Thần Khống Thiên Hạ
Chương 1: Phụ Tử Phế Vật
– Ta dựa vào, cư nhiên cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ lão tử không chết?
Lăng Tiếu mở mắt hừ nhẹ nói.
– Tiếu nhi, ngươi đã tỉnh, nương thật là lo lắng đến chết rồi.
Một phụ nữ ăn mặc mộc mạng lại không mất phong vận lau nước mắt, vỗ về trên khuôn mặt Lăng Tiếu nói.
– Đây, sao lại thế này? Mặc dù lão tử cũng giỏi tán gái, nhưng mà thật giống như…
Lăng Tiếu nghĩ tới đây, bỗng nhiên đầu óc một trận trướng đau, một mảnh trí nhớ mơ hồ hướng não hải hắn trùng kích mà đến.
Người phụ nữ nhìn bộ dạng thần tình hoảng hốt của Lăng Tiếu, vội vàng năm tay hắn nói:
– Tiếu nhi, Tiếu nhi làm sao vậy? Còn có cái gì không thoải mái sao? Ngươi cũng đừng hù dọa nương a.
– Không, không, nương, ta, ta không sao cả.
Lăng Tiếu vội vàng chát chát miệng đáp.
Mẹ nó, lão tử cư nhiên xuyên việt rồi!
Lăng Tiếu mới ý thức tới hắn đã không phải là ở địa cầu, mà là xuyên qua một cái thế giới gọi là Huyền Linh đại lục. Hắn cùng với Quỷ môn tứ đại siêu cấp cao thủ đại chiến, cuối cùng tự bạo đan điền, coi như là hoàn
toàn xong rồi, không nghĩ tới vận khí của hắn cũng không tệ lắm, lại
xuyên qua sống lại, mà người phụ nữ ở trước mắt này chính là mẫu thân
Mộng Tích Vân của cái thân thể này.
Mộng Tích Vân đau lòng nhìn Lăng Tiếu nói:
– Không có chuyện gì là tốt rồi, sau này ngươi cũng đừng đi luyện võ
nữa, đỡ phải luôn bị bọn họ khi dễ, ta nhìn phụ thân ngươi cũng là bộ
dáng này, ta, ta khổ sở trong lòng a!
– Ừ, ta nghe nương, nương, ngươi có thể hay không đi ra ngoài trước một
chút, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nhiều một chút.
Lăng Tiếu nặn ra một cái nụ cười nói.
– Tốt, nương không làm phiền ngươi nữa, ngươi lại ngủ thêm một lát đi, nương đi sắc thuốc cho ngươi.
Mộng Tích Vân lau nước mắt một chút, gật đầu, kéo cái chăn lên cho Lăng
Tiếu rồi lúc này mới đi ra khỏi gian phòng, lúc đi ra ngoài vẫn không
quên đem cửa đóng lại thật tốt.
Lăng Tiếu là cố ý để cho Mộng Tích Vân đi ra ngoài, hắn muốn sửa sai lại trí nhớ hỗn loạn trong đầu.
Sau một canh giờ, Lăng Tiếu mở mắt ra, nặng hề thở ra một hơi:
– Tình huống so sánh với trong tưởng tượng thì khá hơn, ít nhất thì lão tử còn sống.
Lăng Tiếu sửa sang lai trí nhớ nguyên lai của cái thân thể này, biết
mình xuyên việt trọng sinh trên người một ‘Lăng Tiếu’ cùng ở Lăng gia
Vẫn Thạch thành. Về phần tự mình tại sao lại kiếm được cái thân thể này, có thể ứng với câu ‘Trong minh minh sớm đã chú định rồi’.
Nguyên lai ‘Lăng Tiếu’ vốn là thiên tài tu luyện kiệt xuất nhất của đời
thứ mười tám Lăng gia, ở thời điểm mười lăm tuổi đột phá Huyền Giả giai
trở thành đê giai Huyền Sĩ, thành tựu thanh danh đệ nhất thiên tài của
Vẫn Thạch thành.
Không ngờ, cây tú vẫn bị gió rừng thổi bật rễ!
Ở khi ‘Lăng Tiếu’ trở thành Huyền Sĩ không bao lâu lại bị người đánh
trộm, phế bỏ một thân kinh mạch, từ nguyên lai là Huyền Sĩ phong quang
biến thành bình dân bình thường ngay cả võ đồ cũng không được tính. Từ
đó, danh tiếng đệ nhất thiên tài biến thành phế vật ngay cả bình dân
cũng không bằng.
Thân ở một cái thế giới lấy võ vi tôn, lấy võ là vương, thân ở Lăng gia
là đệ nhất gia tộc của Vẫn Thạch thành, không thể luyện võ, liền chú
định cuố cùng cũng chỉ là ảm đạm bình thường sống hết một đời.
Nhưng mà, ‘Lăng Tiếu’ lại có tính cách kiên cường bất khuất, lại bắt đầu tu luyện lại từ đầu, đáng tiếc hai năm qua vẫn là không công mà lui.
Trong hai năm qua hắn nhận lấy châm chọc, cười nhạo của Lăng gia cùng
người đời, chỉ có thể nhẫn nhịn mà sống, không thể làm gì.
Nhưng mà ở hai ngày trước tôn tử Lăng Duệ của Lăng gia ngũ trưởng lão
lên tiếng khiêu khích ‘Lăng Tiếu’, cuối cùng lại càng làm nhục cha mẹ,
‘Lăng Tiếu’ mặc dù hổ lạc đồng bằng có thể tùy ý bị người khác châm biếm mình, tuy nhiên lại không thể dung nhẫn cho người khác nhục mạ cha mẹ
hắn. Cho nên nén giận hướng về phía Lăng Duệ xuất thủ, đáng tiếc hắn một thân tu vi bị phế, như thế nào là đối thủ của đê giai Huyền Giả như
Lăng Duệ, đương tràng bị đánh đến bán sống bán chết.
Lúc này mới có một màn Lăng Tiếu nằm ở trên giường!
…
– Thế giới của cường giả sao? Càng hợp ý ta!
Hai mắt Lăng Tiếu phát ra tinh quang tự tin nói. Hắn bò xuống giường sờ
sờ bộ dạng thân thể suy nhược của chính mình, sờ sờ một kích chí mạng
nơi cái ót, còn có một khối sưng lên chưa tiêu tan.
– Mối thù của ngươi liền để ta giúp ngươi báo đi.
Lăng Tiếu thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
Gian phòng coi như là rộng rãi, chỉ là thiết kế đơn giản đi một tý, trừ
một cái giường lớn một thước rưỡi ra, còn có mấy cái ghế cùng một bàn
trà, dễ thấy nhất là cái cọc gỗ ở góc tường, không khó tưởng tượng ‘Lăng Tiếu’ nguyên lai là dụng công tu luyện cỡ nào, chỉ tiếc là tốn công vô
ích.
‘Kẽo kẹt’ cửa phòng bị mở ra, lần này đi tới là một trung niên nhân dáng vẻ hào sảng, ước chừng tầm bao mươi bảy tuổi, góc cạnh rõ ràng, sống
mũi cao thẳng, hai mắt hỗn độn vô thận, một bộ hôi sắc bào tử mặc ở trên người, trong tay cầm một chai rượu, hình tượng này nếu là đổi lại kiếp
trước có lẽ thuộc về loại sát thủ thiếu phụ điển hình, nhưng mà ở một
đời này, lại chỉ là một trung niên nhân chán chường không chịu nổi.
Trung niên nhân trước mắt này chính là phụ thân Lăng Chiến của Lăng
Tiếu, đồng dạng là một cái phế tài bị hủy đi kinh mạch. Hai cha con là
‘Phế tài phụ tử’ tiếng tăm lừng lẫy ở Vẫn Thạch thành.
Mười mấy năm trước, Lăng Chiến cũng là nhân vật thiên tài hiếm có của
Vẫn Thạch thành, mặc dù không có biến thái hư Lăng Tiếu, nhưng mà ở 18
tuổi đã đột phá Huyền Giả cấp, thành tựu Huyền Sĩ giai, mà ở lúc hai lăm tuổi đã là Huyền Sĩ đỉnh phong, kém một chút có thể trở thành hàng ngũ
Linh Sư cấp được liệt vào hàng tối cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Vẫn Thạch thành. Đáng tiếc, dự tính phấn chấn của hắn lại cũng
là rơi xuống một cái kết quả đánh lến tới tàn phế. Tình huống cùng Lăng
Tiếu hiện tại giống như nhau, thật sự khiến cho người ta ý vị sâu xa.
Lăng Chiến nhìn Lăng Tiếu một cái, uống một ngụm rượu, sâu xa nói:
– Cảm giác như thế nào?
Lăng Tiếu nhìn lão ba tiện nghi ở trước mắt nói:
– Còn chưa chết!
– Vậy thì tốt!
Lăng Chiến ngồi ở méo giường một chút, bỗng nhiên nói với hắn:
– Có muốn uống một ngụm hay không?
Lăng Tiếu cũng không khách khí, đoạt lấy chai rượu của Lăng Chiến, ngửa
đầu uống một ngụm, cái loại mùi vị nóng rát này tràn ngập thân thể tứ
chi bách hài của hắn, khiến cho hắn không nhịn được thở nhẹ một tiếng
thoải mái, tiếp theo lại uống vào vài hớp.
Hắn ở kiếp trước cũng uống không ít rượu mạnh, tỷ như Thiêu Đao Tử, Nữ Nhi Hồng, Trần Niên Lão Diếu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!