Thần Ưng
chương 4: Minh gia
Minh Nhạc chạy thục mạng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất “không nhanh sẽ nhừ đòn”. Chính vì vậy chạy hết cả hai con phố cô mới nhớ ra, cái xe còn để ở gần cửa hàng của lão Tôn! Vuốt vuốt xoa xoa trái tim đập toán loạn, cô định thần lại mà cười khổ. Thế mà vẫn bị khí thế của ngài ấy làm cho hồn bay phách lạc.
Ai bảo ngài ấy là trung đoàn trưởng uy quyền chứ! Đứng trước lão Tôn ai cũng thật bé nhỏ. Cô sợ ngài ấy ngay từ lần đầu gặp.
Tôn Cảnh là thế hệ Thần Ưng đầu tiên, thời kì mà tỷ lệ thành công là 1%, có thể nói ngài ấy là một trong những người may mắn còn sống sót, còn cô đã là thế hệ thứ năm tỷ lệ khá cao 80%.
Nói ngài ấy bò từ xác chết mà sống được cũng không ngoa chút nào!
Lần đầu tiên gặp ở thao trường lão Tôn mang một thân đầy máu ra chào họ dọa cô mềm nhũn cả chân, cô muốn ngất tại chỗ luôn cho xong. Mất mặt hơn, cô cần hai người khác dìu vào kí túc xá. Nhưng có lẽ vì biểu hiện yếu ớt đó mà cô có may mắn ở cạnh Tôn Cảnh tới mười năm.
“Nè, vẫn đau sao? Đau ở đâu có cần tôi ẵm lên bệnh xá không?” Lần đầu tiên nói chuyện, ngài ấy thực dịu dàng. Mọi người đều thích ngài ấy, có lẽ đều là những kẻ thiếu thốn tình thương nên được một người tỉ mỉ như ngài ấy quan tâm ai cũng muốn ỷ lại một chút.
Minh Nhạc quá may mắn vì quen được ngài ấy, được bầu bạn bấy lâu nay quả thực là phúc phận của cô!
Không biết từ khi nào nước mắt chứa chan ướt cả mặt, A Nhạc gục mặt khóc thảm thiết. Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ? Cô rất rất muốn tới bên cạnh ngài ấy, chăm sóc ngài ấy, nhưng lão Tôn sẽ không cho đâu!
Ngài chán ghét A Nhạc rồi! Ngài ghét A Nhạc lắm phải không? Vì ngài cảm thấy A Nhạc hèn nhát, vô dụng…
Nhưng lão Tôn, em rất nhớ ngài, ngài có thể an ủi A Nhạc như trước được nữa không? Như cái ngày đó…
“Lão Tôn!”
“Ồ! Liên Nhạc! Ừm! Không có bị thương ở đâu, tốt lắm! Thật may còn có A Nhạc còn sống.”
Tôn Cảnh nằm đó bất động, không nhờ câu nói trước cô nghi ngờ ngài ấy không còn nữa. Băng gạc quấn trắng xóa cả người nổi bật vài điểm đỏ chót đang càng ngày càng lan rộng ra. Đã năm ngày rồi tại sao nó không lành.
“Lão Tôn! Vết thương của ngài… là do em… tại em…”
“Không chết được đâu! Đừng sợ!”
“Nếu ngài không đổi chỗ với Nhạc ngài sẽ không…”
Lão Tôn bật cười giòn dã, ngay lập tức cơn ho xồ tới, cô ho sù sụ một hồi:
“Ngược lại, thật may là A Nhạc không đi nếu không lão Tôn sẽ chẳng còn ai ở cạnh, sẽ cô đơn lắm! A Nhạc nếu em đi sẽ là một đi không trở lại… Anh không hối hận… A Nhạc đừng khóc…”
Cô không dám nghĩ tiếp!
Con đường trở về như dài hơn, gió thổi vù vù như muốn bạt hết cả cây cối. Dạo này thời tiết đã ấm hơn đôi chút nhưng sớm thôi trời sẽ lạnh hơn. A Nhạc không thấy lạnh, gió máy từ trước giờ cô không hay để ý lắm, mà lão Tôn liệu có bị ảnh hưởng gì không nhỉ?
Minh Nhạc chui vào xe, cô không khởi động máy, dù sao cô cũng không thấy có vấn đề gì. Hai giờ sáng, Minh Tuệ vẫn chưa chịu về, có lẽ nó định ở đến sáng! Cô cũng không vội, chờ một chút cũng không sao?
Cô phóng tầm mắt nhìn cây phong cạnh cửa hàng đếm xem có bao nhiêu cái lá rơi, cũng may đếm đến cái sáu trăm chín lăm thì Minh Nhạc đi ra, bây giờ vẫn chưa bình minh. A Nhạc khỏi động xe bật máy sưởi, con bé nhìn thấy cô rồi.
“Chị muốn gì?” Minh Tuệ hơi gắt gỏng.
“Chờ đón em về!”
“Vậy à! Còn tưởng chị không dám vào cơ.” Nó mỉm cười thì thầm.
“Lão Tôn!”
Cô run lên làm rơi gói bánh định đưa cho con bé.
“Để tôi nhặt!”
Cô lái xe nhà, con bé nghiêng đầu nhìn cô như thể cô trông vô cùng dị dạng.
“Lão Tôn nói cho tôi biết rồi! Thế nào bị tôi nắm thóp có sợ không?”
“Em chả biết cái gì cả!”
A Nhạc nhăn mày nói.
“Lão Tôn không bao giờ tiết lộ cái gì đâu. Hơn nữa chuyện này lại càng không thể nói!”
Bị dập tắt ý tưởng ngay lập tức, Minh Tuệ khó chịu ra mặt.
“Tôi biết hết!”
Cô cười khổ, không chịu thua bao giờ!
“Tôn Cảnh bị bệnh gì vậy!”
“Thấy không, ngài ấy chưa nói gì với em hết!”
Minh Tuệ giận đỏ cả mặt quay đi không thèm nói tiếp.
Hừ! Các người có bí mật chung thì hay lắm đấy! Không tò mò nữa, làm như một mình mình có bí mật! Không thèm biết!
“Minh Tuệ!”
Con bé quay đi.
Nhạc day day trán khó hiểu, hình như cô lại làm con bé phật lòng.
“Ngài ấy… ừm… sống có tốt không?” Cô hỏi.
“Chị muốn biết?” nó hớn hở ra mặt.
“Muốn lắm không?”
“Muốn!”
“Không nói cho chị biết!” Thái độ quay ngoắt 180 độ.
A Nhạc tủm tỉm cười, cô biết ngay mà. Đã quen rồi!
Tuệ không chịu được im lặng, hạ giá trao đổi.
“Chị nói cho tôi bí mật, tôi cho chị biết Tôn Cảnh sống như thế nào? Được chứ!”
“Chuyện đó chị nhờ chú Kỷ Lương tìm hiểu cũng được!”
Con bé xì một cái kinh thường, biết ngay là sẽ không được mà.
“Thôi được tôi là người tốt sẽ nói cho chị biết. Tôn Cảnh bị chị làm cho giận đến thổ huyết!”
Kitttttttttttttt ….
“Chị lái cái kiểu gì thế. Làm người khác hết hồn!”
“Xin lỗi!”
Cả hai tiếp tục chả nói với nhau câu nào nữa, Minh Tuệ đã học được một bài học sâu sắc. Đừng nhắc đến lão Tôn ở những nơi có khả năng nguy hiểm, dễ chết! Cô Lén nhìn sang người kia, chị ta đơ ra như khúc gỗ vậy. Cô rất muốn hỏi một câu, chị có thể lái được không đấy? Tôi còn chưa muốn chết!
“Đồ phản bội!”
“Lão Tôn!”
“Cút!”
Minh Nhạc quỳ xuống cầu xin.
“Ông đây bảo mày cút! Cút khỏi đây! Ngay lập tức!”
“Xin ngài! Lão Tôn cầu xin ngài! Chuyện này không thể làm lớn được!”
“Không thể nào làm lớn! Được lắm! Liên Nhạc! Cô giỏi! Nhìn vào lương tâm của mình, cô hỏi nó giúp tôi xem nó coi mạng sống của đại đội 7 là cái gì? Cỏ rác à? Anh em hi sinh không được phong chức, không được tôn vinh, kẻ tàn phế không nhận được trợ cấp. Vậy mà cô bảo nhịn! Nhịn cái mẹ gì! Đổ máu rồi lại còn bị đá đi như miếng giẻ rách. Ha ha! Dùng xong bỏ… phong cách này đúng là sặc mùi chính trị chó gặm.”
“Lão Tôn!” cô yếu ớt gọi.
“Liên Nhạc, lão Tôn không nhịn được cũng sẽ không nhịn. Thông báo đội 7 đào ngũ… họ… vì đào ngũ mà chết thật sao? Thế người cản Bạo Thần là ai vậy? Ai làm lá chắn sống cho tất cả cái lũ chỉ huy đó an toàn trở về vậy? … “
Cũng là do cô cả thôi! Là do cô hèn nhát, nếu đổi lại là lão Tôn, ngài ấy sẽ làm tốt hơn. Lúc ý cô thực sự rất hoảng chỉ dám làm theo lệnh cấp trên.
Lão Tôn! Xin lỗi! Em sai rồi!
“Này này, Minh Nhạc, chị sao vậy? Dừng xe!”
Cô nhìn Minh Tuệ qua màn mờ ảo toàn nước mắt. Cô tháo dây an toàn rúc vào người Minh Tuệ mà khóc, là cô hại ngài ấy thành ra như vậy. Tại sao chỉ cò mình cô còn sống! Tại sao cô lại đồng ý thay thế vị trí của lão Tôn? Cô đã nghĩ cái gì vậy?
“Cô đơn là thứ đáng sợ nhất trên đời! Lão Tôn sợ nhất là cô đơn thế nên mọi người ở đây không ai được ghét bỏ ta biết chưa! Giận thì mắng, tức thì đánh nhau, tuyệt đối không bỏ rơi nhau!”
Có trải qua mới biết đau thấu tâm can! Lão Tôn, em hiểu rồi! Cô đơn thực sự rất đáng sợ, ngài nói đúng, giờ A Nhạc có gào khóc chắc ngài cũng sẽ mặc kệ phải không? Vì A Nhạc bỏ rơi mọi người nên giờ phải nhận trừng phạt phải không?
Lão Tôn! Ngài cho A Nhạc được trông thấy ngài hằng ngày có được không?
Tuệ vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh đó kéo vào lòng mình, cô tì cằm vào hõm vai người ấy. Tự nhiên cô nhận ra một bộ mặt khác của kẻ đáng ghét, khía cạnh này dường như cũng không đáng ghét cho lắm nó còn có phần trẻ con, hay mè nheo yếu đuối.
Một Liên Nhạc yếu đuối thích dựa dẫm vẫn đáng yêu hơn một Minh Nhạc mạnh mẽ vô cầu vô dục.
“Nín đi, A Nhạc!” Cô rủ rỉ vào tai người ấy những lời đường mật.
“Khóc nhè là xấu lắm!”
Nếu cứ mãi như này thì tốt, Minh Tuệ thầm nghĩ, có một người chị em ngoan ngoãn ôm mình đúng là ấm áp hơn hẳn, làm con một mười bảy năm không cảm thấy cô đơn nhưng nếu giờ người ở trong tay cô hiện tại biến mất thì sao? Ý nghĩ lướt qua hình ảnh Tôn Cảnh bị cơn đau hành hạ mà cả người như rớt vào hầm băng.
“A Nhạc này…”
Tuệ dò hỏi:
“Giờ tôi không ghét chị nữa chị sẽ không bị thành Tôn Cảnh chứ? Nếu… nếu mà chúng ta hòa bình đó, thì chị… ừ… ờ… như là… kiểu như không bỏ tôi một mình đó.”
Minh Nhạc thở gấp gáp, con bé đang thỏa hiệp với cô, con bé định tiếp nhận cô là chị nó. Cô ngước lên nhìn nó hỏi:
“Có thật không?”
Minh Tuệ cố nín cười đáp:
“Ừm!”
“Hứa đi! Có thế nào cũng được thay lòng, không được yêu quí người chị nào khác!”
Lần này cô phì cười: “Em biết rồi, em hứa mà! Ba cũng không có người chị nào khác cho em nữa đâu!”
“Cái ý thì chưa chắc, nhỡ đâu có người khác thì sao? Nhỡ đâu vài ngày nữa có người đến tranh thì sao? Nghe nói ngày trẻ tướng quân rất phong độ… chưa biết chừng có người sẽ tranh thật đấy…”
Minh Nhạc cứ lầm bầm tự kỉ, Tuệ vừa tức vừa buồn cười.
Cha già một lần phản bội mẹ đã là chuyện khó chấp nhận giờ mà còn lôi thêm ai về nữa cô thề cô sẽ lật tung cả cái nhà lên!
Tuệ xấu xa ôm A Nhạc đáng yêu trong tay.
Có một người chị em cảm giác cũng không tệ lắm!
Hai chị em quá vui vẻ làm lành mà quên luôn mất việc Minh Tuệ đã làm mất mặt cả nhà thế nào! Kết quả khi về sao? Muốn biết lắm ý à? Chắc chứ!
Tuệ bị ném lên phòng và cấm túc một tháng!
Chỉ có vậy thôi à?
Ai? Ai vừa bảo chỉ có vậy thôi à? Ném tên đó lên phòng không internet, không thiết bị điện tử, chép kinh phật một tháng, ngoài ra sẽ ăn theo chế độ sinh dưỡng đặc biệt xem có chịu được không!
Nói đơn giản là không có thịt ăn một tháng, bị ném về thời đồ đá mông muội.
Minh Tuệ không biết mình sẽ sống thế nào đây. Ba ơi, chúng ta đổi sang hình thức khác có được không? Con chấp nhận đi quân doanh một tuần!
Ba ngày trời ăn chay niệm phật, Tuệ thấm thía những ngày được ăn gà hầm, bò bít tết, sườn nướng thế nào? Một tháng sẽ qua nhanh thôi đúng không? Giờ chỉ còn 27 ngày nữa thôi nè…
Muốn khóc quá đi mất hu hu hu hu…
Phạch!
Cốc cốc!
Ban công vừa xuất hiện một thiên thần! Mắt Tuệ sáng long lanh, chưa bao giờ cô yêu người đó như thế này quả nhiên quyết định làm lành là vô cùng chính xác.
Minh Tuệ mở chốt cửa kéo vội thiên thần vào, tiện thể còn ngó qua ngó lại xem có ai để ý không!
“Yên tâm đi, chị nhìn kĩ rồi không có người canh!”
Bấy giờ cô mới yên tâm thở phào!
“Ơ kìa, cánh của chị đâu?”
Cô kéo Minh Nhạc tới soi hết lưng, mông, đầu, chân một lượt.
“Chị thu nó vào rồi, để cánh vướng víu lắm nhỡ va quẹt thì chết!”
Cô nhìn mấy vế rách trên áo lộ ra nhiều cục sẹo lồi lên như đỉa bám trên lưng, chạm vào nó có cảm giác nhẵn mịn mềm mềm. Thật kì lạ!
“Đừng để ý kệ nó đi! Tuệ, em mau lại đây đi, không biết e thích ăn gì nên chị mua vài loại cho em chọn.”
“Gà hầm thuốc bắc, sườn bò kho tương, bánh xèo nhật bản…”
Tuệ nuốt nước miếng: “Em muốn tất!”
Minh Nhạc cứ ngồi vậy xắt từng miếng thịt, cắt bánh còn phục vụ trà cúc cho Minh Tuệ.
“Chị cũng ăn một miếng đi! Ngon lắm!”
“Không cần đâu! Nhìn em ăn ngon thích thật đấy. Trông ngon miệng!”
Minh Tuệ ăn một mình cũng ngại lại mời mọc thêm:
“Một miếng thôi mà, không phải lo em đói đâu, chỗ này nhiều mà!”
Minh Nhạc vẫn lắc đầu.
“Những thứ này rất khó tiêu hóa, có ăn vào cũng sẽ ói hết ra thôi. Phí phạm!”
Tuệ tính quạc lại một trận nhưng nhớ ra hình như những lần gặp quả thực lão Tôn chỉ uống sữa uống nước quả, chưa bao giờ ăn một nắm cơm nào cả.
“Vậy chị ăn được những gì?
Không phải uống sữa sống qua ngày như lão Tôn chứ? Mấy người là cún chắc? Liếm sữa qua ngày!”
A Nhạc nghĩ đến chó mà rùng mình:
“Cứ cho là thế đi!”
“Hai người thật nhạt nhẽo!”
Tuệ bĩu môi chê bai, thấy không nói lại được thể nào cũng bảo “tùy cưng” “cứ cho là vậy đi” “thế nào cũng được”. Thần Ưng là một lũ thiếu muối!
À há! Ưng thiếu muối! Nghe cũng hay đó.
“Nè, Ưng thiếu muối!” Cô gọi.
Nhìn bộ mặt ngẩn tò te như đứa trẻ đó Minh Tuệ cười chảy nước mắt. Người đó còn gãi gãi má không hiểu gì, cô càng cười dữ hơn.
****
Bộ chỉ huy ở gần ngay sở nghiên cứu và quân khu bảy. Nơi này được coi là nơi có phong thủy cực tốt, có núi Vuốt Hổ bao lấy hồ Nguyệt Khuyết, không khí luôn luôn tươi mát thoang thoảng mùi hoa Tuyết Cầu.
Nói nó phong thủy tốt một phần vì ba nơi quan trọng đều tụ họp chia nhau một phần nơi đây, không nói về bộ chỉ huy hay sở nghiên cứu vì ta đã quá rõ về nó, còn quân khu bảy nói chính xác là nó chính là Thần Ưng.
Minh Nhạc đi dạo quanh hồ, nơi này giam cô bảy năm trời để tẩy não. Cho dù nó có tồi tệ thế nào thì vẫn là tuổi thơ của cô, tuổi thơ chỉ có đau đớn và sợ hãi.
“A Nhạc, còn trụ được chứ. Không được sao? Lên đây lão Tôn cõng em về.”
“Lão Tôn… hu hu… mai chúng ta trốn được không?”
“Em sợ à!”
“Em… đau lắm! Cả người cứ như bị chặt cả ra, em xin họ họ coi như không khí vậy! Họ coi là chúng ta là động vật hay sao…” Nhận ra mình đang nói những điều không nên, A Nhạc im miệng.
“Nhạc!”
Lão Tôn thì thầm: “Điều em nghĩ đến gần đúng rồi đấy! Họ thực sự coi chúng ta gần như thế, có chăng thì chúng ta cao cấp hơn một vì biết suy nghĩ, hiểu lời họ nói. Nhưng mà A Nhạc này họ chẳng sợ chúng ta nghe thấy những điều không hay, em biết tại sao không.”
Liên Nhạc im lặng chờ câu trả lời.
“Bởi vì chúng ta rất nhanh thôi sẽ chết! Hiện tại không chết thì cũng vài năm chục năm nhưng tuyệt đối không thể được hơn ba phần mười người bình thường. Sợ không?”
“Sợ!” Cô rơm rớm nước mắt.
“Em biết phải làm gì rồi chứ, A Nhạc!”
Cô lắc đầu!
“Sống, sống thật tốt, sống để người khác phải ngưỡng mộ mình, để những người thường coi thường chúng ta phải đỏ mắt ghen tị.”
Lão Tôn dừng lại sốc người cô lên cho đỡ mỏi.
“A Nhạc cũng bị người nhà đưa vào đây đúng không? Lão Tôn cũng vậy, bọn họ được ba triệu năm trăm ngàn để đổi lấy cái mạng nhỏ này. Có lẽ bọn họ không nghĩ lão Tôn còn sống đâu, nhưng anh vẫn phải sống bởi vì chúng ta chỉ là một thí nghiệm rẻ mạt cho họ nhưng lại là thứ trân quí nhất của bản thân mình. Nếu ngay chính mình cũng coi thường nó thì chúc mừng em thực sự là thứ bỏ đi rồi đó!”
Ngài ấy đã cõng cô bao nhiêu lần? Dạy cô bao nhiêu thứ, kì thực cô cũng không nhớ rõ nữa. Lão Tôn giống như một cuốn bách khoa toàn thư, chỉ cần là điều cô muốn biết ngài ấy đều có thể giải đáp.
Vì thế, lão Tôn! Em biết là quyết định này rất ích kỉ nhưng em vẫn sẽ làm. Em muốn ngài sống, sống thật tốt cho dù ngài đã chán ghét thế giới này rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!