Thần Tượng Trong Trái Tim Tôi-Tfboys - Chương 10 - Hai Gia Đình Gặp Mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thần Tượng Trong Trái Tim Tôi-Tfboys


Chương 10 - Hai Gia Đình Gặp Mặt


-Thiên Tỉ con ra đây với mẹ – Dịch mama vẫy anh lại

Anh đi lại gần chỗ nó đứng, đồi diện với Nguyễn mama và nó. Đúng là Thiên Tỉ có khác, chiều cao hình như là có xu hướng tăng thì phải. Đứng cao hơn nó một cái đầu. Dịch mama giới thiệu

-Thiên Tỉ, đây là Nguyễn Phu nhân, vợ của Nguyễn Chủ Tịch, đối tác làm ăn quan trọng của nhà ta, còn đây là con của Phu Nhân, con cứ gọi bé là Thiên Nhi nha con, còn chào Phu nhân đi – Dịch mama

Tất nhiên Dịch mama nói như thế là phải rồi. Từ mấy đời trước, nhà anh và nhà nó đã cùng hợp tác với nhau, và cho đến đời này cũng như vậy, hai gia tộc vẫn hợp tác làm ăn với nhau và trở thành hai gia tộc phát triển hùng mạnh nhất thế giới, không có sự xuất hiện của bất cứ một thế lực xấu nào có thế ngăn cản được. Thậm chí đến đời này, hai gia tộc qua lại làm ăn có vẻ thân thiết hơn cả mấy đời trước

-Dạ, con chào Nguyễn Phu nhân – Anh chào Nguyễn mama

-Cô chào con, cô đã nghe mẹ con kể về con nhiều rồi nhưng chưa được gặp, hôm nay mới có dịp thật là quý hóa quá, à con hơn Nhi Nhi một tuổi phải không – Nguyễn mama rất tự nhiên

-Dạ – Anh lễ phép

Nói chuyện với Nguyễn mama xong, anh quay sang chào nó

-Chào cậu – Anh nói bằng cái giọng cao lãnh

-À, à … ừ … ờ … c … chà … chào … c … cậu … – Nó lúng túng, hiện tại nó đang rất khó xử

Nguyễn mama thấy thế, nhìn thấy thái độ bất bình thường của nó liền nói lảng sang chuyện khác để giải cứu nó

-À, Dịch Phu nhân, chị đừng có gọi tôi là Nguyễn Phu nhân nữa, tôi không quen đâu, chị cứ gọi tôi là Khả Phương là được rồi – Nguyễn mama

-Ai lại làm như thế, như vậy thật không phải phép, hay là tôi gọi chị là chị Nguyễn được không, rồi chị gọi tôi cũng như thế nhé – Dịch mama

-Được rồi chị Dịch – Nguyễn mama cười, trong khi đó, tay của Nguyễn mama và Dịch mama từ nãy đến giờ vẫn chưa buông tay nhau ra

Nói chuyện được một lúc, Dịch mama hình như là sực nhớ ra là còn chuyện gì đó muốn nói với Nguyễn mama mà không tài nào nhớ ra nổi là chuyện gì. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Dịch mama có vẻ như đã nhớ ra, quay sang nói với Nguyễn mama

-Chị Nguyễn, tối nay chị đến nhà tôi dùng bữa tối nhé, lâu lắm chúng ta mới có dịch cùng nhau ăn tối, à bé Thiên Nhi, con nhớ sang đấy, không được tìm lí do nghe chưa – Dịch mama nói như vậy vì ngày trước có Nguyễn mama nói là nó rất ngại khi đến những nơi lạ hoặc là mấy bữa tiệc tùng

Dịch mama tuôn ra một tràng rồi nháy mắt với Nguyễn mama một cái. Nó biết trước kiểu gì sang nhà anh ăn tối cũng phải đối diện với anh nên mặt nó đỏ nay lại càng đỏ hơn. Còn anh trái ngược hoàn toàn với nó, anh không có một biểu hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt đẹp và hoàn mỹ như tượng của mình. Chỉ thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng. Tất cả mọi người im lặng, chẳng ai nói với ai lời nào, chỉ riêng Dịch mama và Nguyễn mama tay vẫn đang nắm chặt lấy tay. Một lúc sau Nguyễn mama lên tiếng

-Chị Dịch à, nhà chị ở đâu vậy – Nguyễn mama

-Nhà tôi ở đây – Dịch mâm vừa nói, vừa chỉ tay vào ngôi nhà mà tất cả mọi người đang đứng trước cổng. Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thật không thể tin nổi, hóa ra hai gia đình là hàng xóm của nhau

-Không phải chứ vậy chúng ta là hàng xóm à – Nguyễn mama nói mà làm cho Dịch mama tròn mắt nhìn mình

-Vậy nhà chị là ngôi nhà kế bên nhà tôi, mà hôm trước vừa mới chuyển đến có phải không vậy – Dịch mama

Nguyễn mama không nói gì chỉ khẽ gật đầu làm Dịch mama cười tươi như hoa. Vậy là từ nay hai gia đình lại càng gần gũi, thân thiết hơn khi ở bên nhau rồi. Sau khi bàn về một số chuyện làm ăn, Nguyễn baba và Dịch baba đến chỗ mọi người đang nói chuyện để góp vui

-Mọi người đang bàn chuyện gì mà vui vẻ quá vậy – Dịch baba

-À, mọi người đang nói việc xin anh chị Nguyễn rước bé Thiên Nhi về nhà ta làm dâu đó mà – Dịch mama khéo đùa thật

-Đúng rồi đó – Nguyễn mama hùa theo

Còn nó, nó đứng im như trời trồng. Bàn tay đan chặt lại với nhau. Khuôn mặt nó đổ rất nhiều mồ hôi. Nó không dám tin vào những lời nói đùa của các phụ huynh. Cái gì mà làm dâu chứ, mong ước được gặp anh đã là quá lắm rồi, bây giờ còn dám mơ đến cái chuyện là làm dâu nhà anh, làm vợ của anh sao. Thật tình là có cho tiền, à không cho vàng, không phải, cho kim cương nó cũng không dám với tới. Nhưng nó và anh không hề biết rằng, giữa hai người còn có một cái hôn ước được đặt ra từ mấy đời trước

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, cả hai gia đình chào nhau rồi ra về. Vào đến nhà, Nguyễn baba và Nguyễn mama cứ cười nói vui vẻ, thân mật với nhau, còn nó thì cứ lẽo đẽo theo sau, không nói một lời nào cả, đôi mắt lơ đãng nhìn vào không trung, mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ một việc gì đó. Nguyễn baba và Nguyễn mama từ nãy giờ nói chuyện mà không hề nghe thấy tiếng của nó. Hai người cùng nhau quay lại nhìn nó

-Tiểu Nhi, con làm sao vậy – Vẫn là Nguyễn mama tâm lí lên tiếng hỏi trước

Những đám lại vào đó là sự im lặng, nó vẫn cứ làm lơ, không nghe một cái gì cả, vẫn đang tập trung suy nghĩ

-Tiểu Nhi

-Tiểu Nhi

-Tiểu Nhi

-Tiểu Nhi – Nguyễn mama đã gọi nó lần này là lần thứ năm nhưng vẫn chỉ nhận lại sự im lặng

-NGUYỄN HOÀNG THIÊN NHI, CON MÀ KHÔNG NGHE MẸ NÓI LÀ MẸ SẼ CHO CON TỪ ĐÂY ĐẾN CUỐI ĐỜI KHÔNG ĐƯỢC GẶP DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ THÊM MỘT LẦN NÀO NỮA ĐẤY – Nguyễn mama hét lên

Trong lúc đó nó bị bốn chữ “Dịch Dương Thiên Tỉ” đánh tỉnh, vội nhìn mẹ nó, vẻ mặt hối lỗi. Cái mặt nó lúc nào chỉ cần nói thêm một câu nữa như lúc nãy Nguyễn mama nói thì nước mắt sẽ trào ra

-Con xin lỗi – Nó cúi mặt xuống đất

-Con sao vậy – Nguyễn baba

-Con không sao, con xin phép lên phòng ạ – Nó lại cúi mặt xuống đất, lại tiếp tục công cuộc ở chín tầng mây và cuối cùng đích đến của việc cứ cúi mặt xuống đất là lao đầu thằng vào tườn

Lên đến phòng, nó khóa cửa lại và nhẹ nhàng cho thân người mình ngã tự do xuống giường. Với lấy con gấu kuma ôm chặt vào lòng, nó đang nghĩ là không biết tối nay nó phải ăn mặc như thế nào để sang nhà anh, không biết nên nói chuyện với anh như thế nào, phải đối mặt với anh ra sao. Nhắm hờ đôi mắt lại, nó khẽ ngân bài “Bảo bối” của anh. Giọng của nó hát nhẹ như gió thoáng qua, âm thanh trầm bổng, trong veo

Wo de bao bei beo bei, gei ni yi dian tian tian, rang ni jin ye dou hao mian

Wo de xiao gui xiao gui, dou dou ni de mian yan, rang ni xi huan zhe shi jie
Hua la la la la la, wo de bao bei
Zheng ge shi hou you ge ren pei
Ai ya ya ya ya ya, wo de bao bei
Rang ni zhi dao ni zui mei
Wo de bao bei beo bei, ge ni yi dian tian tian, rang ni jin ye hen hao mian

Wo de xiao gui xiao gui, dou dou ni de xiao lian
Rang ni xi huan zheng ge ming tian
Hua la la la la la, wo de bao bei
Zheng ge shi hou you ge ren pei
Ai ya ya ya ya ya, wo de bao bei
Rang ni zhi dao ni zui mei
Hua la la la la la, wo de bao bei
Gu dan shi you ren ba ni xiang nian
Ai ya ya ya ya ya, wo de bao bei
Rang ni zhi dao ni zui mei
Da la la la la la
Wo de bao bei
Zheng ge shi hou you ge ren pei
Ai ya ya ya ya ya, wo de bao bei
Rang ni zhi dao ni zui mei … rang ni zhi dao ni zui mei

Hát xong, nó mở mắt ra, nhìn lên phía trần nhà, rồi nhìn vào con kuma đang ôm trong tay, rồi lại nhắm mắt lại. Nó đang nghĩ về anh, và rồi nó ngủ lúc nào không hay …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN