Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 13: Một chưởng đánh bay
Edit: hongheechan~DĐLQĐ
Mấy thiếu nữ đi theo Lăng Kì Vân cũng trợn mắt há mồm cả đám, cho đến khi bóng lưng Lăng Kỳ Tuyết biến mất ở đầu đường, cái miệng mở lớn của họ mới chậm rãi khép lại, trộm nhìn mặt nhau, không thể tin nổi.
Chỉ có Lăng Kì Vân chợt phục hồi tinh thần lại, cảm thấy chuyện này không phải chuyện đùa.
Hôm trước khớp xương toàn thân của nàng cũng bị người ta mạnh mẽ tháo bỏ xuống, nàng vẫn không tin Lăng Kỳ Tuyết có năng lực làm được.
Nhưng hôm nay thì sao?
Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên bày ra khả năng kia, lập tức chọc thủng mắt nàng, nàng muốn không tin cũng không được!
“Hay cho một phế vật như ngươi! Nhìn xem trở về ta thu thập ngươi thế nào!” Lăng Kì Vân cáo biệt mấy thiếu nữ kia qua loa, vội vã chạy trở về phủ tướng quân.
Nàng phải trở về tố cáo, nói cho mẫu thân nàng biết, chuyện ngày đó có thể do Lăng Kỳ Tuyết làm, để mẫu thân trả thù giúp nàng!
Lăng Kỳ Tuyết cầm roi da của Lăng Kì Vân cũng đi thẳng về phủ tướng quân, hôm nay bại lộ thực lực, là do nàng cố ý.
Nếu đã biết thông huyết thảo ở phủ tướng quân, nàng lại muốn nó, lộ ra chuyện mình có thể tu luyện, Lăng Nhạc mới có thể cho nàng có cơ hội tu luyện với những đứa con khác, như vậy có thể tiến gần thêm một bước tới bảo khố Lăng phủ, cũng dễ dàng trộm thông huyết thảo hơn một chút.
Lăng Kì Vân trở lại Lăng phủ sau Lăng Kỳ Tuyết một bước, vừa về tới phủ, nàng đã ồn ào ầm ĩ đi tìm Đặng Ngọc Lan, khóc lóc kể lể sỉ nhục bị Lăng Kỳ Tuyết cướp roi da.
Tối hôm qua Đặng Ngọc Lan đã cảm thấy Lăng Kỳ Tuyết có chỗ không giống trước đây, nhưng bà lại không chỉ ra được khác nhau chỗ nào, bị Lăng Kì Vân kể lể, bà liên hệ tất cả mọi chuyện lại, từng có thái độ hoài nghi với chuyện Lăng Kỳ Tuyết có năng lực đả thương Lăng Kì Vân, lúc này đã biến thành chắc chắn không thể nghi ngờ.
Được lắm!
Lăng Kỳ Tuyết đánh bảo bối của bà, bà phải đi gọt ả ta!
Đặng Ngọc Lan mang theo một đám ma ma nha hoàn, giận đùng đùng đi đến tiểu viện tan hoang.
……
Bên này Lăng Kỳ Tuyết cẩn thận dùng một sợi dây đỏ xuyên qua nạp giới để đeo lên, giắt trước ngực, giấu trong quần áo, sợ người khác phát hiện.
Sau khi trở lại Lăng phủ nàng lập tức đi tìm Lăng Nhạc.
Lăng quản gia bên cạnh Lăng Nhạc vừa thấy phế vật trong phủ muốn gặp lão gia, hoàn toàn không nhường đường, d-đlq”đ cũng không thông truyền, còn châm chọc cười nói: “Đại tiểu thư thật sự coi mình là đại tiểu thư, muốn gặp lão gia là có thể gặp lão gia sao, lão gia một ngày kiếm tỷ bạc, không rãnh gặp một phế vật như ngươi!”
Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng quản gia, vẻ mặt im lặng, chỉ là một nô tài thôi, cũng dám phách lối trước mặt nàng!
Đại đa số thời điểm, thái độ của nô tài cận thân chính là thái độ của chủ tử.
Lăng quản gia cùng lắm cũng chỉ là nô tài cao cấp của Lăng gia, có thể vượt lên trên đầu đại tiểu thư con chính thất bao giờ vậy, nói đi nói lại thì chính là do chủ tử Lăng Nhạc kia thôi.
Chủ tử dung túng, nô tài sẽ ngông cuồng.
Việc làm cho Lăng Kỳ Tuyết rất kinh ngạc là từ khi nàng xuyên tới đây, lúc còn chưa ngưng tụ ra nguyên lực, nàng đã có thể nhìn thấu người có cấp bậc Nguyên Vương.
Nàng liếc một cái đã nhận ra tu vi của Lăng quản gia đang ở Nguyên Giả đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Nguyên Cầm.
Với thực lực Ngưng Nguyên sơ kỳ của nàng thì không thể đối phó được tên quản gia này, nhưng nếu cộng thêm kĩ năng nàng học tập ở đoàn lính đánh thuê, cũng không phải không thể đánh bại ông ta!
Phương pháp đơn giản thô bạo như vậy, cũng là phương thức duy nhất có thể dọa sợ Lăng quản gia.
Binh quý thần tốc, đánh úp.
Lăng Kỳ Tuyết không nói hai lời, dùng roi da giành được của Lăng Kì Vân trong tay quất đến eo ếch của Lăng quản gia, đồng thời trái phải đấm móc, hung hăng đánh tới mặt Lăng quản gia, trên dưới tham chiến, làm cho người ta đỡ cái này mất cái khác.
Trước kia Lăng quản gia đã không ít lần cậy vào thân phận quản gia của mình để ức hiếp Lăng Kỳ Tuyết, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy Lăng Kỳ Tuyết động thủ mạnh mẽ như vậy, hoảng hốt, đang muốn thôi động nguyên lực để chống cự, quyền phong của Lăng Kỳ Tuyết đã đến chóp mũi, muốn phản kháng cũng không kịp nữa rồi, ông ta nhanh chóng nhảy về phía sau, tránh thoát công kích của roi da.
Thế nhưng cố được phía dưới lại bỏ quên phía trên.
Lăng Kỳ Tuyết vừa ra quyền, vừa lẩm nhẩm khẩu quyết thúc động nguyên lực, làm cho phía trên nắm tay được bao phủ bởi một tầng hào quang màu xanh lục nhàn nhạt, đập gãy sống mũi Lăng quản gia.
Ngay tức khắc, thân thể Lăng quản gia giống như diều đứt dây, bay về phía sau, đụng vào vách tường, hình thành một chữ đại (大) lớn.
Ông ta còn chưa kịp thu lại biểu cảm, cứ giữ nguyên bộ dạng không thể tin nổi vừa nãy, há hốc miệng.
Cho đến khi đụng vào vách tường, cái ót bị đập, ông ta mới hô một tiếng: “Ai ôi đau quá!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Tuyết sử dụng nguyên lực từ khi đến dị thế, d,đlq/đ không khỏi có hơi hưng phấn, còn muốn đi đến lấy Lăng quản gia đang dính ở trên tường xuống, đấm một lần nữa.
Lúc này, cái cửa mà Lăng quản gia đang chặn mở ra “Ken két” một tiếng, một vị nam tử hơn ba mươi đi ra.
Trên người nam tử này mặc một bộ cẩm bào đen tuyền thêu viền vàng, mái tóc phiêu dật, bước chân trong gió.
Vừa ra tới cửa, bàn tay đã vung lên phóng thẳng về phía Lăng Kỳ Tuyết, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay đã đánh Lăng Kỳ Tuyết ngã sang một bên.
Lăng quản gia còn có thể thở dốc, nhưng Lăng Kỳ Tuyết chưa kịp phản ứng cái gì đã bị một chưởng phong hung bạo đánh bay sang bên cạnh, lật một vòng mới miễn cưỡng ổn định bước chân.
Có câu nói, không phải người một nhà không vào cùng một cửa!
Người Lăng phủ đều có chung một đức hạnh!
Đặng Ngọc Lan như vậy, Lăng Kì Vân cũng vậy, không ngờ Lăng Nhạc này cũng thế!
Đều có thói quen không nói hai lời đã động thủ!
Lăng Kỳ Tuyết còn chưa hưởng thụ vui sướng hành hạ Lăng quản gia xong, chợt bị Lăng Nhạc một chưởng đánh bay, muốn hận, lại không biết hận từ đâu.
Kiếp trước, cả năm cha mẹ nàng đều đi làm ăn ở bên ngoài, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lại qua đời lúc nàng còn rất nhỏ.
Có lẽ là do nhớ nhung với phụ thân, d”đlq;đ có lẽ là do ý thức cuối cùng còn chưa mất đi của nguyên chủ, trong tiềm thức khi nhìn thấy Lăng Nhạc đi ra, nàng vẫn còn có một chút mong đợi, ông ấy là một vị phụ thân hiền lành yêu con, cũng chỉ vì tình thế bắt buộc, không thể không lạnh nhạt với nàng.
Nhưng một chưởng không hề báo trước này, đánh cho sự mong đợi mỏng manh cuối cùng trong tâm Lăng Kỳ Tuyết hóa thành hư ảo.
Giương mắt nhìn Lăng Nhạc lần nữa, cũng chỉ là một người xa lạ thôi.
“Không ở trong tiểu viện của ngươi, chạy tới nơi đây náo loạn cái gì!” Lăng Nhạc rống to, vừa nói ra khỏi miệng đã định ‘tội’ cho Lăng Kỳ Tuyết.
Trong lòng Lăng Kỳ Tuyết mặc niệm cho nguyên chủ, thì ra nàng nên đợi ở trong tiểu viện, vừa đi ra ngoài đã là gây chuyện, cũng khó trách mặc kệ vào thời gian nào, ở nơi đâu thì những đứa con khác của Lăng gia vừa nhìn thấy nàng đã không nói hai lời cứ đánh một trận trước, bảo nàng làm mất mặt xấu hổ.
Tất cả ngọn nguồn cũng do vị Lăng đại tướng quân Lăng Nhạc này.
Không lúc nào ông ta không phát ra tin tức với mọi người xung quanh: đại nữ nhi của ta rất mất mặt!
Nhưng một chưởng kia, Lăng Kỳ Tuyết lại không cảm thấy khổ sở, trái lại còn có loại cảm giác buông lỏng.
Nếu Lăng Nhạc là người có nỗi khổ tâm, sau này lúc nàng báo thù sẽ mang gánh nặng trong lòng, Lăng Nhạc lãnh tình như vậy, làm cho ý niệm báo thù vì mẫu thân nguyên chủ của nàng càng kiên định.
Lăng Kỳ Tuyết giương mắt, lạnh lùng chống lại ánh mắt Lăng Nhạc, từ từ nói……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!