Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư - Chương 19: Ăn cơm chùa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư


Chương 19: Ăn cơm chùa


Edit: hongheechan~DĐLQĐ

Lăng Kì Vân ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra làm nũng với Đặng Ngọc Lan mới có hiệu quả, mà Lăng Nhạc, chẳng qua chỉ là một phụ thân máu lạnh thôi.

Hung ác trừng Lăng Kỳ Tuyết, dường như muốn dùng nhãn đao róc xương lóc thịt nàng ta.

Nàng không dám làm càn ở trước mặt Lăng Nhạc, lại hận Lăng Kỳ Tuyết, nếu không phải Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên trở nên lợi hại một chút xíu.

Nàng tuyệt đối không thừa nhận là không chỉ một chút xíu đâu!

Nếu Lăng Kỳ Tuyết ngoan ngoãn bị đánh, Lăng Nhạc cũng sẽ không trừng nàng.

Tất cả là do Lăng Kỳ Tuyết hại nàng bị phụ thân trừng!

Có vài người, vĩnh viễn chỉ tìm khuyết điểm ở trên người khác, lại quên rằng vấn đề xuất hiện ở chính bản thân mình.

Lăng Kì Vân chính là người nổi bật trong loại người này.

Lăng Kỳ Tuyết làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt như giết người của Lăng Kì Vân trộm liếc qua, mừng rỡ tự tại cười cười với nàng ta.

Lăng Kì Vân giận đến mức con ngươi cũng sắp trợn lòi ra rồi, như muốn lập tức giết chết Lăng Kỳ Tuyết!

Làm xong những điều này, Lăng Kỳ Tuyết chuyển ánh mắt sang Lăng Kì Liên, vài ngày không gặp, cả người nàng ta đã gầy đi rất nhiều, xem ra thủ pháp điểm huyệt của nàng không có suy giảm do thể chất của nguyên chủ, thật đáng mừng mà!

Nàng ta giống như một nữ nhi ngoan ngoãn đứng ở phía xa, thấy Lăng Kỳ Tuyết nhìn mình, còn dịu dàng cười một tiếng với Lăng Kỳ Tuyết.

Đây chính là Bạch Liên hoa, giả bộ!

Qua cả đêm, Lăng Nhạc không tra được gì cả, đành phải để mọi người tản đi.

Lúc này mặt trời đã lên cao, phơi nắng làm cho trán nàng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nóng đến sắp bị say nắng rồi!

Bụng kêu lên ùng ục, đói đến bụng dán với lưng, vừa rồi toàn bộ người trong phủ đều ở đây, đầu bếp cũng không có thời gian đi nấu cơm, bây giờ mà đến phòng bếp cũng không có đồ ăn, đi thẳng ra ngoài thôi.

Mới đi được mấy bước nàng đã rụt trở về, đi sang một hướng khác.

Lúc nãy nàng cũng không hề xem nhẹ ánh mắt ác độc Lăng Kì Vân và Đặng Ngọc Lan lúc nhìn mình, không chừng hai mẹ con kia đang đứng ở một góc nào đó chờ nàng xuất hiện tiếp chiêu.

Hiện tại thực lực của nàng quá thấp, chưa phải lúc vạch mặt, Lăng Kỳ Tuyết đi tới một góc tường tĩnh lặng, leo tường ra ngoài.

Đường cái La Thành người đến người đi, luôn cực kì náo nhiệt như vậy, Lăng Kỳ Tuyết chọn một tửu lâu thấy thuận mắt, đi vào.

Lập tức có tiểu nhị lên chào hỏi.

Lăng Kỳ Tuyết tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, ăn no trước rồi nói!

“Mang hết các món ăn chiêu bài trong tiệm các người lên đây!” Lăng Kỳ Tuyết ra vẻ đại gia nói.

Tiểu nhị hấp ta hấp tấp đi xuống gọi món, Lăng Kỳ Tuyết giương mắt ngó ra phía ngoài cửa sổ.

Giáo La thành là kinh đô của nước Nam Lăng, là đô thị phồn hoa nhất quốc gia này.

Những kiến trúc ở đây cũng khá giống kiến trúc cổ đại của Trung quốc, nhưng không hẳn vậy.

Lầu các thuần một màu gỗ, mái cong ngói xanh, rường cột chạm trổ, tựa như vùng sông nước Giang Nam tinh nhã uyển chuyển mà hàm xúc, lại hơn vùng sông nước Giang Nam một phần khí thế hùng mạnh.

Nói đến đây, Lăng Kỳ Tuyết vẫn rất thích hoàn cảnh nơi này, không có ô nhiễm, với cả thịt của ma thú còn mỹ vị hơn mấy loại thịt hữu cơ gì đó của hiện đại.

Tiểu nhị nhanh nhẹn bưng những món ăn chiêu bài Lăng Kỳ Tuyết muốn lên, Lăng Kỳ Tuyết động tay, không bao lâu đã quét hết sạch cả bàn đồ ăn.

Cũng không biết đồ ăn ở đây làm bằng nguyên liệu gì, sau khi ăn xong, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, nguyên lực trong cơ thể gần như có xu thế tăng lên.

Nhưng mà tính tiền……

“Cái gì!” Lăng Kỳ Tuyết kinh hãi, dđlqđ ng mới ăn một bàn đồ ăn đã phải trả 5 vạn kim tệ, còn không bằng giết chết nàng luôn đi!

Hôm qua nàng lừa gạt ở chỗ Lâm Vĩnh Cửu cũng chỉ còn 5000 kim tệ chưa tiêu, vốn cho rằng chỉ có một bữa cơm, có thể tốn bao nhiêu, chắc một ngàn kim tệ đã đủ.

Ông trời ơi!

Hố chị à!

Tiểu nhị nhìn vẻ mặt Lăng Kỳ Tuyết khẽ biến sắc, cho rằng là một kẻ đến ăn cơm chùa, vừa cười híp mắt đã nhanh chóng lạnh xuống, “Cũng không nhìn xem đây là đâu, dám đến ăn cơm chùa, người đâu!”

Lập tức có bốn, năm tên hán tử to lớn tiến lên vây quanh Lăng Kỳ Tuyết.

Tiểu nhị là tu luyện giả Nguyên tướng sơ kỳ, thảo nào lớn lối như vậy, Lăng Kỳ Tuyết quét những hán tử này một vòng, tính toán có thể có mấy phần thắng, thực lực cao nhất trong những người này là Nguyên tướng hậu kỳ, cấp bậc còn thấp hơn Đặng Ngọc Lan một chút.

Một chọi năm, phần thắng không lớn.

“Như vậy đi, không phải ta không có tiền, mà do không mang nhiều tiền như vậy, các ngươi phái một người đến truyền lời cho thiếu chủ Lâm Vĩnh Cửu của hiệu thuốc Lâm La, nói Lăng Kỳ Tuyết thiếu tiền cơm, để hắn trả trước.” Lăng Kỳ Tuyết thử thương lượng.

Tiểu nhị cũng đã nghe ra đầu mối, nàng tên là Lăng Kỳ Tuyết, là phế vật Lăng phủ, khinh thường nhổ một ngụm, hung thần ác sát, “Ta nhổ vào, nếu Lâm thiếu chủ sẽ trả tiền hộ một phế vật như ngươi, ta có thể để Cung chủ Thiên Hoa cung rửa chân cho ta!”

Cung chủ Thiên Hoa Cung là ai, Lăng Kỳ Tuyết không biết, nhưng nhìn dáng vẻ của tiểu nhị, hình như rất có tiếng tăm.

Nhưng không có quan hệ gì với nàng, trước mắt, người có thể trả tiền giúp nàng chỉ có Lâm Vĩnh Cửu.

Lúc này chung quanh có không ít người tới đây vây xem. Truyện chỉ đăng duy nhất tại d đ lê quý đôn

Lăng Kỳ Tuyết đổ mồ hôi: Những người này đều rảnh rỗi quá hả? Nàng vừa xuyên qua đã bị vây xem, bây giờ ăn một bữa cơm cũng bị vây xem.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh đến có thể đóng băng người ta vang lên ngoài cửa tửu lâu, “Hả? Có người muốn ta rửa chân cho hắn?”

Người đến chính là Đông Phương Linh Thiên!

Chỉ thấy trên người y mặc một cẩm bào đen tuyền ẩn tường vân kim sắc, chân đeo giày da hươu cùng mau, đi vào từ cửa tửu lâu.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, đi đến bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu, vừa đúng lúc đối mặt với đôi mắt như ánh sao của y.

Đó là nhan sắc yêu nghiệt vạn nhân mê!

Môi hồng răng trắng, khóe môi hơi nhếch lên, cho dù không cười, cũng khiến cho người ta có một loại cảm giác tự tiếu phi tiếu.

Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sâu xa như biển, giống như mang theo ma lực nào đó, có thể hút người khác vào.

Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy nóng mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống, không nhìn y nữa.

Hình như bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên mà, dừng có dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy để nhìn nàng chứ.

Xấu hổ sao?

Đông Phương Linh Thiên cười nhỏ một tiếng, tiếng cười khẽ truyền đến, giống như dẫn người ta vào một thế giới tự nhiên chim hót hoa thơm, thả mình trong trong đó, d/đlq/đ cả người thoải mái.

Nhưng mà vào trong mắt Lăng Kỳ Tuyết, nam tử đứng phía sau nàng đẹp như vậy chỉ có thể một là tay ăn chơi, hai là bệnh xà tinh.

Ai sẽ không nói lời nào đã đứng phía sau một nữ nhân xa lạ, còn cười quyến rũ với nàng ta.

“Ha ha……” Đông Phương Linh Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu nhị, “Lúc nãy ngươi nói muốn bổn tọa rửa chân cho ngươi?”

Tiểu nhị run rẩy, “Cung…… Cung…… Cung chủ tha mạng! Tiểu nhân không dám!” Hắn không biết Đông Phương Linh Thiên, nhưng hắn đã từng gặp Lục Sa đi phía sau Đông Phương Linh Thiên mấy lần, cũng biết hắn thanh cao, không phải người sẽ đi phía sau người khác, trừ khi đó là chủ tử của hắn Cung chủ Thiên Hoa Cung.

“Không cần cũng không dám, bổn tọa sẽ rửa chân cho ngươi!” Đông Phương Linh Thiên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, vừa xòe bàn tay ra, một bát canh nóng bỏng ở cái bàn cạnh Lăng Kỳ Tuyết bay lên, rơi xuống chân của tiểu nhị, đổ hết lên trên.

Tiểu nhị kêu thảm một tiếng, kéo ống quần lên, da trên bắp chân bị phỏng thành một khoảng màu đỏ, vết nước phồng lớn nhỏ nhanh chóng phồng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN