Thần Võ Chiến Vương - Chương 9: Kim Cương Phục Ma Quyền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thần Võ Chiến Vương


Chương 9: Kim Cương Phục Ma Quyền


– Bất kể là Đông viện hay là Tây viện, đều là sản nghiệp trên danh nghĩa của Giang phủ, bây giờ Đông viện ngươi sa sút, không đủ nhân lực, dẫn đến rất nhiều sản nghiệp phải chịu ảnh hưởng cực lớn, tiền thu vào giảm mạnh. Chuyện này cũng làm cho Giang phủ bị liên lụy, hiện giờ ta có ý tốt đến chăm sóc chuyện làm ăn giúp các ngươi a.

Giang Thần đẩy mọi người ra thì đã nhìn thấy Lý Hoành có chút cợt nhả, không để ý tới vẻ mặt giận dữ của Phạm Đồ một chút nào.

– Đừng có phí lời ở đây, cút!

Phạm Đồ vốn không muốn tranh luận với hắn.

– Phạm Đồ, ngươi đừng có cho thể diện mà không cần. Ngươi còn tưởng rằng Đông viện là Đông viện trước đây hay sao? Chủ nhân nhà ngươi đã không ở đây, ngươi dựa vào cái gì mà dám hung hăng với ta?

Lý Hoành cũng giận dữ, câu tiếp theo đã nói lời hung ác.

– Cho dù như thế thì ta vẫn có thể đánh ngươi một trận như cũ.

– Vậy cũng chưa chắc a.

Nói tới đây, hai người này rơi vào trầm mặc, người chung quanh thức thời tránh ra, tạo ra một không gian cho bọn họ.

Phạm Đồ không muốn tranh chấp, chỉ có điều hắn lại rất đồng ý việc động thủ.

Lý Hoành cũng giống như hắn.

– Xem ra ngươi vẫn không phục a, tốt lắm, ta sẽ đánh cho ngươi phục thì thôi.

Vừa dứt lời, Lý Hoành đã ra tay.

Thứ hắn dùng hiện tại chính là chưởng pháp, một chưởng vỗ tới, trong không khí đột nhiên xuất hiện một luồng sóng nhiệt bức người, nếu như nhìn kỹ một chút thì sẽ nhận ra đây là một con rồng lửa.

– Tới thì tới!

Phạm Đồ hét lớn một tiếng, vung quyền phóng đi.

Rất nhanh hai người đã giao chiến với nhau.

Ầm Ầm!

Quyền chưởng va chạm, hai người vẫn không nhúc nhích, chỉ là tảng đá xanh dưới chân lại nứt ra, xuất hiện vô số vết nứt. Đá vụn bắn tứ tung, xuyên qua bảng hiệu đang treo lơ lửng trên đầu.

Llàm cho đám người đến xem náo nhiệt lùi lại.

– Hóa ra là cảnh giới ngươi đã tăng lên, chẳng trách lại dám hung hăng như vậy.

Phạm Đồ bĩu môi, tay trái lại đánh ra một quyền.

– Không chỉ có riêng gì cảnh giới.

Lý Hoành nở nụ cười không tên, bàn tay trái vung lên, trong nháy mắt xuất hiện vô số tàn ảnh, chồng chất lên nhau. Trong thời khắc đánh ra ngoài lại đột nhiên hợp lại với nhau.

Lại là một lần quyền chưởng va chạm, lần này Phạm Đồ đã bị thiệt lớn, lùi liền mấy bước, nếu không phải hắn gắng gượng thì suýt nữa đã ngã xuống dưới mặt đất rồi.

– Ngươi!

Phạm Đồ không ngờ tới tên bại tướng dưới tay này lại có một kích mạnh mẽ như vậy.

– Ha ha ha, Phạm Đồ, sao rồi? Chưởng pháp mà ta mới học được có được không? Ta khuyên ngươi lập tức chịu thua, rời khỏi nơi này, để ta thuận lợi tiếp quản Thiên y điếm!

– Đừng hòng.

Phạm Đồ cố nén đau đớn, cho dù ngực khó chịu nhưng hắn vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.

Giang Thần xem cuộc chiến ở bên cạnh biết Phạm Đồ không có hy vọng thắng, cho nên hắn đi lên phía trước, nói:

– Dừng tay.

– Thiếu chủ.

– Thần thiếu gia.

Người khác họ như Lý Hoành, đương nhiên không thể tùy tiện sỉ nhục Giang Thần như là Giang Kiến. Chỉ có điều một tiếng thiếu gia này cũng không có một chút tôn kính nào ở bên trong.

– Lý quản sự, Phạm quản sự vừa mới khỏi bệnh không lâu, thương thế vẫn chưa hoàn toàn lành lặng. Ngươi làm như vậy dù thắng cũng không vẻ vang gì.

– Ồ? Sao ta lại thấy không giống anhỉ.

Lý Hoành rất là khịt khịt mũi coni thường đối với lời nói này.

Phạm Đồ cũng không cảm thấy ngại, không sợ thắng thua, nhưng nếu như không thừa nhận, như vậy sẽ có chút mất mặt.

– Sau bảy ngày, thương thế của Phạm quản sự sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó các ngươi lại so một lần nữa.

Giang Thần liếc mắt nhìn Lý Hoành một chút, không cho hắn cơ hội tranh luận, lại nói:

– Nếu như Phạm quản sự thua, Thiên y điếm sẽ do Tây viện các ngươi tiếp quản.

– Thật chứ?

Lý Hoành đại hỉ lên tiếng hỏi lại.

– Thiếu chủ!

Phạm Đồ kinh hãi đến mức biến sắc, coi như hắn không đánh thắng được đối phương thì cũng sẽ không tùy tiện nhường Thiên y điếm ra được. Dù cho Đông viện không chiếm được thì cũng không thể để cho Tây viện thu hoạch từ trong tay bọn họ được.

Chỉ có điều Giang Thần thân là thiếu gia Đông viện, hắn vừa nói ra lời này, như vậy cũng tương đương với vô cớ làm lợi cho  Tây viện.

– Vậy thì một lời đã định, các ngươi làm chứng cho ta, sau bảy ngày, chúng ta sẽ so lại một lần nữa ở chỗ này!

Lý Hoành chỉ sợ hắn hối hận, cho nên lập tức lên tiếng quyết định chuyện này.

– Đừng nóng vội athế, nào có đạo lý tham gia mà không giao tiền đặt cược chứ, nếu như Lý quản sự thua, như vậy chúng ta sẽ được gì đây?

Giang Thần nói.

– Ta thua?

Lý Hoành trầm ngâm một lúc, hỏi:

– Thần thiếu gia cảm thấy nên thế nào?

– Một trăm thớt con Hỏa long mã.

Sau khi vào mùa đông, những con ngựa tầm thường hầu như là nửa bước khó đi ở trong núi, thế nhưng Hỏa long mã lại không giống, nó nắm giữ huyết mạch của hung thú thượng cổ Hỏa Long, không sợ giá lạnh.

Vào mùa đông, Hỏa long mã chính là tất cả ở trong Thập vạn đại sơn này.

Phạm Đồ cảm thấy lần đánh cuộc này của Giang Thần dường như cũng không chịu thiệt.

Nhưng mà…

Quan trọng là có thể thắng được hay không!

– Được, một lời đã định.

Lý Hoành tự tin nói.

Phạm Đồ cảm thấy trên vai hắn đột nhiên có trọng trách rất nặng.

Trên đường trở về, Phạm Đồ xoắn xuýt đã lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói một câu:

– Thiếu chủ, cảnh giới của Lý Hoành kia tăng lên cũng thôi đi. Thế nhưng, dường như hắn đã học được một môn chưởng pháp rất lợi hại, ta tự thấy mình không phải là đối thủ của hắn.

– Yên tâm đi, chưởng pháp kia cũng không được tính là lợi hại, Phạm quản sự, ta dạy cho ngươi một bộ quyền pháp, bảo đảm ngươi có thể thủ thắng sau bảy ngày.

– Quyền pháp?

Phạm Đồ có chút hoài nghi nhìn về phía Giang Thần, từ lần trước bị trọng thương lại được thiếu chủ chữa khỏi, hắn đã nhận được chỉ thị từ Cao Nguyệt. Chuyện có liên quan tới bí mật trên người Giang Thần, nếu như bản thân Giang Thần không nói, hắn không thể hỏi đến.

Trên đường trở lại Đông viện, Giang Thần tìm giấy và bút, viết một môn võ học lên trênđó.

– Kim cương phục ma quyền.

Bộ quyền pháp này hiện tại Giang Thần không thể luyện, nhưng vừa vặn lại rất thích hợp với Phạm Đồ.

– Cái này… Cái này…

Dọc trên đường đi, Phạm Đồ nửa tin nửa ngờ tiếp nhận quyền pháp viết trên giấy. Vừa nhìn mấy lần, hắn lập tức bị hấp dẫn, kích động đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.

Giang Thần nghiêm nghị nói:

– Ngươi chỉ cần luyện đến nhập môn thì đã có thể dễ dàng đánh bại được hắn. Chỉ có điều, sau khi luyện xong phải tiêu hủy bản sao, cả đời phải giữ kín chuyện này.

– Thiếu chủ, ta hiểu rõ.

Thời gian quý giá, Phạm Đồ cầm Kim cương phục ma quyền, trở lại chỗ mình ở.

Giang Thần cũng không có đặt chuyện này ở trong lòng, hắn có đủ tự tin giúp cho đối phương chiến thắng.

Kim cương phục ma quyền, thứ có thể được Lăng Vân Điện thu giữa, chỉ bằng vào điểm ấy đã đủ để nói rõ tất cả.

– Ta cũng phải chính thức tu luyện.

Trước đó hắn chỉ khôi phục kinh mạch, hiện tại mới là lựa chọn công pháp tu luyện.

Trước đây Giang Thần đã chết đi này cũng có công pháp tu luyện, là thứ phụ thân hắn dạy cho hắn. Đối với cả Thập vạn đại sơn mà nói, là công pháp khiến cho người ta ước ao đỏ mắt.

Có thể trước mười sáu tuổi tu luyện tới cửu trọng thiên, tất cả đều là do dựa vào công pháp xuất sắc mà ra.

Chỉ có điều, bản công pháp này ở trong mắt của Giang Thần cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Hắn có lựa chọn tốt hơn, hơn nữa công pháp tu luyện không giống như là công pháp huyền bí, có yêu cầu đối với bản thân người tu luyện. Công pháp đều là thu nạp linh khí trong thiên địa, chỉ là có phân chia dựa theo tính chất mà thôi.

Từ khác biệt trong đó có thể chia ra làm: Thuận theo, tự nguyện, cướp đoạt, thôn phệ.

Thuận theo là phổ biến nhất, phần lớn công pháp sẽ dạy ngươi làm sao để câu thông cùng linh khí trong thiên địa, thuận theo thiên địa, để linh khí tiến vào thân thể một cách tự nhiên.

Tự nguyện thì tương đối lợi hại, linh khí thiên địa sẽ chủ động tụ tập về phía người tu luyện.

Như vậy cướp đoạt cũng rất dễ hiểu, mặc kệ linh khí thiên địa có nguyện ý hay không thì cứ trực tiếp đoạt tới là được.

Thôn phệ là lợi hại nhất, cũng là công pháp hiếm thấy nhất, gần như là cướp đoạt, chỉ có điều bởi vì cướp đoạt quá mức bá đạo, linh khí nhận được tạp mà không thuần khiết, lâu dần sẽ rất dễ để lại hậu hoạn.

Nhưng mà thôn phệ thì lại không giống, mặc kệ linh khí có tạp chất hay không, tất cả đều hóa thành chân khí thuần khiết chứa đựng trong cơ thể người tu luyệnyuejne.

Bốn loại công pháp này khác nhau ở tính chất, được Cửu Thiên đại lục chia ra làm bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Công pháp Hoàng cấp là thuận theo, công pháp Thiên cấp là thôn phệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN