Thần Tượng Nữ Phụ - Chương 11: Rời đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
335


Thần Tượng Nữ Phụ


Chương 11: Rời đi


Trịnh Ngọc Bình im
lặng nhìn Lộ Lộ. Hơn bất kì lúc nào, khi mỗi lần Lộ Lộ nhập tâm vào bài
hát vẫn là lúc cô xinh đẹp nhất, nở rộ như bông hoa đào hồng phấn, không quá quyến rũ, tinh khiết mà mang một nét riêng biệt khiến người khác mê đắm. Hắn cũng phải công nhận tài năng của cô, chưa được một tháng Lộ Lộ đã có thể đánh ghita và sáng tác nhạc như vậy. Tuy chỉ ở mức nghiệp dư
nhưng cũng thiên phú âm nhạc bẩm sinh trên hạng hai rồi.

Hắn tuy
là tiểu thiếu niên 15 tuổi nhưng gia đình cũng rèn cho trưởng thành sớm
hơn bình thường, tuy gia cảnh hiển hách nhưng mọi người trong dòng họ
đều đeo lớp mặt nạ giả tạo trước mặt Trịnh Ngọc Bình, ngoại trừ anh hai
hắn không muốn mở lòng với ai khác. Nhưng đối với Lộ Lộ bỗng hắn có cảm
giác thoải mái đến lạ lùng, cô giống hắn, cũng mang một hơi thở kì lạ
trưởng thành không hợp tuổi. Lộ Lộ tuy tràn đầy hoài bão, đam mê, nhưng
cũng không quá náo nhiệt, ồn ào. Tự nhiên Trịnh Ngọc Bình và Lộ Lộ nhanh chóng trở nên thân thiết rất đỗi tự nhiên.

“Tiểu Bình?”

Trịnh Ngọc Bình quay lại, giọng nói này chẳng phải là anh hai Trịnh Dật Hàn sao?

“Anh hai?” Trịnh Ngọc Bình kinh ngạc, quả thật là anh hai sao? Không phải
đáng lẽ bây giờ hắn đang ở Úc di? Lại xuất hiện ở nơi này.

Lộ Lộ cũng nhìn theo hướng mắt của Trịnh Ngọc Bình, anh hai? Tên nhóc này chưa từng đề cập tới chuyện đó.

Tim Lộ Lộ như ngừng đập… Hảo… hảo cực phẩm tinh linh soái ca!

Trước mắt Lộ Lộ là một người đàn ông mặc vest trắng tinh khiết không nhiễm
chút bụi bẩn, đôi mắt to lại được híp dài mi phượng che khuất thoáng màu xám khói, làn da trắng loáng nhưng không chút mềm yếu giống tiểu bạch
kiểm của Trịnh Ngọc Bình mà lành lạnh như khối băng sơn đối lập với
khuôn mặt không thể ôn nhu hơn.

Đây là phiên bản lớn của Trịnh Ngọc Bình chăng? Quả nhiên hai anh em thật sự rất giống nhau!

“Anh hai, sao anh lại ở đây?” Trịnh Ngọc Bình mở câu.

“Anh có chút công việc trong nước nên trở về, thuận tiện ghé thăm em một
chút.” Trịnh Dật Hàn nở nụ cười lấp lánh hào quang như thiên sứ, Lộ Lộ
cùng mấy cô gái y tà không khỏi ngây ngốc và đỏ mặt.

Lộ Lộ nhận
thấy bộ dạng và cảnh tượng đáng luống cuống của mình lại nghĩ tới Tà
Uyển Như. Thiên sứ hoàng tử này nếu cô không lầm thì chưa từng đề cập
trong tiểu thuyết, nhưng thật sự phải công nhận nơi này thật bao nhiêu
là hoa hòe chói lóa, ai cũng là cực phẩm. Tự nhiên lòng tự tin về bề
ngoài của cô cũng giảm một nửa.

Từ đầu đến cuối Trịnh Ngọc Bình
cũng chưa từng dời mắt khỏi Lộ Lộ nửa khắc, đương nhiên cũng thu toàn bộ biểu cảm của cô vào mắt, làm hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa vui vẻ. Đa
số người con gái nào mà gặp mặt anh hắn đều bị mê đắm cả, nếu Lộ Lộ thật sự cũng như vậy… thì mối quan hệ này hắn cũng không muốn giữ lại nữa. Trịnh Ngọc Bình cũng như anh hai hắn tính chiếm hữu rất lớn, từ bạn bè, người yêu, tới người thân hắn muốn nắm trọn tất cả. Trịnh Dật Hàn là
anh hai hắn, Lộ Lộ là người bạn thân đầu tiên hắn công nhận, Trịnh Ngọc
Bình không muốn một thứ tình cảm hời hợt gì xen giữa mối quan hệ này.

Chính vì tính cách kì quoặc này mà Trịnh Ngọc Bình bị nữ nhân cuồng đắm anh
hai hại cho uống thuốc độc, làm hắn phải ở bệnh viện này điều trị và xạ
trị làm đầu trọc lóc. Nghĩ tới đây Trịnh Ngọc Bình có chút buồn bực,
không biết khi nào mái tóc của hắn mới mọc lại nữa, cảm giác được ánh
mắt nuối tiếc cùng thông cảm của Lộ Lộ hắn rất tức tối, hắn biết cô
tưởng hắn mắc bệnh hiểm nghèo nhưng hắn cũng chẳng muốn giải thích. Đợi
tới lúc đó cho cô ấy một bất ngờ lớn, thất sự rất thú vị.

“Anh hai, đây là bạn em, người cùng tầng bệnh viện, Phan Lộ Lộ. Chị Lộ Lộ, đây là anh ruột của em, Trịnh Dật Hàn.”

Lộ Lộ cũng lịch sự gật đầu chào xã giao với người đàn ông thiên sứ trước
mặt mình, thu lại ánh mắt si trai và ghen tức ban nãy. Trịnh Dật Hàn hơi nhíu mày, cũng không nói gì quay sang với Trịnh Ngọc Bình “Nếu có gì
không ổn cứ gọi điện cho anh, anh sẽ sai thư kí chu cấp cho em. Còn nữa, về trường học em cứ yên tâm, dù sao em cũng nhảy lớp lên tận đại học
nên không sợ bị muộn đâu. Anh đi trước đây.”

Trịnh Ngọc Bình ngẩn người, cái biểu hiện của anh hai hắn là sao đây? Dù biết được bản chất
ngoài nóng trong lạnh của Trịnh Dật Hàn, nhưng hắn chưa từng biểu hiện
lạnh nhạt như vậy ra bên ngoài, từ tình nhân tới địch thủ Trịnh Dật Hàn
đều rất hòa nhã, thanh lịch. Còn cái biểu hiện phớt lờ này… anh hai
không thích Lộ Lộ sao?

Lộ Lộ bị trai đẹp lờ đi cũng không xấu hổ
gì, kiếp gái già trước mỗi lần đi ăn tiệc với đồng nghiệp cô cũng quen
với việc này rồi, đó gọi là ta đẹp ta chơi với người cùng đẳng cấp, ai
xấu xí, quê mùa thỉnh biến ra xa mà an phận một chút. Ừm, tuy bây giờ cô là tiểu thư Lộ Lộ xinh đẹp trẻ trung nhưng cái thế giới này nữ nhân
không thiếu, mỹ nhân cũng rất thừa thãi nên hoàng tử thiên sứ phớt lờ để loại trừ suy nghĩ ảo tưởng của ai đó thôi. Mà làm ơn đi, Lộ Lộ mới
không cần, chưa vào sự nghiệp ca hát mà cô đã có bạn trai thì thật đau
đầu, chuyện tình cảm cô chỉ dự định tới 3 năm sau thôi. Tên Bạch mã
hoàng tử là ngoại lệ nhé, bạn trai ảo không tính.

“Hây… dù sao
đi chăng nữa, hôm nay cũng là ngày cuối chị ở bệnh viện nên muốn sáng
tác bài hát này tặng em thôi, tiểu sư phụ. Khi nào rảnh chị nhất định sẽ tới thăm em nha.” Lộ Lộ sờ mũi cười hì hì “Vậy… bye bye, see you
again!”

Trịnh Ngọc Bình nhìn bóng Lộ Lộ tới khi biến mất, đôi mắt mơ hồ có chút ưu tư. Bọn nhóc xung quanh xem kịch ngôn tình nãy giờ bắt đầu tụm năm tụm bảy bàn tán.

“Anh Bình biết chị Lộ Lộ đi có vẻ xuống tinh thần lắm kìa.”

“Ừm, công nhận. Nhưng tại chị Lộ Lộ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi ai mà không thích.”

“Ông chú hồi nãy là anh trai của anh Bình nhìn quá, cậu thấy ai đẹp hơn?”

“Đương nhiên là anh Bình, ông chú kia già muốn chết.”

Nếu Trịnh Dật Hàn mà nghe thấy mấy câu này chắc khóc không ra nước mắt, bọn con nít ranh lại nói vẻ chuẩn men của hắn là già khụ.

Một cô bé
kẹp nơ đỏ không thèm quan tâm lắm, thứ bé quan tâm là chị Lộ Lộ, chị ấy
hát thật hay, bé đã trở thành fan cuồng của chị từ bài hát đầu tiên trên Love Music của Lộ Lộ, bé tuy xem video đó không thấy được gương mắt,
hình dáng của thần tượng trong mộng nhưng giọng hát đó đã chữa lành vết
thương của bé, mang cho bé một sức mạnh để chống chọi lại bệnh tật. Bé
ước được nhảy múa với ca khúc của chị ấy. Không ngờ bé lại được gặp Lộ
Lộ ở nơi này, chắc chắn, bé sẽ ủng hộ chị ấy hết mình.

Và bài hát ban nãy, bé đã quay video lại, bé sẽ cho mọi người thấy tài năng của
chị ấy, dù ở nơi nào, chị Lộ Lộ cũng thật tỏa sáng.

Không ai nhận ra, từ phía đằng xa, một người thu toàn bộ mọi chuyện vào mắt, hắn
không ai khác là Mạc Quân Nguyệt, ác duyên của Phan Lộ Lộ nữ phụ.

Lúc đầu, Mạc Quân Nguyệt không hiểu sao rất quen thuộc hình dáng nhỏ bé
kia, lục lọi trí nhớ một hồi hắn mới nhận ra đó là cô tiểu thư nhà họ
Phan đã từng được hắn trực tiếp tới khám bệnh. Ban đầu là tò mò muốn xem mặt, đáng lẽ cô sẽ được liệt kê vào số người không đáng chú ý của Mạc
Quân Nguyệt, không ngờ Lộ Lộ gặp mắt hắn lại có biểu hiện sợ sệt, hắn
chắc chắn rằng đó là lần đầu tiên cô và hắn gặp mặt. Vậy… là sao?

Mạc Quân Nguyệt có chút nghi hoặc nhưng cũng không để tâm lắm, nhưng lần
thứ hai gặp Lộ Lộ, cô tỏa sáng trước mặt hắn, lòng hắn có một chút nhộn
nhạo khó tả. Mạc Quân Nguyệt tưởng ngoài cô nhóc sinh viên năm nhất Tà
Uyển Như kia thì không còn ai có thể làm hắn bất thường như vậy. Lòng
mang đầy bối rối, nghi hoặc nhưng vì Lộ Lộ là con gái công ty đối thủ
của bạn hắn Quan Thượng Phong, hắn cũng không muốn đào sâu tìm hiểu cảm
xúc này. Mạc Quân Nguyệt vẫn là thích cướp nữ nhân từ tay tên mặt than
đó, thú vị hơn nhiều.

Nhưng tương lai… không thể đoán trước được điều gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN