Thần Quyền Mở Rộng: Mạt Thế - CHƯƠNG 9 : Súc vật hay Thiên thần! (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Thần Quyền Mở Rộng: Mạt Thế


CHƯƠNG 9 : Súc vật hay Thiên thần! (1)


Màn đêm buông xuống, không có điện cũng không ai dám tùy tiện ra ngoài đường làm mồi cho bọn Zombie cắn, cả đội của hắn tiến vào 1 ngôi biệt thự xa hoa đã hoàn thành xây dựng nghỉ lại.
Dưới nền nhà còn loang lổ vết máu nhưng không thấy có xác chết, trên lầu Zombie cũng nhanh chóng bị con dở Đơn lao lên chém giết, Tây thì vẫn công việc quen thuộc đi sau làm đồng nát thu lấy đồ vật, quả thật nếu cho Gia Viễn nhặt đồ thì có mà cả team đếch có đồ mà mặc vào bởi vì tay hắn đen không tả nổi, 50 mạng lúc trước hắn thu được mỗi đôi giày ghẻ mà trong tay con bé Tây thì 50 mạng phải thu được ít nhất 5 món đồ.
Rất nhanh cả bọn phân chia công việc, người đi tắm kẻ làm cơm, canh gác… được Gia Viễn phân công rõ ràng, riêng hắn thì ngồi chơi cũng chẳng ai dám nói gì, bất ngờ khi hắn lên tầng 2 của ngôi nhà phát hiện được 1 cái laptop, ngứa tay hắn mới bật lên cắm usb 3g vào.

Ngày đầu tiên đại dịch xảy ra tuy đã bị cắt điện cục bộ nhưng mạng di động vẫn chưa bị cắt, người trong đội hắn đa phận bị tịch thu sạch điện thoại dùng làm camera phát live steam đến hết pin hắn mới trả khi ở căn nhà mặt đường 3 tầng lúc sáng, đến lúc nhặt được điện thoại khác cả lũ mới rối rít liên lạc cho người thân nhưng hầu hết đều không liên lạc được.
Không phải nói cũng hiểu, tỉ lệ sống sót của người trung tuổi là phi thường thấp thế nào, riêng cái gọi điện không nghe thì biết thế nào rồi đấy.
Cũng có 1 vài người thân bắt máy, 1 số đứa cũng định trở về tìm người thân của mình, hắn cũng không cản còn động viên cố gắng vượt qua, nhưng vừa đi được 3 bước chợt nhân ra điều gì, chúng nó vội quay lại cầu xin anh Gia Viễn rồi rít đừng đuổi chúng nó đi, hắn thực sự cũng muốn đuổi cái bọn đã ngu còn ảo tưởng sức mạnh này đi lâu rồi gánh tạ này gãy cả vai, đảm bảo chạy khỏi hắn chưa nổi trăm mét mà gặp phải mấy con Zombie trên cấp 5 đã có nội tại nó vả 1 phát thì chỉ có đen màn hình, xuống gặp Diêm Vương mà hốn hận.
Như 1 thói quen của thằng cu Gia Viễn trước đây, cứ hễ mở máy tình là y như rằng khởi động liên minh, mặt khác hắn cũng muốn xem đến tột cùng tận thế con người sẽ làm gì.
Tiếp đó hắn thật sự không tin vào mắt mình nhanh chóng hô đồng đội đến đây xem tin tức:
Lập tức 1 lũ hóng hớt nhao nhao lên tầng trên vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò.
“nhìn này, thật là bất ngờ đồng loại chúng ta đúng là kì diệu, tận thế rồi mà chúng nó vẫn còn đánh liên minh được, quả thật anh mày bái phục sát đất à”
Giờ này thì cả 1 lũ trợn mắt ngoác mồm nhìn Gia Viễn, cái tin này thì cũng hơi sốc thật đấy nhưng so với việc hắn bắt ép mọi người cầm dao giết đi sinh vật đã từng là người còn thua xa, rất nhanh bọn họ lại trở về với công việc mặc kệ hắn ngồi đó ngạc nhiên cười hớn hở.
“lên youtube xem cái nào”
“bố mày quỳ lạy luôn”
Gia Viễn ngạc nhiên hô lớn lên, trước mặt hắn giờ là cả 1 đống video Zombie montage, Zombie highlight các kiểu con đà điểu mà bọn rảnh lờ quay đăng lên, quả thật sức chiến đấu của mấy con Zombie này hết sức kinh khủng thật nhưng nói ra cái lũ đấy đang bóp chết niền hy vọng của đồng loại chúng nó, việc này hắn cũng chả quản chính xác chả thèm quan tâm, tỏ vẻ ngạc nhiên như thế cũng chỉ vì sợ có thằng hệ H ( hiền nhân công nghệ ) hay R ( robot máy) nào đó không chế toàn bộ camera trong thành phố này nhìn thấy biểu hiện không giống người thường của hắn mà sinh nghi thôi. Với hắn cẩn thận không bao giờ thừa, hắn không muốn chết thêm 1 lần nào nữa nên tốt nhất là diễn cho chuẩn bài vào.
Nhân lúc mạng còn chưa bị cắt hắn tìm hiểu 1 số thông tin trên thế giới ngày hôm nay, chính phủ các nước ra sức chấn an người dân thề thốt các kiểu sẽ đảm bảo khôi phục trật tự trong thời gian sớm nhất, hắn biết rõ nếu mà bọn quan viên này làm được thì đã chả có cái gọi là tận thế khỉ mẹ gì hết, bằng chứng rõ ràng nhất là quân đội giờ con lo thân mình chưa xong thì giải cứu được ai, lũ Zom cũng đâu phải loại Zombie không não mà mọi người hay xem trên phim truyện, để nó lên thành công cấp 5 thì trí tuệ của chúng nó tương đương với người trưởng thành 18 tuổi mẹ nó rồi, không sớm thì muộn các tòa thành thị cũng bị bọn da xanh này khống chế thôi, ngồi đấy là mà lập lại trật tự.
Toàn cầu không chỉ người biến thành Zombie mà động vật cũng đã phát sinh biến dị, hôm nay hắn cũng đã giết qua vài con chó, mèo biến dị, tốc độ của chúng nhanh ra phết nhưng vẫn so với người thường kém hơn, giết ra kinh nghiệm bằng nửa so với giết Zombie (0.5 điểm) bọn côn trùng cũng biến dị tăng vọt, chỉ không thấy ai chịu lặn xuống biển quay cảnh bọn cá đánh nhau cho hắn xem thôi.
Trong khi ăn cơm cả đội bắt đầu thảo luận về tương lai Gia Viễn nói
“giờ này toàn cầu đã biến dị, quân đội người cũng rất khó chông chờ vào, mọi người có ý kiến nào về tương lai không”
“theo tôi thì chúng ta trước hết phải đảm bảo bản thân mạnh lên, như Gia Viễn đã nói chờ người khác đến cứu mình không bằng tự cứu lấy mình”
“Phong nói cũng đúng, Băng cô có ý kiến gì không”
“dạ… dạ mạng của em cũng là do anh cứu, anh đi đâu thì em theo nấy”
Băng cúi đầu đỏ mặt nói ra.
Từ khi bị Gia Viễn ép giết quái vật về sau, thái độ của cô chủ shop này thay đổi chóng mặt, hắn cũng rõ ràng tuy bản thân không đến nỗi súc phạm người nhìn nhưng sau khi chứng kiến thực lực và khả năng lãnh đạo của hắn cô chủ shop này đối với hắn ngày càng thay đổi, điều này Gia Viễn cũng hiểu được nhưng đời còn dài hắn muốn tận lực biến những người trong đội ngũ này thành siêu cấp cường giả không ai dám chọc khi đó nghĩ đến việc kia còn chưa muộn.
Sau khi nói xong nhìn vào ánh mắt trầm tư của Gia Viễn, Băng cũng lờ mờ hiểu được ý đồ của Gia Viễn muốn mọi người trở lên mạnh mẽ sống tiếp, giờ này cô chính xác là 1 người tạ nhất đội khi chưa có nội tại khả năng gây sát thương hay hiệu ứng của cô rất kém, cũng từ giây phút đó cô cũng quyết tâm bản thân phải trở nên mạnh mẽ nhất định không muốn trở thành gánh nặng cho Gia Viễn cũng như cả đội.
“tôi cũng biết mọi người giờ này rất muốn về cứu người thân của mình, nhưng phải suy nghĩ kĩ cấp độ của chúng ta rất thấp tự do hành động chỉ có nước bị quái vật hội đồng đến chết, nghe tôi ngày mai mọi người cố gắng kiếm thật nhiều điểm kinh nghiệm lấy được nội tại khủng khi đó tính cứu người thân cũng chưa muộn”
“tất cả nghe anh”
Mọi người đồng thanh trả lời, tuy trong này hắn không phải lớn tuổi nhất nhưng nhanh chóng đều được mọi người tôn trọng gọi là anh, hắn cũng chả ngại nhận lấy tiếp tục nói
“ngày mai chúng ta tiếp tục cẩn thận thanh lý khu xây dựng này, nếu vô tình gặp phải quái vật khủng nhớ lấy những gì anh dạy, đừng ham hố quá vì Zombie level 1 hay level 100 thì cũng chỉ cho 1 điểm kinh nghiệm thôi mọi người đã hiểu chứ”
“đã hiểu”
“đã thế thì tốt rồi, giờ mọi người đi ngủ đi, gác đêm thì như đã phân, anh biết đột nhiên thay đổi giờ giấc khiến mọi người khó chịu nhưng không làm vậy sẽ rất nguy hiểm cho cả đội”
“mà anh ơi đội ngũ chúng ta hoạn nạn có nhau cũng nên có 1 cái tên chứ”
“mọi người nói tên gì phù hợp, thấy tên là “Ngây Thơ” tổ đội thế nào”
“tên gì quê mùa vãi, hay là đặt là chiến thần tổ đội đi”
“không tên là Thanh Long tổ đội nghe hay hơn….”
“ý các chú là nói anh đặt tên ngu hả, xem lại điều 1 ngay”
Tất cả giờ này câm nín không nói gì nữa, ai bảo trước lúc đi theo hắn đã phải đồng ý điều kiện nghe mệnh lệnh của hắn tuyệt đối đâu, giờ chỉ còn có chấp nhận thôi chứ làm được gì.
Mọi người đi ngủ về sau, đến nửa đêm không gian đã yên ắng hẳn, không còn âm thanh chém giết gào rú của quái vật khu này nữa, nếu có ai tai thính lắm thì mới nghe được ầm ầm tiếng súng tiếng đạn pháo từ nội thành Hà Nội truyền ra, sau 1 ngày đồ sát tứ phương cả phe con người lẫn Zombie đều mệt lả cả ra, tất cả đều cần 1 giấc ngủ sâu để lấy lại tinh thần cho cuộc chiến ngày mai, tuy còn có 1 số người do quá khiếp sợ rúc trong nhà còn thức hay 1 số con Zombie điên cuồng cày cấp không tính ra thì hầu như tất cả đã đình chiến mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đây Gia Viễn đang trong ca trực đêm, hắn trên tầng thường ngắm nhìn bầu trời, chốc chốc lại nhìn về chiếc đồng hồ đeo tay như chờ đợi điều gì đó, trải qua 1 ngày chém giết thân xác hắn cũng đã điên cuồng thúc giục muốn nghỉ nhưng khổ nỗi linh hồn không nghe.
“đến lúc rồi”
Mắt nhìn đồng hồ hắn nói ra, 1 tay còn lại cho lên miệng cắn chặt cố gắng không phát ra thanh âm.
Bỗng nhiên 1 âm thanh vang trời phát ra khiến tất cả bừng tỉnh dậy
“ Ư Ư Ư, bạch bạch bạch… kimochi ư ư”

Màn đêm buông xuống, không có điện cũng không ai dám tùy tiện ra ngoài đường làm mồi cho bọn Zombie cắn, cả đội của hắn tiến vào 1 ngôi biệt thự xa hoa đã hoàn thành xây dựng nghỉ lại.
Dưới nền nhà còn loang lổ vết máu nhưng không thấy có xác chết, trên lầu Zombie cũng nhanh chóng bị con dở Đơn lao lên chém giết, Tây thì vẫn công việc quen thuộc đi sau làm đồng nát thu lấy đồ vật, quả thật nếu cho Gia Viễn nhặt đồ thì có mà cả team đếch có đồ mà mặc vào bởi vì tay hắn đen không tả nổi, 50 mạng lúc trước hắn thu được mỗi đôi giày ghẻ mà trong tay con bé Tây thì 50 mạng phải thu được ít nhất 5 món đồ.
Rất nhanh cả bọn phân chia công việc, người đi tắm kẻ làm cơm, canh gác… được Gia Viễn phân công rõ ràng, riêng hắn thì ngồi chơi cũng chẳng ai dám nói gì, bất ngờ khi hắn lên tầng 2 của ngôi nhà phát hiện được 1 cái laptop, ngứa tay hắn mới bật lên cắm usb 3g vào.

Ngày đầu tiên đại dịch xảy ra tuy đã bị cắt điện cục bộ nhưng mạng di động vẫn chưa bị cắt, người trong đội hắn đa phận bị tịch thu sạch điện thoại dùng làm camera phát live steam đến hết pin hắn mới trả khi ở căn nhà mặt đường 3 tầng lúc sáng, đến lúc nhặt được điện thoại khác cả lũ mới rối rít liên lạc cho người thân nhưng hầu hết đều không liên lạc được.
Không phải nói cũng hiểu, tỉ lệ sống sót của người trung tuổi là phi thường thấp thế nào, riêng cái gọi điện không nghe thì biết thế nào rồi đấy.
Cũng có 1 vài người thân bắt máy, 1 số đứa cũng định trở về tìm người thân của mình, hắn cũng không cản còn động viên cố gắng vượt qua, nhưng vừa đi được 3 bước chợt nhân ra điều gì, chúng nó vội quay lại cầu xin anh Gia Viễn rồi rít đừng đuổi chúng nó đi, hắn thực sự cũng muốn đuổi cái bọn đã ngu còn ảo tưởng sức mạnh này đi lâu rồi gánh tạ này gãy cả vai, đảm bảo chạy khỏi hắn chưa nổi trăm mét mà gặp phải mấy con Zombie trên cấp 5 đã có nội tại nó vả 1 phát thì chỉ có đen màn hình, xuống gặp Diêm Vương mà hốn hận.
Như 1 thói quen của thằng cu Gia Viễn trước đây, cứ hễ mở máy tình là y như rằng khởi động liên minh, mặt khác hắn cũng muốn xem đến tột cùng tận thế con người sẽ làm gì.
Tiếp đó hắn thật sự không tin vào mắt mình nhanh chóng hô đồng đội đến đây xem tin tức:
Lập tức 1 lũ hóng hớt nhao nhao lên tầng trên vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò.
“nhìn này, thật là bất ngờ đồng loại chúng ta đúng là kì diệu, tận thế rồi mà chúng nó vẫn còn đánh liên minh được, quả thật anh mày bái phục sát đất à”
Giờ này thì cả 1 lũ trợn mắt ngoác mồm nhìn Gia Viễn, cái tin này thì cũng hơi sốc thật đấy nhưng so với việc hắn bắt ép mọi người cầm dao giết đi sinh vật đã từng là người còn thua xa, rất nhanh bọn họ lại trở về với công việc mặc kệ hắn ngồi đó ngạc nhiên cười hớn hở.
“lên youtube xem cái nào”
“bố mày quỳ lạy luôn”
Gia Viễn ngạc nhiên hô lớn lên, trước mặt hắn giờ là cả 1 đống video Zombie montage, Zombie highlight các kiểu con đà điểu mà bọn rảnh lờ quay đăng lên, quả thật sức chiến đấu của mấy con Zombie này hết sức kinh khủng thật nhưng nói ra cái lũ đấy đang bóp chết niền hy vọng của đồng loại chúng nó, việc này hắn cũng chả quản chính xác chả thèm quan tâm, tỏ vẻ ngạc nhiên như thế cũng chỉ vì sợ có thằng hệ H ( hiền nhân công nghệ ) hay R ( robot máy) nào đó không chế toàn bộ camera trong thành phố này nhìn thấy biểu hiện không giống người thường của hắn mà sinh nghi thôi. Với hắn cẩn thận không bao giờ thừa, hắn không muốn chết thêm 1 lần nào nữa nên tốt nhất là diễn cho chuẩn bài vào.
Nhân lúc mạng còn chưa bị cắt hắn tìm hiểu 1 số thông tin trên thế giới ngày hôm nay, chính phủ các nước ra sức chấn an người dân thề thốt các kiểu sẽ đảm bảo khôi phục trật tự trong thời gian sớm nhất, hắn biết rõ nếu mà bọn quan viên này làm được thì đã chả có cái gọi là tận thế khỉ mẹ gì hết, bằng chứng rõ ràng nhất là quân đội giờ con lo thân mình chưa xong thì giải cứu được ai, lũ Zom cũng đâu phải loại Zombie không não mà mọi người hay xem trên phim truyện, để nó lên thành công cấp 5 thì trí tuệ của chúng nó tương đương với người trưởng thành 18 tuổi mẹ nó rồi, không sớm thì muộn các tòa thành thị cũng bị bọn da xanh này khống chế thôi, ngồi đấy là mà lập lại trật tự.
Toàn cầu không chỉ người biến thành Zombie mà động vật cũng đã phát sinh biến dị, hôm nay hắn cũng đã giết qua vài con chó, mèo biến dị, tốc độ của chúng nhanh ra phết nhưng vẫn so với người thường kém hơn, giết ra kinh nghiệm bằng nửa so với giết Zombie (0.5 điểm) bọn côn trùng cũng biến dị tăng vọt, chỉ không thấy ai chịu lặn xuống biển quay cảnh bọn cá đánh nhau cho hắn xem thôi.
Trong khi ăn cơm cả đội bắt đầu thảo luận về tương lai Gia Viễn nói
“giờ này toàn cầu đã biến dị, quân đội người cũng rất khó chông chờ vào, mọi người có ý kiến nào về tương lai không”
“theo tôi thì chúng ta trước hết phải đảm bảo bản thân mạnh lên, như Gia Viễn đã nói chờ người khác đến cứu mình không bằng tự cứu lấy mình”
“Phong nói cũng đúng, Băng cô có ý kiến gì không”
“dạ… dạ mạng của em cũng là do anh cứu, anh đi đâu thì em theo nấy”
Băng cúi đầu đỏ mặt nói ra.
Từ khi bị Gia Viễn ép giết quái vật về sau, thái độ của cô chủ shop này thay đổi chóng mặt, hắn cũng rõ ràng tuy bản thân không đến nỗi súc phạm người nhìn nhưng sau khi chứng kiến thực lực và khả năng lãnh đạo của hắn cô chủ shop này đối với hắn ngày càng thay đổi, điều này Gia Viễn cũng hiểu được nhưng đời còn dài hắn muốn tận lực biến những người trong đội ngũ này thành siêu cấp cường giả không ai dám chọc khi đó nghĩ đến việc kia còn chưa muộn.
Sau khi nói xong nhìn vào ánh mắt trầm tư của Gia Viễn, Băng cũng lờ mờ hiểu được ý đồ của Gia Viễn muốn mọi người trở lên mạnh mẽ sống tiếp, giờ này cô chính xác là 1 người tạ nhất đội khi chưa có nội tại khả năng gây sát thương hay hiệu ứng của cô rất kém, cũng từ giây phút đó cô cũng quyết tâm bản thân phải trở nên mạnh mẽ nhất định không muốn trở thành gánh nặng cho Gia Viễn cũng như cả đội.
“tôi cũng biết mọi người giờ này rất muốn về cứu người thân của mình, nhưng phải suy nghĩ kĩ cấp độ của chúng ta rất thấp tự do hành động chỉ có nước bị quái vật hội đồng đến chết, nghe tôi ngày mai mọi người cố gắng kiếm thật nhiều điểm kinh nghiệm lấy được nội tại khủng khi đó tính cứu người thân cũng chưa muộn”
“tất cả nghe anh”
Mọi người đồng thanh trả lời, tuy trong này hắn không phải lớn tuổi nhất nhưng nhanh chóng đều được mọi người tôn trọng gọi là anh, hắn cũng chả ngại nhận lấy tiếp tục nói
“ngày mai chúng ta tiếp tục cẩn thận thanh lý khu xây dựng này, nếu vô tình gặp phải quái vật khủng nhớ lấy những gì anh dạy, đừng ham hố quá vì Zombie level 1 hay level 100 thì cũng chỉ cho 1 điểm kinh nghiệm thôi mọi người đã hiểu chứ”
“đã hiểu”
“đã thế thì tốt rồi, giờ mọi người đi ngủ đi, gác đêm thì như đã phân, anh biết đột nhiên thay đổi giờ giấc khiến mọi người khó chịu nhưng không làm vậy sẽ rất nguy hiểm cho cả đội”
“mà anh ơi đội ngũ chúng ta hoạn nạn có nhau cũng nên có 1 cái tên chứ”
“mọi người nói tên gì phù hợp, thấy tên là “Ngây Thơ” tổ đội thế nào”
“tên gì quê mùa vãi, hay là đặt là chiến thần tổ đội đi”
“không tên là Thanh Long tổ đội nghe hay hơn….”
“ý các chú là nói anh đặt tên ngu hả, xem lại điều 1 ngay”
Tất cả giờ này câm nín không nói gì nữa, ai bảo trước lúc đi theo hắn đã phải đồng ý điều kiện nghe mệnh lệnh của hắn tuyệt đối đâu, giờ chỉ còn có chấp nhận thôi chứ làm được gì.
Mọi người đi ngủ về sau, đến nửa đêm không gian đã yên ắng hẳn, không còn âm thanh chém giết gào rú của quái vật khu này nữa, nếu có ai tai thính lắm thì mới nghe được ầm ầm tiếng súng tiếng đạn pháo từ nội thành Hà Nội truyền ra, sau 1 ngày đồ sát tứ phương cả phe con người lẫn Zombie đều mệt lả cả ra, tất cả đều cần 1 giấc ngủ sâu để lấy lại tinh thần cho cuộc chiến ngày mai, tuy còn có 1 số người do quá khiếp sợ rúc trong nhà còn thức hay 1 số con Zombie điên cuồng cày cấp không tính ra thì hầu như tất cả đã đình chiến mà chìm vào giấc ngủ.
Lúc này đây Gia Viễn đang trong ca trực đêm, hắn trên tầng thường ngắm nhìn bầu trời, chốc chốc lại nhìn về chiếc đồng hồ đeo tay như chờ đợi điều gì đó, trải qua 1 ngày chém giết thân xác hắn cũng đã điên cuồng thúc giục muốn nghỉ nhưng khổ nỗi linh hồn không nghe.
“đến lúc rồi”
Mắt nhìn đồng hồ hắn nói ra, 1 tay còn lại cho lên miệng cắn chặt cố gắng không phát ra thanh âm.
Bỗng nhiên 1 âm thanh vang trời phát ra khiến tất cả bừng tỉnh dậy
“ Ư Ư Ư, bạch bạch bạch… kimochi ư ư”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN