Thần Nông Đừng Huyên Náo - Chọn Lớn Hay Nhỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thần Nông Đừng Huyên Náo


Chọn Lớn Hay Nhỏ



Vương Bình An bị bí thư thôn làm phiền đến không còn cách nào khác, thật muốn nhổ nước miếng vào ông ta, cản trở mình và chị gái xinh đẹp nói chuyện giao lưu, ông còn lý sự?

Mình lớn bằng này rồi, lần đầu tiên gặp phải kẻ ngốc xin đưa tiền, như vậy đã đành, còn ngốc… phỉ, nhưng bổn tiên sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông ta!

“Nếu ông đã có thành ý như vậy thì tôi chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi. Nào, đưa sát vào đây, để tôi chọn một tờ.” Vương Bình An nói, ngồi dậy khỏi mặt cỏ, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Vương Đức Lực tức đến mức trừng mắt, nhịn xuống, đặt hai tờ tiền xuống trước mặt hắn, tức giận thúc giục: “Thế này được chưa? Có thể chọn rồi chứ?”

Vương Bình An lười trả lời kẻ ngốc này, trước mặt có hai tờ tiền giấy, một tờ một đồng, một tờ năm đồng, đang định chọn lại chợt nhớ tới một chuyện cười trước đây từng nghe được.

Một lựa chọn nhìn qua rất đơn giản, nhưng lại là một cái bẫy, chọn một đồng không đúng, chọn năm đồng cũng không đúng.

Nhìn thấy Vương Bình An do dự, bí thư lập tức đắc ý, dáng vẻ kiểu tôi biết ngay là như vậy mà: “Thấy chưa, vấn đề đơn giản như vậy cậu ta còn phải suy nghĩ lâu thế, không phải kẻ ngốc thì là gì?”

“Hả? Cậu ấy đẹp trai như vậy, không giống kẻ ngốc đâu!” Tiền Đa Đa sốt ruột thay cho Vương Bình An, vội vàng nhắc nhở: “Vương Bình An, cậu đang do dự gì chứ? Đồng nào to hơn thì chọn đồng đó!”

Đúng vậy, tại sao phải do dự chứ? Vương Bình An thầm mắng một tiếng, thật sự bị tư duy kẻ ngốc ảnh hưởng quá lâu, trong nhất thời không tỉnh ngộ ra.

Mặc kệ hắn ba bảy hai mươi tám, chọn một tờ to nhất, dù sao trước đây bí thư vẫn chưa từng làm chuyện tương tự, sau này cũng không thể nào lại làm chuyện tương tự.

Vì vậy dưới ánh mắt vạn người mong chờ, Vương Bình An tóm lấy tờ tiền năm đồng kia vào trong tay, cười nói: “Ha ha, tôi không ngốc đâu nhé, tờ này to hơn, tôi chọn tờ này.”

“Yeah, cậu ta chọn đúng rồi, cậu ta không ngốc, ha ha, thông minh lắm.” Tiền Đa Đa vui đến mức nhảy dựng lên, núi non khẽ rung lên, hai tay vỗ vỗ, vẻ mặt kích động, thể hiện qua lời nói.

Bí thư Vương Đức Lực biến sắc, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt liền thay đổi, cực kỳ bình tĩnh nói: “Ôi, Vương Bình An chọn tờ năm đồng mới là ngốc. Cô nghĩ xem, nếu cậu ta chọn một đồng, người trong thôn chúng ta vẫn sẽ chơi trò này cùng cậu ta, thời gian lâu dần cậu ta sẽ nhận được nhiều tiền hơn.”

“Bây giờ cậu ta chọn tờ năm đồng, sau này sẽ không ai chơi trò này với cậu ta nữa, không chỉ đơn giản là tổn thất mười đồng hay tám đồng.”

Chuyên viên giúp đỡ hộ nghèo Tiền Đa Đa ngây ngẩn cả người, nụ cười trên mặt cũng ngưng lại: “Ông nói như vậy hình như cũng rất có lý, tôi không có gì để nói.”

“…” Vương Bình An sớm biết bí thư sẽ nói như vậy, kệ ông ta, dù sao cũng kiếm được năm đồng, người bị thiệt là đối phương.

Nếu bổn tiên chọn tờ một đồng, nói không chừng mọi người sẽ châm biếm mình cả đời, ta không có ngu như vậy.

Đúng lúc này, trước mặt Vương Bình An đột nhiên hiện lên một màn ánh sáng trong suốt, giống như máy tính siêu sạch, phóng ra một khung tin tức kỳ quái.

“Chúc mừng ký chủ, thế là ký chủ đã đạt được năm đồng giá trị tài phú, hệ thống phụ trợ Thần Nông chính thức kích hoạt, mời click để kiểm tra chi tiết tình hình.”

Vương Bình An hơi nghĩ một chút, quyết định click một cái, sau đó lại xuất hiện giao diện cổ quái hơn.

Ký chủ: Vương Bình An.

Trạng thái: Người chuyển thế ngốc nghếch.

Trồng: LV0 (0/1000)

Nuôi: LV0 (0/1000)

Tài phú: LV0 (5/1000)

Tiên nguyên: LV0 (0/1000)

Nhìn thấy mấy chữ kỳ quái này, Vương Bình An liền ngẩn người tại chỗ, đây là cái quỷ gì vậy, hệ thống mà sư phụ nói không phải là đồ chơi này đấy chứ?

Còn dám nói mình là người chuyển thế ngốc nghếch, mắt mù à?

Mới nghĩ tới đây đột nhiên “đinh” một tiếng, trước mặt lại phóng ra một khung tin tức: “Đồ đệ Bình An của ta, không ngờ con lại kích hoạt hệ thống phụ trợ Thần Nông mà vi sư sáng tạo nhanh đến vậy, quả nhiên chăm chỉ nỗ lực hơn lúc ở tiên giới. Vi sư rất vui mừng.”

“Bổn hệ thống tập hợp văn minh tiên giới tu chân và khoa học kỹ thuật của nhân gian làm một thể, lấy sự tiến bộ của mọi nhà, tập trung ánh sáng của trí tuệ, vô cùng diệu dụng, chỉ cần con kiên định làm ruộng, nỗ lực tu luyện, ngày trở về tiên giới không còn xa nữa.”

“Đúng rồi, nếu như con có thể hoàn thành đúng hạn những nhiệm vụ nhỏ mà vi sư ban bố, sẽ nhận được rất nhiều phần thưởng lạ! Đọc đến đây có vui mừng không, bất ngờ không? Có bị sự quan tâm tỉ mỉ của sư phụ làm cho cảm động không?”

Nhìn thấy những ngôn từ không đáng tin này, Vương Bình An đã muốn mắng người rồi, luôn cảm giác mình hạ phàm chuyển thế có gì sai sai, thậm chí có cảm giác đổ vỏ thay người khác, nhưng sau khi linh hồn bị tàn phá, rất nhiều ký ức đều thiếu sót.

“Sư phụ đừng huyên náo, nếu người thu lại cái hệ thống không đáng tin này ta cảm ơn mười tám đời tổ tông của người. Ăn no chờ chết có gì không tốt chứ? Chịu phạt kiếp này xong là có thể trở về tiên giới, con cần hệ thống này làm gì cơ chứ?”

Cho dù Vương Bình An nói thế nào, mắng thế nào, hệ thống cũng không có bất kỳ phản ứng gì, những câu nói vừa rồi của Thần Nông hiển nhiên đã sớm dung hợp bên trong hệ thống.

Lúc Vương Bình An mắng nhiếc hệ thống, chuyên viên giúp đỡ hộ nghèo Tiền Đa Đa nhìn thấy hắn sau khi lấy được năm đồng liền nhắm hai mắt lại, nước miếng chảy ròng ròng, dáng vẻ ngu ngốc, tim cũng tan nát.

Trông đẹp trai như vậy sao lại là tên ngốc chứ?

Dưới sự nhắc nhở của bí thư thôn mới nhớ ra chụp mấy bức ảnh cho Vương Bình An, hoàn thành nhiệm vụ công tác lần này.

Đúng lúc này, thình lình nghe thấy trong thôn có người gọi Vương Bình An về ăn cơm.

“Nhị ngốc, về ăn cơm! Nhị… Ôi, mẹ nó à, đừng nhéo tôi, tôi gọi sai rồi được chưa?”

Đây là giọng của ông Vương Đức Quý, chỉ rõ nửa câu đầu, nửa câu sau như gặp phải tập kích, rối loạn lung tung, sau đó yếu dần.

Thế là thay bằng giọng nói dịu dàng thân thiết hơn, gọi lại lần nữa: “Nhị bảo, mau về ăn cơm, mẹ làm cho con nhiều đồ ăn ngon lắm, nhớ mang cần câu về.”

“Ồ, dạ, về ngay đây.” Nghe thấy âm thanh này, Vương Bình An giật mình một cái, ngây ngô lên tiếng, quay đầu chạy về nhà, mặc kệ hệ thống Thần Nông hay là cần câu gì đấy.

“Vương Bình An, cần câu của cậu, mẹ cậu vừa mới nhắc mà cậu đã quên?” Tiền Đa Đa gọi hắn lại, còn kéo cả cần câu bên sông lên, cẩn thận nhìn, thế mà lại không có lưỡi câu và mồi câu.

Lần này cô thật sự hiểu rồi, đầu óc Vương Bình An quả thật có vấn đề.

“Cảm ơn.” Vương Bình An nhận lấy cần câu, nhấp nhô chạy vào làng, như ngựa hoang mất cương.

Chú chó vàng Chim Sẻ chạy sau mông hắn, sủa gâu gâu, dường như đang nhắc nhở Vương Bình An, bảo hắn ưu nhã một chút, đừng đần độn như kẻ ngốc.

Nhà của Vương Bình An cũng giống như những nhà khác trong thôn, nhà ngói ba bốn gian, bên cạnh là gian bếp hoặc là chuồng bò.

Phía trước là cái sân nhỏ, trong sân có một giếng nước, cung cấp nước cho hoạt động thường ngày, quần áo được phơi, khó thấy được góc sân có thể quây lại nuôi gà nuôi heo.

Đằng sau có mảnh đất trống, có thể trồng ít rau nhà, trồng chút hành, tỏi, ớt, cà chua, dưa chuột các loại, thuận tiện, nhanh lẹ, đỡ phải chạy ra tận ruộng rau ở xa.

Vương Bình An chạy một hơi đến nhà chính, mệt đến thở hồng hộc, thấy mẹ đã bày một bàn đầy đồ ăn, còn có gà xào ớt và cá nấu canh chua mà hắn thích ăn nhất.

“Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy, sao lại làm nhiều món ngon thế?” Vương Bình An nói, thuận tay nhót một miếng thịt gà, bỏ vào miệng.

Một đôi đũa khẽ gõ lên tay hắn, bà Tô Văn Đình trách: “Để cái cần câu xuống, rửa tay đã rồi ăn. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con, con quên nhưng mẹ không quên.”

Ông Vương Đức Quý ở bên cạnh bổ một đao: “Nhị ngốc… à bảo, ba cũng không quên. Vì quy củ trong thôn mình, mười tám tuổi coi như là trưởng thành, có thể ở riêng. Ăn xong bữa cơm này ba sẽ cho con hai mẫu ruộng, con có thể ra riêng. Đúng rồi, lần này ba còn hào phóng, cho con mang cả con chó vàng đi.”

= Hết chương 2 – Cỏ Gà Ban Mê =

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN