Thần Mộ Chi Huyết Đế - Chương 17: Vô đề.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Thần Mộ Chi Huyết Đế


Chương 17: Vô đề.


– Cái gì ngươi nói ngươi là cư dân ở Địa Ngục tầng thứ ba này ư? Sao có thể như vậy được?

Đông Phương Trường Minh nghe xong lời của phụ nhân kinh ngạc hỏi.

– Ai! Đại nhân ngài có chỗ không biết chỗ này của chúng tôi ban đầu căn bản không phải là Địa Ngục tầng thứ ba mà là một thế giới có tên là Thanh Nguyên Huyền Giới những người sinh sống ở đây đều có một cuộc sống phi thường phi thường hạnh phúc và mỹ mãn. Nhưng đến một ngày kia đột nhiên lại có một đám người ngoại lai đột nhiên xông vào nơi này bọn chúng vừa xuất hiện đã điên cuồng tấn công bộ lạc của chúng tôi giết chết rất nhiều người, cũng may là tổ tông chúng tôi cũng coi như là có chút thực lực có thể miễn cưỡng bảo vệ an toàn cho những người còn lại nhưng từ đó tất cả mọi người đều phải sống trong một cuộc sống tràn ngập nỗi sợ hãi căn bản không dám bước ra khỏi phạm vi bộ lạc một bước!!

Phụ nhân chậm rãi kể lại.

– Hử! Theo ngươi nói như vậy thì mẹ con ngươi đáng lý ra cũng phải ở cùng với những người khác trong bộ lạc mới đúng. Tại sao lại một mình sống ở nơi nguy hiểm này?

Đông Phương Trường Minh nghe xong nhíu mày một cái rồi lại hỏi tiếp.

– Bẩm đại nhân sở dĩ mẹ con chúng tôi phải lưu lạc đến nơi này cũng là do một tên Đại Vu Sư A Kỳ Cổ Đức làm hại!!

Phụ nhân lộ ra vẻ thống khổ nói.

– Đại Vu Sư A Kỳ Cổ Đức? Hắn là ai?

Đông Phương Trường Minh lại hỏi tiếp.

– Bẩm đại nhân thật ra tôi cũng không biết hắn thật ra là ai chỉ biết là từ khi hắn xuất hiện đã thống nhất đám ác đồ ở chỗ này lại tự xưng là Đại Vu Sư. Khoảng nửa năm trước hắn đột nhiên dẫn theo hơn trăm tên ác đồ đến hủy diệt bộ lạc của tôi giết chết chồng của tôi còn vô sỉ nói muốn lấy tôi làm vợ nữa!Tôi đương nhiên không thể đồng ý vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn theo con nhỏ rời đi bộ lạc lưu lạc tới đây!!

Phụ nhân từ từ kể lại câu chuyện của mình sau khi nói xong không thể nhịn được nữa bật khóc thành tiếng nước mắt rơi đầy mặt.

– Ai!

Đông Phương Trường Minh thấy vậy trong lòng cũng không nhịn được sinh ra chút đồng tình với tình cảnh nàng im lặng thở dài một tiếng.

– Đại nhân không biết ngài có thể đáp ứng tiểu nhân một chuyện không? Xin ngài hãy thay ta chăm sóc con ta.Có được không??

Lúc này người phụ nhân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.

– Cái này sao? Được! Ta hứa với ngươi sẽ thay ngươi chăm sóc cho con trai của ngươi!!

Đông Phương Trường Minh nghe thấy lời của phụ nhân thì hơi do dự một chút rồi gật đầu nói.

– Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!!

Người phụ nhân nghe vậy thì vui mừng vô cùng liên tục dập đầu với Đông Phương Trường Minh.

– Mẹ không cần cầu xin hắn! Con sẽ không đi với hắn đâu. Con muốn ở đây với mẹ!!

Người thiếu niên ở cạnh thấy vậy thì liên tục hét lên mấy tiếng rồi chạy tới nắm lấy tay mẹ mình muốn kéo nàng đứng lên nhưng lúc hắn đến gần thì lại phát hiện hai mắt của người phụ nhân đã nhắm lại trên người không còn chút hơi thở nào rõ ràng là đã chết đi.

– Mẹ ơi mẹ làm sao vậy? Mẹ mau tỉnh lại đi! Đừng dọa con mà!!!

Người thiếu niên căn bản không bản không biết được mẹ của mình đã chết liên tục dùng tay lay động cái xác nhưng mặc kệ hắn lay động mạnh thế nào người phụ nhân cũng đã mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa!!

– Thiếu niên ngươi đứng lên đi! Từ hôm nay ngươi hãy đi theo ta. Mẹ của ngươi đã giao ngươi cho ta thì sau này ta nhất định sẽ chiếu cố tốt ngươi!!

Đông Phương Trường Minh nhìn người thiếu niên thần sắc phức tạp nói.

– Hừ! Ai cần ngươi chiếu cố chứ? Ta muốn ở lại đây với mẹ ta. Ngươi mau cút đi!!

Người thiếu niên nhìn Đông Phương Trường Minh thét lên một tiếng sau đó tiếp tục ôm thi thể của mẹ mình gào khóc.

– Hừ! Ngươi quỳ ở đây thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho mẫu thân, báo thù cho phụ thân giải cứu những người giống như ngươi ra khỏi bể khổ sao??

Đông Phương Trường Minh nghe thấy câu nói của người thiếu niên thì trên mặt thoáng hiện lên vẻ âm trầm hừ nhẹ một tiếng rồi trầm giọng nói.

– Ngươi nói như vậy chẳng lẽ ngươi có thể giúp ta báo thù? Nếu thật như vậy thì cho dù ngươi muốn ta làm gì cũng được!!

Người thiếu niên nghe thấy câu nói đó thì hai mắt sáng lên nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là nhất định phải giết chết A Kỳ Cổ Đức trả thù cho cha mẹ đồng thời phải làm cho cuộc sống của người dân trong bộ lạc khôi phục lại giống như lúc trước không cần phải chịu khổ nữa vì đạt được mục tiêu này dù phải trả giá như thế nào thì thiếu niên cũng nguyện ý!!

– Ngươi không cần làm gì cả! Chỉ cần chịu bái ta làm sư phụ thì ta không những sẽ giúp ngươi báo thù mà còn dạy cho ngươi tuyệt thế thần công để ngươi có thể bảo vệ những người muốn bảo vệ!!

Đông Phương Trường Minh nhìn người thiếu niên nói.

– Được! Sư phụ tại thượng xin hãy nhận đệ tử ba lạy!!

Người thiếu niên nghe vậy lập tức quỳ xuống nhìn Đông Phương Trường Minh dập đầu ba cái sau đó nói.

– Tốt! Đứng lên đi!

Đông Phương Trường Minh phất tay nhìn người thiếu niên nói.

– Tạ sư phụ!

Người thiếu niên cung kính nói một tiếng sau đó từ dưới mặt đất đứng lên.

– Đúng rồi ngươi tên là gì?

Đông Phương Trường Minh bất chợt nhìn thiếu niên hỏi nói chuyện đến lúc này hắn mới nhận ra là mình còn chưa biết tên của đối phương.

– Bẩm sư phụ con không có tên từ xưa đến nay mẹ và mọi người trong bộ lạc đều chỉ gọi còn là Vũ nhi thôi ạ!!

Thiếu niên nhìn Đông Phương Trường Minh nói.

– Vậy sao? Vậy thì từ bây giờ ngươi gọi là Đông Phương Vũ Thiên đi hy vọng sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ giống như tên có thể hóa thân thành phượng hoàng bay múa khắp cửu thiên!!

Đông Phương Trường Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

– Tạ sư phụ đặt tên! Mẹ người nghe thấy không? Hiện tại con tên là Đông Phương Vũ Thiên đó! Mẹ yên tâm đi một ngày nào đó con nhất định sẽ biến cái tên này thành cái tên khiến mẹ tự hào!!

Người thiếu niên sau khi nghe xong cái tên của mình thì nhìn Đông Phương Trường Minh cung kính nói một tiếng sau đó nhìn sang thi thể của mẹ mình âm thầm nói.

– Được rồi! Vũ Thiên con an táng mẫu thân mình đi sau đó dẫn đường cho ta tới chỗ của tên Đại Ma Vương A Kỳ Cổ Đức đó!!

Đông Phương Trường Minh nhìn Đông Phương Vũ Thiên trầm giọng nói.

– Dạ!

Đông Phương Vũ Thiên gật đầu một cái tiếp đó lập tức chuẩn bị an táng cho mẹ mình.

…..

Hang ổ của Đại Ma Vương A Kỳ Cổ Đức nằm trong Tử Vong Hải ở phía bắc của Tầng Địa Ngục thứ ba dưới sự hướng dẫn Đông Phương Vũ Thiên chỉ mất thời gian ba ngày thì Đông Phương Trường Minh đã tới được đó.

– Vũ Thiên đây chính là nơi ở của A Kỳ Cổ Đức đó sao?

Lúc này chỉ thấy Đông Phương Trường Minh đứng trên bầu trời cẩn thận quan sát tòa thành bảo ngăm đen phía dưới mặt biển một chút rồi xoay đầu nhìn Đông Phương Vũ Thiên hỏi.

– Đúng vậy!

Đông Phương Vũ Thiên đang ở bên trong Nội Thiên Địa của Đông Phương Trường Minh nghe hỏi thì liều mạng gật đầu một cái.

– Được! Con ở bên trong đi. Việc tiếp theo cứ để ta xử lý!!

Đông Phương Trường Minh trịnh trọng nói một tiếng sau đó đóng Nội Thiên Địa của mình lại.

– A Kỳ Cổ Đức ngươi mau cút ra đây cho ta!!

Tiếp theo chỉ nghe Đông Phương Trường Minh sử dụng Long Ngâm Công thét lớn một tiếng kinh thiên động địa.

– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Tiếng thét vừa vang lên tất cả đám cương thi thủ vệ đang đứng trên tường thành của Tử Vong Thành Bảo lập tức không chịu nổi áp lực ầm ầm nổ tung.

– Grao!!

Trong Tử Vong Thành Bảo đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm to lớn tiếp theo chỉ thấy một con Tứ Giai Cốt Long từ trong đó bay ra trên lưng nó là một lão giả tóc bạc thân hình gầy như que củi đang đứng.

– Ngươi là ai mà dám tự tiện công kích Tử Vong Thành Bảo của vĩ đại Đại Vu Sư A Kỳ Cổ Đức ta??

Đại Vu Sư A Kỳ Cổ Đức nhìn Đông Phương Trường Minh quát hỏi.

– Ta là người đến giết ngươi!!

Đông Phương Trường Minh âm trầm nói một tiếng sau đó đập mạnh Thánh Long Chi Dực dùng tốc độ như là thuấn di xuất hiện trước mặt A Kỳ Cổ Đức chém mạnh xuống một đao.

– Keng!

Những tưởng A Kỳ Cổ Đức sẽ bị một đao của Đông Phương Trường Minh phanh thây không ngờ Huyết Nguyệt Đao lại chỉ có thể phá được lớp hắc bào mà A Kỳ Cổ Đức mặc bên ngoài chứ căn bản không thể tổn thương thân thể hắn.

– Khặc khặc… Muốn giết ta đúng là nằm mơ. Chịu chết đi!!

A Kỳ Cổ Đức cười quái dị một tiếng tiếp theo xuất ra một đòn Âm Thi Trảo muốn moi tim của Đông Phương Trường Minh ra nhưng khi trảo chiêu của hắn đánh trúng người Đông Phương Trường Minh cũng chỉ cắm vào thịt được ba phân rồi không thể tiến thêm chút nào nữa.

– Sao lại như vậy?

A Kỳ Cổ Đức kinh ngạc kêu lên.

– Lão yêu vật đừng tưởng trên đời này chỉ có ngươi mới biết cường hóa thân thể chứ! Cút đi cho ta!!

Đông Phương Trường Minh nhìn A Kỳ Cổ Đức cười nói một tiếng sau đó hung mãnh xuất ra một quyền đánh bay hắn đi.

– Khốn kiếp! Vĩ đại Minh Thần xin hãy nghe lời cầu nguyện theo lời cầu nguyện của tín đồ của ngài…

A Kỳ Cổ Đức vừa ổn định thân hình lại lập tức lầm bầm niệm chú ngữ chuẩn bị thi triển ra ma pháp cấm chú để phản kích.

– Vút vút vút…

Nhưng hắn còn chưa niệm xong đã nhìn thấy đã nhìn thấy hàng trăm mũi băng thương cùng lúc bắn về phía hắn.

– Ầm!

A Kỳ Cổ Đức lập tức đại kinh thất sắc vội vàng bay lên tránh né đáng tiếc Đông Phương Trường Minh làm sao có thể cho hắn cơ hội lập tức lật tay một cái thi triển một đòn Diệt Thiên Thủ ép hắn trở về chỗ cũ.

– Aaaaaa…..

Không thể tránh né trong chớp mắt cơ thể A Kỳ Cổ Đức đã bị hàng trăm mũi băng tiễn xuyên thủng. Thứ chảy ra từ những vết thương của hắn cũng không phải là máu tươi mà là từng luồng nước vàng hôi thối khiến cho người ta có cảm giác muốn nôn mửa.

– Ghê tởm! Loại như ngươi nên sớm biến mất trên đời đừng ở lại làm ảnh hưởng không khí nữa! Huyết Đao – Lăng Trì!!

Đông Phương Trường Minh nhìn A Kỳ Cổ Đức như vậy thì mắng một tiếng sau đó chém ra một đao.

– A!

A Kỳ Cổ Đức đang bị trọng thương làm sao có thể chịu được một đao này trong chớp mắt đã bị chém thành tám mảnh rơi xuống biển trên bầu trời chỉ còn lại nửa cái đầu của hắn và một viên Thi Đan màu đỏ lớn bằng nắm tay.

– Phù! Xong rồi Vũ Thiên ngươi ra đi!!

Đông Phường Trường Minh thở nhẹ một tiếng đáp xuống mặt đất rồi nhìn vào trong Nội Thiên Địa nói.

– Sư phụ thật sự đã xong rồi sao?

Đông Phương Vũ Thiên lú đầu từ trong Nội Thiên Địa ra nhìn Đông Phương Trường Minh kinh ngạc hỏi hắn không tin được Đại Vu Sư A Kỳ Cổ Đức lại bị sư phụ của mình giải quyết nhanh như vậy.

– Ừ!

Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó ném nửa cái đầu lâu còn thừa lại của A Kỳ Cổ Đức cho Đông Phương Vũ Thiên.

– Cha, mẹ thù của các người được báo rồi!!

Đông Phương Vũ Thiên run run nhận lấy cái đầu lâu trong tay Đông Phương Trường Minh đưa lên trời cao hét lớn một tiếng.

– Sư phụ đa tạ người! Đại ân của người kiếp này con nguyện làm trâu làm ngựa để trả!!

Sau một lúc kích động qua đi Đông Phương Vũ Thiên lập tức quỳ xuống trước mặt Đông Phương Trường Minh cảm kích nói.

– Mau đứng lên đi! Ta đã sớm nói rồi ngươi đã bái ta làm thầy thì chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta không cần đa lễ như vậy. Bây giờ chuyện quan trọng con cần làm là mau chóng đi cứu những người trong bộ lạc của con rồi chúng ta nhanh chóng trở về nói thật ta không thích chỗ này chút nào!!

Đông Phương Trường Minh phất tay nâng Đông Phương Vũ Thiên lại cười nói.

– Vâng sư phụ con lập tức đi ngay!!

Đông Phương Vũ Thiên nghe vậy trịnh trọng gật đầu một cái rồi sau đó vội vàng chạy vào trong Tử Vong Thành Bảo giải cứu tộc nhân của mình.

PS: Truyện này là Đồng Nhân Thần Mộ nên ít nhiều mình cũng có học cách viết của tác giả. Cho nên đôi lúc có hai ba câu hơi điên điên tửng tửng nha! Mong các bạn thông cảm!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN