Thần Mộ Chi Huyết Đế
Chương 306: Tấn công hỗn độn tộc (1)
– Vô số năm nay bổn tọa thông qua bốn loại tâm tình hỉ, lạc, ai, nộ, biến hóa của bản thân sáng tạo một thức đại thần thông ngày hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử.
– Ta có vui mừng bởi vì được sinh ra trên thế gian!
– Ta có lạc thú bởi vì được nghiên cứu quy tắc trong thiên địa sáng tạo vạn vật trên thế gian!
– Ta có ai bởi vì vạn vật do ta sáng tạo dám chống lại ta!
– Từ bi ai lại sinh ra phẫn nộ. Ta muốn những kẻ nghịch thiên bất kể là ai đều phải bị diệt sạch sẽ mãi mãi không thể nào siêu sinh.
Thiên Đạo quát khẽ một tiếng.
Lời vừa dứt trong đồng tử của Thiên Đạo Chi Nhãn lộ ra hào quang sáng ngời, bên trong đó đầu tiên ẩn chứa sự vui mừng cực lớn tiếp đó chuyển hóa thành lạc thú vô biên bất quá rất nhanh lại biến thành là bi ai khôn cùng, cuối cùng sự phẫn nộ như muốn nuốt lấy cả thế giới mạnh mẽ hiện ra.
Bốn loại cảm xúc hỗn tạp này không ngừng xoay chuyển trong mắt của Thiên Đạo trong quá trình này thiên địa nguyên khí xung quanh cùng với lực lượng của ba nghìn thiên đạo đều bị hút lấy ngưng tụ thành một ngón tay có đường kính mấy triệu trượng.
Khi ngón tay đó vừa hoàn thành bốn luồng cảm xúc của Thiên Đạo bất chợt từ trong mắt của nó lao ra dung nhập vào bên trong đó, khí thế của ngón tay trong phút chốc bạo tăng một luồng khí tức hủy diệt cường đại lộ ra khiến cho không gian xung quanh đều bị nghiền nát.
– Lấy tên của ta Thiên Đạo Tứ Dục hóa thành Diệt Thế Nhất Chỉ hàng lâm nơi này đánh chết kẻ nghịch thiên này cho ta!
Thiên Đạo lại rống lên một tiếng ngón tay đó liền ầm ầm giáng xuống chỗ Đông Phương Trường Minh đang đứng.
– Thiên Đạo ngươi nói đúng thiên địa vạn vật đều do ngươi sáng tạo bọn họ phản bội ngươi đương nhiên có quyền bi thương cùng phẫn nộ, nhưng bản thân ngươi có từng nghĩ qua tại sao vạn vật sinh linh phải phản bội chống lại ngươi hay không? Đó là bởi vì ngươi muốn hủy diệt bọn họ!
Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói.
– Như ta đã nói lúc trước vạn vật sinh linh trên thế gian đều do bản thân ngươi sáng tạo ra có thể nói ngươi là cha mẹ của của tất cả bọn ta cũng không quá đáng có điều ngươi lại vì tư dục
của bản thân mà giáng Đại Phá Diệt Thiên Kiếp xuống hủy diệt sinh mạng của bọn họ việc này giống như con cái bị cha mẹ của mình tự tay giết chết vậy, sự phẫn nộ lúc đó của bọn họ ta tin rằng không kém gì sự phẫn nộ của ngươi hiện tại ta sẽ dùng nhân nộ chống lại thiên nộ!
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
Tiếp theo Đông Phương Trường Minh lại vung tay lên mở rộng Nội Thiên Địa của mình ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người chỉ thấy mấy tỉ linh hồn của các loại sinh linh từ Huyết Hải bên trong Nội Thiên Địa của Đông Phương Trường Minh nối đuôi nhau bay ra khi nhìn về phía Thiên Đạo Chi Nhãn ở phía trên trời không có ngoại lệ tất cả đều lộ ngập trời oán khí.
Đó không phải oán khí tầm thường mà là oán khí do những người tự nguyện chịu chết, cam chịu mãi mãi tịch diệt vĩnh thế không thể chuyển sinh chỉ cầu có thể giết chết kẻ địch của mình phát ra đối diện với nó cho dù Thiên Giai cường giả cũng cảm thấy lạnh người không dám nhìn vào quá lâu chỉ liếc thoáng qua một cái đã ngay lập tức thu hồi ánh mắt.
Đồng thời trong lòng mỗi người âm thầm cảm thán một câu lời nói của Đông Phương Trường Minh quả thật không sai một chút nào oán khí do muôn vạn sinh linh chết oan phát ra quả thật không thua kém Thiên Đạo Chi Nộ một chút nào.
Chỉ là không biết thật ra chúng có đủ uy lực để trợ giúp Đông Phương Trường Minh đối chiến với một chỉ Thần Thông của Thiên Đạo hay không?
Tất cả mọi người vừa nghĩ vừa lén lút đưa mắt nhìn về phía Lục Đạo Ma Thần chờ đợi hành tiếp theo của Đông Phương Trường Minh.
– Các vị xin các ngươi hãy giúp ta một phần sức cùng nhau hủy diệt Thiên Đạo Chi Nhãn!
Giờ phút này chỉ thấy Đông Phương Trường Minh kính cẩn nhìn về phía mấy tỉ oan hồn thi lễ một cái sau đó nói.
– Được!
Mấy tỉ oan hồn nghe thấy lời nói của hắn thì đồng thanh kêu lên một tiếng rồi hóa thành một dòng sông máu tràn vào thân thể của Đông Phương Trường Minh.
– Ầm!
Trong chớp mắt khí thế của Đông Phương Trường Minh bạo tăng gấp trăm lần thân thể Ma Thần khổng lồ từ màu đen bóng chuyển thành đỏ rực.
– Thiên Đạo ngươi thử xem uy lực do oán khí của hàng tỉ linh hồn mà ngươi đã giết hại tập hợp lại mà thành đi Tê Thiên!
Hắn ngẩng đầu quát lên một tiếng sau đó xuất ra một trảo.
– Ầm!
Huyết sắc trảo cương vừa va chạm với Diệt Thế Nhất Chỉ trong không gian lập tức vang lên một tiếng nổ to kinh thiên động địa.
Tiếng nổ không chỉ khiến cho Nhân Gian Giới ầm ầm chấn động mà còn truyền đi khắp Lục Giới.
Mấy người Sở Tương Ngọc, Hắc Đế Tư, Thần Tổ, Thái Nhất đồng thời dừng tay lại nhìn về phía Nhân Gian Giới quan sát trận chiến giữa Thiên Đạo Chi Nhãn cùng Đông Phương Trường Minh.
Ngay cả Đệ Lục Giới trước giờ luôn trong tình trạng ẩn thế không ra lần này cũng có một đạo thần thức xuất hiện quan chiến.
– Không nghĩ tới sau khi sống lại thực lực của Đông Phương Trường Minh chẳng những không giảm đi ngược lại còn giống như tăng lên không ít, xem ra ta phải mau chóng tìm cách đối phó với hắn mới được nếu không thì sẽ không ổn!
Bất quá đạo thần thức này chỉ lưu lại một chút lưu lại một câu nói không đầu không đuôi thì đã rút lui.
….
Nhân Gian Giới.
– Phá!
Sau một lúc lâu giằng co không có kết quả đột nhiên Đông Phương Trường Minh bất ngờ quát lớn một tiếng.
– Ầm ầm ầm….
Trong khoảng khắc uy lực của huyết sắc trảo cương như lại bạo tăng gấp trăm lần ầm ầm nghiền nát Diệt Thế Nhất Chỉ do Thiên Đạo phát ra.
Bay tới cắm thẳng vào bên trong Thiên Đạo Chi Nhãn.
– A!
Tuy rằng Thiên Đạo chỉ là do ý niệm hội tụ lại mà thành không phải bản thể thật sự nhưng vẫn bị huyết trảo của Đông Phương Trường Minh đánh bị thương thống khổ kêu lên một tiếng.
– Đông Phương Trường Minh tên khốn kiếp đây là ngươi ép ta, đừng trách ta độc ác Minh Phong Thiên Kiếp lâm!
Trong mắt của Thiên Đạo hiện lên vẻ điên cuồng kêu lên lớn một tiếng tiếp theo chỉ thấy từng luồng hỏa diễm từ bên trong mắt của nó bắn ra xông thẳng về phía Đông Phương Trường Minh.
Khi vừa tiếp xúc với nó Đông Phương Trường Minh chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như bị lửa dữ thiêu đốt nhất thời đau đớn khôn cùng không thể nào chịu đựng được.
Bất quá rất nhanh cảm giác đó đã biến mất đây nhưng cũng không phải bởi vì Đông Phương Trường Minh đã hóa giải nó mà là do hàng tỉ oan hồn trong cơ thể hắn thay hắn gánh chịu Minh Phong Thiên Kiếp của Thiên Đạo để cho hắn có thể tiếp tục tiến lên thay bọn họ giết chết kẻ địch.
– Sao lại như vậy?
Thiên Đạo kinh ngạc kêu lên một tiếng hắn không thể nào tin được Minh Phong Thiên Kiếp do mình thiêu đốt hồn lực phát ra có thể thiêu chết Nghịch Thiên Cấp cường giả lại bị một tỉ oan hồn nhỏ yếu hóa giải.
– Thiên Đạo ta đã nói rồi ngươi đừng xem thường lực lượng của chúng sinh, sẽ có ngày ngươi chết dưới chúng sinh hợp lực!!
Đông Phương Trường Minh quát lên một tiếng sau đó xé tan Thiên Đạo Chi Nhãn ra làm hai, hai tay đồng thời phát lực hoàn toàn nghiền nát nó thành tro bụi.
Nhưng sau khi làm xong toàn thân Đông Phương Trường Minh đột nhiên lộ rõ vẻ suy yếu loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
– Đại ca huynh sao rồi?
Đông Phương Chính thấy vậy lập tức bay tới đỡ lấy đại ca của mình lo lắng hỏi.
– Ta không có chuyện gì chẳng qua bị chút vết thương do chiêu thức của Thiên Đạo cho nên có lẽ phải bế quan chữa thương một thời gian, trong lúc này chuyện ổn định lòng người có lẽ phải giao lại cho đệ rồi!
Đông Phương Trường Minh gượng cười nói.
– Đại ca huynh cứ yên tâm giao mọi chuyện cho đệ đi!
Đông Phương Chính trầm giọng nói.
– Được!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó quay đầu bước vào trong đại điện của mình.
Minh Phong Thiên Kiếp thật không hổ danh cấm kỵ tuyệt chiêu do Thiên Đạo thiêu đốt hồn lực phát ra uy lực quả nhiên đáng sợ vô cùng tuy rằng đã có mấy tỉ oan hồn giúp cho Đông Phương Trường Minh chống đỡ nhưng vẫn khiến cho linh hồn của hắn trọng thương. Vết thương này cực tuy không nghiêm trọng lắm có điều nếu không có mấy trăm năm nghỉ ngơi thì căn bản không thể nào khôi phục lại được!
Nếu như lần này Thiên Đạo phủ xuống hơn phân nửa ý thức thì có hậu quả thế nào Đông Phương Trường Minh cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả thế nào. Bất quá trong cái rủi cũng có cái may lần này Đông Phương Trường Minh có thể thu thập hết tất cả mảnh vỡ của Lục Đạo Luân Hồi Bàn như vậy sau này khi đối phó với Thiên Đạo khả năng thành công của hắn sẽ gia tăng rất nhiều.
– Khốn kiếp! Đông Phương Trường Minh ngươi đừng đắc ý quá sớm. Cái gì mà chúng sinh hợp lực chứ? Ngày hôm nay bất quá chỉ là ngươi gặp may có một đám kiến cỏ giúp đỡ mới có thể đánh bại phân thân của ta, đợi sau này khi ngươi đến trước mặt ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra sau đó dùng Minh Hỏa Thiên Kiếp luyện hóa linh hồn của ngươi!
Cùng lúc này ở trên tầng cao nhất của Cửu Trọng Thiên bản thể của Thiên Đạo vốn đang ngủ say vì phân thân bị tiêu diệt mà bất ngờ tỉnh lại phẫn nộ kêu lớn một tiếng.
Âm thanh của nó vang vọng khắp chín tầng Cửu Trọng Thiên khiến cho vô số Thiên Thú sợ hãi quỳ xuống đất.
Ở một phía khác
….
Thời gian chớp mắt trong chớp mắt đã bốn trăm năm trôi qua.
Một ngày này cánh cửa vốn luôn đóng chặt của Lục Tà Điện bỗng nhiên bước ra một người thanh niên tóc trắng từ bên trong đó bước ra hắn đương nhiên chính là Đông Phương Trường Minh.
– Vút vút….
Vừa cảm nhận được khí tức của hắn mấy người Nạp Lan Nhược Thủy đang phân tán lập tức bay tới xuất hiện trước mặt hắn.
– Trường Minh vết thương của huynh khôi phục rồi sao?
Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cùng nhìn hắn hỏi.
– Đúng vậy! Đã làm hai nàng lo lắng rồi!
Đông Phương Trường Minh mỉm cười một cái.
– Mọi người vào trong rồi hãy nói chuyện đi!
Tiếp theo hắn lại nhìn những người còn lại nói.
– Ừm!
Bọn họ nghe vậy đương nhiên không có lý do phản đối gật đầu một cái sau đó tất cả bước vào trong đại điện.
– Sở Nguyệt sự vận hành của Thiên Nguyên Đại Lục vẫn ổn chứ?
Đợi sau khi mọi người Đông Phương Trường Minh mới nhìn Sở Nguyệt hỏi.
– Đông Phương huynh yên tâm đi bách tính Đại Sở đã khôi phục cuộc sống bình thường đợi tới lúc Sinh Mệnh Nguyên Tuyền xuất hiện sinh cơ lần nữa xuất hiện trên Hắc Ám Đại Lục ngoài kia đến lúc đó tất cả có thể ra ngoài.
Sở Nguyệt trầm giọng nói.
Sau khi Đại Phá Diệt Thiên Kiếp xảy ra ngoại trừ Thiên Nguyên Đại Lục được Thiên Cương Địa Sát Đại Trận của Đông Phương Trường Minh bảo vệ ra những nơi khác đều hóa thành Hắc Ám Đại Lục tràn đầy tử khí.
Phần tử khí này mặc dù không thể ảnh hưởng đến cường giả như Đông Phương Trường Minh nhưng đối với những người từ cấp bậc Tiên Thần trở xuống thì tuyệt đối là khí độc đoạt mạng vừa tiếp xúc chắc chắn sẽ mất mạng chỉ có thể đợi khi Sinh Mệnh Nguyên Tuyền xuất hiện mới có thể dựa vào sinh mệnh nguyên khí nồng đậm trong đó xua tan đi!
– Chính còn về chuyện ban thưởng cho những Thần Vương, Thần Hoàng xuất thủ giúp đỡ chúng ta đệ giải quyết thế nào rồi?
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái rồi nhìn Đông Phương Chính hỏi.
Trước đó khi huy động những cao thủ Thần Vương, Thần Hoàng ẩn thân bên trong Thiên Nguyên Đại Lục giúp đỡ đã từng hứa sẽ luận công ban thưởng cho bọn họ đương nhiên không thể nuốt lời.
– Đại ca huynh cứ yên tâm chuyện đó đệ đã giải quyết xong rồi, trong số những người đó còn có không ít kẻ muốn thừa cơ gia nhập Lục Tà Đạo chúng ta nữa đó giống như Mai Sơn Tam Hữu vậy
đó!
Đông Phương Chính cười nói.
– Mai Sơn Tam Hữu?
Đông Phương Trường Minh nhíu mày.
– Chính là ba Thần Hoàng cao thủ đầu tiên bay ra sau khi huynh lên tiếng đó!
Đông Phương Chính nói.
– Thì ra là họ! Như vậy đệ giải quyết thế nào?
Đông Phương Trường Minh hỏi.
– Đương nhiên là đều tiếp nhận! Những cao thủ đó mỗi người là tán tu thân phận trong sạch hơn nữa thân mang bí thuật mạnh hơn cao thủ đồng cấp rất nhiều là nguồn mộ binh rất tốt sao đệ có thể bỏ qua được chứ!
Đông Phương Chính cười nói.
– Ừm!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái.
– Di! Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi đâu? Không phải trước giờ nàng ta cùng với cô luôn đi chung với nhau sao tại sao lần này chỉ có mình cô đến đây?
Đột nhiên hắn lại phát hiện ra chuyện không ổn nhìn Đạm Đài Tuyền hỏi.
– Nàng ta nói có một số chuyện bận rộn cần giải quyết nói rằng một chút nữa sẽ đến sau!
Đạm Đài Tuyền trả lời.
– Vút!
Nàng ta vừa nói xong thì bên ngoài lại có một đạo hào quang sáng chói phá không bay vào.
– Vừa nói đã đến rồi!
Đạm Đài Tuyền thấy vậy vui mừng kêu lên một tiếng.
– Đông Phương huynh ngươi xuất quan thì tốt ta có một chuyện muốn nói với ngươi!
Nhưng Mộng Khả Nhi lại không chú ý đến nàng ta mà trực tiếp nhìn Đông Phương Trường Minh kêu lên một tiếng.
– Mộng đạo hữu có chuyện gì sao ngươi lại nóng vội như vậy?
Đông Phương Trường Minh nghi hoặc hỏi.
– Là thế này….
Mộng Khả Nhi mở miệng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!