Phải một lúc lâu sau Ninh Như Thâm mới có thể bình tĩnh lại từ cảm giác khô nóng, cậu cố gắng xua tan những cảnh tượng đáng sợ đó.
Cậu bò dậy rồi mặc quần áo sột soạt.
Vừa mặc vừa nghĩ: Thoạt nhìn sắc mặt Lý Vô Đình vẫn như bình thường, quần áo đã che chắn hết những thứ xảy ra bên dưới.
Chẳng lẽ trước kia sáng nào hắn cũng…
Nhưng mà định lực của hắn quá kinh người, cho nên mới không có biểu hiện khác thường.
Bảo…!bảo sao mà hôm ấy hắn lại an ủi cậu rằng: Có gì to tát đâu.
Ninh Như Thâm mặc quần áo xong, hít thở sâu:
Không sao, bình tĩnh, bình tĩnh…
Cậu ổn định cảm xúc rồi mới đi ra ngoài bình phong.
Lý Vô Đình đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, quân y đang băng bó lại cho hắn.
Vết thương do đao chém tối hôm qua đã ngừng chảy máu, không có vấn đề gì lớn.
Ninh Như Thâm yên tâm hơn, thấy Lý Vô Đình cởi một nửa vạt áo ra, cơ bắp trên bả vai trần khẽ run lên.
Cậu giật nảy mình! Vội vàng nhìn sang chỗ khác rồi đi vệ sinh cá nhân.
Đang rửa mặt, một khuôn mặt đột nhiên thò ra:
“Ninh đại nhân, đêm qua vất vả rồi~”
Ninh Như Thâm quay đầu ra, đối diện với nụ cười tươi tắn của Đức Toàn.
Tự dưng nhớ tới “thức dậy trên long sàng”, “lấy thêm một chậu nước”, cậu cảnh giác nói:
“Hôm qua chẳng có…”
Đức Toàn dỏng tai lên, “Hả?”
“…” Ninh Như Thâm nghẹn họng, “Chẳng có mệt chút nào.”
Đức Toàn hiểu rồi, cười tủm tỉm: “Ừm ừm ừm.”
Ninh Như Thâm chán nản:…Cười đến mang tai rồi!
Cậu càng bôi càng đen, dứt khoát không nói chuyện với hắn nữa, quay về chỗ Lý Vô Đình.
Bên kia, quân y vừa băng bó xong.
Vai Lý Vô Đình khẽ giật lên một chút, sau đó hắn kéo vạt áo trở lại.
Bộ áo giáp dính máu đã được rửa sạch và đặt bên cạnh, Lý Vô Đình nâng bộ giáp nặng nề ấy lên bằng một tay, ngập ngừng một chút rồi nhìn về phía Ninh Như Thâm.
Nhìn một lát, hắn mím môi lặng lẽ tự mặc vào.
Ninh Như Thâm, “…”
Chẳng nói chẳng rằng nhìn cậu là muốn làm gì?
Ninh Như Thâm thấp thỏm bất an, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lại gần Lý Vô Đình, “Để thần giúp bệ hạ mặc giáp.”
Bàn tay ấy lại buông lỏng ra, một giọng nói khe khẽ vang lên trên đầu Ninh Như Thâm, “Ừm.”
Ninh Như Thâm cúi đầu giúp Lý Vô Đình mặc áo giáp.
Hắn quay lại ra lệnh cho Đức Toàn, “Gọi Hoắc Tướng quân vào lều chủ tướng để yết kiến.”
Đức Toàn đáp vâng rồi lui xuống, trong lều chỉ còn lại hai người.
Ngón tay gầy của Ninh Như Thâm nâng bộ giáp lên hơi khó nhọc.
Lý Vô Đình cúi đầu, thấy cậu đang cúi xuống buộc chiến giáp cho mình.
Bởi vì vừa mới thức dậy nên cậu vẫn chưa búi tóc, vài sợi tóc rủ xuống bên gò má trắng trẻo.
Hắn hơi ngứa tay, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cậu.
Ngón tay chạm vào vành tai nhạy cảm, Ninh Như Thâm giật nảy cả người! Cậu vô thức quay đầu đi, ngước mắt lên nhìn.
Lý Vô Đình khựng lại, “Sao vậy, trốn tránh trẫm?”
“…” Ninh Như Thâm, “Không có gì, vành tai của thần…”
Cậu nuốt nước miếng, “Vừa tỉnh dậy nên thấy hơi hoảng hốt.”
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát rồi đột nhiên hỏi: “Vẫn còn để bụng chuyện ban sáng?”
Đột nhiên nghe hắn nhắc lại, tim Ninh Như Thâm đập nhanh hơn, không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng mà cậu nhìn thấy khi vừa thức dậy.
Cậu thất thần rồi đáp theo phản xạ, “Không, thần chỉ hơi sợ thôi…”
Vừa dứt lời, cả hai người chìm vào im lặng.
“…”
“…”
Ninh Như Thâm choàng tỉnh: Cậu vừa nói gì vậy…!
Khuôn ngực trước mặt phập phồng một chút, Lý Vô Đình hoàn toàn bị trêu chọc đến mức nóng người, hắn nhìn chằm chằm vào cậu rồi hạ thấp giọng, “Sợ cái gì?”
Những sợi tóc rủ xuống của Ninh Như Thâm dần dần xù lên.
Cậu bám lấy áo giáp của Lý Vô Đình, đờ đẫn choáng váng:
“Sợ…!đôi mắt của thần mạo phạm đến bệ hạ.”
Nói xong, bên trong lều không còn một tiếng động.
Đúng lúc này, phía ngoài có tiếng thông báo: Hoắc Miễn đã tới.
…Có người cắt ngang rồi.
Ninh Như Thâm thở phào một hơi, cậu thấy Lý Vô Đình cúi đầu mỉm cười rồi khẽ nói: “Không sao.
Trái lại thì mỗi khi trẫm ở cùng khanh, trẫm luôn sợ mạo phạm đến khanh.”
Ninh Như Thâm mở to mắt nhìn hắn…
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi nói: “Đi rửa mặt đi, Hoắc Tướng quân sắp vào rồi.”
Rửa mặt làm gì? Cậu đã vấy bẩn đến nỗi không thể để người khác nhìn thấy sao?
Ninh Như Thâm chưa nhận ra, chỉ làm theo lời hắn và quay ra ngoài.
Lý Vô Đình ở phía sau nói: “Cho vào đi.”
Rèm cửa vén lên, Hoắc Miễn đi vào trong.
Hoắc Miễn đến thỉnh an.
Ninh Như Thâm quay lưng với hai người, cậu vốc nước lạnh vã lên mặt, lúc này mới phát hiện ra mặt mình nóng đến mức đáng sợ.
Cậu đơ người:…Vậy thì vừa rồi, biểu cảm của cậu trông như thế nào vậy?
Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng Lý Vô Đình hỏi thăm tình hình thương tích.
Ninh Như Thâm thở ra một hơi nóng bừng, cố gắng ổn định cảm xúc.
Sau vài lần vỗ nước lạnh lên mặt, cậu quay lại để cùng nghe báo cáo.
“Đã đưa về doanh trại riêng dành cho quân lính bị thương, thảo dược…” Hoắc Miễn đang báo cáo vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ còn đọng nước của Ninh Như Thâm, hắn khựng lại:
Phản ứng đầu tiên là: Có cần kể cho Hiên Vương nghe không?
Ninh Như Thâm nhìn hắn đầy ngờ vực: Làm sao?
Dường như cậu nhìn thấy có quỷ theo sau lưng Hoắc Miễn.
Lý Vô Đình đứng bên cạnh chợt lên tiếng, “Thảo dược làm sao?”
Hoắc Miễn sực tỉnh, “Vẫn đủ dùng ạ.”
Hắn tiếp tục báo cáo tình hình quân sự, Ninh Như Thâm càng nghe càng kinh ngạc: Cuộc tập kích đêm qua thế mà có đến năm ngàn quân Bắc Địch, đối với một cuộc tập kích thì đây không phải là một con số nhỏ.
Bọn họ đem theo sáu ngàn binh mã, cũng may mà có Lý Vô Đình và Hoắc Miễn lãnh đạo mới có thể tránh được tổn thất nặng nề.
Ninh Như Thâm hỏi, “Chúng tập kích vào đâu?”
Lý Vô Đình chỉ vào một nơi trên sa bàn, “Sóc Nguyên, thành trì này mỏng manh nhất, suýt nữa thì chúng đã phá được thành rồi.
Dựa theo số lượng binh lính mà Bắc Địch phái đi, e rằng đây là một phép thử cho cuộc chiến chính thức.
Chỉ cần chiếm được Sóc Nguyên, chúng sẽ tiến quân đánh thẳng vào trong.”
Ninh Như Thâm nhìn sa bàn, “Ừm.”
Nói vậy, chẳng phải là quân địch càng ở gần Sóc Nguyên hơn?
Dường như để chứng minh cho suy đoán của cậu, Lý Vô Đình bật cười, “Nhưng mà không sao, chúng ta đã tranh thủ trận ấy để ước lượng được binh lực và chiến lược của địch.”
Hoắc Miễn hỏi, “Bệ hạ, chúng ta vẫn án binh bất động sao?”
Lý Vô Đình trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay là mùng Sáu tháng Mười?”
Hoắc Miễn không hiểu lắm, “Vâng.”
Vẻ mặt Lý Vô Đình trầm hẳn xuống, ánh mặt để lộ sự sắc bén, “Triệu tập toàn bộ tướng lĩnh, không cần phải đợi nữa.”
Ninh Như Thâm nhìn vẻ mặt trầm trọng của hắn, đột nhiên thấy bất an:
…Đây là, chính thức đánh Bắc Địch rồi.
– —
Cuộc tập kích của Bắc Địch là trận đầu tiên mở màn cho cuộc chiến lớn.
Hai ngày sau sẽ chính thức đánh Bắc Địch.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lý Vô Đình nhanh chóng chỉnh đốn ba quân, cùng đặt ra chiến lược với các tướng lĩnh.
Hắn còn hạ lệnh gọi Tôn Ngũ từ Lịch Xuyên trở về, đến lúc ấy sẽ trấn thủ Lũng Viễn Quan.
Lúc Tôn Ngũ quay về, Ninh Như Thâm đang kiểm kê số lượng binh khí.
Cậu chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo như ấm siêu tốc báo nước sôi cắt ngang bầu trời quân doanh, vừa quay lại thì thấy Tôn Ngũ nước mắt lưng tròng nhào tới:
“Lão Tôn ta cuối cùng cũng quay về rồi…”
Nói xong thì kéo lấy Ninh Như Thâm, ôm chặt một cái: Bộp!
Ninh Như Thâm bị rung chấn đến mức nổ đom đóm mắt:
…Ngươi là quân cứu viện tới từ núi khỉ sao?
Trong lúc choáng váng, Tôn Ngũ vẫn còn vỗ vai cậu đầy nhiệt tình, “Lâu lắm không gặp nhau, Ninh đại nhân có nhớ bọn ta không!”
Ninh Như Thâm chưa kịp đẩy hắn ra, một bàn tay chợt vươn ra từ bên cạnh, xách gáy Tôn Ngũ lên rồi quẳng sang bên cạnh…
Hoắc Miễn cảnh cáo, “Đi đi, cút sang một bên!”
Tôn Ngũ, “Ấy! Tướng quân làm gì thế?”
Hoắc Miễn nhìn Ninh Như Thâm rồi kéo xềnh xệch hắn đi.
Họ đi được khá xa rồi nhưng Ninh Như Thâm vẫn nghe thấy tiếng họ thầm thì đầy thấm thía: “Ta vừa cứu mạng ngươi đấy!”
Tôn Ngũ liếc nhìn: “Hả???”
Ninh Như Thâm, “…” Trên thế giới này thật là lắm người thần kinh.
– —
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến ngày toàn quân ra trận.
Tối hôm đó, Lý Vô Đình triệu tập tướng lĩnh, đặc biệt dặn dò mấy câu: Ví dụ như hành quân đến Ấp Thủy thì nhớ phải đi vòng qua sườn núi Hoành Viên; thấy địch vào đường cùng cũng đừng đuổi theo, đặc biệt là không được đuổi tới vùng chân núi phía tây dòng sông.
Mọi người không hiểu nhưng vẫn đồng loạt ghi nhớ.
Sau khi giải tán, các tướng sĩ ai về lều của người nấy.
Ninh Như Thâm rửa mặt xong quay lại, tháy bóng người phía sau bình phong đã cởi bỏ chiến giáp và ngồi ở mép giường.
Cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, thò đầu vào gọi:
“Bệ hạ.”
Lý Vô Đình nhìn ra, “Sao thế?”
Ninh Như Thâm, “Những chuyện đó, làm thế nào mà bệ hạ dự đoán được?”
“Muốn biết không?” Lý Vô Đình ngồi ở mép giường nhìn cậu rồi mỉm cười, “Trẫm đã nói rồi, đợi đến khi khanh gật đầu thì sẽ nói cho khanh biết.”
Rốt cuộc là gật đầu về chuyện gì?
Ninh Như Thâm đang định gật đầu một lần nữa thì nghe Lý Vô Đình khẽ nói: “Tối nay cũng ngủ ở đây sao.”
Đúng lúc này, cậu gật đầu xuống: Ừm.
“…”
Ninh Như Thâm: Khoan đã, không phải!
Lý Vô Đình bật cười, “Đồng ý nhanh thật đấy.” Nói xong thì hắn lùi vào trong, vỗ nhẹ lên mặt giường.
Ninh Như Thâm há miệng, thấy Lý Vô Đình vẫn im lặng nhìn mình, cậu đành nuốt lại những gì định nói: Đây là đêm cuối cùng trước trận chiến, ngày mai toàn quân phải ra trận rồi.
Một con sóng chợt dâng lên trong lòng cậu, Ninh Như Thâm leo lên giường rồi nằm xuống.
Chăn trên giường vẫn thoáng tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
Tim Ninh Như Thâm đập thình thịch, cả người nóng ran: Vậy thì đêm nay, cậu có cần cho Lý Vô Đình một bến đỗ để nghỉ ngơi không?
Đang mải suy nghĩ, cánh tay trước mặt đột nhiên kéo cậu lại gần, ôm trọn Ninh Như Thâm vào trong ngực.
Ninh Như Thâm nín thở:!
Lý Vô Đình ôm cậu thì thầm: “Mạo phạm rồi.”
Ninh Như Thâm mở to mắt, không thể tin nổi:
Đây là làm gì vậy, đây là…!đang tôn trọng cậu bằng lễ nghi quân tử sao? Vậy thì sau này liệu Lý Vô Đình có làm vậy không? Ôm lấy cậu, sau đó nghiêm túc nói: “Ninh khanh, mạo phạm rồi”…
Lý Vô Đình lệnh cho Đức Toàn tắt nến.
Nguồn sáng đã vụt tắt.
Trong bóng đêm, Ninh Như Thâm bám lấy cổ áo trước ngực Lý Vô Đình, vải áo của hai người cọ xát vào nhau.
Cậu không dám thở mạnh, chỉ ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn.
Bầu không khí dần nóng hơn.
Giọng nói trầm lắng của Lý Vô Đình vang lên:
“Nếu không đồng ý thì cứ đẩy trẫm ra.”
Ninh Như Thâm ngập ngừng.
Giữa mùi hương khiến người ta say mê ấy, cậu siết chặt ngón tay, sau đó vòng tay ôm lấy thắt lưng của đối phương.
Hai tay đang ôm cậu siết lại chặt hơn…
“Ư…” Má cậu đang áp vào ngực Lý Vô Đình.
Trái tim trong lồng ngực ấy đang đập rất nhanh và rung lên như tiếng trống trận.
Từng âm thanh lọt vào trong tai cậu, khiến cho máu chảy khắp người cậu sôi sục.
“Bệ hạ…” Ninh Như Thâm nhắm mắt lại.
Lý Vô Đình cúi đầu ôm chặt lấy cậu, giọng nói trở nên mơ hồ trong hơi thở hỗn loạn, “…Ngủ đi.”
Vòng tay ôm ghì lấy cậu vừa ấm áp lại vừa có cảm giác an toàn.
Đêm cuối cùng trước thềm cuộc chiến, Ninh Như Thâm mặc cho bản thân chìm đắm trong vòng tay đế vương, dần dần đi vào giấc ngủ trong cảm giác choáng váng nghẹt thở.
Trước khi ngủ thiếp đi, cậu không quên lẩm bẩm, “Bệ hạ, ngủ ngon…”
Giọng nói khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu, “Ngủ ngon, Ninh khanh.”
“…Như Thâm.”
– —
Giấc ngủ rất yên ổn, cậu ngủ một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Vô Đình thức dậy mặc giáp rồi ra khỏi lều.
Ninh Như Thâm cũng nhanh chóng thu dọn xong xuôi.
Cậu búi tóc lên, mặc bộ trang phục cưỡi ngựa gọn nhẹ rồi theo đoàn quân ra ngoài cổng thành.
Trước Lũng Viễn Quan, cánh cổng thành dày và nặng được mở ra…
Một mảng màu cam sáng đang hiện ra ở phía chân trời, dần dần dâng lên cao rồi chiếu rọi xuống khắp vùng đất rộng lớn của Bắc Cương.
Cổng thành đã được mở ra, ba quân xếp hàng trước thành.
Kỵ binh dẫn đầu, bộ binh theo sau, áo giáp phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra tia sáng rét lạnh.
Một bóng người cao lớn đứng trước toàn bộ quân lính đang xếp hàng nghiêm chỉnh.
Bên dưới lá cờ chủ tướng, tướng soái của vạn quân đang lặng lẽ ở đó.
Hắn không hề nói gì nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người cảm thấy chấn động và khiếp sợ.
Ninh Như Thâm và mấy người Hiên Vương đứng trước toàn quân để đưa tiễn.
Cậu ngước mắt nhìn Lý Vô Đình đang cưỡi trên lưng ngựa dẫn đầu, áo choàng màu đen đón lấy gió cát nơi tái ngoại, bên rìa bộ giáp xám bạc được khảm thêm màu đỏ vàng của ánh bình minh.
Khuôn mặt tuấn tú ấy quay sang nhìn cậu.
Ninh Như Thâm hít sâu một hơi, cầm lấy chén rượu Dương Quan dùng để đưa tiễn.
Trong quân đội cấm rượu, thế nhưng khi toàn quân ra trận, chủ soái ba quân sẽ thay mặt binh sĩ uống một chén “Dương Quan Tửu”.
Ninh Như Thâm bưng chén rượu đứng trước mặt Lý Vô Đình.
Rượu trong chén phản chiếu ánh hừng đông nơi biên quan, cậu cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, ngón tay siết chặt:
“…Chúc bệ hạ, chúc binh sĩ Đại Thừa ta xuất quân giành chiến thắng.”
Lý Vô Đình nhìn cậu không chớp mắt, nhận lấy chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn.
Rượu nồng chảy qua cổ họng, thổi bùng lên một bầu nhiệt huyết.
Tiêng hô giết của ba quân vang lên ở phía sau:
“Đại Thừa tất thắng!”
“Sát Địch! Sát Địch! Sát Địch!!!”
Gò má Lý Vô Đình được ánh bình minh nhuộm đỏ, từ cổ trở xuống cũng đỏ bừng lên bởi rượu nồng, trái tim trong lồng ngực cuộn trào mãnh liệt.
Phía trước chính là sa mạc mênh mông của Bắc Địch.
Hắn có tự tin để chiến thắng, cũng có quyết tâm để liều chết.
Nhịp tim của Lý Vô Đình như vọt ra khỏi lồng ngực, hắn nắm chặt chén rượu trong tay, hàng ngàn hàng vạn cảm xúc bất chợt lên tới đỉnh điểm…
Trong tiếng hô vang rung động đất trời ở phía sau, hắn nhìn đôi mắt trong veo của Ninh Như Thâm rồi nói: “Đợi trẫm chiến thắng trở về, khanh có bằng lòng ở bên trẫm không?”
“Trẫm sẽ cho khanh một Đại Thừa tuyệt vời nhất.”
Giọng nói của hắn như chìm nghỉm trong tiếng hò reo phía sau, thế nhưng vẫn có thể lọt vào tai Ninh Như Thâm một cách rõ ràng.
Tim Ninh Như Thâm như run lên, cậu ngơ ngác nhìn đế vương.
Giờ phút này, đôi mắt đen nhánh như mặc ngọc của Lý Vô Đình đang rực cháy, hai má và cổ đều đỏ bừng như bị thiêu đốt.
Ninh Như Thâm cũng như bị nấu chín, nhịp tim cậu đập mạnh cùng với tiếng trống ra trận.
Cậu hé miệng nói:
“Ý bệ hạ là…”
Lý Vô Đình bất chợt vung tà áo choàng đen lên, “Lật phật..!”
Tranh thủ lúc trả lại chén rượu, hắn cúi người xuống từ lưng ngựa, che khuất tất cả những ánh nhìn phía sau.
Hắn nhét chén rượu vào tay Ninh Như Thâm, tiện thể nắm chặt lấy tay cậu, đặt một nụ hôn lên trán của người đang ngước lên:
“Khanh biết trẫm thích khanh mà.”.