Ninh Như Thâm run rẩy dán vào ngực Lý Vô Đình.
Bên ngoài có tiếng nói rất căng thẳng: “Hình như không nhìn thấy ai cả…”
“Cẩn thận chút đi, ra ngoài xem sao.”
Giọng nói trộn lẫn với tiếng bước chân dần dần di chuyển ra cầu thang.
Trong phòng, Lý Vô Đình chậm rãi buông tay ra.
Hắn cúi xuống, phát hiện ra vành tai bên dưới mái tóc đen của người phía trước đã đỏ bừng lên, nốt ruồi son rực rỡ bắt mắt, cả người vẫn khẽ run run.
Lý Vô Đình, “…”
Ninh Như Thâm run rẩy quay đầu lại, “Bệ hạ, thần…”
Lý Vô Đình ngắt lời trước khi cậu kịp nói: “Sao vậy, cũng không chịu nổi bị kéo đi quá mạnh?”
Ninh Như Thâm, “…Vâng.”
Cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, ngồi tại chỗ để lấy lại tinh thần.
Lý Vô Đình vậy mà không hề thúc giục, ánh mắt luôn nhìn sang bình phong trong phòng và im lặng chờ đợi.
Ninh Như Thâm đột nhiên nhớ tới lời mà Lý Cảnh Dục đã nói:
Ngoài thân phận đế vương, Lý Vô Đình còn là một bậc quân tử vô cùng đoan chính.
Cậu sờ vành tai đỏ ửng, chờ cho cảm giác nóng bừng tê dại sau người tan đi, dần dần bình tĩnh lại và nói: “Sao bệ hạ lại tới đây?”
“Trẫm mới là người nên hỏi khanh tới đây làm gì.”
“Thần nhìn thấy vài thư sinh có hành tung lén lút khả nghi…!Tiện thể qua đây xem thế nào.”
Lý Vô Đình đã được chứng kiến cái “tiện thể” của cậu, bật cười: “Ha.”
“…”
Ninh Như Thâm chuyển chủ đề, “Thần nghe thấy bọn họ trao đổi đề thi.”
Lý Vô Đình im lặng một lát, “Trẫm biết.”
“?” Ninh Như Thâm trợn mắt.
Biết rồi mà anh còn mặc kệ để người ta mua bán! Thúc đẩy GDP cho Đại Thừa hả?
Ánh mắt của cậu quá lộ liễu.
Lý Vô Đình nhìn cậu, “Đúng là tiết lộ đề thi, nhưng không tiết lộ hoàn toàn.”
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, “Tiết lộ mật mã?”
Chỉ tiết lộ một phần, phần còn lại để người ta tự giải?
“…” Lý Vô Đình, “Tiết lộ đề thi giả.”
Đây là vụ án đã từng xảy ra ở kiếp trước của hắn, lần này hắn đã sớm sai Cẩm Y Vệ đi theo dõi, nhưng không ngờ địa điểm lại là chỗ này.
Cho đến khi nhìn thấy ba chữ “Nguyệt Tiên Cư”.
Ninh Như Thâm kinh ngạc tiêu hóa xong kịch bản vô cùng lắt léo này, cậu nhìn xung quanh, “Đức Công công và thị vệ đâu?”
“Không cho đi theo, chuyện này chỉ có trẫm và Cẩm Y Vệ biết.”
Hắn nhìn cậu, “Bây giờ…!thêm cả Ninh khanh.”
Ninh Như Thâm khen ngợi, “Như hổ thêm cánh.”
Lý Vô Đình mở miệng muốn nói gì đó nhưng nhịn lại.
Hắn tới gần cửa sổ, khẽ hé ra để nhìn xuống dưới.
Vừa mới đẩy ra một chút, một cái đầu thò ra trước ngực hắn.
Ninh Như Thâm dán sát vào cửa sổ đầy thành thạo, “Thần cũng muốn chem chem.” [1]
[1] Xuất phát từ meme “anh Kiệt đừng mà” (杰哥不要啦) trong phim ngắn giáo dục giới tính của Đài Loan.
Phát âm tiêu chuẩn là xem xem 看看 /kàn kàn/, nhưng Ninh Như Thâm nói bằng giọng Đài Loan giống meme đó nên nó thành “chem chem” 康康 /kāng kāng/.
Sở dĩ tôi giữ nguyên vì những chương sau tác giả dùng meme này rất nhiều trong hội thoại nhân vật.
Lý Vô Đình, “…”
Lúc cậu tự lại gần hắn thì không thấy run rẩy gì cả.
Bên ngoài cửa sổ là con phố phía trước khách trạm.
Mấy tên thanh niên vừa rồi đang vội vã ra khỏi đây, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nói vọng tới:
“Đã bảo là do cửa cũ chưa sửa nên bị gió thổi rồi mà.”
“Giật hết cả mình…!Mau đi thôi.”
Bên ngoài căn phòng cũng không có động tĩnh gì nữa, chẳng biết có phải là kẻ bán đề thi đã tạm lánh đi rồi hay không.
Lý Vô Đình hờ hững nói: “Đi thôi.”
Ninh Như Thâm khép cửa sổ lại, “Ơ…!vâng.”
– —
Suốt dọc đường đi xuống tầng, hai người không chạm mặt ai cả.
Cho đến khi xuống sảnh, tên tiểu nhị lười biếng ở quầy bỗng chốc đứng thẳng lưng lên, mặt mày nghiêm túc, cúi đầu với Lý Vô Đình.
Ninh Như Thâm hơi ngẩn ra rồi nhìn hắn.
Lý Vô Đình vẫn nhìn thẳng về phía trước, “Cẩm Y Vệ.”
Hóa ra cái lý do “cửa cũ chưa sửa” là do nghe được từ chỗ này.
Ninh Như Thâm thở dài, “Cẩm Y Vệ thế mà vẫn còn người đáng tin cậy!”
Vừa dứt lời, cả hai người cùng khựng lại.
Ninh Như Thâm ngậm miệng, lúc này im lặng là vàng.
Hai người cùng lên xe ngựa trong bầu không khí chết chóc.
Đức Toàn thấy Ninh Như Thâm quay về thì vui vẻ, “Ôi trời~ Ninh đại nhân lại theo bệ hạ về rồi đấy sao?”
Ninh Như Thâm cảm thán, “Nếu không có bệ hạ thì suýt nữa không về được.”
Đức Toàn không hiểu gì cả.
Có chuyện gì vậy, vào nhầm hắc đi3m?
Tất cả cùng quay về xe ngựa.
Rèm được thả xuống, xe khởi hành về hướng Ninh phủ.
Xe đi được một lúc, thùng xe yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói của Lý Vô Đình: “Nếu như trong đám thư sinh vừa rồi thật sự có người tài giỏi, trẫm lựa chọn không can thiệp và để mọi việc tiếp tục xảy ra…!Ninh khanh thấy thế nào?”
Ninh Như Thâm đang ăn bánh ngọt, suýt nữa thì nghẹn.
Đương nhiên là bò lên cửa sổ để thấy rồi.
Dưới ánh mắt của Lý Vô Đình, cậu đáp: “Có tài mà không có đức, vào triều cũng chỉ là thứ nghiệt tử mà thôi.”
Lý Vô Đình, “…”
Lý Vô Đình nhìn cậu, vẻ mặt không rõ thái độ.
Ninh Như Thâm bị hắn nhìn như vậy thì tự giác thẳng lưng lên, “Bệ hạ đang nhìn gì vậy?”
Lý Vô Đình chậm rãi đáp, “Xem Ninh khanh là cái gì tử.”
Ninh Như Thâm:?
– —
Xe ngựa dừng lại gần cổng Ninh phủ.
Ninh Như Thâm xuống xe, vừa hay đụng phải Thập Nhất đang ra ngoài, “Sao ngươi lại ở đây?”
Thập Nhất đứng trước mặt cậu, “Nghiêm quản sự đi đón không thấy ngài đâu, sợ ngài bị ăn trộm bắt đi nên bảo ta đi tìm ngài!”
“…”
Chiếc xe ngựa phía sau vô cùng yên tĩnh.
Ninh Như Thâm khẽ nói: “Đừng nói nữa.”
Trùm thổ phỉ của các người đang ngồi ở đằng sau kìa.
Thập Nhất không hiểu, “Sao vậy? Ấy, chiếc xe ngựa kia trông quen quá…”
Ninh Như Thâm đánh trống lảng, “Về phủ đi, về phủ.”
– —
Con đường quay lại phục vụ bệ hạ của Thập Nhất càng thêm xa xôi.
Ngày hôm sau Ninh Như Thâm vẫn lên triều như thường lệ.
Sau khi bãi triều, Hoắc Miễn lại quàng vai bá cổ cậu lôi đến Tướng quân phủ.
Nhớ đến ánh mắt của Đức Toàn, Ninh Như Thâm hiếm khi sáng dạ, “Lần sau đi, hôm nay ta phải túc trực ở Ngự tiền.”
Nói xong thì đi tới Ngự Thư Phòng.
Sau khi được cho phép vào trong, cậu thấy ý cười chảy ra từ mắt Đức Toàn.
Ninh Như Thâm khựng lại, “…”
Chảy hơi nhiều, lênh láng rồi đấy.
Lý Vô Đình ngồi sau bàn ngẩng đầu lên, “Đến đây làm gì?”
Ninh Như Thâm đáp: “Thần đến túc trực Ngự tiền.”
Lý Vô Đình gõ xuống bàn, “Ninh khanh không đến Tướng quân phủ để chiêm ngưỡng phong thái của các tướng sĩ Đại Thừa nữa sao?”
“Không ạ, thần không quen phong tục tập quán.”
“…”
Hắn im lặng một lát, “Thôi, lại đây mài mực cho trẫm.”
“Vâng, bệ hạ.”
Ninh Như Thâm bước lại gần, xắn tay áo lên.
Bên ngoài chợt có tiếng thông báo:
“Bệ hạ, Hiên Vương điện hạ cầu kiến.”
Lý Vô Đình nhíu mày, “Cho vào.”
Lý Ứng Đường nhanh chóng phẩy quạt đi vào, “Bệ hạ, hôm nay thời tiết đẹp, có muốn…!Ấy? Ninh đại nhân cũng ở đây à.”
Ninh Như Thâm, “Hiên Vương điện hạ.”
Lý Vô Đình nhìn với ánh mắt thờ ơ, “Chuyện gì?”
Lý Ứng Đường quay về chủ đề chính, “Thần thấy hôm nay thời tiết đẹp nên bày tiệc trong phủ, mong bệ hạ nể mặt.”
“Hừ, chỉ vì không muốn đến đất phong mà hoàng huynh lại chơi bài tình cảm sao?”
“…Làm gì có chuyện đó.”
Lý Vô Đình im lặng nhìn hắn.
Lý Ứng Đường thở dài, “Thôi vậy, thần đã chuẩn bị một bàn tiệc, mẫu phi không tới, huynh đệ cũng không tới, chỉ có một mình cô đơn…”
Lý Vô Đình bực bộ ngắt lời, “Đủ rồi.”
Thấy Lý Vô Đình đứng dậy để đến Hiên Vương phủ, Ninh Như Thâm cũng chuẩn bị đánh bài chuồn.
Lý Ứng Đường bỗng nhiên gọi cậu lại, “À, Ninh đại nhân.
Ngươi cũng tới đi.”
Ninh Như Thâm:?
Cậu xua tay, “Đa tạ điện hạ, thần không tới thì hơn.”
Lý Ứng Đường, “Tới đi, Cảnh Dục cũng ở đó, nó nhớ ngươi lắm đấy.”
…Bảo là “huynh đệ cũng không tới, chỉ có một mình cô đơn” cơ mà?
Ninh Như Thâm nhìn sang Lý Vô Đình.
Thấy hắn không có ý định từ chối thay, cậu đành phải bất chấp gật đầu, “Vâng.”
– —
Hiên Vương phủ ở phía Đông kinh thành, cải tạo từ phủ của Nhị Hoàng tử năm ấy.
Vương phủ rộng lớn hoành tráng, sau lưng là núi rừng xanh um.
Bước qua cổng phủ, bên trong toàn là rường cột chạm trổ, đình đài thúy các, dưới mái hiên treo vài lồ ng họa mi và vẹt.
Thoạt nhìn rất là tình thơ ý họa.
Ninh Như Thâm không biết vì sao Hiên Vương lại rủ cả mình.
Nhưng nghĩ tới tính cách tưng tửng của hắn, lại cảm thấy hợp lý.
Cậu đi theo Lý Vô Đình qua tiền viện, đến với một tiểu viện tràn ngập hoa lệ đường.
Trong sân có một chiếc bàn đá, Lý Cảnh Dục đang ngồi ăn ở đó.
Thấy họ tới, Lý Cảnh Dục vui vẻ chạy ra, “Hoàng huynh!”
Bánh ngọt trong tay rơi lả tả.
Lý Vô Đình vươn tay ra, xoay người thằng nhóc chân ngắn về phía Lý Ứng Đường.
Lý Ứng Đường bắt được cánh tay đang bổ nhào tới của thằng nhóc, bôi vụn bánh trên tay Lý Cảnh Dục lên chính áo của nó, “Ấy, Cảnh Dục.”
Ninh Như Thâm, “…”
Tình cảm anh em thật là nồng nàn thắm thiết.
Lý Cảnh Dục quay đầu nhìn, “Ninh đại nhân cũng tới!”
Ninh Như Thâm thấy tay nó đã lau sạch sẽ thì mới yên tâm hành lễ, “Tiểu điện hạ.”
Mấy người chào hỏi nhau rồi cùng ngồi xuống bên bàn đá.
Lý Vô Đình ngồi cạnh Lý Cảnh Dục, Ninh Như Thâm đang định nhường chỗ ngồi còn lại cho Hiên Vương thì thấy hắn vội vàng ngồi xuống trước mặt Lý Vô Đình!
“…” Ninh Như Thâm sờ lên mặt ghế đá.
Cái ghế này ngồi vào sẽ bỏng mông ư?
Chỉ còn lại một chỗ trống, cậu đành ngồi xuống cạnh Lý Vô Đình.
Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ ăn.
Lý Vô Đình ngồi bên cạnh, hỏi han tình hình học tập của Lý Cảnh Dục.
Ninh Như Thâm đang cắn bánh ngọt răng rắc, cánh tay bất chợt bị chọc chọc bởi một cây quạt.
Cậu quay đầu lại, “?”
Lý Ứng Đường lén lút thì thầm, “Nghe nói hôm qua ngươi đến Tướng quân phủ với Hoắc Miễn, giữa đường bị bệ hạ gọi về cung?”
…Lại là ai đi chim lợn khắp nơi thế!
“Vâng, điện hạ.”
Lý Ứng Đường nổi máu hóng hớt, “Bệ hạ gọi ngươi về cung làm gì?”
Trói dây? Trừng phạt? Làm gì thì làm?
Ninh Như Thâm, “Gọi thần về để thu dọn rác rưởi.”
Lý Ứng Đường ngớ người, “…Hả?”
Hai người nói gà nói vịt một lúc lâu, Lý Vô Đình ở bên kia đã kiểm tra xong bài tập của Lý Cảnh Dục.
“Đi đi, Cảnh Dục.”
Lý Cảnh Dục nhảy xuống khỏi ghế đá.
Lý Vô Đình nhìn sang Ninh Như Thâm, “Đang nói chuyện gì vậy?”
Ninh Như Thâm đánh giá sắc mặt của Hiên Vương, “Đang nói một số chuyện mà Vương gia không thể lý giải.”
Lý Vô Đình nhíu mày, “Vậy thì phạm vi lớn quá.”
“…”
Lý Ứng Đường:???
Lý Vô Đình, “Chẳng phải có chuyện muốn nói với trẫm hay sao.”
Lý Ứng Đường sực tỉnh, “À đúng rồi.”
Ninh Như Thâm đứng dậy, “Thần đi dạo với tiểu điện hạ một lát.”
“Ừ, đừng đi xa quá.”
“Vâng.”
– —
Lý Vô Đình dặn họ đừng đi xa quá, Ninh Như Thâm và Lý Cảnh Dục chạy sang viện bên cạnh để chơi.
Gian đình viện này cũng được sắp xếp rất trang nhã.
Lý Cảnh Dục rất quen thuộc với nơi này, kéo Ninh Như Thâm đi khắp nơi để giới thiệu, “Chỗ này trước kia có một cái cây rất lớn, sau đó Nhị hoành huynh trèo lên bị gãy nên không còn nữa.”
Ninh Như Thâm, “Cây lớn như vậy mà trèo lên làm gãy cây được sao?”
Lý Cảnh Dục: “Không phải, Nhị hoành huynh trèo cây bị ngã gãy chân, hoành huynh đào nó lên rồi chuyển vào trồng ở trong cung.”
“…” Ninh Như Thâm không biết phải nói gì, “Ồ.”
Lý Cảnh Dục lại dẫn cậu đi loanh quanh, cuối cùng đi tới rìa ngoài cùng của đình viện.
Trên bức tường khắc rỗng nhiều họa tiết hoa, có mấy chỗ được làm thành hình hoa đào.
Khe hở khá rộng, có thể nhìn thấy vườn hoa ở bên cạnh thông qua khung cửa này, cũng khá là thú vị.
Ninh Như Thâm thưởng thức một lát, bỗng nhiên thấy Lý Cảnh Dục chạy tới, chui đầu vào khe hở một cách thành thạo, cả nửa người treo giữa khe hở trên tường.
“…”
Các tỳ nữ hoảng hốt, “Tiểu điện hạ!”
Lý Cảnh Dục xua tay, “Không sao, bản vương thường xuyên treo người như thế này.” Nó nói xong thì nhìn Ninh Như Thâm với vẻ chờ mong, “Ninh đại nhân có làm được không?”
Ninh Như Thâm thầm tính toán, “Thần không làm được, nhưng thần có thể chui đầu vào.”
Cậu nói xong thì tìm một khe hở cao hơn rồi chui đầu vào đó.
“…”
Hai người nhét đầu vào bức tường chạm trổ, bốn mắt nhìn nhau.
Lý Cảnh Dục lên tiếng trước, “Ninh đại nhân, ta thấy hơi chật chội.”
Ninh Như Thâm, “Thần cũng vậy, điện hạ.”
Hai người nhìn nhau một lát, không hề nhúc nhích.
“…A, bị kẹt rồi.”
Mắt của tỳ nữ phía sau long sòng sọc.
– —
Trong tiểu viện ngập sắc hoa lệ đường.
Lý Vô Đình và Lý Ứng Đường ngồi ở bên bàn, ánh nắng xuân chiếu xuống cánh hoa trắng hồng, cảnh tượng rất dễ chịu.
“Bệ hạ, chuyện đến đất phong, thần nghĩ là…”
“Chuyện đó không cần phải bàn nữa.” Lý Vô Đình cúi đầu nhấp trà, “Tình hình ở kinh thành không đơn giản, huynh ở lại cũng không ích gì.”
Lý Ứng Đường vội vã “ấy ấy” vài tiếng, nhưng rồi cũng không còn cách nào, đành phải nhượng bộ, “Vậy đợi khoa cử kết thúc rồi thần sẽ lên đường.”
Lý Vô Đình ngẫm một lát, tạm thời đồng ý.
Nhắc đến khoa cử, Lý Ứng Đường nói: “Đúng rồi, nghe nói bệ hạ để Ninh đại nhân làm quan chủ khảo kỳ thi Hội?”
“Đúng, sao thế?”
“Ninh đại nhân bị ngã hỏng đầu rồi mà, không có vấn đề gì sao?”
Cạch, tách trà đặt xuống bàn.
Không biết Lý Vô Đình hồi tưởng về cái gì, hơi nhếch môi: “Chỉ là không nhớ chuyện cũ mà thôi…!Đầu óc không có vấn đề gì.”
Hai người đang nói chuyện, một tỳ nữ hoảng hốt chạy tới:
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, Hiên Vương điện hạ!”
Lý Vô Đình, “Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
“Bệ hạ, không ổn rồi! Cảnh Vương điện hạ với Ninh đại nhân…”
Mặt Lý Vô Đình lạnh đi, hắn đứng lên cùng với Lý Ứng Đường.
– —
Tới khi hai người được tỳ nữ dẫn ra bức tường ở đình viện cách vách, nhìn thấy một lớn một nhỏ đều bị kẹt trong họa tiết khắc hoa trên tường.
Cả hai vẫn còn đang trò chuyện câu được câu chăng:
“Tiểu điện hạ, ngài nói trước kia thường xuyên chui vào đây, cái trước kia đó là từ bao giờ?”
“Từ lúc bốn đến năm tuổi.”
“Vậy thì ngài lớn nhanh quá, điện hạ.”
Lý Vô Đình, “…”
Lý Ứng Đường, “…”
Gân xanh trên trán Lý Vô Đình giật mạnh, hắn đi qua cửa viện để vòng tới bên kia bức tường.
Trên bức tường khắc hoa, Ninh Như Thâm và Lý Cảnh Dục đang nói tới chuyện chờ người tới rút mình ra, phía trước mặt bỗng bị bóng tối che phủ…
Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt lạnh tanh ngược sáng của Lý Vô Đình.
“…” Ực.
Không khí ngưng đọng vài giây.
Lý Cảnh Dục vươn tay ra, “Hoàng huynh, cứu cứu.”
Ninh Như Thâm lí nhí, “Bệ hạ, cứu cứu.”.