Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 153: Đá bình thường
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bây giờ, sau khi trải qua kế hoạch lần lượt thất bại, nàng chỉ muốn một kiếm giết chết Lăng Kỳ Tuyết, chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng Lăng Kỳ Tuyết tiện nhân đó không biết liêm sỉ vẫn trốn ở dưới sự bảo vệ của Đông Phương Linh Thiên, nàng căn bản cũng không có cơ hội giết chết nàng ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Oánh Oánh hạ sát ý, Lăng Kỳ Tuyết, phế vật ngươi vốn không nên sống trên cõi đời này, cho dù hoa lệ xoay người thì thế nào, ngươi vẫn là tiện nha đầu đến từ quốc gia thấp kém nghèo khó nhất, căn bản cũng không có tư cách so sánh với nàng dòng chính nữ phủ thừa tướng của quốc gia lớn nhất khối.
Tứ hoàng tử, cuối cùng nhất định là của ta!
Nha hoàn đi theo Văn Oánh Oánh may là đã nhìn quen loại mỹ nhân rắn rết bò cạp như chủ tử nhà mình rồi, nhưng vẫn bị sát ý trong mắt nàng mà dọa đến dè dặt, chỉ sợ một chút không may chạm vào lúc tâm tình không tốt của nàng, mơ hồ mà mất mạng.
. . . . . .
Phòng đấu giá chính thức bắt đầu.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn nhớ tình hữu nghị giữa nàng và Nam Cung Ngọc là bắt đầu từ phòng đấu giá hoàng thất này bán đấu giá, lúc ấy lò luyện đan màu tím bị hắn lấy được, mà nàng làm mặt dày mượn của hắn.
Suy nghĩ từng tình cảnh khó khăn lúc ấy một chút, Lăng Kỳ Tuyết đều cảm thấy cuộc sống hôm nay thật là quá hạnh phúc.
Cũng như tất cả buổi đấu giá khác, một buổi đấu giá tuyệt đối không chỉ bán đấu giá một loại vật phẩm, mà là có một vài đồ tốt xấu trộn vào để bán đấu giá, cuối cùng thường chính là tốt nhất.
Bán đấu giá Tôn Linh Thảo bị đặt vào cuối cùng.
Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên là một thanh bảo kiếm, từ một tu luyện giả trẻ tuổi lấy được.
Loại vật phẩm có cấp bậc này, Lăng Kỳ Tuyết vơ vét từ chỗ bát đại trưởng lão có rất nhiều, không lạ gì, chỉ là lười biếng dựa vào trên ghế, mắt lạnh quan sát.
Đông Phương Linh Thiên ân cần hầu hạ trái cây điểm tâm.
Buổi đấu giá tiến hành một nửa, Lăng Kỳ Tuyết buồn ngủ, thật là nhàm chán!
Ở lúc mí mắt nàng không ngừng đánh nhau, mắt thấy sẽ phải thân mật ôm nhau thì một tảng đá tầm thường trên phòng đấu giá khơi dậy hứng thú của nàng.
Thay vì nói là kích thích hứng thú của nàng, không bằng nói là khơi dậy hứng thú của Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới.
Tiểu Tỏa ở trong Hỗn Độn Thế Giới vỗ cánh phành phạch, hết sức lo lắng thông qua thần thức nói với Lăng Kỳ Tuyết: “Chủ nhân chủ nhân, mau mua tảng đá kia!”
Kể từ khi Tiểu Tỏa thăng cấp rồi biết nói, nó và Lăng Kỳ Tuyết trao đổi cũng nhiều.
Lăng Kỳ Tuyết không biết vì sao Tiểu Tỏa kích động như thế, nhưng nguyện ý nghe lời của nó.
Người phía dưới đại khái cảm thấy đây chỉ là một tảng đá bình thường, người đấu giá lác đác không có mấy, giá tiền không cao lắm.
Lăng Kỳ Tuyết báo năm vạn kim tệ thì đã không ai giá.
“Năm vạn một lần, năm vạn lần hai, năm vạn. . . . . .”
Người đấu giá đã muốn giải quyết dứt khoát, bên ngoài một lão đầu gầy gò vội vã chạy tới, la lớn: “Đợi chút, lão phu ra mười vạn!”
Lăng Kỳ Tuyết xuyên qua cửa sổ trong suốt của gian phòng nhìn xuống, đó là một lão đầu gầy trơ xương, mặt không có chút máu, mắt hóp sâu, trường bào mặc lên người trống rỗng, như khô lâu từ trong mộ bò ra.
Chẳng lẽ lão đầu biết đá bình thường này có chỗ lợi gì?
Nếu không vừa ra tay chính là tăng gấp đôi giá tiền, nhưng mà Tiểu Tỏa yêu cầu nàng lấy, Lăng Kỳ Tuyết không chút nghĩ ngợi kêu: “Mười lăm vạn!”
Ánh mắt oán độc của lão đầu bắn về phía bao gian bên này, còn bí mật dùng thần thức công kích.
Lăng Kỳ Tuyết mang theo phỉ thúy lần trước có thể ngăn chặn công kích thần thức của người khác, có thể ngăn thần thức công kích của cấp bậc Nguyên Tôn trở xuống.
Nhưng với lão đầu này không dùng được, nàng cảm giác chỗ Thức Hải truyền đến một trận gợn sóng, thiếu chút nữa thì bị công kích rồi, hiển nhiên cấp bậc của lão đầu ở Nguyên Tôn trung kỳ trở lên.
Nếu không phải Đông Phương Linh Thiên đã phản ngược lại thần thức công kích của lão đầu trở về trước, bây giờ nàng đoán chừng đã biến thành một người ngu ngốc rồi.
Lăng Kỳ Tuyết không khỏi cảm thấy một trận mát mẻ sau lưng, càng thêm cảm thấy lão đầu này biết được khối đá này có chỗ dùng phía sau.
Đông Phương Linh Thiên tức giận rồi, lão đầu từ đâu đến mà dám công kích Tuyết Nhi!
Hơi động ý nghĩ một chút, thần thức phản công đánh trở về, làm hắn giật mình là, lão đầu buông lỏng đón lấy, thần thức của hai người trên không trung giao nhau, rất nhiều người trong sân cấp bậc thấp đều bị liên lụy, rối rít che đầu, vẻ mặt khổ sở.
Người đấu giá sợ mặt biến sắc, người phụ trách càng thêm trực tiếp bị sợ đến xụi lơ ở trên ghế.
Đây phải như thế nào cho phải, an ninh trong phòng đấu giá hoàng thất cũng không có cấp bậc cao như vậy, nếu ra mặt hòa giải người ta không thèm chịu nể mặt mũi, bọn họ cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
Nhưng nếu không ra mặt, mặt mũi về sau của phòng đấu giá hoàng thất phải đặt vào đâu chứ?
Đông Phương Linh Thiên cũng mặc kệ những thứ này, hắn chỉ biết, dám đả thương Lăng Kỳ Tuyết thì phải trả giá thật lớn.
Cho dù thực lực của lão đầu kia không phân cao thấp với hắn, nhưng hắn đắc thủ không phải chỉ có một lá bài tẩy.
Ngón tay vừa động, mở thêm thần thức phù xuất hiện ở lòng bàn tay, lại chia một chút thần thức ra đốt cháy lá bùa.
Có thêm năng lượng, thần thức của hắn chợt tăng lên một cấp bậc, đạt đến Nguyên Tôn đỉnh.
Càng đến cấp bậc cao, cấp bậc nhỏ ở giữa chênh lệch lại càng lớn.
Hậu kỳ và đỉnh chỉ kém một cấp, nhưng Đông Phương Linh Thiên có thể hoàn toàn nghiền áp lão đầu.
Một giây kế tiếp, lão đầu ôm đầu, vẻ mặt khổ sở co rúc ở trên đất.
Người đấu giá bị biến cố bất thình lình dọa sợ trợn mắt há mồm, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Đông Phương Linh Thiên không nhịn được quát xuống dưới: “Bán đấu giá còn không mau tiếp tục!”
Người đấu giá run rẩy nói chuyện đều không lưu loát rồi, trời ạ, rốt cuộc phòng đấu giá đã chọc đến nhân vật nào vậy!
Nếu bởi vì Tôn Linh Thảo mà chọc phải phiền toái, hắn còn cảm thấy không oan, nhưng đây không phải chỉ là một tảng đá bình thường sao?
Chẳng lẽ sau lưng khối đá này không hề bình thường như chuyện xưa.
Người đấu giá âm thầm đánh một tính toán.
Lão đầu đã biến thành một người ngu rồi, không ai dám đấu giá theo Lăng Kỳ Tuyết, cuối cùng nàng thuận lợi lấy mười lăm vạn kim tệ chụp được.
Lão đầu biến thành kẻ ngu bị người của phòng đấu giá ném ra, sự chú ý của mọi người đều đặt ở trên đấu giá hội, ai cũng không để ý đến, sau khi lão đầu bị ném rời khỏi mấy phút, một lão đầu hắc bào thân hình gầy gò như ông như một trận gió xuất hiện, đưa lão đầu đi.
Nếu là có người thấy, lão đầu nhìn lão đầu cuộn trên đất, mắt hõm xuống lộ ra một tia kinh ngạc và sát ý.
Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, chuyện giao tiền cầm vật phẩm đấu giá không cần Lăng Kỳ Tuyết tự mình đi, Đông Phương Linh Thiên phái Lục Sa đi làm thủ tục.
Đợi trong chốc lát, cuối cùng đã đến đặt Tôn Linh Thảo!
Hiện trường gần như sôi trào!
Tôn Linh Thảo đấy!
Nếu có thể lấy được, thì đồng nghĩa với việc vừa bước vào cảnh giới Nguyên Tôn sơ kỳ!
Mọi người rối rít xoa tay quyết định, dù là bán nhà cửa y phục đều phải lấy được Tôn Linh Thảo này!
Lăng Kỳ Tuyết còn không cảm thấy hứng thú, mắt của Đông Phương Linh Thiên lại sáng lên, nếu có Tôn Linh Thảo này, về sau Tuyết Nhi thăng cấp đến Nguyên Tôn sẽ an toàn rất nhiều.
“Thật ra thì ta có đan dược trợ giúp thăng cấp Nguyên Tôn, chàng không phải để ở trong lòng, ai thích thì cho người đó đi!” Lăng Kỳ Tuyết nói.
“Thật!” Đông Phương Linh Thiên hiểu rõ nhất thành tựu ở đan dược của Lăng Kỳ Tuyết, vui vẻ nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!