Thần Quyền Mở Rộng: Mạt Thế - Chương 7: Luật rừng của Gia Viễn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thần Quyền Mở Rộng: Mạt Thế


Chương 7: Luật rừng của Gia Viễn


Họ đã sống đến ngày hôm nay không phải đơn giản, phải đớp không biết bao nhiêu tấn thịt lợn, gà chó mèo mới cho ra hình người trưởng thành này, nên giờ cái gì gọi là công bằng người ăn con vật khác được thì con vật khác cũng có thể ăn ngươi được khiến đến bọn đồ tể cũng sởn da gà chứ đừng nói người thường.
Ngoài nó ra vẫn còn 1 cái lý do họ biện minh không muốn tin vào câu nó của thần đó là, bao lâu nay họ chỉ ăn thịt những sinh vật đã chết, với lại có báo oán thì đi tìm bọn đồ tể ấy, họ bị ép buộc phải ăn thịt để sống nếu không sẽ không có chất để cơ thể pháp triển họ chỉ là người bị hại đáng thương thôi, họ vẫn lên mạng dành tình thương cho những con chó con mèo bị chủ bạo hành, bị bỏ rơi trong khi mồm vẫn nhai thịt chúng ngoàm ngoàm.
Họ cũng đã đòi lại công bằng cho những con vật xấu số bằng cách phán quyết những người hành hạ chúng bằng những lời lẽ thô bỉ nhất “nào là xúc vật” “không bằng con chó…” “phải đánh thằng chó đó như nó làm với con vật đáng thương kia….” bla bla bla nhiều lắm,

Cớ sao vị thần lại đối xử như thế với họ, khiến họ cực kì không tin vào phán quyết này.
Chỉ 1 câu nói biến đại chiến “người – zom” thành ra tam tộc quyết chiến “ người – thú – zom” khiến Gia Viễn bắt buộc phải thay đổi hướng đi.
“tôi nghĩ việc đó nên để sau đi, vấn đề bây giờ mọi người nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, quân đội chắc chắn sẽ không bỏ rơi chúng ta”
Vẻ mặt lo lắng đã vơi bớt trên những gươn mặt ở đây, thay vào đõ đã xuất hiện những tia hy vọng.
Người thường đâu phải ai cũng có dũng khí đứng ra giết Zombie, đừng nói 1 sinh vật có kích cỡ tương đương như thế, đến con gà cũng mấy ai đã ra tay cắt tiết, thử hỏi người như thế dũng khí đâu ra, cào phím chửi người khác không bằng con chó thì dễ, đến lúc cần mạnh mẽ thì lại rụt cổ vào núp sau những tên tàn ác giết hại động vật không chớp mắt, chỉ mong tìm được cảm giác an toàn.
Sau khi đánh 1 giấc ngủ ngon lành thì hắn tỉnh dậy, hắn vẫn còn 8 điểm thuộc tính tự do chưa phân bố, khi đầu hắn định đi theo hướng “tấn công, tinh thần”
Nhưng sau khi ngủ dậy thay đổi ngay thành “nhanh nhẹn, thể chất” 6 điểm nhanh nhẹn 2 điểm thể chất vừa tăng chỉ số dẻo dai, vừa đảm bảo khả năng chạy mất hút khi ngửi thấy mùi không thơm.
Hắn có thể cảm nhận rõ thân thể hắn biến đổi, bắp chân của hắn như được lực lượng nào đó đang tức tốc rắn trắc, sức lực cũng rõ rằng được cải thiện, tuy không đến nỗi long trời lở đất nhưng cũng thuộc dạng khó tin rồi.
Không chỉ hắn mệt mỏi muốn ngủ mà tất cả người ở đây trừ cô chủ shop đã chọn cho mình 1 vị trí để an tọa, chỉ có mỗi con hâm đó là đang nhìn hắn với cái ánh mắt như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
Gia Viễn đang đắn đo là lúc đó có chui nhầm nhà không, tuy hắn muốn vét nốt gần chục cái điểm kinh nghiệm trong này nhưng quả thật nếu cứ 1 mình sống sót sau bao nhiêu kiếp nạn thì cái vệ tinh lơ lửng trên đầu hắn cũng chẳng để yên cho đâu.
Nếu đọc được suy nghĩ của hắn thì mọi người ở đây phải cảm ơn tổ tông tám đời tích công đức, cảm tạ người đã phát minh ra vệ tinh nhân tạo, bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến những con người ngày đêm miệt mài làm việc không ngừng nghỉ dùng vệ tinh cùng camera soi mói từng hột sạn khắp thành phố Hà Nội mới mang đến cơ hội sống sót thần kỳ này.
“mọi người dậy đi tôi có chuyện này muốn tuyên bố”
Rất nhanh chóng gần chục người đã tập hợp đủ, thực tế thì thằng nào mà ngủ nổi mới gọi là siêu nhân, ở cái thời hòa bình chỉ quanh quẩn ăn xong đi làm thì làm chó gì có mấy ai trải qua cảm giác cái trở về từ cõi chết, nhắm mắt vào ngay lập tức mấy con xanh lè lè lại hiện ra. nó cứ dính chặt vào vỏ não thì ngủ bằng niềm tin.
“Thời thế đã thay đổi trắc mọi người hiểu rõ, tôi cũng không dấu diếm gì, hiện tại tôi cấp 4 vũ khí là song chủy thủ, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến 11 m/s tất cả đều nhờ vào giết quái lên cấp”
Mắt mấy người đàn ông sáng lên nhưng nhanh chóng trở về u buồn như cũ, thuở còn học sinh họ cũng chơi qua mấy cái game cày cấp giết quái rồi, nhưng khổ nỗi bị PK chết còn được hồi sinh, nhưng đây là đời thực mạng chỉ có 1, bị chết là hết làm quái gì có “continue” như game.
Cũng không trách được họ, bởi nếu là hắn kiếp trước cũng không dám mạo hiểm cầm mạng ra đổi sức mạnh, đừng tưởng hắn giết mấy con quái level 5, 6 dễ dàng như thế mà người thường cũng giết nổi, xin lỗi đi chúng so với Zombie level 1 khác nhau 1 trời 1 vực, chưa nói trí tuệ ngang ngửa trẻ con 10 tuổi đổ lên biết cảm nhận nguy hiểm chỉ biết đớp mà vũ khí cũng tiến hóa hoàn thiện móng vuốt hay hàm răng sắc nhọn…
Hắn phát hiện chúng cũng như con người, cũng cần giết người để lên cấp chẳng qua là vũ khí bị hạn chế cộng thêm không thấy chúng giết người ra đồ thôi,
Mắt mấy người hắn cứu cũng không phải mù cộng thêm toàn thành phần tri thức bàn giấy nên cũng hiểu hắn sắp tới định nói câu gì.
“Tôi cũng biết mọi người sợ cái gì, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, không trở lên mạnh mẽ sớm muộn cũng là thức ăn cho chúng nó, Zombie cấp cao đã tiến hóa ra trí tuệ tôi cũng không muốn ở đây chờ chết 1 tiếng sau tôi rời đi, tương lai trong tay các người hãy suy nghĩ cho kỹ càng”
Thực ra thì đi hay ở cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết đâu, “tương lai trong tay các bạn nhưng mạng sống của chúng mày trong tay tao” thì bố đứa nào dám cãi, tuy phong cách chiến đấu của hắn không được anh hùng cho lắm nếu không muốn nói là chơi cực bẩn nhưng tính ra thập phần an toàn đi theo hắn muốn trở thành top sever thì khó chứ cơm ăn 3 bữa quần áo mặc cả ngày thì vô cùng đơn giản.
“tiện thể cũng nhắc luôn tôi cũng không quan tâm trước kia ai là quý tộc ai là thường dân, nếu theo tôi thì tất cả bình đẳng như nhau hết tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của tôi mới đảm bảo sống tốt được”
“nếu anh bảo tôi lao vào quái vật tự sát thì tôi cũng phải đi à”
1 người thanh niên đeo kính phát biểu
“ dĩ nhiên là tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, còn bắt buộc phải chết thì chúng ta sẽ rút thăm, tôi chỉ đảm bảo có vậy”
Thời thế thay đổi mạng sống thì ai chẳng muốn, nhưng có ai dám khẳng định mình là nhân vật chính nên sẽ sống sót đến cuối cùng đâu, đôi khi có những tình huống không chết không được thì bắt buộc phải có người hy sinh.
Còn cứ chờ như trong phim cả nhóm liều chết đến cùng đợi đến lúc hết hy vọng sẽ có người đến cứu vớt thì ngồi dưới âm phủ bảo diêm vương chiếu anime Nhật cho xem đi là vừa.
“Ai nguyện ý đi thì chuẩn bị tâm lý quân tư trang, 1 tiếng sau tập hợp tại tầng 3 xuất phát,”
Không ai nói gì cả, đều đưa mắt nhìn nhau có người ánh mắt kiên định, có người sợ hãi lại nghĩ cảnh quái vật cắn cổ bạn mình, lại có người run rẩy không dám đối mặt với sự thật tàn khốc… còn hắn đang lục lọi đồ đạc nhưng thực chất đang liên tục tính toán nước đi cho tương lai.
1 tiếng sau, tổng cộng có 8 người đứng tại lầu 3, 2 người còn lại liền chờ quân đội cảnh sát đến giải cứu chứ không đi ra ngoài
Gia Viễn cũng chỉ ậm ừ qua chuyện, khi liếc mắt 1 vòng hắn ngạc nhiên khi thấy cô chủ shop mít ướt lại dũng cảm đi ra chứ không phải cùng những người kia ở lại.
Trên người cô gái giờ không còn là bộ váy ngủ mà đã là bộ quần áo tập GYM năng động kết hợp với mái tóc hạt dẻ búi cao làn da trắng khúc nào ra khúc đấy khiến bất kì gã đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên 1 chút gì đó cưng cứng trừ hắn ra.
Không phải hắn thuộc dạng chim chỉ dùng để đái hay dạng anh hùng fake muốn chiếm được trái tim mỹ nữ mà chân chính là dạng “ bố đéo phải người, chúng mày là người có bao giờ nhìn thấy khỉ mà động dục không mà đòi tao động dục”
Thực ra 1 phần là hắn đầu thai vào cái chủng “nhân tộc” bị mẫn cảm với sắc dục, nếu bắt buộc phải so sánh con gái nhân tộc Quang Cầu cùng nữ nhân trái đất thì khác mẹ gì mang khỉ so với người, ( đặc điểm “nhân tộc” là làn da màu xanh dương nhạt thân hình cấu tạo từ kim cương không như người trái đất da vàng cấu tạo từ xương với thịt), mặt khác hắn là Player, cả 1 hành tinh móc mãi mới ra nổi 1000 thằng, những ngày đầu tiên hắn còn tưởng 1000 Player trái đất đều là 1000 người nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy mình ngu như bò, con người mà chiếm nổi 1 nửa số lượng đã là phúc đức tổ tiên tích từ đời vượn cổ đến hiện đại rồi chứ đừng nói là chiếm hết. Mà đơn giản việc nhỏ nhặt như thế hắn cũng mắc phải thì dẹp mẹ nó 2 từ Player đi, khác quái gì người thường.
ấy thế mà giờ này hắn cùng mấy cu cậu khác đang nuốt nước bọt ừng ực, hận không thể ngay lập tức xé tan cái áo phập phồng kia, nhưng cuối cùng bản năng cũng đầu hàng trước lý trí hắn chỉnh lại bộ dáng tuyên bố:
“có 1 số việc tôi còn nói trước, mọi người quay lại vẫn còn kịp”
“thứ nhất: tuyệt đối tuân lệnh”
“thứ 2: cái mạng mới là quan trọng”
“thứ 3: nếu cảm thấy tôi sai; xem lại điều 1”
“mọi người đã rõ chưa”
“RÕ”

Họ đã sống đến ngày hôm nay không phải đơn giản, phải đớp không biết bao nhiêu tấn thịt lợn, gà chó mèo mới cho ra hình người trưởng thành này, nên giờ cái gì gọi là công bằng người ăn con vật khác được thì con vật khác cũng có thể ăn ngươi được khiến đến bọn đồ tể cũng sởn da gà chứ đừng nói người thường.
Ngoài nó ra vẫn còn 1 cái lý do họ biện minh không muốn tin vào câu nó của thần đó là, bao lâu nay họ chỉ ăn thịt những sinh vật đã chết, với lại có báo oán thì đi tìm bọn đồ tể ấy, họ bị ép buộc phải ăn thịt để sống nếu không sẽ không có chất để cơ thể pháp triển họ chỉ là người bị hại đáng thương thôi, họ vẫn lên mạng dành tình thương cho những con chó con mèo bị chủ bạo hành, bị bỏ rơi trong khi mồm vẫn nhai thịt chúng ngoàm ngoàm.
Họ cũng đã đòi lại công bằng cho những con vật xấu số bằng cách phán quyết những người hành hạ chúng bằng những lời lẽ thô bỉ nhất “nào là xúc vật” “không bằng con chó…” “phải đánh thằng chó đó như nó làm với con vật đáng thương kia….” bla bla bla nhiều lắm,

Cớ sao vị thần lại đối xử như thế với họ, khiến họ cực kì không tin vào phán quyết này.
Chỉ 1 câu nói biến đại chiến “người – zom” thành ra tam tộc quyết chiến “ người – thú – zom” khiến Gia Viễn bắt buộc phải thay đổi hướng đi.
“tôi nghĩ việc đó nên để sau đi, vấn đề bây giờ mọi người nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, quân đội chắc chắn sẽ không bỏ rơi chúng ta”
Vẻ mặt lo lắng đã vơi bớt trên những gươn mặt ở đây, thay vào đõ đã xuất hiện những tia hy vọng.
Người thường đâu phải ai cũng có dũng khí đứng ra giết Zombie, đừng nói 1 sinh vật có kích cỡ tương đương như thế, đến con gà cũng mấy ai đã ra tay cắt tiết, thử hỏi người như thế dũng khí đâu ra, cào phím chửi người khác không bằng con chó thì dễ, đến lúc cần mạnh mẽ thì lại rụt cổ vào núp sau những tên tàn ác giết hại động vật không chớp mắt, chỉ mong tìm được cảm giác an toàn.
Sau khi đánh 1 giấc ngủ ngon lành thì hắn tỉnh dậy, hắn vẫn còn 8 điểm thuộc tính tự do chưa phân bố, khi đầu hắn định đi theo hướng “tấn công, tinh thần”
Nhưng sau khi ngủ dậy thay đổi ngay thành “nhanh nhẹn, thể chất” 6 điểm nhanh nhẹn 2 điểm thể chất vừa tăng chỉ số dẻo dai, vừa đảm bảo khả năng chạy mất hút khi ngửi thấy mùi không thơm.
Hắn có thể cảm nhận rõ thân thể hắn biến đổi, bắp chân của hắn như được lực lượng nào đó đang tức tốc rắn trắc, sức lực cũng rõ rằng được cải thiện, tuy không đến nỗi long trời lở đất nhưng cũng thuộc dạng khó tin rồi.
Không chỉ hắn mệt mỏi muốn ngủ mà tất cả người ở đây trừ cô chủ shop đã chọn cho mình 1 vị trí để an tọa, chỉ có mỗi con hâm đó là đang nhìn hắn với cái ánh mắt như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.
Gia Viễn đang đắn đo là lúc đó có chui nhầm nhà không, tuy hắn muốn vét nốt gần chục cái điểm kinh nghiệm trong này nhưng quả thật nếu cứ 1 mình sống sót sau bao nhiêu kiếp nạn thì cái vệ tinh lơ lửng trên đầu hắn cũng chẳng để yên cho đâu.
Nếu đọc được suy nghĩ của hắn thì mọi người ở đây phải cảm ơn tổ tông tám đời tích công đức, cảm tạ người đã phát minh ra vệ tinh nhân tạo, bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến những con người ngày đêm miệt mài làm việc không ngừng nghỉ dùng vệ tinh cùng camera soi mói từng hột sạn khắp thành phố Hà Nội mới mang đến cơ hội sống sót thần kỳ này.
“mọi người dậy đi tôi có chuyện này muốn tuyên bố”
Rất nhanh chóng gần chục người đã tập hợp đủ, thực tế thì thằng nào mà ngủ nổi mới gọi là siêu nhân, ở cái thời hòa bình chỉ quanh quẩn ăn xong đi làm thì làm chó gì có mấy ai trải qua cảm giác cái trở về từ cõi chết, nhắm mắt vào ngay lập tức mấy con xanh lè lè lại hiện ra. nó cứ dính chặt vào vỏ não thì ngủ bằng niềm tin.
“Thời thế đã thay đổi trắc mọi người hiểu rõ, tôi cũng không dấu diếm gì, hiện tại tôi cấp 4 vũ khí là song chủy thủ, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến 11 m/s tất cả đều nhờ vào giết quái lên cấp”
Mắt mấy người đàn ông sáng lên nhưng nhanh chóng trở về u buồn như cũ, thuở còn học sinh họ cũng chơi qua mấy cái game cày cấp giết quái rồi, nhưng khổ nỗi bị PK chết còn được hồi sinh, nhưng đây là đời thực mạng chỉ có 1, bị chết là hết làm quái gì có “continue” như game.
Cũng không trách được họ, bởi nếu là hắn kiếp trước cũng không dám mạo hiểm cầm mạng ra đổi sức mạnh, đừng tưởng hắn giết mấy con quái level 5, 6 dễ dàng như thế mà người thường cũng giết nổi, xin lỗi đi chúng so với Zombie level 1 khác nhau 1 trời 1 vực, chưa nói trí tuệ ngang ngửa trẻ con 10 tuổi đổ lên biết cảm nhận nguy hiểm chỉ biết đớp mà vũ khí cũng tiến hóa hoàn thiện móng vuốt hay hàm răng sắc nhọn…
Hắn phát hiện chúng cũng như con người, cũng cần giết người để lên cấp chẳng qua là vũ khí bị hạn chế cộng thêm không thấy chúng giết người ra đồ thôi,
Mắt mấy người hắn cứu cũng không phải mù cộng thêm toàn thành phần tri thức bàn giấy nên cũng hiểu hắn sắp tới định nói câu gì.
“Tôi cũng biết mọi người sợ cái gì, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, không trở lên mạnh mẽ sớm muộn cũng là thức ăn cho chúng nó, Zombie cấp cao đã tiến hóa ra trí tuệ tôi cũng không muốn ở đây chờ chết 1 tiếng sau tôi rời đi, tương lai trong tay các người hãy suy nghĩ cho kỹ càng”
Thực ra thì đi hay ở cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết đâu, “tương lai trong tay các bạn nhưng mạng sống của chúng mày trong tay tao” thì bố đứa nào dám cãi, tuy phong cách chiến đấu của hắn không được anh hùng cho lắm nếu không muốn nói là chơi cực bẩn nhưng tính ra thập phần an toàn đi theo hắn muốn trở thành top sever thì khó chứ cơm ăn 3 bữa quần áo mặc cả ngày thì vô cùng đơn giản.
“tiện thể cũng nhắc luôn tôi cũng không quan tâm trước kia ai là quý tộc ai là thường dân, nếu theo tôi thì tất cả bình đẳng như nhau hết tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của tôi mới đảm bảo sống tốt được”
“nếu anh bảo tôi lao vào quái vật tự sát thì tôi cũng phải đi à”
1 người thanh niên đeo kính phát biểu
“ dĩ nhiên là tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, còn bắt buộc phải chết thì chúng ta sẽ rút thăm, tôi chỉ đảm bảo có vậy”
Thời thế thay đổi mạng sống thì ai chẳng muốn, nhưng có ai dám khẳng định mình là nhân vật chính nên sẽ sống sót đến cuối cùng đâu, đôi khi có những tình huống không chết không được thì bắt buộc phải có người hy sinh.
Còn cứ chờ như trong phim cả nhóm liều chết đến cùng đợi đến lúc hết hy vọng sẽ có người đến cứu vớt thì ngồi dưới âm phủ bảo diêm vương chiếu anime Nhật cho xem đi là vừa.
“Ai nguyện ý đi thì chuẩn bị tâm lý quân tư trang, 1 tiếng sau tập hợp tại tầng 3 xuất phát,”
Không ai nói gì cả, đều đưa mắt nhìn nhau có người ánh mắt kiên định, có người sợ hãi lại nghĩ cảnh quái vật cắn cổ bạn mình, lại có người run rẩy không dám đối mặt với sự thật tàn khốc… còn hắn đang lục lọi đồ đạc nhưng thực chất đang liên tục tính toán nước đi cho tương lai.
1 tiếng sau, tổng cộng có 8 người đứng tại lầu 3, 2 người còn lại liền chờ quân đội cảnh sát đến giải cứu chứ không đi ra ngoài
Gia Viễn cũng chỉ ậm ừ qua chuyện, khi liếc mắt 1 vòng hắn ngạc nhiên khi thấy cô chủ shop mít ướt lại dũng cảm đi ra chứ không phải cùng những người kia ở lại.
Trên người cô gái giờ không còn là bộ váy ngủ mà đã là bộ quần áo tập GYM năng động kết hợp với mái tóc hạt dẻ búi cao làn da trắng khúc nào ra khúc đấy khiến bất kì gã đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nổi lên 1 chút gì đó cưng cứng trừ hắn ra.
Không phải hắn thuộc dạng chim chỉ dùng để đái hay dạng anh hùng fake muốn chiếm được trái tim mỹ nữ mà chân chính là dạng “ bố đéo phải người, chúng mày là người có bao giờ nhìn thấy khỉ mà động dục không mà đòi tao động dục”
Thực ra 1 phần là hắn đầu thai vào cái chủng “nhân tộc” bị mẫn cảm với sắc dục, nếu bắt buộc phải so sánh con gái nhân tộc Quang Cầu cùng nữ nhân trái đất thì khác mẹ gì mang khỉ so với người, ( đặc điểm “nhân tộc” là làn da màu xanh dương nhạt thân hình cấu tạo từ kim cương không như người trái đất da vàng cấu tạo từ xương với thịt), mặt khác hắn là Player, cả 1 hành tinh móc mãi mới ra nổi 1000 thằng, những ngày đầu tiên hắn còn tưởng 1000 Player trái đất đều là 1000 người nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy mình ngu như bò, con người mà chiếm nổi 1 nửa số lượng đã là phúc đức tổ tiên tích từ đời vượn cổ đến hiện đại rồi chứ đừng nói là chiếm hết. Mà đơn giản việc nhỏ nhặt như thế hắn cũng mắc phải thì dẹp mẹ nó 2 từ Player đi, khác quái gì người thường.
ấy thế mà giờ này hắn cùng mấy cu cậu khác đang nuốt nước bọt ừng ực, hận không thể ngay lập tức xé tan cái áo phập phồng kia, nhưng cuối cùng bản năng cũng đầu hàng trước lý trí hắn chỉnh lại bộ dáng tuyên bố:
“có 1 số việc tôi còn nói trước, mọi người quay lại vẫn còn kịp”
“thứ nhất: tuyệt đối tuân lệnh”
“thứ 2: cái mạng mới là quan trọng”
“thứ 3: nếu cảm thấy tôi sai; xem lại điều 1”
“mọi người đã rõ chưa”
“RÕ”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN