Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 96: Ra giá
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tu luyện là một chuyện không thể gấp gáp, coi trọng tùy duyên, nếu cơ duyên đến, đột phá chính là một chuyện trong chớp mắt, nói không chừng nói chuyện với người khác, nói nhiều lại đột nhiên hiểu ra, có chỗ lĩnh ngộ rồi lên cấp.
Hoàng hậu chết, Bùi gia càng hận Lăng Kỳ Tuyết thêm một tầng.
Lần này Lăng Kỳ Tuyết không hối hận vì mình trêu chọc phiền toái lớn.
Chẳng lẽ nàng không giết hoàng hậu, người của Bùi gia cũng sẽ không phái người đến giết nàng sao?
Kể từ khi thiến thái tử, thù hạn giữa nàng và Bùi gia đã sớm không chết không thôi, giết Hoàng hậu, ít nhất tương đương với chặt đứt một cánh tay của Bùi gia, Bùi gia muốn báo thù, cũng phải ước lượng tài nguyên trong tay mình.
Thiếu mất hoàng hậu, Bùi gia lấy được tài nguyên từ hoàng thất cũng sẽ giảm bớt nhiều, bọn họ còn có nhiều tài nguyên để đến gây sức ép với nàng sao?
Khiến Lăng Kỳ Tuyết ngoài ý muốn là, hoàng thất không bày tỏ gì, chỉ hậu táng hoàng hậu.
Chỉ suy nghĩ một chút Lăng Kỳ Tuyết cũng vỡ lẽ, Bùi gia tay cầm trọng quyền, hoàng hậu nhiều năm trong hoàng cung cũng rất phách lối hoành hành, quốc chủ hận không có người thay ông thu thập hoàng hậu, sao sẽ truy cứu chứ? Chưa khen thưởng cho người giết hoàng hậu đã là rất khiêm nhường rồi.
Bùi gia gây bao nhiêu áp lực cho quốc chủ Lăng Kỳ Tuyết không biết, một chút nàng biết đó chính là Lăng gia.
Ở trong lúc nàng bế quan, nhiều lần đại trưởng lão phái người đến đưa tin, xin nàng trở về Lăng gia một chuyến.
Ý định của đại trưởng lão Lăng Kỳ Tuyết cũng có thể đoán được một chút, mời nàng trở về Lăng gia, uy bức lợi dụ, để cho nàng cả đời bảo vệ Lăng gia, không được rời khỏi.
Bảo vệ một gia tộc đã từng coi mình là bùn nhão hung hăng giẫm chân lên, đầu óc nàng chính là không có nước vào.
Sau khi Lăng Kỳ Tuyết xuất quan không để ý đến những tin tức này, nghênh ngang tiêu sái ra khỏi biệt viện nhỏ, đi dạo đến nơi có thức ăn ngon ở Giáo La Thành.
Bế quan một tháng, nàng nằm mộng cũng nhớ đến thức ăn ngon.
Ăn uống no đủ, nàng lại đến đại dược phòng Lâm La mua rất nhiều dược liệu, thuận tiện thăm Lâm Vĩnh Cửu một chút.
Lúc này cấp bậc của Lâm Vĩnh Cửu cũng tăng lên rất nhiều, đến Nguyên tướng trung kỳ, thấy vậy, Lăng Kỳ Tuyết không keo kiệt lấy ra một viên Nguyên Đan cho Lăng Vĩnh Cửu, hy vọng với trợ giúp này có thể không lâu tương lai Lâm Vĩnh Cửu sẽ xông thẳng vào Nguyên Vương.
Dù sao người bên cạnh Đông Phương Linh Thiên đều ở trên Nguyên Vương, không cần phải cho, một lần nàng luyện chế ra ba viên, cho Lâm Vĩnh Cửu một viên chính nàng còn có hai viên, đủ dùng rồi.
Lâm Vĩnh Cửu lần nữa bị hào phóng của Lăng Kỳ Tuyết kích động đến nói không ra lời, ban đầu hắn chỉ cũng chỉ bằng vào trực giác kết giao bằng hữu với Lăng Kỳ Tuyết, không ngờ hôm nay đổi lấy thu hoạch lớn như vậy, vừa nhớ đến mới bắt đầu hắn thậm chí còn không nỡ cho Lăng Kỳ Tuyết vay tiền, Lâm Vĩnh Cửu vừa xấu hổ, lại kích động.
Lăng Kỳ Tuyết ở đại dược phòng Lâm La ngây ngẩn một lúc thì rời đi, đi lang thang ở trên đường cái không có mục đích.
Tất nhiên, cũng không phải không có mục đích, thấy y phục thích thì mua.
Trong lúc vô ý, đi qua phòng đấu giá Như Ngọc, Lăng Kỳ Tuyết vui mừng phát hiện, phòng đấu giá vẫn đang buôn bán.
Đi vào vừa nhìn, những người bên trong vẫn đang buôn bán như lúc trước, chẳng lẽ Nam Cung Ngọc trở lại?
Lăng Kỳ Tuyết tìm đến một người Nam Cung Ngọc rất tín nhiệm hỏi, mới biết: Thì ra là sau khi hoàng hậu chết, triều đình không có ai trở lại truy cứu phòng đấu giá Như Ngọc, Nam Cung Ngọc trốn ở trong tối, điều khiển lại phòng đấu giá Như Ngọc, khai trương lần nữa.
Hỏi Nam Cung Ngọc ở đâu, người nọ không trả lời, không phải là không tin Lăng Kỳ Tuyết, là Nam Cung Ngọc rất cẩn thận, ngay cả người thân cũng không nói cho, chỉ là cách mấy ngày sẽ đến phòng đấu giá Như Ngọc một lần, có lúc là buổi sáng, có lúc buổi trưa, thậm chí có lúc buổi tối, bóng dáng mơ hồ, rất khó cho một đáp án chính xác.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không phải là muốn hỏi như vậy, biết được Nam Cung Ngọc an toàn, nàng đã yên tâm rồi.
Nàng cảm giác thẹn với Nam Cung Ngọc, Nam Cung Ngọc gặp chuyện không may, cho dù nàng không phải là nguyên nhân chính thì cũng là mồi dẫn hỏa.
Nhớ đến người thân hắn đang quan tâm bị buộc đi xa tha hương, ở trong lòng Lăng Kỳ Tuyết âm thầm quyết tâm một cái.
. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết ở trên đường cái bị người của Lăng gia tìm được, ba thị vệ tận tình khuyên nhủ: “Kính xin tiểu thư trở về một chuyến với tiểu nhân, nếu không tiểu nhân không thể ăn nói với đại trưởng lão.”
“Chuyện các ngươi không thể ăn nói thì liên quan gì đến ta!” Lăng Kỳ Tuyết tiếp tục đi ngược về phía biệt viện nhỏ.
Đã sớm nghe nói phế vật Lăng đại tiểu thư hoa lệ biến thân, sau khi trở thành thiên tài, tính tình cũng thay đổi rất lớn, thay đổi lành lạnh không hợp tình người, xem ra không phải là giả.
Ba thị vệ kêu khổ không dứt, nếu là lăng kỳ tuyết trước kia, bọn họ chỉ cần một tay là có thể kéo nàng trở về.
Nhưng hôm nay Lăng Kỳ Tuyết đứng trước mặt bọn họ không còn là phế vật hôm qua nữa, ba người bọn họ bây giờ cộng lại cũng không đủ để ngược Lăng Kỳ Tuyết.
Người trẻ tuổi hoàng cung so đấu đánh một trận, Lăng Kỳ Tuyết lấy một địch một trăm uy danh truyền ra khắp Nam Lăng quốc, những thứ này tiểu lâu la bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết đã sớm trở thành thần tượng trong lòng người trẻ tuổi, một ngôi sao mới từ từ mọc lên, là tấm gương cho mỗi người.
Bọn họ làm sao còn dám đắc tội Lăng Kỳ Tuyết, một đường đi theo sau Lăng Kỳ Tuyết, khuyên can mãi, nói rách cả môi.
Lăng Kỳ Tuyết lại mắt điếc tai ngơ, trước mặt bọn họ đi vào biệt viện nhỏ của Thiên Hoa Cung, ngay cả dũng khí gõ cửa bọn họ cũng không có.
Lần trước Đông Phương Linh Thiên dẫn theo lão giả xuất hiện ở trong hoàng cung, chuyện ra lệnh giết chết Lăng Nhạc, Bùi Văn Thanh, đám người hoàng hậu, cũng không biết bị ai lớn gan truyền ra, lưu truyền khắp phố phường.
Có rất nhiều người đang nghị luận cung chủ Thiên Hoa Cung đủ khốc đủ cuồng, rất máu lạnh.
Ban đầu người dân Nam Lăng quốc có liên quan đến truyền bá Thiên Hoa Cung, chuyện lần này truyền ra, càng thêm mấy phần sắc thái thần kỳ vào truyền thuyết Thiên Hoa Cung là đồ giết người không chớp mắt.
Ba thị vệ đành phải khổ ép trở về nói từ đầu đến cuối cho đại trưởng lão một lần, tự mình lĩnh phạt.
Lần này, đại trưởng lão quyết định tự ra tay, cho dù Lăng Kỳ Tuyết nói ra điều kiện gì, cũng đều phải giữ nàng ở Lăng gia!
Đại trưởng lão đến, Lăng Kỳ Tuyết không bất ngờ một chút nào, ông không đến nàng mới cảm thấy kỳ quái đấy.
Đời trước nàng đã tự nghiệm thấy, một tên phế vật tùy thời có thể bị đá ra khỏi gia tộc, nhưng một thiên tài, gia tộc đều nói ra điều kiện hấp dẫn giá trên trời để giữ lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đại trưởng lão sẽ đánh bài tình thân.
Để cho lão quản gia biệt viện nhỏ mời người đến phòng khách, ngồi xuống dâng trà, Lăng Kỳ Tuyết thong thả ăn mặc một lát, mới khoan thai đến.
“Tuyết Nhi, đại trưởng lão rất xấu hổ!” Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, đại trưởng lão từ trên ghế đứng lên, đi lên tự kiểm điểm mình một cái, như vậy Lăng Kỳ Tuyết có chút bất ngờ.
Cửu trưởng lão đi theo phía đại trưởng lão nàng, một trong những người Lăng Kỳ Tuyết ghét nhất.
Điều này làm cho nàng có chút phát cáu, chỉ là, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, lão tổ đại gia tộc sống đến từng tuổi này, còn có cái gì không bỏ xuống được, có lúc vì tu luyện hoặc là vì gia tộc mà mặt cũng không cần, huống chi chỉ là mấy câu nói tự mình kiểm điểm.
“Đại trưởng lão không cần nói như vậy, Lăng gia các ngươi đối với ta không tệ, nếu như thực sự có, có lẽ ta còn nợ Lăng gia các ngươi vài chục năm thuế thóc đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!