuyển đi.
Vưu Chiếu Hy trầm mặc.
Vưu Thần lại chủ động, “Tại sao em lại muốn chuyển đi?”
Trực tiếp như vậy, đúng là phong cách của anh ấy.
Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, ngay sau đó thì bình tĩnh đáp lại, “Vì em thấy nơi này không còn dành cho em nữa. Ngày từ đầu em đã không thuộc về ngôi nhà này rồi. Có thể anh sẽ bảo rằng những vấn đề đó không cần quan tâm, nhưng em thì có. Mọi người dù thế nào đi nữa cũng sẽ đối với em không còn được tự nhiên nữa. Ánh mắt đó em hiểu được, em cũng không muốn yêu cầu gì ở mọi người. Với lại gần đầy, ba anh cũng trở về thường xuyên hơn, em cũng không thể nhốt mình trong phòng mãi được. Chạm mặt nhau sẽ rất khó chịu trong lòng.”
Cậu hơi ngẩng đầu, thăm dò biểu tình của người kia, giọng nói chậm rãi rõ ràng tiếp tục, “Với lại, em muốn sống tự lập. Em cũng gần bước qua tuổi mười bảy rồi, sẽ có thể xin được việc làm mà.”
“Em định sẽ chuyển đến ngôi nhà cũ của Thiếu Hàn?”
Vưu Chiếu Hy nhìn y, ngoan ngoãn gật đầu.
Vưu Thần hỏi xong thì lại rơi vào trầm mặc. Trong lòng y đã sớm đem cậu thành một loại báu vật nâng niu từ nhỏ đến bây giờ. Cuộc sống của cậu đều do một tay y sắp xếp đâu ra đó. Hiện tại người kia lại muốn sống tự lập, không khác gì một con chim non đã đến kỳ trưởng thành, đủ lông đủ cánh thì tự bay đi tìm thức ăn để sinh tồn vậy.
Càng nghĩ càng khiến Vưu Thần khó chịu.
“Nếu như em muốn chuyển đi…” Vưu Thần khẽ thở ra một tiếng, “…thì Từ Lương và Tiểu Uyển sẽ đi cùng em.”
“Từ Lương?” Vưu Chiếu Hy hơi kinh ngạc, không rõ từ bao giờ Từ Lương lại trở thành một người mà y tin tưởng giao phó như vậy.
Cậu nghi hoặc nhìn y, hơi buồn cười nói, “Thật sao? Em được chuyển đi lại còn có bạn thân đi theo nữa à? Anh xác định mình không phải là Vưu Thần giả mạo đó chứ?”
Vưu Thần ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cậu.
Sau đó thì y đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh tới trước mặt Vưu Chiếu Hy, “Nghĩ kiểu gì đi nữa thì cũng không thích hợp để em chuyển ra ngoài.”
Vưu Chiếu Hy ngước mắt lên, ngoan ngoãn nhìn y, “Đừng lo lắng như vậy, anh quên người yêu của anh là gì rồi à? Có ai sẽ dám động vào hồ ly chứ?”
Vưu Thần giữ lấy cằm của cậu, lườm một cái, “Chỉ sợ em ra ngoài lại vô tình dụ hoặc người khác.”
“Em không có!” Vưu Chiếu Hy mạnh miệng cãi lại.
Ngay sau đó thì im bặt khi nhớ đến vụ của Kiều Ly và Kỳ Họa Niên, trong lòng bỗng dưng áy náy tội lỗi.
Vưu Thần không vạch trần cậu, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Việc này tôi sẽ xem xét lại. Chỉ khi nào tôi tự mình chấp nhận thì em mới được phép chuyển đi. Em tuyệt đối không được tự quyết định.”
Trên đầu Vưu Chiếu Hy lúc này tựa hồ mọc ra tai cáo, rục rịch rục rịch lém lỉnh.
Nhướn người lên, cậu thơm lên môi y một cái, nịnh nọt, “Em nhớ mà, anh đừng lo.”
Vưu Thần nhắm mắt lại, nén tiếng thở dài nói, “Nhưng nếu em chuyển đi thì sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
“Anh có thể ghé thăm em vào mỗi tối.”
Vưu Thần mở mắt nhìn cậu, khẽ cười, “Vậy ra em chỉ muốn tôi ghé vào buổi tối thôi ư? Thuận tiện nhỉ?”
Vưu Chiếu Hy kì thực là thuận miệng nói, không hề có ý gì khác, mặt mũi cũng xị xuống.
Đồ xảo quyệt này…
“Tôi cho em năm phút suy nghĩ lại đấy. Suy nghĩ kỹ càng đi.”
“Một, hai, ba, bốn, năm.” Vưu Chiếu Hy phì cười, “Năm phút rồi, em vẫn giữ nguyên ý định của mình.”
Lần này Vưu Thần chỉ biết nhíu mày trước sự cố chấp bướng bỉnh của cậu, không nói gì thêm.
Trong lòng vẫn lăn tăn những lo lắng phiền muộn của mình.
…
Ngày thi cuối kỳ đã đến.
Sáng sớm, Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương đã đến trường sớm hơn mọi ngày.
Vì hôm nay thi đến tận ba môn: Toán, Sinh, Hóa.
Môn nào đối với Vưu Chiếu Hy cũng là một gánh nặng trên vai, cho nên cậu đã tích cực kéo Từ Lương đến trường để ôn lại bài.
Khi hai người ngồi ôn bài dưới căng tin thì từ xa có một nam sinh đeo kính đen, mặt mũi hiền lành đi đến gần.
Nam sinh nhìn hai người họ, có chút thẹn mà hỏi, “Mình có thể mượn sách Toán ôn lại công thức được không? Sáng hôm nay mình vội quá nên đã quên mang theo…”
Nói rồi nam sinh lại khẩn trương nhìn họ, “Nếu như các cậu chưa học thì không sao đâu.”
Từ Lương vẫn còn ôn Toán, cho nên sẽ không thể cho nam sinh kia mượn được.
Vưu Chiếu Hy thấy vậy liếc nhìn nam sinh, rất thong thả đưa cho cậu ta cuốn sách Toán.
“Đây, cậu cứ xem thoải mái đi.”
Nam sinh nhìn Vưu Chiếu Hy, cười mỉm một cái.
Dãy bàn của hai người lúc này bỗng nhiên tăng thêm một thành viên.
Từ Lương rốt cuộc cũng ôn xong Toán, bắt đầu lấy sách Sinh ra nghiền ngẫm kiến thức.
Vưu Chiếu Hy ngược lại điên não với những phương trình hóa học, đầu bút bị cậu cắn đến méo mó.
Trong lúc đó, nam sinh kia nhìn Vưu Chiếu Hy, ngập ngừng lên tiếng, “Tiểu Hy.”
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn qua, “Sao vậy Miên Miên?”
Tạ Miên thầm hít một hơi, “À, tớ định mượn cục tẩy.”
“À.” Vưu Chiếu Hy lấy cục tẩy trong hộp bút mình ra đưa cho Tạ Miên, “Có gì mà cậu ngại ngùng đến vậy?”
Tạ Miên đón lấy cục tẩy, hơi cúi đầu không nói gì.
Từ Lương vốn đang ôn lại lý thuyết Sinh học thì không nhịn được nhìn Tạ Miên một cái.
Ngày trước cậu còn tưởng bản thân mình đã yếu đuối dễ xấu hổ nhất rồi, không nghĩ đến có ngày Tạ Miên lại thay thế mình như vậy.
Hơi đảo mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, Từ Lương không nhịn được nói trong lòng, rõ ràng đi theo ai học thói của người đó.
Trong lúc cả hai người đều nghĩ ngợi một chuyện khác nhau thì Tạ Miên đã sớm trả lại cục tẩy cho Vưu Chiếu Hy.
Cậu nhóc không muốn phiền người kia nữa nên trực tiếp thả cục tẩy vào hộp bút gần đó.
Sau đấy thì sắp xếp lại tập vở, đứng dậy ngại ngùng nhìn hai người kia.
“Tiểu Hy, Tiểu Lương, mình đi trước nha. Hai cậu thi thật tốt.”
Từ Lương nhìn Tạ Miên, gật đầu, “Cậu cũng thi tốt nhé. Một lát có thể cậu ngồi cạnh tớ đấy.”
Tạ Miên hai mắt sáng lên, cười mỉm.
Vưu Chiếu Hy cũng nhìn Tạ Miên, càng nhìn càng thấy cậu giống như bánh bao trắng phau phau, thơm thơm muốn cắn một cái.
“Miên Miên thi tốt.”
Tạ Miên rời đi rồi, Vưu Chiếu Hy mới thu lại nụ cười, ngước mắt lên nhìn Từ Lương.
“Tạ Miên trước giờ cũng chưa nói chuyện với chúng ta lần nào, sao hôm nay đột nhiên lại như vậy?”
Từ Lương nhận ra vẻ mặt tươi cười khi nãy đều là một phần thảo mai của cậu, nhịn không được mắng:
“Đồ thảo mai này, cậu đừng lây thói xấu cho tớ nữa!”
Vưu Chiếu Hy ngây người, “Này, tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà lại.”
“Khi nãy còn gọi người ta là Miên Miên, bây giờ thì quay ngoắt gọi Tạ Miên rồi. Có thể cậu ấy thấy tụi mình dễ nói chuyện cho nên mới đến đây bắt chuyện thôi. Cùng là bạn chung lớp cả mà.”
“Hy vọng vậy.”
“Cậu đúng là đa nghi quá rồi. Tạ Miên là người khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy yêu mến và bảo vệ.”
Vưu Chiếu Hy không để ý, nhàn nhạt nói, “Thực ra tớ nhìn chỉ muốn cắn vào má cậu ấy.”
Từ Lương cạn lời.
Tâm tự nhủ, chỉ được đi theo, không được học thói xấu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!