Thần Kiếm Kim Thoa - Chương 12: Văn Hương giáo chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Thần Kiếm Kim Thoa


Chương 12: Văn Hương giáo chủ



Đại trang chủ Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn nộ khí xung thiên cầm trúc trượng lao tới Mai Quân Bích thì bị đạo nhân trẻ tuổi ngăn lại nói :

– Lý lão ca xin bớt giận! Để tiểu đệ lĩnh giáo vị công tử đó vài chiêu!

Độc Tý Thiên Vương vốn sau khi bị thương nhắm mắt dưỡng thần không biết có vị này, đến lúc trị thương xong lao ngay vào đánh Thiết Quải Tiên, lúc này mới nhận ra đạo nhân trẻ tuổi liền “A” lên một tiếng tỏ ra rất kinh ngạc.

Nguyên người này là một nhân vật rất thần bí tự xưng là Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong, đã mấy năm nay không thấy xuất hiện trong giang hồ.

Không một ai biết xuất thân lai lịch của đạo nhân kỳ bí này, chỉ biết võ công của y cao thâm mạc trắc.

Theo truyền ngôn trong giang hồ thì thời còn trẻ, y đoạt được một pho kỳ thư trong thạch động ở Chiết Sơn.

Trong pho kỳ thư đó không những chép lại võ học kỳ ảo mà còn có nhiều ma thuật khác nữa!

Ngay cả tuổi tác của Ôn Như Phong nhiều ít thế nào cũng không ai biết cụ thể, nhưng mười mấy năm trước nhìn y giống như chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, đến mãi bây giờ trông vẫn thế, không già hơn chút nào!

Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn còn đứng ngây ra chưa kịp trả lời thì Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đã bước đến trước Mai Quân Bích ôm quyền nói :

– Huynh đệ là Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong. Xin dám hỏi huynh đài xưng hộ thế nào? Có thể cho biết quý tính đại danh không?

Cầm Nhi thấy đạo nhân này mặt mũi không có vẻ gì là chính khí, trang thúc theo kiểu đạo gia mà danh hiệu, cách xưng hô lại chẳng ra vẻ người tu hành gì cả nên nảy sinh ác ý, “Hừ” một tiếng nói :

– Công tử của ta là Mai Tam công tử, trong giang hồ ai không biết?

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cười hô hô nói :

– Thì ra thế! Đại danh của Mai huynh, huynh đệ đã ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay được gặp quả là thỏa chí nguyện bình sinh. Mong Mai huynh chỉ giáo cao chiêu thì Ôn Như Phong này may lắm!

Mai Như Quân thấy đạo nhân trẻ tuổi này ánh mắt giảo hoạt, dáng người phì nộn không giống người chính khí cũng không có thiện cảm.

Nhưng đối phương đã lễ mạo như thế, chàng không muốn tỏ ra khiếm lễ liền ôm quyền cười đáp :

– Ôn huynh quá khiêm! Đã nói thẳng ra như thế, tại hạ cung kính bất như tòng mệnh vậy! Xin lượng binh khí đi!

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong cười hô hô đáp :

– Rất tốt! Mai huynh hào sảng như vậy, huynh đệ lại càng khâm phục! Xin tuân lệnh!

Nói xong lấy thanh cương kiếm đeo trên lưng xuống.

Nhưng hồi lâu vẫn không thấy Mai Quân Bích rút kiếm ra, cũng không tỏ ra sẵn sàng xuất thủ, y ngạc nhiên hỏi :

– Chẳng lẽ Mai huynh không muốn chỉ giáo nữa? Vì sao chưa rút kiếm ra?

Mai Quân Bích phất nhẹ Ngọc cốt chiết phiến cười ngạo đáp :

– Tại hạ dùng cây chiết phiến này lãnh giáo Ôn huynh cũng được!

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong thấy đối phương cuồng ngạo thế mặt thoáng biến sắc.

Nhưng vốn là người giảo hoạt, lại từng trải nên y trấn tĩnh rất nhanh, vẫn giữ nguyên nụ cười nói :

– Nếu vậy mời Mai Huynh phát chiêu đi!

Mai Quân Bích lắc đầu đáp :

– Mời Ôn huynh xuất thủ trước!

Ôn Như Phong không khách khí nữa, nói ngay :

– Huynh đệ đành thất lễ!

Dứt lời giương kiếm xuất một chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam” phát ra ba điểm hàn tinh đâm tới.

Mai Quân Bích lùi bước nghiêng người tránh chiêu.

Nhưng Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đâu để cho đối phương có cơ hội hoàn thủ?

Lập tức xuất chiêu thứ hai “Thiên Lâm Lạc Diệp”, trường kiếm tạo thành một màn dày đặc trùm lên địch thủ.

Mai Quân Bích tuy vẻ mặt vẫn điềm nhiên tươi tỉnh nhưng trong lòng lại kinh dị nghĩ thầm :

– “Đừng thấy đạo nhân này trẻ tuổi mà coi thường, công lực võ học của y không kém gì Độc Tý Thiên Vương đâu!”

Nghĩ đoạn phất phiết chiến chặn lấy bức màn kiếm.

Lần đầu xuất đạo giang hồ, Mai Quân Bích chỉ một chiêu đánh bại Kiệu Tiền tứ sát, tuy việc đó mới chỉ xảy ra mấy ngày trước nhưng cũng đã làm chấn động võ lâm.

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong là tay giang hồ lão luyện, kiến đa thức quảng, bản tính lại rất hiếu thắng.

Vì thế nghe tin đó, y quyết tâm tìm cách đấu với chàng một trận, đó chính là lý do tại sao hôm nay có mặt tại đây.

Nhưng còn một lý do khác nữa.

So với Huyền Nữ giáo và Thiên Lý giáo, y chỉ là một Giáo chủ vô danh mà thôi, về võ công và thế lực sao bằng được người ta?

Nhưng nếu thắng được Mai Quân Bích, há chẳng làm chấn động giang hồ, các phái há lại không nhìn Văn Hương giáo chủ bằng con mắt khác?

Ngoài ra còn một ý đồ khác còn thâm thúy kỳ diệu hơn, nếu có thể lôi kéo được Mai Quân Bích, lo gì không đủ sức tranh hùng đoạt bá với Huyền Nữ giáo hoặc Thiên Lý giáo?

Mai Quân Bích không phải là người của môn phái nào, có thể coi là một tài năng kiệt xuất nhưng vô môn vô phái, sao lại không hy vọng vào điều đó?

Vì thế mấy ngày qua y đã truy theo dấu vết Mai Quân Bích tới đây, nay gặp cơ hội ngàn vàng sao không xuất thủ?

Mới gặp lần đầu đã thấy Mai Quân Bích dùng một chiêu đánh Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn bay xa cả trượng, quả nhiên danh bất hư truyền, Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong bụng đã thầm mừng.

Thế nhưng mặt khác, y không khỏi lo lắng.

Công lực của Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn trong Huyền Nữ giáo chỉ kém sau Chánh và Phó giáo chủ mà thôi.

Như vậy đủ thấy rằng muốn thắng được Mai Quân Bích không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng đã quyết ý lôi kéo cho được vị công tử tài hoa xuất chúng này, ngay khi Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn lại vung Thanh Trúc xà trượng xông vào, y liền ngăn lại, trước tiên tỏ ra lễ mạo để chiếm cảm tình, sau đó là thử xem đối phương có phải là thân hoài tuyệt nghệ kình nhân động tục như lời đồn thật hay không?

Xuất thủ hai chiêu đầu tiên, Ôn Như Phong chỉ dùng chiêu thức phổ thông với mục đích thăm dò.

Thấy Mai Quân Bích dùng chiết phiến hóa giải được hai chiêu đầu, y liền thu kiếm quát lên :

– Mai huynh cẩn thận!

Lời chưa dứt đã biến chiêu công liền bảy kiếm!

Bảy kiếm đó là Thất Tuyệt kiếm pháp, một trong những võ học kỳ ảo nhất của Ôn Như Phong.

Vừa xuất tuyệt chiêu đã thấy kiếm ảnh tung hoành, kiếm khí ào ào như bão táp, uy lực quả thật kinh nhân!

Mai Quân Bích tuy thân hoài tuyệt học nhưng mắt thấy kiếm ảnh rợp trời như vậy cũng rất kinh dị tự hỏi :

– “Không biết đây là kiếm pháp gì mà kỳ ảo đến thế?”

Tuy kinh hãi nhưng không hoảng loạn, chàng lùi lại nửa bước, chiết phiến quét ra một vòng trước mặt rồi nhằm chuẩn mũi kiếm điểm ra.

Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong đã liệu trước chiêu này, không chờ chiết phiến điểm tới liền xuất chiêu “Thất Tuyệt Quy Nhất”, từ hàng chục kiếm ảnh quy tụ lại làm một điểm tới ngực đối phương.

Chiêu kiếm vừa kỳ ảo, vừa thần tốc lại rất chuẩn xác!

Mai Quân Bích không ngờ Ôn Như Phong biến chiêu nhanh đến thế, chiết phiến chưa kịp thu về thì mũi kiếm đối phương đã điểm tới rồi!

Lúc này muốn tránh cũng không kịp.

Thực ra chàng chẳng thèm tránh, nhếch môi cười nhạt, tay trái đưa lên xòe ra hai ngón trỏ và giữa kẹp lấy mũi kiếm!

Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc ấy rất nhanh, mọi hành động chỉ xảy ra trong chớp mắt!

Chiêu “Thất Tuyệt Quy Nhất” vừa rồi của Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong là chiêu lợi hại nhất trong Thất Tuyệt kiếm pháp, chỉ e trong thạch thất khó tìm được người nào đủù khả năng hóa giải nổi!

Thi triển tuyệt chiêu đó, nói thực lòng không phải là Ôn Như Phong muốn đả thương Mai Quân Bích mà chỉ có ý thử chàng mà thôi, đồng thời cũng nhân đó mà biểu diễn tuyệt học của mình trước chúng nhân.

Y tin chắc rằng chiêu đó không những làm Mai Quân Bích khâm phục mà đến cả Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn và Hồng Đăng phu nhân cũng dè chừng rằng Văn Hương giáo chủ không phải là nhân vật dễ đụng vào!

Nếu Mai Quân Bích không thể hóa giải, đương nhiên Ôn Như Phong đã có dự định chỉ điểm đến thì dừng.

Nào ngờ chiêu kiếm phóng đến như tia chớp mà thấy đối phương không tránh không lùi, miệng lại mỉm cười, Văn Hương giáo chủ thầm rủa :

– Ngươi thật là vô tri muốn chết!

Nghĩ thế vội vã thu chiêu lùi lại.

Y mới lóe lên ý nghĩ đó nhưng chưa kịp hành động thì chợt cảm thấy thanh trường kiếm giống như bị vật gì đó giữ chặt không thể tiến tới một phân, cũng không sao rút về được!

Trong lòng đầy kinh hãi, y giương mắt nhìn lại mới nhận ra mũi kiếm của mình bị Mai Quân kẹp giữa hai ngón tay.

Ôn Như Phong bất giác đỏ bừng mặt vận đủ thập thành công lực vào tay phải rút kiếm về nhưng dù gắng sức đến bao nhiêu, thanh kiếm cũng không hề suy suyển!

Chính lúc ấy y chợt nghe “Rắc!” một tiếng và một đốm lửa lóe lên.

Tiếp đó Ôn Như Phong thấy bàn tay mình lỏng ra, người bị mất đà lùi lại ba bốn bước, phải cố lắm mới khỏi bị ngã!

Sau khi đứng vững lại đưa mắt nhìn lên, Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong chợt bủn rủn cả người!

Nguyên thanh bảo kiếm được luyện hết sức công phu đã bị Mai Quân Bích vận lực vào hai ngón tay kẹp gãy một đầu mũi chừng ba thốn!

Mặt Ôn Như Phong đỏ bừng rồi lại tái đi, trố mắt nhìn đối phương hồi lâu, trong lòng diễn ra những tình cảm rất khó tả.

Cuối cùng y trấn tĩnh lại vứt thanh kiếm đi cười hô hô nói :

– Mai huynh võ học thần kỳ, huynh thật được khai nhãn giới! Thua như thế mới tâm phục khẩu phục! Huynh đệ tạm thời cáo từ, mong sau này còn có dịp gặp lại!

Dứt lời ôm quyền thi lễ rồi dắt tên tiểu đạo đồng bỏ đi.

Mai Quân Bích vừa vận “Kim Cương chỉ” kẹp gãy kiếm Văn Hương giáo chủ Ôn Như Phong, nhưng thấy đối phương chẳng những không tức giận như phần lớn những trường hợp khác, trái lại còn có ý muốn kết giao với mình, trong lòng chàng chợt thấy hối hận nghĩ thầm :

– “Lẽ ra mình không nên quá tay với người ta như thế!”

Trong lúc chàng đang ngơ ngác nhìn theo chủ tớ Ôn Như Phong đến xuất thần thì chợt cảm thấy một luồng kình lực đánh tới hậu tâm.

Đồng thời nghe tiếng quát :

– Lão thất phu! Ngươi dám ám toán công tử gia của chúng ra sao?

Cầm Nhi, Kiếm Nhi vừa quát vừa rút đoản kiếm ra, một tả một hữu công tới Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn!

Tên Đại trang chủ Ca Lạc sơn trang ám toán không thành công đành phải thu Thanh Trúc xà trượng về tự vệ, miệng cười “hắc hắc” nói :

– Đó là các ngươi tự mình tìm chết, đừng trách lão phu tâm địa ác độc!

Lời vừa dứt trúc trượng đã quét sang hai tên thư đồng.

Luận về võ công Cầm Nhi và Kiếm Nhi đâu phải là đối thủ của Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn?

Thế nhưng nhờ vào sự nhanh nhẹn và thân pháp ảo diệu, chúng luồn qua luồn lại trong màn trượng ảnh như hồ điệp xuyên hoa, hai thanh đoản kiếm phối hợp với nhau rất nhịp nhàng thỉnh thoảng đâm trái chém phải, nhìn rất vui mắt!

Độc Tý Thiên Vương nổi giận, càng xuất thủ nhanh bao nhiêu, hai tên thư đồng càng tỏ ra linh hoạt bấy nhiêu.

Phút chốc đã qua mười bốn mười lăm chiêu, nhưng Độc Tý Thiên Vương vẫn chưa làm gì được.

Lão điên tiết gầm lên một tiếng, trượng đánh ra như triều như thác, bao trùm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của hai địch thủ.

Độc Tý Thiên Vương đã xuất tuyệt chiêu, hai tên thư đồng dù thân pháp linh diệu bao nhiêu cũng không sao hơn được trượng thế thần tốc của đối phương.

Cầm Nhi và Kiếm Nhi nhìn quanh chỉ thấy trượng ảnh trùng trùng, đầu đuôi không ứng cứu được cho nhau, lập tức sa vào hiểm thế.

Hai tên theo Mai Tam công tử thường ngày cao ngạo vì hiếm khi gặp địch thủ, nay bị bức hiếp thế này tức sao chịu nổi!

Giữa màn trượng ảnh nghe tiếng Cầm Nhi quát lên :

– Kiếm Nhi! Chúng ra liều mạng với tên tàn phế này!

Lời chưa dứt đã liều xông tới gần, đoản kiếm đâm vào sườn trái lão ma.

Độc Tý Thiên Vương đã vây được hai tên thư đồng trong vùng trượng ảnh đang định xuất chiêu sát thủ, chợt thấy Cầm Nhi liều mạng xông vào, tay phải vẫn quét trượng ra, chân lùi lại nửa bước, ống tay áo bên trái trống rỗng nhằm thanh đoản kiếm đang đâm tới phất mạnh.

Cầm Nhi cảm thấy một luồng kình lực rất mạnh cuốn tới làm nguyên cả cánh tay phải tê đi.

“Vút” một tiếng, thanh kiếm thoát khỏi tay bay mất.

Độc Tý Thiên Vương vừa đánh bật binh khí của Cầm Nhi xong, Thanh Trúc xà trượng nhằm quét tới hạ bàn Kiếm Nhi, đồng thời ống tay áo trái quất thẳng tới Cầm Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn.

Cả hai chiêu đều hiểm độc, quyết lấy mạng hai tên thư đồng.

Mai Quân Bích cất tiếng hú vang, tung mình nhảy vào giữa vùng trượng ảnh, chuyển chiết phiến sang tay trái đánh tạt xuống chặn cây trúc trượng của Độc Tý Thiên Vương, tay phải phát ra một luồng kình cang khí đẩy Cầm Nhi ra xa hai trượng.

Tất cả những động tác đó chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Cây Thanh Trúc xà trượng sắp đánh tới sườn Kiếm Nhi liền bị Ngọc cốt chiết phiến đẩy lùi lại.

Kiếm Nhi thoát khỏi cái chết trong gang tấc vội nhảy ra ngoài hai trượng đứng bên cạnh Cầm nhi.

Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn không ngờ Mai Quân Bích xuất thủ cứu người thần tốc như thế, bị chấn lực đẩy lùi hai bước.

Vì nóng lòng cứu người nên Mai Quân Bích mạo hiểm dùng Ngọc cốt chiết phiến trực diện tiếp cây trúc trượng, lực đạo bị phân tán nên chàng cũng bị chấn lùi hai bước, cây chiết phiến rất quý bị gãy làm đôi!

Điều đó làm chàng nổi giận.

Chỉ nghe “Soạt” một tiếng, thanh Côn Ngô kiếm lập tức được rút ra vạch một đường sáng lóa đâm vào ngực Độc Tý Thiên Vương!

Lão Đại trang chủ đã từng chứng kiến thân thủ tuyệt hảo và võ công cao cường của Mai Quân Bích. Nay thấy chàng xuất bảo kiếm nên đâu dám xem thường?

Ánh kiếm vừa lóe lên điểm tới, lão đã vội vàng nhảy lùi tránh chiêu rồi tìm cơ hội phản công.

Hai cao thủ lập tức hình thành một cuộc ác chiến.

Qua chừng mười chiêu, Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn hiểu rằng đã phải gặp đối thủ lợi hại nhất trong suốt mấy chục năm qua, kiếm pháp lại tinh kỳ ảo diệu càng đánh càng uy mãnh không sao hóa giải nổi.

Mặt hiện sát cơ, Độc Tý Thiên Vương công liền ba trượng hết sức uy mãnh đánh lùi Mai Quân Bích nhưng chính lão cũng nhảy lùi ba bước, nhìn chàng bằng ánh mắt hiểm độc, đưa tay ấn vào một nút nhỏ trên chiếc Thanh Trúc xà trượng…

Nên biết rằng cây trúc trượng này của Độc Tý Thiên Vương được chế tạo rất đặc biệt, tuy trông giống như làm bằng trúc nhưng thực chất nó là một ống thép rỗng tinh luyện rất cứng dùng sơn kẻ rất khéo nên ai cũng tưởng lầm là ống trúc.

Lão bí mật nuôi một con độc xà Thanh Lân Đai trong cây trượng đó.

Thanh Lân Đai là một loại rắn độc nổi tiếng trong thiên hạ và rất hiếm, chỉ tìm thấy trong những hang động hẻo lánh nhất của vùng Vân Quý. Con lớn nhất chỉ bằng ngón tay cái, mình dẹt như cái đai, đầu nhỏ hình tam giác, màu xanh nhạt, vảy óng ánh phát ra những đốm sáng như lân tinh, bởi vậy mà có tên là Thanh Lân Đai.

Loại rắn này không những kịch độc mà còn có thể bật lên rất cao, đao kiếm chém trúng phải vảy lân tinh của nó đều trượt đi mà không thể làm tổn thương được nó.

Những người sử dụng độc trên giang hồ đều coi Thanh Lân Đai như một loại bảo vật cực quý.

Bởi vì tìm loại rắn này không dễ dàng mà muốn bắt nó lại càng khó khăn hơn. Chỉ cần một chút bất cẩn để bất cứ nơi nào trên con rắn chạm vào da thịt là bị trúng độc chết rất nhanh.

Do nguy hiểm như vậy nên phương pháp an toàn nhất mà các cao thủ dụng độc thường dùng là tìm trứng của Thanh Lân Đai mang về nhà rồi tìm cách ấp cho nở thành con, sau đó nuôi từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành.

Độc Tý Thiên Vương Lý Tàn vốn là một chuyên gia nuôi dưỡng độc vật.

Người ta nói “sinh tử nghề nghiệp” không sai bởi vì chính việc đó đã biến lão ta trở thành kẻ tàn phế.

Một lần Độc Tý Thiên Vương phải chặt cánh tay mình vì bị một giống độc vật cắn mà không thuốc nào cứu nổi.

Con Thanh Lân Đai trong Thanh Trúc xà trượng của Độc Tý Thiên Vương được lão nuôi dưỡng huấn luyện đã gần ba chục năm, có thể chỉ huy nó làm mọi việc theo ý mình.

Nay chỉ cần ấn vào một nút điều khiển trên cây trúc trượng là nó sẽ lao ra bay tới đối thủ, không bao giờ trật đích!

Hàng chục năm qua, chưa có cao thủ nào thoát chết bởi độc chiêu này của Độc Tý Thiên Vương!

Chính vì thế mà Thiết Quải Tiên gọi là “lão độc vật” cũng không oan chút nào!

Tuy nhiên Độc Tý Thiên Vương võ công cao cường lại có tính tự thị rất cao nên hiếm khi lão dùng đến độc chiêu đó.

Nhưng tối nay lại khác.

Thấy Mai Quân Bích võ công, kiếm pháp đều tinh thâm ảo diệu tuyệt luân, xét thấy mình khó duy trì được trong năm mười chiêu nữa, lão mới buộc lòng phải dùng đến Thanh Lân Đai.

Mai Quân Bích tuy chiếm được thế thượng phong nhưng cũng tự biết rằng muốn thắng Độc Tý Thiên Vương cũng phải sau năm bảy chiêu.

Vừa rồi chàng không khỏi nghi ngờ khi thấy lão công liền ba trượng đánh lui chàng, lẽ ra phải chớp thời cơ truy kích, lão lại nhảy lui và ánh mắt nhìn chàng rất khác thường, độc địa, nham hiểm, đầy sát khí…

Tuy mới lần đầu tiên đạp nhập giang hồ nhưng là người rất thông minh, trong mấy ngày vừa qua có được một số kinh nghiệm, chàng liền tự hỏi :

– “Vì sao Thiết Quải Tiên gọi Độc Tý Thiên Vương là “lão độc vật” lại nhấn mạnh đến cây Thanh Trúc xà trượng này, giống như cố ý nhấn mạnh để cảnh báo cho mình? Hay vào vừa lùi lại chỉ cốt tìm cách thi triển một loại độc khí nào đó?”

Nghĩ thế, chàng lập tức áp sát vào, tăng cường tấn công không để cho đối phương có cơ hội xuất thủ dụng độc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN