Thần Võ Chiến Vương
Chương 50: Kẻ Yếu
Người chú ý Giang Thần còn có Tô Thiến, vừa nãy đạt được thành tích không tệ cho nên nàng rất là đắc ý.
Lúc này, Giang Thần nhìn kỳ thạch, trong lòng thầm nói:
– Căn cứ vào chân nguyên tu luyện ra để kiểm tra cấp bậc công pháp, công pháp càng cao thì độ khó càng lớn, kích phát ra phản ứng càng mạnh, do đó định ra thiên phú của mỗi người.
Bất kỳ công cụ khảo nghiệm thiên phú nào đều là như vậy, tiến hành kiểm tra chất lượng một cách có chừng mực.
Giang Thần không dám giấu dốt, cơ hội chỉ có một lần, vạn nhất thấp hơn mười trượng, như vậy sẽ hỏng bét.
Sau đó hắn lấy tay đặt ở trên mặt kỳ thạch, dùng sức đẩy về phía trước.
Điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, kỳ thạch lại đang run rẩy, cột sáng tuôn ra giống như vỡ đê.
Trăm trượng chỉ là bắt đầu, ở dưới sự bộc phát đáng sợ kia, trong nháy mắt đã đạt đến hai trăm trượng, ba trăm trượng… Mãi đến lúc năm trăm trượng mới dừng lại.
Trải qua một quãng thời gian rất dài, toàn trường yên tĩnh không hề có một tiếng động nào. Cả đám ngửa đầu lên nhìn phần cuối của cột sáng. Lúc này ngay cả tiếng một cái châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Đám người Thiên Đạo môn trên thuyền phải ngẩng đầu thì mới có thể nhìn thấy phần cuối của cột sáng.
– Trời ơi! Người này là ai? Xếp hàng thứ mấy trong Tân hỏa bảng?
– Cũng có thể là nhân vật trước 500 a.
– Làm sao ngươi biết, khẳng định là trước 300!
Mọi người sôi nổi nghị luận, trong khoảng thời gian ngắn Giang Thần đã trở thành tiêu điểm quan tâm của toàn trường.
Nụ cười của Tô Thiến cứng đờ, trong lòng hiện ra cảm xúc không tên.
Các trưởng lão Thiên Đạo môn lần nữa nở một nụ cười, ánh mắt nhìn Giang Thần như đang nhìn một khối ngọc thô đẹp đẽ vậy.
– Sao có thể có chuyện đó được?
Dương Kiến Uy cũng bị kết quả như thế dọa cho phát sợ.
Theo lý mà nói, người Cửu Long thành đè người từ kinh đô đến xuống, hắn nên cao hứng mới đúng. Đó là dưới tình huống nếu như hai người không kết oán.
– Ồ? Xem ra cô cô lo lắng không phải là không có đạo lý a.
Trong đám người Ninh Bình cũng bị dọa cho sợ hết hồn, chẳng biết vì sao, nghĩ đến việc mình phải giết chết người này, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Lúc này, vị Trương Sĩ Siêu kia mang theo vẻ mặt âm trầm đi tới trước mặt Giang Thần.
– Ngươi tên là gì?
Hắn lẫm liệt hỏi.
– Ta tên là gì không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của người không có thái độ tốt với ta.
Giang Thần nói.
Lời nói của hắn rơi vào trong tai nhị nữ Hồng Hựu Quân và Văn Tâm, các nàng nghĩ đến thái độ khi Giang Thần đối mặt với mình.
– Tên này có lai lịch ra sao?
Văn Tâm hiếu kỳ nói.
– Từ Thập vạn đại sơn đến.
Hồng Hựu Quân nói, mấy ngày nay Giang Thần vẫn ở trong Hồng phủ, cho nên ít nhiều nàng vẫn biết rõ được một chút.
– Thật sao?
Văn Tâm cả kinh, trong lòng có chút hoài nghi, bởi vì khí chất mà Giang Thần biểu hiện ra không hề giống a.
Lúc này, Trương Sĩ Siêu nói ra một câu khiến cho toàn trường sửng sốt.
