Thần Mộ Chi Huyết Đế
Chương 315: Đại kết cục
– Thiên Đạo hôm nay bọn ta phải giết ngươi!
Đông Phương Trường Minh, Thần Nam chính mắt nhìn thấy chí ái cùng thân nhân lần lượt chết đi chỉ có thể hóa bi thương thành lực lượng quát lớn một tiếng.
– Hai con kiến hôi các ngươi vẫn chưa hết ảo tưởng hay sao? Thập vạn Tuyệt Sát đại trận đã bị phá hàng tỉ sinh linh đã diệt vong cái các ngươi gọi là chúng sinh hợp đã thất bại, mười một tên Nghịch Thiên Cấp cường giả cũng chỉ còn hai người các ngươi. Các ngươi dựa vào cái gì để đánh bại ta? Không có gì cả? Thiên Đạo là bất diệt!
Thiên Đạo khinh thường nói. Nó đúng là đã bị lực lượng của mười vạn Tuyệt Sát đại trận và mấy người Độc Cô Bại Thiên khiến cho suy yếu đến cùng cực nhưng chỉ dựa vào hai Nghịch Thiên Cấp cường giả còn lại mà muốn hủy diệt nó đúng là không thể nào.
Cho dù một trong hai địch thủ đó là Đông Phương Trường Minh trước đây đã mấy gần gây khó khăn cho nó cũng không được.
– Thiên Đạo ngươi sai rồi! Chúng sinh hợp lực không phải đã thất bại ngược lại chúng sinh hợp lực hiện tại mới thật sự bắt đầu!
Thần Nam nghe vậy trầm giọng.
Vừa nói hắn vừa mở Nội Thiên Địa của mình trong chớp mắt chỉ thấy khí tức của vô số chúng sinh từ trong đó bộ phát ra.
– Sao lại như vậy? Chúng sinh không phải đều đã bị ta hủy diệt cùng với mười vạn Tuyệt Sát đại trận rồi sao? Tại sao có thể xuất hiện trong Nội Thiên Địa của ngươi được?
Thiên Đạo kinh ngạc kêu lên một tiếng.
– Không gì không thể, vì ta là Mộ, một ngôi mộ sống trong thân thể người, trong tâm hải của ta, trong bản nguyên thế giới tích tụ chúng sinh thần niệm! Nhân vương hao tận chúng sinh hồn lực, nhưng linh thức của ức vạn sinh linh chôn vùi trong thể nội của ta không hề hấn gì!
Thần Nam lạnh lùng nói.
– Đông Phương huynh bắt đầu thôi!
Tiếp theo hắn lại nhìn Đông Phương Trường Minh nói.
– Được!
Đông Phương Trường Minh gật đầu một cái sau đó vung tay lên.
– Ầm!
Trong chớp mắt Lục Đạo Luân Hồi to lớn lập tức xuất hiện xung quanh bao phủ Đông Phương Trường Minh cùng Thần Nam.
– Đi!
Thần Nam quát lên một tiếng điều khiển vô số hồn lực của chúng sinh tiến nhập vào Lục Đạo Luân Hồi.
Trong khoảng khắc chỉ thấy vô số hào quang từ trong Lục Đạo Luân Hồi kinh thiên động địa bùng phát ra ngoài che kín Cửu Trọng Thiên đối diện với hào quang chói mắt đó cho dù là Thiên Đạo cũng phải nhíu chặt lại căn bản không thể thấy được tình hình bên trong.
– Ầm!
Sau một lúc khi tất cả hào quang thu lại một thanh kiếm dài bảy thước rộng ba tấc xuất hiện ở trung tâm lơ lửng trước mặt Đông Phương Trường Minh.
– Đông Phương huynh ta dùng thần niệm của chúng sinh cùng với thân thể và linh hồn mình ngưng tụ ra thanh Trảm Thiên Tuyệt Kiếm này ngươi cầm lấy nó thì sẽ có được lực lượng của chúng sinh gia trì có thể phát ra năm kiếm giết chết Thiên Đạo.
Tiếng nói của Thần Nam từ bên trong thanh trường kiếm truyền ra.
Thì ra trước đây khi hai người đánh cờ ở Thánh Thành không chỉ đơn giản là cảm ngộ đạo cảnh của đối phương mà còn đem kế hoạch mình nói cho đối phương biết.
Qua đó biết được kế hoạch của mình chắc chắn sẽ thất bại bởi vì cho dù là Lục Đạo Luân Hồi hay chúng sinh hợp lực nếu tiến hành đơn lẻ cũng không thể đánh bại được Thiên Đạo chỉ có đem cả hai hợp lại làm một dùng Lục Đạo Luân Hồi ngưng tụ lực lượng của chúng sinh hợp lực lại thành một thanh thần binh tuyệt thế sau đó do một Nghịch Thiên Cấp cường giả điều khiển mới có thể chém chết Thiên Đạo.
– Tốt!
Đông Phương Trường Minh ngẩng mạnh đầu, tay phải nắm chặt Trảm Thiên Tuyệt Kiếm chém ra một kiếm về phía trước.
– Ầm!
Trong chớp mắt một đạo kiếm quang phá không chém thẳng về phía Thiên Đạo bên trong đó không có kiếm khí bùng phát nhưng lại ẩn chứa tiếng gào thét kinh thiên đủ để chấn vỡ màng nhĩ của bất cứ kẻ nào nghe thấy.
Đó không phải tiếng kêu của một mà là tiếng thét của vô số người tình nguyện dâng lên tính mạng chỉ vì một mục đích duy nhất – giết chết Thiên Đạo!
Đối diện với một kiếm đó sự cao cao tại thượng trước đó của Thiên Đạo đã biến mất vô ảnh vô tung hiện tại trong mắt của nó chỉ còn lại sự sợ hãi thật sâu bởi vì nó biết nếu mình bị kiếm quang trước mắt chém trúng thì mình chỉ có một con đường chết, hiện giờ muốn sống chỉ có một cách đó là liều mạng phòng ngự!
-Ba nghìn thiên đạo bảo hộ ta nhanh nhanh nhanh
Vừa nghĩ Thiên Đạo vừa điên cuồng gầm thét sử dụng năng lượng của ba nghìn Thiên Đạo tạo thành một màn hào quang chắn tới trước mặt mình.
Khi luồng kiếm quang đầu tiên bay tới liền đánh thẳng lên bức màn chắn của Thiên Đạo.
– Ầm!
Sau một lúc giằng co kiếm quang liền nghiền nát màn hào quang chém thẳng vào trong Thiên Đạo Chi Nhãn tuy nhiên bởi vì lực sát thương đã bị màn chắn làm cho suy yếu mất một phần cho nên nó không thể giết chết Thiên Đạo chỉ khiến cho nó trọng thương.
– Phù!
Hiểm tử hoàn sinh Thiên Đạo không để ý tới vết thương của mình thở phào một tiếng nhưng nó cũng biết bây giờ không phải lúc vui mừng bởi vì lời của Thần Nam vừa rồi nó có thể nghe được rõ ràng Đông Phương Trường Minh tay cầm thanh Trảm Thiên Tuyệt Kiếm đó có thể phát ra tổng cộng năm đạo kiếm quang.
Kiếm vừa rồi mới chỉ là mở đầu, phía trước vẫn còn bốn kiếm nữa đang ở chờ nó.
Mới một kiếm mở đầu đã chật vật như thế này mình có khả năng tiếp được bốn kiếm tiếp theo hay không?
Trong lòng Thiên Đạo âm thầm tự hỏi bản thân.
Kết quả đáp án nó nhận được chỉ có một chữ – không!
Cho nên nó nhanh chóng quyết định cho dù thế nào cũng không thể để cho Đông Phương Trường Minh phát ra những kiếm tiếp theo. Hoặc nếu không thể như làm như vậy thì ít nhất cũng phải hạn chế lực sát thương kiếm quang giống như lúc nãy.
Chỉ cần qua được năm kiếm thì kẻ chiến thắng chính là mình.
– Nhất Chỉ Diệt Thế!
Vừa định kế Thiên Đạo liền rút lấy năng lượng của mình tạo thành hàng trăm đạo Diệt Thế Nhất Chỉ đánh về phía Đông Phương Trường Minh.
– Giết!
Cùng lúc Đông Phương Trường Minh cũng chém ra kiếm thứ hai.
– Ầm ầm ầm…
Kiếm quang cùng với chỉ cương vừa va chạm với nhau lập tức gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa cả Cửu Trọng Thiên đại lục đều bị uy áp khổng lồ nghiền thành tro bụi.
– Phụt!
Đông Phương Trường Minh bị lực lượng phản chấn đánh lui về phía sau nghìn trượng há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Khí thế của Thiên Đạo Chi Nhãn cũng yếu đi một thành.
Một chiêu này hai người không ai chiếm thế thượng phong.
– Vút! Vút!
Vừa ổn định lại thân hình Đông Phương Trường Minh liền chém ra hai kiếm thứ ba, thứ tư cùng một lúc.
– Tên khốn!
Thiên Đạo thấy vậy thầm mắng một tiếng sau đó rút cạn lực lượng mình dự trữ suốt mấy kiếp Đại Phá Diệt cộng thêm thiêu đốt bản nguyên của chính mình hóa thành một đạo Diệt Thế Quang Trụ cực lớn bắn ra.
– Ầm ầm ầm….
Lại một tiếng nổ kinh thiên nữa vang lên, Diệt Thế Quang Trụ của Thiên Đạo dù ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa cũng không thể hoàn toàn tiêu hóa được lực lượng của hai luồng Trảm Thiên kiếm quang khiến cho trong khoảng khắc Thiên Đạo Chi Nhãn liền nứt toác.
– Sát!
Đông Phương Trường Minh biết đây là thời cơ tốt nhất để giết chết Thiên Đạo không để ý tới thân thể bị lực lượng phản chấn bị phá tan của mình tay cầm Trảm Thiên Kiếm thiêu đốt bổn nguyên bên trong Nội Thiên Địa xông vào trong Thiên Đạo chém ra kiếm thứ năm.
– Ầm!
Dưới lực lượng khổng lồ bạo phát Thiên Đạo Chi Nhãn nổ tung thành hàng tỉ mảnh nhỏ Thiên Đạo ẩn bên trong đó vô số năm cuối cùng đã triệt để tan biến.
Trảm Thiên Tuyệt Kiếm trong tay của Đông Phương Trường Minh cũng tan vỡ hóa thành vô số linh hồn chúng sinh.
Thần Nam từ trong đó bay ra đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của Đông Phương Trường Minh.
Hai người rơi xuống bên trên một mảnh vỡ của Cửu Trọng Thiên.
– Đông Phương huynh chúng ta thành công rồi! Thiên Đạo cuối cùng cũng đã chết rồi!
Thần Nam nhìn Đông Phương Trường Minh vui mừng nói.
– Đúng vậy! Từ nay thế giới của chúng ta không có Thiên Đạo cũng không cần Thiên Đạo nữa chúng sinh có thể tự do đi con đường mình muốn đi không cần bị ai áp chế nữa rồi!
Đông Phương Trường Minh cười nói.
– Đợi một thời gian nữa sau khi ta hồi phục sẽ mở Lục Đạo Luân Hồi đưa tàn hồn của chúng sinh đi chuyển thế như vậy không phải càng hoàn mỹ hơn sao?
Hơi dừng một chút hắn lại tiếp tục.
Tuy rằng tất cả chúng sinh đã chết đi nhưng tàn hồn của bọn họ vẫn còn lưu lại bây giờ chỉ cần Đông Phương Trường Minh đưa những tàn hồn đó tiến vào Lục Đạo Luân Hồi mượn lực lượng Luân Hồi tu bổ mệnh cách của bọn họ thì những cường giả cùng bọn họ Chiến Thiên ngày hôm nay sẽ sống lại.
– Được!
Thần Nam nghe vậy đương nhiên không phản đối lập tức gật đầu một cái.
Vô số năm sau nhờ có lực lượng của Thần Nam cùng với Đông Phương Trường Minh từng cường giả Chiến Thiên ngày xưa như Thần Chiến, Độc Cô Bại Thiên, Quỷ Chủ, Ma Chủ, Thần Tổ, Thái Nhất, Hắc Đế Tư, Nhân Vương, Thời Không Đại Thần… lần lượt sống lại tiếp tục thống lĩnh chúng sinh trong Lục Giới đi lên con đường phát triển.
Một ngày này trước cửa một tiểu tông môn ở Nhân Gian Giới có tên Thất Nguyệt Tông đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một người thanh niên bạch phát.
Nhìn kỹ lại thì người đó không phải ai khác chính là Đông Phương Trường Minh.
Những năm qua hắn đã lần lượt tìm được thân thể chuyển thế của Đông Phương Khiếu Thiên, Đông Phương Chính, Đông Phương Phượng Hoàng, Đông Phương Vũ Thiên, Đông Phương Vân Tiêu, Tề Đằng, Nam Cung Ngâm, Trương Lục Cuồng, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cũng đã đem bọn họ trở về Thiên Giới nhưng hai người hắn quan tâm nhất là Nạp Lan Nhược Thủy cùng Nạp Lan Nhược Yên vẫn không có chút tin tức nào làm cho hắn phi thường lo lắng tìm kiếm khắp nơi.
– Hi vọng lần này cảm giác của ta không sai có thể tìm được các nàng ở đây đi!
Đông Phương Trường Minh tự nhủ một tiếng rồi bước chân vào tiểu tông môn trước mắt.
– Tiên sinh đợi đã!
Vừa bước vào bên trong hắn đã nghe thấy bên tai mình vang lên một tiếng nói.
– Sở Nguyệt, Sở Ngọc, Long Vũ là các ngươi!
Đông Phương Trường Minh quay đầu nhìn lại trông thấy hình dáng của người bước tới thì kinh ngạc kêu lên một tiếng.
– Tiên sinh sao ngươi lại biết tên của tỉ muội chúng ta. Chúng ta có quen biết sao?
Ba thiếu nữ vốn đang tiến tới nghe thấy tiếng nói của Đông Phương Trường Minh thì nghi hoặc hỏi.
– Không! Ta nhận lầm người mà thôi!
Đông Phương Trường Minh thấy vậy làm sao có thể không hiểu rằng ba người vẫn chưa khôi phục ký ức kiếp trước miễn cưỡng kêu lên một tiếng.
– Các ngươi tìm ta có việc gì?
Tiếp theo hắn lại hỏi.
– Tiên sinh là thế này ba người chúng ta là đệ tử của Thất Nguyệt Tông ngày hôm nay tuân lệnh hai vị chưởng môn đến đây đón ngài!
Sở Nguyệt bước lên phía trước một bước nói.
– Tiên sinh ngài không biết đâu hai vị Chưởng môn của chúng ta là thiên tài vạn năm có một chỉ tu luyện có hơn hai mươi năm thì đã là cường giả Tiên Thần uy trấn ngàn dặm quanh đây. Ngài được bọn họ triệu kiến đúng là may mắn đó!
Sở Ngọc hâm mộ nói.
– Đúng đó!
Long Vũ gật đầu tán đồng.
– Vậy sao? Các ngươi dẫn ta đi đi!
Đông Phương Trường Minh nhíu mày một chút rồi nói.
– Vâng!
Ba người gật đầu một cái sau đó dùng pháp thuật biến hóa ra một đám mây nâng Đông Phương Trường Minh bay vào bên trong.
Sau một lát sau khi đáp xuống bên ngoài Thất Nguyệt Điện của Thất Nguyệt Tông hắn lại nhìn thấy ba người quen nữa là Lý Nhược Lan, Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi thì ra kiếp này bọn họ đều là Trưởng lão của Thất Nguyệt Tông.
Sáu người của Thất Tuyệt Thiên Nữ đã xuất hiện ở nơi này Đông Phương Trường Minh không cần nghĩ thêm cũng đã biết hai vị Tông chủ trong lời nói của Sở Nguyệt nói là ai.
Không cần ai hướng dẫn hắn đã tự động đẩy cửa lớn của đại điện ra.
– Nhược Thủy, Nhược Yên cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi!
Vừa bước vào trong quả nhiên hắn đã tìm được người muốn tìm kích động kêu lên một tiếng.
– Trường Minh chúng ta cuối cùng cũng đã gặp lại nhau rồi!!
Nạp Lan Nhược Thủy, Nạp Lan Nhược Yên cười nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!