Thần Thật Là Yếu Đuối - Chương 76: 76: Muốn Ngâm Nước Nóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thần Thật Là Yếu Đuối


Chương 76: 76: Muốn Ngâm Nước Nóng


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Đôi mắt của Lan Đạt Lặc vẫn còn tỏ ra vui sướng trên nỗi đau của người khác: Ngươi toi rồi.
Ninh Như Thâm thấy vậy thì rất chấn động:
Lan Đạt Lặc…!vậy mà vẫn còn tin cậu!
Một tên thủ lĩnh không nhịn được nữa: “Đại Vương tử, e rằng không thể tin tên thần quan Đại Thừa kia được.”
“Câm mồm!” Lan Đạt Lặc quay lại quát, “Ngươi nghĩ mà xem bây giờ chúng ta…Còn nhớ Bạt Đan không!”
Tên thủ lĩnh kia nhớ đến phó tướng đã bị lôi đi, lập tức giật mình, “Nhưng…”
“Lôi xuống hết đi.” Lý Vô Đình đột nhiên lên tiếng.
Hắn nói xong, mấy tên thủ lĩnh đó đều nhanh chóng bị lôi ra ngoài.
Trong lều chỉ còn lại Lan Đạt Lặc.

Không còn ai quấy nhiễu, Ninh Như Thâm quay lại nhìn Lý Vô Đình rồi cắn môi:
Nói thế nào bây giờ? Tiếp tục lừa đảo sao?
Có cần ra ám hiệu cho Lý Vô Đình về tình hình hiện tại không?
Lý Vô Đình nhìn Lan Đạt Lặc rồi nói, “Trẫm đã sai người truyền tin đến Bắc Địch: Chấp nhận mất một thành trì và đồng ý không quấy nhiễu bách tính biên quan Đại Thừa trong vòng một trăm năm để đổi lấy Đại Vương tử Bắc Địch.”
Dứt lời, Lan Đạt Lặc cười lạnh lùng, “Hừ, không có chuyện đó đâu.”
Những người trong lều đều đổ dồn về nhìn hắn ta.
“Các ngươi tính sai rồi.

Phụ vương…!không bao giờ đồng ý dùng thành trì để đổi lấy ta.

Chuyện đến nước này ta cũng chẳng sợ nói cho các ngươi biết, bản vương tử không phải là con ruột.”
Lan Đạt Lặc hít sâu một hơi, vẻ mặt vừa thê lương vừa thảng thốt, “Bản vương chẳng qua chỉ là…!vợ nuôi từ bé của vương thất mà thôi.”
“…”
Cả chiếc lều bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động.
Đến cả Lý Vô Đình nghe xong cũng đơ người.
Ninh Như Thâm kinh ngạc trong giây lát rồi nhìn sang Thập Nhất.
Thập Nhất tránh né ánh mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra.
“…” Ninh Như Thâm:!
Hóa ra chuyện “khó tin hơn” là chuyện này, hơn nữa Lan Đạt Lặc…!vậy mà lại tin nữa rồi!
Bầu không khí như ngưng đọng, Lan Đạt Lặc đã ổn định cảm xúc, “Cho nên mau thả bản vương tử ra, đi mà bắt Hạ Khố Vương, hắn mới là con ruột.”
Ninh Như Thâm cố gắng bình tĩnh lại, cậu lên tiếng:
“Bắc Địch Vương sẽ tới chuộc Đại Vương tử thôi.”
“Tại sao?” Lan Đạt Lặc nhìn cậu.
“Biết vì sao mà Bắc Địch Vương lại để ngài ngồi ở vị trí cao đến thế rồi nuôi dưỡng hai mươi mấy năm không?”
“Không phải là để làm vợ nuôi từ bé cho A Tái Hãn à?”
“…” Thế mà lại là Hạ Khố Vương!
Ninh Như Thâm lại thầm run rẩy, cậu đi tới trước mặt Lan Đạt Lặc rồi ngồi xuống để truyền giáo:
“Đương nhiên là không phải rồi.

Số mệnh của Đại Vương tử rất cao quý, có thể khiến quốc vận Bắc Địch hưng thịnh hơn.

Đợi sau khi ngài quay về, ngài vẫn còn có thể tranh giành với Hạ Khố Vương.”
Lan Đạt Lặc hơi mở to mắt ra, “Ta vẫn còn có thể tranh giành được ư?”
“Đương nhiên rồi.”
Ninh Như Thâm khoanh tay đặt lên đầu gối rồi nói liến thoắng không ngừng.
Trong lều chỉ còn lại tiếng cậu nói.

Từ đầu đến cuối Lý Vô Đình đều im lặng nhìn cậu nói chuyện như thể có thần thánh nhập vào người.
– —
Sau một màn lừa gạt, Lan Đạt Lặc lại dâng trào nhiệt huyết.
Ninh Như Thâm dừng lại đúng lúc.
Lý Vô Đình giữ Lan Đạt Lặc ở lại trong lều, ra lệnh cho mấy người Hiên Vương trông coi hắn ta, sau đó đi ra khỏi lều cùng với Ninh Như Thâm.
Bây giờ chỉ cần chờ hồi âm của Bắc Địch Vương.
Có Đại Vương tử làm tù binh, cuộc chiến này cơ bản là kết thúc rồi.
Chỉ là…!Ninh Như Thâm nhìn chiếc lều phía sau:
Nghĩ tới chuyện Hiên Vương, Thập Nhất và Đức Toàn còn ở trong lều, cậu cảm thấy ba người đó ở chung một chỗ sẽ khơi gợi một số sự biến chất.
Đang mải nghĩ, đột nhiên Lý Vô Đình nói:
“Trẫm báng bổ thần thánh?”
Ninh Như Thâm giật mình, quay đầu lại nhìn hắn:
Dưới tia nắng sáng lóa, đáy mắt Lý Vô Đình như bị thiêu đốt, hắn nhìn cậu rồi khẽ lên tiếng hỏi: “Chỉ nắm tay thôi đã là báng bổ thần.

Vậy như tối hôm qua thì gọi là gì?”
“…”
Ký ức về nụ hôn dữ dội lại hiện ra trong đầu.
Ninh Như Thâm bỗng nóng cả người.

Cậu ấp úng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Gọi là… bất cẩn thất thần.”
Mới hé răng ra một chút thôi mà suýt nữa bị hôn đến ngất xỉu.
Lý Vô Đình bật cười, quay ra nói: “Chưa ăn sáng phải không? Đi thôi.”
– —
Lúc này Định Viễn Quân đã ăn sáng xong hết rồi.
Ninh Như Thâm và Lý Vô Đình đi qua đó, từ xa đã nhìn thấy các cô gái Đại Thừa được cứu tối hôm qua đang ngồi ăn bánh uống canh:
“Các nàng vẫn chưa về nhà sao?”
“Hôm qua muộn quá rồi, hôm nay đợi các nàng ăn xong thì sẽ đưa về.”
Cậu gật đầu rồi hỏi, “Những vũ cơ Bắc Địch khác thì sao?”
Lý Vô Đình nói: “Đi theo đội truyền tin để về Bắc Địch rồi.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã tới nơi.
Cô gái đang ăn nhìn thấy đế vương đích thân giá lâm thì hoảng hốt đứng dậy bái kiến, cúi đầu đầy căng thẳng: “Tham kiến bệ hạ!”
Lý Vô Đình đáp ừ rồi ra hiệu cho cô nàng cứ tự nhiên.
Ninh Như Thâm đi múc một bát canh đặc rồi ngồi xuống, Uyển Tang ngồi ngay ở đối diện cậu.

Cô nhóc nhìn thấy cậu, vừa định lên tiếng thì thấy đế vương cầm bánh mì ngồi xuống.
Cô nhóc lập tức ngậm miệng lại, không dám phát ra âm thanh gì.
Uyển Tang uống canh trong sự thấp thỏm, mắt len lén nhìn: Cô nhóc thấy bệ hạ xé nhỏ bánh mì rồi thả vào trong bát của thần tử ở bên cạnh một cách vô cùng tự nhiên.
Uyển Tang sững sờ đến mức nín thở!
Dường như Ninh Như Thâm cũng rất bất ngờ, “Bệ hạ?”
Lý Vô Đình cân nhắc một chút, “Xé nhỏ thế này đã được chưa?”
Sự chú ý của Ninh Như Thâm lập tức bị rời đi, cậu nhìn những miếng bánh mì nhỏ trong bát, “Nhỏ hơn một chút nữa, to quá thần nuốt không nổi.”
Lý Vô Đình xé bánh nhỏ hơn chút nữa, “Ừ.”
“…”
Một lát sau có tướng lĩnh tới báo cáo, Lý Vô Đình xé bánh mì xong thì đứng dậy rời đi.
Ninh Như Thâm vẫn ở lại, tiếp tục uống canh ừng ực.
Phía trước chợt vang lên tiếng nói: “Ngài…”
Cậu ngẩng đầu lên khỏi bát, thấy Uyển Tang đang nhìn mình một cách dè dặt, “Đại nhân không phải là quan kiểm kê lương thực sao?”
“Đúng là quan kiểm kê lương thực.” Ninh Như Thâm đáp, “Cũng là Giám quân.”
“Giám quân…!Vậy thì chính là Ngự sử,” Uyển Tang đờ đẫn, “Bảo sao bệ hạ mang khí thế đáng sợ như vậy mà đại nhân không hề sợ hãi.”
Lý Vô Đình có khí thế đáng sợ?
Ninh Như Thâm nghiêm túc hồi tưởng lại, “Có à?”
Uyển Tang định nói gì đó nhưng nhìn thấy những miếng bánh mì xé nhỏ trong bát canh của cậu thì không nói nữa.

Ngập ngừng một lát, Uyển Tang cười nói:
“Nhưng mà…!cho dù đại nhân là quan gì thì cũng là một vị quan tốt.”
Ninh Như Thâm khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô nhóc.
Cô gái ở bên cạnh cũng gật đầu:
“Bệ hạ cũng là một hoàng đế tốt.

Nếu như không có đại nhân và bệ hạ, chúng ta chẳng thể nào được về nhà.”
Các nàng nói xong thì đứng dậy, dập đầu cảm tạ.
– —
Các cô gái ăn uống xong xuôi rồi được đưa ra khỏi quân doanh.
Ninh Như Thâm đứng nhìn hàng người đi xa, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ cảm giác xúc động.
Dường như từ trước tới nay cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ trở thành một vị quan thế nào.
Chỉ làm theo ý muốn của mình, vậy mà cho tới nay đã thay đổi số phận của biết bao nhiêu người…
Có ai đó tới đứng bên cạnh cậu rồi cất tiếng nói: “Sao thế?”
Ninh Như Thâm quay lại, phát hiện ra Lý Vô Đình cũng ra đây, “Chỉ là… thần tự dưng hiểu ra vì sao mà bệ hạ lại yêu cầu nghiêm khắc về phẩm chất đạo đức của quan viên đến vậy.”
“Ồ, có tài mà không có đức sẽ trở thành nghiệt tử đúng không?”
“…” Sao vẫn còn nhớ vậy trời?
Ninh Như Thâm khen ngợi, “Gia đình của bệ hạ chính là thiên hạ, có một vài nghiệt tử cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Cậu ngập ngừng một lát rồi quay đầu nhìn hắn, “Điều quan trọng là…!một hành động bâng quơ của người đứng trên vị trí cao – dù là tốt hay xấu, thì đều có thể thay đổi cuộc sống của rất nhiều bách tính.”
Lý Vô Đình không nói gì, cúi đầu nhìn cậu.
Sườn mặt của Ninh Như Thâm trắng trẻo gầy gò, ánh mắt lại trong veo và kiên định, trong ánh mắt ấy đều là sự lo nghĩ cho bách tính và non sông Đại Thừa.

Lý Vô Đình nhìn một lát, ngón tay hơi nhúc nhích.
Cuối cùng hắn không nhịn được, cầm lấy bàn tay cậu ở dưới ống tay áo rồi nắm chặt trong tay mình.
Ninh Như Thâm tự dưng bị nắm tay, cậu quay sang nhìn hắn, tim đập nhanh hơn, “Bệ hạ?”
Những ngón tay ấy lại nắm chặt hơn.
Lý Vô Đình kiềm chế ngọn lửa trong đáy mắt, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nếu trẫm nói bây giờ trẫm muốn hôn khanh…!liệu có thô lỗ quá không?”
“…” Ninh Như Thâm thở gấp, ngẩn người đáp, “Vẫn ổn.”
Ngay bên cạnh chính là một đống củi chất cao bằng thân người.
Lý Vô Đình đột nhiên tiến lên một bước, khẽ đẩy Ninh Như Thâm một cái rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.
Ánh sáng bị che khuất trong khoảnh khắc, Ninh Như Thâm nhắm mắt lại, đôi môi cảm nhận được cảm giác nóng rực.
Bàn tay lớn giữ lấy cánh tay cậu, nhịp tim đập thình thịch.
Ngay sau đó ánh sáng đã quay trở lại, Lý Vô Đình đứng thẳng lên và buông cậu ra.

Hắn nhìn cậu với yết hầu đang đỏ ửng.
Ninh Như Thâm đối diện với ánh mắt của hắn, tim như muốn vọt ra ngoài.
Thế mà còn bày đặt hỏi… liệu có thô lỗ quá không…
Ánh mắt này của Lý Vô Đình rõ ràng là vẫn muốn hôn cậu.

Nếu bây giờ không phải đang giữa thanh thiên bạch nhật, cái “thô lỗ” đó chắc chắn không đơn giản chỉ là một chiếc hôn chuồn chuồn lướt nước.
– —
Sau đó, Lý Vô Đình còn chưa kịp tiếp tục thực hiện sự “thô lỗ” thì Tham quân Trâu Mưu đã tới báo cáo, nói rằng có kết quả thẩm vấn rồi.
Lý Vô Đình cố gắng kiềm chế dục vọng, đáp ừ rồi bảo hắn quay về trước.
Ninh Như Thâm thấy vậy thì nói: “Vậy thần đi xem quân lính bị thương nhé ạ.”
Lúc này cậu đang mặc một cái áo ngoài rộng tay, tóc đen xõa sau lưng.
Vừa mới tiện tay buộc ống tay áo lên thì cậu nghe Lý Vô Đình nói: “Sao không búi tóc lên?”
Ninh Như Thâm khựng lại, nhớ tới chiếc trâm mà mình đã đánh mất.
Cậu cuống lên, vừa xót lòng vừa lúng túng: Đó là quà cập quan mà Lý Vô Đình đã tặng cậu…
Bây giờ đánh mất rồi, phải thú nhận với hắn như thế nào đây?
Cậu đang nóng ruột thì người trước mặt đột nhiên giơ tay vén tóc cậu lên, sau đó lấy ra một cây trâm bạch ngọc vô cùng quen thuộc để búi tóc giúp cậu.
“…????”
Ninh Như Thâm mừng rỡ ngước mắt lên, “Ở đâu vậy?”
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi mỉm cười, “Rơi ở bên cạnh xe lương thực, Hiên Vương đã nhặt được nó.”
Ninh Như Thâm vui sướng sờ cây trâm, “May mà có Hiên Vương…!Ngài ấy không đòi bệ hạ bồi thường cái gì chứ?”
“Đổi lại, trẫm đã nói cho huynh ấy rằng cây trâm này có…”
Lý Vô Đình nói một nửa thì dừng lại.
Ninh Như Thâm nhìn hắn, “…Có gì?” Hai người nhìn nhau một lát, tim cậu đột nhiên xao động, “Triều Quân?”
Lý Vô Đình mím môi, “Biết từ lúc nào vậy?”
“Vừa tới Bắc Cương, lúc nhận được thư của bệ hạ.”
Yết hầu của Lý Vô Đình lại động đậy, “Ừm.”
Ninh Như Thâm nhìn dáng vẻ cố tỏ ra bình thản của Lý Vô Đình, cảm thấy nhũn cả tim.

Cậu đột nhiên nhớ ra, “Tronng bức thư đó, bệ hạ đã gạch đi những gì thế?”
Lý Vô Đình im lặng một lát, cúi đầu khẽ nói:
“Trẫm cũng…!ngày đêm nhớ mong khanh, trằn trọc khó an giấc.”
Ninh Như Thâm bỗng dưng nóng ran cả người, đến cả hơi thở cũng nóng theo.

Nhưng…!cậu nhớ Lý Vô Đình đến mức mất ngủ vào lúc nào vậy???
Trong đầu hiện lên một cái tên: Lục Ngũ…
“Sao vậy?” Lý Vô Đình nhìn cậu.

Ninh Như Thâm điều chỉnh lại hơi thở, “Không có gì.”
Cậu cố gắng áp chế cảm giác nóng bừng, “Thần cảm thấy…!rất vui.”
– —
Cài xong trâm, rà soát xong bug.
Lý Vô Đình nhanh chóng quay về lều thẩm vấn, Ninh Như Thâm cũng tới doanh trại lính bị thương.
Tuy trận chiến tối hôm qua quân Bắc Địch đã tiêu hao hơn nửa, nhưng không có nghĩa là Định Viễn Quân không có tổn thất.
Trong doanh trại nồng nặc mùi thảo dược, khói sắc thuốc bốc lên trời.
Ninh Như Thâm thành thạo “bép bép” một hàng dài, bận bịu mãi tới khi mặt trời xuống núi.
Từ khi Bắc Cương đổ vài trận mưa vào mấy hôm trước, thời tiết dần chuyển lạnh.

Gió lạnh quét qua, lớp áo trong dán sát vào người vô cùng khó chịu.
Ninh Như Thâm quay về thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi tắm.
Cậu cầm quần áo, vừa ra khỏi cửa thì gặp Hà Lương.
“Định đi tắm à?” Hà Lương dừng bước, “Thời tiết này nước sông lạnh lắm, nước trong phòng tắm cũng không nóng.

Thân thể này của ngài chịu làm sao được, để ta sai người đi nấu một chút nước nóng.”
Ninh Như Thâm vội ngăn hắn lại, “Không cần đâu.”
Hà Lương liếc nhìn, “Sao vậy, ngài không muốn tắm nước nóng?”
“…”
Ninh Như Thâm lưỡng lự.
Cậu ở Bắc Địch bao nhiêu lâu, lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Trời lạnh như thế này, nếu như được ngâm mình trong nước nóng…
Nhưng mà ở trong quân doanh còn bắt người ta phải đun nước nóng cho mình, liệu như vậy có làm bộ làm tịch quá không?
Trong lúc dao động, phía trước vang lên tiếng bước chân.
Lý Vô Đình tới gần rồi dừng lại ở giữa hai người, “Có chuyện gì vậy?”
Hà Lương lập tức bẩm báo, “Bệ hạ! Mạt tướng đang định ngâm Ninh đại nhân vào nước nóng!”
Lý Vô Đình, “…”
Ninh Như Thâm, “…” Hệ thống ngôn ngữ kiểu gì vậy.
Cậu còn chưa kịp sửa lại lời của Hà Lương thì Lý Vô Đình đã quay sang nhìn cậu, “Muốn ngâm nước nóng?”
Đối diện với hắn, Ninh Như Thâm không thể nói ra những lời khách sáo được nữa.
Cậu không nhịn được, thẳng thắn nói: “Vâng.”
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát rồi đột nhiên sai người dắt ngựa ra.

Con tuấn mã cao lớn được dắt tới gần, hắn phi người lên lưng ngựa rồi vươn tay ra…
Kéo Ninh Như Thâm lên ngồi phía trước hắn.
Ninh Như Thâm hoảng sợ, túm chặt lấy cánh tay hắn, “Bệ hạ! Đi đâu vậy?”
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu bên dưới tà áo choàng.
Roi ngựa vung lên, con tuấn mã phi nhanh ra cổng quân doanh.
Phía trước là ánh tà dương, giọng nói trầm lắng của Lý Vô Đình hòa lẫn trong cơn gió mạnh, “Phía Bắc có một suối nước nóng tự nhiên.”
“Chẳng phải muốn ngâm mình hay sao?”
– ——–
Lời tác giả:
Lý Vô Đình: Ngâm ra một con mèo mềm mại bồng bềnh.
Ninh Meo Meo:? Bị dụ dỗ.
Lý Vô Đình: Bị dụ dỗ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN