Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Trên nguyên tắc gây chia rẽ Bắc Địch, Ninh Như Thâm liên tục lừa đảo Lan Đạt Lặc những mấy ngày liền.
Cho đến khi hắn ta bị lừa đến mức như lọt vào sương mù, càng ngày càng thấy quay cuồng.
Ăn cơm xong, Lan Đạt Lặc lại gọi Ninh Như Thâm về lều chủ tướng, “Bây giờ ngươi có cảm giác bị trời phạt không? Nhanh bói một quẻ cho bản vương tử.”
“…”
Ninh Như Thâm nhìn hắn, cúi đầu làm động tác im lặng, “Suỵt, để ta cảm nhận một chút đã.”
Lan Đạt Lặc không nói gì nữa, nhìn cậu với vẻ hồi hộp.
Ninh Như Thâm nghiền ngẫm một lúc lâu rồi đứng dậy đi ra khỏi lều.
Mấy ngày nay trời liên tiếp đổ vài trận mưa, lúc này bên ngoài lều cũng đang mưa lất phất.
Cửa lều của Bắc Địch vừa rộng vừa cao, bọn chúng không hề đóng lều.
Nước mưa thỉnh thoảng lại chảy xuống, tạo thành một chiếc rèm làm bằng nước.
Ninh Như Thâm giơ tay ra đón lấy giọt mưa, cậu bỗng nhiên nhớ tới lời Lý Vô Đình đã nói trước khi ra trận: Đóng quân ở Ấp Thủy, vòng qua sườn núi Hoành Viên…
Cậu rút tay lại, “Vận may của Đại vương tử sẽ xuất phát từ nước.”
Lan Đạt Lặc tới sau lưng cậu với vẻ khẩn thiết, “Xuất phát từ nước? Bao lâu thì vận may sẽ tới?”
Ninh Như Thâm úp mở, “Sắp rồi.”
“Sắp rồi là bao giờ, không chuẩn xác một chút được sao?”
“Sắp rồi chính là…!Ư!” Cậu nhíu mày ôm đầu, sắc mặt tái nhợt yếu đuối.
Lan Đạt Lặc nhìn cậu, “Sao vậy, lại bị trời phạt à?”
Ninh Như Thâm, “…Ừm ừm.”
Ánh mắt của Lan Đạt Lặc có vẻ bất mãn, nóng ruột và ngờ vực.
Ninh Như Thâm bất chấp ánh nhìn của hắn, mặc kệ cho hắn quan sát.
Đúng lúc này có tiếng người đột nhiên cắt ngang:
“Đại Vương tử! Hạ Khố Vương đến rồi!”
Lan Đạt Lặc quay phắt đầu ra, “Gì cơ!?”
Ninh Như Thâm thầm thấy giật mình, cậu cũng ngẩng đầu lên.
– —
Hạ Khố Vương nhanh chóng vào trong lều chủ tướng.
Thân hình của hắn rất cao to, dáng dấp vạm vỡ.
Cánh tay màu đồng của hắn đang đeo chiếc vòng vàng, trước ngực thấp thoáng có hình xăm biểu tượng của bộ tộc.
Dáng vẻ không thèm che đậy ấy thật là kiêu ngạo.
Ninh Như Thâm âm thầm rúc ở trong góc.
Cậu thấy Hạ Khố Vương vội vã đi vào, Lan Đạt Lặc chào hỏi hắn ta một cách không hề thiện chí:
“Ngươi tới đây làm gì!?”
“Nghe nói vương đệ cướp được lương thảo của Đại Thừa, bản vương đặc biệt tới một chuyến để xem vương đệ uy phong thế nào.”
Lan Đạt Lặc nhìn hắn đầy cảnh giác.
Dường như Hạ Khố Vương không để tâm lắm, hắn chào hỏi vài câu với thái độ thờ ơ, sau đó nhìn sang bên cạnh, chú ý tới Ninh Như Thâm đang đứng một bên…
Ninh Như Thâm chạm mắt với hắn ta, thầm nhủ không ổn rồi.
Ngay sau đó, quả nhiên Hạ Khố Vương nhướng mày lên, “Ồ, đây chính là thần quan của Đại Thừa?”
Trong lúc tim Ninh Như Thâm đập như trống, Hạ Khố Vương rảo bước lại gần.
Lan Đạt Lặc hoảng hốt kêu lên, “Ngươi muốn làm gì!”
Hạ Khố Vương chộp lấy cổ tay của Ninh Như Thâm để kéo ra ngoài lều, quay lại nói với cậu bằng tiếng Đại Thừa:
“Thú vị đấy, bản vương cũng muốn bói một quẻ xem sao.”
Nói xong, hắn ta kéo tay cậu đi ra bên ngoài.
Ninh Như Thâm chớp mắt:…!???
– —
Cậu bị lôi về lều của mình.
Thân binh của Hạ Khố Vương đứng canh ở bên ngoài.
Trong chiếc lều yên tĩnh, rèm cửa buông xuống.
Ninh Như Thâm ngồi trên tấm thảm, Hạ Khố Vương quỳ một chân trước mặt cậu, một tay chống lên đầu gối rồi đánh giá cẩn thận:
“Bản vương thấy ngươi rất quen mắt.”
“…”
Ninh Như Thâm thầm nhủ: Phí lời, ông hạ độc tôi, còn tên do thám của ông thì bị xiên bởi tường chống trộm nhà tôi.
Đương nhiên là quen mắt rồi.
Cậu lí nhí đáp, “Mặt quần chúng.”
Hạ Khố Vương cười lạnh, mắt vẫn nhìn cậu, “Bản vương chưa bao giờ thấy một khuôn mặt quần chúng nào mà khiến người ta khó quên đến thế này.”
“Còn tưởng là Lan Đạt Lặc bắt được thần quan nào, hóa ra là trọng thần quý giá của hoàng đế Đại Thừa, Ngự sử Giám quân của Định Viễn Quân.”
Ninh Như Thâm: Quả nhiên là nhận ra rồi.
Hơn nữa, xem ra Hạ Khố Vương hiểu về Đại Thừa hơn Lan Đạt Lặc rất nhiều.
Bây giờ cậu lại thấy bình tĩnh hơn, hỏi hắn ta: “Ngươi muốn thế nào?”
Hạ Khố Vương đáp, “Bản vương mới nên hỏi ngươi muốn thế nào kìa, trốn trong doanh trại của Lan Đạt Lặc để làm thần quan, muốn chia rẽ nội bộ? Âm thầm dụ dỗ? Hay là…!muốn nội ứng ngoại hợp với hoàng đế của ngươi?”
Hoàng đế của cậu cái gì chứ…!Nói chuyện nghe thích quá à.
Ninh Như Thâm mím môi lại đầy rụt rè.
Xem ra không thể lừa hắn được, cậu thẳng thắn thừa nhận luôn, “Đương nhiên là ta muốn giữ mạng sống rồi.”
Cậu nghĩ tới tình hình hiện tại của Bắc Địch, nói tiếp: “Vả lại cho dù ta làm gì thì trong mắt của Hạ Khố Vương ngài cũng là có mục đích riêng thôi.”
“Có mục đích riêng?” Hạ Khố Vương thấy hứng thú, chống tay lên đầu nói: “Bản vương muốn nghe xem ngươi định nói gì.”
Ninh Như Thâm nghiền ngẫm một lát rồi nghiêm túc nói:
“Hạ Khố Vương có biết về tin đồn được truyền miệng trong vương thất Bắc Địch mấy ngày qua không?”
“Ừm.”
“Đó đều là những tin đồn do Đại Vương tử phát tán nhằm mục đích quy chụp cho ngài tội danh đoạt vị và khiến cho Bắc Địch Vương nổi lên nghi kỵ.
Từ đó Đại Vương tử có thể nắm được binh quyền và quay sang tranh giành với ngài.”
“Hắn ta phát tán tin đồn?” Hạ Khố Vương nheo mắt, “Bản vương biết ngay mà, hóa ra những tin đồn ấy đồn ra từ chỗ hắn.
Nhưng mà có một điểm nói rất đúng…!Bản vương đang nhắm vào vị trí ấy.”
Hắn ta không hề che giấu dã tâm của mình.
Ở khoảng cách gần, Ninh Như Thâm có thể thấy được sự sắc bén trong mắt hắn:
Cậu thầm nhủ, chẳng lẽ mình bịa bừa mà lại trúng, Hạ Khố Vương xuất binh thật sự là vì binh quyền và chiến công?
Anh em hay đồng bào…!đối với hắn không hề quan trọng.
Ninh Như Thâm cố gắng bình tĩnh, “Nếu Đại Vương tử gặp bất lợi, chẳng phải điều đó có lợi cho ngài hơn sao?”
Hạ Khố Vương cười nhạt, “Nói đúng lắm.”
Khi cậu thấy sắp thuyết phục được hắn rồi thì lại nghe Hạ Khố Vương nói: “Có điều…!trực tiếp lấy ngươi để uy hiếp hoàng đế Đại Thừa là một phương pháp tốt hơn.”
Ninh Như Thâm giật mình nhìn hắn.
Vẻ mặt của Hạ Khố Vương u ám, không giống như đang nói đùa.
Đói diện với ánh mắt của hắn, Ninh Như Thâm hơi nín thở.
Cậu bình tĩnh nhìn lên, “Vậy thì ta sẽ xả thân vì nước, để vó ngựa sắt của Đại Thừa san bằng Bắc Địch.”
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, chiếc lều chìm trong bầu không khí ngột ngạt.
Tiếng giọt mưa rơi tí tách bên ngoài trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng Hạ Khố Vương cười nói: “Bản vương chỉ muốn vị trí đó, thứ khác thì không quan tâm.
Nếu ngươi thật sự có thể xử lý Lan Đạt Lặc, bản vương thậm chí không ngại giúp ngươi một tay.”
Ninh Như Thâm nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Giúp thế nào?”
“Có biết nơi dễ tấn công nhất trong doanh trại của Lan Đạt Lặc là ở đâu không?”
“…Lều của vũ cơ.”
– —
Nửa khắc sau.
Ninh Như Thâm bị Hạ Khố Vương kéo tay lôi ra khỏi lều.
Vừa đi ra, cậu đã thấy Lan Đạt Lặc bị thân binh của Hạ Khố Vương chặn lại ở bên ngoài.
Thấy họ đi ra, Lan Đạt Lặc lập tức rút đao:
“A Tái Hãn! Ngươi đừng có quá đáng!”
Hạ Khố Vương bật cười không quan tâm, đẩy Ninh Như Thâm về phía trước, “Còn tưởng có bản lĩnh cao cường thế nào, lẽ nào do ngươi ham mê sắc đẹp nên kiếm cớ để giữ người này ở lại trong doanh trại?”
“Cái gì…” Khi Lan Đạt Lặc sắp nổi cơn tam bành thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Ninh Như Thâm với vẻ yên tâm:
“Ngươi quan tâm đến việc bản vương giữ y lại làm gì?”
Ninh Như Thâm nhìn vẻ mặt đắc chí của Lan Đạt Lặc:
Xem ra Lan Đạt Lặc tin vào lòng “trung thành” của cậu, chưa tiết lộ điều gì trước mặt Hạ Khố Vương.
Hạ Khố Vương lại đánh giá một lát, “Theo như bản vương thấy, vương đệ vẫn chưa biết hưởng thụ rồi.
Với thân hình và dung mạo này của y, nếu mặc vải sa đỏ và đeo chuông vàng của vũ cơ, đó mới là một vẻ đẹp khác biệt.”
Lan Đạt Lặc nghe mà há hốc mồm.
Có lẽ là hắn không ngờ khẩu vị của Hạ Khố Vương lại biến thái đến thế.
Hạ Khố Vương hô lên, “Còn không mau thay trang phục cho y, để y bồi rượu cho bản vương!”
Ninh Như Thâm thấy Lan Đạt Lặc tỏ ra chần chừ thì lên tiếng rất đúng lúc, “Báng bổ thần phải chết.”
Lan Đạt Lặc còn chưa kịp mở miệng thì phó tướng bên cạnh đã thấy nhột, thì thầm nói: “Đại Vương tử, người báng bổ thần thánh là Hạ Khố Vương, nếu hình phạt của trời rơi xuống người hắn thì…”
Lan Đạt Lặc ngộ ra, tranh thủ trước lúc Hạ Khố Vương lên tiếng, hắn ta vờ vịt khuyên nhủ:
“Muốn che giấu thần lực thì cứ làm theo lời hắn đi.”
Ninh Như Thâm nhắm mắt lại trong sự “nhục nhã” rồi lui xuống.
– —
Lều vũ cơ ở ngoài rìa của doanh trại.
Ninh Như Thâm bị lính Bắc Địch đẩy vào trong, cậu thấy mười mấy vũ cơ mặc vải sa đỏ rực đang ngồi trong đó…
Có người Bắc Địch, cũng có những cô gái Đại Thừa.
Hình như họ bị bắt cóc tới đây, có người vẫn còn đang bị thương.
Họ đều cúi đầu không nói gì cả, ánh mắt không còn tiêu cự.
Ninh Như Thâm siết ngón tay lại, mím môi thầm nhủ:
Nhẫn nhịn thêm một chút nữa, đợi cả đại quân đến đón các cô về nhà.
Lính Bắc Địch đứng phía sau thúc giục, cậu tạm thời vòng qua đám người để vào trong góc lều.
Các vũ cơ không để tâm tới chuyện cậu đến đây, đại khái là họ đã quen với việc thỉnh thoảng lại có người mới rồi.
Nhưng thấy cậu là nam giới, họ khẽ quay đầu đi để tránh né.
Trong góc lều có đặt một bộ trang phục để cậu thay.
Ninh Như Thâm cầm lên, quay đầu lại nhìn:
Cái lều này đủ lớn, từ chỗ cậu nhìn ra thì không hề thấy đám lính Bắc Địch đứng bên ngoài.
Chỉ thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện câu được câu chăng.
Có lẽ chúng nghĩ trong lều toàn phụ nữ chân yếu tay mềm nên buông lỏng cảnh giác…
Quả nhiên là nơi dễ tấn công nhất.
Vậy tiếp theo cậu phải làm thế nào để ở lại, làm thế nào để thám thính tin tức đây?
Tranh thủ để lại dấu vết khi nhổ doanh trại, hay là…
Ninh Như Thâm đánh giá khung cảnh xung quanh, chậm rãi cởi đai lưng ra.
Đang mải mê suy nghĩ, bên dưới chiếc lều đột nhiên động đậy.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy rìa của chiếc lều bị vén lên.
Giống như đã chờ đợi từ lâu, cái đầu chim màu trắng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lén lút chui vào trong lều.
“…”
Ninh Như Thâm đối diện với con chim cắt trắng: Hi?
– ——–
Lời tác giả:
Meo Meo: Đây là cái gì? Chim bộ đàm, lấy luôn.
Hiên Vương: Là của bản vương! Là con chim đực số 1 mà bản vương đã donate cho OTP!
*
Bệ hạ: Chuẩn bị đi đón mèo thôi..