Thần Ma Hệ Thống
Chương 57: Tỷ Thí
Nhạc Trọng khẽ mĩm cười nói. Trì Dương đã tăng lên tới cấp 10 rồi, trải qua chuyển chức đã là cường giả. Hơn nữa Nhạc Trọng cũng đã mang phòng hộ phục cấp 2 đưa cho Trì Dương mặc vào, thực lực Trì Dương trong cả đoàn gần với Nhạc Trọng, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Vương Quang Hổ nhìn thấy Nhạc Trọng tự tin như thế, quay đầu nhìn về phía Trương Tường nói:
– Được rồi! Tỷ thí bắt đầu!
– Tiểu tử, mày phải chết!
Trương Tường dữ tợn cười cười, hắn giống như con báo săn mồi vậy, hắn lao về phía trước giống như mũi tên, hung hăng một quyền đánh vào mũi của Trì Dương.
Nhìn qua Trương Tường giống như một con báo đi săn, Trì Dương bước qua trái một bước né qua một quyền của Trương Tường, sau đó một vọt tới trước, một quyền đánh vào phần bụng của Trương Tường, trải qua cường hóa thì lực lượng của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Trương Tường lập tức thống khổ ôm bụng nằm trên mặt đất, hắn co người run run.
Nhìn thấy Trương Tường bị Trì Dương dễ dàng đánh bại như vậy, ánh mắt Lôi Chân ngồi bên người Vương Quang Hổ lúc này cũng co rút lại, hắn chính là đệ nhất cao thủ bên người của Vương Quang Hổ đấy, cho dù là hắn cũng khó đánh bại Trương Tường trong một chiêu.
Vương Quang Hổ nhìn qua Trì Dương, trong mắt dị quang chớp động, hai tay vỗ nhẹ mỉm cười khen:
– Hảo thân thủ!
– Quá khen.
Trì Dương nhàn nhạt ứng một câu, sau đó hắn quay trở lại ngồi bên người của Nhạc Trọng.
Vương Quang Hổ vỗ nhẹ hai tay, một nữ nhân xinh đẹp chừng hai mươi lăm tuổi đi tới.
Vương Quang Hổ nhìn qua nữ nhân kia và nói:
– Vương Oánh đỡ tam gia ra sau nghỉ ngơi đi.
Vương Oánh vội vàng đi qua vịn Trương Tường.
– Cút ngay! Đừng đụng lão tử. Thối kỹ nữ!
Vẻ mặt Trương Tường vặn vẹo, trở tay bạt tai Vương Oánh một cái, đứng lên, hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn qua Nhạc Trọng cùng Trì Dương, chợt đi ra phía sau.
Vương Oánh bị Trương Tường tát một cái nhưng lại không dám có chút tức giận nào, chỉ thấy vành mắt của nàng đỏ lên như chực khóc.
Vương Quang Hổ giống như không có nhìn thấy Vương Oánh bị đánh, lãnh đạm nói:
– Đi xuống đi! Vương Oánh!
Vương Oánh thấp giọng nói một câu, sau đó rời rời đi:
– Vâng! Hổ ca!
Vương Quang Hổ nhìn qua đặc chủng khô lâu Bạch Cốt đứng bên người của Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra hào quang nóng rực.
– Nhạc Trọng, có thể nói cho tôi biết khô lâu bên người của anh từ đâu có được hay không?
Nhạc Trọng chiến một trận với Trần Tứ thì Vương Quang Hổ cũng nhìn vào trong mắt, mặc dù bị đạn súng trường xạ kích nhưng Bạch Cốt không có sụp đổ nát bấy, ngược lại hành động nhanh nhẹn vượt xa thường nhân. Nếu không Vương Quang Hổ dẫn người vây quanh hai chiếc Đông Phong kilocalo lấy chư nữ làm con tin, một mình Bạch Cốt cũng chém giết đám người Trần Tứ rồi.
Nhạc Trọng cười cười, cũng không có giấu diếm:
– Đây là năng lực của tôi!
Đó cũng không phải là bí mật gì đáng giấu diếm, chỉ cần không phải đồ đần thì ai cũng đoán ra được.
Vương Quang Hổ tiếp tục truy vấn nói:
– Làm cách nào mới có thể đạt được năng lực đây?
Lôi Chấn, Trần Ngôn cũng vãnh tai muốn nghe đáp án của vấn đề. Trong tận thế này nắm đấm lớn mới là đạo lý, cũng là tiền vốn để sống sót. Ai cũng muốn đạt được năng lực đặc thù như vậy.
Nhạc Trọng nói:
– Thời điểm chiến đấu cận thân với tang thi, chúng sẽ theo tỷ lệ mà rơi ra sách kỹ năng. Từ trong những sách kỹ năng này đạt được năng lực đặc thù. Tôi chính là lợi dụng sách kỹ năng này đạt được năng lực này.
Đây cũng không phải là bí mật gì. Trong đoàn người Nhạc Trọng ai cũng biết rõ cả. Nhưng mà biết là một chuyện, đi làm lại là chuyện khác, không có mấy người dám vật lộn với tang thi cả. Dù sao chỉ cần trong lúc vật lộn với tang thi mà bị thương thì đại biểu bản thân là người chết.
Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, Trần Ngôn đều nhướng mày, nhìn nhau. Tang thi bọn họ cũng giết không ít, nhưng mà cận thân vật lộn với tang thi thì bọn họ chưa từng làm qua. Dù sao có súng thì ai lại đi cầm côn gỗ vật lộn với tang thi chứ, đây không phải là ngốc sao? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Một gã nam tử trung niên dáng người hơi mập, tướng mạo chất phác đi tới bên cạnh Vương Quang Hổ báo cáo:
– Hổ ca, đồ ăn chuẩn bị tốt rồi.
Vương Quang Hổ gật gật đầu, chợt nhìn qua Nhạc Trọng cười nói:
– Nhạc Trọng anh đường xa vất vả đi tới đây, ăn cơm trước đi.
Vương Quang Hổ hai tay vỗ nhẹ, một nữ tử xinh đẹp mặt sườn xám bưng đồ ăn tới cho mọi người.
Thức ăn chia làm hai chủng, Nhạc Trọng, Trì Dương, Vương Song, Vương Quang Hổ, Lôi Chấn sáu người bày biện thịt gà khó gặp trong tận thế, rau dại xào, ốc đồng xào, ếch xào lăn cùng chén cơm trắng lớn, bánh bao như tuyết.
Trên mặt bàn đám nữ sinh Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn, Trần Dao lại bày ra một bát cháo rau dại.
Sáu người Nhạc Trọng ăn ở trong phòng. Kỷ Thanh Vũ và các nữ sinh thì ăn cơm ở ngoài sân.
Trương Tâm bình thường điêu ngoa cầm lấy bát cháo rau dại lên xem, một mùi thiu ăn vào một ngụm, nàng buồn nôn nhịn không được mà nôn ra ngoài:
– Phi! Đây mà là đồ ăn sao? Đây là cho người ăn sao?
Từ khi bị Nhạc Trọng cứu thì Trương Tâm chưa từng bị đói bụng qua bao giờ, tuy thức ăn không so được với tận thế, nhưng mà cơm trắng và mì ăn liền thì không thiếu.
Những nữ nhân khác cũng ăn xong một ngụm và nhổ ra ngoai, đây không phải là đồ cho người ăn.
Nhìn thây những nữ sinh ăn một ngụm rồi nôn ra ngoài, mấy tiểu hài tử đang vụng trộm trốn một bên nhìn xem, những đứa bé kia vội vàng chạy tới bãi nhổ của Trương Tâm và những nữ hài khác nhặt lên, dùng quần áo lau lau một chút rồi nhét vào trong miệng.
Một tiểu nam hài chạy đến trước người Trương Tâm và dùng ánh mắt to tròn đen nháy nhìn qua Trương Tâm nói:
– Đại tỷ tỷ xinh đẹp, chị không ăn những vật này thì có thể hay cho chúng em không? Chúng em đói!
Trương Tâm nhìn qua tiểu nam hài cực đói kia thì trong mắt tràn ngập đồng tình, lấy một miếng bánh bích quy áp súc ra đưa cho tiểu nam hài:
– Những vật này sao có thể ăn! Đây là bánh bích quy áp súc, cho em đấy!
*Bánh quy áp súc: bánh quy này bề ngoài bình thường, sau khi ăn vào bụng và uống một chút nước sẽ nở ra đầy bụng, chỉ ăn một cái là no.
Cái kia tiểu nam hài vừa tiếp xúc với qua cái kia khối áp súc bánh bích quy, vừa nói tạ một bên đi nhanh hướng về bên ngoài bỏ chạy:
– Đa tạ tỷ tỷ! Đa tạ tỷ tỷ!
– Đại tỷ tỷ xinh đẹp! Cho em chút gì ăn đi! Em đói!
– Đại tỷ tỷ xinh đẹp! Chị là người tốt, van cầu chị cho em chút gì ăn đi, em đói!
…
Nhìn thấyTrương Tâm thiện tâm như vậy, một tiểu hài tử nhanh chóng vây quanh trước mặt Trương Tâm, nhìn qua nàng đau khổ cầu xin.
Trương Tâm có chút không biết làm sao, cuối cùng đem các loại đồ ăn vặt trên người lấy ra cho đám tiểu hài tử.
Những nữ sinh khác cũng đại phát thiện tâm, cũng đem đồ ăn vặt ra cho đám tiểu hài tử, hơn nữa tặng bát cháo rau dại cho đám tiểu hài tử ăn.
Nhìn một đám con nít không ngừng xì sụp ăn bát cháo mà các nàng không ăn được, những nữ sinh được Nhạc Trọng bảo hộ chưa từng chịu đau khổ cũng đau lòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!