Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Giọng nói kèm theo những tiếng cười cợt dần đi xa.
Phía sau chiếc lều rất im lặng.
Đức Toàn toát mồ hôi: Thân là trọng thần trong triều, vậy mà lại bàn tán về đồng liêu như thế.
Thậm chí còn dính dáng đến cả thiên tử và hai vị Vương gia…!Đúng thật là đê hèn và láo xược!
Hắn lén nhìn sang bên cạnh, thấy Lý Vô Đình cúi đầu, môi mím lại để lộ sự sắc bén.
Lý Vô Đình đứng đó một lát, sau đó cất bước quay về mà không nói một lời nào.
Tim Đức Toàn đập thình thịch: Bệ hạ không truy cứu ư…
Vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng nói: “Có nhận ra không?”
“Có ạ.” Một giọng nói khác dõng dạc đáp.
Đức Toàn ngẩn người, lúc này mới nhận ra bệ hạ đang hỏi về mạng lưới tình báo của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Doãn Chiếu bình tĩnh nói: “Hàn Lâm Viện Thị giảng – Lư Chương.
Hàn Lâm Viện Tu soạn – Cung Cối Lâm, Đàm Phong.”
Lý Vô Đình đi qua thảm cỏ để về lều, “Ừ.”
– —
Trên khoảng đất trống ở giữa bãi săn.
Các thị vệ đang dựng trường đua ngựa và nơi để chơi ném thẻ vào bình.
Ninh Như Thâm trốn ra tận hàng rào, đi tìm Cảnh Nghiễn để cùng hóng hớt, phía sau có Tiểu Vương gia Lý Cảnh Dục theo đuôi vì không có việc gì làm.
Cậu vừa đi vừa gọi: “Tiểu khuyển.”
“Con m…” Cảnh Nghiễn tức xì khói quay đầu lại, suýt nữa thì sặc! Hắn vội vàng hành lễ, “Thần tham kiến Cảnh Vương điện hạ.”
Lý Cảnh Dục phẩy tay, “Khuyển đại nhân miễn lễ.”
Cảnh Nghiễn:.
Ninh Như Thâm thì thầm: “Điện hạ, vị này là Cảnh Thị lang.”
Lý Cảnh Dục hơi đăm chiêu: Hóa ra tên là Cảnh Khuyển.
Chỗ này nhiều người rất phức tạp, Ninh Như Thâm cúi xuống căn dặn, “Tiểu điện hạ, nhớ đừng nhắc đến chuyện trói dây nhé.”
“Tại sao?” Lý Cảnh Dục chớp mắt.
Ninh Như Thâm lừa gạt, “Liên quan đến chuyện riêng tư của bệ hạ.”
Lý Cảnh Dục gật đầu, “Được.”
Hai người đang tựa vào hàng rào, Lý Ứng Đường nhanh chóng tìm tới, “Cảnh Dục, đệ ở đây à? Ninh đại nhân cũng ở đây sao, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lý Cảnh Dục giấu kín như bưng, “Đang nói chuyện riêng tư của hoàng huynh.”
Lý Ứng Đường:???
“…” Ninh Như Thâm phớt lờ chủ đề này, “Hiên Vương điện hạ.”
Lý Ứng Đường nhìn cậu, hé miệng muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng hắn móc một chiếc quạt ra rồi quạt phành phạch, không nói gì nữa.
Ba người cùng đứng tựa vào hàng rào.
Ninh Như Thâm mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ rực, dáng người cao gầy, eo nhỏ chân dài, vốn dĩ đã rất thu hút sự chú ý.
Lúc này bên cạnh cậu còn có thêm hai vị đại phật, lập tức càng trở nên nổi bật.
Mà người bị nhìn thì không hề phát hiện ra.
Ninh Như Thâm vẫn còn đang treo người trên hàng rào, nghĩ xem lát nữa mình phải làm thế nào.
Cảnh Nghiễn không nhịn nổi nữa, huých cậu một phát, “Ngươi tem tém lại đi, đừng có thu hút sự chú ý quá.”
Ninh Như Thâm đang mải nghĩ, sực tỉnh nói: “Ta á? Có đâu?”
Rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, hoàn toàn chỉ là một con cá ướp muối đang treo trên hàng rào!
Cảnh Nghiễn thấy cậu không nhận ra thì rất sốt ruột, “Cuộc đi săn mùa xuân là dịp để bách quan thể hiện bản lĩnh trước mặt bệ hạ.
Nếu như trong trò đua ngựa hoặc là ném thẻ, có ai đó thắng được ngươi – người được bệ hạ trọng dụng…”
Ninh Như Thâm không nhịn được nữa, “Bọn họ không thấy xấu hổ sao?”
Cảnh Nghiễn, “…”
Lý Ứng Đường đứng gần đó bật cười, “Phì.”
– —
Nơi so tài được dựng lên rất nhanh.
Khi dựng xong thì mặt trời đã ngả Tây nhưng vẫn chưa hoàn toàn khuất núi.
Ngự giá đi từ lều lên đài cao, Lý Vô Đình mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa oai hùng mạnh mẽ, hắn ngồi ở trên chủ vị.
Trong khí chất cao quý của đế vương có xen lẫn một chút sắc bén ác liệt như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ.
Ninh Như Thâm nhìn từ xa, đột nhiên nhớ tới nơi giữa ngón cái và ngón trỏ của Lý Vô Đình, phía trong đốt ngón tay hắn có vết chai do cầm kiếm.
Lúc ấy ở Ngự Thư Phòng, hắn đã nắm cằm cậu khiến cậu cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy.
Vừa thô ráp vừa khô cằn, giống như đã trải qua rất nhiều năm tháng mới tích lũy được một thân võ nghệ.
Trong lúc cậu đang thất thần, lễ nhạc đã kết thúc.
Bách quan chia ra văn võ để so tài.
Ninh Như Thâm không nhìn nữa, cậu thấy một đám người nhốn nháo xông lên như đàn cá đớp mồi thì thấy yên tâm.
Quyết liệt như thế, không đến lượt cậu.
Còn chưa kịp yên tâm xong, đột nhiên có giọng nói dõng dạc vang lên, “Nghe nói Ninh Học sĩ tinh thông lục nghệ của bậc quân tử, mời ngài thử xem sao!”
Ninh Như Thâm:?
Cậu hơi trợn mắt: Có người không thấy xấu hổ thật kìa!
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về cậu.
Ninh Như Thâm nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy ba quan viên trẻ tuổi đang đứng trên khoảng đất trống.
Người đứng đầu đang nhếch mép nhìn cậu, dường như đang có ý xấu.
Lư Chương chắp tay “mời” cậu: “Đua ngựa hoặc là ném thẻ, Ninh Học sĩ cứ chọn một trò là được.”
Mọi người đều đang theo dõi sát sao.
Môi Ninh Như Thâm hơi động đậy, trong hoang mang có một chút bực bội…
Lư Chương đắc chí, vênh mặt đứng chờ.
Ninh Như Thâm im lặng một lát, bực dọc quay lại nhìn Cảnh Nghiễn để xin sự trợ giúp, “Hắn ta là ai vậy?”
Lư Chương:…
Mọi người:…
Cảnh Nghiễn không nỡ nhìn thẳng, “Đồng liêu của ngươi ở Hàn Lâm Viện, Lư Thị giảng.”
Trên đài cao.
Đức Toàn cười với Lý Vô Đình, “Xem ra đầu của Ninh đại nhân vẫn chưa khỏi hẳn.”
Lý Vô Đình cúi đầu nhìn trò hề bên dưới, khẽ bật cười.
Trên khoảng sân, Ninh Như Thâm cáo tội một câu với Lư Chương.
Cậu đánh giá tình huống đã được sắp đặt trước này rồi nhìn mấy người Lư Chương, sau đó mỉm cười: “Vậy thì đua ngựa đi.”
Dứt lời, tất cả đều chìm vào im lặng.
Mấy người bên Lư Chương đều tỏ ra sợ hãi.
Ninh Như Thâm đã quay người đi chọn ngựa rồi.
Cậu sờ s0ạng để tìm con ngựa lành nhất, thầm cười trong lòng:
Bọn họ nghĩ cậu sẽ chọn chơi ném thẻ sao?
Đều là phận thư sinh yếu ớt, tất cả cùng chết chùm đi.
– —
Bọn họ nhanh chóng chọn ngựa xong.
Những con ngựa không phục vụ trong quân đội của Đại Thừa thì sẽ không có trang bị đi kèm.
Ninh Như Thâm ngồi lên lưng ngựa, không chỉ hụt chân mà còn thấy lắc lư dễ ngã.
Cậu thầm kêu không ổn, nắm dây cương rồi ngồi thẳng lưng, hai chân kẹp chặt vào lưng ngựa.
Mái tóc dài được buộc lên khẽ quét qua eo, ngọn tóc rơi ở nơi lõm xuống.
Tóc đen và trang phục đỏ rực, rất là bắt mắt.
Ở gần đó, ánh mắt của đám người Lư Chương Đàm Phong dán chặt vào vòng eo nhỏ và đôi chân dài kẹp chặt ngựa của Ninh Như Thâm.
Chúng trao đổi với nhau bằng ánh mắt mờ ám.
Sau đó Lư Chương thu lại ánh mắt, tỏ ra đứng đắn, “Mời.”
– —
Nhìn xuống từ trên khán đài, có thể gom tất cả cảnh tượng vào trong đáy mắt.
Đức Toàn phát hiện ra ánh mắt của đám người đó, thầm phỉ nhổ trong lòng: Đám đê hèn, các ngươi mà cũng xứng sao!
Hắn phỉ nhổ rất chân thành, đầu rướn hẳn ra phía trước.
Lý Vô Đình nhìn thấy, gân trán khẽ giật, “…!Đức Toàn.”
Đức Toàn sực tỉnh, giơ tay vả mặt, “Nô tài thất lễ.”
“Lại âm thầm nghĩ gì thế?”
“Hầy, nô tài chỉ lo lắng cho Ninh đại nhân thôi mà~”
Đức Toàn thăm dò thái độ của Thánh thượng, chuyển chủ đề sang người tóc đen đồ đỏ dưới đường đua, “Trong trò đua ngựa, mỗi người phải hoàn thành ba vòng chạy, người nào về đích trước sẽ thắng cuộc.
Thân thể của Ninh đại nhân làm sao mà chịu nổi đây?”
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, “Lo lắng cho y? Ngươi đã thấy y để bản thân chịu thiệt bao giờ chưa?”
Đức Toàn ngẩn ra.
Tùng! Đúng lúc tiếng trống cất lên.
Ánh mắt của Lý Vô Đình nhìn ra xa, “Cứ xem đi.”
– —
Trên đường đua, ba bóng người đã xông lên.
Ninh Như Thâm ngồi trên lưng ngựa rất cao, nhìn theo những người phi như bay ở phía trước.
Cậu ung dung thả bước xung quanh:
Các người cứ đua đi, để tôi từ từ đi dạo.
Cậu tỏ ra nhàn hạ, ai không biết còn tưởng đang tuần tra binh sĩ giúp Thánh thượng.
Điều đó khiến cho ba người đang cố gắng hết sức để chạy như điên ở phía trước trông có vẻ nực cười.
Trường đua rất rộng, chạy hết một vòng sẽ tốn một khoảng thời gian kha khá.
Lư Chương nín thở chạy hết một vòng, gần như là bị xóc nảy đến mức rã rời toàn thân.
Hắn ta vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Ninh Như Thâm vẫn còn đang chầm chậm cho ngựa đi dạo, thế là nổi cơn tam bành.
Khi cự ly dần rút ngắn, hắn ta nảy ra một ý tưởng.
Lư Chương đạp vào bụng ngựa để tiếp cận Ninh Như Thâm, giả vờ như muốn vượt qua cậu.
Vốn dĩ Ninh Như Thâm đang rong ngựa đầy nhàn tản, bỗng dưng nghe thấy tiền vó ngựa dần dần tới gần ở phía sau.
Cậu quay đầu lại, thấy Lư Chương cưỡi ngựa xông về phía mình.
Ninh Như Thâm giật mình, kéo dây cương để tránh đi.
Thấy hai con ngựa sắp đụng vào nhau, một hòn đá nhỏ chợt bay ra từ bên cạnh, đánh trúng vào chân con ngựa của Lư Chương: Lạch cạch!
Con ngựa ăn đau, tránh khỏi Ninh Như Thâm rồi bắt đầu chạy nhanh.
Cùng lúc ấy, con ngựa của Ninh Như Thâm sợ hãi, tung vó lên và cất tiếng hí.
Ninh Như Thâm bị nâng lên cao, hoảng hốt bám vào cổ ngựa.
Hai chân cậu kẹp chặt thân ngựa, bộ áo đỏ rực bay phấp phới trong gió.
Bên ngoài trường đua có vài tiếng thất thanh: “Ninh đại nhân!”
Một bóng người bay lên không trung rồi đáp xuống đất.
Doãn Chiếu – Cẩm Y Vệ do thiên tử trực tiếp quản lý lập tức kéo lấy dây cương.
Con ngựa đang hoảng sợ đáp vó xuống đất rồi giẫm đạp vài cái.
Ninh Như Thâm lấy lại bình tĩnh đầy khó nhọc, “Đa tạ Doãn Chỉ huy.”
Doãn Chiếu nói: “Đừng cảm ơn ta.”
Hả? Ninh Như Thâm vẫn chưa hiểu ra sao thì lại nghe thấy tiếng hét sợ hãi ở phía trước.
Cậu nhìn ra đó, thấy Lư Chương đang chòng chành như một quả bóng bị xì hơi trên con ngựa tung vó chạy như bay.
“…”
Mấy con ngựa trên trường đua đều bị sợ hãi, cuộc so tài phải tạm ngừng.
Ba người Lư Chương đứng dưới đài để thỉnh tội với Lý Vô Đình.
Ninh Như Thâm đứng bên cạnh, vẫn còn đang suy nghĩ về tiếng “lạch cạch” vừa rồi.
Trộm nhà mình cũng tới đây à?
Cậu đang mải mê suy nghĩ, Lý Vô Đình cất tiếng, “Sự cố đột ngột xảy ra, không trách tội các ngươi.”
Mấy người Lư Chương thở phào.
Giây tiếp theo lại nghe thấy phía trên nói: “Trẫm thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của các ngươi rất giỏi, xứng đáng được noi gương.
Trẫm đặc biệt cho phép các ngươi thi đấu lại, quyết thắng bại sau hai mươi vòng, cũng là để cho các đồng liêu cùng thưởng thức và học tập.”
“Hai mươi…” Lư Vương nhũn chân, suýt nữa thì khuỵu xuống.
Lý Vô Đình: “Ninh Sâm làm ngựa hoảng sợ nên đã bị thương, hủy bỏ tư cách thi đấu.”
Ninh Như Thâm sực tỉnh ngẩng đầu lên: Hả?
Lý Vô Đình trầm giọng, “Còn không mau quay về Ngự tiền để túc trực.”
“…” Ninh Như Thâm hé miệng, “Vâng.”
– —
Ba người Lư Chương đau đớn quay về thi đấu.
Ninh Như Thâm đi lên khán đài, đứng cạnh Lý Vô Đình rồi hành lễ, “Thần cảm tạ bệ hạ đã quan tâm.”
May mà không bắt cậu phải “đặc biệt” thi đấu lại.
Không thì sau hai mươi vòng, đùi sẽ bị tróc ba lớp da mất.
Lý Vô Đình liếc nhìn, “Ừm.”
Hắn không dặn dò gì nữa, Ninh Như Thâm đành đứng bên cạnh để đợi lệnh.
Trong lúc đứng, chỗ đùi bị xước da có cảm giác nhức nhối, phía sau lưng cũng bị xóc nảy đến mức tê mỏi.
Ninh Như Thâm khẽ cử động chân và lén xoa eo, cứ luôn táy máy chân tay ở bên cạnh.
Khóe mắt của Lý Vô Đình cảm thấy hơi phiền phức.
Hắn gõ tay xuống bàn, “Ban ghế ngồi.”
Dưới bàn có một chiếc ghế thấp, thông thường dành cho thần tử phục vụ đế vương hoặc là để phi tần ngồi.
Lý Vô Đình không có phi tần, thế là Ninh Như Thâm ngồi luôn xuống ghế.
Vị trí này rất gần với Lý Vô Đình.
Thậm chí cậu chỉ cần quay đầu ra là chạm vào đầu gối của hắn.
Cuộc so tài bên dưới vẫn tiếp tục, Lý Vô Đình nhìn về phía trước, ngồi nghiêm chỉnh trên chủ vị.
Ninh Như Thâm ngồi bên cạnh một lát, lại nhớ tới tiếng “lạch cạch”.
Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, chuẩn bị giả vờ như lơ đễnh tranh công giúp người ta.
“Nhắc mới nhớ…!Vừa rồi con ngựa suýt nữa thì va chạm do bị sợ hãi, không biết có hòn đá nhỏ ở đâu ra đã cứu thần.”
Lý Vô Đình nhìn xuống từ trên cao.
Ninh Như Thâm không thể nói quá trắng trợn, quay đầu ra nhìn trường đua rồi lẩm bẩm, “Hình như không phải là Doãn Chỉ huy, ai đã ra tay cứu giúp nhỉ?”
“…”
Một bàn tay lớn chợt bóp má rồi quay cổ Ninh Như Thâm lại.
“Ư…” Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lý Vô Đình.
Cậu chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm ấy tỏa ra sự sắc bén, sáng rực như sao trời đêm đông.
Lý Vô Đình nhìn cậu thật lâu, “Từ lúc nào mà Ninh khanh bắt đầu thích tranh công cho những người xung quanh mình?”
Cho dù không liên quan đến lợi ích của mình.
Vì Cảnh gia, vì Thập Nhất.
Khoảng cách rút ngắn, khí thế của hắn càng trở nên đáng sợ.
Một lúc sau, Ninh Như Thâm mấp máy đôi môi bị bóp chu ra như miệng cá, “Từ lúc…!bọn họ bắt đầu có chí tiến thủ.”
Lý Vô Đình, “…”
– —
Cuộc so tài đầu tiên đã kết thúc nhanh chóng.
Lý Vô Đình đứng dậy rời khỏi khán đài, cung nhân thị vệ cũng lui xuống theo.
Thánh thượng vừa đi, chúng thần xung quanh đó dần giải tán.
Ninh Như Thâm xuống khỏi khán đài, nhìn ngó xung quanh.
Trời đã về chiều, ánh nắng chiếu nghiêng kéo dài chiếc bóng, vậy mà ba bóng người cưỡi ngựa vẫn còn đang vật vã trong sự xóc nảy.
Doãn Chiếu ôm Tú Xuân Đao đứng bên cạnh để giám sát.
Ninh Như Thâm lại gần, “Bao nhiêu vòng rồi?”
Doãn Chiếu, “Mười hai.”
Ninh Như Thâm ngạc nhiên, “Lâu như vậy mà mới có mười hai vòng?”
Doãn Chiếu, “Giữa chừng ta bỏ đi xem ném thẻ nên không đếm.”
Ninh Như Thâm, “…” Chu đáo quá bạn ơi.
Tạm biệt Doãn Chiếu, cậu quay về lều.
Đánh vật cả buổi chiều, Ninh Như Thâm quay về tắm rửa rồi thay quần áo.
Lúc tắm xong, sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Bốn phía đều được đốt lửa, từng toán thị vệ đi tuần tra.
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn tới một nơi yên tĩnh vắng người, thử gọi vào trong bóng tối, “Tiểu Thạch Tử?”
Không có tiếng người đáp lại.
Ninh Như Thâm lại cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ, lạch cạch.
Hai giây sau, Thập Nhất lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu, “Có chuyện gì vậy?”
…Đúng là đi theo thật này.
Ninh Như Thâm thầm thở dài, “Chuyện đua ngựa cảm ơn ngươi nhé.
Sao ngươi lại theo ta vào tận bãi săn vậy? Hộ vệ riêng cũng được vào đây à?”
Thập Nhất đáp, “Không được.
Nhưng Cẩm Y Vệ đều quen ta, không có ai ngăn cản ta đi vào.”
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ: À, chưa ai biết chuyện ngươi bị đuổi việc chứ gì…
Thập Nhất lại nói: “Vả lại thủ lĩnh đã nói rồi, ta phải đi theo ngài.”
“…Chắc là không phải đi theo kiểu này đâu.”
Ninh Như Thâm rất đau đầu với sự chất phác của hắn, “Thôi, ngươi quay về đi, đừng để người ta…”
Còn chưa nói xong, đột nhiên cậu thấy mắt của Thập Nhất trợn lên.
Thoạt nhìn giống như hắn đang định trốn đi nhưng lại đứng như trời trồng theo phản xạ.
Ninh Như Thâm đăm chiêu, thầm thấy giật mình.
Giây tiếp theo, giọng nói của Lý Vô Đình vang lên ở phía sau, “Ninh khanh đang nói chuyện với ai vậy?”
“…”
Hắn đang đứng ở nơi sáng tối giao thoa bên cạnh lều.
Ninh Như Thâm quay đầu nhìn thấy Lý Vô Đình dẫn theo Đức Toàn và một đội thị vệ đi tới.
Cậu định mở miệng giải thích nhưng Lý Vô Đình đã liếc mắt sang, phát hiện ra sự tồn tại của Thập Nhất rồi.
Ba người bất ngờ ba mặt một lời.
Bầu không khí hơi khó xử.
Ninh Như Thâm đứng ở giữa, chỉ cảm thấy đời người có mấy khi được đội quần như thế này chứ…
Lần đầu tiên sếp cũ, sếp mới và tên nhân viên hai mang mới bị sa thải tụ họp lại cùng một nơi.
Khó xử nhất chính là, bọn họ có nên vạch trần mối quan hệ của cả ba hay không?
Nhưng một khi đã vạch trần, chuyện ngày nào Lý Vô Đình cũng sai Cẩm Y Vệ đi ném đá vào cửa sổ nhà cậu…
Chuyện Thập Nhất lừa trên gạt dưới, đắc tội cả hai bên…
Chuyện cậu tự làm trò hề ở Ngự Thư Phòng…
Tất cả sẽ bị lôi ra xét xử công khai…
Hiển nhiên là hai người còn lại cũng nghĩ tới việc ấy.
Ánh mắt giao nhau, không một ai muốn vạch trần sự thật.
Lý Vô Đình im lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Thập Nhất sử dụng nhẫn thuật “Đần Độn”, cúi đầu giả ngu.
Ninh Như Thâm hít một hơi sâu, quyết định giữ lại thể diện cho tất cả, duy trì mối quan hệ nhân sinh gian nan có một số việc không nên vạch trần.
“Bẩm bệ hạ, đây là hộ vệ Tiểu Thạch Tử của thần.”
Lý Vô Đình im lặng một lát, “Ừ.”
Hắn thậm chí còn chẳng hỏi thêm gì khác, dường như là tán đồng với quyết định của Ninh Như Thâm.
Ninh Như Thâm phối hợp ăn ý, “Được rồi Tiểu Thạch Tử, ngươi quay về trước đi.”
Thập Nhất hành lễ rồi quay đầu rời đi.
Đúng lúc này, Doãn Chiếu đếm vòng ngựa chạy xong thì quay về báo cáo với Lý Vô Đình, “Bệ hạ.”
Hắn liếc nhìn Thập Nhất, nắm chặt thanh Tú Xuân Đao trong tay rồi đánh giá từ đầu xuống chân.
“Ô, Thập Nhất.
Ngươi cũng quay về để báo cáo với bệ hạ à?”
– ——–
Lời tác giả:
Doãn Chiếu (mặt không cảm xúc): Sao mọi người không nói gì vậy?.