Thần Võ Chiến Vương - Chương 43: Cửu Long Thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thần Võ Chiến Vương


Chương 43: Cửu Long Thành


Lời này vừa dứt, không chỉ có sắc mặt ba người trước mặt cứng đờ, ngay cả người ở chung quanh cũng quăng ánh mắt dị dạng tới chỗ bốn người.

Thạch Thiên là người kịp phản ứng lại trước tiên, hắn cảm thấy mất mặt khi bị người khác nhìn vào, vì vậy hắn vội hỏi:

– Này, ngươi biết muốn gia nhập Thiên Đạo Môn khó đến mức như nào không? Nói là vạn người qua cầu độc mộc cũng không khuếch đại một chút nào nha.

– Ta chỉ nói ra lời nói thật.

Giang Thần nói.

– Đây là không biết tự lượng sức mình đó!

Thạch Thiên quát lên.

– Làm người phải tự biết mình.

Diệp Tú lắc lắc đầu, không tức giận giống như Thạch Thiên, nhưng cũng tràn ngập vẻ cười giễu.

– Đa tạ Mạnh huynh đã có ý tốt mời.

Giang Thần nhún vai một cái, nói một câu với Mạnh Hạo, sau đó xoay người rời đi.

– Giang Thần…

Mạnh Hạo không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên như vậy, hắn rất là lo lắng.

– Mạnh Hạo ca, không cần lo cho hắn, tiểu tử sơn dã Thập vạn đại sơn, không biết trời cao đất rộng. Một lát nữa cứ để cho hắn bị ma tức bắt đi đi!

Thạch Thiên nói.

– Đúng vậy, tính khí như vậy, người không biết còn tưởng rằng hắn là đại nhân vật nào đó nha.

Diệp Tú cũng gật gật đầu.

Mạnh Hạo thở dài một hơi, đành phải bỏ ý định.

Trong nháy mắt, Giang Thần đã đợi hai ngày hai đêm ở trên Phá vân thuyền.

Chờ đến ngày mai sẽ đến tỉnh Cửu Long thành của Thương Uyên.

Tối hôm đó, trong lúc mọi người ngủ say, Giang Thần nghe được trong bầu trời truyền đến từng tiếng kêu kì quái, cùng với vô số âm thanh hai cánh vỗ vào nhau.

– Ma bức!

Tiếp đó, thuyền viên kêu to, phát ra lời cảnh báo.

Giang Thần đi ra khỏi lều vải, phát hiện ra trên boong thuyền đã rơi vào trong rối loạn, tất cả mọi người lập tức di chuyển về phía khoang thuyền, mặc kệ có chỗ trống để ngồi hay không thì đều ôm tâm tư ít nhiều cũng có thể chen vào được.

Trên thuyền, cung nỏ cùng bắn ra ra, ma bức tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Ma bức như là một đứa trẻ, răng nanh lợi trảo, cánh giang rộng ra dài chừng hai thước, có một đôi móng vuốt cực kỳ sắc bén.

– Thực sự là xui xẻo a.

Giang Thần không nghĩ tới lần đầu tiên ngồi Phá vân thuyền đã đụng phải thứ này. Phải biết rằng dựa theo tỷ lệ, ba lần mới sẽ có một lần bị ma bức tập kích.

– Tất cả mọi người tựa lưng vào nhau, hoặc là dựa vào vách tường. Chỉ cần không bị bắt lên trên không trung thì sẽ còn có một chút sinh cơ!

Thuyền viên Phá vân thuyền tiếng gào to, chỉ có điều hắn vừa mới nói xong thì đã vang lên tiếng rít gào.

Hắn bị một đầu ma bức bắt lên trên không trung, bị nhẹ nhàng ném một cái, biến mất, sau đó lại bị một đầu ma bức khác bắt lấy.

Sau mấy lần, hắn đã không nói ra thành lời được nữa.

– Tựa lưng vào!

Mạnh Hạo kia lập tứ dặn dò đồng bạn của mình.

Đã có vài đầu ma bức xuất hiện ở xung quanh, phát động tập kích.

Mãnh thú quỷ cấp đối với Tụ nguyên cảnh cũng không có uy hiếp gì quá to lớn, nếu như là một chọi một, nhân loại sẽ thắng.

Thế nhưng hiện tại số lượng ma bức đang chiếm ưu thế, hơn nữa còn biết bay, chỉ cần hơi chút không chú ý thì sẽ bị kéo lên trên không trung.

Mạnh Hạo không hổ là người nắm giữ kiếm điểm, xuất kiếm như điện, thuận lợi chém giết một đầu ma bức.

– Thân thể ma bức rất yếu đuối, chú ý móng vuốt!

Mạnh Hạo vội vã hét lớn một tiếng, báo cho những người khác.

Chỉ có điều, đồng bạn chết đã gây ra sự phẫn nộ cho ma bức, cho nên ma bức công kích ba người Mạnh Hạo đã đạt đến năm, sáu đầu.

Rất nhanh cánh tay của Diệp Tú và Thạch Thiên đã đầy rẫy vết thương, máu tươi chảy ròng.

– Hạo ca, chúng ta sắp không chống đỡ được nổi rồi!

Thạch Thiên kinh hoảng kêu to.

– Ta không muốn bị bắt đi a.

Kiếm trong tay của Diệp Tú cũng vô lực buông xuống.

– Các ngươi nằm lên trên mặt đất!

Vẻ mặt Mạnh Hạo rất trấn định, nếu như Diệp Tú và Thạch Thiên cũng có thể như hắn, tạo thành trận thế tam giác hoàn mỹ thì có thể hoàn toàn không sợ ma bức.

Đáng tiếc Diệp Tú và Thạch Thiên ở trước mặt tử vong lại khiếp đảm.

Mạnh Hạo rất nặng nghĩa khí, lo lắng bằng hữu có chuyện cho nên mới để bọn họ nằm ở trên mặt đất, mình thì đứng đó vung kiếm, dùng thân thể của mình tạo thành đạo phòng tuyến thứ nhất ngăn ma bức lại.

Chỉ có điều, rất nhanh áp lực đã tăng gấp bội, ma bức đến công kích cũng càng ngày càng nhiều.

Lợi kiếm chém vào trên móng vuốt, bắn ra tia lửa.

A!

Mạnh Hạo kêu thảm một tiếng, bờ vai của hắn bị móng vuốt xuyên qua, hai chân đã hơi rời khỏi mặt đất.

Vào lúc quan trọng này, một đạo kiếm khí màu đỏ mang theo thế không thể đỡ đánh tới, trong nháy mắt đã xé rách ma bức.

Mạnh Hạo một lần nữa rơi trên mặt đất, một chân quỳ xuống, tay phải vai máu tươi chảy ròng.

Ngẩng đầu nhìn lên, ở dưới bóng đêm, Giang Thần cầm kiếm đi tới, thanh kiếm trong tay bắn ra ánh sáng màu đỏ thẫm chói mắt.

– Ngươi cũng nằm trên mặt đất đi.

Giang Thần nói với hắn.

Xích tiêu kiếm vung lên, trên boong thuyền tràn ngập kiếm khí.

Ma bức xung quanh bị ánh kiếm sắc tăng vọt bén đụng vào thân thể, thân thể trực tiếp bị cắt ra thành mấy khối.

– Kiếm ý, hắn nắm giữ kiếm ý!

Mạnh Hạo cảm nhận được sự đáng sợ từ kiếm pháp của hắn, vẻ mặt chấn động không gì sánh nổi, ánh mắt có chút dại ra.

– Cái gì?

Thạch Thiên không thể tin được lời mà mình vừa nghe, một thiếu niên đến từ Thập vạn đại sơn sẽ có trình độ kiếm cảnh cao minh như thế sao?

Thế nhưng vừa giương mắt nhìn, hắn không thể không tin.

Bởi vì hắn phát hiện ra cảnh giới của Giang Thần đã đạt đến sơ kỳ đỉnh cao, so với hắn còn cao hơn!

Nhớ tới lời trào phúng vừa nãy, Thạch Thiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, như là bị người ta đánh một cái tát vậy.

Xích tiêu kiếm ngang dọc, thi thể ma bức đứt rời, rơi xuống dưới.

Nhân loại không biết phi hành, thế nhưng bầy súc sinh này cũng chỉ có thể dựa vào bay lượn mà súc lực, một đòn không trúng sẽ lại phải bay đi rồi công kích lại lần nữa.

Trải qua một phen chém giết, ma bức bắt đầu lui lại.

Trên boong thuyền bên người Giang Thần đã có mấy chục cỗ thi thể của ma bức.

Nghe thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, mọi người cũng từ trong khoang thuyền đi ra.

– Làm sao vậy? Bình thường Ma bức đều săn bắn thỏa thê thì mới rời đi, làm sao lại bị đánh chạy cơ chứ?

Thủy thủ đoàn có chỗ ẩn thân bí mật của mình. Cho nên có hơn chín phần người có khả năng sống sót.

Bọn họ vốn tưởng rằng người trên boong thuyền sẽ chết mất bảy phần mười, hiện tại vừa nhìn qua, người chết đi ngay cả một thành cũng không có.

Bọn họ còn chú ý tới một việc, đám người sống sót sau tai nạn đều dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn về phía một tên thiếu niên.

Trên người thiếu niên kia không thấy dấu vết từng chiến đấu, không những không bị thương mà ngay cả y phục cũng không hề bị rách.

Sau đó, mọi người bắt đầu thanh lý thi thể của ma bức, trực tiếp bỏ lại thuyền.

Tới phần người bị chết, lại dùng túi vải buộc lên để ở một bên.

Giang Thần băng bó vết thương giúp Mạnh Hạo, lại nói:

– Vừa nãy ngươi không cần phải làm vậy.

Diệp Tú và Thạch Thiên ở bên cạnh hận trên mặt đất không có lỗ mà chui xuống, bọn họ biết ý tứ trong lời này của Giang Thần.

– Bọn họ là bằng hữu của ta.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, thế nhưng vẫn cố nở nụ cười như cũ.

Giang Thần không nói gì, nghĩ đến biểu hiện của Diệp Tú và Thạch Thiên, trong lòng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài mà thôi.

Tảng sáng, Phá vân thuyền đã đi đến Cửu Long thành.

Thuyền đứng ở bên cạnh tường thành, đối với chuyện Phá vân thuyền bị ma bức công kích, người bên này cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, đây đã sớm là chuyện thường như cơm bữa rồi.

Bọn họ trả lại phí dụng của mỗi người trên boong thuyền, lại mang người bệnh đưa tới y quán trong thành.

Giang Thần thừa dịp không ai chú ý mà rời đi, hắn sử dụng Xích tiêu kiếm đã bị không ít người nhìn thấy, rất có thể sẽ bị người có tâm nhìn chằm chằm vào.

Sau khi xác định không có ai theo dõi, Giang Thần mới yên tâm đi vào Cửu Long thành.

Lúc này đã là cuối đông, cả tòa thành vô cùng náo nhiệt, đám người đến từ các nơi hội tụ lại, chờ đợi cơ hội để biểu hiện một phen.

Các môn các phái đang chiêu thu đệ tử.

Nơi mà mọi người quan tâm nhất vẫn là Thiên Đạo Môn như cũ. Bọn họ muốn nhìn một chút xem năm nay có mấy người có thể may mắn gia nhập được môn phái này.

Đệ tử Thiên Đạo Môn, năm chữ này có trọng lượng rất nặng ở trong toàn bộ Hỏa vực.

Môn phái khác, nói tới Vấn Kiếm môn, tiếng tăm cũng chỉ hữu hiệu ở trong tỉnh Thương Uyên mà thôi.

Trở thành đệ tử Thiên Đạo Môn, không chỉ có thể nhận được bồi dưỡng tốt nhất mà còn có thể được bảo đảm, thuận lợi trưởng thành ở trong thế giới tàn khốc này.

Ngay cả người nhà cũng nhận được sự chăm sóc đặc biệt, có thể nói là một người đắc đạo, gà chó lên trời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN