Thần Khống Thiên Hạ - Chương 19: Uy Lực Một Chiêu! (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Thần Khống Thiên Hạ


Chương 19: Uy Lực Một Chiêu! (1)


Lăng Tiếu uống một ngụm rượu nhẹ nhàng ứng đối nói. Lăng Tiếu kiếp trước chính là một cái gia hỏa lãng tích hoa tùng, một cái lá không dính thân, vừa thấy được nữ nhân xinh đẹp liền không nhịn được miệng hoa lên.

– Hừ, đương nhiên nhìn quen mắt rồi, chúng ta nhưng là đã gặp mặt.

Thiếu nữ kia hừ lạnh nói.

Lăng Tiếu đánh giá thiếu nữ này nói:

– Giống như chúng ta chưa đụng chạm gì mà, cần gì phải đen mặt lên nhìn như vậy?

– Ta và ngươi liền đã có đụng chạm.

Thiếu nữ kia nói một câu, tử tiên trong tay run lên, nhất thời giống như linh xà đánh tới Lăng Tiếu.

– Ta dựa vào, ngươi cô nàng này muốn mưu sát a.

Lăng Tiếu quát to một tiếng, thân thể từ chỗ ngồi bắn ra.

– Ba!

Nhất thời chỗ ngồi của Lăng Tiếu bị tử tiên đánh cho chia năm xẻ bảy.

– Thiếu gia!

Bạch Vũ Tích ở một bên lo lắng kêu lên.

Lăng Tiếu cả ngươi hạ xuống bàn cơm, hướng về thiếu nữ kia quát lên:

– Này, ngươi nữ nhân này có bệnh à, cho dù ta không nhường vị trí cho ngươi cũng không cần phải la đánh kêu giết a, thật là không có tố chất.

– Miệng ti tiện!

Thiếu nữ kia mắng một câu, tử tiên lại một lần nữa hướng bên hông Lăng Tiếu quét tới, tốc độ so với mới vừa rồi nhanh hơn vài phần.

Song, thiếu nữ này chỉ lo muốn tìm xui xẻo cho Lăng Tiếu, hoàn toàn đã quên ở bên cạnh còn có người.

Thế nhưng mà Lăng Tiếu không quên, nếu như hắn né tránh một roi này mà nói, như vậy trước hết nhất định sẽ đánh trúng người Bạch Vũ Tích, nếu như không tránh ra, lại là không tốt chống đỡ.

– Mẹ nó, nữ nhân điên!

Lăng Tiếu mắng một câu, xoay người lại ôm Bạch Vũ Tích trong lòng, chịu đựng một roi.

Ba!

Nhất thời bên hông Lăng Tiếu bị da tróc thịt bong, một miệng vết thương thật dài xé rách, máu tươi không ngừng rỉ ra.

Tê!

Lăng Tiếu không nhịn được hít sâu một hơi lạnh, một roi này bị quất thật là đau.

La Khinh Sương không tiếp tục công kích, sắc mặt tựa hồ có chút khó xem.

– Lăng thiếu đúng là người thương hương tiếc ngọc, cho dù làm mình bị thương cũng không muốn để tỳ nữ bị thương, thật sự làm cho người bội phục!

Lý Quang Hán đứng một bên bỏ đá xuống giếng châm chọc nói.

Tráng hán cầm lang nha bổng không nói gì, chỉ thật hứng thú nhìn Lăng Tiếu.

– Thiếu gia, ngài……..ngài chảy thật nhiều máu!

Sắc mặt Bạch Vũ Tích trắng bệch, đôi mắt đẹp đỏ hồng nhìn vết thương bên hông Lăng Tiếu, trong lòng nàng tự trách vạn phần, bởi vì thiếu gia muốn cứu nàng nên mới bị thương.

– Ta không sao, ngươi tránh xa một chút!

Lăng Tiếu đẩy Bạch Vũ Tích ra xa, sau đó xé một mảnh vải áo băng bó miệng vết thương kia, tiếp theo ngẩng lên nhìn La Khinh Sương nhỏ nhẹ nói:

– Hôm nay không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ngươi đừng mong rời khỏi nơi này!

Mẹ nó, nữ nhân xinh đẹp thì thế nào, nếu như là nữ nhân độc địa rắn rết, hắn cũng đánh không tha.

– Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ chuyện bảy năm trước hay sao?

La Khinh Sương bĩu môi.

– Chuyện gì bảy năm trước?

Lăng Tiếu tìm tòi trí nhớ một chút, sau đó lại nhìn tướng mạo La Khinh Sương, đột nhiên cùng một thân ảnh trong trí nhớ trùng điệp cùng nhau.

– Ngươi..ngươi chính là tiểu a đầu béo mập kia sao?

Lăng Tiếu mở to mắt hỏi.

Lăng Tiếu vừa nói ra lời kia, sắc mặt La Khinh Sương lập tức đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nàng giậm chân oán trách:

– Ngươi..ngươi mới là tiểu a đầu béo mập!

Bảy năm trước Lăng Tiếu cùng La Khinh Sương chỉ mới mười tuổi.

Lúc ấy La Khinh Sương đi theo gia gia của nàng đến Lăng gia làm khách. La Khinh Sương được gia gia nàng gọi đi chơi cùng nhi đồng của Lăng gia, khi đó nàng mập mạp rất khả ái, chơi thân thiết với nhóm nhi đồng của Lăng gia, chỉ riêng Lăng Tiếu đứng ở một bên, không để ý tới nàng.

Nàng tức giận nói với Lăng Tiếu:

– Ta muốn ngươi chơi với ta!

Lăng Tiếu cười khinh thường:

– Tiểu a đầu béo mập, ngươi đánh thắng được ta thì ta sẽ chơi với ngươi!

La Khinh Sương chống nạnh tức giận nói:

– Ta không phải tiểu a đầu béo mập, ta đánh thắng ngươi, ngươi phải làm con rùa cho ta!

Lăng Tiếu nói:

– Nếu ta đánh thắng thì sao?

– Nếu…..nếu ngươi đánh thắng ta, sau này ta sẽ làm tân nương của ngươi!

La Khinh Sương nói.

– Ngươi rất mập, không phải loại nữ nhân mà ta thích!

Lăng Tiếu đả kích.

Cuối cùng hai người luận võ, khi đó La Khinh Sương chỉ là tứ cấp võ đồ, mà Lăng Tiếu là bát cấp võ đồ, kết quả liền biết được.

Chuyện thời thơ ấu, Lăng Tiếu đương nhiên không để trong lòng, nhưng La Khinh Sương vẫn nhớ kỹ việc này. Sau đó La Khinh Sương không ngừng cố gắng tu luyện, hi vọng có một ngày đánh bại Lăng Tiếu rửa nhục, đồng thời không ngừng hỏi thăm tin tức về Lăng Tiếu, mỗi lần nghe được tin nàng vừa vui lại buồn, vui là vì Lăng Tiếu ngày càng mạnh mẽ, buồn là vì bản thân nàng cách hắn ngày càng xa.

Cho đến hai năm trước nàng đột nhiên nghe được tin tức Lăng Tiếu bị người đánh lén biến thành phế nhân, trong lòng nàng biến thành trống rỗng, giống như đã mất đi vật gì trân quý, cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng nàng dần dần tiếp nhận sự thật Lăng Tiếu đã biến thành phế nhân, nhưng tốc độ tu luyện của nàng cũng hạ thấp xuống, nàng mất hai năm thời gian mới từ huyền giả đê cấp đột phá tới trung cấp.

Nàng thật sự không thể tưởng được sau bảy năm nàng gặp lại hắn tại tửu lâu này, nhưng hắn còn ở chung một chỗ với một thiếu nữ xinh đẹp, không biết vì sao trong lòng nàng chợt tức giận, muốn giáo huấn Lăng Tiếu tiết hận.

– Uy, tiểu a đầu mập, chuyện cách nhiều năm như vậy mà ngươi còn nhớ rõ, chẳng lẽ ngươi thầm mến ta bảy năm? Muốn ta cưới ngươi làm vợ?

Lăng Tiếu giống như quên đi đau đớn bên hông, không khỏi trêu ghẹo.

– Ngươi…..hỗn đản!

La Khinh Sương giống như bị vạch trần tâm sự, gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu, tử tiên lại quất ra ngoài.

– Tiểu cô nương không nên động một chút thì đánh người, sẽ làm tổn hại hình tượng, ngày sau sẽ không ai muốn lấy cọp mẹ như thế đâu!

Lăng Tiếu rút Cự Long kiếm quấn tới trường tiên.

Nháy mắt tử tiên như một con rắn quấn quanh Cự Long kiếm.

– Ngươi mới là cọp mẹ!

La Khinh Sương tức giận quát một tiếng, đá một cước về hướng Lăng Tiếu.

La Khinh Sương là huyền giả trung giai, lực lượng cùng tốc độ cực kỳ kinh người, nháy mắt đã đá tới mặt Lăng Tiếu.

Hoàn hảo Lăng Tiếu đã không còn là phế vật, hắn đả thông mười đường kinh mạch, mà mười kinh mạch đều tràn đầy huyền lực, với năng lực hiện tại của hắn đã tương đương võ đồ bát cấp. Tuy rằng còn chênh lệch không nhỏ với La Khinh Sương, nhưng hắn vẫn còn võ công cùng kinh nghiêm lâm địch của kiếp trước, không hề sợ hãi La Khinh Sương.

Chỉ thấy hắn không chút hoang mang vươn tay ngăn cản một cước của La Khinh Sương.

Tuy rằng hóa giải được chiêu thức, nhưng đáng tiếc trên lực lượng vẫn còn chênh lệch nên Lăng Tiếu bị đẩy lui vài bước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN