Thần Khống Thiên Hạ - Chương 56: Đánh Chết Hắc Lang (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Thần Khống Thiên Hạ


Chương 56: Đánh Chết Hắc Lang (1)


– Hảo đệ đệ, còn không mau tới giúp tỷ tỷ một chút!

Tử y của Vi Đại Nhi bị Lang Nha bổng của Hắc Lang phá vỡ mấy chỗ, vừa vặn thiếu chút nữa còn bị đánh cho một bổng, không khỏi hướng Lăng Tiếu cầu cứu.

– Hảo tỷ tỷ, ta xem trọng ngươi a, cái đại thúc ác tâm kia thế nào lại là đối thủ của ngươi được?

Lăng Tiếu cũng không nóng nảy xuất thủ, mà là một mực quan sát hai người kịch chiến, đây đối với ngày sau đột phá Huyền Sĩ giai có ích lợi rất lớn, huống chi tư thái của Vi Đại Nhi ở trong sân quá để cho hắn mê muội, hắn mới không nỡ cứ như vậy kết thúc phong cảnh mỹ hảo ở trước mắt.

Vi Đại Nhi kia tức giận a! Nàng vốn tưởng rằng hoa hoa đại thiếu này bị nàng mê đến thần hoàn điên đảo, nhưng mà giờ phút này lại không ra tay. Nàng hiện tại không có cơ hội phân thần, tes kiếm trong tay hỏa mang đại thịnh, trong miệng quát nhẹ một tiếng:

– Hỏa Xà Triền!

Rốt cục đánh ra cường chiêu huyền lực ngoại phóng ứng với Huyền Sĩ giai rồi!

Một con hỏa xà giống như chân thực như có linh tính, trương lên cái miệng lớn như cái bồn hướng Hắc Lang táp tới, thân thể hỏa hồng thiêu đốt liệt viêm chước nhiệt hừng hực, thiêu cháy hết thảy quanh thân.

Huyền lực của Huyền Sĩ giai có thể ngoại phóng, vận dụng thuộc tính tự nhân ngưng hình xuất chiêu, uy lực này không biết so với khảo nghiệm Lăng Lệ cùng Lăng Tinh ở gia tộc mạnh mẽ sử xuất kiếm kỹ thì mạnh gấp bao nhiêu lần.

Đây cũng là nơi khác biệt của cấp độ Huyền Sĩ giai với Huyền Giả giai.

– Hừ, chút tài mọn!

Hắc Lang đối mặt với cường chiêu như thế vẫn không sợ hãi, chỉ thấy Lang Nha bổng trong tay hắn phá ra thổ hoàng sắc quang vực càng thêm nồng đậm, ngay sau đó hắn xuất ra một bổng, một con hoàng sắc thổ lang nhanh chóng mà ra.

– Oanh!

Cường chiêu đối oanh, phát ra một trận tiếng nổ vang, mặt ngoài của Vị Hương cư cũng bị oanh thành một cái lỗ thủng.

Hắc Lang nhân cơ hội lần nữa vung Lang Nha bổng đập đến, Vi Đại Nhi tật kiếm tương nghênh, dù sao kinh nghiệm chiến đấu của Hắc Lang càng cao hơn một chút, rất nhanh liền đè ép Vi Đại Nhi mà đánh.

Giờ khắc này, Hắc Lang đập mở ra tế kiếm của Vi Đại Nhi, Vi Đại Nhi sơ hở đại lộ, hung mang của Hắc Lang đại thịnh, tụ tập toàn lực, quát to:

– Bại cho lão tử!

Lang Nha bổng như cực chùy ngàn cân nặng nề hướng trước mặt Vi Đại Nhi đập tới.

Vi Đại Nhi hồi thủ không kịp, mắt thấy chỉ có thể bị trọng thương rồi.

– Muốn thương tổn tỷ tỷ ta, không có cửa đâu!

Lăng Tiếu ở một bên bắt được cơ hội đánh lén tốt nhất, Lam Tinh kiếm trong tay như rắn độc hướng về phía sau lưng Hắc Lang đâm tới.

Nếu như Hắc Lang không trở về phòng ngự, như vậy chỉ có một đường bỏ mạng.

Trong lòng Hắc Lang thầm mắng một câu:

– Tiểu nhân âm hiểm!

Thân thể lệch ra, trở tay đem Lang Nha bổng quay trở lại đánh tới Lăng Tiếu.

– Đinh đương.

Nhất thời Lăng Tiếu bị nện đến lui về vài bước, cánh tay cầm Lam Tinh kiếm bị chấn thành trận trận tê dại.

– Lực phản chấn thật mạnh!

Lăng Tiếu lập tức vận khí huyền lực để triệt tiêu đau đớn, hắn lần đầu tiên cảm giác được đẳng cấp chênh lệch thật quá lớn.

– Hảo đệ đệ, ngươi thật muốn tỷ tỷ chết a!

Vi Đại Nhi nhân cơ hội thối lui đến bên cạnh Lăng Tiếu giận trách nói. Trải qua một phen đả đấu, huyền lực của nàng hao tổn quá nhiều, hô hấp dồn dập, trước ngực trên dưới phập phồng hấp dẫn ánh mắt của Lăng Tiếu.

Vi Đại Nhi phát hiện ánh mắt khác thường của Lăng Tiếu, mới phát hiện người này đang nhìn địa phương khêu gợi của mình, thân thể nhẹ nhàng tránh ra, lần nữa sẵng giọng:

– Hảo đệ đệ, ánh mắt của ngươi là nhìn lung tung đâu vậy.

– Ta làm gì nhìn lung tung a, ta liền xem một chút tỷ tỷ có bị thương không.

Lăng Tiếu sờ sờ lỗ mũi lẽ thẳng khí hùng nói.

– Hừ, tốt cho một đôi cẩu nam nữ, ta hôm nay liền đều đưa các ngươi lên đường.

Hắc Lang xanh cả mặt hừ một câu, tiếp theo khua lên Lang Nha bổng lần nữa đánh tới.

– Các ngươi nên xuất thủ, bổn thiếu gia không chơi!

Trường kiếm của Lăng Tiếu bỏ vào vỏ, rốt cục hướng Hổ Lục, Hổ Thất hạ đạt mệnh lệnh.

– Vâng thiếu gia!

Hai người đáp một tiếng, đồng thời lướt hướng Hắc Lang.

Lúc này Hắc Lang mới chú ý tới hai người vẫn không có động tĩnh, tốc độ của hai người này rất nhanh, ngay cả hắn cũng thấy không rõ lắm, trong lúc bất chợt một cỗ dấu hiệu không tốt hiện ra.

– Không tốt, là cao thủ!

Hắc Lang nguyên bổn một mực không đem Hổ Lục, Hổ Thất vào trong mắt, không nghĩ tới hai người này mới là cao thủ chân chính, khi thời điểm hắn nhận thất được liền muốn trốn.

Đáng tiêc, thực lực của Hổ Lục cùng Hổ Thất hai người so với hắn cao hơn một tiêu giai vị, đồng thời xuất thủ làm sao có đạo lý có thể để cho hắn chạy trốn.

Chỉ thấy hai người đồng thời bạt kiếm, hai đạo kiếm khí như trăng lưỡi liềm hướng Hắc Lang cắt đến.

– Oanh!

– A!

Hắc Lang giống như chó chết bị oanh đập vào trên vách tường, hai đạo vết thương thấy rõ đến xương ở sau lưng của hắn hiển lộ, máu tươi chảy xuống đầm đìa.

– Ngươi đến tột cùng là người nào?

Hắc Lang mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu hỏi. Hắn hiện tại hối hận rồi, vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một gã đê giai Huyền Giả nên cũng không để vào trong mắt, nhưng mà thủ hạ của chính mình lại toàn bộ bị chết ở trên tay một gã võ giả cấp thấp như vậy, hắn càng không ngờ tới chính là, hai gã hộ vệ của đối phương cư nhiên lợi hại như thế, ít nhất cũng là trung giai Huyền Sĩ, chẳng lẽ Vi Đại Nhi này dựa vào đại gia tộc rồi?

– Hắc, ngay cả ta cũng không biết là ai, thiệt thòi cho ngươi còn không biết xấu hổ lăn lộn ở Vẫn Thạch thành.

Lăng Tiếu chân mày gảy nhẹ nói, tiếp theo hắn hướng Vi Đại Nhi mỉm cười nói:

– Hảo tỷ tỷ, ngươi nói người này nên xử trí như thế nào đây?

Vi Đại Nhi nghĩ một chút, tiếp theo khẽ nhăn chân mày hướng về phía Hắc Lang nói:

– Hắc Lang, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, đồ trong tay ta ngươi cùng đừng đánh chủ ý thì như thế nào?

Hắc Lang sắc mặt âm trầm một chút, tiếp theo gật đầu nói:

– Tốt, ngươi thả ta, chuyện này cứ như vậy mà tính.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, đồ mất đi sớm muộn sẽ đoạt lại.

– Hi vọng ngươi không nên lật lọng, ngươi đi đi!

Vi Đại Nhi nhàn nhạt nói.

Hắc Lang gian nan đứng lên, phức tạp nhìn mấy người ở hiện trường, đột nhiên sau đó xoay người muốn rời đi.

Bỗng nhiên, Lăng Tiếu đột nhiên xuất thủ, tay naag kiếm lạc.

Phốc!

Nhất thời, Hắc Lang không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa, hắn đến khi chết vẫn không rõ đây là xảy ra chuyện gì.

– Ngươi!

Vi Đại Nhi thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu lại có thể đột nhiên ra tay giết chết Hắc Lang, không phải nói là do nàng quyết định sao?

– Hảo tỷ tỷ, ta đây là vì tốt cho ngươi a, vừa nhìn liền biết người nọ là tiểu nhân không giữ lời, ngươi để cho hắn trở về chỉ là thả hổ về rừng, ngày sau thiệt thòi cũng là ngươi.

Lăng Tiếu phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay) giải thích.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN