Thần Kiếm Kim Thoa
Chương 40: Mối duyên kỳ ngộ
Giây lát, liền thấy một ả nữ tì mang vào một thang thuốc. Thôi Huệ ngừng nói chuyện đến giúp ả tỳ nữ cho Mai Quân Bích uống thuốc.
Hồng Đăng phu nhân dặn :
– Tiểu huynh đệ! Ngươi mới trọng thương vừa bình phục, cốt yếu là phải nghỉ ngơi, không được cử động nhiều.
Rồi vẫy Thôi Huệ và Thượng Quan Yến nói :
– Hai muội hãy theo ta ra ngoài để tiểu huynh đệ nghỉ ngơi!
Ba người ra khỏi sảnh đường.
Thực tình, nếu luận về công lực thì Mai Quân Bích mới khổ luyện mười năm trên núi Thiên Thai, làm sao sánh nổi với hai đại cao thủ Cửu Thiên Ma Nữ và Thái Bạch Thần Ông đã có năm sáu chục năm tu tập?
Chẳng qua chàng nhờ vào võ học Phật môn chí cao vô thượng Đại Thừa Phục Ma Pháp Tạng đầy uy lực mới thắng được họ mà thôi.
Sau khi đấu nội lực với Cửu Thiên Ma Nữ, công lực của Mai Quân Bích suy giảm rất nhiều.
Sau lại thi triển Ban Nhược thần công và Chuẩn Đề kiếm pháp liều đấu với Thái Bạch Thần Ông thì hoàn toàn kiệt sức và còn bị chấn thương nội phủ nên tình trạng hết sức nghiêm trọng!
May nhờ có vật võ lâm chí bảo Thiên Phong Hổ Phách là tiên dược nghìn năm khó kiếm, lại uống tới ba giọt, chẳng những thương thế lành hẳn, nội lực phục nguyên mà công lực tăng tiến hơn trước đây rất nhiều lần.
Bên cạnh đó còn có Thôi Huệ, Thượng Quan Yến và Hồng Đăng phu nhân săn sóc tận tình nên sức lực chàng bình phục rất nhanh.
Suốt ba ngày, Mai Quân Bích hầu như không rời hoa sảnh, thỉnh thoảng cũng được phép dạo quanh vườn hoa tuyệt đẹp ngắm đủ loài hoa tỏa hương khoe sắc, nên mặc dù sốt ruột vì phải ngồi bó gối một nơi, nhưng cũng thấy an ủi phần nào.
Sang ngày thứ tư, ăn trưa xong, Mai Quân Bích cùng Thôi Huệ mang cờ ra đánh tiêu khiển.
Thượng Quan Yến ngồi bên xem.
Chưa được một ván chợt thấy Hồng Đăng phu nhân đi vào nói :
– Tiểu huynh đệ, hôm nay ngươi có thể gặp người từ Ca Lạc sơn trang được đưa về đây.
Mai Quân Bích bỏ quân cờ xuống trả lời :
– Việc trước đây là do hiểu lầm. Huống chi Giáo chủ đã giải thích rằng Thiết Bối Thương Cù Võ lão anh hùng mất tích không liên quan gì đến quý giáo? Tiểu sinh chỉ hối hận là đã làm thương vong nhiều đệ tử của quý giáo, còn không có sự hoài nghi gì đâu, không cần phải đến gặp nữa.
Hồng Đăng phu nhân cười nói :
– Trước khi đi, Giáo chủ đã dặn như vậy, có khi có thâm ý gì khác cũng nên, tiểu huynh đệ cứ đi một chuyến!
Thượng Quan Yến vốn lo lắng cho ngoại công. Tuy cũng tin rằng ngoại công không phải bị Huyền Nữ giáo bắt nhưng đâu phải đã hoàn toàn hết nghi ngờ?
Nàng liền nói :
– Mai đại ca! Hồng Đăng thư thư đã nói như thế, huynh hãy đi cùng với tiểu muội!
Hồng Đăng phu nhân ngăn lại :
– Yến muội cứ ngồi đây với Huệ muội. Đông người tới đó sẽ không tiện đâu!
Mai Quân Bích ngạc nhiên nghĩ thầm :
– “Vì sao Hồng Đăng phu nhân muốn mình đi cho bằng được? Bà ta định nói thâm ý của Cửu Thiên Ma Nữ là gì? Hơn nữa tại sao bà ta lại muốn chàng đi một mình mà không để Thượng Quan Yến đi theo với lý do rất gượng ép là “đông người bất tiện”?”
Chàng quyết định :
– Thôi được! Một mình đi cũng tốt.
Liền nói với Thượng Quan Yến :
– Thôi hai muội cứ ở đây chờ! Ta đi một lát sẽ về ngay.
Hồng Đăng phu nhân gật đầu nói :
– Thế là tốt! Nhưng tiểu huynh đệ đừng quên mang theo kỳ lệnh của Giáo chủ để tránh những rắc rối không cần thiết!
Rồi gọi một ả nữ tì vào ra lệnh :
– Lăng Tuyết! Ngươi dẫn công tử ra Tam Tài nham ở hậu sơn đi!
Tỳ nữ có tên Lăng Tuyết cúi mình “Dạ” một tiếng rồi dẫn Mai Quân Bích ra khỏi sảnh đường.
Mai Quân Bích lấy ống ngà voi đựng kỳ lệnh cầm tay, theo Lăng Tuyết bước đi.
Vừa ra khỏi sảnh còn nghe Hồng Đăng phu nhân dặn với theo :
– Người đó bị giam giữ đã lâu, tính khí cổ quái, tiểu huynh đệ ngươi nên nhịn hắn một chút. Nếu đại thư đoán không sai thì chuyến đi này đối với ngươi có lợi chứ không có hại gì đâu. Thôi đi đi!
Mai Quân Bích theo Lăng Tuyết ra khỏi hoa sảnh, theo một hành lang dài dẫn ra hậu sơn.
Đi chừng ba chục trượng thì thấy một bức tường cao tới sáu bảy trượng bao quanh một khu vực rộng, ở giữa có hai cánh cửa sắt lớn sơn đen khóa chặt, trên cổng viết ba chữ lớn :
“Tam Tài nham”.
Mới nhìn qua cũng biết đây là nơi giam giữ phạm nhân.
Lăng Tuyết đến trước cửa, quay lại nói :
– Công tử chờ một chút để tiểu tỳ gọi cửa.
Mai Quân Bích dừng lại.
Lăng Tuyết đến ấn vào một chỗ phía trên ổ khóa làm mở ra một ô cửa sổ nhỏ ngay trên cửa sắt.
Từ bên trong một tên hắc y hán tử thò đầu ra.
Hắn chăm chú nhìn Mai Quân Bích một lúc rồi nhìn sang Lăng Tuyết hỏi :
– Vị này là ai?
Lăng Tuyết trả lời :
– Ta phụng mệnh phu nhân đưa Mai công tử đến đây…
Tên hán tử ngắt lời :
– Có kỳ lệnh không?
Lăng Tuyết gật đầu :
– Có.
Tên hán tử gật đầu :
– Cô nương chờ cho một lát.
Nói xong quay vào, chắc thông báo với thượng cấp.
Lát sau trong cửa có tiếng loảng xoảng rồi sau đó hai cánh cửa sắt rít lên, nặng nề mở ra.
Mai Quân Bích nhìn vào thấy bên trong là một tòa lầu xây bằng đá trắng ngói xanh rất kiên cố.
Ngay trước cửa lầu có tám tên hắc y hán tử đeo trường kiếm đứng thành hàng ngũ rất nghiêm chỉnh.
Trước hàng người, một lão nhân thân hình cao lớn, râu đen dài tới ngực, trông dáng rất uy mãnh.
Lăng Tuyết dẫn Mai Quân Bích đi vào cửa tới thẳng lâu môn rồi quay lại nói khẽ với chàng :
– Xin công tử đưa kỳ lệnh ra!
Mai Quân Bích gật đầu, lấy ống ngà voi để sẵn trong tay áo mở kỳ lệnh giương cao lên.
Lão nhân cùng tám tên hán tử thấy kỳ lệnh vội cung kính cúi chào, sau đó lão nhân hai tay cầm lấy kỳ lệnh nhìn kỹ một lúc mới cúi người hỏi :
– Giáo chủ có lệnh gì không?
Lăng Tuyết đáp :
– Phu nhân thừa lệnh Giáo chủ sai tỳ nữ dẫn Mai Tam công tử tới đây gặp người bị giam giữ trong Tam Tài nham!
Lão nhân trả kỳ lệnh cho Mai Quân Bích rồi chỉ vào trong nói :
– Mời Mai Tam công tử!
Tám tên hán tử vội tránh ra nhường đường.
Mai Quân Bích nghĩ thầm :
– “Lão nhân và tám tên hán tử này canh giữ Tam Tài nham, đủ thấy người bị giam giữ là nhân vật rất quan trọng!”
Lăng Tuyết và Mai Quân Bích theo sau lão nhân cách một đoạn.
Cô ta thấp giọng nói :
– Hồ lão gia này là đệ nhất cao thủ trong bổn Giáo, võ công chỉ kém Giáo chủ và phu nhân thôi.
Mai Quân Bích hỏi :
– Vị đó danh hiệu là gì?
Lăng Tuyết đáp :
– Phách Thiên Chưởng Hồ Mãnh.
Phách Thiên Chưởng Hồ Mãnh không dẫn hai người đi lên lầu mà rẽ sang hành lang bên phải đi sâu vào.
Vượt qua một khu rừng thì đã thấy bức tường cao chắn trước mặt, như vậy là đã đến cuối Tam Tài nham.
Phách Thiên Chưởng Hồ Mãnh cứ đi thẳng tới bức tường.
Mai Quân Bích ngạc nhiên tự hỏi :
– “Đã tới tường ngăn rồi, tường cao tới năm sáu trượng chẳng dễ vượt qua, lão còn dẫn ta đi đâu nữa?”
Chàng còn nghi hoặc thì Phách Thiên Chưởng Hồ Mãnh đưa tay ấn vào một chỗ trên tường.
Chỉ nghe vang lên một chuỗi tiếng động ầm ầm, bức tường chợt mở ra một cánh cửa bí mật.
Phách Thiên Chưởng Hồ Mãnh chỉ vào cửa nói :
– Mời công tử vào!
Mai Quân Bích nhìn vào, thấy bên trong cửa là một thạch động, tuy tối nhưng hình như có ánh sáng phát ra.
Chàng nhìn Lăng Tuyết gật đầu ra hiệu.
Lăng Tuyết đi trước vào động, Mai Quân Bích theo sau.
Đi chừng hai dặm, thấy hai bên tường treo hai ngọn cung đăng đủ để nhìn rõ cảnh vật trong thạch động.
Hai người cứ theo thạch động quanh co đi vào, cứ hai ba trượng thì lại treo hai ngọn cung đăng.
Đi thêm chừng năm trượng thì thạch động rẽ làm hai, tuy có hẹp hơn nhưng cách xây dựng và bố trí không có gì khác trước.
Lăng Tuyết rẽ sang phải đi tiếp.
Thêm bốn năm trượng nữa, thạch động lại thông sang hai ngả.
Lần này Lăng Tuyết rẽ sang trái.
Cứ tiếp tục như thế một lúc, hết rẽ trái lại qua phải, đến một ngã ba nữa thì Lăng Tuyết dừng lại.
Cô ta chỉ tay sang động khẩu bên phải cúi mình nói :
– Người bắt từ Ca Lạc sơn trang tới ở trong này. Tỳ nữ không tiện vào, xin đứng ngoài này chờ. Mời công tử vào đi.
Đi chừng một tầm tên thì đến trước một gian thạch thất, có cửa sắt kiên cố nhưng chỉ chốt bên ngoài chứ không khóa.
Mai Quân Bích nghĩ thầm :
– “Nhất định người đưa từ Ca Lạc sơn trang tới bị giam trong này”.
Chàng bước đến cúi xuống nâng chốt lên.
Vì chưa biết người bên trong là ai, sẽ đối xử với mình ra sao nên chưa dám mở cửa ngay mà vận công đề phòng rồi mới bắt đầu mở cửa.
Cửa vừa mở, Mai Quân Bích liền đưa mắt nhìn vào thạch thất nhưng chưa kịp thấy người thì đã nghe một tiếng thở dài nặng nề và ảm đạm.
Mai Quân Bích không chút do dự đi thẳng vào.
Bụi bặm từ trên trần rơi xuống bám đầy người, chàng phải dừng lại dùng tay áo lau sạch mặt rồi vận hết mục lực quan sát xung quanh.
Chỉ thấy ở góc phòng có một đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình.
Phải chờ một lúc để quen với bóng tối, Mai Quân Bích mới nhận ra đó là một lão nhân đầu tóc rồi bù phủ xuống khắp người.
Lão nhân ngồi bàn tọa trên chiếc giường ở góc phòng, có lẽ lão đang vận công, vì nghe có tiếng cửa mở nên mở mắt ra nhìn.
Tuy râu tóc rối bù nhưng dáng vẻ của lão cùng ánh mắt cùng ánh mắt cũng biết lão nhân có công lực rất thâm hậu.
Chợt lão bật một tràng cười rùng rợn rồi quát lên :
– Tặc nhân Huyền Nữ giáo! Ngươi tới đây làm gì?
Mai Quân Bích vội nói :
– Lão trượng! Tiểu sinh là Mai…
Lão nhân không chờ chàng nói hết đã cướp lời :
– Câm miệng! Suốt mười bảy năm qua, lão phu nghe đủ lời dối trá của các ngươi rồi. Cút đi!
Mai Quân Bích nghĩ thầm :
– “Thì ra người này đã bị Huyền Nữ giáo giam giữ tới mười bảy năm… Một người mất đi tự do, bị giam trong ngục tối suốt mười bảy năm nên sinh ra nóng giận là điều dễ hiểu”.
Nghĩ thế, chẳng những chàng không tức giận mà còn nảy sinh sự đồng cảm.
Hơn nữa trước khi vào đây Hồng Đăng phu nhân đã dặn rằng hãy cố nhẫn nại. Đã tới đây rồi tất nên tìm hiểu nguyên do.
Mai Quân Bích liền xua tay nói :
– Lão trượng xin chớ hiểu lầm, tiểu sinh không phải…
Lão nhân lại quát lên :
– Hiểu lầm cái gì? Mười mấy năm nay các ngươi dùng đủ nhu cương, rốt cuộc cũng chỉ vì bốn câu sấm ngữ đó mà thôi. Ngươi về báo với Cửu Thiên Ma Nữ rằng đời này đừng bao giờ hi vọng cạy từ răng lão Tôn ta lời giải thích cho bốn câu đó! Hô hô! “Động trung chi động, thiên ngoại phù vân”… Hai câu đó đủ mụ ta nghĩ nát óc cho tới chết cũng không hiểu gì đâu! Hô hô hô!
Mai Quân Bích nghe mà chẳng hiểu đối phương nói gì.
Đột nhiên chàng nhớ lại trong ngôi miếu hoang ở Tuyết Phong sơn, Đăng Tâm hòa thượng có nói rằng Huyền Nữ giáo vì hai vật võ lâm chí bảo mà tìm khắp giang hồ mới phát hiện được “Động trung chi động”, đó là khu cấm địa của Ca Lạc sơn trang.
Sau này tin tức truyền ra giang hồ, có rất nhiều nhân vật võ lâm nghe phong phanh mà đổ xô tới đó đến nỗi tử mạng có đi không có về.
Trong đường hầm dẫn đến Ca Lạc sơn trang, chính Mai Quân Bích đã thấy xương người chồng chất, kể cả hàng trăm tử thi được dùng chất bôi lên để giữ cho không bị hủy hoại đứng hai bên đường hầm như người sống nữa…
Thế nhưng Huyền Nữ giáo chủ mất hai mươi năm tâm huyết vẫn không thể tìm ra hai bảo vật trong “Động trung chi động”.
Và thật không ngờ, cả hai vật võ lâm chí bảo đó lại rơi vào tay chàng!
Nghĩ tới đó, Mai Quân Bích sực hiểu ra.
Như vậy lão nhân này nhất định là người duy nhất trong thiên hạ biết được ý nghĩa bốn câu sấm ngữ của Trí Quả thiền sư lưu truyền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!