– Ngươi lui ra, không nên tham gia thí luyện.
Hắn dùng ngữ khí dặn dò, không thể nghi ngờ.
– Ồ?
Ánh mắt của Giang Thần nhìn thấy hắn giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
– Ta không thích người khác đè lên trên người ta. Nếu như ngươi tham gia thí luyện, ta sẽ phải giết ngươi!
Trương Sĩ Siêu lạnh lùng nói.
Điên cuồng!
Nghe lời hắn nói đã khiến cho mọi người không khỏi thốt lên hai chữ này.
Chỉ vẻn vẹn bởi vì lý do như vậy đã muốn giết người.
Có người nhìn về phía thuyền phi hành, trưởng lão Thiên Đạo môn cũng không có dự định muốn xen vào, thậm chí biểu hiện của Trương Sĩ Siêu càng hợp tâm ý của bọn họ hơn.
– Muốn giết ta? Sao ngươi không lên trời đi?
Giang Thần cười khẩy nói.
Có lúc chính là như vậy, ngữ khí của một người biểu hiện rất đúng chỗ, sau đó lại tiến hành uy hiếp, nhưng đối tượng bị uy hiếp lại không để ý tới một chút nào. Trái lại còn ngả ngớn trêu chọc, sẽ khiến cho người ta chế giễu mình như thế.
Gương mặt của Trương Sĩ Siêu trở nên âm trầm tới đáng sợ.
Đột nhiên, hắn giận dữ cười nói:
– Rất tốt, vậy chúng ta hẹn gặp ở nơi thí luyện.
– Dường như cũng không cần ta động thủ a.
Ninh Bình nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng có mấy phần kỳ quái.
Trương Sĩ Siêu là hạng người thế nào, hắn biết rất rõ. Vừa nãy Giang Thần khiêu khích là để cho mình trở nên rất uy phong, trên thực tế lại rất là ngu xuẩn.
Ở nơi thí luyện, Trương Sĩ Siêu tuyệt đối sẽ như con chó điên truy sát Giang Thần a.
Hi vọng sống sót của Giang Thần sẽ rất là nhỏ bé.
– Ai là con mồi, còn chưa chắc chắn.
Giang Thần nói.
– Cứ chờ xem!
Trương Sĩ Siêu biết dùng ngôn ngữ không đe dọa được người này. Cho nên hắn không thể chờ đợi được nữa muốn động thủ, để nói cho đối phương cái gì gọi là tàn khốc!
…
Cuối cùng, kiểm tra kỳ thạch vòng thứ nhất đã kết thúc, người đào thải không tới một phần mười.
Dù sao yêu cầu hai mươi trượng quá thấp, có mấy người cho rằng năm mươi trượng mới phù hợp với yêu cầu của Thiên Đạo môn.
– Hiện tại, các ngươi còn có cơ hội quyết định, các ngươi sẽ đi tới nơi thí luyện. Ở nơi đó, các ngươi sẽ tiến hành chém giết năm ngày, cướp giật Thiên đạo kỳ, người thu được năm mặt Thiên đạo kỳ không giống nhau thì sẽ trở thành đệ tử của Thiên Đạo môn.
– Nhớ kỹ, một khi tiến vào nơi thí luyện, sinh tử không do người, nếu như bất kỳ người nào chết đi mà thế lực sau lưng hắn truy cứu trả thù. Như vậy sẽ là địch với Thiên Đạo môn chúng ta.
– Cho các ngươi thời gian một nén nhang để cân nhắc, người còn tình nguyện đi thì mau lên thuyền!
Trên thuyền phi hành, trưởng lão Thiên Đạo môn nói, tiếng nói của hắn không lớn, thế nhưng lại truyền tới trong tai của mỗi người rất rõ ràng.
Một nén nhang qua đi, hầu như không có ai lui ra.
Tám chiếc thuyền phi hành từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trên quảng trường.
Rất nhanh, đệ tử trên quảng trường đều được mang lên thuyền.
Trong ánh mắt chăm chú quan sát của đám người bên dưới, thuyền phi hành nghênh ngang rời đi, biến mất ở phía chân trời.
Nơi thí luyện là một mảnh sơn mạch liên miên không dứt, sau khi thuyền phi hành đến, tùy cơ hạ xuống, để từng nhóm người từ trên thuyền hạ xuống.
– Lúc này, thí luyện chính thức bắt đầu!
– Thiên đạo kỳ đã đặt ở các nơi trong nơi thí luyện. Người tập hợp đủ năm cái Thiên đạo kỳ màu sắc khác nhau thì có thể trở thành đệ tử của Thiên Đạo môn.
Khi thả tất cả mọi người xuống, trưởng lão trên thuyền sẽ chờ ở các khu vực khác sau, trong năm ngày, biểu hiện của các đệ tử đều sẽ được bọn họ nhìn thấy ở trong mắt.
Các đệ tử là tùy cơ đi xuống, mỗi một nơi đều có mười mấy người.
Trùng hợp chính là, Giang Thần phát hiện ra Tô Thiến đi cùng mình, phải biết rõ ràng hai người lên thuyền không giống nhau.
Ngoài ra, còn có chín người xa lạ khác nữa.
Bọn họ đều rất cảnh giác, đặc biệt là sau khi nhận ra Giang Thần, nghĩ đến lời Trương Sĩ Siêu đã nói, rất nhanh cả đám đã rời đi.
Tô Thiến cũng rất căng thẳng, nàng biết thực lực của mình không đủ, ở nơi thí luyện này vô cùng nguy hiểm.
Nhất định ànng phải mau chóng tìm được Trầm Hoan thì mới có thể yên tâm.
Trầm Hoan là thanh niên tuấn kiệt nàng quen biết ở trong Cửu Long thành, hắn nói là có thể giúp nàng gia nhập Thiên Đạo môn, bởi vì thiên phú của Tô Thiến không tệ, chỉ là thực lực kém một chút mà thôi.
Có người giúp đỡ, thuận lợi đạt được lá cờ năm mặt, như vậy đã có thể thành công.
Lúc này, trên bầu trời xa xăm có yêu hỏa chói mắt xuất hiện, ở ban ngày mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tô Thiến thở phào một hơi, đó là pháo hiệu do nàng và Trầm Hoan đã ước định cẩn thận, nàng đang muốn đi về bên kia.
– Ha ha ha ha!
Thế nhưng, tiếng cười ngông cuồng của Trương Sĩ Siêu đã từ đằng xa truyền đến.
– Giang Thần! Giang Thần! Chạy đi, chạy mau đi! Bão táp sắp đến rồi!
Thanh âm của hắn như chuông, rất là khí thế, tiếng gầm như một đạo cuồng phong bao phủ tới, khiến cho cả cánh rừng đều chập chờn.
Mang đến áp lực rất lớn cho người khác, Tô Thiến có chút thương hại nhìn Giang Thần một chút, nói:
– Đây chính là kết cục của việc khoe khoang.
– Người yếu.
Giang Thần nói.
– Cái gì?
– Ngươi cười trên sự đau khổ của người khác đối với ta là đến từ sự mạnh mẽ của Trương Sĩ Siêu kia mà lơ là đúng sai trong đó. Người như ngươi, cả đời đều không thể trở thành cường giả được.
Giang Thần lắc đầu một cái, ngay cả mắt cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái.
Tô Thiến không phục, bỗng nhiên lại cười lạnh.
– Dù sao cũng hơn ngươi, sắp chết tới nơi rồi.
– Thật sao?
Giang Thần nở nụ cười thần bí, đi đến phương hướng Trương Sĩ Siêu vừa mới nói chuyện.
– Các ngươi đã phạm phải sai lầm rất lớn, là thật sự cho rằng Trương Sĩ Siêu kia mạnh hơn ta.
Không cho Tô Thiến thời gian phản ứng, thân ảnh của Giang Thần đã biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
Trong lòng Tô Thiến ngứa ngáy, muốn đi lên xem một chút. Chỉ có điều cuối cùng nàng vẫn bước chân đi tới phương hướng có pháo hiệu kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!