Thần Võ Chiến Vương - Chương 20: Ly Hồn Cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Thần Võ Chiến Vương


Chương 20: Ly Hồn Cung


Đúng lúc này, toàn trường truyền đến tiếng rối loạn không nhỏ.

Các khách mời đến đây liên tục đứng dậy, cùng nhìn về một phương hướng, Phủ chủ Giang phủ Giang Vấn Thiên cũng chính là gia gia của Giang Thần chậm rãi đi tới.

Rất nhiều người trong Giang gia cũng hơn non nửa năm rồi chưa gặp mặt hắn. Rốt cục hắn đã hiện thân ở trong ngày vui này, vẫn càng già càng dẻo dai như cũ, vẻ mặt sáng láng, khiến cho người ta yên lòng hơn không ít.

Giang Vấn Thiên chào hỏi từng vị khách mời tới tham dự ngũ yến, sau đó ngồi vào bên trên chủ vị.

Giang Thần nhận được ánh mắt ra hiệu của Cao Nguyệt, hắn đi lên phía trước hỏi thăm gia gia hắn.

– Thần nhi sao, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?

Trên khuôn mặt ngang dọc của Giang Vấn Thiên nở ra nụ cười sang sảng, hắn không đề cập tới chuyện ở Hắc Long thành, cũng không đề cập tới phụ thân của Giang Thần.

Giang Thần hiểu ý hắn, chỉ nói chúc tết một chút mà thôi.

Giang Lộ, Giang Kiến, Giang Phong và một ít con cháu đích tôn liên tục đi tới phía trước, chúc tết trưởng bối.

Sau đó, Giang Vấn Thiên đứng dậy nhìn về phía mọi người, mạnh mẽ tuyên bố ngũ yến năm nay chính thức bắt đầu.

Một bàn thức ăn phong phú được mang lên bàn, hương vị lan tràn ra toàn trường, những đứa nhỏ tham ăn đã không nhịn được nữa mà động đũa.

– Giang Phong à, một năm nay ở học phủ con có thu hoạch gì không?

Giang Vấn Thiên nói.

Trong lòng Giang Phong vui vẻ, tự hào nói:

– Gia gia, cảnh giới của con đã đạt đến sơ kỳ đỉnh cao, không lâu nữa sẽ đạt tới Tụ nguyên cảnh trung kỳ.

– Đến lúc ca ca sẽ trở thành lực lượng rất mạnh mẽ của Giang phủ a!

Giang Kiến lập tức nói một câu phụ họa.

– Được!

Giang Vấn Thiên hài lòng gật gù, bỗng nhiên liếc mắt nhìn về phía Giang Thần, có chút tiếc nuối nói:

– Nếu như tiểu Thần không bị thương thì thật là tốt biết bao nha.

Vừa nói ra, trên mặt Giang Phong mang theo vẻ bất mãn, nói:

– Trước đó Giang Thần kẹt ở bình cảnh Ngưng khí cảnh, cần thời gian để đột phá, nếu như không bị thương thì cũng mất một năm là có thể đột phá.

– Sau khi Giang Thần bị thương còn có thể trong vòng non nửa năm đã đạt đến Tụ nguyên cảnh, sao phải cần nhiều thời gian như vậy cơ chứ?

Giang Lộ phản bác một câu.

– Cũng không phải ngươi cũng vừa mới trở thành Tụ nguyên cảnh hay sao? Ngươi phải bỏ ra thời gian bao lâu chứ?

Giang Phong châm chọc nói.

Tiểu bối đấu võ mồm làm cho đám người đang ngồi trên bàn không nhịn được cười cười.

Nhị trưởng lão nói:

– Đã như vậy thì đã bắt đầu sát hạch hàng năm đi, nhìn xem đệ tử nhà ai ưu tú nhất.

Ngay lập tức, vẻ mặt của các đệ tử trở nên nghiêm túc, bên trong chờ mong lại mang theo sự thấp thỏm.

Tết đến không chỉ là lúc tụ tập cùng một chỗ để ăn một bữa cơm, mà còn thử xem người trẻ tuổi đã trưởng thành tới mức độ nào.

Nguyên nhân khiến cho Giang Thần nỗ lực trở thành Tụ nguyên cảnh cũng nằm ở đây.

– Rất tốt, bắt đầu đi, dọn Ly hồn cung ra!

Giang Vấn Thiên không có ý kiến, mà vung tay lên.

Ly hồn cung.

Là vũ khí độc nhất của Nam phong lĩnh, đặc điểm là không có bất kỳ lực sát thương nào, thế nhưng lại có thể kiểm tra ra cường độ linh hồn của một người.

Cường độ linh hồn lại liên quan tới sức lĩnh ngộ đối với công pháp và lực cảm ngộ trên võ học.

Vì lẽ đó cho nên Ly hồn cung có thể nhìn ra thiên tư của một người.

Thứ này rất hiếm có, thiên phú ở trên đại lục này liên quan đến tất cả mọi người, thế nhưng không có phương pháp đáng tin cậy trăm phần trăm có thể xác định được thiên phú của một người.

Cũng giống như đánh bạc vậy, nhất định phải đào tầng bên ngoài kia ra thì mới có thể nhìn thấy bên trong là bảo vật hay là rác rưởi.

Một người cũng phải trải qua tu luyện, thông qua thời gian và thành tựu thì mới có thể phán đoán được.

Thế nhưng, mỗi người đều muốn được biết thiên phú của mình sớm, muốn biết mình có thể đi được bao xa ở trên con đường tu hành.

Rất nhiều thế lực lớn lại càng hi vọng tìm ra được biện pháp kiểm tra thiên phú để chọn đệ tử rồi tiến hành bồi dưỡng.

Đệ tử Giang phủ cầm Ly hồn cung từ phía xa xa bắn trúng mục tiêu, khoảng cách càng xa thì đại biểu cho cường độ linh hồn càng cao.

Đệ tử Vấn Kiếm môn là Mộ Dung Phong và Lý Liệt không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng may hắn đã nghe người của Giang gia ở bên cạnh giải thích, lúc này hai người mới biết rõ.

Mộ Dung Phong là một vị đại mỹ nhân, có vẻ đẹp hoàn toàn tương tự với nữ nhân ở trên núi, tao nhã mà không mất đi sức sống.

Một thân mặc y phục bó sát, khiến cho thân thể nàng càng trở nên mê người, hấp dẫn không ít ánh mắt cuồng nhiệt.

Nàng nói:

– Công cụ kiểm tra thiên phú từ trước đến giờ ít có, đặc biệt là độ chuẩn xác không được cao a. Không nghĩ tới ở trong nơi như Thập vạn đại sơn này lại nhìn thấy loại đồ vật này, còn được tạo thành thứ thú vị như vậy.

– Lúc chúng ta trở về, mua một cái a. Sau khi về tông môn mang cho trưởng lão nhìn xem, nhìn xem phương pháp kia có đúng hay không nha.

Lý Liệt nói.

– Được.

Vấn Kiếm môn cũng có Vấn thiên kiếm chuyên môn kiểm tra thiên phú, lưỡi kiếm có khắc khí văn, rất khó để rút kiếm ra khỏi vỏ, dựa theo độ ra khỏi vỏ bao nhiêu để phán đoán thiên phú ở trên kiếm pháp của một người.

Số lượng Ly hồn cung có hạn, đệ tử Giang phủ nhất định phải thay phiên nhau tiến lên.

Từng đệ tử cầm Ly hồn cung đứng ở trên bãi đất trống, nhắm vào ấm sứ trên không trung, ấm sứ gần nhất cũng được ba trăm bước.

Đại đa số đệ tử đều lựa chọn mục tiêu gần nhất, bởi vì nếu như khiêu chiến mục tiêu càng xa hơn, một khi không bắn trúng, thành tích sẽ là con số không.

Chỉ có người có đủ tự tin mới sẽ khiêu chiến độ khó cao hơn.

Ví dụ như Giang Phong, hắn có thể được Thương Nam học phủ thu làm đệ tử, tất nhiên thiên phú sẽ không kém một chút nào.

Hắn vô cùng tiêu sái bắn ra một mũi tên, mũi tên sắc bén xé gió, xé rách trời cao, khiến cho ấm sứ cách đó tám trăm bước hóa thành mảnh vỡ.

Người Giang phủ thốt lên từng tiếng kinh ngạc, vẻ mặt của Giang Thiên Hùng lại càng tự hào.

– Không tệ.

Giang Vấn Thiên cũng hài lòng gật đầu.

– Chơi rất vui, ta cũng thử xem.

Kim Khiết kia đột nhiên đi tới trước người Giang Phong, ngữ khí hoàn toàn không có ý tứ thương lượng, trực tiếp đưa tay ra muốn nhận cung.

– Không thành vấn đề.

Giang Phong cũng đưa Ly hồn cung cho nàng.

Kim Khiết không vội bắn tên, đầu tiên là thưởng thức Ly hồn cung, thử kéo dây cung, lại sờ hồn tiễn. Nàng rất có tự tin, cho nên trực tiếp quay về mục tiêu ở ngoài ngàn bước.

Cánh tay nhỏ nhắn kéo dây cung đến cực hạn, mũi tên sưu một tiếng, ấm sứ cách đó một ngàn hai trăm bước lập tức bị bắn trúng.

– Oa!

Không ít người xem nhìn thấy một màn này bị kinh diễm.

– Ồ? Xem ra ta còn có thể lựa chọn mục tiêu còn xa hơn a.

Kim Khiết rất là cao hứng, đang muốn kéo mũi tên thứ hai.

– Giang phủ không phải là nơi ngươi du ngoạn, mỗi người một lần, coi như ngươi muốn chơi thì cũng phải nói tới thứ tự.

Giang Thần đi tới, đối với nữ nhân này hầu như hắn không có chút kiêng nể gì cả.

Kiếp trước hắn thân là thiếu gia của Lăng Vân Điện, nhưng hắn chưa từng tùy tiện vì thân phận của mình.

Biểu hiện của Kim Khiết lại giống như là đóa hoa trong nhà ấm, có thói hư tật xấu không thể xóa nhòa.

– Thực sự là nghèo túng, quỷ hẹp hòi.

Kim Khiết bĩu môi, nàng không có ấn tượng gì hay với Giang Thần, con ngươi nàng khẽ chuyển động, đưa Ly hồn cung ra rồi chế giễu nói:

– Ngươi còn chưa bắn đúng không, thành tích năm rồi là bao nhiêu vậy?

– Tám trăm bước.

Giang Phong hỗ trợ hắn trả lời.

Trước đây hắn sống chết cũng không nghĩ ra, Giang Thần lại thân mang Thần mạch. Chỉ là lúc này hắn cũng đã yên tâm, bởi vì đồng thời tin tức người này mang Thần mạch còn có tin tức bị đoạt Thần mạch, còn chuyện thảm biến Đông viện thảm biến nữa.

– Ồ, để xem ngươi có thể phá vỡ thành tích của bổn tiểu thư hay không.

Nghe thấy thành tích của Giang Thần cách mình bốn trăm bước, Kim Khiết nở nụ cười rất là xán lạn.

Giang Thần tiếp nhận Ly hồn cung, trong lòng hắn nhớ tới thành tích hai ngàn bước mà phụ thân Giang Thanh Vũ từng tạo ra, đây là một chuyện tương đối khắc sâu ở trong ký ức của hắn.

Trước đây Giang Thần cũng thường thường coi đây là mục tiêu của mình.

– Như vậy lần này để ta hoàn thành giúp ngươi đi.

Giang Thần giương cung cài tên, nhắm ngay ấm sứ ngoài hai ngàn bước.

Động tác này đã khiến cho không ít người chú ý, Giang Phong ở bên cạnh cười lạnh nói:

– Ngươi không nên quên, nếu như ngươi không bắn trúng, mũi tên sẽ thất bại, thành tích sẽ là con số không.

Khoảng cách càng xa thì độ khó càng lớn, bởi vì như vậy cường độ linh hồn không chỉ thể hiện khoảng cách mà còn có độ chính xác.

Ở ngoài hai ngàn bước, cái ấm sứ kia hầu như chỉ còn là một điểm đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN